Công Lược Nam Phụ
Chương 147: Công lược dưỡng phụ vampire (30)
Edit: Aya Shinta
Nghe thấy tiếng khóc nức nở mang theo oán giận bên tai, lòng Lăng Vu Đề như là được ánh mặt trờ ấm áp bao phủ vậy.
Rõ ràng khóe miệng cong cong, nhưng nước mắt lại không ngừng được mà chảy xuống.
Lăng Vu Đề đưa tay ôm Lạc Lạc, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy: "Xin lỗi Lạc Lạc, để cậu lo lắng, tôi nên gọi điện thoại báo bình an cho cậu!"
Lạc Lạc buông Lăng Vu Đề ra, sau đó đôi mắt mèo khóc đến đỏ lên trừng cô: "Biết sai rồi sao?! A?! Cậu -- Cậu -- phải biết rằng, coi như toàn thế giới cũng không tin cậu thì tôi vẫn sẽ tin tưởng cậu! Coi như là toàn thế giới đều là kẻ thù của cậu, tôi cũng tuyệt đối sẽ chiến đấu cùng cậu đến cùng!"
Nước mắt Lăng Vu Đề, không ngừng không ngừng lăn dài, cô liên tục gật đầu: "Ừ ừm! Tôi biết rồi, tôi biết rồi!"
Đi qua mấy cái thế giới, xưa nay Lăng Vu Đề còn chưa biết, hóa ra ngoại trừ ái tình, tình thân, còn có một loại tình cảm cao đẹp mà sâu đậm mang tên tình bạn.
Thấy Lăng Vu Đề cũng khóc, Lạc Lạc nín khóc mỉm cười, một tay cô ấy tự lau nước mắt cho mình, một tay lại lau nước mắt cho Lăng Vu Đề.
"Được rồi, thật mất mặt, cũng đã lớn rồi! Còn khóc xấu như thế! Cậu có xấu hổ hay không!?" Lạc Lạc bĩu môi nói bằng giọng mũi.
Lăng Vu Đề: (⊙﹏⊙)b ngược lại không phải chỉ có cô mất mặt!
Dã Cuồng một bên thấy hai người rốt cục đã dừng, không nhịn được mở miệng nói: "Được rồi, nếu mọi người đều đến đông đủ, vậy chúng ta liền bắt đầu mở hội đi!"
Lăng Vu Đề mới phục hồi tinh thần lại rồi có chút kỳ quái nhìn Lạc Lạc: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?!"
Lạc Lạc ưỡn lên cái thân thể nhỏ bé còn chưa tới mét sáu của mình lên, khụ một tiếng rồi nói: "Tôi cũng muốn tới đại bản doanh Ẩn tộc!"
Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề liền đổi sắc mặt: "Không được! Nơi đó quá nguy hiểm, cậu không thể đi!"
Nói xong, Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn Lạc Dịch đang đứng ở bên cạnh một chút: "Lẽ nào anh cũng phải để Lạc Lạc đi vào chỗ nguy hiểm sao?!"
Trong kịch tình, tộc trưởng Ẩn tộc đã cường đại đến mức rất khó đối phó!
Tuy rằng Lăng Vu Đề chọn thời điểm hắn còn nhỏ mà đi tiêu diệt, thế nhưng Lăng Vu Đề không dám hứa chắc, thực lực của tộc trưởng Ẩn tộc này như thế nào!
Do vậy nên cô không thể để cho Lạc Lạc đi mạo hiểm như vậy!
Nghe thấy Lăng Vu Đề quan tâm thì Lạc Dịch cười khổ một cái: "Hẳn cô phải biết tính cách của Lạc Lạc."
Một câu nói này thì Lăng Vu Đề cũng không còn gì để nói nữa rồi.
Đúng nha, cô biết tính của Lạc Lạc, một khi quyết định việc gì thì cho dù có đánh chết cô ấy, cô ấy cũng tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Dù cho, cô ấy biết rõ đó là sai trái!
Nên Lăng Vu Đề cũng không khuyên nữa, chỉ âm thầm quyết định phải cố gắng bảo vệ Lạc Lạc.
"Vậy cũng được, thế nhưng Lạc Lạc, đến lúc đó, cậu nhất định phải chú ý an toàn, biết không?! Nhất định phải tại mỗi thời mỗi khắc đi theo bên cạnh tôi."
Coi như là đánh đổi mạng sống, cô cũng sẽ không để cho Lạc Lạc có chuyện gì!
Lạc Lạc kiên định gật đầu, sau đó ôm cánh tay Lăng Vu Đề nhếch môi cười khúc khích.
"Như vậy, hiện tại ai đến giải thích một chút, tội phạm truy nã của Lăng gia, sao lại ở Dã gia, ở trước mắt của ta?!"
Một tiếng cười nhạt vang lên làm Lăng Vu Đề run sợ.
Dường như âm thanh này đang cắm vào trái tim của cô, làm cho cô nhớ lại rõ ràng, cảm giác đau đớn khi đầu ngón tay kia chạm vào trong trái tim này.
Lăng Vu Đề lấy dũng khí quay đầu, sau đó nhìn thẳng Lăng Kiêu Hàn đang ngồi ở trên cái ghế sô pha bằng da thật.
Cô kéo kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười khách khí cùng với xa lánh: "Chào Lăng gia chủ! Vì sao tôi lại ở đây, chẳng mấy chốc sẽ giải thích cho mọi người hiểu!"
Nói xong, Lăng Vu Đề nhìn Dã Cuồng ngồi ở một bên khác một chút.
Dã Cuồng gật gù, lúc này mới lên tiếng: "Là như vậy, ở đây, tôi muốn giải thích một hiểu lầm cá nhân trước. Lăng gia chủ, sở dĩ anh sẽ hiểu lầm Tiểu Vu không phải dưỡng nữ của anh, đơn giản cũng là bởi vì nhìn thấy cô ấy có quan hệ tốt với tôi như thế. Sau đó hoài nghi cô ấy là Ẩn tộc, ngay cả tôi, anh cũng hoài nghi là Ẩn tộc. Rồi, bởi vì sinh mệnh của Tiểu Vu chịu uy hiếp, cho nên mới không thể không thoát đi. Sau khi thoát được thì Tiểu Vu cảm thấy nếu như cô ấy không tìm được phương pháp trả lại trong sạch cho mình thì tuyệt đối không có cách nào tới gặp anh, cho nên cô ấy đã ở lại nơi này."
Sau khi Dã Cuồng ngừng một chút, nói tiếp: "Trên thực tế, ở nửa tháng trước, thật sự tôi cũng không quen biết Tiểu Vu. Ngày đó ở sân bay, kỳ thực lần thứ hai mà chúng tôi gặp nhau. Cô ấy tới sân bay, là vì đến ngăn tôi, không cho tôi rời đi. Cô ấy nói tôi không được phụ tình yêu của Ninh Ninh, những cái giá mà Ninh Ninh phải trả vì tôi! Tôi ôm cô ấy, là bởi vì tôi nhận sai cô ấy thành Ninh Ninh."
Nói xong, Dã Cuồng có chút hổ thẹn nhìn Ninh Ninh ngồi ở bên cạnh y một chút, Nhạc Ninh không sao cả mà nhìn lại Dã Cuồng.
Sau đó Nhạc Ninh tiếp lời Dã Cuồng nói rằng: "Mấy ngày trước tôi mới biết Tiểu Vu ở chỗ Dã Cuồng, nên tôi lập tức đi gặp Tiểu vu. Đối với sự việc của tôi và Dã Cuồng mà làm Tiểu Vu bị hiểu lầm, tôi rất cảm tạ, cũng rất xin lỗi! Về phần tại sao lại giữ chuyện này đến tận ngày hôm nay mới nói ra, chẳng qua là cảm thấy ngày dịp hôm nay tốt hơn. Trên thực tế, địa chỉ đại bản doanh Ẩn tộc, là hai người A Cuồng cùng Tiểu Vu tra ra được. Ngày mai xuất phát, Tiểu Vu và A Cuồng cũng đi với chúng ta!"
Lăng Vu Đề ở một bên không nói một lời, cô chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, như một phong cảnh đẹp đẽ.
Sau khi Nhạc Ninh nói xong, Lăng Vu Đề cũng cảm giác được Lăng Kiêu Hàn khôi phục hảo cảm với cô lên tám mươi điểm.
Có thể thấy được, Dã Cuồng với Nhạc Ninh, vẫn để cho Lăng Kiêu Hàn tin tưởng một chút.
Chỉ là: "Nếu đại bản doanh Ẩn tộc do hai kẻ tôi nghi ngờ tìm ra, như vậy hiện tại đúng là có chút hoài nghi, cái mà gọi là địa chỉ của đại bản doanh Ẩn tộc, đến tột cùng là thật, hay là một cái âm mưu!?"
Độ cong bên khóe miệng Lăng Kiêu Hàn vẫn chưa từng thay đổi, ánh mắt mang theo ý cười tà nhìn Lăng Vu Đề, nhướng nhướng mày, tựa hồ đang chờ đợi Lăng Vu Đề trả lời.
Lăng Vu Đề học Lăng Kiêu Hàn cong khóe miệng lên, rõ ràng tướng mạo không giống nhưng độ tương tự lại càng kinh người.
Cũng không biết là bởi vì cái nụ cười này hay không, độ hảo cảm của Lăng Kiêu Hàn đối với Lăng Vu Đề đã tăng thêm năm điểm.
Khôi phục lại tám mươi lăm điểm như trước, mặc dù Lăng Vu Đề có chút kinh ngạc nhưng rất bình tĩnh mà không có biểu hiện ra.
"Đại bản doanh Ẩn tộc là thật hay giả, ngày mai thì các vị sẽ biết! Nếu như thực sự không yên lòng, đến lúc đó tôi sẽ xung phong tuyến đầu. Coi như là gặp phải nguy hiểm, cũng sẽ do tôi chịu trước. Nếu như hiện tại không có vấn đề gì, mọi người liền nghe tôi nói một chút về những việc cần lưu ý vào ngày mai." Lăng Vu Đề thản nhiên nói.
Biểu hiện của cô khác với ngày thường, tràn ngập mị lực thành thục, làm Lăng Kiêu Hàn kinh ngạc.
Kỳ thực thì trong lòng Lăng Kiêu Hàn vẫn chưa tin Lăng Vu Đề là dưỡng nữ hắn. Cho nên...
Aya: Sao Lạc Lạc và Vu Đề không về cùng một nhà nhỉ... Thâm tình vl~~~
Hôm nay oải quá...
Nghe thấy tiếng khóc nức nở mang theo oán giận bên tai, lòng Lăng Vu Đề như là được ánh mặt trờ ấm áp bao phủ vậy.
Rõ ràng khóe miệng cong cong, nhưng nước mắt lại không ngừng được mà chảy xuống.
Lăng Vu Đề đưa tay ôm Lạc Lạc, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy: "Xin lỗi Lạc Lạc, để cậu lo lắng, tôi nên gọi điện thoại báo bình an cho cậu!"
Lạc Lạc buông Lăng Vu Đề ra, sau đó đôi mắt mèo khóc đến đỏ lên trừng cô: "Biết sai rồi sao?! A?! Cậu -- Cậu -- phải biết rằng, coi như toàn thế giới cũng không tin cậu thì tôi vẫn sẽ tin tưởng cậu! Coi như là toàn thế giới đều là kẻ thù của cậu, tôi cũng tuyệt đối sẽ chiến đấu cùng cậu đến cùng!"
Nước mắt Lăng Vu Đề, không ngừng không ngừng lăn dài, cô liên tục gật đầu: "Ừ ừm! Tôi biết rồi, tôi biết rồi!"
Đi qua mấy cái thế giới, xưa nay Lăng Vu Đề còn chưa biết, hóa ra ngoại trừ ái tình, tình thân, còn có một loại tình cảm cao đẹp mà sâu đậm mang tên tình bạn.
Thấy Lăng Vu Đề cũng khóc, Lạc Lạc nín khóc mỉm cười, một tay cô ấy tự lau nước mắt cho mình, một tay lại lau nước mắt cho Lăng Vu Đề.
"Được rồi, thật mất mặt, cũng đã lớn rồi! Còn khóc xấu như thế! Cậu có xấu hổ hay không!?" Lạc Lạc bĩu môi nói bằng giọng mũi.
Lăng Vu Đề: (⊙﹏⊙)b ngược lại không phải chỉ có cô mất mặt!
Dã Cuồng một bên thấy hai người rốt cục đã dừng, không nhịn được mở miệng nói: "Được rồi, nếu mọi người đều đến đông đủ, vậy chúng ta liền bắt đầu mở hội đi!"
Lăng Vu Đề mới phục hồi tinh thần lại rồi có chút kỳ quái nhìn Lạc Lạc: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?!"
Lạc Lạc ưỡn lên cái thân thể nhỏ bé còn chưa tới mét sáu của mình lên, khụ một tiếng rồi nói: "Tôi cũng muốn tới đại bản doanh Ẩn tộc!"
Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề liền đổi sắc mặt: "Không được! Nơi đó quá nguy hiểm, cậu không thể đi!"
Nói xong, Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn Lạc Dịch đang đứng ở bên cạnh một chút: "Lẽ nào anh cũng phải để Lạc Lạc đi vào chỗ nguy hiểm sao?!"
Trong kịch tình, tộc trưởng Ẩn tộc đã cường đại đến mức rất khó đối phó!
Tuy rằng Lăng Vu Đề chọn thời điểm hắn còn nhỏ mà đi tiêu diệt, thế nhưng Lăng Vu Đề không dám hứa chắc, thực lực của tộc trưởng Ẩn tộc này như thế nào!
Do vậy nên cô không thể để cho Lạc Lạc đi mạo hiểm như vậy!
Nghe thấy Lăng Vu Đề quan tâm thì Lạc Dịch cười khổ một cái: "Hẳn cô phải biết tính cách của Lạc Lạc."
Một câu nói này thì Lăng Vu Đề cũng không còn gì để nói nữa rồi.
Đúng nha, cô biết tính của Lạc Lạc, một khi quyết định việc gì thì cho dù có đánh chết cô ấy, cô ấy cũng tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Dù cho, cô ấy biết rõ đó là sai trái!
Nên Lăng Vu Đề cũng không khuyên nữa, chỉ âm thầm quyết định phải cố gắng bảo vệ Lạc Lạc.
"Vậy cũng được, thế nhưng Lạc Lạc, đến lúc đó, cậu nhất định phải chú ý an toàn, biết không?! Nhất định phải tại mỗi thời mỗi khắc đi theo bên cạnh tôi."
Coi như là đánh đổi mạng sống, cô cũng sẽ không để cho Lạc Lạc có chuyện gì!
Lạc Lạc kiên định gật đầu, sau đó ôm cánh tay Lăng Vu Đề nhếch môi cười khúc khích.
"Như vậy, hiện tại ai đến giải thích một chút, tội phạm truy nã của Lăng gia, sao lại ở Dã gia, ở trước mắt của ta?!"
Một tiếng cười nhạt vang lên làm Lăng Vu Đề run sợ.
Dường như âm thanh này đang cắm vào trái tim của cô, làm cho cô nhớ lại rõ ràng, cảm giác đau đớn khi đầu ngón tay kia chạm vào trong trái tim này.
Lăng Vu Đề lấy dũng khí quay đầu, sau đó nhìn thẳng Lăng Kiêu Hàn đang ngồi ở trên cái ghế sô pha bằng da thật.
Cô kéo kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười khách khí cùng với xa lánh: "Chào Lăng gia chủ! Vì sao tôi lại ở đây, chẳng mấy chốc sẽ giải thích cho mọi người hiểu!"
Nói xong, Lăng Vu Đề nhìn Dã Cuồng ngồi ở một bên khác một chút.
Dã Cuồng gật gù, lúc này mới lên tiếng: "Là như vậy, ở đây, tôi muốn giải thích một hiểu lầm cá nhân trước. Lăng gia chủ, sở dĩ anh sẽ hiểu lầm Tiểu Vu không phải dưỡng nữ của anh, đơn giản cũng là bởi vì nhìn thấy cô ấy có quan hệ tốt với tôi như thế. Sau đó hoài nghi cô ấy là Ẩn tộc, ngay cả tôi, anh cũng hoài nghi là Ẩn tộc. Rồi, bởi vì sinh mệnh của Tiểu Vu chịu uy hiếp, cho nên mới không thể không thoát đi. Sau khi thoát được thì Tiểu Vu cảm thấy nếu như cô ấy không tìm được phương pháp trả lại trong sạch cho mình thì tuyệt đối không có cách nào tới gặp anh, cho nên cô ấy đã ở lại nơi này."
Sau khi Dã Cuồng ngừng một chút, nói tiếp: "Trên thực tế, ở nửa tháng trước, thật sự tôi cũng không quen biết Tiểu Vu. Ngày đó ở sân bay, kỳ thực lần thứ hai mà chúng tôi gặp nhau. Cô ấy tới sân bay, là vì đến ngăn tôi, không cho tôi rời đi. Cô ấy nói tôi không được phụ tình yêu của Ninh Ninh, những cái giá mà Ninh Ninh phải trả vì tôi! Tôi ôm cô ấy, là bởi vì tôi nhận sai cô ấy thành Ninh Ninh."
Nói xong, Dã Cuồng có chút hổ thẹn nhìn Ninh Ninh ngồi ở bên cạnh y một chút, Nhạc Ninh không sao cả mà nhìn lại Dã Cuồng.
Sau đó Nhạc Ninh tiếp lời Dã Cuồng nói rằng: "Mấy ngày trước tôi mới biết Tiểu Vu ở chỗ Dã Cuồng, nên tôi lập tức đi gặp Tiểu vu. Đối với sự việc của tôi và Dã Cuồng mà làm Tiểu Vu bị hiểu lầm, tôi rất cảm tạ, cũng rất xin lỗi! Về phần tại sao lại giữ chuyện này đến tận ngày hôm nay mới nói ra, chẳng qua là cảm thấy ngày dịp hôm nay tốt hơn. Trên thực tế, địa chỉ đại bản doanh Ẩn tộc, là hai người A Cuồng cùng Tiểu Vu tra ra được. Ngày mai xuất phát, Tiểu Vu và A Cuồng cũng đi với chúng ta!"
Lăng Vu Đề ở một bên không nói một lời, cô chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, như một phong cảnh đẹp đẽ.
Sau khi Nhạc Ninh nói xong, Lăng Vu Đề cũng cảm giác được Lăng Kiêu Hàn khôi phục hảo cảm với cô lên tám mươi điểm.
Có thể thấy được, Dã Cuồng với Nhạc Ninh, vẫn để cho Lăng Kiêu Hàn tin tưởng một chút.
Chỉ là: "Nếu đại bản doanh Ẩn tộc do hai kẻ tôi nghi ngờ tìm ra, như vậy hiện tại đúng là có chút hoài nghi, cái mà gọi là địa chỉ của đại bản doanh Ẩn tộc, đến tột cùng là thật, hay là một cái âm mưu!?"
Độ cong bên khóe miệng Lăng Kiêu Hàn vẫn chưa từng thay đổi, ánh mắt mang theo ý cười tà nhìn Lăng Vu Đề, nhướng nhướng mày, tựa hồ đang chờ đợi Lăng Vu Đề trả lời.
Lăng Vu Đề học Lăng Kiêu Hàn cong khóe miệng lên, rõ ràng tướng mạo không giống nhưng độ tương tự lại càng kinh người.
Cũng không biết là bởi vì cái nụ cười này hay không, độ hảo cảm của Lăng Kiêu Hàn đối với Lăng Vu Đề đã tăng thêm năm điểm.
Khôi phục lại tám mươi lăm điểm như trước, mặc dù Lăng Vu Đề có chút kinh ngạc nhưng rất bình tĩnh mà không có biểu hiện ra.
"Đại bản doanh Ẩn tộc là thật hay giả, ngày mai thì các vị sẽ biết! Nếu như thực sự không yên lòng, đến lúc đó tôi sẽ xung phong tuyến đầu. Coi như là gặp phải nguy hiểm, cũng sẽ do tôi chịu trước. Nếu như hiện tại không có vấn đề gì, mọi người liền nghe tôi nói một chút về những việc cần lưu ý vào ngày mai." Lăng Vu Đề thản nhiên nói.
Biểu hiện của cô khác với ngày thường, tràn ngập mị lực thành thục, làm Lăng Kiêu Hàn kinh ngạc.
Kỳ thực thì trong lòng Lăng Kiêu Hàn vẫn chưa tin Lăng Vu Đề là dưỡng nữ hắn. Cho nên...
Aya: Sao Lạc Lạc và Vu Đề không về cùng một nhà nhỉ... Thâm tình vl~~~
Hôm nay oải quá...
Tác giả :
Mai Khai