Công Lược Nam Phụ
Chương 140: Công lược dưỡng phụ vampire (23)
Edit: Aya Shinta
Lăng Kiêu Hàn không biết Lăng Vu Đề đến sân bay để làm gì!
Là muốn đón ai sao?
Lăng Kiêu Hàn tràn ngập nghi hoặc mà suy nghĩ một chút, vẫn bước vào sân bay.
Bởi vì thiết bị định vị chỉ lắp đặt ở trên xe nên Lăng Kiêu Hàn chỉ có thể biết Lăng Vu Đề đến sân bay, nhưng cũng không thể lập tức tìm được cô.
Lăng Vu Đề vô cùng sốt sắng tìm kiếm trong sân bay, cô gấp đến muốn khóc, không biết hiện tại cô đi tới Dã gia thì có thể tìm được Dã Cuồng hay không?!
Nếu như đáp án là Dã Cuồng đi rồi, vậy phải làm sao bây giờ?!
Cô không thể để cho Nhạc Ninh kết hôn cùng với Lăng Kiêu Hàn đâu!
Nhưng tìm trong toàn bộ sân bay nhưng cũng không có nhìn thấy bóng người Dã Cuồng.
Lăng Vu Đề có chút thất vọng mà cúi thấp đầu, đứng ở trong đám người thì có vẻ bất lực.
"Em đang tìm anh sao?" Một giọng nói vang lên ở phái sau Lăng Vu Đề.
Tuy rằng chỉ nghe qua một lần nhưng Lăng Vu Đề nhớ được, đó là giọng của Dã Cuồng.
Lăng Vu Đề mừng rỡ quay đầu lại, nhìn Dã Cuồng đứng ở sau lưng cô tầm một mét.
Lăng Vu Đề mở miệng, vừa muốn nói: "Phải, tôi đang tìm anh!"
Lời còn chưa có nói ra, cô liền bị Dã Cuồng ôm vào trong ngực.
Bởi vì hôm nay cô mang giầy độn, vì thế có vẻ cao gần như Nhạc Ninh, vả lại mặc một cái váy có màu sắc mà Nhạc Ninh thích nhất, màu đỏ.
Lăng Vu Đề sững sờ tùy ý Dã Cuồng ôm, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ rằng phỏng chừng, cô lại bị Dã Cuồng nhận sai trở thành Nhạc Ninh rồi!
Có điều, Dã Cuồng này cũng thực sự đủ rồi đấy! Một lần nhận sai cũng coi như thôi, vậy mà hai lần đều nhận sai!
Thậm chí ngay cả người âu yếm cũng nhận sai được, thực sự rất đáng đời vì bị lừa gạt!
Lăng Vu Đề mở lời, muốn nói: "Dã Cuồng, tôi không phải Nhạc Ninh!"
Dã Cuồng nhưng lại gục đầu vào trên bả vai của cô: "Anh biết em cô gái này không nỡ bỏ anh! Được rồi được rồi! Anh thừa nhận, anh sai rồi, anh không nên giận dữ với em! Thế nhưng em cũng không thể nào kêu em đi thì em đi thật nha! Cũng không giải thích một chút sao?!"
Dã Cuồng rầu rĩ, như là đang làm nũng mà cũng giống như đang oán giận.
Hóa ra, Dã Cuồng đã sớm ý thức được sai lầm của mình!
Chỉ là, y chờ tới chờ lui mà Nhạc Ninh vẫn không đến sân bay, cuối cùng, trong cơn tức giận thì y thật sự rời đi!
Lăng Vu Đề hấp háy mắt, hai tay đẩy Dã Cuồng một cái, kết quả Dã Cuồng lại càng ôm cô chặt hơn.
Đột nhiên, Lăng Vu Đề cảm ứng được Lăng Kiêu Hàn trừ cô mười điểm hảo cảm!
Kinh ngạc trợn mắt lên, Lăng Vu Đề cũng không kịp nhớ tới cái khác, dùng lực đẩy Dã Cuồng ra, sau đó quay đầu tìm kiếm bóng người Lăng Kiêu Hàn.
Lăng Kiêu Hàn ẩn ở trong bóng tối, Lăng Vu Đề biết chắc chắn hắn có đó, nhưng lại không biết hắn ở đâu!
Vừa nhấc chân chuẩn bị đi tìm Lăng Kiêu Hàn, lại bị Dã Cuồng nắm lại cánh tay: "Em đi đâu vậy!?"
"Anh buông tay mau!" Lăng Vu Đề điên cuồng hét lên.
Dã Cuồng sửng sốt: "Cô, cô không phải Ninh Ninh?!"
Lăng Vu Đề tàn nhẫn mà nhắm mắt lại, sau đó mới quay đầu nhìn Dã Cuồng.
"Tôi không phải chị Nhạc Ninh, thế nhưng đúng là tôi đến tìm anh đó!" Mục đích cô đến đây chính là ngăn cản Dã Cuồng rời đi, đã làm được.
Nhưng... Lăng Kiêu Hàn đã trừ cô mười điểm hảo cảm.
Như vậy, cô xử lý chuyện của Dã Cuồng trước rồi nói sau vậy!
"Cô tìm tôi làm cái gì?! Ninh Ninh nhờ cô đến?! Bản thân cô ấy làm sao lại không đến?!"
Dã Cuồng không chút lúng túng nào đối với việc nhận sai Lăng Vu Đề thành Nhạc Ninh, ngạo kiều nói thế đấy.
Lăng Vu Đề gạt cánh tay Dã Cuồng còn cầm lấy tay mình ra: "Tôi đến đây, là muốn nói cho anh. Nếu như anh thật sự yêu chị Nhạc Ninh, thì không nên vì một hiểu lầm ấu trĩ như vậy mà rời bỏ chị ấy! Anh có biết rằng chị Nhạc Ninh vì anh, không chỉ có chịu một ngàn roi thị huyết mộc, còn bị trục xuất khỏi Nhạc gia, mất đi vị trí gia chủ! Nhưng bởi vì giận hờn mà anh rời bỏ chị ấy, anh không biết chị ấy sẽ khổ sở bao nhiêu à!? Anh có nghĩ tới sau khi anh rời đi, chị Nhạc Ninh sẽ như thế nào sao?!"
Lăng Vu Đề làm Dã Cuồng há hốc mồm. Y chưa hề nghĩ tới sau khi y rời đi, Nhạc Ninh sẽ như thế nào! Chưa hề nghĩ tới cô ấy khổ sở bao nhiêu!
Là y sai rồi! Rõ ràng đã thề thốt tuyệt đối không xa rời nhau, nhưng y lại nổi nóng với cô, kêu cô cút đi, còn nói không bao giờ gặp lại cô nữa!
Nhìn trên mặt Dã Cuồng xuất hiện nét ảo não, tự trách, Lăng Vu Đề liền biết, đã có tác dụng!
Cô không ngừng cố gắng: "Nếu như anh thật sự quan tâm đến chị Nhạc Ninh thì phải gánh vác trách nhiệm! Chị ấy trả giá vì anh nhiều như vậy, còn anh đây? Anh đã làm gì cho chị ấy?"
Dã Cuồng gật đầu: "Đúng đấy! Tôi nên gánh chịu trách nhiệm! Cảm tạ cô! Hiện tại tôi liền đi tìm Ninh Ninh!"
Dã Cuồng nâng mặt Lăng Vu Đề, hung hăng hôn ở trên trán của cô một cái, sau đó cười chạy khỏi sân bay.
Nguy cơ giữa Nhạc Ninh cùng Dã Cuồng tạm thời được giải trừ, Lăng Vu Đề hơi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, vừa nghĩ tới mười điểm hảo cảm vừa bị trừ đi, Lăng muốn khóc ròng!
Tại sao ~ tại sao Lăng Kiêu Hàn lại đến sân bay?!
Lăng Vu Đề lật tung cái sân bay lên lần nữa, nhưng trước khi Lăng Vu Đề đẩy Dã Cuồng ra thì Lăng Kiêu Hàn cũng đã rời khỏi sân bay.
Nên Lăng Vu Đề không có tìm được Lăng Kiêu Hàn ở sân bay.
Sau khi về đến nhà, Lăng Vu Đề nhìn thấy Lăng Kiêu Hàn đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.
Lăng Vu Đề mím mím môi, sau đó mới lấy dũng khí đi đến chỗ Lăng Kiêu Hàn: "Kiêu Hàn..."
"Đi đâu?" Lăng Kiêu Hàn cúi đầu nhìn notebook, nhàn nhạt hỏi.
Trong giọng nói của hắn mang theo thờ ơ, mà vấn đề này, dường như hắn đang hỏi cho có vậy.
Trong lòng Lăng Vu Đề có chút khó chịu, cô đi tới thế giới này đã hơn hai tháng, sắp ba tháng rồi!
Tại sao Lăng Kiêu Hàn chỉ là nhìn thấy cô ôm ấp Dã Cuồng, mà mọi chuyện đều đã như trở lại lúc ban đầu thế này!?
Bình phục tâm tình của chính mình một hồi, Lăng Vu Đề mới mở miệng nói rằng: "Ta đi tới sân bay để tìm Dã Cuồng. Ta đi nói với anh ta rằng chị Nhạc Ninh đã trả giá vì anh ta nhiều như vậy, làm anh ta đừng phụ lòng chị Nhạc Ninh!"
Lăng Vu Đề nói câu này xong, Lăng Kiêu Hàn mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Giống như là ngày thứ nhất khi đi tới thế giới này, ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn cô, nhàn nhạt, khóe miệng mang theo ý cười tà nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.
"Làm sao Tiểu Vu biết Dã Cuồng đi tới sân bay? Lại dựa vào cái gì mà khuyên cậu ta đừng phụ lòng Ninh Ninh?" Lăng Kiêu Hàn hỏi.
Lăng Vu Đề cắn cắn môi, cô chưa hề nghĩ tới nên làm thế nào để giải thích việc tại sao cô biết Dã Cuồng ở sân bay.
Bởi vì căn bản cô cũng không có nghĩ tới việc cô đi tìm Dã Cuồng sẽ bị Lăng Kiêu Hàn biết!
Vốn là Lăng Vu Đề cũng đã nghĩ kỹ, sau khi cô tìm được Dã Cuồng thì lại đi tìm Lạc Lạc, sau đó liền nói cho Lăng Kiêu Hàn là cô đi tìm Lạc Lạc.
Đến cùng, cô muốn tìm cái lý do ra sao để giải thích tại sao mình lại biết Dã Cuồng ở sân bay đây?!
Không có chờ cho Lăng Vu Đề nghĩ ra được một câu trả lời hợp lý, Lăng Kiêu Hàn đã hóa thành bóng mờ.
Đến khi Lăng Vu Đề phản ứng lại, cô đã bị Lăng Kiêu Hàn bóp cổ nâng lên.
Aya: Gay cấn sắp tới~~~ Đúng thính của chương 132 nhé, mình chỉ...bớt từ chút xíu thui à:))))))))
Lăng Kiêu Hàn không biết Lăng Vu Đề đến sân bay để làm gì!
Là muốn đón ai sao?
Lăng Kiêu Hàn tràn ngập nghi hoặc mà suy nghĩ một chút, vẫn bước vào sân bay.
Bởi vì thiết bị định vị chỉ lắp đặt ở trên xe nên Lăng Kiêu Hàn chỉ có thể biết Lăng Vu Đề đến sân bay, nhưng cũng không thể lập tức tìm được cô.
Lăng Vu Đề vô cùng sốt sắng tìm kiếm trong sân bay, cô gấp đến muốn khóc, không biết hiện tại cô đi tới Dã gia thì có thể tìm được Dã Cuồng hay không?!
Nếu như đáp án là Dã Cuồng đi rồi, vậy phải làm sao bây giờ?!
Cô không thể để cho Nhạc Ninh kết hôn cùng với Lăng Kiêu Hàn đâu!
Nhưng tìm trong toàn bộ sân bay nhưng cũng không có nhìn thấy bóng người Dã Cuồng.
Lăng Vu Đề có chút thất vọng mà cúi thấp đầu, đứng ở trong đám người thì có vẻ bất lực.
"Em đang tìm anh sao?" Một giọng nói vang lên ở phái sau Lăng Vu Đề.
Tuy rằng chỉ nghe qua một lần nhưng Lăng Vu Đề nhớ được, đó là giọng của Dã Cuồng.
Lăng Vu Đề mừng rỡ quay đầu lại, nhìn Dã Cuồng đứng ở sau lưng cô tầm một mét.
Lăng Vu Đề mở miệng, vừa muốn nói: "Phải, tôi đang tìm anh!"
Lời còn chưa có nói ra, cô liền bị Dã Cuồng ôm vào trong ngực.
Bởi vì hôm nay cô mang giầy độn, vì thế có vẻ cao gần như Nhạc Ninh, vả lại mặc một cái váy có màu sắc mà Nhạc Ninh thích nhất, màu đỏ.
Lăng Vu Đề sững sờ tùy ý Dã Cuồng ôm, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ rằng phỏng chừng, cô lại bị Dã Cuồng nhận sai trở thành Nhạc Ninh rồi!
Có điều, Dã Cuồng này cũng thực sự đủ rồi đấy! Một lần nhận sai cũng coi như thôi, vậy mà hai lần đều nhận sai!
Thậm chí ngay cả người âu yếm cũng nhận sai được, thực sự rất đáng đời vì bị lừa gạt!
Lăng Vu Đề mở lời, muốn nói: "Dã Cuồng, tôi không phải Nhạc Ninh!"
Dã Cuồng nhưng lại gục đầu vào trên bả vai của cô: "Anh biết em cô gái này không nỡ bỏ anh! Được rồi được rồi! Anh thừa nhận, anh sai rồi, anh không nên giận dữ với em! Thế nhưng em cũng không thể nào kêu em đi thì em đi thật nha! Cũng không giải thích một chút sao?!"
Dã Cuồng rầu rĩ, như là đang làm nũng mà cũng giống như đang oán giận.
Hóa ra, Dã Cuồng đã sớm ý thức được sai lầm của mình!
Chỉ là, y chờ tới chờ lui mà Nhạc Ninh vẫn không đến sân bay, cuối cùng, trong cơn tức giận thì y thật sự rời đi!
Lăng Vu Đề hấp háy mắt, hai tay đẩy Dã Cuồng một cái, kết quả Dã Cuồng lại càng ôm cô chặt hơn.
Đột nhiên, Lăng Vu Đề cảm ứng được Lăng Kiêu Hàn trừ cô mười điểm hảo cảm!
Kinh ngạc trợn mắt lên, Lăng Vu Đề cũng không kịp nhớ tới cái khác, dùng lực đẩy Dã Cuồng ra, sau đó quay đầu tìm kiếm bóng người Lăng Kiêu Hàn.
Lăng Kiêu Hàn ẩn ở trong bóng tối, Lăng Vu Đề biết chắc chắn hắn có đó, nhưng lại không biết hắn ở đâu!
Vừa nhấc chân chuẩn bị đi tìm Lăng Kiêu Hàn, lại bị Dã Cuồng nắm lại cánh tay: "Em đi đâu vậy!?"
"Anh buông tay mau!" Lăng Vu Đề điên cuồng hét lên.
Dã Cuồng sửng sốt: "Cô, cô không phải Ninh Ninh?!"
Lăng Vu Đề tàn nhẫn mà nhắm mắt lại, sau đó mới quay đầu nhìn Dã Cuồng.
"Tôi không phải chị Nhạc Ninh, thế nhưng đúng là tôi đến tìm anh đó!" Mục đích cô đến đây chính là ngăn cản Dã Cuồng rời đi, đã làm được.
Nhưng... Lăng Kiêu Hàn đã trừ cô mười điểm hảo cảm.
Như vậy, cô xử lý chuyện của Dã Cuồng trước rồi nói sau vậy!
"Cô tìm tôi làm cái gì?! Ninh Ninh nhờ cô đến?! Bản thân cô ấy làm sao lại không đến?!"
Dã Cuồng không chút lúng túng nào đối với việc nhận sai Lăng Vu Đề thành Nhạc Ninh, ngạo kiều nói thế đấy.
Lăng Vu Đề gạt cánh tay Dã Cuồng còn cầm lấy tay mình ra: "Tôi đến đây, là muốn nói cho anh. Nếu như anh thật sự yêu chị Nhạc Ninh, thì không nên vì một hiểu lầm ấu trĩ như vậy mà rời bỏ chị ấy! Anh có biết rằng chị Nhạc Ninh vì anh, không chỉ có chịu một ngàn roi thị huyết mộc, còn bị trục xuất khỏi Nhạc gia, mất đi vị trí gia chủ! Nhưng bởi vì giận hờn mà anh rời bỏ chị ấy, anh không biết chị ấy sẽ khổ sở bao nhiêu à!? Anh có nghĩ tới sau khi anh rời đi, chị Nhạc Ninh sẽ như thế nào sao?!"
Lăng Vu Đề làm Dã Cuồng há hốc mồm. Y chưa hề nghĩ tới sau khi y rời đi, Nhạc Ninh sẽ như thế nào! Chưa hề nghĩ tới cô ấy khổ sở bao nhiêu!
Là y sai rồi! Rõ ràng đã thề thốt tuyệt đối không xa rời nhau, nhưng y lại nổi nóng với cô, kêu cô cút đi, còn nói không bao giờ gặp lại cô nữa!
Nhìn trên mặt Dã Cuồng xuất hiện nét ảo não, tự trách, Lăng Vu Đề liền biết, đã có tác dụng!
Cô không ngừng cố gắng: "Nếu như anh thật sự quan tâm đến chị Nhạc Ninh thì phải gánh vác trách nhiệm! Chị ấy trả giá vì anh nhiều như vậy, còn anh đây? Anh đã làm gì cho chị ấy?"
Dã Cuồng gật đầu: "Đúng đấy! Tôi nên gánh chịu trách nhiệm! Cảm tạ cô! Hiện tại tôi liền đi tìm Ninh Ninh!"
Dã Cuồng nâng mặt Lăng Vu Đề, hung hăng hôn ở trên trán của cô một cái, sau đó cười chạy khỏi sân bay.
Nguy cơ giữa Nhạc Ninh cùng Dã Cuồng tạm thời được giải trừ, Lăng Vu Đề hơi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, vừa nghĩ tới mười điểm hảo cảm vừa bị trừ đi, Lăng muốn khóc ròng!
Tại sao ~ tại sao Lăng Kiêu Hàn lại đến sân bay?!
Lăng Vu Đề lật tung cái sân bay lên lần nữa, nhưng trước khi Lăng Vu Đề đẩy Dã Cuồng ra thì Lăng Kiêu Hàn cũng đã rời khỏi sân bay.
Nên Lăng Vu Đề không có tìm được Lăng Kiêu Hàn ở sân bay.
Sau khi về đến nhà, Lăng Vu Đề nhìn thấy Lăng Kiêu Hàn đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.
Lăng Vu Đề mím mím môi, sau đó mới lấy dũng khí đi đến chỗ Lăng Kiêu Hàn: "Kiêu Hàn..."
"Đi đâu?" Lăng Kiêu Hàn cúi đầu nhìn notebook, nhàn nhạt hỏi.
Trong giọng nói của hắn mang theo thờ ơ, mà vấn đề này, dường như hắn đang hỏi cho có vậy.
Trong lòng Lăng Vu Đề có chút khó chịu, cô đi tới thế giới này đã hơn hai tháng, sắp ba tháng rồi!
Tại sao Lăng Kiêu Hàn chỉ là nhìn thấy cô ôm ấp Dã Cuồng, mà mọi chuyện đều đã như trở lại lúc ban đầu thế này!?
Bình phục tâm tình của chính mình một hồi, Lăng Vu Đề mới mở miệng nói rằng: "Ta đi tới sân bay để tìm Dã Cuồng. Ta đi nói với anh ta rằng chị Nhạc Ninh đã trả giá vì anh ta nhiều như vậy, làm anh ta đừng phụ lòng chị Nhạc Ninh!"
Lăng Vu Đề nói câu này xong, Lăng Kiêu Hàn mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Giống như là ngày thứ nhất khi đi tới thế giới này, ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn cô, nhàn nhạt, khóe miệng mang theo ý cười tà nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.
"Làm sao Tiểu Vu biết Dã Cuồng đi tới sân bay? Lại dựa vào cái gì mà khuyên cậu ta đừng phụ lòng Ninh Ninh?" Lăng Kiêu Hàn hỏi.
Lăng Vu Đề cắn cắn môi, cô chưa hề nghĩ tới nên làm thế nào để giải thích việc tại sao cô biết Dã Cuồng ở sân bay.
Bởi vì căn bản cô cũng không có nghĩ tới việc cô đi tìm Dã Cuồng sẽ bị Lăng Kiêu Hàn biết!
Vốn là Lăng Vu Đề cũng đã nghĩ kỹ, sau khi cô tìm được Dã Cuồng thì lại đi tìm Lạc Lạc, sau đó liền nói cho Lăng Kiêu Hàn là cô đi tìm Lạc Lạc.
Đến cùng, cô muốn tìm cái lý do ra sao để giải thích tại sao mình lại biết Dã Cuồng ở sân bay đây?!
Không có chờ cho Lăng Vu Đề nghĩ ra được một câu trả lời hợp lý, Lăng Kiêu Hàn đã hóa thành bóng mờ.
Đến khi Lăng Vu Đề phản ứng lại, cô đã bị Lăng Kiêu Hàn bóp cổ nâng lên.
Aya: Gay cấn sắp tới~~~ Đúng thính của chương 132 nhé, mình chỉ...bớt từ chút xíu thui à:))))))))
Tác giả :
Mai Khai