Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân
Chương 3-1: Thế giới 1 - Lọ Lem và Hào môn (1)
Người dịch: Bunny crusher
***
Sau đó, như một diễn viên phụ lướt ngang qua sân khấu, Tào đại tiểu thư quyết định xuống tay với Hàn Yên Yên. Tào đại tiểu thư hành động cứ như nữ phụ não tàn trong mấy bộ ngôn tình ba xu kinh điển, Hàn Yên Yên bị bắt cóc vào xe tải trên đường tăng ca về nhà. Khi giác quan bị che lại, trong lòng Hàn Yên Yên thở dài thườn thượt, này có khác gì tình huống trong kịch bản chiếu trên tivi mấy bà mấy mẹ hay xem đâu.
Bị nhốt trong kho hàng bỏ hoang, Hàn Yên Yên đã phải chịu chút đau khổ. Chủ yếu là do Tào đại tiểu thư dùng lời lẽ nhục mạ, giật tóc tát tai tới tấp, lại thêm tiết mục lên gối. Đau đấy, nhưng may là không có cảnh nữ phụ độc ác tìm người cưỡng bức nữ chủ rồi cuối cùng bị phản đòn. Hàn Yên Yên rất hài lòng.
Thậm chí cả lúc làm “tay súng”, Hàn Yên Yên luôn kiên trì không viết bất kỳ đoạn văn nào như vậy, dù có viết nữ phụ ngu xuẩn đến thế nào cũng kiên quyết không viết. Biên tập thấy cô viết không đủ cẩu huyết còn chỉ dạy cô một phen, nhưng cô vẫn kiên trì không viết, ngại văn của mình quá hạ giá.
Thân thể đau đớn, nhưng tinh thần Hàn Yên Yên phấn chấn lạ thường. Bởi cô có thể đoán trước được hành vi của mọi người, nên cô biết, mình sắp được đối diện với chính chủ của thế giới này.
Tào đại tiểu thư đã hẹn gặp Trịnh Nghiêu, cô muốn lấy Hàn Yên Yên ra đe dọa anh, buộc anh phải kết hôn với mình. Nếu không có vấn đề gì xảy ra, Tào đại tiểu thư sẽ bị Trịnh Nghiêu đột ngột xuất hiện đánh tới tấp rồi tống vào tù, sau đó tập đoàn Tào thị sẽ bị Trịnh Nghiêu hoàn toàn thâu tóm. “Hàn Yên Yên ngây thơ” vì làm lá chắn cho Trịnh Nghiêu mà bị liên lụy, từ đó làm quen với Trịnh Nghiêu.
Bối cảnh cơ bản coi như hoàn thành tại thời điểm đó, sau này cô sẽ không còn năng lực đoán trước hành vi nữa. Vì vậy cô cũng không thể phỏng đoán được hành vi của nhân vật mục tiêu. Từ lúc đó trở đi, Hàn Yên Yên phải dựa hoàn toàn vào chính mình.
Bang!
Tào đại tiểu thư tát Hàn Yên Yên đang bị trói trên ghế tới lệch đầu sang một bên. Tào đại tiểu thư oán hận mắng mỏ: “Đến bây giờ anh ta còn chưa tới, xem ra anh ấy cũng không thích cô nhiều như tôi nghĩ!”
Hàn Yên Yên nhổ máu từ trong miệng ra, ánh mắt xuyên qua mái tóc rối nhìn Tào đại tiểu thư. Bỗng nhiên cô hơi đồng tình với cô ấy.
Cô ấy vốn là một thiên kim đại tiểu thư xinh đẹp, lúc này lại mang vẻ mặt dữ tợn, khuôn mặt méo mó ấy thật sự xấu tới chẳng ai dám nhìn. Cô ấy vốn xuất thân giàu có học giỏi, nếu ở thế giới bình thường, hẳn phải là một bạch phú mỹ*, cả đời là người chiến thắng, sẽ không biết có bao nhiêu chàng trai tài năng trẻ tuổi si mê cô nàng, tranh giành tới đầu rơi máu chảy. Nhưng tại “thế giới mau xuyên” này, Tào đại tiểu thư chỉ có thể là một nữ phụ ác độc.
Bạch phú mỹ: da trắng, nhà giàu, xinh đẹp.
Vận mệnh này, quỹ đạo nhân sinh này, ai là người thay cô ấy quyết định vậy?
Thật buồn tẻ.
Ma sát mãnh liệt giữa lốp xe và mặt đất gây ra tiếng ồn cực lớn. Âm thanh từ từ lớn dần, rất nhanh đã tới nơi này. Cửa kho hàng rộng mở, một chiếc siêu xe lóe mắt chạy thẳng vào, chiếc xe chạy cực nhanh rồi đột ngột dừng lại cách đó hai mươi mét. Cửa xe mở toang, một đôi chân dài mạnh mẽ duỗi ra, đôi giày da bóng bẩy nện từng bước trên nền bê tông.
Từ khi tiến vào thế giới này, Hàn Yên Yên vẫn luôn bình tĩnh. Lúc này cô nổi lên vài phần hiếu kỳ, cô muốn biết người đàn ông cô cần công lược có dáng vẻ ra sao.
Nhưng mà cô không thấy! Tào đại tiểu thư và mấy tên côn đồ ngăn giữa hai người họ, Tào đại tiểu thư lại là lá chắn lớn nhất trước người Hàn Yên Yên. Tuy dáng người cô ta yểu điệu nhưng vừa vặn chặn được thân hình người đàn ông kia!
Thật ra nếu Hàn Yên Yên duỗi cổ ra là có thể thấy được người cô muốn, nhưng bản thân cô bắt buộc sự tò mò trong lòng không được làm vậy.
Cô bị Tào đại tiểu thư thỏa chí tát tới tấp, gương mặt sưng tấy còn khóe miệng thì ứ máu. Vốn nhan sắc của thân thể này chỉ hơn trung bình có một chút, chẳng phải là mỹ nhan tuyệt thế lộng lẫy gì cho cam. Nếu cô yên lặng rũ đầu còn có thể nhìn ra được chút vẻ đẹp nhu nhược, giờ mà duỗi cỗ ra nhìn thì vẻ đẹp yếu đuối đáng thương đó sẽ tan biến ngay lập tức!
Đây chính là lần gặp gỡ đầu tiên với mục tiêu công lược! Cô chỉ có thể tận lực bảo trì phong cách xinh đẹp nhu nhược khiến người thương tiếc trong điều kiện hiện tại thôi, tốt nhất không được duỗi cổ ra.
Cửa xe đóng sầm lại, tiếng vang rõ to vang vọng trong kho hàng trống trải.
Người đàn ông đi về phía trước hai bước rồi dừng lại. Không cần mở miệng, khí chất cường đại của anh đã khiến không khí trong kho hàng đặc nghẹt. Hàn Yên Yên bị Tào đại tiểu thư chắn rồi mà còn cảm nhận được một áp lực vô hình tới từ người đàn ông này. Hàn Yên Yên không khỏi ngừng thở một nhịp.
“Trịnh Nghiêu! Cuối cùng anh cũng tới!” Giọng Tào đại tiểu thư vang lên đầy sắc nhọn, chỉ là âm cuối lại mang theo chút nức nở. Trịnh gia và Tào gia vốn là một mối liên hôn thương mại, Trịnh Nghiêu lá mặt lá trái, Tào đại tiểu thư lại đặt hết tâm tư tình cảm lên người anh.
Hàn Yên Yên lắng nghe Trịnh Nghiêu trầm mặc một lúc, sau đó anh mở miệng hỏi: “Em muốn gì?” Trong giọng nói không có khẩn trương, cũng chẳng có sốt ruột. Thanh âm trầm tĩnh vững vàng, cứ như đây là phòng họp, còn anh đang khống chế bố cục toàn trường.
Tào đại tiểu thư, đúng như dự đoán của Hàn Yên Yên, nói một câu rất xứng danh nữ phụ não tàn. Cô yêu cầu Trịnh Nghiêu: “Em muốn anh lấy em! Bằng không em sẽ giết người anh yêu!”
Dưới tình huống Hàn Yên Yên không tham gia, một mình Trịnh Nghiêu thích chí tung hỏa mù. Anh thả ra đủ loại tin tức giả khiến Tào đại tiểu thư hiểu lầm rằng Trịnh Nghiêu lưu luyến si mê Hàn Yên Yên.
Thật ra trong lòng Hàn Yên Yên ngầm phản đối cách nói Tào đại tiểu thư là NPC. Tào đại tiểu thư là một người sống sờ sờ mà, ngay cả mấy tên côn đồ chung quanh chỗ này, hay cả những đồng nghiệp làm chung văn phòng, tất cả bọn họ đều là người sống sờ sờ!Chỉ là thông tin mà Hàn Yên Yên nhận được từ âm thanh điện tử đã gồm việc đoán trước họ chuẩn bị nói gì làm gì. Chỉ cần Hàn Yên Yên không nhúng tay vào, mọi chuyện sẽ từng bước tiến triển tới bước này, giống như trò chơi được lập trình trước vậy.
Vì vậy Hàn Yên Yên mới thầm than rằng họ giống NPC.
(... người dịch không hiểu...)
Ở chỗ này chỉ có Hàn Yên Yên và đối tượng công lược Trịnh Nghiêu kia là khác biệt.
Hàn Yên Yên thì khỏi phải nói. Về phần Trịnh Nghiêu… âm thanh điện tử chỉ có thể cho Hàn Yên Yên xem bối cảnh xuất thân, bằng cấp, mối quan hệ thân sơ, nhân mạch, nguồn gốc tài sản. Còn về bản thân của Trịnh Nghiêu, tin tức trong đầu Hàn Yên Yên thiếu đến đáng thương.
Đối với diễn biến kế tiếp, cô chỉ có thể phác họa ra một kết cục sơ lược là kết cục của Tào đại tiểu thư và Tào gia sẽ rất thảm. Còn lại, Hàn Yên Yên thật sự không biết Trịnh Nghiêu sẽ nói gì làm gì, phản ứng ra sao trong cảnh có thể được coi là kinh điển của ngôn tình tiểu bạch - tổng tài.
Nếu anh là tổng tài chỉ biết nói chuyện yêu đương, hay thật sự yêu Hàn Yên Yên, chắc sẽ ngoài mạnh trong yếu cảnh cáo Tào đại tiểu thư không được đụng vào một cọng lông của Hàn Yên Yên, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ấy linh ta linh tinh.
Nhưng Hàn Yên Yên và mục tiêu của cô còn chưa xảy ra cái gì cả, chiếu theo tình huống trước mắt, anh ta giống hình tượng một tổng tài biến thái, xấu xa hơn.
***
Sau đó, như một diễn viên phụ lướt ngang qua sân khấu, Tào đại tiểu thư quyết định xuống tay với Hàn Yên Yên. Tào đại tiểu thư hành động cứ như nữ phụ não tàn trong mấy bộ ngôn tình ba xu kinh điển, Hàn Yên Yên bị bắt cóc vào xe tải trên đường tăng ca về nhà. Khi giác quan bị che lại, trong lòng Hàn Yên Yên thở dài thườn thượt, này có khác gì tình huống trong kịch bản chiếu trên tivi mấy bà mấy mẹ hay xem đâu.
Bị nhốt trong kho hàng bỏ hoang, Hàn Yên Yên đã phải chịu chút đau khổ. Chủ yếu là do Tào đại tiểu thư dùng lời lẽ nhục mạ, giật tóc tát tai tới tấp, lại thêm tiết mục lên gối. Đau đấy, nhưng may là không có cảnh nữ phụ độc ác tìm người cưỡng bức nữ chủ rồi cuối cùng bị phản đòn. Hàn Yên Yên rất hài lòng.
Thậm chí cả lúc làm “tay súng”, Hàn Yên Yên luôn kiên trì không viết bất kỳ đoạn văn nào như vậy, dù có viết nữ phụ ngu xuẩn đến thế nào cũng kiên quyết không viết. Biên tập thấy cô viết không đủ cẩu huyết còn chỉ dạy cô một phen, nhưng cô vẫn kiên trì không viết, ngại văn của mình quá hạ giá.
Thân thể đau đớn, nhưng tinh thần Hàn Yên Yên phấn chấn lạ thường. Bởi cô có thể đoán trước được hành vi của mọi người, nên cô biết, mình sắp được đối diện với chính chủ của thế giới này.
Tào đại tiểu thư đã hẹn gặp Trịnh Nghiêu, cô muốn lấy Hàn Yên Yên ra đe dọa anh, buộc anh phải kết hôn với mình. Nếu không có vấn đề gì xảy ra, Tào đại tiểu thư sẽ bị Trịnh Nghiêu đột ngột xuất hiện đánh tới tấp rồi tống vào tù, sau đó tập đoàn Tào thị sẽ bị Trịnh Nghiêu hoàn toàn thâu tóm. “Hàn Yên Yên ngây thơ” vì làm lá chắn cho Trịnh Nghiêu mà bị liên lụy, từ đó làm quen với Trịnh Nghiêu.
Bối cảnh cơ bản coi như hoàn thành tại thời điểm đó, sau này cô sẽ không còn năng lực đoán trước hành vi nữa. Vì vậy cô cũng không thể phỏng đoán được hành vi của nhân vật mục tiêu. Từ lúc đó trở đi, Hàn Yên Yên phải dựa hoàn toàn vào chính mình.
Bang!
Tào đại tiểu thư tát Hàn Yên Yên đang bị trói trên ghế tới lệch đầu sang một bên. Tào đại tiểu thư oán hận mắng mỏ: “Đến bây giờ anh ta còn chưa tới, xem ra anh ấy cũng không thích cô nhiều như tôi nghĩ!”
Hàn Yên Yên nhổ máu từ trong miệng ra, ánh mắt xuyên qua mái tóc rối nhìn Tào đại tiểu thư. Bỗng nhiên cô hơi đồng tình với cô ấy.
Cô ấy vốn là một thiên kim đại tiểu thư xinh đẹp, lúc này lại mang vẻ mặt dữ tợn, khuôn mặt méo mó ấy thật sự xấu tới chẳng ai dám nhìn. Cô ấy vốn xuất thân giàu có học giỏi, nếu ở thế giới bình thường, hẳn phải là một bạch phú mỹ*, cả đời là người chiến thắng, sẽ không biết có bao nhiêu chàng trai tài năng trẻ tuổi si mê cô nàng, tranh giành tới đầu rơi máu chảy. Nhưng tại “thế giới mau xuyên” này, Tào đại tiểu thư chỉ có thể là một nữ phụ ác độc.
Bạch phú mỹ: da trắng, nhà giàu, xinh đẹp.
Vận mệnh này, quỹ đạo nhân sinh này, ai là người thay cô ấy quyết định vậy?
Thật buồn tẻ.
Ma sát mãnh liệt giữa lốp xe và mặt đất gây ra tiếng ồn cực lớn. Âm thanh từ từ lớn dần, rất nhanh đã tới nơi này. Cửa kho hàng rộng mở, một chiếc siêu xe lóe mắt chạy thẳng vào, chiếc xe chạy cực nhanh rồi đột ngột dừng lại cách đó hai mươi mét. Cửa xe mở toang, một đôi chân dài mạnh mẽ duỗi ra, đôi giày da bóng bẩy nện từng bước trên nền bê tông.
Từ khi tiến vào thế giới này, Hàn Yên Yên vẫn luôn bình tĩnh. Lúc này cô nổi lên vài phần hiếu kỳ, cô muốn biết người đàn ông cô cần công lược có dáng vẻ ra sao.
Nhưng mà cô không thấy! Tào đại tiểu thư và mấy tên côn đồ ngăn giữa hai người họ, Tào đại tiểu thư lại là lá chắn lớn nhất trước người Hàn Yên Yên. Tuy dáng người cô ta yểu điệu nhưng vừa vặn chặn được thân hình người đàn ông kia!
Thật ra nếu Hàn Yên Yên duỗi cổ ra là có thể thấy được người cô muốn, nhưng bản thân cô bắt buộc sự tò mò trong lòng không được làm vậy.
Cô bị Tào đại tiểu thư thỏa chí tát tới tấp, gương mặt sưng tấy còn khóe miệng thì ứ máu. Vốn nhan sắc của thân thể này chỉ hơn trung bình có một chút, chẳng phải là mỹ nhan tuyệt thế lộng lẫy gì cho cam. Nếu cô yên lặng rũ đầu còn có thể nhìn ra được chút vẻ đẹp nhu nhược, giờ mà duỗi cỗ ra nhìn thì vẻ đẹp yếu đuối đáng thương đó sẽ tan biến ngay lập tức!
Đây chính là lần gặp gỡ đầu tiên với mục tiêu công lược! Cô chỉ có thể tận lực bảo trì phong cách xinh đẹp nhu nhược khiến người thương tiếc trong điều kiện hiện tại thôi, tốt nhất không được duỗi cổ ra.
Cửa xe đóng sầm lại, tiếng vang rõ to vang vọng trong kho hàng trống trải.
Người đàn ông đi về phía trước hai bước rồi dừng lại. Không cần mở miệng, khí chất cường đại của anh đã khiến không khí trong kho hàng đặc nghẹt. Hàn Yên Yên bị Tào đại tiểu thư chắn rồi mà còn cảm nhận được một áp lực vô hình tới từ người đàn ông này. Hàn Yên Yên không khỏi ngừng thở một nhịp.
“Trịnh Nghiêu! Cuối cùng anh cũng tới!” Giọng Tào đại tiểu thư vang lên đầy sắc nhọn, chỉ là âm cuối lại mang theo chút nức nở. Trịnh gia và Tào gia vốn là một mối liên hôn thương mại, Trịnh Nghiêu lá mặt lá trái, Tào đại tiểu thư lại đặt hết tâm tư tình cảm lên người anh.
Hàn Yên Yên lắng nghe Trịnh Nghiêu trầm mặc một lúc, sau đó anh mở miệng hỏi: “Em muốn gì?” Trong giọng nói không có khẩn trương, cũng chẳng có sốt ruột. Thanh âm trầm tĩnh vững vàng, cứ như đây là phòng họp, còn anh đang khống chế bố cục toàn trường.
Tào đại tiểu thư, đúng như dự đoán của Hàn Yên Yên, nói một câu rất xứng danh nữ phụ não tàn. Cô yêu cầu Trịnh Nghiêu: “Em muốn anh lấy em! Bằng không em sẽ giết người anh yêu!”
Dưới tình huống Hàn Yên Yên không tham gia, một mình Trịnh Nghiêu thích chí tung hỏa mù. Anh thả ra đủ loại tin tức giả khiến Tào đại tiểu thư hiểu lầm rằng Trịnh Nghiêu lưu luyến si mê Hàn Yên Yên.
Thật ra trong lòng Hàn Yên Yên ngầm phản đối cách nói Tào đại tiểu thư là NPC. Tào đại tiểu thư là một người sống sờ sờ mà, ngay cả mấy tên côn đồ chung quanh chỗ này, hay cả những đồng nghiệp làm chung văn phòng, tất cả bọn họ đều là người sống sờ sờ!Chỉ là thông tin mà Hàn Yên Yên nhận được từ âm thanh điện tử đã gồm việc đoán trước họ chuẩn bị nói gì làm gì. Chỉ cần Hàn Yên Yên không nhúng tay vào, mọi chuyện sẽ từng bước tiến triển tới bước này, giống như trò chơi được lập trình trước vậy.
Vì vậy Hàn Yên Yên mới thầm than rằng họ giống NPC.
(... người dịch không hiểu...)
Ở chỗ này chỉ có Hàn Yên Yên và đối tượng công lược Trịnh Nghiêu kia là khác biệt.
Hàn Yên Yên thì khỏi phải nói. Về phần Trịnh Nghiêu… âm thanh điện tử chỉ có thể cho Hàn Yên Yên xem bối cảnh xuất thân, bằng cấp, mối quan hệ thân sơ, nhân mạch, nguồn gốc tài sản. Còn về bản thân của Trịnh Nghiêu, tin tức trong đầu Hàn Yên Yên thiếu đến đáng thương.
Đối với diễn biến kế tiếp, cô chỉ có thể phác họa ra một kết cục sơ lược là kết cục của Tào đại tiểu thư và Tào gia sẽ rất thảm. Còn lại, Hàn Yên Yên thật sự không biết Trịnh Nghiêu sẽ nói gì làm gì, phản ứng ra sao trong cảnh có thể được coi là kinh điển của ngôn tình tiểu bạch - tổng tài.
Nếu anh là tổng tài chỉ biết nói chuyện yêu đương, hay thật sự yêu Hàn Yên Yên, chắc sẽ ngoài mạnh trong yếu cảnh cáo Tào đại tiểu thư không được đụng vào một cọng lông của Hàn Yên Yên, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ấy linh ta linh tinh.
Nhưng Hàn Yên Yên và mục tiêu của cô còn chưa xảy ra cái gì cả, chiếu theo tình huống trước mắt, anh ta giống hình tượng một tổng tài biến thái, xấu xa hơn.
Tác giả :
Tụ Trắc