Công Giá
Chương 84: Rễ cây phát triển thành cành cao
Sau khi Cung Trác Tường về nhà liền trực tiếp đến viện của phụ mẫu, hai lão đã đợi hắn một hồi lâu, nhìn thấy người không khỏi hỏi câu như thế nào lại đi lâu như vậy.
“Ở nhà Lương đệ ngồi một lát, biết một chút cuộc sống của Lương đệ, phụ thân, mẫu thân nghĩ như thế nào?”
Cung Trác Tường hàm hồ ứng phó, thần sắc bình thường đứng trước mặt hai người, hắn nối dối hành tung của mình không phải sợ hai lão biết mình đến nơi trăng hoa kia, vì hắn ổn trọng biết tự khắc chế, bằng hữu ngày thường lui tới nhị lão đều nhắm một mắt mở một mắt không quản hắn, hiện giờ là không muốn ánh hưởng đến ấn tượng của bọn họ với Lư Tử Kiện mà thôi.
“Phụ thân ngươi cùng ta a, thấy hai đứa nhỏ kia đều thật tốt, chúng ta vừa mới thương lượng một chút, nếu Lương nhi hắn vốn là con cháu của gia tộc chúng ta, nhận con nuôi ngược lại có vẻ xa lạ, không bằng trực tiếp làm con thừa tự đến nhà chính đi, nương là thật tâm thích đứa nhỏ này, để cho nó làm thân đệ đệ của ngươi đi.”
Cung phu nhân nhìn nhìn lão gia nhà mình, sau đó vừa cười ngâm ngâm nhìn về phía Cung Trác Tường, nói ra ý nghĩ của bọn họ.
“Nhận làm con thừa tự? Này con tất nhiên là tán thành, nhưng bọn đệ đệ bên kia…..”
Cung Trác Tường nghe vậy nhưng thật ra kinh ngạc một chút, không khỏi cung đưa mắt chuyển đến trên người Cung lão gia, vốn ý định của hắn là muốn Cung Trác Lương nhận cha mẹ mình làm cha mẹ nuôi, cứ như vậy làm xuất thân của hắn cao lên, mặc dù Kiều Ứng Trạch về sau làm quan lớn, người ngoài cũng sẽ không vì xuất thân của Cung Trác Lương mà khinh thường bọn họ, thứ hai cũng là cho Kiều Ứng Trạch chỗ dựa vững chắc, để cho con đường làm quan của y có thể càng thuận lợi chút, Cung Trác Tường có niềm tin với Kiều Ứng Trạch, chính mình hôm nay giúp Kiều Ứng Trạch một phân, tương lai liền có thể có một đồng minh cường đại.
Nhận làm con thừa tự đương nhiên so với nhận làm con nuôi thì quan hệ hai nhà càng chặt chẽ thân cận, nhưng cứ như vậy nhắc đến vấn đề cũng không đơn giản như vậy, tuy rằng bởi vì thân đệ chết non con trai trưởng trong nhà chỉ còn lại mình hắn, nhưng con vợ lẻ vẫn còn ba đứa, cho nên con nối dòng nhà bọn họ không tính là đơn bạc, mà nghe ý tứ mẫu thân, là muốn đem Lương đệ thừa nhận dưới danh nghĩa của nàng, như vậy thân p, hận Lương đệ chân chân thật thật chính là con trai trưởng nhà chính,địa vị trong gia tộc so với ba đệ đệ của mình cao hơn không nói, về sau một khi ở riêng cũng được chia đều như các huynh đệ khác……
Cung Trác Tường hiểu được mẫu thân đều là lo lắng cho mình, muốn có huynh đệ thân cận để giúp đỡ mình, nhưng thu nhận như vậy trong nhà sẽ có rất nhiều oán hận bất mãn, phụ thân đây là cái ý tứ gì đây?
“Kiều công tủ thật là hiền tài khó có được, ta cũng thực hy vọng có thể có được một chỗ thông gia như vậy, bất quá phương diện này có rất nhiều chuyện Trác Tường ngươi đều hiểu rõ, cho nên ý của ta và mẫu thân ngươi là, Lương nhi làm con thừa tự nhà chúng ta danh phận là con trai trưởng, nhưng bởi vì hắn đã gả ra ngoài, cho nên ấn theo quy củ không có quyền thừa kế tài sản của gia tộc, mà là ta cùng mẫu thân ngươi cho hắn một phần đồ cưới, ngươi thấy như thế nào a?”
Hiểu được ý tứ của Cung Trác Tường, Cung lão gia trưng ra bộ dáng nho nhã hiền lành mỉm cười mở miệng.
Giống như Cung Trác Tường, Cung lão gia đối tiền đồ của Kiều Ứng Trạch thập phần coi trọng, thực ước là đem thân nhi nữ gả cho y, bất quá trước kia ông đã nghe Cung Trác Tường nói về chuyện ở Bạc thành, biết Kiều Ứng Trạch một người trung nghĩa nặng tình, sẽ không làm ra chuyện phá hư thanh thanh hưu thê lấy vợ khác, hơn nữa Cung lão gia nhiều ít có chút lo lắng cho tình hình sức khỏe của y, cho nên đối với đề nghị của phu nhân nhà mình, ông suy nghĩ một phen lúc sau liền vui vẻ đồng ý.
“Phụ thân lo lắng chu toàn, con cũng đồng ý phương pháp này.”
Cung Trác Tường vừa nghe lời của cha mình, cũng hiểu được tính toán của ông, bề ngoài xen như là nhận Cung Trác Lương làm con thừa tự đưa đến bổn gia làm con trai trưởng, để cho hắn từ con vợ lẻ của thương nhân thấp kém trở thành con trai trưởng danh môn đại tộc cao quý, là cho phu phu Cung Trác Lương một đại ân huệ, nhưng trên thực tế nhà bọn họ cho đi bất quá chỉ là một danh phận con trai trưởng cùng một chút đồ cưới mà thôi, mà ngày sau bọn họ có thể thu được hồi báo, cũng là không thể dánh giá, mà cho dù về sau Kiều Ứng Trạch phát triển vô cùng thuận lợi, riêng là bản thân Cung Trác Lương mới có thể cùng thanh danh, liền đủ để trả giá cho bổn gia.
Theo tình cảm mà nói, Cung Trác Tường tất nhiên là không muốn làm cho mình phải tính kế như vậy, nhưng làm gia chủ Cung gia tương lai, hắn cũng không thể phủ nhận mình quả thật đồng ý với ý kiến của phụ mẫu…… Hắn tin tưởng Lương đệ bọn họ có thể lý giải thông cảm cho mình.
“Kia tất nhiên tốt, đúng rồi, Tường nhi a, vi nương nhìn tiểu Cẩn Hiền kia bộ dáng như kim đồng, trong lòng cũng rất thích, nó là con cả của Lương nhi, lại không sửa họ Kiều, có phải hay không cũng nhận thức trở lại bổn gia, để cho vi nương có nhiều thêm một tiểu kim tôn (cháu vàng).”
Cung phu nhân xem như việc này thành, nụ cười trên mặt càng sâu, liền nhắc đến chuyện của Cung Cẩn Hiền.
Nói đến việc này trong lòng Cung phu nhân cũng có chút cảm thán, đứa con của mình từ nhỏ đã ổn trọng, nhất là sau này đệ đệ của hắn mất, đối với mẫu thân mình đây càng thêm hiếu thuận thân cận, mặc dù mình khuyên bảo hắn là đệ đệ chết non ngoài ý muốn, nhưng trong lòng hắn đối với các nhi tử của các di nương vẫn vẫn có khúc mắt như cũ, tuy rằng bình thường chưa bao giờ lộ vẻ với bọn họ, nhưng thái độ lạnh lùng xa cách như vậy cũng khiến cho quan hệ giữa các huynh đệ không được hòa hợp, bằng không nàng cũng sẽ không muốn nhận đường chất làm con thừa tự để giúp đỡ hắn.
Mà không biết có phải vì nguyên nhân cảnh ngộ của mẫu tử mình hay không, mà đứa con là hắn trừ bỏ chính thê ra, trước kia chỉ lấy một nha đầu từ hầu hạ hắn làm thiếp, vẫn là uống qua thuốc làm vô sinh, còn lại vô luận là của hồi môn hay là nha hoàn của chính mình cũng chưa từng thu dùng, lại chưa từng chạm qua nữ nhân bên ngoài, thế cho nên hắn thành thân nhiều năm dưới gối chỉ có một đôi nhi nữ của con vợ cả, còn đều là tính cách trầm ổn như phụ mẫu nó, thực tại khiến nàng làm tổ mẫu lạnh lùng tịch mịch a.
“Mẫu thân, Cẩn Hiền kỳ thật là đã vào gia phả Kiều gia, đại danh là Kiều Mẫn Hiền, chỉ là đối với người trong nhà không sửa miệng mà thôi, mẫu thân nếu thích tiểu Hiền nhi, ta liền nói cùng Lương đệ, về sau thường đưa đứa nhỏ đến đây chơi.”
Cung Trác Tường nghe vậy bất đắc dĩ liếc nhìn mẫu thân mình một cái, thầm nghĩ nàng đây là hết nhớ thương người lớn rồi lại nhớ thương đứa nhỏ, thật đúng là muốn đem cả nhà người ta đều ôm đến bên người mình…….
Cung Trác Tường biết rõ trình độ thích náo nhiệt của mẫu thân mình, nếu nói cha mình muốn nhận thân một nhà Cung Trác Lương là vì lo lắng cho gia tộc, như vậy mẫu thân mình một nửa là vì lo cho đứa con là hắn, một nửa là bởi vì nàng quả thật rất thích.
Vì tiểu thuyết rất lưu hành trong giới phu nhân, nhất là các phu nhân tiểu thư ở đại viện nhà cao cửa rộng, rất nhiều người đem Lương đệ trở thành tình nhân trong mộng, mà mẫu thân tuy nói không có khoa trương như vậy, nhưng là thật tâm thích tiểu bối này, mà trước kia vì quan hệ của mình và Lương đệ, Lương đệ thường bảo quản sự hiệu sách trong kinh đưa tới một số ‘sách quý’ cùng ‘số lượng có hạn’ đến cho mẫu thân làm lễ vật, làm cho nàng rất có mặt mũi giữa các tỷ muội bằng hữu, hiện tại lập tức có thể nhận Lương đệ làm con trai, lại vừa có nhiều tiểu tôn tử xinh đẹp đáng yêu, cũng khó trách nàng cao hứng như vậy.
“Được rồi, vậy ngươi có thời gian phải đi hỏi ý tứ của hai phu phu Lương nhi một chút, chúng ta chọn ngày tốt làm lễ, thời gian không còn sớm, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Cung phu nhân có chút đáng tiếc trả lời, sau đó thấy trượng phu mình gật gật đầu không có gì muốn nói, nàng cũng liền kết thúc câu chuyện, bảo Cung Trác Tường trở về nghỉ ngơi.
“Vâng, kia nhi tử cáo lui trước.”
Cung Trác Tường thi lễ với hai người, rời khỏi chỗ của cha mẹ trực tiếp trở về viện của mình, được thê tử hầu hạ cởi áo khoác, một đôi nữ nhân liền lần lượt đến thỉnh an, Cung Trác Tường tán gẫu mỗi đứa hai câu, lại hỏi hỏi chuyện học của hai đứa con, thấy chúng trả lời đều rất quen thuộc, liền vẻ mặt thản nhiên để cho bọn nó trở về phòng nghỉ ngơi.
Ở phương diện làm nghiêm phụ, Cung Trác Tường thật sự mạnh hơn Kiều Ứng Trạch nhiều, không phải không thương đứa nhỏ, nhưng làm trưởng nữ Cung gia nhà bọn họ, Cung Trác Tường đối nữ nhi kỳ vọng rất cao, thật sự không dám dung túng bọn nó.
“Tướng công, thiếp thân hôm nay thấy bà bà thập phần thích tiểu Cẩn Hiền….. Tướng công hay là cân nhắc Bình nhi đi, miễn cho bà bà dưới gối tịch mịch.”
Thê tử Cung Trác Tường Diêu thị đắm bóp vai cho hắn, khuôn mặt thanh tú nhu hòa mang theo ý cười ôn nhu, không có chút nào là không tình nguyện cho trượng phu cưới vợ bé.
“Phu….. Thành tỷ, ta nói rồi sẽ không muốn con vợ bé, mẫu thân thích tiểu Hiền nhi, về sau đưa qua thân cận nhiều một chút là được, hơn nữa, ta ở trước mộ Bằng ca đã phát thệ, sẽ cho ngươi hài lòng, thư thư phục phục mà qua cả đời, Thành tỷ sẽ không hại ta mất thành tín đi, Bình nhi kia đuổi đi.”
Cung Trác Tường vỗ vỗ tay Diêu Thành, vẻ mặt đã thập phần thả lỏng, vì từ nhỏ đã định hôn nhân, cho nên hai vợ chồng bọn họ khi còn bé liền đã quen biết, Cung Trác Tường cùng đường huynh của nàng Diêu Bằng lại thân như huynh đệ, cho nên Cung Trác Tường rất rõ tình cảm thâm hậu giữa đường huynh muội bọn họ, chẳng qua bởi vì bọn họ một người là trưởng tiểu thư bổn gia nhà cao cửa rộng, một người là con nhà quan nhỏ bên dòng họ gởi nuôi ở bổn gia, thật sự là môn không đăng hộ không đối, cho nên cứ việc hắn luôn nghĩ cách tác hợp hai người bọn họ, lại ngại thanh danh của gia tộc và trách nhiệm của mình mà khó có thể được việc.
Cuối cùng ba người vẫn là vì gia tộc mà buông tha tư tình, Cung Trác Tường cưới Diêu Thành mà mình xem như tỷ tỷ, Diêu Thành cũng vẫn tận tâm tận lực che chở hắn cùng cả nhà, hai người họ thân cận tín nhiệm lẫn nhau, lại không liên quan đến tình yêu, mà Diêu Bằng đi biên quan nhập ngũ, sau lại bất hạnh chết trên sa trường.
“Tường đệ không thích Bình nhi coi như xong, chính là người vẫn luôn ở trong viện, nàng dù sao cũng là con gái bà vú của Tường đệ, không thể để người ta nói lung tung Tường đệ không niệm tình cũ.”
Nghe thấy Cung Trác Tường nhắc tới người kia, trong mắt Diêu Thành hiện lên một tia hoài niệm, động tác bóp vai trên tay cũng không ngừng, nàng nghĩ nghĩ vẫn là uyển chuyển nhắc nhở Cung Trác Tường một câu.
Bà vú của Cung Trác Tường là lão phu nhân Cung gia —— cũng chính là xuất thân từ bên người tổ mẫu Cung Trác Tường, sau khi lão phu nhân đi, nàng ỉ vào là lão nhân trong phủ càng lên mặt, động hay không động tới đều lấy lão phu nhân ra khóc nháo, Cung Trác Tường tuy muốn chỉnh nàng, nhưng có chữ hiếu đè nặng, thêm nữa là lão nhân lõi đời không phạm phải sai lầm lớn nào, cho nên bề ngoài bọn họ cũng phải lấy lễ đối đãi.
“Nha đầu kia không phải người an phận….. Để ở trong phủ cũng không bớt lo, sớm gả ra ngoài đi.”
Cung Trác Tường nghe vậy nhíu mi, trong lúc nhất thời cũng không thể tìm được nơi đuổi nha hoàn kia đi, không muốn cân nhắc nàng đem đến trong viện của mẫu thân, cũng không có đại lí đem nha hoàn của mình cho các huynh đệ, về phần đem đi nơi khác, lão bà tử kia nhất định lại nháo lên, cũng chỉ có thể gả ra ngoài.
“Được.”
Đã biết thái độ của Cung Trác Tường, Diêu Thành cũng xử lí tốt, nàng mặc dù không phải người nghiêm khắc lãnh khốc, nhưng là sẽ không nhân từ cho hạ nhân khi dễ đến trên đầu chủ tử, nhất định là có biện pháp hảo hảo quản chế các nàng.
“Thành tỷ, vất vả ngươi lo liệu cho nhà này.”
Cung Trác Tường đối Diêu Thành là thật tâm kính yêu cảm kích, mấy năm nay mình ở bên ngoài có thể thuận lợi tiêu sái như vậy, hoàn toàn không cần cố kỵ áp lực trong nhà, hoàn toàn đều là nhờ phúc của mẫu thân cùng thê tử, nhất là lo liệu sự vụ bên trong phủ vừa làm tốt trách nhiệm làm dâu, đương nhiên là càng thêm vất vả.
“Khách khí như vậy làm gì, đúng rồi, lễ vật sinh thần của Lư đại nhân, ngươi xem là lấy số định mức của công khố mua, hay là ngươi tìm đồ vật khác?”
Oán trách vỗ vỗ bả vai Cung Trác Tường, Diêu Thành xoay người đi lấy quần áo cho hắn tắm rửa, nhớ tới sinh thần của Lư Tử Kiện sắp đến, liền thuận miệng hỏi Cung Trác Tường một câu.
“Lấy công khố mua một phần bình thường đưa tới, ta lén đưa một phần khác.”
Cung Trác Tường nghe vậy khóe miệng hơi hơi cong lên, đây cũng là sinh thần đầu tiên bọn hắn chính thức cùng một chỗ mà trải qua, hắn chắc chắn làm cho tiểu tử kia cả đời khó quên.
Nhắc tới này, cảm kích trong lòng Cung Trác Tường đối Diêu Thành càng tăng thêm, lúc trước nếu không có Diêu Thành tự mình đi khuyên Lư Tử Kiện, lấy tính quật cường của người nọ không nhất định sẽ thỏa hiệp với mình…. Dù sao hắn trước kia tâm tâm niệm niệm muốn lấy một mỹ nhân hiền lành làm thê tử, mà chính hiển nhiên sẽ không hợp với tiêu chuẩn này của hắn.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
“Nhận làm con thừa tự?”
Nghe xong lời của Cung Trác Tường, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch nhìn nhau liếc mắt một cái, trong lòng cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Lúc trước đồng ý cho Kiều Ứng Trạch đi thi khoa cử, Cung Trác Lương bắt đầu đem sản nghiệp đều chuyển vào trong kinh, mà sau khi Cung Trác Tường nói ý tưởng cho bọn họ biết, cũng tỏ vẻ ủng hộ, cũng đề nghị Cung Trác Lương nhận cha mẹ nuôi, cứ như vậy bọn họ có thể rất nhanh có thể dung nhập giới thượng lưu trong kinh, đối với việc mở rộng nhân mạch phát triển tiền đồ về sau sẽ rất có ích.
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đều đồng ý với quan điểm của Cung Trác Tường, cũng thực cảm kích ý tốt của hắn, cho nên hơn một năm nay đã gửi rất nhiều hiếu tâm vào cha mẹ hắn, vốn tưởng rằng chỉ nhận làm con nuôi cũng đã tốt lắm rồi, hiện giờ lại biến thành con thừa tự, phần ân tình này thật đúng là lớn.
“Phụ mẫu là rất thích ngươi, Lương nhi có thể làm thân đệ của ta, ta đương nhiên rất cao hứng, chính là làm con thừa tự không thể so với làm con nuôi, hơn nữa Lương đệ còn là làm con trai trưởng, tất phải liên lụy đến ích lợi của rất nhiều người trong tộc, chỉ sợ là có phong ba ngược lại gây thù hằn cho các ngươi, cho nên ý của ta là, vị trí của Lương đệ trong nhà giống như con đã xuất giá, trong nhà cho ngươi một phần đồ cưới, cứ như vậy chúng ta có thể chân chính trở thành người một nhà, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến lợi ích người trong tộc, hy vọng các ngươi có thể thông cảm.”
Cung Trác Tường vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người, đem ý tứ của Cung lão gia nói thành chủ ý của mình, đương nhiên, trong lòng của hắn cũng là thực đồng ý phương pháp này, đại gia tộc như bọn họ thường thường là bức dây động rừng, huống chi đại sự nhận con thừa tự còn là con trai trưởng của bổn gia bọn hắn, cho nên tuy rằng cảm thấy có chút ủy khuất Lương đệ của hắn, nhưng đây không thể nghi ngờ là biện pháp giải quyết tốt nhất.
“Tường ca sao lại nói thế, như vậy đã là rất nhiều tình cảm, chúng ta cảm kích ngươi còn không kịp, làm sao lại suy nghĩ nhiều.”
Kiều Ứng Trạch vội xua tay đáp một câu, đồng dạng là cùng xuất thân nhà giàu, hắn đương nhiên hiểu được ý tứ của Cung Trác Tường, trong lòng đối ân tình một nhà Cung Trác Tường chỉ có cảm kích, lại như thế nào sẽ đi đoạt quyền lợi vốn không thuộc về bọn họ.
“Đúng vậy, còn có đồ cưới và vân vân coi như hết, như thế nào có thể không biết xấu hổ để cho trưởng bối tiêu pha……….”
Khóe miệng Cung Trác Lương co rút, tâm tình thật đúng là thực phức tạp, cũng không phải muốn đoạt quyền lợi cùng tài sản của bổn gia, hắn căn bản không cần cái này, hắn 囧 chính là con trai xuất giá ý tứ không phải giống như con gái xuất giá sao, còn cho hắn đồ cưới……. Rối rắm a.
Tuy nói vì thích ứng hoàn cảnh xã hội này cùng thông cảm thần kinh tương đối yếu ớt của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương không cùng hắn tranh vị trí phu quân trên danh nghĩa, nhưng vừa mới thoát khỏi trói buộc bên Bạc thành kia, hiện giờ lại bị mang thân phận ‘con trai xuất giá’ của bổn gia, hơn nữa hoàn toàn có thể là chức nghiệp chung thân của mình, điều này làm sao không làm cho Cung Trác Lương rối rắm chứ?
“Trưởng bối ban tặng, ngươi liền an tâm nhận đi, cái kia cũng không thể tiết kiệm, tốt lắm, nếu được các ngươi tin tưởng, ta cũng nên trở về đưa câu trả lời thuyết phục cho hai lão, đợi chọn ngày tốt làm lễ, còn có a, mẫu thân chính là rất thích hai đứa con của ngươi, sau này sợ là thường xuyên mang đến chơi vài ngày, ta đây nói trước, các ngươi cũng đừng luyến tiếc.”
Chiếm được câu trả lời như trong dự kiến, Cung Trác Tường thản nhiên cười, ngữ khí có vẻ nhẹ nhàng đi không ít, nhất là nhìn thấy bộ dáng rối rắm và vẻ mặt đau khổ của Cung Trác Lương, làm cho tâm tình của hắn càng thêm tốt hơn.
“Này đương nhiên, ca, mấy ngày nữa Mẫn Nhân cùng Y Nguyệt làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai, ngươi đem chất nhi chất nữ cũng mang đến đi, ta hôm qua xem bọn họ cũng thực thích Mẫn Ngôn cùng Cẩn Hiền, để cho bọn nhỏ thân cận chút cũng tốt.”
Mặc dù vẻ ngoài Cung Trác Lương là thiếu niên mười bảy tuổi, nhưng dù sao trong nội tâm cũng là một đại nam nhân hơn hai mươi tuổi, lúc nói đến mấy đứa nhỏ thật đúng là dáng vẻ của một phụ thân đầy triển vọng.
Cung Trác Lương vốn muốn nói mời một nhà bọn họ, nhưng lo lắng người nào đó cũng tới…… Bọn họ vẫn là chớ có nhiều chuyện.
“Đi, còn có mấy ngày nay không có việc gì trước hết ít đi ra ngoài, ta xem xem ngày nào thái tử rãnh rỗi, liền thay các ngươi mời gặp, định chuẩn bị lễ vật như thế nào?”
Cung Trác Tường lên tiếng, ngược lại nhớ tới chuyện thái tử triệu kiến, hôm qua hắn đã muốn nói cho bọn họ, mà tặng lễ vật cũng phải dặn dò chuẩn bị.
Thái tử vừa lúc muốn xây một sơn trang ôn tuyền trên núi ở ngoại thành, không muốn dựa theo hình thức cũ của công bộ, Cung Trác Tường liền đề nghị với hắn có thể xây dựng theo hình thức lâm viên tinh xảo ở phía nam, chỉ là bản thảo của công bộ luôn không làm thái tử hài lòng, Cung Trác Tường nghe hắn nói triệu kiến Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch, để cho Cung Trác Lương đem bản thảo hoàn chỉnh làm lễ vật, hắn tin tưởng nhất định có thể làm cho điện hạ vui vẻ.
“Bản thảo vốn là có sẵn, có không ít đâu, chỉ là trước kia sợ quá nhiều phép tắt hình thức vô dụng quá, hiện giờ đưa cho thái tử xây dựng cũng không sợ, ta đã sửa lại bản thảo một lần nữa, bản hoàn chỉnh thêm ba ngày nữa đi, Ứng Trạch muốn đích thân vẽ.”
Bản vẽ này Cung Trác Lương để cho Kiều Ứng Trạch tự mình chấp bút, dù sao so với bản phác thảo cũ của Bình Tích mà nói, Kiều Ứng Trạch vẽ kỹ càng hơn nhiều, cũng càng thêm nghệ thuật, bức tranh vẽ ra mặc dù là tác phẩm nghệ thuật mà không thể trực tiếp lấy đó làm bản vẽ kiến trúc xây dựng được, nhưng trên thị giác thì đó là tuyệt đối hưởng thụ a.
“Kia đương nhiên là tốt, nếu như vậy Ứng Trạch sẽ không phải sốt ruột, chậm rãi vẽ cho tốt rồi tính.”
Cung Trác Tường cũng biết bản lĩnh của Kiều Ứng Trạch, nghe vậy tất nhiên là thập phần đồng ý, thầm nghĩ nếu chuyện thành công, làm cho ấn tượng của điện hạ với bọn sâu đậm, sau này tiền đồ của Kiều Ứng Trạch càng nhiều.
Cùng là thái độ làm thần tử, người thượng vị có thể nhớ cũng hiểu biết, dùng người cũng có thể yên tâm hơn.
“Vâng.”
Kiều Ứng Trạch cười đáp ứng, đợi cho Cung Trác Tường cáo tử rời đi, trong lòng y còn ẩn ẩn có chút hưng phấn kích động, có thể được thái tử triệu kiến, có thể ở trước mặt người đứng đầu thiên hạ trong tương lai mở ra một chỗ đứng cho mình…….
“Tốt lắm, khuê phòng lão đại nhân trong tương lai của ta, nhìn nữa ta có thể muốn ăn người a.”
Thấy Kiều Ứng Trạch nhìn về phía cửa xuất thần, Cung Trác Lương cười dìu y chuyển hướng về phía mình, sau đó ôm lấy thắt lưng y hôn một cái thật sâu…… Thiết, thái tử có gì đặc biệt hơn người, còn muốn ta quỳ xuống hành lễ, uất ức.
“Ở nhà Lương đệ ngồi một lát, biết một chút cuộc sống của Lương đệ, phụ thân, mẫu thân nghĩ như thế nào?”
Cung Trác Tường hàm hồ ứng phó, thần sắc bình thường đứng trước mặt hai người, hắn nối dối hành tung của mình không phải sợ hai lão biết mình đến nơi trăng hoa kia, vì hắn ổn trọng biết tự khắc chế, bằng hữu ngày thường lui tới nhị lão đều nhắm một mắt mở một mắt không quản hắn, hiện giờ là không muốn ánh hưởng đến ấn tượng của bọn họ với Lư Tử Kiện mà thôi.
“Phụ thân ngươi cùng ta a, thấy hai đứa nhỏ kia đều thật tốt, chúng ta vừa mới thương lượng một chút, nếu Lương nhi hắn vốn là con cháu của gia tộc chúng ta, nhận con nuôi ngược lại có vẻ xa lạ, không bằng trực tiếp làm con thừa tự đến nhà chính đi, nương là thật tâm thích đứa nhỏ này, để cho nó làm thân đệ đệ của ngươi đi.”
Cung phu nhân nhìn nhìn lão gia nhà mình, sau đó vừa cười ngâm ngâm nhìn về phía Cung Trác Tường, nói ra ý nghĩ của bọn họ.
“Nhận làm con thừa tự? Này con tất nhiên là tán thành, nhưng bọn đệ đệ bên kia…..”
Cung Trác Tường nghe vậy nhưng thật ra kinh ngạc một chút, không khỏi cung đưa mắt chuyển đến trên người Cung lão gia, vốn ý định của hắn là muốn Cung Trác Lương nhận cha mẹ mình làm cha mẹ nuôi, cứ như vậy làm xuất thân của hắn cao lên, mặc dù Kiều Ứng Trạch về sau làm quan lớn, người ngoài cũng sẽ không vì xuất thân của Cung Trác Lương mà khinh thường bọn họ, thứ hai cũng là cho Kiều Ứng Trạch chỗ dựa vững chắc, để cho con đường làm quan của y có thể càng thuận lợi chút, Cung Trác Tường có niềm tin với Kiều Ứng Trạch, chính mình hôm nay giúp Kiều Ứng Trạch một phân, tương lai liền có thể có một đồng minh cường đại.
Nhận làm con thừa tự đương nhiên so với nhận làm con nuôi thì quan hệ hai nhà càng chặt chẽ thân cận, nhưng cứ như vậy nhắc đến vấn đề cũng không đơn giản như vậy, tuy rằng bởi vì thân đệ chết non con trai trưởng trong nhà chỉ còn lại mình hắn, nhưng con vợ lẻ vẫn còn ba đứa, cho nên con nối dòng nhà bọn họ không tính là đơn bạc, mà nghe ý tứ mẫu thân, là muốn đem Lương đệ thừa nhận dưới danh nghĩa của nàng, như vậy thân p, hận Lương đệ chân chân thật thật chính là con trai trưởng nhà chính,địa vị trong gia tộc so với ba đệ đệ của mình cao hơn không nói, về sau một khi ở riêng cũng được chia đều như các huynh đệ khác……
Cung Trác Tường hiểu được mẫu thân đều là lo lắng cho mình, muốn có huynh đệ thân cận để giúp đỡ mình, nhưng thu nhận như vậy trong nhà sẽ có rất nhiều oán hận bất mãn, phụ thân đây là cái ý tứ gì đây?
“Kiều công tủ thật là hiền tài khó có được, ta cũng thực hy vọng có thể có được một chỗ thông gia như vậy, bất quá phương diện này có rất nhiều chuyện Trác Tường ngươi đều hiểu rõ, cho nên ý của ta và mẫu thân ngươi là, Lương nhi làm con thừa tự nhà chúng ta danh phận là con trai trưởng, nhưng bởi vì hắn đã gả ra ngoài, cho nên ấn theo quy củ không có quyền thừa kế tài sản của gia tộc, mà là ta cùng mẫu thân ngươi cho hắn một phần đồ cưới, ngươi thấy như thế nào a?”
Hiểu được ý tứ của Cung Trác Tường, Cung lão gia trưng ra bộ dáng nho nhã hiền lành mỉm cười mở miệng.
Giống như Cung Trác Tường, Cung lão gia đối tiền đồ của Kiều Ứng Trạch thập phần coi trọng, thực ước là đem thân nhi nữ gả cho y, bất quá trước kia ông đã nghe Cung Trác Tường nói về chuyện ở Bạc thành, biết Kiều Ứng Trạch một người trung nghĩa nặng tình, sẽ không làm ra chuyện phá hư thanh thanh hưu thê lấy vợ khác, hơn nữa Cung lão gia nhiều ít có chút lo lắng cho tình hình sức khỏe của y, cho nên đối với đề nghị của phu nhân nhà mình, ông suy nghĩ một phen lúc sau liền vui vẻ đồng ý.
“Phụ thân lo lắng chu toàn, con cũng đồng ý phương pháp này.”
Cung Trác Tường vừa nghe lời của cha mình, cũng hiểu được tính toán của ông, bề ngoài xen như là nhận Cung Trác Lương làm con thừa tự đưa đến bổn gia làm con trai trưởng, để cho hắn từ con vợ lẻ của thương nhân thấp kém trở thành con trai trưởng danh môn đại tộc cao quý, là cho phu phu Cung Trác Lương một đại ân huệ, nhưng trên thực tế nhà bọn họ cho đi bất quá chỉ là một danh phận con trai trưởng cùng một chút đồ cưới mà thôi, mà ngày sau bọn họ có thể thu được hồi báo, cũng là không thể dánh giá, mà cho dù về sau Kiều Ứng Trạch phát triển vô cùng thuận lợi, riêng là bản thân Cung Trác Lương mới có thể cùng thanh danh, liền đủ để trả giá cho bổn gia.
Theo tình cảm mà nói, Cung Trác Tường tất nhiên là không muốn làm cho mình phải tính kế như vậy, nhưng làm gia chủ Cung gia tương lai, hắn cũng không thể phủ nhận mình quả thật đồng ý với ý kiến của phụ mẫu…… Hắn tin tưởng Lương đệ bọn họ có thể lý giải thông cảm cho mình.
“Kia tất nhiên tốt, đúng rồi, Tường nhi a, vi nương nhìn tiểu Cẩn Hiền kia bộ dáng như kim đồng, trong lòng cũng rất thích, nó là con cả của Lương nhi, lại không sửa họ Kiều, có phải hay không cũng nhận thức trở lại bổn gia, để cho vi nương có nhiều thêm một tiểu kim tôn (cháu vàng).”
Cung phu nhân xem như việc này thành, nụ cười trên mặt càng sâu, liền nhắc đến chuyện của Cung Cẩn Hiền.
Nói đến việc này trong lòng Cung phu nhân cũng có chút cảm thán, đứa con của mình từ nhỏ đã ổn trọng, nhất là sau này đệ đệ của hắn mất, đối với mẫu thân mình đây càng thêm hiếu thuận thân cận, mặc dù mình khuyên bảo hắn là đệ đệ chết non ngoài ý muốn, nhưng trong lòng hắn đối với các nhi tử của các di nương vẫn vẫn có khúc mắt như cũ, tuy rằng bình thường chưa bao giờ lộ vẻ với bọn họ, nhưng thái độ lạnh lùng xa cách như vậy cũng khiến cho quan hệ giữa các huynh đệ không được hòa hợp, bằng không nàng cũng sẽ không muốn nhận đường chất làm con thừa tự để giúp đỡ hắn.
Mà không biết có phải vì nguyên nhân cảnh ngộ của mẫu tử mình hay không, mà đứa con là hắn trừ bỏ chính thê ra, trước kia chỉ lấy một nha đầu từ hầu hạ hắn làm thiếp, vẫn là uống qua thuốc làm vô sinh, còn lại vô luận là của hồi môn hay là nha hoàn của chính mình cũng chưa từng thu dùng, lại chưa từng chạm qua nữ nhân bên ngoài, thế cho nên hắn thành thân nhiều năm dưới gối chỉ có một đôi nhi nữ của con vợ cả, còn đều là tính cách trầm ổn như phụ mẫu nó, thực tại khiến nàng làm tổ mẫu lạnh lùng tịch mịch a.
“Mẫu thân, Cẩn Hiền kỳ thật là đã vào gia phả Kiều gia, đại danh là Kiều Mẫn Hiền, chỉ là đối với người trong nhà không sửa miệng mà thôi, mẫu thân nếu thích tiểu Hiền nhi, ta liền nói cùng Lương đệ, về sau thường đưa đứa nhỏ đến đây chơi.”
Cung Trác Tường nghe vậy bất đắc dĩ liếc nhìn mẫu thân mình một cái, thầm nghĩ nàng đây là hết nhớ thương người lớn rồi lại nhớ thương đứa nhỏ, thật đúng là muốn đem cả nhà người ta đều ôm đến bên người mình…….
Cung Trác Tường biết rõ trình độ thích náo nhiệt của mẫu thân mình, nếu nói cha mình muốn nhận thân một nhà Cung Trác Lương là vì lo lắng cho gia tộc, như vậy mẫu thân mình một nửa là vì lo cho đứa con là hắn, một nửa là bởi vì nàng quả thật rất thích.
Vì tiểu thuyết rất lưu hành trong giới phu nhân, nhất là các phu nhân tiểu thư ở đại viện nhà cao cửa rộng, rất nhiều người đem Lương đệ trở thành tình nhân trong mộng, mà mẫu thân tuy nói không có khoa trương như vậy, nhưng là thật tâm thích tiểu bối này, mà trước kia vì quan hệ của mình và Lương đệ, Lương đệ thường bảo quản sự hiệu sách trong kinh đưa tới một số ‘sách quý’ cùng ‘số lượng có hạn’ đến cho mẫu thân làm lễ vật, làm cho nàng rất có mặt mũi giữa các tỷ muội bằng hữu, hiện tại lập tức có thể nhận Lương đệ làm con trai, lại vừa có nhiều tiểu tôn tử xinh đẹp đáng yêu, cũng khó trách nàng cao hứng như vậy.
“Được rồi, vậy ngươi có thời gian phải đi hỏi ý tứ của hai phu phu Lương nhi một chút, chúng ta chọn ngày tốt làm lễ, thời gian không còn sớm, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Cung phu nhân có chút đáng tiếc trả lời, sau đó thấy trượng phu mình gật gật đầu không có gì muốn nói, nàng cũng liền kết thúc câu chuyện, bảo Cung Trác Tường trở về nghỉ ngơi.
“Vâng, kia nhi tử cáo lui trước.”
Cung Trác Tường thi lễ với hai người, rời khỏi chỗ của cha mẹ trực tiếp trở về viện của mình, được thê tử hầu hạ cởi áo khoác, một đôi nữ nhân liền lần lượt đến thỉnh an, Cung Trác Tường tán gẫu mỗi đứa hai câu, lại hỏi hỏi chuyện học của hai đứa con, thấy chúng trả lời đều rất quen thuộc, liền vẻ mặt thản nhiên để cho bọn nó trở về phòng nghỉ ngơi.
Ở phương diện làm nghiêm phụ, Cung Trác Tường thật sự mạnh hơn Kiều Ứng Trạch nhiều, không phải không thương đứa nhỏ, nhưng làm trưởng nữ Cung gia nhà bọn họ, Cung Trác Tường đối nữ nhi kỳ vọng rất cao, thật sự không dám dung túng bọn nó.
“Tướng công, thiếp thân hôm nay thấy bà bà thập phần thích tiểu Cẩn Hiền….. Tướng công hay là cân nhắc Bình nhi đi, miễn cho bà bà dưới gối tịch mịch.”
Thê tử Cung Trác Tường Diêu thị đắm bóp vai cho hắn, khuôn mặt thanh tú nhu hòa mang theo ý cười ôn nhu, không có chút nào là không tình nguyện cho trượng phu cưới vợ bé.
“Phu….. Thành tỷ, ta nói rồi sẽ không muốn con vợ bé, mẫu thân thích tiểu Hiền nhi, về sau đưa qua thân cận nhiều một chút là được, hơn nữa, ta ở trước mộ Bằng ca đã phát thệ, sẽ cho ngươi hài lòng, thư thư phục phục mà qua cả đời, Thành tỷ sẽ không hại ta mất thành tín đi, Bình nhi kia đuổi đi.”
Cung Trác Tường vỗ vỗ tay Diêu Thành, vẻ mặt đã thập phần thả lỏng, vì từ nhỏ đã định hôn nhân, cho nên hai vợ chồng bọn họ khi còn bé liền đã quen biết, Cung Trác Tường cùng đường huynh của nàng Diêu Bằng lại thân như huynh đệ, cho nên Cung Trác Tường rất rõ tình cảm thâm hậu giữa đường huynh muội bọn họ, chẳng qua bởi vì bọn họ một người là trưởng tiểu thư bổn gia nhà cao cửa rộng, một người là con nhà quan nhỏ bên dòng họ gởi nuôi ở bổn gia, thật sự là môn không đăng hộ không đối, cho nên cứ việc hắn luôn nghĩ cách tác hợp hai người bọn họ, lại ngại thanh danh của gia tộc và trách nhiệm của mình mà khó có thể được việc.
Cuối cùng ba người vẫn là vì gia tộc mà buông tha tư tình, Cung Trác Tường cưới Diêu Thành mà mình xem như tỷ tỷ, Diêu Thành cũng vẫn tận tâm tận lực che chở hắn cùng cả nhà, hai người họ thân cận tín nhiệm lẫn nhau, lại không liên quan đến tình yêu, mà Diêu Bằng đi biên quan nhập ngũ, sau lại bất hạnh chết trên sa trường.
“Tường đệ không thích Bình nhi coi như xong, chính là người vẫn luôn ở trong viện, nàng dù sao cũng là con gái bà vú của Tường đệ, không thể để người ta nói lung tung Tường đệ không niệm tình cũ.”
Nghe thấy Cung Trác Tường nhắc tới người kia, trong mắt Diêu Thành hiện lên một tia hoài niệm, động tác bóp vai trên tay cũng không ngừng, nàng nghĩ nghĩ vẫn là uyển chuyển nhắc nhở Cung Trác Tường một câu.
Bà vú của Cung Trác Tường là lão phu nhân Cung gia —— cũng chính là xuất thân từ bên người tổ mẫu Cung Trác Tường, sau khi lão phu nhân đi, nàng ỉ vào là lão nhân trong phủ càng lên mặt, động hay không động tới đều lấy lão phu nhân ra khóc nháo, Cung Trác Tường tuy muốn chỉnh nàng, nhưng có chữ hiếu đè nặng, thêm nữa là lão nhân lõi đời không phạm phải sai lầm lớn nào, cho nên bề ngoài bọn họ cũng phải lấy lễ đối đãi.
“Nha đầu kia không phải người an phận….. Để ở trong phủ cũng không bớt lo, sớm gả ra ngoài đi.”
Cung Trác Tường nghe vậy nhíu mi, trong lúc nhất thời cũng không thể tìm được nơi đuổi nha hoàn kia đi, không muốn cân nhắc nàng đem đến trong viện của mẫu thân, cũng không có đại lí đem nha hoàn của mình cho các huynh đệ, về phần đem đi nơi khác, lão bà tử kia nhất định lại nháo lên, cũng chỉ có thể gả ra ngoài.
“Được.”
Đã biết thái độ của Cung Trác Tường, Diêu Thành cũng xử lí tốt, nàng mặc dù không phải người nghiêm khắc lãnh khốc, nhưng là sẽ không nhân từ cho hạ nhân khi dễ đến trên đầu chủ tử, nhất định là có biện pháp hảo hảo quản chế các nàng.
“Thành tỷ, vất vả ngươi lo liệu cho nhà này.”
Cung Trác Tường đối Diêu Thành là thật tâm kính yêu cảm kích, mấy năm nay mình ở bên ngoài có thể thuận lợi tiêu sái như vậy, hoàn toàn không cần cố kỵ áp lực trong nhà, hoàn toàn đều là nhờ phúc của mẫu thân cùng thê tử, nhất là lo liệu sự vụ bên trong phủ vừa làm tốt trách nhiệm làm dâu, đương nhiên là càng thêm vất vả.
“Khách khí như vậy làm gì, đúng rồi, lễ vật sinh thần của Lư đại nhân, ngươi xem là lấy số định mức của công khố mua, hay là ngươi tìm đồ vật khác?”
Oán trách vỗ vỗ bả vai Cung Trác Tường, Diêu Thành xoay người đi lấy quần áo cho hắn tắm rửa, nhớ tới sinh thần của Lư Tử Kiện sắp đến, liền thuận miệng hỏi Cung Trác Tường một câu.
“Lấy công khố mua một phần bình thường đưa tới, ta lén đưa một phần khác.”
Cung Trác Tường nghe vậy khóe miệng hơi hơi cong lên, đây cũng là sinh thần đầu tiên bọn hắn chính thức cùng một chỗ mà trải qua, hắn chắc chắn làm cho tiểu tử kia cả đời khó quên.
Nhắc tới này, cảm kích trong lòng Cung Trác Tường đối Diêu Thành càng tăng thêm, lúc trước nếu không có Diêu Thành tự mình đi khuyên Lư Tử Kiện, lấy tính quật cường của người nọ không nhất định sẽ thỏa hiệp với mình…. Dù sao hắn trước kia tâm tâm niệm niệm muốn lấy một mỹ nhân hiền lành làm thê tử, mà chính hiển nhiên sẽ không hợp với tiêu chuẩn này của hắn.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
“Nhận làm con thừa tự?”
Nghe xong lời của Cung Trác Tường, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch nhìn nhau liếc mắt một cái, trong lòng cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Lúc trước đồng ý cho Kiều Ứng Trạch đi thi khoa cử, Cung Trác Lương bắt đầu đem sản nghiệp đều chuyển vào trong kinh, mà sau khi Cung Trác Tường nói ý tưởng cho bọn họ biết, cũng tỏ vẻ ủng hộ, cũng đề nghị Cung Trác Lương nhận cha mẹ nuôi, cứ như vậy bọn họ có thể rất nhanh có thể dung nhập giới thượng lưu trong kinh, đối với việc mở rộng nhân mạch phát triển tiền đồ về sau sẽ rất có ích.
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đều đồng ý với quan điểm của Cung Trác Tường, cũng thực cảm kích ý tốt của hắn, cho nên hơn một năm nay đã gửi rất nhiều hiếu tâm vào cha mẹ hắn, vốn tưởng rằng chỉ nhận làm con nuôi cũng đã tốt lắm rồi, hiện giờ lại biến thành con thừa tự, phần ân tình này thật đúng là lớn.
“Phụ mẫu là rất thích ngươi, Lương nhi có thể làm thân đệ của ta, ta đương nhiên rất cao hứng, chính là làm con thừa tự không thể so với làm con nuôi, hơn nữa Lương đệ còn là làm con trai trưởng, tất phải liên lụy đến ích lợi của rất nhiều người trong tộc, chỉ sợ là có phong ba ngược lại gây thù hằn cho các ngươi, cho nên ý của ta là, vị trí của Lương đệ trong nhà giống như con đã xuất giá, trong nhà cho ngươi một phần đồ cưới, cứ như vậy chúng ta có thể chân chính trở thành người một nhà, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến lợi ích người trong tộc, hy vọng các ngươi có thể thông cảm.”
Cung Trác Tường vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người, đem ý tứ của Cung lão gia nói thành chủ ý của mình, đương nhiên, trong lòng của hắn cũng là thực đồng ý phương pháp này, đại gia tộc như bọn họ thường thường là bức dây động rừng, huống chi đại sự nhận con thừa tự còn là con trai trưởng của bổn gia bọn hắn, cho nên tuy rằng cảm thấy có chút ủy khuất Lương đệ của hắn, nhưng đây không thể nghi ngờ là biện pháp giải quyết tốt nhất.
“Tường ca sao lại nói thế, như vậy đã là rất nhiều tình cảm, chúng ta cảm kích ngươi còn không kịp, làm sao lại suy nghĩ nhiều.”
Kiều Ứng Trạch vội xua tay đáp một câu, đồng dạng là cùng xuất thân nhà giàu, hắn đương nhiên hiểu được ý tứ của Cung Trác Tường, trong lòng đối ân tình một nhà Cung Trác Tường chỉ có cảm kích, lại như thế nào sẽ đi đoạt quyền lợi vốn không thuộc về bọn họ.
“Đúng vậy, còn có đồ cưới và vân vân coi như hết, như thế nào có thể không biết xấu hổ để cho trưởng bối tiêu pha……….”
Khóe miệng Cung Trác Lương co rút, tâm tình thật đúng là thực phức tạp, cũng không phải muốn đoạt quyền lợi cùng tài sản của bổn gia, hắn căn bản không cần cái này, hắn 囧 chính là con trai xuất giá ý tứ không phải giống như con gái xuất giá sao, còn cho hắn đồ cưới……. Rối rắm a.
Tuy nói vì thích ứng hoàn cảnh xã hội này cùng thông cảm thần kinh tương đối yếu ớt của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương không cùng hắn tranh vị trí phu quân trên danh nghĩa, nhưng vừa mới thoát khỏi trói buộc bên Bạc thành kia, hiện giờ lại bị mang thân phận ‘con trai xuất giá’ của bổn gia, hơn nữa hoàn toàn có thể là chức nghiệp chung thân của mình, điều này làm sao không làm cho Cung Trác Lương rối rắm chứ?
“Trưởng bối ban tặng, ngươi liền an tâm nhận đi, cái kia cũng không thể tiết kiệm, tốt lắm, nếu được các ngươi tin tưởng, ta cũng nên trở về đưa câu trả lời thuyết phục cho hai lão, đợi chọn ngày tốt làm lễ, còn có a, mẫu thân chính là rất thích hai đứa con của ngươi, sau này sợ là thường xuyên mang đến chơi vài ngày, ta đây nói trước, các ngươi cũng đừng luyến tiếc.”
Chiếm được câu trả lời như trong dự kiến, Cung Trác Tường thản nhiên cười, ngữ khí có vẻ nhẹ nhàng đi không ít, nhất là nhìn thấy bộ dáng rối rắm và vẻ mặt đau khổ của Cung Trác Lương, làm cho tâm tình của hắn càng thêm tốt hơn.
“Này đương nhiên, ca, mấy ngày nữa Mẫn Nhân cùng Y Nguyệt làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai, ngươi đem chất nhi chất nữ cũng mang đến đi, ta hôm qua xem bọn họ cũng thực thích Mẫn Ngôn cùng Cẩn Hiền, để cho bọn nhỏ thân cận chút cũng tốt.”
Mặc dù vẻ ngoài Cung Trác Lương là thiếu niên mười bảy tuổi, nhưng dù sao trong nội tâm cũng là một đại nam nhân hơn hai mươi tuổi, lúc nói đến mấy đứa nhỏ thật đúng là dáng vẻ của một phụ thân đầy triển vọng.
Cung Trác Lương vốn muốn nói mời một nhà bọn họ, nhưng lo lắng người nào đó cũng tới…… Bọn họ vẫn là chớ có nhiều chuyện.
“Đi, còn có mấy ngày nay không có việc gì trước hết ít đi ra ngoài, ta xem xem ngày nào thái tử rãnh rỗi, liền thay các ngươi mời gặp, định chuẩn bị lễ vật như thế nào?”
Cung Trác Tường lên tiếng, ngược lại nhớ tới chuyện thái tử triệu kiến, hôm qua hắn đã muốn nói cho bọn họ, mà tặng lễ vật cũng phải dặn dò chuẩn bị.
Thái tử vừa lúc muốn xây một sơn trang ôn tuyền trên núi ở ngoại thành, không muốn dựa theo hình thức cũ của công bộ, Cung Trác Tường liền đề nghị với hắn có thể xây dựng theo hình thức lâm viên tinh xảo ở phía nam, chỉ là bản thảo của công bộ luôn không làm thái tử hài lòng, Cung Trác Tường nghe hắn nói triệu kiến Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch, để cho Cung Trác Lương đem bản thảo hoàn chỉnh làm lễ vật, hắn tin tưởng nhất định có thể làm cho điện hạ vui vẻ.
“Bản thảo vốn là có sẵn, có không ít đâu, chỉ là trước kia sợ quá nhiều phép tắt hình thức vô dụng quá, hiện giờ đưa cho thái tử xây dựng cũng không sợ, ta đã sửa lại bản thảo một lần nữa, bản hoàn chỉnh thêm ba ngày nữa đi, Ứng Trạch muốn đích thân vẽ.”
Bản vẽ này Cung Trác Lương để cho Kiều Ứng Trạch tự mình chấp bút, dù sao so với bản phác thảo cũ của Bình Tích mà nói, Kiều Ứng Trạch vẽ kỹ càng hơn nhiều, cũng càng thêm nghệ thuật, bức tranh vẽ ra mặc dù là tác phẩm nghệ thuật mà không thể trực tiếp lấy đó làm bản vẽ kiến trúc xây dựng được, nhưng trên thị giác thì đó là tuyệt đối hưởng thụ a.
“Kia đương nhiên là tốt, nếu như vậy Ứng Trạch sẽ không phải sốt ruột, chậm rãi vẽ cho tốt rồi tính.”
Cung Trác Tường cũng biết bản lĩnh của Kiều Ứng Trạch, nghe vậy tất nhiên là thập phần đồng ý, thầm nghĩ nếu chuyện thành công, làm cho ấn tượng của điện hạ với bọn sâu đậm, sau này tiền đồ của Kiều Ứng Trạch càng nhiều.
Cùng là thái độ làm thần tử, người thượng vị có thể nhớ cũng hiểu biết, dùng người cũng có thể yên tâm hơn.
“Vâng.”
Kiều Ứng Trạch cười đáp ứng, đợi cho Cung Trác Tường cáo tử rời đi, trong lòng y còn ẩn ẩn có chút hưng phấn kích động, có thể được thái tử triệu kiến, có thể ở trước mặt người đứng đầu thiên hạ trong tương lai mở ra một chỗ đứng cho mình…….
“Tốt lắm, khuê phòng lão đại nhân trong tương lai của ta, nhìn nữa ta có thể muốn ăn người a.”
Thấy Kiều Ứng Trạch nhìn về phía cửa xuất thần, Cung Trác Lương cười dìu y chuyển hướng về phía mình, sau đó ôm lấy thắt lưng y hôn một cái thật sâu…… Thiết, thái tử có gì đặc biệt hơn người, còn muốn ta quỳ xuống hành lễ, uất ức.
Tác giả :
Lạc Băng Lăng