Công Giá
Chương 72: Nếu phải ở riêng
Cung Trác Lương mang Kiều Ứng Trạch đến một tiểu trạch tao nhã lịch sự được dựng bằng trúc, ngay tại cách vách hai vợ chồng Kiều Minh, là do Cung Trác Lương mua cố ý mua, sau đó hắn tự mình chỉ đạo cải biến lại tòa nhà này một lần nữa, biến thành kết cấu một bên phòng chính cùng một bên sương phòng, mà một bên khác vốn cũng là một sương phòng thì đổi thành cái hoa viên nho nhỏ, ở giữa có một cái đình nho nhỏ để đọc sách ngắm hoa, mà bốn phía là trúc chặn thành tường nhà, khiến người ta sinh ra ảo giác, cũng khiến toàn bộ tiểu trạch lộ ra một loại cao nhã thanh tịnh.
“Phòng cách vách này cho Mẫn Ngôn ở, ta để Nhược Lam trở về mang nó lại, ở giữa này là thư phòng, một bên sương phòng kia chia ra một gian cho gia nhân, một giang làm phòng bếp cùng một gian để đồ vật linh tinh, tạm thời để cho Hàm Lộ Hàm Thư ở lại bên này hầu hạ, nha hoàn thô sử ở cách vách trong nhà Hàm Thư….”
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đi thăm tòa nhà, sau đó cùng ngồi ở đình nhỏ do hắn tự tay kiến tạo nói chuyện phiếm, bởi vì quan hệ của bọn họ còn cần giữ bí mật, cho nên tòa nhà này chính là Cung Trác Lương cấp cho Kiều Ứng Trạch ở tạm, đợi cho kế hoạch của bọn họ chân chính hoàn thành, bọn họ có thể quang minh chính đại đi mua nhà chính.
“….. Ân.”
Nhìn Cung Trác Lương trước mắt có vẻ tinh thần sáng láng, tầm tình Kiều Ứng Trạch nhưng dần dần phức tạp lên, tuy biết rằng tòa nhà này chỉ là nơi ở tạm, nhưng y đã sớm quen cuộc sống cùng Cung Trác Lương sáng chiều chung đụng, đột nhiên phải sống một mình, Kiều Ứng Trạch thật sự không biết mình có thể thích ứng hay không, ít nhất….. mất ngủ là nhất định có.
“Mệt mỏi? Vào phòng nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều còn phải đi tổ…… đi thăm lão phu nhân bênh kia.”
Cung Trác Lương đang muốn thiết kế lại tiểu trạch này để vì mình tranh công với Kiều Ứng Trạch, thấy bộ dáng y hứng thú, theo bản năng muốn đi qua ôm vai y, lại lập tức thanh tỉnh dừng lại động tác, quan hệ bọn họ hiện tại của bọn họ chỉ là tỷ phu cùng em vợ, dù chỉ là tiền nhiệm, phải thủ lễ mọi nơi.
“Ta không sao, ngươi đêm nay……. Nghỉ ngơi ở đâu?”
Đối với không khí mới lạ không được tự nhiên của hai người, Kiều Ứng Trạch cũng cảm thấy rất không thoải mái, lại vừa nghĩ đến theo kế hoạch sau khi Cung Trác Nghiên ‘chết bệnh’, vì thanh danh của mình còn phải mặc tang phục một năm, sau đó mới có thể chân chính cùng Cung Trác Lương một chỗ, trong lòng Kiều Ứng Trạch lại càng không có tư vị.
“Ta…… Quay về chỗ của mẹ ta, tạm thời ở bên kia.”
Nghe được Kiều Ứng Trạch hỏi, Cung Trác Lương kịp thời phản ứng cảm xúc trầm thấp của y từ đâu mà đến, không khỏi thầm nghĩ một tiếng chính mình hồ đồ, mấy ngày nay vội vàng thu xếp việc này, nhưng nói với Kiều Ứng Trạch việc mình phải chuyển qua nhà mẫu thân.
Tuy nói tòa nhà kia lúc trước là mua cho Ngô thị, đương nhiên cũng có viện của Cung Trác Lương, chỉ là hắn không qua ở mà thôi, mà trước khi Tây phủ bị niêm phong hai ngày, mật đạo trong thư phòng cũng bị phá hỏng, Cung Trác Lương đương nhiên không cần đi qua tiểu trạch kia, về phần nói tòa nhà hiện tại của Kiều Ứng Trạch, nếu lấy đồ vật này nọ qua thì rất chú ý, cho nên hai người họ lúc này đây, thật đúng là phải phân nhà một trận.
“Nga…….”
Kiều Ứng Trạch lên tiếng, nhưng không biết nên nói gì tiếp theo, hai người đều có chút nhìn đối phương muốn nói lại thôi, tình cảnh trong lúc nhất thời lạnh xuống, không khí cũng càng thêm xấu hổ.
“Ứng Trạch, lão phu nhân bên kia ta là cho người lấy danh nghĩa của ngươi an trí, ta sợ có người nói hưu nói vượn, cho nên nói với người ngoài là ngươi lấy tiền lãi của hiệu sách.”
Cung Trác Lương không thể nhìn bộ dáng Kiều Ứng Trạch không có tinh thần như vậy, liền lộ ra khuôn mặt tươi cười bắt đầu tìm đề tài. Lại nói tiếp trong sách Cung Trác Lương có rất nhiều tranh minh họa do Kiều Ứng Trạch vẽ, hơn nữa khi xuất bản ra tập lẻ, tên Kiều Ứng Trạch cũng là lấy danh nghĩa họa sĩ đặt cạnh tên của tác giả, cho nên danh nghĩa trả tiền hoa hồng nhuận bút để giải thích vì sao Kiều Ứng Trạch hiện tại không cần lo cơm áo, cũng là để không ai lấy ra nói xấu.
Đương nhiên, Kiều Ứng Trạch chỉ vẽ tranh minh họa cho một mình Cung Trác Lương, hơn nữa bức tranh gốc cũng đều bị Cung Trác Lương xem như bảo bối khóa lại để trong tủ quần áo, bản in ấn được in ra đều là tìm thợ vẽ vẽ lại, may là như thế, cũng làm cho thanh danh của Kiều Ứng Trạch được lan truyền rộng lớn.
“Ân……”
Kiều Ứng Trạch lại ừ một tiếng tỏ vẻ mình hiểu được, không đợi y tìm được đề tài khác để nói, chỉ thấy Cung Trác Lương xoát một cái đứng lên, sau đó hướng về phía chủ ốc khoát tay, Kiều Ứng Trạch thấy thế cũng chỉ đứng dậy theo, cùng nhau đi vào phòng.
Ám chỉ của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch đem Hàm Lộ Hàm Hạ ở cách vách đi giúp Hàm Thư chuẩn bị cơm trưa, Kiều Mẫn Ngôn được Kiều Minh mang theo ra ngoài chơi, sau đó hai người vào phòng, mà Kiều Ứng Trạch vừa mới đóng cửa phòng, liền cảm thấy Cung Trác Lương áp lên phía sau lưng mình, hai tay lưu loát xuyên qua sườn thắt lưng cài then cửa lại.
“Trác Trác, ban ngày như vậy, sẽ chọc người hoài nghi….”
Bị Cung Trác Lương gắt gao ôm lấy, Kiều Ứng Trạch nghiêng mặt nhìn Cung Trác Lương, ngoài miệng tuy rằng nói lời khuyên bảo, nhưng hai tay phủ lên mu bàn tay của Cung Trác Lương, nhưng không chạm vào then cửa.
“Kiều Minh rất thông minh, có hắn coi chừng dùm không sao cả, Ứng Trạch, này còn chưa có tách ra đâu, ta đã nhớ ngươi rồi thì làm sao giờ? Ta đêm nay nhất định sẽ mất ngủ.”
Cung Trác Lương làm sao không nhìn ra Kiều Ứng Trạch là khẩu thị tâm phi, cười khẽ ôm y ngồi lên ghế, sau đó cúi đầu từ trán y hôn đến chóp mũi, lại hôn thật sâu lên bờ môi của y, thẳng đến hai người đều thở gấp mới buông ra.
“Trác Trác…..”
Suy nghĩ của mình được nói ra từ miệng của Cung Trác Lương, trong lòng Kiều Ứng Trạch nháy mắt bị lấp đầy, chỉ là y không thể nói ra miệng những lời ngon tiếng ngọt như Cung Trác Lương, chỉ có thể chủ động hôn môi để đáp lại diễn tả tâm tình của mình.
“Tướng công, chờ giải quyết xong chuyện này, để cho Diệp Nhi qua đây thay thế Hàm Lộ cùng Hàm Hạ, để cho hai nha hoàn kia cùng đến ở cách vách đi.”
Cung Trác Lương cười tủm tỉm nói nhỏ bên tai Kiều Ứng Trạch, hai tay cũng mờ ám vuốt ve nơi mẫn cảm nhất trên người y.
“…… Khó trách ngươi hủy một bên sương phòng, chỉ chừa một gian cho người làm, Trác Trác, đối với quyết định của ngươi, ta thực cảm thấy sự việc ta suy nghĩ quá trì độn.”
Bắt được cái tay đang làm xằng bậy của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch hơi hơi suy nghĩ một chút, đã hiểu được tính toán của Cung Trác Lương, không khỏi hàm chứa ý cười liếc nhìn hắn.
Tuy rằng ngại thanh danh của Cung Trác Lương buổi tối không ở lại được, nhưng nếu là vì công sự của hiệu sách, ban ngày hắn tới siêng năng chút cũng không có gì, đến lúc đó trong viện này chỉ chừa lại Nhược Lam cùng Diệp Nhi biết sự tình, đương nhiên mọi việc đều tiện lợi, vừa nghĩ tới ngay cả việc này Cung Trác Lương cũng suy nghĩ chu toàn, phiền muộn lúc trước của Kiều Ứng Trạch đều trở thành hư không, không khỏi cảm thán tiểu tức phụ của mình cẩn thận chu đáo, mà chính mình cùng hắn tách ra, nơi nơi đều là hắn chiếu cố mình, thật đúng là ứng với câu ‘trăm vô dụng chính là thư sinh’.
“Ứng Trạch, ngươi là thiếu niên cử nhân tài đức vẹn toàn như vậy sao nói chính mình trì độn a, ta đây ngay cả tứ thư đều không thuộc hoàn chỉnh chẳng lẽ là người vụng về? Ta đây tục nhân gọi là giảo hoạt thôi, mà ngươi, cũng không nên lấy khuyết điểm của mình so với ưu điểm của người khác.”
Tuy rằng bị Kiều Ứng Trạch khen tặng trong lòng rất vui, nhưng Cung Trác Lương vẫn là khiêm tốn vài câu, hơn nữa, đối với Kiều Ứng Trạch tài đức vẹn toàn, Cung Trác Lương chính là bội phục trong lòng. Nhiều nhất, cũng chỉ có thể nói Kiều Ứng Trạch không hiểu biết chuyện vặt của người tục trần thôi……. Cho nên a, Cung Trác Lương thiệt tình hy vọng mình có thể thay Kiều Ứng Trạch chắn đi hết thảy thế tục ghê tởm, để cho y có thể sống thực sạch sẽ.
PH: dân gian mình gọi là ngây thơ trong sáng á hí hí hí
“Thụ giáo, nương tử.”
Kiều Ứng Trạch bất quá cũng là vì cảnh ngộ thay đổi mà nhất thời cảm khái thôi, y thấy Cung Trác Lương chân thành khuyên giải an ủi mình như vậy, tâm tình cũng rất nhanh quay trở lại, cố ý mỉm cười chủ động hôn lên môi Cung Trác Lương, cuối cùng đương nhiên là bị Cung Trác Lương đặt ở trên ghế hung hăng hôn một hồi đến khó thở.
Đợi tâm tình hai người đều thoải mái lên, Cung Trác Lương liền mở cửa ra, quả nhiên vừa thấy cánh cửa liền nhìn thấy Kiều Minh đang hống Kiều Mẫn Ngôn cách đó không xa ngoạn nháo, vừa thấy mình mở cửa ra, vội gật đầu cười hì hì hành lễ, sau đó đem Kiều Mẫn Ngôn giao cho hai phu phu bọn họ, chính mình thì đi qua phòng cách vách giúp Hàm Thư chuẩn bị đồ ăn.
Buổi chiều, đợi Kiều Ứng Trạch bọn họ nếm qua cơm trưa và nghỉ ngơi tốt, hai người liền ngồi xe ngựa để một tòa nhà khác đang an trí cho nữ quyến Kiều gia, Cung Trác Lương hiện tại tuy rằng đổi trở về nam trang, nhưng mười lăm tuổi quả thật là không lớn, thêm lão phu nhân muốn tự mình cảm tạ hắn, cho nên hắn cùng nhau đi với Kiều Ứng Trạch qua chủ ốc, mà trừ bỏ lão phu nhân cùng Kiều phu nhân, mặc khác còn lưu lại ba di nương mang lão tam Kiều Ứng Tử cùng tiểu tam còn quấn tả lót Kiều Ứng Nhiên cùng nhau trú ở sương phòng.
“Trạch nhi thỉnh an tổ mẫu, mẫu thân.”
Kiều Ứng Trạch cùng lão phu nhân Kiều phu nhân kiến lễ (lễ gặp mặt), một đôi mắt thân thiết nhìn lão phu nhân, thấy bà trừ bỏ gầy yếu chút tinh thần cũng còn tốt lắm, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái một ít, nhưng lại vừa nhìn thấy Kiều phu nhân ngồi bên cạnh, trong lòng liền căng thẳng, không nghĩ tới nữ nhân xưa nay kiêu ngạo mạnh mẽ, hiện giờ tiều tụy đơn bạc đến vậy.
Phía sau Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương thỉnh an liền lui ra sau hai bước đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dáng lão phu nhân trong lòng cũng buông lỏng, về phần Kiều phu nhân bên kia, lại là nhìn lướt qua liền lược qua.
“Ngoan tôn a, mau tới đây cho tổ mẫu nhìn xem.”
Lão phu nhân khi nhìn thấy Kiều Ứng Trạch đã đỏ hốc mắt, vội ngoắc y lại ngồi bên cạnh mình, vừa sờ sờ mặt vừa sờ cánh tay nhìn kỹ nửa ngày, thấy y quả thật không có chút nào là không khỏe, lúc này mới hai tay tạo thành hình chữ thập nói câu A di đà phật, trên mặt rốt cục lộ ra vẻ vui mừng, mà còn lại Kiều phu nhân ngồi ở một bên thần sắc tiều tụy nhìn ra ngoài cửa, một chút cũng không bị thân mật của hai bà cháu ảnh hưởng đến.
“Lương nhi cũng lại đây, ta cũng biết, Trạch nhi mấy ngày nay ít nhiều đều do ngươi chiếu cố, còn có già trẻ bọn ta, nếu không phải ngươi phái người đưa cơm đưa quần áo, hiện giờ không biết sẽ biến thành cái dạng gì, Trạch nhi a, thay tổ mẫu cho Lương nhi một cái dập đầu, đại ân này, Kiều gia chúng ta suốt đời khó quên a.”
Lão phu nhân lau khóe mắt ướt át, lôi kéo Cung Trác Lương lại để Kiều Ứng Trạch dập đầu hắn, Cung Trác Lương bị kinh hách, vội đỡ lấy Kiều Ứng Trạch như muốn dập đầu lại không buông tay, luống cuống tay chân nói với lão phu nhân mình không nhận nổi, khó có được bộ dáng luống cuống nhưng lại chọc cười Kiều Ứng Trạch, liếc mắt nhìn người đang cười giễu cợt mình một cái, sau đó Cung Trác Lương cảm thấy thân thể chính mình như khô đi một nửa.
Lại nói tiếp lúc trước vì muốn để lại ấn tượng cho lão phu nhân, hắn chủ động đi bái kiến lão phu nhân hai lần, chẳng qua vì hắn là thiếp tì lại là ‘bị đuổi đi’, cho nên lão phu nhân tuy rằng không ghét hắn nhưng cũng không cho hắn bộ dáng vui vẻ, nhưng lời nói cũng chỉ thản nhiên, gọi tên hắn thân cận như vậy cũng là lần đầu tiền.
“Lão phu nhân thật là muốn giết chết con, con làm sao nhận được lễ của tỷ phu chứ.”
Cung Trác Lương giả bộ bộ dáng ngượng ngùng, trước đỡ Kiều Ứng Trạch đến ngồi bên cạnh lão phu nhân một lần nữa, chính mình mới ngoan ngoãn đứng trước hai người ngại ngùng cười cười.
“Đừng gọi cái gì lão phu nhân, nếu còn để lão bà tử ta trong mắt thì giống như tỷ tỷ tỷ phu ngươi gọi tổ mẫu đi.”
Lão phu nhân lôi kéo cánh tay Cung Trác Lương nhìn kỹ, thật sự là càng nhìn càng cảm thấy lớn lên rất giống cháu dâu, sau đó nhớ tới nha đầu tốt kia đã bị tôn nhi mình hưu thê, nghe nói nàng hiện giờ đang bệnh rất nặng, trong lòng thật sự là đau thương luyến tiếc a, nhưng nàng vẫn không nói ra lỗi của tôn nhi, nên chỉ có thể cảm thán trong lòng bọn họ mệnh khổ mà thôi, đều là bị trong nhà liên lụy a.
“Tổ mẫu.”
Lần đầu lấy thanh âm chân chính của mình kêu lên xưng hô này, Cung Trác Lương theo bản năng nhìn về phía Kiều Ứng Trạch, cũng đang nhìn qua hắn, không khỏi nhìn nhau cười.
“Ngoan, Lương nhi a, tỷ tỷ ngươi hiện tại thế nào rồi?”
Lão phu nhân cân nhắc tâm sự, cũng không chú ý động tĩnh của hai tiểu hậu bối, chỉ cảm thấy tình cảm của hai vợ chồng kia vẫn còn thâm hậu, không biết có thể có vài phần cơ hội tái hợp hay không, mà Kiều gia hiện giờ tuy nói bị đánh bại, nhưng trên người Trạch nhi có công danh, lại có Lương nhi đệ đệ giúp đỡ như vậy, cuộc sống cũng không tệ.
“Gia tỷ đầu năm bị thương ở chân, vốn tưởng rằng nghỉ ngơi mấy tháng là không sao, nhưng không biết như thế nào thân thể càng ngày lại càng yếu, hơn nữa…… Hiện giờ cả ngày bị bệnh mê man, các đại phu đều nói là vết thương cũ làm độc ở bên trong, chỉ có thể chậm rãi giải độc tĩnh dưỡng, và tránh những tổn thương nặng.”
Cung Trác Lương chú ý thần sắc của lão phu nhân, biết nàng tám phần là muốn phục hôn, vội dùng lời nói chặn lại nàng, quả nhiên, lão phu nhân sau khi nghe xong liền bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Tỗ mẫu, nhà này tôn nhi đã mua lại, gọi Kiều Minh đến cho ngài sai phái đi, nha hoàn cùng sai vặt đang chuẩn bị chọn mua, tổ mẫu nhìn xem còn thiếu cái gì…..”
Kiều Ứng Trạch ấn theo an bài của Cung Trác Lương nói lại với lão phu nhân, lại bị lão phu nhân giơ tay lên ngăn lại y đang tiếp tục nói, Kiều Ứng Trạch khó hiểu nhìn nhìn lão nhân như là muốn đưa ra quyết định gì đó.
“Trạch nhi, tỗ mẫu biết ngươi hiếu thuận, nhưng hôm nay phụ thân ngươi bị lưu đày đến phương bắc, nghe nói rời khỏi Bạc thành phải chạy ngựa hai mươi ngày, tổ mẫu thật sự là không có cách nào yên tâm ở lại trong này, hơn nữa, hiện giờ gia chủ trong nhà này là Hiên nhi, hắn về sau phải ở lại trong kinh thành định cư, chúng ta cho dù không đi theo hắn cùng đi kinh thành, cũng không có đạo lí ở lại Bạc thành cùng ngươi…..”
Lão phu nhân năm tay Kiều Ứng Trạch để lên đầu gối của mình vỗ vỗ, ánh mắt nhìn y tràn đầy từ ái, nàng hôm nay nhìn thấy Cung Trác Lương đi cùng Kiều Ứng Trạch, chỉ biết tôn nhin của nàng từ nay ở Bạc thành sẽ không phải chịu ủy khuất, nhưng nếu là các nàng già trẻ ấu nhi đều ở lại Bạc thành, lại sẽ là liên lụy đến y.
Hiện giờ trên người các nàng một chút tài sản riêng cũng không có, rồi lại mỗi người đều được nuông chiều từ bé, lão phu nhân luyến tiếc để cho ngoan tôn vừa mới sống thoải mái một chút lại phải chịu khổ, lưng lại mang theo nhiều gánh nặng như vậy.
“Tổ mẫu, điều này sao có thể!”
Kiều Ứng Trạch nghe vậy rất là kinh ngạc, vội cầm lại tay của lão phu nhân muốn ngăn cản, nhưng bị lão phu nhân ngăn lại.
“Đúng vậy, tổ mẫu, Hiên ca đã từ kinh thành trở về gấp, bằng không chờ hắn sau khi trở về, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn……”
Mà hai người ngồi bên cạnh Cung Trác Lương cũng thật kinh ngạc, mà ở góc độ của hắn, vừa lúc có thể nhìn thấy Kiều phu nhân ngồi ở đối diện sau khi nghe lão phu nhân nói những lời này, trên mặt hiện ra giận dữ và giãy giụa, hiển nhiên là nàng không đồng ý với quyết định này, nhưng khi nhắc đến Kiều Ứng Hiên, biểu tình của nàng liền biến đổi, lại giống như nhẫn nhịn không nói gì thêm.
“Phòng cách vách này cho Mẫn Ngôn ở, ta để Nhược Lam trở về mang nó lại, ở giữa này là thư phòng, một bên sương phòng kia chia ra một gian cho gia nhân, một giang làm phòng bếp cùng một gian để đồ vật linh tinh, tạm thời để cho Hàm Lộ Hàm Thư ở lại bên này hầu hạ, nha hoàn thô sử ở cách vách trong nhà Hàm Thư….”
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đi thăm tòa nhà, sau đó cùng ngồi ở đình nhỏ do hắn tự tay kiến tạo nói chuyện phiếm, bởi vì quan hệ của bọn họ còn cần giữ bí mật, cho nên tòa nhà này chính là Cung Trác Lương cấp cho Kiều Ứng Trạch ở tạm, đợi cho kế hoạch của bọn họ chân chính hoàn thành, bọn họ có thể quang minh chính đại đi mua nhà chính.
“….. Ân.”
Nhìn Cung Trác Lương trước mắt có vẻ tinh thần sáng láng, tầm tình Kiều Ứng Trạch nhưng dần dần phức tạp lên, tuy biết rằng tòa nhà này chỉ là nơi ở tạm, nhưng y đã sớm quen cuộc sống cùng Cung Trác Lương sáng chiều chung đụng, đột nhiên phải sống một mình, Kiều Ứng Trạch thật sự không biết mình có thể thích ứng hay không, ít nhất….. mất ngủ là nhất định có.
“Mệt mỏi? Vào phòng nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều còn phải đi tổ…… đi thăm lão phu nhân bênh kia.”
Cung Trác Lương đang muốn thiết kế lại tiểu trạch này để vì mình tranh công với Kiều Ứng Trạch, thấy bộ dáng y hứng thú, theo bản năng muốn đi qua ôm vai y, lại lập tức thanh tỉnh dừng lại động tác, quan hệ bọn họ hiện tại của bọn họ chỉ là tỷ phu cùng em vợ, dù chỉ là tiền nhiệm, phải thủ lễ mọi nơi.
“Ta không sao, ngươi đêm nay……. Nghỉ ngơi ở đâu?”
Đối với không khí mới lạ không được tự nhiên của hai người, Kiều Ứng Trạch cũng cảm thấy rất không thoải mái, lại vừa nghĩ đến theo kế hoạch sau khi Cung Trác Nghiên ‘chết bệnh’, vì thanh danh của mình còn phải mặc tang phục một năm, sau đó mới có thể chân chính cùng Cung Trác Lương một chỗ, trong lòng Kiều Ứng Trạch lại càng không có tư vị.
“Ta…… Quay về chỗ của mẹ ta, tạm thời ở bên kia.”
Nghe được Kiều Ứng Trạch hỏi, Cung Trác Lương kịp thời phản ứng cảm xúc trầm thấp của y từ đâu mà đến, không khỏi thầm nghĩ một tiếng chính mình hồ đồ, mấy ngày nay vội vàng thu xếp việc này, nhưng nói với Kiều Ứng Trạch việc mình phải chuyển qua nhà mẫu thân.
Tuy nói tòa nhà kia lúc trước là mua cho Ngô thị, đương nhiên cũng có viện của Cung Trác Lương, chỉ là hắn không qua ở mà thôi, mà trước khi Tây phủ bị niêm phong hai ngày, mật đạo trong thư phòng cũng bị phá hỏng, Cung Trác Lương đương nhiên không cần đi qua tiểu trạch kia, về phần nói tòa nhà hiện tại của Kiều Ứng Trạch, nếu lấy đồ vật này nọ qua thì rất chú ý, cho nên hai người họ lúc này đây, thật đúng là phải phân nhà một trận.
“Nga…….”
Kiều Ứng Trạch lên tiếng, nhưng không biết nên nói gì tiếp theo, hai người đều có chút nhìn đối phương muốn nói lại thôi, tình cảnh trong lúc nhất thời lạnh xuống, không khí cũng càng thêm xấu hổ.
“Ứng Trạch, lão phu nhân bên kia ta là cho người lấy danh nghĩa của ngươi an trí, ta sợ có người nói hưu nói vượn, cho nên nói với người ngoài là ngươi lấy tiền lãi của hiệu sách.”
Cung Trác Lương không thể nhìn bộ dáng Kiều Ứng Trạch không có tinh thần như vậy, liền lộ ra khuôn mặt tươi cười bắt đầu tìm đề tài. Lại nói tiếp trong sách Cung Trác Lương có rất nhiều tranh minh họa do Kiều Ứng Trạch vẽ, hơn nữa khi xuất bản ra tập lẻ, tên Kiều Ứng Trạch cũng là lấy danh nghĩa họa sĩ đặt cạnh tên của tác giả, cho nên danh nghĩa trả tiền hoa hồng nhuận bút để giải thích vì sao Kiều Ứng Trạch hiện tại không cần lo cơm áo, cũng là để không ai lấy ra nói xấu.
Đương nhiên, Kiều Ứng Trạch chỉ vẽ tranh minh họa cho một mình Cung Trác Lương, hơn nữa bức tranh gốc cũng đều bị Cung Trác Lương xem như bảo bối khóa lại để trong tủ quần áo, bản in ấn được in ra đều là tìm thợ vẽ vẽ lại, may là như thế, cũng làm cho thanh danh của Kiều Ứng Trạch được lan truyền rộng lớn.
“Ân……”
Kiều Ứng Trạch lại ừ một tiếng tỏ vẻ mình hiểu được, không đợi y tìm được đề tài khác để nói, chỉ thấy Cung Trác Lương xoát một cái đứng lên, sau đó hướng về phía chủ ốc khoát tay, Kiều Ứng Trạch thấy thế cũng chỉ đứng dậy theo, cùng nhau đi vào phòng.
Ám chỉ của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch đem Hàm Lộ Hàm Hạ ở cách vách đi giúp Hàm Thư chuẩn bị cơm trưa, Kiều Mẫn Ngôn được Kiều Minh mang theo ra ngoài chơi, sau đó hai người vào phòng, mà Kiều Ứng Trạch vừa mới đóng cửa phòng, liền cảm thấy Cung Trác Lương áp lên phía sau lưng mình, hai tay lưu loát xuyên qua sườn thắt lưng cài then cửa lại.
“Trác Trác, ban ngày như vậy, sẽ chọc người hoài nghi….”
Bị Cung Trác Lương gắt gao ôm lấy, Kiều Ứng Trạch nghiêng mặt nhìn Cung Trác Lương, ngoài miệng tuy rằng nói lời khuyên bảo, nhưng hai tay phủ lên mu bàn tay của Cung Trác Lương, nhưng không chạm vào then cửa.
“Kiều Minh rất thông minh, có hắn coi chừng dùm không sao cả, Ứng Trạch, này còn chưa có tách ra đâu, ta đã nhớ ngươi rồi thì làm sao giờ? Ta đêm nay nhất định sẽ mất ngủ.”
Cung Trác Lương làm sao không nhìn ra Kiều Ứng Trạch là khẩu thị tâm phi, cười khẽ ôm y ngồi lên ghế, sau đó cúi đầu từ trán y hôn đến chóp mũi, lại hôn thật sâu lên bờ môi của y, thẳng đến hai người đều thở gấp mới buông ra.
“Trác Trác…..”
Suy nghĩ của mình được nói ra từ miệng của Cung Trác Lương, trong lòng Kiều Ứng Trạch nháy mắt bị lấp đầy, chỉ là y không thể nói ra miệng những lời ngon tiếng ngọt như Cung Trác Lương, chỉ có thể chủ động hôn môi để đáp lại diễn tả tâm tình của mình.
“Tướng công, chờ giải quyết xong chuyện này, để cho Diệp Nhi qua đây thay thế Hàm Lộ cùng Hàm Hạ, để cho hai nha hoàn kia cùng đến ở cách vách đi.”
Cung Trác Lương cười tủm tỉm nói nhỏ bên tai Kiều Ứng Trạch, hai tay cũng mờ ám vuốt ve nơi mẫn cảm nhất trên người y.
“…… Khó trách ngươi hủy một bên sương phòng, chỉ chừa một gian cho người làm, Trác Trác, đối với quyết định của ngươi, ta thực cảm thấy sự việc ta suy nghĩ quá trì độn.”
Bắt được cái tay đang làm xằng bậy của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch hơi hơi suy nghĩ một chút, đã hiểu được tính toán của Cung Trác Lương, không khỏi hàm chứa ý cười liếc nhìn hắn.
Tuy rằng ngại thanh danh của Cung Trác Lương buổi tối không ở lại được, nhưng nếu là vì công sự của hiệu sách, ban ngày hắn tới siêng năng chút cũng không có gì, đến lúc đó trong viện này chỉ chừa lại Nhược Lam cùng Diệp Nhi biết sự tình, đương nhiên mọi việc đều tiện lợi, vừa nghĩ tới ngay cả việc này Cung Trác Lương cũng suy nghĩ chu toàn, phiền muộn lúc trước của Kiều Ứng Trạch đều trở thành hư không, không khỏi cảm thán tiểu tức phụ của mình cẩn thận chu đáo, mà chính mình cùng hắn tách ra, nơi nơi đều là hắn chiếu cố mình, thật đúng là ứng với câu ‘trăm vô dụng chính là thư sinh’.
“Ứng Trạch, ngươi là thiếu niên cử nhân tài đức vẹn toàn như vậy sao nói chính mình trì độn a, ta đây ngay cả tứ thư đều không thuộc hoàn chỉnh chẳng lẽ là người vụng về? Ta đây tục nhân gọi là giảo hoạt thôi, mà ngươi, cũng không nên lấy khuyết điểm của mình so với ưu điểm của người khác.”
Tuy rằng bị Kiều Ứng Trạch khen tặng trong lòng rất vui, nhưng Cung Trác Lương vẫn là khiêm tốn vài câu, hơn nữa, đối với Kiều Ứng Trạch tài đức vẹn toàn, Cung Trác Lương chính là bội phục trong lòng. Nhiều nhất, cũng chỉ có thể nói Kiều Ứng Trạch không hiểu biết chuyện vặt của người tục trần thôi……. Cho nên a, Cung Trác Lương thiệt tình hy vọng mình có thể thay Kiều Ứng Trạch chắn đi hết thảy thế tục ghê tởm, để cho y có thể sống thực sạch sẽ.
PH: dân gian mình gọi là ngây thơ trong sáng á hí hí hí
“Thụ giáo, nương tử.”
Kiều Ứng Trạch bất quá cũng là vì cảnh ngộ thay đổi mà nhất thời cảm khái thôi, y thấy Cung Trác Lương chân thành khuyên giải an ủi mình như vậy, tâm tình cũng rất nhanh quay trở lại, cố ý mỉm cười chủ động hôn lên môi Cung Trác Lương, cuối cùng đương nhiên là bị Cung Trác Lương đặt ở trên ghế hung hăng hôn một hồi đến khó thở.
Đợi tâm tình hai người đều thoải mái lên, Cung Trác Lương liền mở cửa ra, quả nhiên vừa thấy cánh cửa liền nhìn thấy Kiều Minh đang hống Kiều Mẫn Ngôn cách đó không xa ngoạn nháo, vừa thấy mình mở cửa ra, vội gật đầu cười hì hì hành lễ, sau đó đem Kiều Mẫn Ngôn giao cho hai phu phu bọn họ, chính mình thì đi qua phòng cách vách giúp Hàm Thư chuẩn bị đồ ăn.
Buổi chiều, đợi Kiều Ứng Trạch bọn họ nếm qua cơm trưa và nghỉ ngơi tốt, hai người liền ngồi xe ngựa để một tòa nhà khác đang an trí cho nữ quyến Kiều gia, Cung Trác Lương hiện tại tuy rằng đổi trở về nam trang, nhưng mười lăm tuổi quả thật là không lớn, thêm lão phu nhân muốn tự mình cảm tạ hắn, cho nên hắn cùng nhau đi với Kiều Ứng Trạch qua chủ ốc, mà trừ bỏ lão phu nhân cùng Kiều phu nhân, mặc khác còn lưu lại ba di nương mang lão tam Kiều Ứng Tử cùng tiểu tam còn quấn tả lót Kiều Ứng Nhiên cùng nhau trú ở sương phòng.
“Trạch nhi thỉnh an tổ mẫu, mẫu thân.”
Kiều Ứng Trạch cùng lão phu nhân Kiều phu nhân kiến lễ (lễ gặp mặt), một đôi mắt thân thiết nhìn lão phu nhân, thấy bà trừ bỏ gầy yếu chút tinh thần cũng còn tốt lắm, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái một ít, nhưng lại vừa nhìn thấy Kiều phu nhân ngồi bên cạnh, trong lòng liền căng thẳng, không nghĩ tới nữ nhân xưa nay kiêu ngạo mạnh mẽ, hiện giờ tiều tụy đơn bạc đến vậy.
Phía sau Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương thỉnh an liền lui ra sau hai bước đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dáng lão phu nhân trong lòng cũng buông lỏng, về phần Kiều phu nhân bên kia, lại là nhìn lướt qua liền lược qua.
“Ngoan tôn a, mau tới đây cho tổ mẫu nhìn xem.”
Lão phu nhân khi nhìn thấy Kiều Ứng Trạch đã đỏ hốc mắt, vội ngoắc y lại ngồi bên cạnh mình, vừa sờ sờ mặt vừa sờ cánh tay nhìn kỹ nửa ngày, thấy y quả thật không có chút nào là không khỏe, lúc này mới hai tay tạo thành hình chữ thập nói câu A di đà phật, trên mặt rốt cục lộ ra vẻ vui mừng, mà còn lại Kiều phu nhân ngồi ở một bên thần sắc tiều tụy nhìn ra ngoài cửa, một chút cũng không bị thân mật của hai bà cháu ảnh hưởng đến.
“Lương nhi cũng lại đây, ta cũng biết, Trạch nhi mấy ngày nay ít nhiều đều do ngươi chiếu cố, còn có già trẻ bọn ta, nếu không phải ngươi phái người đưa cơm đưa quần áo, hiện giờ không biết sẽ biến thành cái dạng gì, Trạch nhi a, thay tổ mẫu cho Lương nhi một cái dập đầu, đại ân này, Kiều gia chúng ta suốt đời khó quên a.”
Lão phu nhân lau khóe mắt ướt át, lôi kéo Cung Trác Lương lại để Kiều Ứng Trạch dập đầu hắn, Cung Trác Lương bị kinh hách, vội đỡ lấy Kiều Ứng Trạch như muốn dập đầu lại không buông tay, luống cuống tay chân nói với lão phu nhân mình không nhận nổi, khó có được bộ dáng luống cuống nhưng lại chọc cười Kiều Ứng Trạch, liếc mắt nhìn người đang cười giễu cợt mình một cái, sau đó Cung Trác Lương cảm thấy thân thể chính mình như khô đi một nửa.
Lại nói tiếp lúc trước vì muốn để lại ấn tượng cho lão phu nhân, hắn chủ động đi bái kiến lão phu nhân hai lần, chẳng qua vì hắn là thiếp tì lại là ‘bị đuổi đi’, cho nên lão phu nhân tuy rằng không ghét hắn nhưng cũng không cho hắn bộ dáng vui vẻ, nhưng lời nói cũng chỉ thản nhiên, gọi tên hắn thân cận như vậy cũng là lần đầu tiền.
“Lão phu nhân thật là muốn giết chết con, con làm sao nhận được lễ của tỷ phu chứ.”
Cung Trác Lương giả bộ bộ dáng ngượng ngùng, trước đỡ Kiều Ứng Trạch đến ngồi bên cạnh lão phu nhân một lần nữa, chính mình mới ngoan ngoãn đứng trước hai người ngại ngùng cười cười.
“Đừng gọi cái gì lão phu nhân, nếu còn để lão bà tử ta trong mắt thì giống như tỷ tỷ tỷ phu ngươi gọi tổ mẫu đi.”
Lão phu nhân lôi kéo cánh tay Cung Trác Lương nhìn kỹ, thật sự là càng nhìn càng cảm thấy lớn lên rất giống cháu dâu, sau đó nhớ tới nha đầu tốt kia đã bị tôn nhi mình hưu thê, nghe nói nàng hiện giờ đang bệnh rất nặng, trong lòng thật sự là đau thương luyến tiếc a, nhưng nàng vẫn không nói ra lỗi của tôn nhi, nên chỉ có thể cảm thán trong lòng bọn họ mệnh khổ mà thôi, đều là bị trong nhà liên lụy a.
“Tổ mẫu.”
Lần đầu lấy thanh âm chân chính của mình kêu lên xưng hô này, Cung Trác Lương theo bản năng nhìn về phía Kiều Ứng Trạch, cũng đang nhìn qua hắn, không khỏi nhìn nhau cười.
“Ngoan, Lương nhi a, tỷ tỷ ngươi hiện tại thế nào rồi?”
Lão phu nhân cân nhắc tâm sự, cũng không chú ý động tĩnh của hai tiểu hậu bối, chỉ cảm thấy tình cảm của hai vợ chồng kia vẫn còn thâm hậu, không biết có thể có vài phần cơ hội tái hợp hay không, mà Kiều gia hiện giờ tuy nói bị đánh bại, nhưng trên người Trạch nhi có công danh, lại có Lương nhi đệ đệ giúp đỡ như vậy, cuộc sống cũng không tệ.
“Gia tỷ đầu năm bị thương ở chân, vốn tưởng rằng nghỉ ngơi mấy tháng là không sao, nhưng không biết như thế nào thân thể càng ngày lại càng yếu, hơn nữa…… Hiện giờ cả ngày bị bệnh mê man, các đại phu đều nói là vết thương cũ làm độc ở bên trong, chỉ có thể chậm rãi giải độc tĩnh dưỡng, và tránh những tổn thương nặng.”
Cung Trác Lương chú ý thần sắc của lão phu nhân, biết nàng tám phần là muốn phục hôn, vội dùng lời nói chặn lại nàng, quả nhiên, lão phu nhân sau khi nghe xong liền bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Tỗ mẫu, nhà này tôn nhi đã mua lại, gọi Kiều Minh đến cho ngài sai phái đi, nha hoàn cùng sai vặt đang chuẩn bị chọn mua, tổ mẫu nhìn xem còn thiếu cái gì…..”
Kiều Ứng Trạch ấn theo an bài của Cung Trác Lương nói lại với lão phu nhân, lại bị lão phu nhân giơ tay lên ngăn lại y đang tiếp tục nói, Kiều Ứng Trạch khó hiểu nhìn nhìn lão nhân như là muốn đưa ra quyết định gì đó.
“Trạch nhi, tỗ mẫu biết ngươi hiếu thuận, nhưng hôm nay phụ thân ngươi bị lưu đày đến phương bắc, nghe nói rời khỏi Bạc thành phải chạy ngựa hai mươi ngày, tổ mẫu thật sự là không có cách nào yên tâm ở lại trong này, hơn nữa, hiện giờ gia chủ trong nhà này là Hiên nhi, hắn về sau phải ở lại trong kinh thành định cư, chúng ta cho dù không đi theo hắn cùng đi kinh thành, cũng không có đạo lí ở lại Bạc thành cùng ngươi…..”
Lão phu nhân năm tay Kiều Ứng Trạch để lên đầu gối của mình vỗ vỗ, ánh mắt nhìn y tràn đầy từ ái, nàng hôm nay nhìn thấy Cung Trác Lương đi cùng Kiều Ứng Trạch, chỉ biết tôn nhin của nàng từ nay ở Bạc thành sẽ không phải chịu ủy khuất, nhưng nếu là các nàng già trẻ ấu nhi đều ở lại Bạc thành, lại sẽ là liên lụy đến y.
Hiện giờ trên người các nàng một chút tài sản riêng cũng không có, rồi lại mỗi người đều được nuông chiều từ bé, lão phu nhân luyến tiếc để cho ngoan tôn vừa mới sống thoải mái một chút lại phải chịu khổ, lưng lại mang theo nhiều gánh nặng như vậy.
“Tổ mẫu, điều này sao có thể!”
Kiều Ứng Trạch nghe vậy rất là kinh ngạc, vội cầm lại tay của lão phu nhân muốn ngăn cản, nhưng bị lão phu nhân ngăn lại.
“Đúng vậy, tổ mẫu, Hiên ca đã từ kinh thành trở về gấp, bằng không chờ hắn sau khi trở về, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn……”
Mà hai người ngồi bên cạnh Cung Trác Lương cũng thật kinh ngạc, mà ở góc độ của hắn, vừa lúc có thể nhìn thấy Kiều phu nhân ngồi ở đối diện sau khi nghe lão phu nhân nói những lời này, trên mặt hiện ra giận dữ và giãy giụa, hiển nhiên là nàng không đồng ý với quyết định này, nhưng khi nhắc đến Kiều Ứng Hiên, biểu tình của nàng liền biến đổi, lại giống như nhẫn nhịn không nói gì thêm.
Tác giả :
Lạc Băng Lăng