Công Giá
Chương 36: Rèn luyện
Cung Trác Lương nghe xong Nhược Lam bẩm báo, người này đều là muốn từ mình và Kiều Ứng Trạch hỏi ra đáp án, bọn họ suy nghĩ một chút cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, liền không để trong lòng.
Bất quá để cẩn thận, Cung Trác Lương hồi âm cho Cung Trác Tường, vẫn là cẩn thận nói theo những gì Nhược Lam đã nói, hướng Cung Trác Tường nói hết những chuyện sau khi hắn rời khỏi nhà, nói mình được tỷ tỷ chiếu cố dạy bảo, tính cách sáng sủa một chút, sau khi tỷ tỷ xuất giá, chính mình một người hống đối mẹ cả bị đuổi ra khỏi nhà, cũng là được tỷ tỷ chiếu cố mới có tiền vốn ra ngoài làm việc, sau trùng hợp trợ giúp được một vị quý nhân, được tặng nhiều tài vật, lúc này mới quay về Bạc thành tìm tỷ tỷ, tỷ phu hỗ trợ đặt mua chút sản nghiệp, mà chính mình hiện tại đang theo làm đệ tử của một vị tác gia, ít nhất phải sau ba năm mới có thể xuất sư rời đi, cho nên việc kinh có thể phải tạm hoãn lại, chính mình cũng cảm thấy sâu sắc tiếc nuối….
Viết kịch bản cho chuyện xưa của mình, Cung Trác Lương suy nghĩ một chút không thể làm như thật xa lạ, liền ở phần mở đầu viết thêm vài câu chúc mừng đậu trạng nguyên, chính mình nghĩ đến cũng rất nhớ hắn, vì thế, một phong thư như có tình lại đạm mạt như lá thư hồi âm thông thường đã đại công cáo thành.
Căn cứ vào hiểu biết, Cung Trác Lương đem bức thư cho Kiều Ứng Trạch xem, Kiều Ứng Trạch tuy rằng cảm thấy được câu nhớ thương kia có phần chướng mắt, nhưng lại không muốn ra vẻ mình tính toán chi li, chính là hơi hơi ngậm chút chua xót mà sử lại mấy chỗ thừa thải, Cung Trác Lương nhịn không được ý cười trên khóe miệng, lúc này mới tinh tế chỉnh sửa sao chép lại, cuối cùng còn nói rõ chính mình tùy theo tiên sinh dạo chơi ở vài tỉnh phía nam không cố định, cùng thư từ qua lại trong kinh e là không được tiện lắm, cho nên Cung Trác Tường nếu có hồi âm, vẫn là gửi đến chỗ tỷ phu, nhờ y chuyển giao lại là được rồi.
Đánh giá một chút lá thư cùng thời gian hồi âm, phong thư này của Cung Trác Lương tới trung tuần tháng tư mới đến trạm dịch gửi vào trong kinh, khi đến tay Cung Trác Tường đã là bảy ngày sau đó.
“Lương nhi…….”
Cung Trác Tường nhìn thư ngôn ngữ bình thản chính mình cảm thấy tưởng niệm cùng xin lỗi, cho nên mới vừa mới nhìn thấy trong thư nói cũng nhớ mình thì rất là cao hứng, cũng vì hắn bình an vô sự, nhưng nhìn lại thì, nụ cười trên mặt Cung Trác Tường càng nhạt dần, nhìn đến cuối cùng phải đi ba năm cùng nhờ Kiều Ứng Trạch chuyển giao thư từ, lông mày càng nhíu chặt lại.
Thiếu niên trong trì nhớ của Cung Trác Tường, tuy rằng biết chữ nhưng vẫn chưa cố gắn học hành qua, cơ hội luyện chữ cũng không nhiều, vẫn là cùng mình ở chung nửa tháng, chữ viết mới hợp quy tắt một chút, nhưng hiện tại chữ trong phong thư của mình, trong thanh nhã lộ ra chút đại khí, ẩn ẩn có chút khí phách, vả lại ngôn ngữ trật tự rõ ràng cẩn thận, điều này sao có thể do thiếu niên mười ba tuổi viết ra?
Cung Trác Tường có thể từ những chữ trong phong thư này cảm giác được tình cảm chân thật ôn nhu, nhưng càng nhiều lại là một loại trấn an….. Nhưng nếu đây không phải là Cung Trác Lương viết, nhưng trong thư đề cập đến một số chuyện xưa mà chỉ có hai người họ mới biết được, mà Kiều gia huynh đệ kia thoạt nhìn cũng không phải hạng người lòng dạ khó lường.
“ Người đâu, đem hộ vệ gọi đến.”
Đem thư bỏ lại trên bàn, Cung Trác Tường lấy tay vuốt nhẹ lên mặt thư, mở miệng gọi người làm ngoài cửa một tiếng, đợi hắn tìn người đến, Cung Trác tường đem tầm mắt từ bức thư dời trở về, khẩu khí lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
“Phái người đi Bạc thành điều tra rõ Cung gia cùng Kiều gia, không được kinh động đến bọn họ, nhất định phải tìm được tung tích của Lương nhi.”
XXXXXXXXXXXXXXXX
Lại nhận được hồi âm của Cung Trác Tường là đầu tháng năm, lúc này Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đã muốn bàn bạc xong việc ra ngoài thành nghỉ hè, bởi vì cổ họng Cung Trác Lương không quá thoải mái, biết đây là thời điểm mấu chốt của việc luyện thanh, cho nên lúc này đây nha hoàn hầu hạ bên người bọn họ chỉ dẫn theo Hàm Thư biết rõ tình hình, Nhược Lam cùng Diệp Nhi ba người, tổng quản sự tình thì rơi lên đầu Kiều Minh, về phần gia nhân khác, đều bị Kiều Ứng Trạch lấy danh nghĩa chính mình phải thanh tịnh mà an bài phòng ở rất xa, mà ngay cả nha hoàn quét tướt cũng phải hứa không được tùy ý ra vào nội viện, chỉ có khi được gọi mới được tiến vào để làm việc.
Vì tạp chí của Cung Trác Lương phải chính thức được xuất bản, Cung Trác Lương hồi âm lại chỉ hỏi chút việc vặt hàng ngày, Cung Trác Lương liền không để ý bên kia quá, tùy tiện lấy một số lý do ứng phó cho qua, lại đem tinh lực tập trung vào hiệu sách, mà những lúc khác vừa trêu chọc lão bà, sáng tác, luyện thanh, vận động, cơ hồ mỗi ngày đều không có thời gian rảnh rỗi, nhưng tâm tình của Cung Trác Lương đều tốt lắm, mỗi ngày đều tinh lực mười phần.
Nói đến vận động, bản thân Cung Trác Lương thích nhất vẫn là chạy chậm, nghĩ lúc đầu hắn làm trừ phi chơi đến mệt nhừ ngày hôm sau đứng dậy không nổi, nếu không buổi sáng đều ở công viên dưới lầu nhà mình chạy một giờ, chạy bộ đại não tùy ý suy nghĩ bay loạn, thường thường có thể nghĩ đến một ít tình tiết chuyện xưa đầy phấn khích, sau đó trước máy vi tính gõ bàn phím bùm bùm một ngày cũng không thấy mệt, khi rảnh còn thường thường đi phòng tập thể thao chạy bộ, bằng không như thế nào bảo trì được dáng người đẹp làm cả nam lẫn nữ thèm nhỏ dãi. (PH: ca có thể bớt tự kỷ chút được không!?)
Bất quá loại vận động này ở thời đại này hiển nhiên sẽ không có phương tiện, thân phận hiện tại của hắn là nữ chủ nhân không thể ra khỏi nội viện, cũng không thể để hắn chạy quanh nội viện một vòng được, hắn không sợ đem mình chạy choáng váng, chỉ sợ dọa phải tiểu tướng công nhà hắn.
Lại nói, bị người làm nhìn thấy hắn thường ngốc ở trong sân có vẻ không quy củ, vì thế, Cung Trác Lương đành phải một mình tìm cái phòng làm phòng tập thể dục, bởi vì không dám làm cái gì vượt quá mức quy định, cũng chỉ tìm một thợ mộc đến làm cái xe đạp tại chỗ cùng bao cát luyện quyền, về phần tạ tay thì dùng gạch thay thế, hắn lại làm một cái giường dùng để chống đẩy hít dất không cần cơ khí vận động bên trong, cũng có thể đem luyện tập một chút.
Vì thế, Cung Trác Lương đem việc chạy bộ thay thành cùng với Kiều Ứng Trạch đánh dưỡng thân quyền, sau đó tại thời điểm ngủ trưa của Kiều Ứng Trạch. Chính mình lại đến phòng tập thể dục rèn luyện một chút, thời gian hơn ba tháng kiên trì, Cung Trác Lương thật là đã luyện ra chút thành tích, tối thiểu, trên người hắn đã bị Kiều Ứng Trạch dưỡng thành một thân thịt thịt mềm mềm, hiện tại đã muốn biến thành những đường nét trôi chảy trên thân thể nhỏ.
Một điểm khác làm cho Cung Trác Lương vui vẻ nữa chính là, hơn ba tháng ở điền trang nghỉ hè, cái đầu hắn lại cao thêm một chút, theo hắn ước đoán, đại khái gần một mét sáu, bất quá lại tưởng tượng Kiều phu nhân là tiểu thư nhà quan ở phương bắc nên vóc dáng người cao, lại thích mang giày cao, hơn nữa thích nhất là ở trong chúng tức phụ nha hoàn phía nam như hạt trong bầy gà, Cung Trác Lương cảm thấy mình vừa cao được một mét bảy cũng còn tính là an toàn, mà không biết là không phải bởi vì thân thể vẫn luôn được dưỡng rất tốt, Kiều Ứng Trạch sau khi cưới được hơn một năm, cái đầu cư nhiên lại không cao lên, bộ dáng đại khái có một mét bảy mươi lăm, quần áo mùa hè năm trước lấy ra so sánh lại rõ ràng ngắn một đoạn, Kiều Ứng Trạch chính mình cũng có vẻ thật cao hứng. Mà Cung Trác Lương cũng thích dáng người cao gầy, còn rất là chờ mong Kiều Ứng Trạch có thể lại cứ như vậy mà phát triển.
“Tiểu thư, nô tỳ đưa sổ sách hiệu sách đến đây.”
Tiếng gõ cửa của Nhược Lam gọi suy nghĩ đã không biết đi vào cõi thần tiên nào của Cung Trác Lương trở về, lỏa nửa người trên hắn bước xuống chiếc xe đạp gỗ tự chế, lấy chiếc khăn đơn giản xoa xoa lên mặt cùng mồ hôi trên người, sau đó đem mớ tóc hỗn độn ở phía sau buộc cao lên thành một bó, đem một kiện ngoại sam mỏng màu xanh nhạt do Kiều Ứng Trạch chuẩn bị cho mặc vào, lấy đai lưng tùy ý buộc lại, lúc này mới mở miệng gọi Nhược Lam vào.
“Tiểu thư…. Thiếu gia, Chu quản sự đưa sổ sách tới.”
Nhược Lam đóng kỷ cửa cách một bình phong, nhìn thấy Cung Trác Lương buộc tóc cao mặc quần áo của Kiều Ứng Trạch bộ dáng hơi lung lay xuất thần, sau đó liền cười khẽ nhỏ giọng sửa lại xưng hô, đưa sổ sách trong tay lên cho hắn xem, liền săn sóc cầm lấy cây quạt thay hắn quạt mát.
“Chu quản sự lại tự mình đưa đến? Nhược Lam tỷ mặt mũi thật là lớn a.”
Quơ quơ bím tóc để cho Nhược Lam quạt quạt bên kia, Cung Trác Lương có điểm không chút hình tượng ngồi dựa vào trên ghế, lúc này còn chưa thoa son phấn lên mặt hiện ra vẻ mặt trêu đùa.
Không giống một năm trước còn là một ngụy nương [1] yếu ớt luôn sợ hãi, hiện tại hắn đang dần dần trưởng thành ngủ quan đã muốn hình thành những góc cạnh của thiếu niên, bộ dáng lại càng thêm tuấn tú, hơn nữa ánh mắt híp lại khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa, thập phần câu dẫn động lòng người.
[1] Theo những gì Phong Hạ biết thì là con trai có bộ dáng giống con gái
“Thiếu gia! Đừng có giễu cợt Nhược Lam.”
Nhược Lam nghe vậy mặt đỏ lên, lại tức giận bất đắc dĩ oán trách một tiếng, động tác quạt trên tay cũng không dừng lại.
Cũng không biết thiếu gia theo Kiều Minh nghe đồn đãi cái gì, nói quản sự hiệu sách kia giống như đối mình có tình ý, chính mình bất quá là thay thiếu gia ra mặt câu thông cùng gã gặp qua vài lần thôi…..
Nhớ tới vị kia thoạt nhìn trắng nõn thành thật, kì thực là một quản sự buông bán đầy bụng giảo hoạt, khóe miệng Nhược Lam không tự giác cong cong, nhưng bộ dáng Cung Trác Tường mỉm cười tôn quý đột nhiên hiện lên trong đầu, Nhược Lam trong lòng run lên, nhất thời cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
“A……. Thành tích tháng này rõ ràng tốt không ít a.”
Cung Trác Lương cũng là nghe Kiều Minh bát quái nói bậy, thấy bộ dáng Nhược Lam không cao hứng, liền cười cười cho qua, lật xem một chút sổ sách của tháng này cùng báo cáo của Chu quản sự, phát giác vị thanh niên kia quả thật là một kì tài buôn bán, có thể cả đống việc trong cửa hàng làm đến mức rõ ràng hoàn thiện như vậy, mà Thạch Khang giới thiệu gã tới cũng thật là tinh mắt.
Hai người đang nói, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương lúc này mới nhớ tới chính mình hôm nay luyện tập quá thời gian, Kiều Ứng Trạch đã muốn tỉnh giấc ngủ trưa.
“Tướng công ta ở đây, vào đi.”
Cung Trác Lương nói xong vội vàng đứng dậy kéo quần áo lộn xộn lại, sau đó đem sổ sách ném vào trong tay Nhược Lam, cười tủm tỉm chờ Kiều Ứng Trạch tiến vào.
“Cô gia, kia nô tỳ cáo lui trước.”
Nhược Lam tiếp nhận sổ sách sửa sang lại cho tốt, hướng về phía Kiều Ứng Trạch đang ở buồng trong làm lễ cúi chào, sau đó nhịn cười lui ra ngoài, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là cô gia uy vũ a.
“Nhìn ngươi, lại luyện ra một thân mồ hôi.”
Nhìn thấy Cung Trác Lương y sam mỏng mặc trên người hắn đã muốn bị mồ hôi dính bếch lại dáng lại trên người hắn, Kiều Ứng Trạch buông xuống thực hạp trong tay, lấy ra một chén ô mai mát lạnh để lên trên bàn, sau đó ấn Cung Trác Lương ngồi xuống uống canh, chính mình thì cởi ra vạt áo dùng khăn bố thay hắn lau mồ hôi.
Từ khi Cung Trác Lương cả ngày không ngừng nghỉ chăm lo nhiều việc, Kiều Ứng Trạch cảm thấy chính mình luôn an nhàn còn muốn Cung Trác Lương nơi chốn chiếu cố mình, liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì thế chủ động tiếp nhận những chuyện mình có khả năng làm được, ngược lại chiếu cố cuộc sống cơm áo hàng ngày của Cung Trác Lương.
“Ta cũng không phải luyện không a.”
Uống nước ô mai Cung Trác Lương cảm thấy thực thoải mái hô to một tiếng, sau đó nâng lên cánh tay hướng Kiều Ứng Trạch phô bày ra dáng người của mình, được rồi, tuy rằng bởi vì không phơi nắng dưới ánh mặt trời vẫn còn một thân bóng loáng như thịt luộc, nhưng ít ra vân da rõ ràng có hình thành a.
“……Rất gầy.”
Cánh tay nhỏ sờ sờ không hề non mềm, Kiều Ứng Trạch mím môi tỏ vẻ thực đáng tiếc, cuối cùng dưới ánh mắt chờ mong của Cung Trác Lương chỉ nghẹn ra ba chữ, sau đó nhìn thấy Cung Trác Lương một bộ bị chính mình đả kích bộ dáng thực vô lực, Kiều Ứng Trạch lúc này mới hơi hơi giương lên khóe miệng, nhưng lập tức vẻ mặt lại chuyển thành bất đắc dĩ, nói cho Cung Trác Lương một tin tức mà đối với bọn họ là một tin không hề tốt.
“Tổ mẫu kêu chúng ta mau chóng trở về? Nói là có chuyện quan trọng gì đó?”
Cung Trác Lương nghe xong lập tức ngồi thẳng người, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn về phía Kiều Ứng Trạch, nghĩ thầm lão phu nhân rõ ràng đáp ứng hắn cuối tháng tám mới trở về nhà chính, này còn phải vài ngày nữa a.
“Người báo tin cũng không biết, chỉ nói tổ mẫu vội vã bảo hắn đến, nghĩ là có chuyện gấp.”
Kiều Ứng Trạch lắc lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không rõ ràng lắm, nhưng trong lòng y có chút lo lắng, không biết là đã xảy ra chuyện gì có thể làm cho tổ mẫu gấp như vậy.
“Hiện tại xuất phát buổi tối cũng có thể trở về nhà, vậy hai chúng ta đi về trước đi, mặt khác đồ vật này nọ để cho Nhược Lam các nàng thu thập xong lại mang về.”
Cung Trác Lương biết Kiều Ứng Trạch lo lắng cho lão phu nhân, liền sảng khoái đáp ứng, gọi Nhược Lam, Hàm Thư các nàng thay mình rửa mặt chảy đầu thay đồ, chỉ chốc lát, một thiếu niên tuấn tú sáng sủa, liền biến thành thiếu phu nhân đoan trang tú lệ.
“Tướng công, chúng ta xuất phát đi.”
Giọng nói nữ nhân âm điệu hơi thấp nhưng từ tính dễ nghe, đã có thể chuyển đổi thuần thục âm thanh giả cùng thật Cung Trác Lương nhìn sang Kiều Ứng Trạch đang há hốc trừng mắt nhìn, sau đó cố gắn nhẫn cười cùng tướng công nhà mình đi ra ngoài.
Khi mới chạy về tới nhà bầu trời đã tối đen, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch không kịp chạy chạy về viện của mình nghỉ ngơi hồi phục một chút, đã bị gia nhân mời vào kiệu nhỏ, được kiệu phu nâng một đường đến viện của lão phu nhân, cảm thấy được không khí trong phủ khẩn trương, sắc mặt Kiều Ứng Trạch hơi hơi trắng bệch, mà Cung Trác Lương nhìn ra y bất an, vội vàng kéo tay y nắm lấy để lên đùi mình, vuốt vuốt trấn an để cho y không cần lo lắng.
Hai người cùng nhau đi vào phòng của lão phu nhân, liền nhìn thấy Kiều Ứng Hiên thẳng lưng quỳ gối giữa đại sảnh, mà lão phu nhân vẻ mặt tức giận nằm lệch trên tháp để cho bọn nha hoàn thuận khí, Kiều lão gia bình tĩnh ngồi ở một bên bộ dáng một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Kiều Ứng Hiên, mà Kiều phu nhân sớm đã khóc đến sưng cả mắt.
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch khó nén kinh ngạc nhìn nhìn nhau, nghĩ thầm hai ngày trước tin tức mà Văn Thư truyền đến còn sóng yên biển lặng, hôm nay như vậy lại là vì cái gì nha?
=^=^=^=
**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thời hạn đang đến gần, hiện tại Tố Hoằng đang tháng 8 năm 40, Tiểu Cung cùng Đại Kiều thành thân gần 1 năm, Tiểu Cung hơn mười ba tuổi rưỡi, vì thế tiếp qua mấy tháng có thể có gì gì kia, a ha ha~~
Các fan có thể dự đoán được Tiểu Kiều đã xảy ra chuyện gì đi ~~
Bất quá để cẩn thận, Cung Trác Lương hồi âm cho Cung Trác Tường, vẫn là cẩn thận nói theo những gì Nhược Lam đã nói, hướng Cung Trác Tường nói hết những chuyện sau khi hắn rời khỏi nhà, nói mình được tỷ tỷ chiếu cố dạy bảo, tính cách sáng sủa một chút, sau khi tỷ tỷ xuất giá, chính mình một người hống đối mẹ cả bị đuổi ra khỏi nhà, cũng là được tỷ tỷ chiếu cố mới có tiền vốn ra ngoài làm việc, sau trùng hợp trợ giúp được một vị quý nhân, được tặng nhiều tài vật, lúc này mới quay về Bạc thành tìm tỷ tỷ, tỷ phu hỗ trợ đặt mua chút sản nghiệp, mà chính mình hiện tại đang theo làm đệ tử của một vị tác gia, ít nhất phải sau ba năm mới có thể xuất sư rời đi, cho nên việc kinh có thể phải tạm hoãn lại, chính mình cũng cảm thấy sâu sắc tiếc nuối….
Viết kịch bản cho chuyện xưa của mình, Cung Trác Lương suy nghĩ một chút không thể làm như thật xa lạ, liền ở phần mở đầu viết thêm vài câu chúc mừng đậu trạng nguyên, chính mình nghĩ đến cũng rất nhớ hắn, vì thế, một phong thư như có tình lại đạm mạt như lá thư hồi âm thông thường đã đại công cáo thành.
Căn cứ vào hiểu biết, Cung Trác Lương đem bức thư cho Kiều Ứng Trạch xem, Kiều Ứng Trạch tuy rằng cảm thấy được câu nhớ thương kia có phần chướng mắt, nhưng lại không muốn ra vẻ mình tính toán chi li, chính là hơi hơi ngậm chút chua xót mà sử lại mấy chỗ thừa thải, Cung Trác Lương nhịn không được ý cười trên khóe miệng, lúc này mới tinh tế chỉnh sửa sao chép lại, cuối cùng còn nói rõ chính mình tùy theo tiên sinh dạo chơi ở vài tỉnh phía nam không cố định, cùng thư từ qua lại trong kinh e là không được tiện lắm, cho nên Cung Trác Tường nếu có hồi âm, vẫn là gửi đến chỗ tỷ phu, nhờ y chuyển giao lại là được rồi.
Đánh giá một chút lá thư cùng thời gian hồi âm, phong thư này của Cung Trác Lương tới trung tuần tháng tư mới đến trạm dịch gửi vào trong kinh, khi đến tay Cung Trác Tường đã là bảy ngày sau đó.
“Lương nhi…….”
Cung Trác Tường nhìn thư ngôn ngữ bình thản chính mình cảm thấy tưởng niệm cùng xin lỗi, cho nên mới vừa mới nhìn thấy trong thư nói cũng nhớ mình thì rất là cao hứng, cũng vì hắn bình an vô sự, nhưng nhìn lại thì, nụ cười trên mặt Cung Trác Tường càng nhạt dần, nhìn đến cuối cùng phải đi ba năm cùng nhờ Kiều Ứng Trạch chuyển giao thư từ, lông mày càng nhíu chặt lại.
Thiếu niên trong trì nhớ của Cung Trác Tường, tuy rằng biết chữ nhưng vẫn chưa cố gắn học hành qua, cơ hội luyện chữ cũng không nhiều, vẫn là cùng mình ở chung nửa tháng, chữ viết mới hợp quy tắt một chút, nhưng hiện tại chữ trong phong thư của mình, trong thanh nhã lộ ra chút đại khí, ẩn ẩn có chút khí phách, vả lại ngôn ngữ trật tự rõ ràng cẩn thận, điều này sao có thể do thiếu niên mười ba tuổi viết ra?
Cung Trác Tường có thể từ những chữ trong phong thư này cảm giác được tình cảm chân thật ôn nhu, nhưng càng nhiều lại là một loại trấn an….. Nhưng nếu đây không phải là Cung Trác Lương viết, nhưng trong thư đề cập đến một số chuyện xưa mà chỉ có hai người họ mới biết được, mà Kiều gia huynh đệ kia thoạt nhìn cũng không phải hạng người lòng dạ khó lường.
“ Người đâu, đem hộ vệ gọi đến.”
Đem thư bỏ lại trên bàn, Cung Trác Tường lấy tay vuốt nhẹ lên mặt thư, mở miệng gọi người làm ngoài cửa một tiếng, đợi hắn tìn người đến, Cung Trác tường đem tầm mắt từ bức thư dời trở về, khẩu khí lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
“Phái người đi Bạc thành điều tra rõ Cung gia cùng Kiều gia, không được kinh động đến bọn họ, nhất định phải tìm được tung tích của Lương nhi.”
XXXXXXXXXXXXXXXX
Lại nhận được hồi âm của Cung Trác Tường là đầu tháng năm, lúc này Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đã muốn bàn bạc xong việc ra ngoài thành nghỉ hè, bởi vì cổ họng Cung Trác Lương không quá thoải mái, biết đây là thời điểm mấu chốt của việc luyện thanh, cho nên lúc này đây nha hoàn hầu hạ bên người bọn họ chỉ dẫn theo Hàm Thư biết rõ tình hình, Nhược Lam cùng Diệp Nhi ba người, tổng quản sự tình thì rơi lên đầu Kiều Minh, về phần gia nhân khác, đều bị Kiều Ứng Trạch lấy danh nghĩa chính mình phải thanh tịnh mà an bài phòng ở rất xa, mà ngay cả nha hoàn quét tướt cũng phải hứa không được tùy ý ra vào nội viện, chỉ có khi được gọi mới được tiến vào để làm việc.
Vì tạp chí của Cung Trác Lương phải chính thức được xuất bản, Cung Trác Lương hồi âm lại chỉ hỏi chút việc vặt hàng ngày, Cung Trác Lương liền không để ý bên kia quá, tùy tiện lấy một số lý do ứng phó cho qua, lại đem tinh lực tập trung vào hiệu sách, mà những lúc khác vừa trêu chọc lão bà, sáng tác, luyện thanh, vận động, cơ hồ mỗi ngày đều không có thời gian rảnh rỗi, nhưng tâm tình của Cung Trác Lương đều tốt lắm, mỗi ngày đều tinh lực mười phần.
Nói đến vận động, bản thân Cung Trác Lương thích nhất vẫn là chạy chậm, nghĩ lúc đầu hắn làm trừ phi chơi đến mệt nhừ ngày hôm sau đứng dậy không nổi, nếu không buổi sáng đều ở công viên dưới lầu nhà mình chạy một giờ, chạy bộ đại não tùy ý suy nghĩ bay loạn, thường thường có thể nghĩ đến một ít tình tiết chuyện xưa đầy phấn khích, sau đó trước máy vi tính gõ bàn phím bùm bùm một ngày cũng không thấy mệt, khi rảnh còn thường thường đi phòng tập thể thao chạy bộ, bằng không như thế nào bảo trì được dáng người đẹp làm cả nam lẫn nữ thèm nhỏ dãi. (PH: ca có thể bớt tự kỷ chút được không!?)
Bất quá loại vận động này ở thời đại này hiển nhiên sẽ không có phương tiện, thân phận hiện tại của hắn là nữ chủ nhân không thể ra khỏi nội viện, cũng không thể để hắn chạy quanh nội viện một vòng được, hắn không sợ đem mình chạy choáng váng, chỉ sợ dọa phải tiểu tướng công nhà hắn.
Lại nói, bị người làm nhìn thấy hắn thường ngốc ở trong sân có vẻ không quy củ, vì thế, Cung Trác Lương đành phải một mình tìm cái phòng làm phòng tập thể dục, bởi vì không dám làm cái gì vượt quá mức quy định, cũng chỉ tìm một thợ mộc đến làm cái xe đạp tại chỗ cùng bao cát luyện quyền, về phần tạ tay thì dùng gạch thay thế, hắn lại làm một cái giường dùng để chống đẩy hít dất không cần cơ khí vận động bên trong, cũng có thể đem luyện tập một chút.
Vì thế, Cung Trác Lương đem việc chạy bộ thay thành cùng với Kiều Ứng Trạch đánh dưỡng thân quyền, sau đó tại thời điểm ngủ trưa của Kiều Ứng Trạch. Chính mình lại đến phòng tập thể dục rèn luyện một chút, thời gian hơn ba tháng kiên trì, Cung Trác Lương thật là đã luyện ra chút thành tích, tối thiểu, trên người hắn đã bị Kiều Ứng Trạch dưỡng thành một thân thịt thịt mềm mềm, hiện tại đã muốn biến thành những đường nét trôi chảy trên thân thể nhỏ.
Một điểm khác làm cho Cung Trác Lương vui vẻ nữa chính là, hơn ba tháng ở điền trang nghỉ hè, cái đầu hắn lại cao thêm một chút, theo hắn ước đoán, đại khái gần một mét sáu, bất quá lại tưởng tượng Kiều phu nhân là tiểu thư nhà quan ở phương bắc nên vóc dáng người cao, lại thích mang giày cao, hơn nữa thích nhất là ở trong chúng tức phụ nha hoàn phía nam như hạt trong bầy gà, Cung Trác Lương cảm thấy mình vừa cao được một mét bảy cũng còn tính là an toàn, mà không biết là không phải bởi vì thân thể vẫn luôn được dưỡng rất tốt, Kiều Ứng Trạch sau khi cưới được hơn một năm, cái đầu cư nhiên lại không cao lên, bộ dáng đại khái có một mét bảy mươi lăm, quần áo mùa hè năm trước lấy ra so sánh lại rõ ràng ngắn một đoạn, Kiều Ứng Trạch chính mình cũng có vẻ thật cao hứng. Mà Cung Trác Lương cũng thích dáng người cao gầy, còn rất là chờ mong Kiều Ứng Trạch có thể lại cứ như vậy mà phát triển.
“Tiểu thư, nô tỳ đưa sổ sách hiệu sách đến đây.”
Tiếng gõ cửa của Nhược Lam gọi suy nghĩ đã không biết đi vào cõi thần tiên nào của Cung Trác Lương trở về, lỏa nửa người trên hắn bước xuống chiếc xe đạp gỗ tự chế, lấy chiếc khăn đơn giản xoa xoa lên mặt cùng mồ hôi trên người, sau đó đem mớ tóc hỗn độn ở phía sau buộc cao lên thành một bó, đem một kiện ngoại sam mỏng màu xanh nhạt do Kiều Ứng Trạch chuẩn bị cho mặc vào, lấy đai lưng tùy ý buộc lại, lúc này mới mở miệng gọi Nhược Lam vào.
“Tiểu thư…. Thiếu gia, Chu quản sự đưa sổ sách tới.”
Nhược Lam đóng kỷ cửa cách một bình phong, nhìn thấy Cung Trác Lương buộc tóc cao mặc quần áo của Kiều Ứng Trạch bộ dáng hơi lung lay xuất thần, sau đó liền cười khẽ nhỏ giọng sửa lại xưng hô, đưa sổ sách trong tay lên cho hắn xem, liền săn sóc cầm lấy cây quạt thay hắn quạt mát.
“Chu quản sự lại tự mình đưa đến? Nhược Lam tỷ mặt mũi thật là lớn a.”
Quơ quơ bím tóc để cho Nhược Lam quạt quạt bên kia, Cung Trác Lương có điểm không chút hình tượng ngồi dựa vào trên ghế, lúc này còn chưa thoa son phấn lên mặt hiện ra vẻ mặt trêu đùa.
Không giống một năm trước còn là một ngụy nương [1] yếu ớt luôn sợ hãi, hiện tại hắn đang dần dần trưởng thành ngủ quan đã muốn hình thành những góc cạnh của thiếu niên, bộ dáng lại càng thêm tuấn tú, hơn nữa ánh mắt híp lại khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa, thập phần câu dẫn động lòng người.
[1] Theo những gì Phong Hạ biết thì là con trai có bộ dáng giống con gái
“Thiếu gia! Đừng có giễu cợt Nhược Lam.”
Nhược Lam nghe vậy mặt đỏ lên, lại tức giận bất đắc dĩ oán trách một tiếng, động tác quạt trên tay cũng không dừng lại.
Cũng không biết thiếu gia theo Kiều Minh nghe đồn đãi cái gì, nói quản sự hiệu sách kia giống như đối mình có tình ý, chính mình bất quá là thay thiếu gia ra mặt câu thông cùng gã gặp qua vài lần thôi…..
Nhớ tới vị kia thoạt nhìn trắng nõn thành thật, kì thực là một quản sự buông bán đầy bụng giảo hoạt, khóe miệng Nhược Lam không tự giác cong cong, nhưng bộ dáng Cung Trác Tường mỉm cười tôn quý đột nhiên hiện lên trong đầu, Nhược Lam trong lòng run lên, nhất thời cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
“A……. Thành tích tháng này rõ ràng tốt không ít a.”
Cung Trác Lương cũng là nghe Kiều Minh bát quái nói bậy, thấy bộ dáng Nhược Lam không cao hứng, liền cười cười cho qua, lật xem một chút sổ sách của tháng này cùng báo cáo của Chu quản sự, phát giác vị thanh niên kia quả thật là một kì tài buôn bán, có thể cả đống việc trong cửa hàng làm đến mức rõ ràng hoàn thiện như vậy, mà Thạch Khang giới thiệu gã tới cũng thật là tinh mắt.
Hai người đang nói, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương lúc này mới nhớ tới chính mình hôm nay luyện tập quá thời gian, Kiều Ứng Trạch đã muốn tỉnh giấc ngủ trưa.
“Tướng công ta ở đây, vào đi.”
Cung Trác Lương nói xong vội vàng đứng dậy kéo quần áo lộn xộn lại, sau đó đem sổ sách ném vào trong tay Nhược Lam, cười tủm tỉm chờ Kiều Ứng Trạch tiến vào.
“Cô gia, kia nô tỳ cáo lui trước.”
Nhược Lam tiếp nhận sổ sách sửa sang lại cho tốt, hướng về phía Kiều Ứng Trạch đang ở buồng trong làm lễ cúi chào, sau đó nhịn cười lui ra ngoài, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là cô gia uy vũ a.
“Nhìn ngươi, lại luyện ra một thân mồ hôi.”
Nhìn thấy Cung Trác Lương y sam mỏng mặc trên người hắn đã muốn bị mồ hôi dính bếch lại dáng lại trên người hắn, Kiều Ứng Trạch buông xuống thực hạp trong tay, lấy ra một chén ô mai mát lạnh để lên trên bàn, sau đó ấn Cung Trác Lương ngồi xuống uống canh, chính mình thì cởi ra vạt áo dùng khăn bố thay hắn lau mồ hôi.
Từ khi Cung Trác Lương cả ngày không ngừng nghỉ chăm lo nhiều việc, Kiều Ứng Trạch cảm thấy chính mình luôn an nhàn còn muốn Cung Trác Lương nơi chốn chiếu cố mình, liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì thế chủ động tiếp nhận những chuyện mình có khả năng làm được, ngược lại chiếu cố cuộc sống cơm áo hàng ngày của Cung Trác Lương.
“Ta cũng không phải luyện không a.”
Uống nước ô mai Cung Trác Lương cảm thấy thực thoải mái hô to một tiếng, sau đó nâng lên cánh tay hướng Kiều Ứng Trạch phô bày ra dáng người của mình, được rồi, tuy rằng bởi vì không phơi nắng dưới ánh mặt trời vẫn còn một thân bóng loáng như thịt luộc, nhưng ít ra vân da rõ ràng có hình thành a.
“……Rất gầy.”
Cánh tay nhỏ sờ sờ không hề non mềm, Kiều Ứng Trạch mím môi tỏ vẻ thực đáng tiếc, cuối cùng dưới ánh mắt chờ mong của Cung Trác Lương chỉ nghẹn ra ba chữ, sau đó nhìn thấy Cung Trác Lương một bộ bị chính mình đả kích bộ dáng thực vô lực, Kiều Ứng Trạch lúc này mới hơi hơi giương lên khóe miệng, nhưng lập tức vẻ mặt lại chuyển thành bất đắc dĩ, nói cho Cung Trác Lương một tin tức mà đối với bọn họ là một tin không hề tốt.
“Tổ mẫu kêu chúng ta mau chóng trở về? Nói là có chuyện quan trọng gì đó?”
Cung Trác Lương nghe xong lập tức ngồi thẳng người, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn về phía Kiều Ứng Trạch, nghĩ thầm lão phu nhân rõ ràng đáp ứng hắn cuối tháng tám mới trở về nhà chính, này còn phải vài ngày nữa a.
“Người báo tin cũng không biết, chỉ nói tổ mẫu vội vã bảo hắn đến, nghĩ là có chuyện gấp.”
Kiều Ứng Trạch lắc lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không rõ ràng lắm, nhưng trong lòng y có chút lo lắng, không biết là đã xảy ra chuyện gì có thể làm cho tổ mẫu gấp như vậy.
“Hiện tại xuất phát buổi tối cũng có thể trở về nhà, vậy hai chúng ta đi về trước đi, mặt khác đồ vật này nọ để cho Nhược Lam các nàng thu thập xong lại mang về.”
Cung Trác Lương biết Kiều Ứng Trạch lo lắng cho lão phu nhân, liền sảng khoái đáp ứng, gọi Nhược Lam, Hàm Thư các nàng thay mình rửa mặt chảy đầu thay đồ, chỉ chốc lát, một thiếu niên tuấn tú sáng sủa, liền biến thành thiếu phu nhân đoan trang tú lệ.
“Tướng công, chúng ta xuất phát đi.”
Giọng nói nữ nhân âm điệu hơi thấp nhưng từ tính dễ nghe, đã có thể chuyển đổi thuần thục âm thanh giả cùng thật Cung Trác Lương nhìn sang Kiều Ứng Trạch đang há hốc trừng mắt nhìn, sau đó cố gắn nhẫn cười cùng tướng công nhà mình đi ra ngoài.
Khi mới chạy về tới nhà bầu trời đã tối đen, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch không kịp chạy chạy về viện của mình nghỉ ngơi hồi phục một chút, đã bị gia nhân mời vào kiệu nhỏ, được kiệu phu nâng một đường đến viện của lão phu nhân, cảm thấy được không khí trong phủ khẩn trương, sắc mặt Kiều Ứng Trạch hơi hơi trắng bệch, mà Cung Trác Lương nhìn ra y bất an, vội vàng kéo tay y nắm lấy để lên đùi mình, vuốt vuốt trấn an để cho y không cần lo lắng.
Hai người cùng nhau đi vào phòng của lão phu nhân, liền nhìn thấy Kiều Ứng Hiên thẳng lưng quỳ gối giữa đại sảnh, mà lão phu nhân vẻ mặt tức giận nằm lệch trên tháp để cho bọn nha hoàn thuận khí, Kiều lão gia bình tĩnh ngồi ở một bên bộ dáng một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Kiều Ứng Hiên, mà Kiều phu nhân sớm đã khóc đến sưng cả mắt.
Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch khó nén kinh ngạc nhìn nhìn nhau, nghĩ thầm hai ngày trước tin tức mà Văn Thư truyền đến còn sóng yên biển lặng, hôm nay như vậy lại là vì cái gì nha?
=^=^=^=
**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thời hạn đang đến gần, hiện tại Tố Hoằng đang tháng 8 năm 40, Tiểu Cung cùng Đại Kiều thành thân gần 1 năm, Tiểu Cung hơn mười ba tuổi rưỡi, vì thế tiếp qua mấy tháng có thể có gì gì kia, a ha ha~~
Các fan có thể dự đoán được Tiểu Kiều đã xảy ra chuyện gì đi ~~
Tác giả :
Lạc Băng Lăng