Công Chúa Yêu Phò Mã
Chương 36
Quận chúa Nguyệt Quang mang theo quần áo và đồ ăn mà Nhạc Bình và các thị vệ của nàng cần đến chỗ nàng.
“Xin lỗi, ta tới muộn.” Nguyệt Quang tươi cười xin lỗi Nhạc Bình, “Bởi vì tên Âu Dương chết tiệt đã trở lại, nên ta phải lừa hắn, không hắn sẽ cố ý gây phiền toái cho ta, đến lúc đó không thể đến thăm cô.”
Nhạc Bình cười vui vẻ, trong khoảng thời gian này, đối với quan hệ của Âu Dương vương gia và quận chúa Nguyệt Quang nàng cũng đã có chút hiểu biết.
“Không vấn đề gì.” Nàng chỉ khu đất phía trước, “Ta đã trồng một ít rau, đến lúc có thể sử dụng thì không cần cô mang đồ ăn đến nữa.”
Quận chúa Nguyệt Quang kinh ngạc nhìn xuống đất, “Lão Thiên, cô thật sự là thiên tài, nhưng mà…. Khí trời lạnh như vậy, làm sao rau sống được.”
Nhạc Bình quả nhiên một chút khái niệm cũng không có, nàng ngại ngùng cười cười với Nguyệt Quang, “Cái này ta không nghĩ tới”
Cũng khó, nàng là một công chúa mà phải đi trồng rau.
“Nhưng mà…. Đợi đến đầu xuân cũng có thể!” Nguyệt Quang hảo tâm ủng hộ nàng, “Khi đó một mảnh xanh mượt, nhất định rất đẹp.”
“Đúng vậy!” Mắt Nhạc Bình sáng rực lên, “Nhất định rất đẹp.”
Hai người hình như đều đã quên mục đích món ăn không phải dùng để ngắm nhìn.
“Nhưng mà….” Nguyệt Quang nhíu mày nhìn Nhạc Bình, “Bụng cô càng lúc càng lớn, đợi đến đầu xuân, sợ rằng muốn hoạt động cũng không tiện.” Nàng kinh dị nhìn bụng Nhạc Bình, “Đến lúc đó làm sao mà trồng rau?”
“Đúng vậy!”
Nguyệt Quang nghĩ ra một biện pháp, “Đến lúc đó đám tùy tùng của cô cũng đã dưỡng thương xong, cô có thể gọi bọn họ trồng!”
Nhạc Bình lắc đầu:
“Không được, họ đã đi lâu như vậy mà không có tin tức, người nhà nhất định rất lo lắng, chờ họ dưỡng thương xong, ta sẽ để họ về nhà.”
“Vậy người nhà của cô….”
Nhạc Bình cười, “Cô yên tâm, họ trở về, nhất định sẽ nói với ca ca và tẩu tẩu của ta, chỉ là ta không muốn trở về thôi.”
“Tại sao?”
Nàng mỉm cười chỉ vào bụng mình, “Bởi vì ta mang thai, ta không muốn làm cho họ rước lấy phỉ ngôn.”
“Ta nghe cô kể về họ nhiều, chắc là họ không ngại chuyện đó đâu.”
Nhạc Bình đồng ý:
“Họ không ngại, nhưng là ta không muốn gây phiền toái cho họ, mặc dù ta cũng không cảm thấy đây là chuyện gì không tốt, nhưng người khác không nghĩ thế.”
“Được rồi! Bất kể thế nào, ta cũng sẽ chăm sóc cô, nếu cô đồng ý cả đời làm bạn ta, ta sẽ rất cao hứng.”
“Nhưng lại có một chuyện rất nghiêm trọng.”
“Cái gì?”
“Ta không muốn họ bức Úy Vân lấy ta.” Trên mặt nàng có chút lo lắng, “Ta không muốn hắn thương hại ta.”
Đương nhiên, Nguyệt Quang vẫn không hiểu rõ lý do mà Nhạc Bình lo lắng, nhưng mà….
Nàng là người bằng hữu tốt nhất của Nhạc Bình, nàng quyết định sẽ chăm sóc cho Nhạc Bình thật tốt.
“Xin lỗi, ta tới muộn.” Nguyệt Quang tươi cười xin lỗi Nhạc Bình, “Bởi vì tên Âu Dương chết tiệt đã trở lại, nên ta phải lừa hắn, không hắn sẽ cố ý gây phiền toái cho ta, đến lúc đó không thể đến thăm cô.”
Nhạc Bình cười vui vẻ, trong khoảng thời gian này, đối với quan hệ của Âu Dương vương gia và quận chúa Nguyệt Quang nàng cũng đã có chút hiểu biết.
“Không vấn đề gì.” Nàng chỉ khu đất phía trước, “Ta đã trồng một ít rau, đến lúc có thể sử dụng thì không cần cô mang đồ ăn đến nữa.”
Quận chúa Nguyệt Quang kinh ngạc nhìn xuống đất, “Lão Thiên, cô thật sự là thiên tài, nhưng mà…. Khí trời lạnh như vậy, làm sao rau sống được.”
Nhạc Bình quả nhiên một chút khái niệm cũng không có, nàng ngại ngùng cười cười với Nguyệt Quang, “Cái này ta không nghĩ tới”
Cũng khó, nàng là một công chúa mà phải đi trồng rau.
“Nhưng mà…. Đợi đến đầu xuân cũng có thể!” Nguyệt Quang hảo tâm ủng hộ nàng, “Khi đó một mảnh xanh mượt, nhất định rất đẹp.”
“Đúng vậy!” Mắt Nhạc Bình sáng rực lên, “Nhất định rất đẹp.”
Hai người hình như đều đã quên mục đích món ăn không phải dùng để ngắm nhìn.
“Nhưng mà….” Nguyệt Quang nhíu mày nhìn Nhạc Bình, “Bụng cô càng lúc càng lớn, đợi đến đầu xuân, sợ rằng muốn hoạt động cũng không tiện.” Nàng kinh dị nhìn bụng Nhạc Bình, “Đến lúc đó làm sao mà trồng rau?”
“Đúng vậy!”
Nguyệt Quang nghĩ ra một biện pháp, “Đến lúc đó đám tùy tùng của cô cũng đã dưỡng thương xong, cô có thể gọi bọn họ trồng!”
Nhạc Bình lắc đầu:
“Không được, họ đã đi lâu như vậy mà không có tin tức, người nhà nhất định rất lo lắng, chờ họ dưỡng thương xong, ta sẽ để họ về nhà.”
“Vậy người nhà của cô….”
Nhạc Bình cười, “Cô yên tâm, họ trở về, nhất định sẽ nói với ca ca và tẩu tẩu của ta, chỉ là ta không muốn trở về thôi.”
“Tại sao?”
Nàng mỉm cười chỉ vào bụng mình, “Bởi vì ta mang thai, ta không muốn làm cho họ rước lấy phỉ ngôn.”
“Ta nghe cô kể về họ nhiều, chắc là họ không ngại chuyện đó đâu.”
Nhạc Bình đồng ý:
“Họ không ngại, nhưng là ta không muốn gây phiền toái cho họ, mặc dù ta cũng không cảm thấy đây là chuyện gì không tốt, nhưng người khác không nghĩ thế.”
“Được rồi! Bất kể thế nào, ta cũng sẽ chăm sóc cô, nếu cô đồng ý cả đời làm bạn ta, ta sẽ rất cao hứng.”
“Nhưng lại có một chuyện rất nghiêm trọng.”
“Cái gì?”
“Ta không muốn họ bức Úy Vân lấy ta.” Trên mặt nàng có chút lo lắng, “Ta không muốn hắn thương hại ta.”
Đương nhiên, Nguyệt Quang vẫn không hiểu rõ lý do mà Nhạc Bình lo lắng, nhưng mà….
Nàng là người bằng hữu tốt nhất của Nhạc Bình, nàng quyết định sẽ chăm sóc cho Nhạc Bình thật tốt.
Tác giả :
Vô Danh