Công Chúa Và Lọ Lem
Chương 86: Một mình nhớ chuyện xưa
Ly hôn...
Mọi thủ tục đều được thực hiện nhanh chóng. Cả hai bên đều có luật sư đại diện. Từ đầu đến cuối, đều do luật sư đảm nhiệm. Không hòa giải, không đàm phán, không tranh chấp.
Nếu là người thường, thủ tục này kia chắc phải mất hơn một tháng, nhưng hai người chỉ cần một buổi, đã có thể nhận được quyết định ly hôn.
- Vĩnh Huy! Tôi mong anh có thể bỏ tấm ảnh cũ của tôi trong công ty đi. Dù sao bây giờ chúng ta...
Không để Lucy nói hết câu, Huy đã chen ngang.
- Đã vứt từ hôm qua rồi. Thứ không quan trọng, giữ lại cũng vô ích-Nói rồi Huy đi thẳng một đường ra ngoài, không quay lại nhìn Lucy dù chỉ một khắc.
Lucy đứng đờ người ở đó, nhìn theo bóng người cao lớn trước mặt, tận đến khi khuất bóng. Cô chống đỡ dựa lên tường, cảm giác lòng ngực bị bóp nghẹn đến không thở được, khóe mắt mờ đi, cay nóng.
Lời của Huy, cô hiểu, đương nhiên hiểu! Cô đối với cậu ấy, một khi đã không còn quan trọng, sẽ bị vứt đi, giống như mấy tấm ảnh đó.
Khang Vĩnh Huy, muốn có bao nhiêu ấm áp sẽ có vạn lần ấm áp, muốn có bao nhiêu tuyệt tình sẽ nhận lại vạn lần tuyệt tình.
Kết thúc thật rồi...
Đã từng là người yêu, nắm tay dắt nhau đi qua hơn nửa thành phố, trong vô số đêm khuya ngồi cạnh nhau ngắm trời đêm, trao nhau thứ đẹp nhất của mình. Đến cuối cùng lại biến thành kết cục này sao?
Phải chăng chúng ta đã vội đặt ra những dự định không thể thực hiện được, chỉ có thể để người khác hoàn thành?
Phải chăng lúc đó, thế giới của chúng ta còn quá nhỏ bé, chỉ nhìn thấy được những điều tốt đẹp của tình yêu?
Chúng ta chẳng phải đã hứa. Sẽ cùng nhau đi hết đoạn đường. Vì sao đến ngã ba đường, em rẽ trái, anh rẽ phải, lại cố chấp không quay đầu nhìn lại?
........................
Đêm hôm đó...
Lucy ở trong phòng thu dọn mấy đồ cũ. Kế hoạch nếu không có sai sót gì, tháng sau cô sẽ rời xa nơi này, vĩnh viễn không trở lại.
Thu dọn cả buổi trời, gom được một thùng tài liệu.
Cô lại mở tủ quần áo, lấy mấy bộ không mặc, đặt thêm vào.
Bất chợt, tầm mắt vừa nhìn thấy chiếc áo sơ mi nam, động tác của Lucy bị khự lại.
Là đêm hôm đó sau khi cô với Huy trải qua cùng nhau, áo quần của cô bị cậu ta làm cho không ra hình dạng, cúc áo bị rơi gần hết, không thể mặc được nữa. Bất đắc dĩ cô phải mượn tạm một cái áo sơ mi của Huy để mặc vào, trở về phòng. Lúc rời khỏi khách sạn, cô đã tùy tiện nhét vào vali, vốn đã quên sự tồn tại của nó.
Lucy hai tay cầm chiếc áo sơ mi, bất giác nhìn vật nhớ người, cô ôm chiếc áo vào trong lòng. Cô vẫn có thể ngửi thấy mùi nước xả vải quen thuộc, thoang thoảng mùi nước hoa của nam. Mùi nước hoa chiết xuất từ táo xanh rất đặc biệt. Phải... với cô, mùi nước hoa này rất đặc biệt.
“- Huy! Loại nước hoa này có mùi táo xanh phải không?
- Phải đó! Pie... mũi của em đến con Bo (chó) nhà bên cũng phải chịu thua đấy!
- Ý anh là gì hả???
Huy thấy Pie bị chọc cho xù lông, thích thú cười. Cậu nhích lại gần Pie, đưa tay ôm lấy eo cô, tựa đầu mình lên vai cô, hỏi.
- Em có hứng thú với nước hoa từ bao giờ vậy?
- Không! Tôi chỉ thấy mùi hương này rất đặc biệt. Tôi rất thích. Ngửi thấy mùi này cảm giác có trái táo ở trước mặt, muốn cắn một cái!
Huy đột nhiên giật lấy chai nước hoa từ tay cô, xịt lên cần cổ mấy cái, sau đó đưa mặt về phía cô, rất tự nhiên nói.
- Trên người anh có mùi táo xanh này, em có muốn ăn anh không?
- Đê tiện! Tránh xa tôi ra!!!”
Lucy nhớ lại quá khứ, bất giác bật cười.
Cô của lúc đó, chỉ cần Huy trêu chọc không quá hai câu, liền mặt đỏ tía tai, động chân động tay cho cậu ta một trận. Dù Huy luôn làm cô nổi điên, nhưng trong lòng cô lại thấy ấm áp vô cùng. Cô nói thích mùi nước hoa có mùi táo xanh, nên Huy chỉ dùng một loại này, chưa hề thay đổi. Huy của lúc đó, chỉ cần cô thích sẽ chiều theo cô một cách vô điều kiện. Cả hai người khi đó, chỉ cần là đối phương, đều sẽ tự nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Thời gian trôi qua, Huy vẫn ở đó đợi cô. Là do cô nhẫn tâm đâm cho cậu ta một nhát, tuyệt tình rẽ sang hướng khác. Cô đi rồi, Huy không còn ai để chờ đợi, cậu sẽ tìm một hướng đi cho mình. Cô với Huy bây giờ có lẽ chỉ còn là vết thương đã từng tồn tại...
Là vết thương thôi sao?
Không! Là một thói quen, là một loại virut nằm lâu ngày trong cơ thể không dễ dàng biến mất.
............................
Huy từ sau khi ra khỏi tòa, lái xe hơn tám tiếng liền trở về căn nhà có hàng rào gỗ trắng.
Căn nhà này, vẫn luôn tĩnh lặng, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu ngoài vườn, tiếng gió rít qua khe cửa.
Bầu trời dần tối xuống. Huy ở trong phòng đã hơn hai tiếng đồng hồ không thấy động tĩnh. Bà giúp việc có lên gọi cậu dùng bữa tối, cũng không nghe thấy tiếng trả lời. Vì quá quen với tính cách quái lạ của Huy, nên bà giúp việc cũng không có ý làm phiền.
Căn phòng tối, ánh đèn led mờ mờ, gió thổi tấm rèm cửa tung bay, không một bóng người.
Huy ngồi dựa người vào bờ tường lạnh, nhắm mắt, bất động. Sân thượng hôm nay gió lớn, thổi tới những chiếc lá từ dưới vườn, mang theo mùi hương cây cỏ tươi mát. Cậu dùng mũi thưởng thức dư vị của gió, từng đợt, từng đợt gió thổi vào người, lạnh lẽo.
Không gian của Huy như thực như ảo, chìm vào một khoảng vô định.
Bất giác cậu nhớ đến một số chuyện đã từng rất vui vẻ...
“- Khang Vĩnh Huy! Anh có muốn đến vùng đất phép thuật không? Tôi là thiên thần, tôi sẽ dẫn anh đi!
Huy nằm gối đầu lên hai tay, nhìn về phía Pie đang chìa tay với mình, khẽ nhếch môi.
- Đợi anh sống thêm tám mươi năm nữa! Lúc đó sẽ đi cùng em.
- Tôi không đợi! Anh không đi, tôi sẽ đi một mình-Pie hất mặt, làm bộ dang tay bay lên trời.
Huy trước sau vẫn nằm im lặng quan sát cô, trên môi nở nụ cười.
- Bầu trời hôm nay đẹp lắm, em còn không nằm xuống đây, đứng đó hát tuồng làm gì?
Pie bĩu môi, ngẩng cổ nhìn trời, rồi ra vẻ nhàm chán đặt người nằm xuống cạnh Huy.
- Sao Kim Ngưu của tôi ở bên này!-Pie đưa tay chỉ lên, cất giọng hỏi-Còn anh?
- Anh không rành về cung hoàng đạo. Em xem giúp đi!
- Tháng bảy...-Pie lẩm bẩm tính, đưa tay chỉ lên-Là sao Cự Giải, ở kia!
- Ở đâu?-Huy nhích lại gần Pie, giả vờ tập trung theo hướng tay của cô.
- Đây nè! Nhìn theo tay của tôi. Thấy chưa?-Pie vẫn tận tình đưa tay chỉ lên trời.
Không nghe Huy nói năng gì, Pie cảm thấy có chút khẩn trương, liền quay đầu nhìn lại, vừa lúc mặt đối mặt với Huy.
Không chờ cô kịp phản ứng, cậu ta đã hôn xuống môi cô, phớt qua vỏn vẹn hai giây. Sau đó nằm trở về, im lặng nhắm mắt. Mặc cho Pie bên này mặt đỏ muốn bùng nổ, liên tục gầm gừ.”
Những ký ức tốt đẹp vẫn ở mãi trong tiềm thức. Muốn một ngày mà quên? E là chuyện không thể. Huống hồ, Huy lại không muốn quên đi.
Trời tự bao giờ mưa rơi xối xả. Toàn thân Huy thấm đẫm nước mưa, cậu từ từ mở mắt nhìn bầu trời đen, không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ ngồi ở đó mặc cho từng hạt mưa trượt xuống thân, thấm vào da thịt. Hàng lông mi nặng trĩu, nhỏ xuống một giọt nước ấm nóng từ trong khóe mắt, hòa cùng hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống.
“- Cho hỏi anh là Khang Vĩnh Huy sao? Tôi là người yêu của Lucy. Tôi có chuyện muốn nói với anh. Lucy chắc cũng đã nói với anh về việc ly hôn. Tôi cũng nghe Lucy nói, trước đây anh cùng Lucy từng yêu nhau, từng đi đăng ký kết hôn. Nhưng bây giờ người cô ấy yêu là tôi, chúng tôi cũng có với nhau một đứa con trai, năm nay cũng gần năm tuổi, đứa bé này sắp phải làm giấy tờ để đăng ký nhập học. Tôi và cô ấy hy vọng anh có thể tác hợp cho gia đình nhỏ của chúng tôi. Hy vọng anh có thể nhanh chóng làm thủ tục ly hôn!”
Nhớ lại cuộc điện thoại từ người mà Lucy gọi là “Anh yêu” kia, Huy cười khẩy. Yêu nhau? Có con trai? Tác hợp? Muốn làm, cậu vẫn sẽ làm cho cô.
Còn cậu? Ai sẽ giúp cậu buông bỏ khoảng thời gian sáu năm chờ đợi đây? Ai sẽ giúp cậu vứt bỏ tình yêu này xuống đây?
Cuộc đời cậu cho đến giờ, thất bại nhất vẫn là tình yêu.
Ban đầu, vì yêu thích cô bé tên Hoàng Thiên Ý, vô thức kiếm tìm không manh mối. Lúc sau, lại yêu lầm cô gái tên Lâm Thục Hân, vì cô ta lừa cậu, cô ta nói trước đây cô ta tên Hoàng Thiên Ý, hóa ra chỉ là một trò đùa, bọn chúng đọc được nhật ký của cậu, đem tình đầu của cậu ra đùa một trận. Vẫn tưởng tình yêu với Pie là trọn đời trọn kiếp, hóa ra chỉ có mình cậu vẫn ảo tưởng theo đuổi sáu năm.
Hơn nửa giờ trôi qua, Huy vẫn ngồi dưới mưa, mắt nhìn về phía trời xa xăm.
Bất chợt, mưa trên đầu cậu không rơi xuống nữa, có giọng nói phát ra từ phía sau, trầm thấp.
- Khang Huy!
Mọi thủ tục đều được thực hiện nhanh chóng. Cả hai bên đều có luật sư đại diện. Từ đầu đến cuối, đều do luật sư đảm nhiệm. Không hòa giải, không đàm phán, không tranh chấp.
Nếu là người thường, thủ tục này kia chắc phải mất hơn một tháng, nhưng hai người chỉ cần một buổi, đã có thể nhận được quyết định ly hôn.
- Vĩnh Huy! Tôi mong anh có thể bỏ tấm ảnh cũ của tôi trong công ty đi. Dù sao bây giờ chúng ta...
Không để Lucy nói hết câu, Huy đã chen ngang.
- Đã vứt từ hôm qua rồi. Thứ không quan trọng, giữ lại cũng vô ích-Nói rồi Huy đi thẳng một đường ra ngoài, không quay lại nhìn Lucy dù chỉ một khắc.
Lucy đứng đờ người ở đó, nhìn theo bóng người cao lớn trước mặt, tận đến khi khuất bóng. Cô chống đỡ dựa lên tường, cảm giác lòng ngực bị bóp nghẹn đến không thở được, khóe mắt mờ đi, cay nóng.
Lời của Huy, cô hiểu, đương nhiên hiểu! Cô đối với cậu ấy, một khi đã không còn quan trọng, sẽ bị vứt đi, giống như mấy tấm ảnh đó.
Khang Vĩnh Huy, muốn có bao nhiêu ấm áp sẽ có vạn lần ấm áp, muốn có bao nhiêu tuyệt tình sẽ nhận lại vạn lần tuyệt tình.
Kết thúc thật rồi...
Đã từng là người yêu, nắm tay dắt nhau đi qua hơn nửa thành phố, trong vô số đêm khuya ngồi cạnh nhau ngắm trời đêm, trao nhau thứ đẹp nhất của mình. Đến cuối cùng lại biến thành kết cục này sao?
Phải chăng chúng ta đã vội đặt ra những dự định không thể thực hiện được, chỉ có thể để người khác hoàn thành?
Phải chăng lúc đó, thế giới của chúng ta còn quá nhỏ bé, chỉ nhìn thấy được những điều tốt đẹp của tình yêu?
Chúng ta chẳng phải đã hứa. Sẽ cùng nhau đi hết đoạn đường. Vì sao đến ngã ba đường, em rẽ trái, anh rẽ phải, lại cố chấp không quay đầu nhìn lại?
........................
Đêm hôm đó...
Lucy ở trong phòng thu dọn mấy đồ cũ. Kế hoạch nếu không có sai sót gì, tháng sau cô sẽ rời xa nơi này, vĩnh viễn không trở lại.
Thu dọn cả buổi trời, gom được một thùng tài liệu.
Cô lại mở tủ quần áo, lấy mấy bộ không mặc, đặt thêm vào.
Bất chợt, tầm mắt vừa nhìn thấy chiếc áo sơ mi nam, động tác của Lucy bị khự lại.
Là đêm hôm đó sau khi cô với Huy trải qua cùng nhau, áo quần của cô bị cậu ta làm cho không ra hình dạng, cúc áo bị rơi gần hết, không thể mặc được nữa. Bất đắc dĩ cô phải mượn tạm một cái áo sơ mi của Huy để mặc vào, trở về phòng. Lúc rời khỏi khách sạn, cô đã tùy tiện nhét vào vali, vốn đã quên sự tồn tại của nó.
Lucy hai tay cầm chiếc áo sơ mi, bất giác nhìn vật nhớ người, cô ôm chiếc áo vào trong lòng. Cô vẫn có thể ngửi thấy mùi nước xả vải quen thuộc, thoang thoảng mùi nước hoa của nam. Mùi nước hoa chiết xuất từ táo xanh rất đặc biệt. Phải... với cô, mùi nước hoa này rất đặc biệt.
“- Huy! Loại nước hoa này có mùi táo xanh phải không?
- Phải đó! Pie... mũi của em đến con Bo (chó) nhà bên cũng phải chịu thua đấy!
- Ý anh là gì hả???
Huy thấy Pie bị chọc cho xù lông, thích thú cười. Cậu nhích lại gần Pie, đưa tay ôm lấy eo cô, tựa đầu mình lên vai cô, hỏi.
- Em có hứng thú với nước hoa từ bao giờ vậy?
- Không! Tôi chỉ thấy mùi hương này rất đặc biệt. Tôi rất thích. Ngửi thấy mùi này cảm giác có trái táo ở trước mặt, muốn cắn một cái!
Huy đột nhiên giật lấy chai nước hoa từ tay cô, xịt lên cần cổ mấy cái, sau đó đưa mặt về phía cô, rất tự nhiên nói.
- Trên người anh có mùi táo xanh này, em có muốn ăn anh không?
- Đê tiện! Tránh xa tôi ra!!!”
Lucy nhớ lại quá khứ, bất giác bật cười.
Cô của lúc đó, chỉ cần Huy trêu chọc không quá hai câu, liền mặt đỏ tía tai, động chân động tay cho cậu ta một trận. Dù Huy luôn làm cô nổi điên, nhưng trong lòng cô lại thấy ấm áp vô cùng. Cô nói thích mùi nước hoa có mùi táo xanh, nên Huy chỉ dùng một loại này, chưa hề thay đổi. Huy của lúc đó, chỉ cần cô thích sẽ chiều theo cô một cách vô điều kiện. Cả hai người khi đó, chỉ cần là đối phương, đều sẽ tự nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Thời gian trôi qua, Huy vẫn ở đó đợi cô. Là do cô nhẫn tâm đâm cho cậu ta một nhát, tuyệt tình rẽ sang hướng khác. Cô đi rồi, Huy không còn ai để chờ đợi, cậu sẽ tìm một hướng đi cho mình. Cô với Huy bây giờ có lẽ chỉ còn là vết thương đã từng tồn tại...
Là vết thương thôi sao?
Không! Là một thói quen, là một loại virut nằm lâu ngày trong cơ thể không dễ dàng biến mất.
............................
Huy từ sau khi ra khỏi tòa, lái xe hơn tám tiếng liền trở về căn nhà có hàng rào gỗ trắng.
Căn nhà này, vẫn luôn tĩnh lặng, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu ngoài vườn, tiếng gió rít qua khe cửa.
Bầu trời dần tối xuống. Huy ở trong phòng đã hơn hai tiếng đồng hồ không thấy động tĩnh. Bà giúp việc có lên gọi cậu dùng bữa tối, cũng không nghe thấy tiếng trả lời. Vì quá quen với tính cách quái lạ của Huy, nên bà giúp việc cũng không có ý làm phiền.
Căn phòng tối, ánh đèn led mờ mờ, gió thổi tấm rèm cửa tung bay, không một bóng người.
Huy ngồi dựa người vào bờ tường lạnh, nhắm mắt, bất động. Sân thượng hôm nay gió lớn, thổi tới những chiếc lá từ dưới vườn, mang theo mùi hương cây cỏ tươi mát. Cậu dùng mũi thưởng thức dư vị của gió, từng đợt, từng đợt gió thổi vào người, lạnh lẽo.
Không gian của Huy như thực như ảo, chìm vào một khoảng vô định.
Bất giác cậu nhớ đến một số chuyện đã từng rất vui vẻ...
“- Khang Vĩnh Huy! Anh có muốn đến vùng đất phép thuật không? Tôi là thiên thần, tôi sẽ dẫn anh đi!
Huy nằm gối đầu lên hai tay, nhìn về phía Pie đang chìa tay với mình, khẽ nhếch môi.
- Đợi anh sống thêm tám mươi năm nữa! Lúc đó sẽ đi cùng em.
- Tôi không đợi! Anh không đi, tôi sẽ đi một mình-Pie hất mặt, làm bộ dang tay bay lên trời.
Huy trước sau vẫn nằm im lặng quan sát cô, trên môi nở nụ cười.
- Bầu trời hôm nay đẹp lắm, em còn không nằm xuống đây, đứng đó hát tuồng làm gì?
Pie bĩu môi, ngẩng cổ nhìn trời, rồi ra vẻ nhàm chán đặt người nằm xuống cạnh Huy.
- Sao Kim Ngưu của tôi ở bên này!-Pie đưa tay chỉ lên, cất giọng hỏi-Còn anh?
- Anh không rành về cung hoàng đạo. Em xem giúp đi!
- Tháng bảy...-Pie lẩm bẩm tính, đưa tay chỉ lên-Là sao Cự Giải, ở kia!
- Ở đâu?-Huy nhích lại gần Pie, giả vờ tập trung theo hướng tay của cô.
- Đây nè! Nhìn theo tay của tôi. Thấy chưa?-Pie vẫn tận tình đưa tay chỉ lên trời.
Không nghe Huy nói năng gì, Pie cảm thấy có chút khẩn trương, liền quay đầu nhìn lại, vừa lúc mặt đối mặt với Huy.
Không chờ cô kịp phản ứng, cậu ta đã hôn xuống môi cô, phớt qua vỏn vẹn hai giây. Sau đó nằm trở về, im lặng nhắm mắt. Mặc cho Pie bên này mặt đỏ muốn bùng nổ, liên tục gầm gừ.”
Những ký ức tốt đẹp vẫn ở mãi trong tiềm thức. Muốn một ngày mà quên? E là chuyện không thể. Huống hồ, Huy lại không muốn quên đi.
Trời tự bao giờ mưa rơi xối xả. Toàn thân Huy thấm đẫm nước mưa, cậu từ từ mở mắt nhìn bầu trời đen, không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ ngồi ở đó mặc cho từng hạt mưa trượt xuống thân, thấm vào da thịt. Hàng lông mi nặng trĩu, nhỏ xuống một giọt nước ấm nóng từ trong khóe mắt, hòa cùng hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống.
“- Cho hỏi anh là Khang Vĩnh Huy sao? Tôi là người yêu của Lucy. Tôi có chuyện muốn nói với anh. Lucy chắc cũng đã nói với anh về việc ly hôn. Tôi cũng nghe Lucy nói, trước đây anh cùng Lucy từng yêu nhau, từng đi đăng ký kết hôn. Nhưng bây giờ người cô ấy yêu là tôi, chúng tôi cũng có với nhau một đứa con trai, năm nay cũng gần năm tuổi, đứa bé này sắp phải làm giấy tờ để đăng ký nhập học. Tôi và cô ấy hy vọng anh có thể tác hợp cho gia đình nhỏ của chúng tôi. Hy vọng anh có thể nhanh chóng làm thủ tục ly hôn!”
Nhớ lại cuộc điện thoại từ người mà Lucy gọi là “Anh yêu” kia, Huy cười khẩy. Yêu nhau? Có con trai? Tác hợp? Muốn làm, cậu vẫn sẽ làm cho cô.
Còn cậu? Ai sẽ giúp cậu buông bỏ khoảng thời gian sáu năm chờ đợi đây? Ai sẽ giúp cậu vứt bỏ tình yêu này xuống đây?
Cuộc đời cậu cho đến giờ, thất bại nhất vẫn là tình yêu.
Ban đầu, vì yêu thích cô bé tên Hoàng Thiên Ý, vô thức kiếm tìm không manh mối. Lúc sau, lại yêu lầm cô gái tên Lâm Thục Hân, vì cô ta lừa cậu, cô ta nói trước đây cô ta tên Hoàng Thiên Ý, hóa ra chỉ là một trò đùa, bọn chúng đọc được nhật ký của cậu, đem tình đầu của cậu ra đùa một trận. Vẫn tưởng tình yêu với Pie là trọn đời trọn kiếp, hóa ra chỉ có mình cậu vẫn ảo tưởng theo đuổi sáu năm.
Hơn nửa giờ trôi qua, Huy vẫn ngồi dưới mưa, mắt nhìn về phía trời xa xăm.
Bất chợt, mưa trên đầu cậu không rơi xuống nữa, có giọng nói phát ra từ phía sau, trầm thấp.
- Khang Huy!
Tác giả :
P Hana