Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 93: Biến
“Đây là?” Trần đại thúc xách đèn, híp mắt nhìn nửa ngày, mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đây là Liễu Không sư phụ đi!”
Liễu Trần cười cười “Trần đại thúc quả nhiên hảo nhãn lực, tối lửa tắt đèn ngươi cũng nhìn ra.”
“Nào đó, nhãn lực tốt gì chứ, Liễu Trần sư phụ thực sự là nói đùa.” Trần đại thúc xoay người chậm rãi mở cửa gỗ “Lớn tuổi rồi cái gì cũng khó khăn, nhất là đôi mắt này, ban ngày còn tốt, trời vừa tối liền bắt đầu mông lung.”
“Hai vị sư phụ ở đây nghỉ chân đi, có chuyện gì ta ngay sát vách.” Nói liền đưa tay để đèn lên trên bàn.
Sở Thương nương ngọn đèn, nhìn chung quanh nói: “Đây là khuê phòng một cô nương đi?” Đệm giường đều dùng hoa là chủ yếu, hơn nữa trong phòng còn bay một cổ mùi thơm nhàn nhạt.
Liễu Trần nghiêng đầu liếc mắt xem xét nàng, nói: “Nếu không nói cũng quên tiểu tử ngươi luôn được cô nương ưa thích đi, vừa vào cửa không đổi y phục không đổi hài đã nhìn xem có phải khuê phòng của cô nương hay không, ngươi mới hoàn tục mấy năm, cả người liền y như phàm phu tục tử.”
Sở Thương đi tới giường ngồi xuống, phủi phủi ống tay áo, nói: “Ta vốn chính là phàm phu tục tử, Sở Thương ta trước giờ không xem mình cao như vậy.”
Liễu Trần khụt khịt mũi, biểu tình rất xem thường, hắn thấy sau khi sư đệ gặp được Cảnh Dương thì đã không còn là hắn nữa.
“Trần đại thúc có một nữ nhi, năm ngoái đã gả đến một nhà ở chân núi, nghe nói nhà trai đốn củi, tuy nói không giàu có gì, nhưng cũng may cũng là người lương thiện.”
Sở Thương như có đăm chiêu gật đầu, đang muốn nói, đã nghe thấy một cổ mùi thối, vội vàng che miệng mũi lại, nhìn về phía Liễu Trần “Ngươi cứ như thế ngủ sao?”
“Nếu không thì sao?” Liễu Trần rất không có tính tự giác, tay gối dưới đầu, chân bắt chéo, liền nhắm mắt lại.
“Còn nếu không thì sao! Ngươi thối như thế, ngủ sao được a?!” Chân mày Sở Thương nhíu thành một chữ xuyên (川) “Ngươi đứng lên cho ta! Mau đứng lên, đi rửa rồi ngủ tiếp!”
“Hứ!” Liễu Trần bất mãn trở mình, xoay lưng về phía nàng, không nhịn được nói: “Cũng khác gì ngươi chứ, cũng không phải đại cô nương, ra ngoài mấy năm liền dưỡng thành cao quý, tật xấu một đống lớn, mau ngủ!”
Sở Thương nhìn bóng lưng của hắn, tức giận không nói lời nào, xách hài của hắn liền ném ra ngoài.
“Ai, ngươi làm gì vậy?” Liễu Trần nghe thấy tiếng mở cửa, bất quá người vẫn còn nằm.
“Đi ra ngoài tán mùi!”
“Có bệnh!” Liễu Trần ở trong miệng lầm bầm vài câu, cuối cùng thật sự là không chống nói cơn buồn ngủ, không được một lát tiếng ngáy vang bốn phía.
Đêm nay trăng có chút đỏ, giống như một tân nương xuất giá, e thẹn không nói nên lời, đêm như vậy khiến Sở Thương nghĩ đến ngày nàng cùng Cảnh Dương thành thân, ngày đó Cảnh Dương cũng e thẹn giống như ánh trăng đêm nay.
“Ngươi có khỏe không?”
“Con của chúng ta có khỏe không?”
“Ta rất nhớ các ngươi.”
Liên tục thở dài, khiến Sở Thương cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, đưa tay lại sờ sờ đầu mình, không có tóc, thình lình bị gió lạnh thổi khiến cho thân thể không khỏi run lên.
Mấy ngày liền bôn ba khiến Liễu Trần chịu không ít khổ, giấc ngủ tối hôm qua để hắn bù về không ít, duỗi thẳng lưng, quay đầu nhìn lại giường đối diện.
“Liễu Không!” Trên giường không một bóng người, không lẽ thừa dịp đêm qua mình ngủ chạy mất? Nghĩ đến đây ngay cả hài cũng không kịp mang liền phóng ra ngoài.
“Ôi!”
Sở Thương súc miệng xong từ bên ngoài trở về liền bị đụng ngã xuống đất, trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy mông của mình cũng vỡ làm tám mảnh.
“Ngươi không thể chậm chút sao! Cần phải xúc động như thế!” Sở Thương vừa xong mông mình, vừa chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
“Này sao có thể trách ta a! Mới sáng sớm không ngủ, đi linh tinh bên ngoài làm gì.”
“Ai, ta nói ngươi sao lại không phân rõ phải trái! Ta —— “
“Được rồi được rồi, ngươi ở chỗ này chờ, ta lên núi lấy y phục.”
Sở Thương nói còn chưa nói xong thì Liễu Trần như một làn gió chạy xa, Sở Thương không khỏi lắc đầu, cũng không biết trước đây mình như thế nào lại cùng hắn làm sư huynh đệ, hành động, bộ dạng, thói xấu, không một cái nào giống người xuất gia.
Sau khi Sở Thương ở chỗ Trần đại thúc ăn cơm trưa xong liền muốn đi xung quanh xem một chút, nhưng chưa bước ra khỏi cửa thì Liễu Trần đã chạy đến.
“Cho ngươi.” Liễu Trần ném bao y phục trong tay vào ngực nàng, lại dùng tay áo lau đi mồ hôi trên đầu “Ta đi tìm nước uống, ngươi nhanh lên một chút!” Chắn hẳn là chạy gấp, lúc này Liễu Trần đã khát đến le lưỡi.
Trong bao y phục là một bộ tăng bào màu xám, nhìn số đo thì mình có thể mặc vừa, nghĩ xong thì bắt đầu thay ra.
“A di đà phật.” Sở Thương nhìn mình trong gương đồng, lại làm một động tác của phật gia, nhìn vào cũng rất ra vẻ.
==========================================
“Nha! Tiểu y thường* này thật xinh đẹp.”
*quần áo trẻ em
“Nào có, Nhứ Nhi làm những thứ này mới thực sự là đẹp.”
Hai phụ nhân mang thai tụ cùng một chỗ có thể làm cái gì, còn không phải chỉ có hài tử phu quân thôi sao, đây là đề tài hai người thường trò chuyện.
“Theo ta thấy, biểu tẩu cùng nương tử ai làm cũng đẹp!” Hà Chính Khiêm ở một bên lên tiếng, hai tay còn không ngừng sờ tới sờ lui trên tiểu y phục, giống như là hận không thể mặc ở trên người mình vậy.
Sở Nhứ Nhi hé miệng sẵng giọng: “Xem như ngươi biết ăn nói, mau đi lấy ô mai đến đây.”
“Ai, có ngay!”
Cảnh Dương nhìn bóng lưng Hà Chính Khiêm, không khỏi lắc đầu cười cười, nói: “Muội phu đây là chờ nóng nảy đi, ta nghe cữu phụ nói, mấy ngày trước Vương đại tẩu ở tiệm mì đường phía Đông vừa sinh một khuê nữ, thế nhưng thèm chết nàng, mỗi lần đi ngang qua nơi đó đều muốn đi vào ôm một hồi.”
Sở Nhứ Nhi xoa bụng, gật đầu nói: “Hẳn là vậy đi, mỗi ngày trở về đều phải nói với ta một hồi lâu đây, cũng không sợ người chê cười, cũng là người sắp làm cha, suốt ngày còn như hài tử.”
“Ô mai tới!” Hà Chính Khiêm mới vừa đi tới cửa nhưng đã bắt đầu hô, trong lúc nhất thời dưới chân không chú ý, thiếu chút nữa đã đập vào cửa.
“Cẩn thận một chút có được hay không a! Suốt ngày nôn nôn nóng nóng.” Sở Nhứ Nhi ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn trên người nàng, nhìn nàng không bị thương, mới xoay mặt đi.
Hà Chính Khiêm nhếch miệng cười khúc khích vài tiếng, bốc lên một viên ô mai, bỏ vào trong miệng mình.
“Thế nào? Muội phu cũng thích ăn cái này?” Cảnh Dương cười cười “Không chê chua sao?”
“Cũng tốt, cũng không phải quá chua.”
Hà Chính Khiêm mới vừa nói xong, ngay sau đó chợt nghe thấy Sở Nhứ Nhi mở miệng: “Nàng chính là thích tham gia náo nhiệt, thấy mọi người ăn nên cũng thèm ăn.”
Cảnh Dương nhìn bộ dạng Sở Nhứ Nhi cùng Hà Chính Khiêm cãi nhau, ngực cũng không nhịn được mà nhớ đến Sở Thương, cầm lấy một viên ô mai, có chút xuất thần nói: “Sở Thương xưa nay không thích ăn cái này, nàng luôn nói cái này chua đến rớt răng.”
Sở Nhứ Nhi cùng Hà Chính Khiêm nhất thời không lên tiếng, Sở Nhứ Nhi cúi đầu, đưa tay đè lên tay Cảnh Dương, chậm rãi nói: “Không bao lâu nữa, biểu ca sẽ trở về.”
==========================================
Sở Thương theo Liễu Trần, một đường lên núi, qua cửa chùa, đi tới trước một gian thiền phòng.
“Vào đi, sư phụ ở bên trong chờ ngươi đấy.” Liễu Trần thâm tình cùng bi thương.
Trong lòng Sở Thương căng thẳng, nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều, đưa tay liền đẩy cửa ra.
“Sư phụ.” Sở Thương đi vào phòng trong, hẳn là người nằm trên giường, sắc mặt vàng như nến, thân hình tiều tụy, là dáng vẻ của người bị bệnh nguy kịch.
“Ngươi đã đến rồi.” Khí tức Vô Minh rất yếu, thanh âm cũng không lớn, nhưng hào quang trong ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy Sở Thương thì sáng lên.
“Khụ khụ.”
Sở Thương vội vàng đi tới trước giường đỡ Vô Minh dậy “Sao lại bệnh nặng như vậy?” Đưa tay muốn xem mạch hắn.
“Không ngại, không ngại.” Vô Minh không dấu vết rút tay về, nói: “Con người đều có số, này mệnh số cũng là do thiên định, sống đến tuổi này, Vô Minh ta cũng thỏa mãn.”
Lại ho khan vài tiếng, quay sang nhìn về phía Sở Thương “Lần này gọi ngươi trở về, là vi sư cưỡng cầu, nhưng nếu trước khi ta chết không được nhìn mặt ngươi lần cuối, ta cũng chết không nhắm mắt.”
“Sư phụ, ngài đừng nói như vậy, những chuyện này, ách, Liễu Không nên làm.” Trước mặt Vô Minh, mình luôn luôn là Liễu Không “Nếu không phải ta mất ký ức, ta hẳn sẽ sớm trở về thăm ngài.” Trong lòng Sở Thương cảm thấy khổ sáp không nói nên lời, bất tri bất giác viền mắt cũng đỏ.
“Mất trí nhớ ——” Vô Minh như là nghĩ đến cái gì, trong miệng càng không ngừng nhắc tới hai chữ này, tay lại chỉ ngăn tủ một bên.
“Sư phụ, ngài muốn tìm cái gì?” Sở Thương theo phương hướng ngón tay Vô Minh nhìn qua “Ngăn tủ?”
Sở Thương đỡ Vô Minh tựa ở đầu giường, bản thân đi qua kéo ngăn tủ, một khối vải trắng bị máu nhuộm đỏ, giống như là bị ai xé từ y phục xuống.
“Đây là?” Sở Thương đi tới bên người Vô Minh, đưa thứ trong tay cho hắn.
Ngón tay Vô Minh vuốt ve trên khối vải đầy máu, trong đầu lại nghĩ tới tới cố nhân kia, quay đầu bình tĩnh nhìn về phía Sở Thương, nói: “Đây là khối vải trước kia bọc lấy ngươi, ngươi cũng không phải ta nhặt được, mà là chủ tướng của đại Sở tiền triều đưa cho ta, khi đó ta nghĩ ngươi là cô nhi của tiền triều, liền cho ngươi giả làm nam nhi, thẳng đến ta phát hiện trên người của ngươi không có đồ đằng của đại Sở tiền triều, một khắc đó ta mới biết ta sai rồi, thế nhưng đã không còn kịp, giang hồ cùng người của triều đình đều xung quanh tìm ngươi, ta cũng chỉ để ngươi đâm lao phải theo lao phẫn thành nam nhi, nói đến nói đi vẫn là ta hại ngươi, khụ khụ.” Một hơi nói xong, liền dùng sức ho khan.
“Sư phụ, ngài đừng nói nữa, ta đã sớm không quan tâm chuyện này.” Sở Thương vội vàng vuốt vuốt lưng hắn.
Vô Minh càng ho càng lợi hại, trên tay cũng run lên theo, sau đó khối vải trong tay cũng rơi xuống đất “Khối, khối vải.”
Sở Thương lúc này mới chú ý tới, khối vải rơi trên mặt đất, vì vậy xoay người nhặt, vừa vặn khom xuống, cổ bị đè nặng, cả người đều giống như bị nâng lên, sau đó trên đầu cũng có cảm giác bị tay của người che lên, dòng khí ấm áp liền chảy vào trong.
Giờ khắc này Sở Thương chỉ cảm thấy dường như có gì đó đang thay đổi, dường như có gì đó đang trở về.
=============================================
Riết r chai lì với mấy cmt hối chương luôn chứ lúc trc thấy cmt hối cà chớn là chửi ( ͡° ͜ʖ ͡°)
B nào học IT năm 3 sẽ biết vì sao 1 tuần mới đc 1 chương:)
Bộ Thời An mình beta giúp bạn chỉ việc mở ra đọc lại cho suông thôi mà còn k có tgian chứ đừng nói đến ngồi edit từng chữ:) bởi v mấy b đọc 1 chương chỉ 5p nhưng mình phải ngồi edit 2h đồng hồ. Respect dùm đi. Thanks:D
Liễu Trần cười cười “Trần đại thúc quả nhiên hảo nhãn lực, tối lửa tắt đèn ngươi cũng nhìn ra.”
“Nào đó, nhãn lực tốt gì chứ, Liễu Trần sư phụ thực sự là nói đùa.” Trần đại thúc xoay người chậm rãi mở cửa gỗ “Lớn tuổi rồi cái gì cũng khó khăn, nhất là đôi mắt này, ban ngày còn tốt, trời vừa tối liền bắt đầu mông lung.”
“Hai vị sư phụ ở đây nghỉ chân đi, có chuyện gì ta ngay sát vách.” Nói liền đưa tay để đèn lên trên bàn.
Sở Thương nương ngọn đèn, nhìn chung quanh nói: “Đây là khuê phòng một cô nương đi?” Đệm giường đều dùng hoa là chủ yếu, hơn nữa trong phòng còn bay một cổ mùi thơm nhàn nhạt.
Liễu Trần nghiêng đầu liếc mắt xem xét nàng, nói: “Nếu không nói cũng quên tiểu tử ngươi luôn được cô nương ưa thích đi, vừa vào cửa không đổi y phục không đổi hài đã nhìn xem có phải khuê phòng của cô nương hay không, ngươi mới hoàn tục mấy năm, cả người liền y như phàm phu tục tử.”
Sở Thương đi tới giường ngồi xuống, phủi phủi ống tay áo, nói: “Ta vốn chính là phàm phu tục tử, Sở Thương ta trước giờ không xem mình cao như vậy.”
Liễu Trần khụt khịt mũi, biểu tình rất xem thường, hắn thấy sau khi sư đệ gặp được Cảnh Dương thì đã không còn là hắn nữa.
“Trần đại thúc có một nữ nhi, năm ngoái đã gả đến một nhà ở chân núi, nghe nói nhà trai đốn củi, tuy nói không giàu có gì, nhưng cũng may cũng là người lương thiện.”
Sở Thương như có đăm chiêu gật đầu, đang muốn nói, đã nghe thấy một cổ mùi thối, vội vàng che miệng mũi lại, nhìn về phía Liễu Trần “Ngươi cứ như thế ngủ sao?”
“Nếu không thì sao?” Liễu Trần rất không có tính tự giác, tay gối dưới đầu, chân bắt chéo, liền nhắm mắt lại.
“Còn nếu không thì sao! Ngươi thối như thế, ngủ sao được a?!” Chân mày Sở Thương nhíu thành một chữ xuyên (川) “Ngươi đứng lên cho ta! Mau đứng lên, đi rửa rồi ngủ tiếp!”
“Hứ!” Liễu Trần bất mãn trở mình, xoay lưng về phía nàng, không nhịn được nói: “Cũng khác gì ngươi chứ, cũng không phải đại cô nương, ra ngoài mấy năm liền dưỡng thành cao quý, tật xấu một đống lớn, mau ngủ!”
Sở Thương nhìn bóng lưng của hắn, tức giận không nói lời nào, xách hài của hắn liền ném ra ngoài.
“Ai, ngươi làm gì vậy?” Liễu Trần nghe thấy tiếng mở cửa, bất quá người vẫn còn nằm.
“Đi ra ngoài tán mùi!”
“Có bệnh!” Liễu Trần ở trong miệng lầm bầm vài câu, cuối cùng thật sự là không chống nói cơn buồn ngủ, không được một lát tiếng ngáy vang bốn phía.
Đêm nay trăng có chút đỏ, giống như một tân nương xuất giá, e thẹn không nói nên lời, đêm như vậy khiến Sở Thương nghĩ đến ngày nàng cùng Cảnh Dương thành thân, ngày đó Cảnh Dương cũng e thẹn giống như ánh trăng đêm nay.
“Ngươi có khỏe không?”
“Con của chúng ta có khỏe không?”
“Ta rất nhớ các ngươi.”
Liên tục thở dài, khiến Sở Thương cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, đưa tay lại sờ sờ đầu mình, không có tóc, thình lình bị gió lạnh thổi khiến cho thân thể không khỏi run lên.
Mấy ngày liền bôn ba khiến Liễu Trần chịu không ít khổ, giấc ngủ tối hôm qua để hắn bù về không ít, duỗi thẳng lưng, quay đầu nhìn lại giường đối diện.
“Liễu Không!” Trên giường không một bóng người, không lẽ thừa dịp đêm qua mình ngủ chạy mất? Nghĩ đến đây ngay cả hài cũng không kịp mang liền phóng ra ngoài.
“Ôi!”
Sở Thương súc miệng xong từ bên ngoài trở về liền bị đụng ngã xuống đất, trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy mông của mình cũng vỡ làm tám mảnh.
“Ngươi không thể chậm chút sao! Cần phải xúc động như thế!” Sở Thương vừa xong mông mình, vừa chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
“Này sao có thể trách ta a! Mới sáng sớm không ngủ, đi linh tinh bên ngoài làm gì.”
“Ai, ta nói ngươi sao lại không phân rõ phải trái! Ta —— “
“Được rồi được rồi, ngươi ở chỗ này chờ, ta lên núi lấy y phục.”
Sở Thương nói còn chưa nói xong thì Liễu Trần như một làn gió chạy xa, Sở Thương không khỏi lắc đầu, cũng không biết trước đây mình như thế nào lại cùng hắn làm sư huynh đệ, hành động, bộ dạng, thói xấu, không một cái nào giống người xuất gia.
Sau khi Sở Thương ở chỗ Trần đại thúc ăn cơm trưa xong liền muốn đi xung quanh xem một chút, nhưng chưa bước ra khỏi cửa thì Liễu Trần đã chạy đến.
“Cho ngươi.” Liễu Trần ném bao y phục trong tay vào ngực nàng, lại dùng tay áo lau đi mồ hôi trên đầu “Ta đi tìm nước uống, ngươi nhanh lên một chút!” Chắn hẳn là chạy gấp, lúc này Liễu Trần đã khát đến le lưỡi.
Trong bao y phục là một bộ tăng bào màu xám, nhìn số đo thì mình có thể mặc vừa, nghĩ xong thì bắt đầu thay ra.
“A di đà phật.” Sở Thương nhìn mình trong gương đồng, lại làm một động tác của phật gia, nhìn vào cũng rất ra vẻ.
==========================================
“Nha! Tiểu y thường* này thật xinh đẹp.”
*quần áo trẻ em
“Nào có, Nhứ Nhi làm những thứ này mới thực sự là đẹp.”
Hai phụ nhân mang thai tụ cùng một chỗ có thể làm cái gì, còn không phải chỉ có hài tử phu quân thôi sao, đây là đề tài hai người thường trò chuyện.
“Theo ta thấy, biểu tẩu cùng nương tử ai làm cũng đẹp!” Hà Chính Khiêm ở một bên lên tiếng, hai tay còn không ngừng sờ tới sờ lui trên tiểu y phục, giống như là hận không thể mặc ở trên người mình vậy.
Sở Nhứ Nhi hé miệng sẵng giọng: “Xem như ngươi biết ăn nói, mau đi lấy ô mai đến đây.”
“Ai, có ngay!”
Cảnh Dương nhìn bóng lưng Hà Chính Khiêm, không khỏi lắc đầu cười cười, nói: “Muội phu đây là chờ nóng nảy đi, ta nghe cữu phụ nói, mấy ngày trước Vương đại tẩu ở tiệm mì đường phía Đông vừa sinh một khuê nữ, thế nhưng thèm chết nàng, mỗi lần đi ngang qua nơi đó đều muốn đi vào ôm một hồi.”
Sở Nhứ Nhi xoa bụng, gật đầu nói: “Hẳn là vậy đi, mỗi ngày trở về đều phải nói với ta một hồi lâu đây, cũng không sợ người chê cười, cũng là người sắp làm cha, suốt ngày còn như hài tử.”
“Ô mai tới!” Hà Chính Khiêm mới vừa đi tới cửa nhưng đã bắt đầu hô, trong lúc nhất thời dưới chân không chú ý, thiếu chút nữa đã đập vào cửa.
“Cẩn thận một chút có được hay không a! Suốt ngày nôn nôn nóng nóng.” Sở Nhứ Nhi ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn trên người nàng, nhìn nàng không bị thương, mới xoay mặt đi.
Hà Chính Khiêm nhếch miệng cười khúc khích vài tiếng, bốc lên một viên ô mai, bỏ vào trong miệng mình.
“Thế nào? Muội phu cũng thích ăn cái này?” Cảnh Dương cười cười “Không chê chua sao?”
“Cũng tốt, cũng không phải quá chua.”
Hà Chính Khiêm mới vừa nói xong, ngay sau đó chợt nghe thấy Sở Nhứ Nhi mở miệng: “Nàng chính là thích tham gia náo nhiệt, thấy mọi người ăn nên cũng thèm ăn.”
Cảnh Dương nhìn bộ dạng Sở Nhứ Nhi cùng Hà Chính Khiêm cãi nhau, ngực cũng không nhịn được mà nhớ đến Sở Thương, cầm lấy một viên ô mai, có chút xuất thần nói: “Sở Thương xưa nay không thích ăn cái này, nàng luôn nói cái này chua đến rớt răng.”
Sở Nhứ Nhi cùng Hà Chính Khiêm nhất thời không lên tiếng, Sở Nhứ Nhi cúi đầu, đưa tay đè lên tay Cảnh Dương, chậm rãi nói: “Không bao lâu nữa, biểu ca sẽ trở về.”
==========================================
Sở Thương theo Liễu Trần, một đường lên núi, qua cửa chùa, đi tới trước một gian thiền phòng.
“Vào đi, sư phụ ở bên trong chờ ngươi đấy.” Liễu Trần thâm tình cùng bi thương.
Trong lòng Sở Thương căng thẳng, nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều, đưa tay liền đẩy cửa ra.
“Sư phụ.” Sở Thương đi vào phòng trong, hẳn là người nằm trên giường, sắc mặt vàng như nến, thân hình tiều tụy, là dáng vẻ của người bị bệnh nguy kịch.
“Ngươi đã đến rồi.” Khí tức Vô Minh rất yếu, thanh âm cũng không lớn, nhưng hào quang trong ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy Sở Thương thì sáng lên.
“Khụ khụ.”
Sở Thương vội vàng đi tới trước giường đỡ Vô Minh dậy “Sao lại bệnh nặng như vậy?” Đưa tay muốn xem mạch hắn.
“Không ngại, không ngại.” Vô Minh không dấu vết rút tay về, nói: “Con người đều có số, này mệnh số cũng là do thiên định, sống đến tuổi này, Vô Minh ta cũng thỏa mãn.”
Lại ho khan vài tiếng, quay sang nhìn về phía Sở Thương “Lần này gọi ngươi trở về, là vi sư cưỡng cầu, nhưng nếu trước khi ta chết không được nhìn mặt ngươi lần cuối, ta cũng chết không nhắm mắt.”
“Sư phụ, ngài đừng nói như vậy, những chuyện này, ách, Liễu Không nên làm.” Trước mặt Vô Minh, mình luôn luôn là Liễu Không “Nếu không phải ta mất ký ức, ta hẳn sẽ sớm trở về thăm ngài.” Trong lòng Sở Thương cảm thấy khổ sáp không nói nên lời, bất tri bất giác viền mắt cũng đỏ.
“Mất trí nhớ ——” Vô Minh như là nghĩ đến cái gì, trong miệng càng không ngừng nhắc tới hai chữ này, tay lại chỉ ngăn tủ một bên.
“Sư phụ, ngài muốn tìm cái gì?” Sở Thương theo phương hướng ngón tay Vô Minh nhìn qua “Ngăn tủ?”
Sở Thương đỡ Vô Minh tựa ở đầu giường, bản thân đi qua kéo ngăn tủ, một khối vải trắng bị máu nhuộm đỏ, giống như là bị ai xé từ y phục xuống.
“Đây là?” Sở Thương đi tới bên người Vô Minh, đưa thứ trong tay cho hắn.
Ngón tay Vô Minh vuốt ve trên khối vải đầy máu, trong đầu lại nghĩ tới tới cố nhân kia, quay đầu bình tĩnh nhìn về phía Sở Thương, nói: “Đây là khối vải trước kia bọc lấy ngươi, ngươi cũng không phải ta nhặt được, mà là chủ tướng của đại Sở tiền triều đưa cho ta, khi đó ta nghĩ ngươi là cô nhi của tiền triều, liền cho ngươi giả làm nam nhi, thẳng đến ta phát hiện trên người của ngươi không có đồ đằng của đại Sở tiền triều, một khắc đó ta mới biết ta sai rồi, thế nhưng đã không còn kịp, giang hồ cùng người của triều đình đều xung quanh tìm ngươi, ta cũng chỉ để ngươi đâm lao phải theo lao phẫn thành nam nhi, nói đến nói đi vẫn là ta hại ngươi, khụ khụ.” Một hơi nói xong, liền dùng sức ho khan.
“Sư phụ, ngài đừng nói nữa, ta đã sớm không quan tâm chuyện này.” Sở Thương vội vàng vuốt vuốt lưng hắn.
Vô Minh càng ho càng lợi hại, trên tay cũng run lên theo, sau đó khối vải trong tay cũng rơi xuống đất “Khối, khối vải.”
Sở Thương lúc này mới chú ý tới, khối vải rơi trên mặt đất, vì vậy xoay người nhặt, vừa vặn khom xuống, cổ bị đè nặng, cả người đều giống như bị nâng lên, sau đó trên đầu cũng có cảm giác bị tay của người che lên, dòng khí ấm áp liền chảy vào trong.
Giờ khắc này Sở Thương chỉ cảm thấy dường như có gì đó đang thay đổi, dường như có gì đó đang trở về.
=============================================
Riết r chai lì với mấy cmt hối chương luôn chứ lúc trc thấy cmt hối cà chớn là chửi ( ͡° ͜ʖ ͡°)
B nào học IT năm 3 sẽ biết vì sao 1 tuần mới đc 1 chương:)
Bộ Thời An mình beta giúp bạn chỉ việc mở ra đọc lại cho suông thôi mà còn k có tgian chứ đừng nói đến ngồi edit từng chữ:) bởi v mấy b đọc 1 chương chỉ 5p nhưng mình phải ngồi edit 2h đồng hồ. Respect dùm đi. Thanks:D
Tác giả :
Hàn Thất Tửu