Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 71: Ta là của ngươi
Vừa mới sáng sớm, bệnh đau đầu của Mộ Dung Thần lại tái phát.
Sở Thương vừa vào tẩm điện, rõ ràng nghe thấy một cổ hương khí gay mũi, xông nàng một trận mê muội, lúc đầu nàng không biết đây là mùi gì, nhưng sau đó liền phát hiện một ít bột phấn hương màu hồng ở bên cạnh lư hương trên bàn trước cửa sổ, nàng cẩn thận phất tay áo, liền không vết tích thu một ít bột phấn kia vào tay áo.
Giống như bình thường, Sở Thương thi châm xong thì cẩn thận giúp Mộ Dung Thần xem mạch, kỳ thực mặc kệ là bản thân thi châm hay là kê đơn, hôm nay đều đã là cách trị phần ngọn không thể trị gốc, thân thể Mộ Dung Thần đã khiến hắn rỗng tuếch, trừ phi thần tiên hạ phàm, bằng không không ai có thể cứu.
“Bệnh đau đầu này của trẫm khi tốt khi xấu, hiện hôm nay xem ra chỉ có thể hy vọng Cảnh Ngọc mau tìm về tiên thảo trường sinh bất lão kia, để cho quốc sư gấp rút luyện đan, cũng có thể khiến trẫm rời xa ốm đau dằn vặt.” Lúc Mộ Dung Thần nói lời này, khí tức còn rất yếu ớt.
Sở Thương nhìn quân vương trước mắt cái này, ngực không khỏi vì hắn cảm thấy bi ai, đến bây giờ hắn dĩ nhiên còn ký thác hy vọng trên người nhi tử, thật không biết người muốn giết cũng chính là con hắn, đôi khi, Sở Thương không hiểu nổi lần đối thoại kia cùng Cảnh Ngọc, nàng không hiểu vì sao Cảnh Ngọc nhất định phải muốn Mộ Dung Thần chết ngay, mạng hắn đã không còn bao lâu, lẽ nào chỉ ngắn ngủi mấy tháng hắn cũng không nguyện ý chờ một chút sao?
Cùng lúc đó nàng lại nhớ tới Cảnh Dương, thê tử mình yêu tha thiết, chỉ mong ở trong lòng Mộ Dung Cảnh Ngọc không có tính kế đưa nàng rơi vào vòng xoáy âm mưu này đi, tuy rằng bản thân cũng không phải đối thủ của Cảnh Ngọc, thế nhưng nàng cũng tuyệt đối sẽ không tùy ý bản thân cùng Cảnh Dương cứ như vậy bị người ức hiếp, cho dù là liều mạng của nàng, cũng muốn hộ Cảnh Dương chu toàn! Vì vậy ở trong lòng Sở Thương yên lặng mà làm ra một quyết định.
“Hoàng thượng không nên quá mức lo lắng, tin tưởng qua không được bao lâu, Ngọc vương gia sẽ mang theo tin tức tốt trở về.” Sở Thương đề bút viết một phương thuốc, đều là một ít dược liệu không nóng không lạnh, ăn vào không có tác dụng gì, không ăn cũng không có tác dụng gì, chủ yếu chính là an ủi nhân tâm.
Cảnh Dương vẫn như bình thường, bưng tổ yến đi vào thư phòng. Mới vừa vào phòng thì thấy người nọ trừng mắt thật lớn, sững sờ nhìn sách trong tay mà phát ngốc.
“Nếu mệt thì nghỉ ngơi, phương thuốc sinh hài tử nà, cũng không phải nhất thời tam khắc là có thể hiểu.” Cảnh Dương thật sự đau lòng Sở Thương, nàng không hy vọng bởi vì chuyện hài tử mà khiến nàng mệt mỏi, dù sao đối với bản thân mà nói chỉ có nàng là là quan trọng nhất, hài tử và vân vân tùy duyên đi, đạp gót sen đi đến trước bàn, đưa tay để cái bát trước mặt Sở Thương, lại nói: “Cho dù là cả đời không có hài tử cũng không sao, ngươi biết, ta không quan tâm.”
Sở Thương hoàn hồn, cúi đầu nhìn nhìn y thư trong tay, lại ngẩng đầu nhìn mặt Cảnh Dương, nồng đậm không nở ở trong lòng tản ra, đứng dậy xoa xoa mặt Cảnh Dương, một lát mới nói: “Ngày mai, ngươi gọi Nhứ Nhi vào phủ đi, mấy ngày này trong cung bận quá, việc này kéo dài đến giờ, ta làm ca ca cho đến nay vẫn chưa từng tẫn trách nhiệm.”
Cảnh Dương cười cười, nàng biết Sở Thương từ trước đến nay đều là cực kỳ quan tâm việc này “Hảo, đều nghe lời ngươi, đợi lát nữa ta kêu người đi làm, ta làm tẩu tử cũng phải thật quan tâm muội muội mới phải.”
Sở Thương gật đầu, đưa tay ôm lấy thắt lưng Cảnh Dương, cơ thể ấm áp này, bản thân còn có thể ôm bao lâu?
“Ngươi còn muốn đọc sách sao?” Cảnh Dương nhừa nhựa nỉ non bên tai Sở Thương: “Trời cũng đã không còn sớm.”
Sở Thương ngẩn người, sau đó liền thay đổi khuôn mặt sầu lo, mặt mang ý cười hôn mặt Cảnh Dương, khép sách lại nói: “Không xem, chúng ta đi ngủ đi.”
Cảnh Dương đỏ mặt, rốt cuộc cái này có tính là bản thân mình chủ động cầu hoan hay không đây?
Vừa vào sương phòng, Sở Thương khẩn cấp áp đảo Cảnh Dương ở trên giường, trước giờ chưa từng gấp như thế.
“Xoạt” một tiếng, y phục Cảnh Dương ở trong tay Sở Thương bị xé thành hai nửa.
“Ân!” Kiều thê dưới thân thì bị này thanh âm này làm cho xấu hổ không dám ngẩng đầu, muốn cho nàng chậm một chút, nhưng ngực lại có chút hy vọng nàng hung hãn với mình một chút, dù sao lúc Sở Thương như vậy quá ít thấy, bỗng dưng mạnh bạo một chút lại khiến ngực Cảnh Dương có chút mừng rỡ. (chết mợ khẩu vị nặng quá r:v có tố chất làm M =)))
“Gọi ra đi, đừng chịu đựng, ta thích nghe đây!” Tay của Sở Thương ở hạ thân Cảnh Dương bắt đầu trừu động, ngày hôm nay nàng phá lệ ướt át.
“A - ân - ân!” Cảnh Dương bị kích thích thật sự là nhịn không được, âm thanh vui sướng liền từ trong miệng liên tục tràn ra.
“Ta yêu ngươi! Vô luận lúc nào, ngươi đều phải nhớ kỹ ta yêu ngươi!” Sở Thương dán ngực Cảnh Dương, thanh âm run rẩy, đây là nữ tử nàng vô cùng yêu thương cùng không nỡ chia lìa, không nghĩ tới bản thân không có cách nào bên nhau một đời, lần đầu tiên ở trong lòng Sở Thương bắt đầu hận! Nàng hận hoàng quyền, hận người Mộ Dung gia, vì sao một mảnh tấc đất cũng không chịu lưu cho nàng cùng Cảnh Dương!
Lúc này Cảnh Dương đã đến không biết bao nhiêu lần, đêm nay Sở Thương có chút ác liệt, nhượng nàng không thể nào chống đỡ, chỉ có thể xụi lơ thân thể nhượng nàng một lần lại một lần tiến công.
Sở Thương đau lòng hôn lấy ngón tay Cảnh Dương, còn thỉnh thoảng đặt ở trong miệng hấp duẫn, thẳng đến người trong lòng bắt đầu kháng nghị, nàng mới lấy ngón tay từ trong miệng ra, thâm tình đối diện với đôi mắt còn ướt át của Cảnh Dương, ôn nhu đạo: “Ta cũng là của ngươi.”
Nói xong liền chậm rãi dời tay của Cảnh Dương xuống hạ thân, nàng đem Cảnh Dương ngón giữa cùng ngón trỏ xác nhập cùng nhau, lập tức đưa đến nơi ẩm ướt trơn trượt kia, đột nhiên tiến vào.
Nhiệt triều ở thân thể Cảnh Dương còn chưa rút đi, nhưng mức độ chặt chẽ ở ngón tay khiến nàng từ từ thanh tỉnh lại “Ngươi?”
Khóe miệng Sở Thương mang nụ cười hạnh phúc “Động đi, nhượng ta cũng cảm thụ ngươi.”
Cảnh Dương dựa vào bản năng của mình, chậm rãi co rút ngón tay mình, thế nhưng Sở Thương thật sự là rất chặt, nhượng nàng không dám tiếp tục.
“Ân --” đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, Cảnh Dương cả kinh đến động cũng không dám động.
“Rất đau sao?”
“Không đau, ta rất vui vẻ.” Nói lại dời tay của mình xuống, nắm lấy cánh tay đang vô cùng cẩn thận của Cảnh Dương, chậm rãi ra vào.
Trời không phụ người có lòng, rốt cục dưới nỗ lực không ngừng của Cảnh Dương, Sở Thương cũng lên đỉnh, chôn ở trong lòng Cảnh Dương liên tục thở phì phò.
Cảnh Dương nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Sở Thương, chậm rãi hống người trong lòng ngủ, bình ổn tiếng hít thở truyền ra, Cảnh Dương lại hôn giữa trán của Sở Thương “Sau này mặc kệ thế nào, hai chúng ta đều phải cùng một chỗ.”
==========================================
“Quả thực là nói bậy!” Mộ Dung Thần dùng sức ném tấu chương trong tay xuống đất, chửi ầm lên: “Một đám lão ngoan cố này, dĩ nhiên việc tư của trẫm cũng muốn nhúng tay, trẫm thích một nữ tử bọn họ cũng phải nghị luận rất nhiều!”
“Hoàng thượng bớt giận, đừng vì việc này mà nổi giận, tổn thương thân thể thật sự là không xứng.” Thân Thiên Minh ở một bên nói, sau đó lại sai người mang đan dược tới “Hoàng thượng thỉnh nhìn, đây là Hồi xuân đan vi thần mới tinh luyện, đã tìm người thử dược qua, hoàng thượng có thể yên tâm dùng.”
Mộ Dung Thần nhướn mi “Nga? Hồi xuân đan? Có tác dụng gì a?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, dược này không những kéo dài tuổi thọ, còn có thể trợ giúp phòng sự, nhất định sẽ khiến hoàng thượng so với trước đây còn muốn sinh long hoạt hổ.”
“Nói như vậy, Hồi xuân đan này quả nhiên là thứ tốt.” Mộ Dung Thần nắm dược hoàn ở trong tay, quay ra ánh dương ngoài cửa sổ tinh tế kiểm tra, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Người, ban thưởng!” Nói xong Mộ Dung Thần lại một trận cười to.
Thân Thiên Minh nhìn bộ dạng si mê đan dược kia của Mộ Dung Thần, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị, nói: “Chỉ cần hoàng thượng có thể chuyên tâm tu luyện, trường sinh bất lão cũng sắp tới rồi!”
Lúc nửa đêm, trong ngoài hoàng cung đều im ắng, ngoại trừ Liên Nguyệt Cung, lúc này Mộ Dung Thần đang nằm trên một nữ tử xinh đẹp mà ra sức trừu động.
“Sao hôm nay hoàng thượng dũng mãnh như vậy, khiến thiếp không chịu nổi.” Nữ tử trong Liên Nguyệt Cung không phải ai khác, đúng là Cổ Nguyệt ở Ngũ Lăng Quán, Mộ tuy rằng Dung Thần còn chưa phong nàng làm phi, nhưng đã sớm đem nàng kim ốc tàng kiều, trong hoàng cung, này đã là một bí mật công khai, ngoại trừ một ít nguyên lão khai quốc, trên cơ bản là không ai dám đàm luận chuyện này.
Bàn tay to của Mộ Dung Thần di chuyển khắp thân thể xích lỏa của Cổ Nguyệt, trong miệng cười nói: “Phải không? Vậy không bằng để trẫm thương yêu ngươi thêm một lần.” Dứt lời, lại xoay người đè lên Cổ Nguyệt.
“Hoàng thượng, ngài chậm một chút!”
“Ân - a!”
Lúc này Mộ Dung Thần giống như tinh lực không đáy, dũng mãnh không biết mệt mỏi, cho dù là liên tục làm một lần lại một lần như thế.
“Ân!” Mộ Dung Thần đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, rốt cục một đạo cực nóng liền xông ra ngoài, chỉ bất quá, lúc này đây hắn ngược lại không có cảm giác thoải mái như những lần trước, trái lại là ngã quỵ ở trên người Cổ Nguyệt.
“Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài làm sao vậy?” Cổ Nguyệt bị người trên người ép tới không thở nổi, đẩy cũng đẩy bất động.
Lúc Mộ Dung Thần lần thứ hai tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
“Trẫm, đây làm sao vậy?” Mộ Dung Thần đỡ trán, đang muốn ngồi dậy, nhưng dùng khí lực cỡ nào cũng không nhúc nhích.
“Khởi bẩm hoàng thượng, tinh lực hao tổn quá độ, mới có thể khiến thể lực không thể chống đỡ mà ngất xỉu.” Sở Thương vừa chuyển động ngân châm trên đầu Mộ Dung Thần, vừa đưa mắt nhìn Thân Thiên Minh bên cạnh.
Bất quá hiển nhiên Thân Thiên Minh đối với ánh mắt như vậy không thèm quan tâm, khom người lại nói với Mộ Dung Thần: “Hoàng thượng, gần đây vi thần lại vừa luyện chế ra một loại đan dược mới, hiệu quả còn tốt hơn so với lần trước.”
Sở Thương ở một bên siết chặt nấm tay đến kêu răng rắc, xoay mặt nhìn Thân Thiên Minh nói: “Tại hạ muốn nhắc nhở Thân quốc sư một câu, hiện tại long thể của hoàng thượng cần chính là nghỉ ngơi, mà không phải đan dược gì đó, thỉnh quốc sư tìm hiểu rõ tình trạng hiện tại rồi hãy nói.”
“Lời này của Sở đại nhân tại hạ nghe không hiểu, vi thần vì hoàng thượng luyện chế đan dược, cũng là vì long thể hoàng thượng mà suy nghĩ, nhượng hoàng thượng tăng cường khí lực, này chẳng lẽ không đúng sao?”
“Ngươi --- “
Sở Thương vừa muốn phản bác đã bị Mộ Dung Thần cắt đứt, chỉ nghe hắn ho khan hai tiếng, nhân tiện nói: “Được rồi, hai vị ái khanh đều là vì tốt cho trẫm, nhưng tiên gia cùng y gia đều có đạo lý riêng, không cần tranh luận với nhau.” Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Sở Thương nói: “Ngươi về trước đi, Thân quốc sư lưu lại, trẫm có chuyện muốn đơn độc nói với hắn.”
Sở Thương không lời nào để nói, chỉ có thể thi lễ xin cáo lui, trước khi đi, ánh mắt lại đối diện cùng Thân Thiên Minh, yêu đạo hại nước hại dân, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ nhận được báo ứng!
======================================
2 bạn trẻ xáp lại là thịt nhau hà...kì gê.__.
Sở Thương vừa vào tẩm điện, rõ ràng nghe thấy một cổ hương khí gay mũi, xông nàng một trận mê muội, lúc đầu nàng không biết đây là mùi gì, nhưng sau đó liền phát hiện một ít bột phấn hương màu hồng ở bên cạnh lư hương trên bàn trước cửa sổ, nàng cẩn thận phất tay áo, liền không vết tích thu một ít bột phấn kia vào tay áo.
Giống như bình thường, Sở Thương thi châm xong thì cẩn thận giúp Mộ Dung Thần xem mạch, kỳ thực mặc kệ là bản thân thi châm hay là kê đơn, hôm nay đều đã là cách trị phần ngọn không thể trị gốc, thân thể Mộ Dung Thần đã khiến hắn rỗng tuếch, trừ phi thần tiên hạ phàm, bằng không không ai có thể cứu.
“Bệnh đau đầu này của trẫm khi tốt khi xấu, hiện hôm nay xem ra chỉ có thể hy vọng Cảnh Ngọc mau tìm về tiên thảo trường sinh bất lão kia, để cho quốc sư gấp rút luyện đan, cũng có thể khiến trẫm rời xa ốm đau dằn vặt.” Lúc Mộ Dung Thần nói lời này, khí tức còn rất yếu ớt.
Sở Thương nhìn quân vương trước mắt cái này, ngực không khỏi vì hắn cảm thấy bi ai, đến bây giờ hắn dĩ nhiên còn ký thác hy vọng trên người nhi tử, thật không biết người muốn giết cũng chính là con hắn, đôi khi, Sở Thương không hiểu nổi lần đối thoại kia cùng Cảnh Ngọc, nàng không hiểu vì sao Cảnh Ngọc nhất định phải muốn Mộ Dung Thần chết ngay, mạng hắn đã không còn bao lâu, lẽ nào chỉ ngắn ngủi mấy tháng hắn cũng không nguyện ý chờ một chút sao?
Cùng lúc đó nàng lại nhớ tới Cảnh Dương, thê tử mình yêu tha thiết, chỉ mong ở trong lòng Mộ Dung Cảnh Ngọc không có tính kế đưa nàng rơi vào vòng xoáy âm mưu này đi, tuy rằng bản thân cũng không phải đối thủ của Cảnh Ngọc, thế nhưng nàng cũng tuyệt đối sẽ không tùy ý bản thân cùng Cảnh Dương cứ như vậy bị người ức hiếp, cho dù là liều mạng của nàng, cũng muốn hộ Cảnh Dương chu toàn! Vì vậy ở trong lòng Sở Thương yên lặng mà làm ra một quyết định.
“Hoàng thượng không nên quá mức lo lắng, tin tưởng qua không được bao lâu, Ngọc vương gia sẽ mang theo tin tức tốt trở về.” Sở Thương đề bút viết một phương thuốc, đều là một ít dược liệu không nóng không lạnh, ăn vào không có tác dụng gì, không ăn cũng không có tác dụng gì, chủ yếu chính là an ủi nhân tâm.
Cảnh Dương vẫn như bình thường, bưng tổ yến đi vào thư phòng. Mới vừa vào phòng thì thấy người nọ trừng mắt thật lớn, sững sờ nhìn sách trong tay mà phát ngốc.
“Nếu mệt thì nghỉ ngơi, phương thuốc sinh hài tử nà, cũng không phải nhất thời tam khắc là có thể hiểu.” Cảnh Dương thật sự đau lòng Sở Thương, nàng không hy vọng bởi vì chuyện hài tử mà khiến nàng mệt mỏi, dù sao đối với bản thân mà nói chỉ có nàng là là quan trọng nhất, hài tử và vân vân tùy duyên đi, đạp gót sen đi đến trước bàn, đưa tay để cái bát trước mặt Sở Thương, lại nói: “Cho dù là cả đời không có hài tử cũng không sao, ngươi biết, ta không quan tâm.”
Sở Thương hoàn hồn, cúi đầu nhìn nhìn y thư trong tay, lại ngẩng đầu nhìn mặt Cảnh Dương, nồng đậm không nở ở trong lòng tản ra, đứng dậy xoa xoa mặt Cảnh Dương, một lát mới nói: “Ngày mai, ngươi gọi Nhứ Nhi vào phủ đi, mấy ngày này trong cung bận quá, việc này kéo dài đến giờ, ta làm ca ca cho đến nay vẫn chưa từng tẫn trách nhiệm.”
Cảnh Dương cười cười, nàng biết Sở Thương từ trước đến nay đều là cực kỳ quan tâm việc này “Hảo, đều nghe lời ngươi, đợi lát nữa ta kêu người đi làm, ta làm tẩu tử cũng phải thật quan tâm muội muội mới phải.”
Sở Thương gật đầu, đưa tay ôm lấy thắt lưng Cảnh Dương, cơ thể ấm áp này, bản thân còn có thể ôm bao lâu?
“Ngươi còn muốn đọc sách sao?” Cảnh Dương nhừa nhựa nỉ non bên tai Sở Thương: “Trời cũng đã không còn sớm.”
Sở Thương ngẩn người, sau đó liền thay đổi khuôn mặt sầu lo, mặt mang ý cười hôn mặt Cảnh Dương, khép sách lại nói: “Không xem, chúng ta đi ngủ đi.”
Cảnh Dương đỏ mặt, rốt cuộc cái này có tính là bản thân mình chủ động cầu hoan hay không đây?
Vừa vào sương phòng, Sở Thương khẩn cấp áp đảo Cảnh Dương ở trên giường, trước giờ chưa từng gấp như thế.
“Xoạt” một tiếng, y phục Cảnh Dương ở trong tay Sở Thương bị xé thành hai nửa.
“Ân!” Kiều thê dưới thân thì bị này thanh âm này làm cho xấu hổ không dám ngẩng đầu, muốn cho nàng chậm một chút, nhưng ngực lại có chút hy vọng nàng hung hãn với mình một chút, dù sao lúc Sở Thương như vậy quá ít thấy, bỗng dưng mạnh bạo một chút lại khiến ngực Cảnh Dương có chút mừng rỡ. (chết mợ khẩu vị nặng quá r:v có tố chất làm M =)))
“Gọi ra đi, đừng chịu đựng, ta thích nghe đây!” Tay của Sở Thương ở hạ thân Cảnh Dương bắt đầu trừu động, ngày hôm nay nàng phá lệ ướt át.
“A - ân - ân!” Cảnh Dương bị kích thích thật sự là nhịn không được, âm thanh vui sướng liền từ trong miệng liên tục tràn ra.
“Ta yêu ngươi! Vô luận lúc nào, ngươi đều phải nhớ kỹ ta yêu ngươi!” Sở Thương dán ngực Cảnh Dương, thanh âm run rẩy, đây là nữ tử nàng vô cùng yêu thương cùng không nỡ chia lìa, không nghĩ tới bản thân không có cách nào bên nhau một đời, lần đầu tiên ở trong lòng Sở Thương bắt đầu hận! Nàng hận hoàng quyền, hận người Mộ Dung gia, vì sao một mảnh tấc đất cũng không chịu lưu cho nàng cùng Cảnh Dương!
Lúc này Cảnh Dương đã đến không biết bao nhiêu lần, đêm nay Sở Thương có chút ác liệt, nhượng nàng không thể nào chống đỡ, chỉ có thể xụi lơ thân thể nhượng nàng một lần lại một lần tiến công.
Sở Thương đau lòng hôn lấy ngón tay Cảnh Dương, còn thỉnh thoảng đặt ở trong miệng hấp duẫn, thẳng đến người trong lòng bắt đầu kháng nghị, nàng mới lấy ngón tay từ trong miệng ra, thâm tình đối diện với đôi mắt còn ướt át của Cảnh Dương, ôn nhu đạo: “Ta cũng là của ngươi.”
Nói xong liền chậm rãi dời tay của Cảnh Dương xuống hạ thân, nàng đem Cảnh Dương ngón giữa cùng ngón trỏ xác nhập cùng nhau, lập tức đưa đến nơi ẩm ướt trơn trượt kia, đột nhiên tiến vào.
Nhiệt triều ở thân thể Cảnh Dương còn chưa rút đi, nhưng mức độ chặt chẽ ở ngón tay khiến nàng từ từ thanh tỉnh lại “Ngươi?”
Khóe miệng Sở Thương mang nụ cười hạnh phúc “Động đi, nhượng ta cũng cảm thụ ngươi.”
Cảnh Dương dựa vào bản năng của mình, chậm rãi co rút ngón tay mình, thế nhưng Sở Thương thật sự là rất chặt, nhượng nàng không dám tiếp tục.
“Ân --” đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, Cảnh Dương cả kinh đến động cũng không dám động.
“Rất đau sao?”
“Không đau, ta rất vui vẻ.” Nói lại dời tay của mình xuống, nắm lấy cánh tay đang vô cùng cẩn thận của Cảnh Dương, chậm rãi ra vào.
Trời không phụ người có lòng, rốt cục dưới nỗ lực không ngừng của Cảnh Dương, Sở Thương cũng lên đỉnh, chôn ở trong lòng Cảnh Dương liên tục thở phì phò.
Cảnh Dương nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Sở Thương, chậm rãi hống người trong lòng ngủ, bình ổn tiếng hít thở truyền ra, Cảnh Dương lại hôn giữa trán của Sở Thương “Sau này mặc kệ thế nào, hai chúng ta đều phải cùng một chỗ.”
==========================================
“Quả thực là nói bậy!” Mộ Dung Thần dùng sức ném tấu chương trong tay xuống đất, chửi ầm lên: “Một đám lão ngoan cố này, dĩ nhiên việc tư của trẫm cũng muốn nhúng tay, trẫm thích một nữ tử bọn họ cũng phải nghị luận rất nhiều!”
“Hoàng thượng bớt giận, đừng vì việc này mà nổi giận, tổn thương thân thể thật sự là không xứng.” Thân Thiên Minh ở một bên nói, sau đó lại sai người mang đan dược tới “Hoàng thượng thỉnh nhìn, đây là Hồi xuân đan vi thần mới tinh luyện, đã tìm người thử dược qua, hoàng thượng có thể yên tâm dùng.”
Mộ Dung Thần nhướn mi “Nga? Hồi xuân đan? Có tác dụng gì a?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, dược này không những kéo dài tuổi thọ, còn có thể trợ giúp phòng sự, nhất định sẽ khiến hoàng thượng so với trước đây còn muốn sinh long hoạt hổ.”
“Nói như vậy, Hồi xuân đan này quả nhiên là thứ tốt.” Mộ Dung Thần nắm dược hoàn ở trong tay, quay ra ánh dương ngoài cửa sổ tinh tế kiểm tra, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Người, ban thưởng!” Nói xong Mộ Dung Thần lại một trận cười to.
Thân Thiên Minh nhìn bộ dạng si mê đan dược kia của Mộ Dung Thần, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị, nói: “Chỉ cần hoàng thượng có thể chuyên tâm tu luyện, trường sinh bất lão cũng sắp tới rồi!”
Lúc nửa đêm, trong ngoài hoàng cung đều im ắng, ngoại trừ Liên Nguyệt Cung, lúc này Mộ Dung Thần đang nằm trên một nữ tử xinh đẹp mà ra sức trừu động.
“Sao hôm nay hoàng thượng dũng mãnh như vậy, khiến thiếp không chịu nổi.” Nữ tử trong Liên Nguyệt Cung không phải ai khác, đúng là Cổ Nguyệt ở Ngũ Lăng Quán, Mộ tuy rằng Dung Thần còn chưa phong nàng làm phi, nhưng đã sớm đem nàng kim ốc tàng kiều, trong hoàng cung, này đã là một bí mật công khai, ngoại trừ một ít nguyên lão khai quốc, trên cơ bản là không ai dám đàm luận chuyện này.
Bàn tay to của Mộ Dung Thần di chuyển khắp thân thể xích lỏa của Cổ Nguyệt, trong miệng cười nói: “Phải không? Vậy không bằng để trẫm thương yêu ngươi thêm một lần.” Dứt lời, lại xoay người đè lên Cổ Nguyệt.
“Hoàng thượng, ngài chậm một chút!”
“Ân - a!”
Lúc này Mộ Dung Thần giống như tinh lực không đáy, dũng mãnh không biết mệt mỏi, cho dù là liên tục làm một lần lại một lần như thế.
“Ân!” Mộ Dung Thần đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, rốt cục một đạo cực nóng liền xông ra ngoài, chỉ bất quá, lúc này đây hắn ngược lại không có cảm giác thoải mái như những lần trước, trái lại là ngã quỵ ở trên người Cổ Nguyệt.
“Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài làm sao vậy?” Cổ Nguyệt bị người trên người ép tới không thở nổi, đẩy cũng đẩy bất động.
Lúc Mộ Dung Thần lần thứ hai tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
“Trẫm, đây làm sao vậy?” Mộ Dung Thần đỡ trán, đang muốn ngồi dậy, nhưng dùng khí lực cỡ nào cũng không nhúc nhích.
“Khởi bẩm hoàng thượng, tinh lực hao tổn quá độ, mới có thể khiến thể lực không thể chống đỡ mà ngất xỉu.” Sở Thương vừa chuyển động ngân châm trên đầu Mộ Dung Thần, vừa đưa mắt nhìn Thân Thiên Minh bên cạnh.
Bất quá hiển nhiên Thân Thiên Minh đối với ánh mắt như vậy không thèm quan tâm, khom người lại nói với Mộ Dung Thần: “Hoàng thượng, gần đây vi thần lại vừa luyện chế ra một loại đan dược mới, hiệu quả còn tốt hơn so với lần trước.”
Sở Thương ở một bên siết chặt nấm tay đến kêu răng rắc, xoay mặt nhìn Thân Thiên Minh nói: “Tại hạ muốn nhắc nhở Thân quốc sư một câu, hiện tại long thể của hoàng thượng cần chính là nghỉ ngơi, mà không phải đan dược gì đó, thỉnh quốc sư tìm hiểu rõ tình trạng hiện tại rồi hãy nói.”
“Lời này của Sở đại nhân tại hạ nghe không hiểu, vi thần vì hoàng thượng luyện chế đan dược, cũng là vì long thể hoàng thượng mà suy nghĩ, nhượng hoàng thượng tăng cường khí lực, này chẳng lẽ không đúng sao?”
“Ngươi --- “
Sở Thương vừa muốn phản bác đã bị Mộ Dung Thần cắt đứt, chỉ nghe hắn ho khan hai tiếng, nhân tiện nói: “Được rồi, hai vị ái khanh đều là vì tốt cho trẫm, nhưng tiên gia cùng y gia đều có đạo lý riêng, không cần tranh luận với nhau.” Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Sở Thương nói: “Ngươi về trước đi, Thân quốc sư lưu lại, trẫm có chuyện muốn đơn độc nói với hắn.”
Sở Thương không lời nào để nói, chỉ có thể thi lễ xin cáo lui, trước khi đi, ánh mắt lại đối diện cùng Thân Thiên Minh, yêu đạo hại nước hại dân, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ nhận được báo ứng!
======================================
2 bạn trẻ xáp lại là thịt nhau hà...kì gê.__.
Tác giả :
Hàn Thất Tửu