Công Chúa Thuần Thú Sư
Chương 5
Ngao Húc Bang tiến vào văn phòng cục trưởng, thuận tay đóng cửa lại, sau đó tựa như đi vào phòng khách nhà mình, ngồi xuống ở trên sô pha, bắt chéo chân, huýt sáo, nhìn Đào Thế Đường lớn hơn anh bảy tuổi.
“Không nghĩ tới anh lại thành công như vậy, đã trở thành Cục trưởng.”
Nghĩ đến lần đầu tiên khi anh nhìn thấy Đào Thế Đường, Đào Thế Đường vẫn là một cảnh sát mới toanh, không nghĩ tới mười lăm năm sau, anh ta đã trở thành Cục trưởng. Mà chính anh, tiến bộ lớn nhất, chính là từ một tên côn đồ biến thành cảnh sát bảo vệ dân chúng.
“Cậu cũng không vừa.” Đào Thế Đường ba mươi bảy tuổi đã trở thành người đàn ông thành thục có sự nghiệp, cũng là ba ba tốt của một cậu con trai và một cô bé gái. “Lúc trước nghe nói cậu là cấp dưới của Uông Đào, không nghĩ tới là thật.”
“Như thế nào? Tôi không thể làm cảnh sát sao?” Ngao Húc Bang lạnh lẽo ‘Xuy’ một tiếng, dù sao mọi người đều khinh thường anh, bất quá anh đã là cảnh sát, ai khó chịu thì đến cắn anh!
“Không có, chẳng qua tôi thực sự không nghĩ tới, cậu sẽ bị triệu trở về trấn Hạnh Phúc.” Đào Thế Đường cười nói.
“Mẹ kiếp!” Ngao Húc Bang tức giận trừng mắt liếc nhìn anh. “Cũng không phải tôi nguyện ý.”
“Như vậy cũng tốt, đã lâu không gặp cậu.” Đào Thế Đường không giống với anh, rất muốn muốn cùng anh ôn chuyện.
“Thật lâu không gặp, cùng không muốn gặp, hai chuyện kém nhau rất lớn.” Ngao Húc Bang lạnh lùng nói, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt của đoàn người phía trước nhìn anh, trong lòng thực không thoải mái.
Tốt thật! Anh trước kia là làm hết chuyện xấu, cho nên hiện tại có báo ứng, chẳng những nên vì nhân dân đả kích tội phạm, còn phải thừa nhận ánh mắt khác thường của mọi người.
Đào Thế Đường giả vờ không có nghe thấy lời nói của anh, rất kiên nhẫn cười nói: “Tìm được chỗ ở chưa?”
“Vẫn chưa.” Cho nên hôm nay anh chuẩn bị ngủ ở sở cảnh sát, ngày mai sẽ tìm biện pháp.
“Nhà của tôi có phòng khách......”
Ngao Húc Bang cắt ngang lời nói của anh, “Ông lão nhà cậu thì sao?”
“Mấy năm nay thân thể của ông không được tốt lắm.” Đào Thế Đường đương nhiên biết ông lão trong miệng anh là chỉ cha mình. “Bất quá vẫn là sinh long hoạt hổ, thanh âm mắng chửi giống như chuông đồng.”
Ngao Húc Bang vẫy vẫy tay, “Quên đi, đỡ phải để cho ông lão kia nhìn thấy tôi, lại bị tôi làm tức giận đến trái tim bệnh phát tác.”
Đào Thế Đường sửa sang lại văn kiện trên bàn một chút, “Kỳ thật ba tôi mấy năm nay vẫn luôn nhắc cậu, có rảnh phải đến gặp lão nhân gia đi!”
“Tôi đã hứa với ông ấy, sẽ không tới gần nhà họ Đào nửa bước.” Đó là lời thề mà anh đã từng hứa với ông.
“Chuyện đã qua lâu như vậy, nói gì đi nữa, sau khi cậu rời đi không lâu, ba tôi tỉnh táo lại, cũng hiểu không phải là lỗi của cậu, cậu cũng đừng để ở trong lòng.” Đào Thế Đường cười nói.
Ngao Húc Bang bĩu môi, ưỡn thắt lưng, “Không kém, tôi cũng đã sớm quên.”
Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên.
Đào Thế Đường quay đầu nhìn về phía cửa gỗ, “Vào đi.”
Cửa gỗ bị đẩy ra, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn ló vào. “Anh hai, em mang cơm trưa đến cho anh.” Nghe thanh âm mềm mại này, thân mình Ngao Húc Bang nháy mắt cứng ngắc, tự nhiên mà nhìn về phía cửa, chỉ thấy một cô gái thân hình nhỏ nhắn đi vào văn phòng, thân thể của cô yểu điệu, thon dài, mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, hợp với chiếc quần đùi màu tím than, lộ ra một đôi chân dài thon thả trên chân thoải mái mang đôi dép lê, lộ ra đầu ngón chân đáng yêu lại sạch sẽ.
Đào Thế Đường nhìn đứa em gái kém mình mười hai tuổi, tươi cười đầy mặt nói: “Cám ơn em, Xán Xán.”
“Anh có khách à?” Ánh mắt Đào Xán Xán vừa vặn dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú của anh, lập tức giống như có cái gì va chạm vào ngực của cô, làm cho cô khó thở, loạng choạng.
Ngao Húc Bang vội vàng đứng dậy, đỡ lấy thân mình nhỏ nhắn của cô, cùng cô tiếp xúc gần gũi.
“Anh...... Xin chào.” Sắc mặt Đào Xán Xán nóng hồng, cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng cháy từ cánh tay của anh rơi vào trên người cô.
Ngao Húc Bang không nói chuyện, chậm rãi buông cô ra, không ngừng cào tóc.
Đào Xán Xán nghiêng đầu, nhìn nửa bên mặt của anh, một hồi lâu mới mở miệng, “A...... Xin hỏi, không phải tôi đã gặp anh ở đâu chứ?” Cô cảm thấy anh nhìn thật quen mắt, hơn nữa có một cỗ cảm giác quen thuộc đang dâng lên ở trong lòng, nhưng chính là nhớ không nổi anh là ai.
Ngao Húc Bang nhíu mày, nhịn không được quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Đào Thế Đường.
Ở đây ba người đều lặng im không nói, cứ mãi nhìn lẫn nhau.
Sau một lúc lâu, Đào Xán Xán dẫn đầu mở miệng, “Thực xin lỗi, tôi từng bị tai nạn xe, mất đi trí nhớ, cho nên không thể nhớ nổi một vài chuyện trước kia, bởi vì cảm giác anh cho tôi rất quen thuộc, tôi sợ...... Tôi sợ mình đã quên anh......”
Sắc mặt Ngao Húc Bang trầm xuống, mày cau chặt, “Tôi không biết cô.”
Đào Xán Xán hơi hơi nhăn mày lại, nghẹn lại ở yết hầu, trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Tôi thực sự không biết anh sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Cô cần phải biết tôi sao?” Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô, lãnh đạm hỏi.
“Tôi......” Cô ngây ngẩn cả người, đối với người đàn ông lần đầu gặp mặt này, vậy mà cô lại có một loại tình cảm phức tạp. “Trực giác của tôi nói cho tôi biết, tôi biết anh.”
“Tôi phải nói với cô, chúng ta hoàn toàn không biết nhau.” Ngao Húc Bang đè thấp âm lượng, giống như đang cố đè nén cái gì.
“Xán Xán” Đào Thế Đường tham gia câu chuyện của hai người bọn họ. “Anh ta hôm nay vừa mới đến trấn Hạnh Phúc báo danh, anh hai còn có một số việc muốn dặn dò anh ta, em đi về trước được không?”
Đào Xán Xán phục hồi tinh thần lại, do dự trong chốc lát, gật gật đầu, “Vậy anh ấy...... Sẽ ở lại chỗ này sao?”
“Ừ.” Đào Thế Đường không chút nào lo lắng nói, “Bắt đầu từ ngày mai, anh ta chính là cảnh sát của Trấn Hạnh Phúc.”
Cô giãn hàng mày, hướng Ngao Húc Bang lộ ra nụ cười chói lọi như ánh mặt trời, “Tôi đi về trước đây, tạm biệt.”
Nhìn bóng dáng cô rời đi, hai người đàn ông đều im lặng.
Hồi lâu, Ngao Húc Bang chuyển động khuôn mặt cương nghị thô ráp, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy trước mặt đến Đào Thế Đường, hai tay dùng sức chụp vào bàn gỗ, hai tròng mắt mở thật to, phát ra tiếng gầm rú như sấm
“Tại sao cô ấy lại mất trí nhớ?”
Đào Thế Đường ngẩng đầu, mỉm cười, chậm rãi nói: “Bởi vì yêu.”
“Không nghĩ tới anh lại thành công như vậy, đã trở thành Cục trưởng.”
Nghĩ đến lần đầu tiên khi anh nhìn thấy Đào Thế Đường, Đào Thế Đường vẫn là một cảnh sát mới toanh, không nghĩ tới mười lăm năm sau, anh ta đã trở thành Cục trưởng. Mà chính anh, tiến bộ lớn nhất, chính là từ một tên côn đồ biến thành cảnh sát bảo vệ dân chúng.
“Cậu cũng không vừa.” Đào Thế Đường ba mươi bảy tuổi đã trở thành người đàn ông thành thục có sự nghiệp, cũng là ba ba tốt của một cậu con trai và một cô bé gái. “Lúc trước nghe nói cậu là cấp dưới của Uông Đào, không nghĩ tới là thật.”
“Như thế nào? Tôi không thể làm cảnh sát sao?” Ngao Húc Bang lạnh lẽo ‘Xuy’ một tiếng, dù sao mọi người đều khinh thường anh, bất quá anh đã là cảnh sát, ai khó chịu thì đến cắn anh!
“Không có, chẳng qua tôi thực sự không nghĩ tới, cậu sẽ bị triệu trở về trấn Hạnh Phúc.” Đào Thế Đường cười nói.
“Mẹ kiếp!” Ngao Húc Bang tức giận trừng mắt liếc nhìn anh. “Cũng không phải tôi nguyện ý.”
“Như vậy cũng tốt, đã lâu không gặp cậu.” Đào Thế Đường không giống với anh, rất muốn muốn cùng anh ôn chuyện.
“Thật lâu không gặp, cùng không muốn gặp, hai chuyện kém nhau rất lớn.” Ngao Húc Bang lạnh lùng nói, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt của đoàn người phía trước nhìn anh, trong lòng thực không thoải mái.
Tốt thật! Anh trước kia là làm hết chuyện xấu, cho nên hiện tại có báo ứng, chẳng những nên vì nhân dân đả kích tội phạm, còn phải thừa nhận ánh mắt khác thường của mọi người.
Đào Thế Đường giả vờ không có nghe thấy lời nói của anh, rất kiên nhẫn cười nói: “Tìm được chỗ ở chưa?”
“Vẫn chưa.” Cho nên hôm nay anh chuẩn bị ngủ ở sở cảnh sát, ngày mai sẽ tìm biện pháp.
“Nhà của tôi có phòng khách......”
Ngao Húc Bang cắt ngang lời nói của anh, “Ông lão nhà cậu thì sao?”
“Mấy năm nay thân thể của ông không được tốt lắm.” Đào Thế Đường đương nhiên biết ông lão trong miệng anh là chỉ cha mình. “Bất quá vẫn là sinh long hoạt hổ, thanh âm mắng chửi giống như chuông đồng.”
Ngao Húc Bang vẫy vẫy tay, “Quên đi, đỡ phải để cho ông lão kia nhìn thấy tôi, lại bị tôi làm tức giận đến trái tim bệnh phát tác.”
Đào Thế Đường sửa sang lại văn kiện trên bàn một chút, “Kỳ thật ba tôi mấy năm nay vẫn luôn nhắc cậu, có rảnh phải đến gặp lão nhân gia đi!”
“Tôi đã hứa với ông ấy, sẽ không tới gần nhà họ Đào nửa bước.” Đó là lời thề mà anh đã từng hứa với ông.
“Chuyện đã qua lâu như vậy, nói gì đi nữa, sau khi cậu rời đi không lâu, ba tôi tỉnh táo lại, cũng hiểu không phải là lỗi của cậu, cậu cũng đừng để ở trong lòng.” Đào Thế Đường cười nói.
Ngao Húc Bang bĩu môi, ưỡn thắt lưng, “Không kém, tôi cũng đã sớm quên.”
Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên.
Đào Thế Đường quay đầu nhìn về phía cửa gỗ, “Vào đi.”
Cửa gỗ bị đẩy ra, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn ló vào. “Anh hai, em mang cơm trưa đến cho anh.” Nghe thanh âm mềm mại này, thân mình Ngao Húc Bang nháy mắt cứng ngắc, tự nhiên mà nhìn về phía cửa, chỉ thấy một cô gái thân hình nhỏ nhắn đi vào văn phòng, thân thể của cô yểu điệu, thon dài, mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, hợp với chiếc quần đùi màu tím than, lộ ra một đôi chân dài thon thả trên chân thoải mái mang đôi dép lê, lộ ra đầu ngón chân đáng yêu lại sạch sẽ.
Đào Thế Đường nhìn đứa em gái kém mình mười hai tuổi, tươi cười đầy mặt nói: “Cám ơn em, Xán Xán.”
“Anh có khách à?” Ánh mắt Đào Xán Xán vừa vặn dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú của anh, lập tức giống như có cái gì va chạm vào ngực của cô, làm cho cô khó thở, loạng choạng.
Ngao Húc Bang vội vàng đứng dậy, đỡ lấy thân mình nhỏ nhắn của cô, cùng cô tiếp xúc gần gũi.
“Anh...... Xin chào.” Sắc mặt Đào Xán Xán nóng hồng, cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng cháy từ cánh tay của anh rơi vào trên người cô.
Ngao Húc Bang không nói chuyện, chậm rãi buông cô ra, không ngừng cào tóc.
Đào Xán Xán nghiêng đầu, nhìn nửa bên mặt của anh, một hồi lâu mới mở miệng, “A...... Xin hỏi, không phải tôi đã gặp anh ở đâu chứ?” Cô cảm thấy anh nhìn thật quen mắt, hơn nữa có một cỗ cảm giác quen thuộc đang dâng lên ở trong lòng, nhưng chính là nhớ không nổi anh là ai.
Ngao Húc Bang nhíu mày, nhịn không được quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Đào Thế Đường.
Ở đây ba người đều lặng im không nói, cứ mãi nhìn lẫn nhau.
Sau một lúc lâu, Đào Xán Xán dẫn đầu mở miệng, “Thực xin lỗi, tôi từng bị tai nạn xe, mất đi trí nhớ, cho nên không thể nhớ nổi một vài chuyện trước kia, bởi vì cảm giác anh cho tôi rất quen thuộc, tôi sợ...... Tôi sợ mình đã quên anh......”
Sắc mặt Ngao Húc Bang trầm xuống, mày cau chặt, “Tôi không biết cô.”
Đào Xán Xán hơi hơi nhăn mày lại, nghẹn lại ở yết hầu, trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Tôi thực sự không biết anh sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Cô cần phải biết tôi sao?” Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô, lãnh đạm hỏi.
“Tôi......” Cô ngây ngẩn cả người, đối với người đàn ông lần đầu gặp mặt này, vậy mà cô lại có một loại tình cảm phức tạp. “Trực giác của tôi nói cho tôi biết, tôi biết anh.”
“Tôi phải nói với cô, chúng ta hoàn toàn không biết nhau.” Ngao Húc Bang đè thấp âm lượng, giống như đang cố đè nén cái gì.
“Xán Xán” Đào Thế Đường tham gia câu chuyện của hai người bọn họ. “Anh ta hôm nay vừa mới đến trấn Hạnh Phúc báo danh, anh hai còn có một số việc muốn dặn dò anh ta, em đi về trước được không?”
Đào Xán Xán phục hồi tinh thần lại, do dự trong chốc lát, gật gật đầu, “Vậy anh ấy...... Sẽ ở lại chỗ này sao?”
“Ừ.” Đào Thế Đường không chút nào lo lắng nói, “Bắt đầu từ ngày mai, anh ta chính là cảnh sát của Trấn Hạnh Phúc.”
Cô giãn hàng mày, hướng Ngao Húc Bang lộ ra nụ cười chói lọi như ánh mặt trời, “Tôi đi về trước đây, tạm biệt.”
Nhìn bóng dáng cô rời đi, hai người đàn ông đều im lặng.
Hồi lâu, Ngao Húc Bang chuyển động khuôn mặt cương nghị thô ráp, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy trước mặt đến Đào Thế Đường, hai tay dùng sức chụp vào bàn gỗ, hai tròng mắt mở thật to, phát ra tiếng gầm rú như sấm
“Tại sao cô ấy lại mất trí nhớ?”
Đào Thế Đường ngẩng đầu, mỉm cười, chậm rãi nói: “Bởi vì yêu.”
Tác giả :
Mễ Lộ Lộ