Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 64: Côn trùng cắn lá cây
Chương 64:
Editor: Búnn.
Trận này Bùi Nguyên Tu thắng nhanh hơn kiếp trước gần nửa năm.
Chắc hắn là do hắn trọng sinh, mang theo trí nhớ kiếp trước.
Tuy nói hắn trọng sinh sinh ra hiệu ứng hồ điệp, cho nên việc quân địch bài binh bố trận, điều động nhân lực có thay đổi khác với kiếp trước. Nhưng thói quen điều binh khiển tướng cùng lãnh binh chi tướng của thống soái vẫn không thay đổi.
Bùi Nguyên Tu vẫn làm theo trí nhớ kiếp trước cho nên cuộc chiến bình định này có thể nói là đánh thoải mái.
Sau khi đại thắng, tấu chương chuyển đi chưa được mấy ngày, Bùi Nguyên Tu liền nhận được thư của nhà ngoại ở phía Nam, cữu của hắn hồi kinh báo cáo công tác, được Thuận Khải Đế khen ngợi, được giữ lại làm Công Bộ Viên Ngoại lang ở kinh thành.
Cái này giống hệt kiếp trước, Bùi Nguyên Tu hiểu được, không lâu sau ngoại tổ phụ của hắn cũng sẽ được gọi hồi kinh. Như vậy có lẽ cũng sắp đến lúc hắn được phong làm Phiên Vương như kiếp trước rồi.
Các triều đại thay đổi, chỉ cần là người được Hoàng thượng ấm phong làm Phiên Vương, đóng ở biên cương thì người nhà sẽ được giữ lại ở trong kinh, sống dưới mí mắt của Hoàng thượng. Thoạt nhìn thì có vẻ làm quan ở kinh thành cao quý hơn, nhưng thật ra là Đế Vương sợ Phiên Vương nảy sinh dã tâm, cho nên giữ người lại làm con tin thôi.
Người ngoài nhìn thấy, mặc dù có tổ mẫu, huynh đệ, nhưng chỉ có người bên trong mới hiểu, tất cả những người này đều không phải là người thân, cần gì nói đến con tin.
Bùi Nguyên Tu không thân với người trong tộc, lúc về phía nam giữ đạo hiếu ba năm cũng nhận được sự chiếu cố từ nhà ngoại, cho nên hắn lại thân thiết với bên ngoại hơn.
Kiếp trước, nhà ngoại tổ mẫu của Bùi Nguyên Tu là con tin Hoàng đế dùng để quản thúc hắn.
Cho nên điểm này, Bùi Nguyên Tu hoàn toàn không lo lắng, đời trước hắn không có suy nghĩ tạo phản, đời này hắn càng không có dã tâm đó, thầm nghĩ chỉ cần nắm tay người mình tâm tâm niệm niệm sống qua ngày thôi. Mà dù hắn có dã tâm, vì không muốn Cửu Nhi đau lòng cũng sẽ thu tâm tư đó lại.
Bên ngoại và cữu cữu vốn là người làm quan không có công trạng gì lớn, vào kinh thì tương đương với việc được chú ý nhiều hơn thì có gì không tốt?
Bùi Nguyên Tu cảm thấy, bây giờ hắn có công trạng, có thân phận, chỉ cần đợi Cửu Nhi cập kê là cưới vào cửa thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng cũng thả lỏng hơn rất nhiều, mỗi ngày trong quân ngoại, ngoại trừ xử lý một ít quân vụ thì cũng là luyện tập một ít quyền cước với các tướng sĩ, đợi Thuận Khải Đế hạ chiếu chuẩn cho hắn khải hoàn về triều.
Tính đi tính lại, còn hơn một tháng nữa là tiết Vạn thọ rồi, nếu như kiếp trước thì hẳn là hắn có thể về đến kinh đúng dịp đó, như vậy thì trong vạn thọ yến cũng có thể nhìn thấy Cửu Nhi rồi.
Không nói đến việc Bùi Nguyên Tu ở Bắc Cương có tính toán gì.
Lại nói đến trong kinh thành, gần đây mới xuất hiện dấu vết thần kỳ.
Trong ngõ lớn phố nhỏ đều có lá cây bị sâu cắn thành chữ.
Bất luận cổ kim, mọi người luôn như vậy, làm là việc không có cách giải thích thì đều lấy mũ thần bí ra chụp.
Trên phố đồn: Có lẽ đây là trên đời có việc muốn lay tỉnh người đời đó!
Kết quả, việc sâu cắn lá cây khiến cho quan ngự sử phải cảnh giác, tấu chương giống như lá cây ào ào rơi xuống án thư của Thuận Khải Đế.
Sau khi nhìn thấy, để ý có điều bất thường, Thuận Khải Đế lập tức quăng tấu chương đi. Cho nên tấu chương thắng trận của Bùi Nguyên Tu cũng không làm cho Thuận Khải Đế nở một nụ cười.
Liên tục vài ngày, áp suất trong Cần Chính điện vô cùng thấp. Cát An không dám thở mạnh, chỉ sợ một lần thất thần chọc giận Thuận Khải Đế thì mông của hắn sẽ nở hoa.
Ngày hôm nay, sau lần thứ năm Thuận Khải Đế quăng tấu chương, bên ngoài ngự thư phòng có tiểu thái giám truyền bẩm: "Thụy Mẫn công chúa đến!"
Cát An lén lau mồ hôi, tiểu cứu tinh, cuối cùng ngài cũng đến rồi.
Rèm được vén lên, Lung Nguyệt cầm một hộp đựng thức ăn tiến vào.
"Nữ nhi thỉnh an phụ thân!" Lung Nguyệt phúc thân hành lễ.
"Con bé này lại tới rồi!" Mặc dù tâm tình không tốt nhưng Thuận Khải Đế vẫn ôn hòa với tiểu khuê nữ như trước, vẫy tay để nàng đến bên cạnh.
"Thời tiết nóng, mẫu thân sợ phụ thân mải làm quốc sự dẫn đến bị trúng nắng nên đặc biệt nấu cháo lá sen dặn nữ nhi mang tới chỗ phụ thân." Lung Nguyệt đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho Cát An, cười tít mắt nói: "Là mẫu thân tự tay nấu đó!"
Nghe Lung Nguyệt nói xong, tâm tình Thuận Khải Đế tốt hơn rất nhiều.
Nếu như nói hỏa khí mấy ngày nay của Thuận Khải Đế lớn thì cũng có năm phần liên quan đến Cẩn Hoàng hậu.
Việc đó còn xảy ra cùng một ngày với ngày mà nhóm Quan ngử sử dâng tấu chương nói về 'Dấu vết của thần tiên".
Editor: Búnn.
Trận này Bùi Nguyên Tu thắng nhanh hơn kiếp trước gần nửa năm.
Chắc hắn là do hắn trọng sinh, mang theo trí nhớ kiếp trước.
Tuy nói hắn trọng sinh sinh ra hiệu ứng hồ điệp, cho nên việc quân địch bài binh bố trận, điều động nhân lực có thay đổi khác với kiếp trước. Nhưng thói quen điều binh khiển tướng cùng lãnh binh chi tướng của thống soái vẫn không thay đổi.
Bùi Nguyên Tu vẫn làm theo trí nhớ kiếp trước cho nên cuộc chiến bình định này có thể nói là đánh thoải mái.
Sau khi đại thắng, tấu chương chuyển đi chưa được mấy ngày, Bùi Nguyên Tu liền nhận được thư của nhà ngoại ở phía Nam, cữu của hắn hồi kinh báo cáo công tác, được Thuận Khải Đế khen ngợi, được giữ lại làm Công Bộ Viên Ngoại lang ở kinh thành.
Cái này giống hệt kiếp trước, Bùi Nguyên Tu hiểu được, không lâu sau ngoại tổ phụ của hắn cũng sẽ được gọi hồi kinh. Như vậy có lẽ cũng sắp đến lúc hắn được phong làm Phiên Vương như kiếp trước rồi.
Các triều đại thay đổi, chỉ cần là người được Hoàng thượng ấm phong làm Phiên Vương, đóng ở biên cương thì người nhà sẽ được giữ lại ở trong kinh, sống dưới mí mắt của Hoàng thượng. Thoạt nhìn thì có vẻ làm quan ở kinh thành cao quý hơn, nhưng thật ra là Đế Vương sợ Phiên Vương nảy sinh dã tâm, cho nên giữ người lại làm con tin thôi.
Người ngoài nhìn thấy, mặc dù có tổ mẫu, huynh đệ, nhưng chỉ có người bên trong mới hiểu, tất cả những người này đều không phải là người thân, cần gì nói đến con tin.
Bùi Nguyên Tu không thân với người trong tộc, lúc về phía nam giữ đạo hiếu ba năm cũng nhận được sự chiếu cố từ nhà ngoại, cho nên hắn lại thân thiết với bên ngoại hơn.
Kiếp trước, nhà ngoại tổ mẫu của Bùi Nguyên Tu là con tin Hoàng đế dùng để quản thúc hắn.
Cho nên điểm này, Bùi Nguyên Tu hoàn toàn không lo lắng, đời trước hắn không có suy nghĩ tạo phản, đời này hắn càng không có dã tâm đó, thầm nghĩ chỉ cần nắm tay người mình tâm tâm niệm niệm sống qua ngày thôi. Mà dù hắn có dã tâm, vì không muốn Cửu Nhi đau lòng cũng sẽ thu tâm tư đó lại.
Bên ngoại và cữu cữu vốn là người làm quan không có công trạng gì lớn, vào kinh thì tương đương với việc được chú ý nhiều hơn thì có gì không tốt?
Bùi Nguyên Tu cảm thấy, bây giờ hắn có công trạng, có thân phận, chỉ cần đợi Cửu Nhi cập kê là cưới vào cửa thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng cũng thả lỏng hơn rất nhiều, mỗi ngày trong quân ngoại, ngoại trừ xử lý một ít quân vụ thì cũng là luyện tập một ít quyền cước với các tướng sĩ, đợi Thuận Khải Đế hạ chiếu chuẩn cho hắn khải hoàn về triều.
Tính đi tính lại, còn hơn một tháng nữa là tiết Vạn thọ rồi, nếu như kiếp trước thì hẳn là hắn có thể về đến kinh đúng dịp đó, như vậy thì trong vạn thọ yến cũng có thể nhìn thấy Cửu Nhi rồi.
Không nói đến việc Bùi Nguyên Tu ở Bắc Cương có tính toán gì.
Lại nói đến trong kinh thành, gần đây mới xuất hiện dấu vết thần kỳ.
Trong ngõ lớn phố nhỏ đều có lá cây bị sâu cắn thành chữ.
Bất luận cổ kim, mọi người luôn như vậy, làm là việc không có cách giải thích thì đều lấy mũ thần bí ra chụp.
Trên phố đồn: Có lẽ đây là trên đời có việc muốn lay tỉnh người đời đó!
Kết quả, việc sâu cắn lá cây khiến cho quan ngự sử phải cảnh giác, tấu chương giống như lá cây ào ào rơi xuống án thư của Thuận Khải Đế.
Sau khi nhìn thấy, để ý có điều bất thường, Thuận Khải Đế lập tức quăng tấu chương đi. Cho nên tấu chương thắng trận của Bùi Nguyên Tu cũng không làm cho Thuận Khải Đế nở một nụ cười.
Liên tục vài ngày, áp suất trong Cần Chính điện vô cùng thấp. Cát An không dám thở mạnh, chỉ sợ một lần thất thần chọc giận Thuận Khải Đế thì mông của hắn sẽ nở hoa.
Ngày hôm nay, sau lần thứ năm Thuận Khải Đế quăng tấu chương, bên ngoài ngự thư phòng có tiểu thái giám truyền bẩm: "Thụy Mẫn công chúa đến!"
Cát An lén lau mồ hôi, tiểu cứu tinh, cuối cùng ngài cũng đến rồi.
Rèm được vén lên, Lung Nguyệt cầm một hộp đựng thức ăn tiến vào.
"Nữ nhi thỉnh an phụ thân!" Lung Nguyệt phúc thân hành lễ.
"Con bé này lại tới rồi!" Mặc dù tâm tình không tốt nhưng Thuận Khải Đế vẫn ôn hòa với tiểu khuê nữ như trước, vẫy tay để nàng đến bên cạnh.
"Thời tiết nóng, mẫu thân sợ phụ thân mải làm quốc sự dẫn đến bị trúng nắng nên đặc biệt nấu cháo lá sen dặn nữ nhi mang tới chỗ phụ thân." Lung Nguyệt đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho Cát An, cười tít mắt nói: "Là mẫu thân tự tay nấu đó!"
Nghe Lung Nguyệt nói xong, tâm tình Thuận Khải Đế tốt hơn rất nhiều.
Nếu như nói hỏa khí mấy ngày nay của Thuận Khải Đế lớn thì cũng có năm phần liên quan đến Cẩn Hoàng hậu.
Việc đó còn xảy ra cùng một ngày với ngày mà nhóm Quan ngử sử dâng tấu chương nói về 'Dấu vết của thần tiên".
Tác giả :
Tiểu Dương