Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 145: Biên thành yên bình mơ thấy ác mộng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Bùi Nguyệt Tu ôm Lung Nguyệt vào trong Hành Quán, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường tính đứng lên rửa mặt chải đầu rồi lại vào với nàng. Không ngờ lại phát hiện ống tay áo của mình bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy chặt.
Bùi Nguyệt Tu cưng chiều nhìn nàng cười cười, nhẹ tay rút ống tay áo của bản thân ra khỏi tay nàng. Chỉ là vừa kéo được một nửa, Lung Nguyệt liền mơ hồ tỉnh lại, dáo dác tìm hắn khắp nơi, luôn miệng gọi tên hắn: “ Bùi Nguyệt Tu, Bùi Nguyệt Tu,….”
“Ta ở đây, ta ở đây.” Bùi Nguyệt Tu ôn nhu trả lời nàng.
“Ưm…”Lung Nguyệt đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, áp lên má rồi mới an tâm ngủ tiếp. Khuôn mặt bé xinh cọ cọ lên mu bàn tay hắn, ngoan ngoãn như một bé mèo nhỏ.
Dung nhan tinh xảo còn hơi chút phấn nộn vẫn vương vệt nước mắt cùng mấy vết bẩn, hẳn là đã bị dính vào lúc còn đừng trên tường thành.
Bùi Nguyệt Tu hắn cảm thấy đau lòng.
Bảo Đào Châu chuyển nhuyễn tháp đến gần giường, hắn vén áo ngồi lên, Lung Nguyệt vẫn cứ gắt gao nắm chặt lấy bàn tay hắn như cũ.
“Vương gia, nước ấm đã chuẩn bị xong, ngài đi rửa mặt đi đã.” Hoán Ngọc đứng ngoài bẩm báo.
“Đưa vào đây.” Ánh mắt Bùi Nguyệt Tu vẫn quấn quít trên khuôn mặt của nhỏ nhắn của Lung Nguyệt, nhàn nhạt phân phó.
Hoán Ngọc lên tiếng trả lời rồi bưng nước vào, Bùi Nguyệt Tu dùng khăn vắt khô nước rồi lau khô vết bẩn cùng vết nước mắt tèm lem trên gương mặt nàng. Sau
Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Nhuyễn tháp
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Bùi Nguyệt Tu ôm Lung Nguyệt vào trong Hành Quán, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường tính đứng lên rửa mặt chải đầu rồi lại vào với nàng. Không ngờ lại phát hiện ống tay áo của mình bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy chặt.
Bùi Nguyệt Tu cưng chiều nhìn nàng cười cười, nhẹ tay rút ống tay áo của bản thân ra khỏi tay nàng. Chỉ là vừa kéo được một nửa, Lung Nguyệt liền mơ hồ tỉnh lại, dáo dác tìm hắn khắp nơi, luôn miệng gọi tên hắn: “ Bùi Nguyệt Tu, Bùi Nguyệt Tu,….”
“Ta ở đây, ta ở đây.” Bùi Nguyệt Tu ôn nhu trả lời nàng.
“Ưm…”Lung Nguyệt đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, áp lên má rồi mới an tâm ngủ tiếp. Khuôn mặt bé xinh cọ cọ lên mu bàn tay hắn, ngoan ngoãn như một bé mèo nhỏ.
Dung nhan tinh xảo còn hơi chút phấn nộn vẫn vương vệt nước mắt cùng mấy vết bẩn, hẳn là đã bị dính vào lúc còn đừng trên tường thành.
Bùi Nguyệt Tu hắn cảm thấy đau lòng.
Bảo Đào Châu chuyển nhuyễn tháp đến gần giường, hắn vén áo ngồi lên, Lung Nguyệt vẫn cứ gắt gao nắm chặt lấy bàn tay hắn như cũ.
“Vương gia, nước ấm đã chuẩn bị xong, ngài đi rửa mặt đi đã.” Hoán Ngọc đứng ngoài bẩm báo.
“Đưa vào đây.” Ánh mắt Bùi Nguyệt Tu vẫn quấn quít trên khuôn mặt của nhỏ nhắn của Lung Nguyệt, nhàn nhạt phân phó.
Hoán Ngọc lên tiếng trả lời rồi bưng nước vào, Bùi Nguyệt Tu dùng khăn vắt khô nước rồi lau khô vết bẩn cùng vết nước mắt tèm lem trên gương mặt nàng. Sau
Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Nhuyễn tháp
Tác giả :
Tiểu Dương