Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 130-1: Phu thê ngọt ngào trong thư phòng, Lung Nguyệt ra mặt giúp Tiểu Mã (1)
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lung Nguyệt thấy Tiểu Mã tiên sinh nhíu mày, không rõ hắn ta đang suy nghĩ chuyện gì, nàng cũng chẳng hề để ý, chỉ cười nhẹ một cái rồi bước vào thư phòng.
Ở phía đối diện, Lưu Hải dẫn binh lính tuần tra đi ngang qua, chắp tay chào nàng.
Lung Nguyệt vuốt cằm. Tẩy Bích đứng sát bên chợt giống như trúng tà, vội vàng trốn ra sau lưng nàng. Nàng cảm thấy khó hiểu vô cùng, vừa nhướn mắt nhìn lên đã thấy Lưu Hải vuốt mũi, đầy vẻ xấu hổ.
Ặc...
Hai người này... chẳng lẽ có gì đó mờ ám?
Nàng bước vào trong thư phòng. Bùi Nguyên Tu đang ngồi ở bàn, viết chữ.
Lung Nguyệt xoay người, cầm lấy hộp thức ăn, bảo Tẩy Bích đi ra ngoài, còn mình thì bước tới ghế đệm bên cửa sổ, ngồi xuống, đôi môi anh đào khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về phía trượng phu.
Lúc này, Bùi Nguyên Tu vô cùng trầm tĩnh, nghiêm túc, già dặn, dùng một câu ở thời hiện đại của Lung Nguyệt, phải gọi là: Quá soái! Điều đó khiến nàng cảm thấy an toàn hơn hẳn.
"Đang nhìn gì đó?" Bùi Nguyên Tu viết xong liền nhấc bút, ngẩng đầu, trông thấy Lung Nguyệt đang mở to đôi mắt như nước hồ thu, chăm chú nhìn mình.
"Đang nhìn Vương gia bây giờ, so với vị Vương gia vô lại ở Bích Thương viện kia, không biết có phải là cùng một người chăng?” Lung Nguyệt chớp mắt.
"Dám chế nhạo gia, phải đánh!" Bùi Nguyên Tu giả vờ giận dỗi, đưa tay lên với nàng.
Lung Nguyệt lắc đầu. Nàng chỉ cười, nói, “Vương gia đánh ta sao?”
"Ta nào dám!" Bùi Nguyên Tu đứng dậy, đặt nàng ngồi lên đùi, tựa vào giữa ghế, “Hôm nay, chúng ta ăn món ngon gì?”
"Cháo hạt sen nấu cùng lá sen xanh biếc.” Lung Nguyệt mở hộp thức ăn, lấy ra một chiếc bát được tạo hình cánh sen bằng bạch ngọc, “Trời nóng, dĩ nhiên là ăn điểm tâm không ngon, chẳng bằng ăn ít cháo nóng này trước để khai vị.” Nói xong, nàng múc một muỗng, đưa tới bên miệng Bùi Nguyên Tu.
Bùi Nguyên Tu gặp Lung Nguyệt liền lập tức biến thành một Vương gia vô lại. Hai cánh tay của hắn chỉ biết ôm thê tử vào lòng, để mặc nàng đút cho mình ăn.
“Vừa rồi, ta có gặp Tiểu Mã tiên sinh.” Lung Nguyệt nhìn Bùi Nguyên Tu ăn một ngụm cháo, nói.
"Rồi sao?” Bùi Nguyên Tu hỏi.
"Hắn nói có việc cần ta giúp!” Lung Nguyệt cười khẽ.
"Đừng để ý tới hắn!” Bùi Nguyên Tu trả lời ấp úng.
"Vì sao?" Lung Nguyệt chớp mắt, nói, “Ta nghĩ, việc mà Tiểu Mã tiên sinh muốn ta giúp, chỉ sợ rằng có liên quan tới Trầm Mạt Nương!”
Nàng vừa dứt lời, Bùi Nguyên Tu đã sặc cháo.
Lung Nguyệt nhanh chóng vỗ ngực cho hắn, giúp hắn điều hòa lại hơi thở.
Bùi Nguyên Tu ho hai tiếng, mãi tới khi thở đều lại được, hắn mới nói với Lung Nguyệt, “Nhắc chuyện của hai người đó làm gì!”
Lung Nguyệt cười nhẹ thành tiếng. Lúc này, vẻ mặt của Bùi Nguyên Tu cực kỳ giống một đứa trẻ không ăn được quả ngon, vô cùng mất hứng. Lung Nguyệt hiểu hắn đang nghĩ cái gì, liền nói, “Vương gia không cần phải như thế, chuyện hiểu lầm lúc trước là do phu thê chúng ta không chịu thổ lộ tình cảm với đối phương, cho dù không có Trầm Mạt Nương thì cũng sẽ có Triệu Mạt Nương, Tiền Mạt Nương mà thôi. Bây giờ, trái lại, ta còn muốn cảm tạ nàng ta. Nếu không nhờ nàng ta, ta sẽ không biết rằng vì cầu hôn Cửu Nhi, Vương gia đã phải dụng tâm lương khổ, hao tổn tâm tư đến mức nào!”
"Ừ!" Bùi Nguyên Tu rên rỉ một tiếng, “Vương phi biết là tốt rồi, sau này đừng có nghĩ oan cho ta đó!”
"Sẽ không đâu!" Lung Nguyệt nói xong liền hôn lên đôi môi mỏng của Bùi Nguyên Tu.
Khó mà được dịp nàng chủ động như vậy, hắn nào có bỏ qua cơ hội này, bàn tay lập tức ôm lấy sau gáy nàng, đôi môi đè lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn.
"Ưm... Vương gia... ưm... cháo...”
*Tiếng bể nát vang lên*
Chiếc chén bạch ngọc trong tay Lung Nguyệt bị rơi xuống đất, vỡ nát hết cả.
"Vương phi..."
"Vương gia..."
Hai giọng nói đồng thanh vang lên ở bên ngoài cửa. Ngay sau đó, một nam một nữ chen nhau lách cửa để vào, nào ngờ lại mắc kẹt ngay ngoài khung cửa.
Hai người đó là Tẩy Bích đang canh giữ bên ngoài và Lưu Hải đang đi tuần tra xung quanh.
Nghe tiếng vỡ nát phát ra từ bên trong phòng, cả hai lập tức chạy vào, lo sợ chủ tử bị thương, tuy cửa phòng chỉ mở nửa cánh, nhưng không hề gây khó khăn cho hai người.
Kết quả, cả hai bị kẹt vào cùng một chỗ, lại vấp vào cạnh cửa, Tẩy Bích ngã đè lên người Lưu Hải, hai người cùng nhau nhào vào thư phòng.
Thấy có người xông tới, Lung Nguyệt vốn dĩ có hơi hoảng sợ, vội vàng đứng dậy khỏi Bùi Nguyên Tu, nhưng khi xoay người lại, nhìn thấy hai người kia chật vật cùng nhau như vậy, nàng liền bật cười thành tiếng.
Tẩy Bích bò ra khỏi người Lưu Hải, chạy khỏi hắn thật xa, giống như đang trốn bệnh dịch vậy.
Lưu Hải cũng vô cùng xấu hổ. Hắn lập tức chắp tay, cúi đầu Tẩy Bích, lễ phép mà nói, “Xin Tẩy Bích cô nương thử lỗi, là tại hạ lỗ mãng. Mời cô nương vào trước.”
Tẩy Bích đỏ mặt, cúi đầu, gật liên tục.
Cô nương ở những nhà khác, cho dù là ai gặp phải việc như vậy cũng không thể bình tĩnh, xem như nó chưa từng xảy ra được.
Bùi Nguyên Tu hắng giọng, nói, “Gọi gã sai vặt vào đây, thu dọn chỗ này đi!”
Tẩy Bích vâng dạ, xoay người, định đi ra ngoài, nào ngờ lại thấy Lưu Hải cũng có ý muốn đi, nàng ta đành dừng bước, để đối phương đi trước.
Nào ai biết được, Lưu Hải lại nói, "Mời cô nương đi trước!"
Khuôn mặt của Tẩy Bích càng ửng đỏ. Nàng ta cúi đầu, chạy ra ngoài thật nhanh, trong lúc đi còn rất vội vã, lảo đảo mấy cái. May mà có Lưu Hải giúp đỡ, bằng không thì nàng ta sẽ ngã lăn ra đất.
Tẩy Bích đứng vững, sau đó nhún người, nói lời cảm tạ với Lưu Hải rồi đi tìm gã sai vặt. Trong lòng nàng ta vô cùng ấm ức, tại sao cứ gặp hắn là mình gặp phải chuyện không tốt, không bị dọa ngất thì cũng suýt té ngã! Trời ơi, xấu hổ chết đi được!
Lung Nguyệt thấy bọn họ rời khỏi rồi mới xoay người, hỏi Bùi Nguyên Tu, “Hai người đó có khúc mắc gì với nhau không?”
Bùi Nguyên Tu lắc đầu, nói, "Không biết!"
"Vậy thì lát nữa trở về, ta đi hỏi đám người Hoán Ngọc thử.” Lung Nguyệt chớp chớp đôi mắt đen, lại nói, “Chuyện của Trầm Mạt Nương, Vương gia chỉ cần dặn Tiểu Mã tiên sinh không nên quá niềm nở. Cứ để mặc nàng ta trong khoảng mười ngày nửa tháng, nhất định sẽ có trò hay để xem!”
"Vì sao?" Bùi Nguyên Tu thắc mắc.
"Vương gia hẳn cũng biết một câu tục ngữ: Trước cửa quả phụ, nhiều thị phi?” Lung Nguyệt híp mắt, hệt như một con hồ ly gian xảo, "Trầm Mạt Nương là một nữ nhân, lại là phụ nhân biết điểm trang, mở cửa lập nhà, trong nhà lại chẳng có nam nhân hay con cái, sớm muộn cũng có kẻ háo sắc, không đứng đắn tới phá cửa nhà, trêu ghẹo, muốn sinh sự.” Lung Nguyệt dứt lời, nháy mắt mấy cái với Bùi Nguyên Tu, “Cho dù là nữ nhân mạnh mẽ, cứng cỏi thì cũng cần có ai đó để dựa vào. Bị người ta làm phiền nhiều quá, nàng ta sẽ tự nhớ tới Tiểu Mã tiên sinh thôi.”
"Ừ!" Bùi Nguyên Tu từ chối cho ý kiến, chỉ đồng ý một tiếng, vẫy tay với Lung Nguyệt, “Lại đây.”
Lung Nguyệt thành thật bước tới bên cạnh hắn, bị hắn ôm chặt vào lòng, hừ hừ mấy cái, “Quả phụ? Không đứng đắn, trêu ghẹo? Còn phá cửa nhà quả phụ? Cửu Nhi của ta đúng là biết không có ít đâu nha! Hả?!” Hắn cố ý cao giọng, nhấn mạnh chữ cuối, giống như cho nàng một cái tát vậy.
"Dạ!" Lung Nguyệt thở nhẹ một hơi, che mông, nhìn Bùi Nguyên Tu mà bĩu môi, không dám nói thêm câu nào nữa. Mấy câu vừa rồi nàng nói, so với thân phận của nàng... đúng là không được tao nhã cho lắm.
"Ta chỉ nhìn thôi mà nàng cũng đau à?” Bùi Nguyên Tu cười, định giơ tay vỗ vào mông Lung Nguyệt, nhưng lại bật cười khi trông thấy khuôn mặt đỏ lựng của nàng. “Ha ha ha!” Hắn cười to mấy tiếng, sau đó đặt nàng ngồi lên đùi mình, thấp giọng hỏi, “Gia cai trị thế nào mà trong lòng Cửu Nhi lại bối rối như thế?”
"Như thế nào à? Trên đầu của hổ còn có vài con rận đấy! Huống hồ, lòng người khó lường, cho dù đang trong thời thái bình thịnh thế vẫn có chuyện phi pháp xảy ra. Nếu như Bắc Cương không có người xấu, mấy quan viên dưới quyền Vương gia đều phải ăn không ngồi rồi cả sao?” Lung Nguyệt gặp dịp khoe mẽ.
Vốn là vui đùa, Bùi Nguyên Tu cũng thuận theo nàng, nhíu mày, nói, “Ừ, gia thích nghe mấy lời này!”
Lung Nguyệt cười thầm: Đúng là quá kiêu ngạo.
Trong lòng chợt động, nàng đột nhiên hỏi, “Trầm Mạt Nương này và Tiểu Mã tiên sinh quả thực là thanh mai trúc mã, nhưng chưa hẳn là tình yêu nam nữ, có phải Tiểu Mã tiên sinh đã hiểu sai rồi không? Đừng để cuối cùng tính kế nửa ngày, rốt cuộc lại thành náo loạn, ép mua ép bán sẽ không hay lắm!”
"Chuyện này... chắc là không đâu! Tiểu Mã tiên sinh cũng là người thông minh lanh lợi mà.” Bùi Nguyên Tu có hơi do dự. Trong tình yêu nam nữ, hắn tự biết bản thân mình là tay gà mờ.
"Ai nói người khôn khéo sẽ không làm ra chuyện hồ đồ? Vương gia là người khôn khéo nhất trong số những người khôn khéo đấy!” Lung Nguyệt trêu chọc hắn.
"Dám chế nhạo gia? Buổi tối, ta nhất định phải trừng trị nàng!” Bùi Nguyên Tu cả giận, nói.
Lung Nguyệt vội vàng xin tha.
Lung Nguyệt thấy Tiểu Mã tiên sinh nhíu mày, không rõ hắn ta đang suy nghĩ chuyện gì, nàng cũng chẳng hề để ý, chỉ cười nhẹ một cái rồi bước vào thư phòng.
Ở phía đối diện, Lưu Hải dẫn binh lính tuần tra đi ngang qua, chắp tay chào nàng.
Lung Nguyệt vuốt cằm. Tẩy Bích đứng sát bên chợt giống như trúng tà, vội vàng trốn ra sau lưng nàng. Nàng cảm thấy khó hiểu vô cùng, vừa nhướn mắt nhìn lên đã thấy Lưu Hải vuốt mũi, đầy vẻ xấu hổ.
Ặc...
Hai người này... chẳng lẽ có gì đó mờ ám?
Nàng bước vào trong thư phòng. Bùi Nguyên Tu đang ngồi ở bàn, viết chữ.
Lung Nguyệt xoay người, cầm lấy hộp thức ăn, bảo Tẩy Bích đi ra ngoài, còn mình thì bước tới ghế đệm bên cửa sổ, ngồi xuống, đôi môi anh đào khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về phía trượng phu.
Lúc này, Bùi Nguyên Tu vô cùng trầm tĩnh, nghiêm túc, già dặn, dùng một câu ở thời hiện đại của Lung Nguyệt, phải gọi là: Quá soái! Điều đó khiến nàng cảm thấy an toàn hơn hẳn.
"Đang nhìn gì đó?" Bùi Nguyên Tu viết xong liền nhấc bút, ngẩng đầu, trông thấy Lung Nguyệt đang mở to đôi mắt như nước hồ thu, chăm chú nhìn mình.
"Đang nhìn Vương gia bây giờ, so với vị Vương gia vô lại ở Bích Thương viện kia, không biết có phải là cùng một người chăng?” Lung Nguyệt chớp mắt.
"Dám chế nhạo gia, phải đánh!" Bùi Nguyên Tu giả vờ giận dỗi, đưa tay lên với nàng.
Lung Nguyệt lắc đầu. Nàng chỉ cười, nói, “Vương gia đánh ta sao?”
"Ta nào dám!" Bùi Nguyên Tu đứng dậy, đặt nàng ngồi lên đùi, tựa vào giữa ghế, “Hôm nay, chúng ta ăn món ngon gì?”
"Cháo hạt sen nấu cùng lá sen xanh biếc.” Lung Nguyệt mở hộp thức ăn, lấy ra một chiếc bát được tạo hình cánh sen bằng bạch ngọc, “Trời nóng, dĩ nhiên là ăn điểm tâm không ngon, chẳng bằng ăn ít cháo nóng này trước để khai vị.” Nói xong, nàng múc một muỗng, đưa tới bên miệng Bùi Nguyên Tu.
Bùi Nguyên Tu gặp Lung Nguyệt liền lập tức biến thành một Vương gia vô lại. Hai cánh tay của hắn chỉ biết ôm thê tử vào lòng, để mặc nàng đút cho mình ăn.
“Vừa rồi, ta có gặp Tiểu Mã tiên sinh.” Lung Nguyệt nhìn Bùi Nguyên Tu ăn một ngụm cháo, nói.
"Rồi sao?” Bùi Nguyên Tu hỏi.
"Hắn nói có việc cần ta giúp!” Lung Nguyệt cười khẽ.
"Đừng để ý tới hắn!” Bùi Nguyên Tu trả lời ấp úng.
"Vì sao?" Lung Nguyệt chớp mắt, nói, “Ta nghĩ, việc mà Tiểu Mã tiên sinh muốn ta giúp, chỉ sợ rằng có liên quan tới Trầm Mạt Nương!”
Nàng vừa dứt lời, Bùi Nguyên Tu đã sặc cháo.
Lung Nguyệt nhanh chóng vỗ ngực cho hắn, giúp hắn điều hòa lại hơi thở.
Bùi Nguyên Tu ho hai tiếng, mãi tới khi thở đều lại được, hắn mới nói với Lung Nguyệt, “Nhắc chuyện của hai người đó làm gì!”
Lung Nguyệt cười nhẹ thành tiếng. Lúc này, vẻ mặt của Bùi Nguyên Tu cực kỳ giống một đứa trẻ không ăn được quả ngon, vô cùng mất hứng. Lung Nguyệt hiểu hắn đang nghĩ cái gì, liền nói, “Vương gia không cần phải như thế, chuyện hiểu lầm lúc trước là do phu thê chúng ta không chịu thổ lộ tình cảm với đối phương, cho dù không có Trầm Mạt Nương thì cũng sẽ có Triệu Mạt Nương, Tiền Mạt Nương mà thôi. Bây giờ, trái lại, ta còn muốn cảm tạ nàng ta. Nếu không nhờ nàng ta, ta sẽ không biết rằng vì cầu hôn Cửu Nhi, Vương gia đã phải dụng tâm lương khổ, hao tổn tâm tư đến mức nào!”
"Ừ!" Bùi Nguyên Tu rên rỉ một tiếng, “Vương phi biết là tốt rồi, sau này đừng có nghĩ oan cho ta đó!”
"Sẽ không đâu!" Lung Nguyệt nói xong liền hôn lên đôi môi mỏng của Bùi Nguyên Tu.
Khó mà được dịp nàng chủ động như vậy, hắn nào có bỏ qua cơ hội này, bàn tay lập tức ôm lấy sau gáy nàng, đôi môi đè lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn.
"Ưm... Vương gia... ưm... cháo...”
*Tiếng bể nát vang lên*
Chiếc chén bạch ngọc trong tay Lung Nguyệt bị rơi xuống đất, vỡ nát hết cả.
"Vương phi..."
"Vương gia..."
Hai giọng nói đồng thanh vang lên ở bên ngoài cửa. Ngay sau đó, một nam một nữ chen nhau lách cửa để vào, nào ngờ lại mắc kẹt ngay ngoài khung cửa.
Hai người đó là Tẩy Bích đang canh giữ bên ngoài và Lưu Hải đang đi tuần tra xung quanh.
Nghe tiếng vỡ nát phát ra từ bên trong phòng, cả hai lập tức chạy vào, lo sợ chủ tử bị thương, tuy cửa phòng chỉ mở nửa cánh, nhưng không hề gây khó khăn cho hai người.
Kết quả, cả hai bị kẹt vào cùng một chỗ, lại vấp vào cạnh cửa, Tẩy Bích ngã đè lên người Lưu Hải, hai người cùng nhau nhào vào thư phòng.
Thấy có người xông tới, Lung Nguyệt vốn dĩ có hơi hoảng sợ, vội vàng đứng dậy khỏi Bùi Nguyên Tu, nhưng khi xoay người lại, nhìn thấy hai người kia chật vật cùng nhau như vậy, nàng liền bật cười thành tiếng.
Tẩy Bích bò ra khỏi người Lưu Hải, chạy khỏi hắn thật xa, giống như đang trốn bệnh dịch vậy.
Lưu Hải cũng vô cùng xấu hổ. Hắn lập tức chắp tay, cúi đầu Tẩy Bích, lễ phép mà nói, “Xin Tẩy Bích cô nương thử lỗi, là tại hạ lỗ mãng. Mời cô nương vào trước.”
Tẩy Bích đỏ mặt, cúi đầu, gật liên tục.
Cô nương ở những nhà khác, cho dù là ai gặp phải việc như vậy cũng không thể bình tĩnh, xem như nó chưa từng xảy ra được.
Bùi Nguyên Tu hắng giọng, nói, “Gọi gã sai vặt vào đây, thu dọn chỗ này đi!”
Tẩy Bích vâng dạ, xoay người, định đi ra ngoài, nào ngờ lại thấy Lưu Hải cũng có ý muốn đi, nàng ta đành dừng bước, để đối phương đi trước.
Nào ai biết được, Lưu Hải lại nói, "Mời cô nương đi trước!"
Khuôn mặt của Tẩy Bích càng ửng đỏ. Nàng ta cúi đầu, chạy ra ngoài thật nhanh, trong lúc đi còn rất vội vã, lảo đảo mấy cái. May mà có Lưu Hải giúp đỡ, bằng không thì nàng ta sẽ ngã lăn ra đất.
Tẩy Bích đứng vững, sau đó nhún người, nói lời cảm tạ với Lưu Hải rồi đi tìm gã sai vặt. Trong lòng nàng ta vô cùng ấm ức, tại sao cứ gặp hắn là mình gặp phải chuyện không tốt, không bị dọa ngất thì cũng suýt té ngã! Trời ơi, xấu hổ chết đi được!
Lung Nguyệt thấy bọn họ rời khỏi rồi mới xoay người, hỏi Bùi Nguyên Tu, “Hai người đó có khúc mắc gì với nhau không?”
Bùi Nguyên Tu lắc đầu, nói, "Không biết!"
"Vậy thì lát nữa trở về, ta đi hỏi đám người Hoán Ngọc thử.” Lung Nguyệt chớp chớp đôi mắt đen, lại nói, “Chuyện của Trầm Mạt Nương, Vương gia chỉ cần dặn Tiểu Mã tiên sinh không nên quá niềm nở. Cứ để mặc nàng ta trong khoảng mười ngày nửa tháng, nhất định sẽ có trò hay để xem!”
"Vì sao?" Bùi Nguyên Tu thắc mắc.
"Vương gia hẳn cũng biết một câu tục ngữ: Trước cửa quả phụ, nhiều thị phi?” Lung Nguyệt híp mắt, hệt như một con hồ ly gian xảo, "Trầm Mạt Nương là một nữ nhân, lại là phụ nhân biết điểm trang, mở cửa lập nhà, trong nhà lại chẳng có nam nhân hay con cái, sớm muộn cũng có kẻ háo sắc, không đứng đắn tới phá cửa nhà, trêu ghẹo, muốn sinh sự.” Lung Nguyệt dứt lời, nháy mắt mấy cái với Bùi Nguyên Tu, “Cho dù là nữ nhân mạnh mẽ, cứng cỏi thì cũng cần có ai đó để dựa vào. Bị người ta làm phiền nhiều quá, nàng ta sẽ tự nhớ tới Tiểu Mã tiên sinh thôi.”
"Ừ!" Bùi Nguyên Tu từ chối cho ý kiến, chỉ đồng ý một tiếng, vẫy tay với Lung Nguyệt, “Lại đây.”
Lung Nguyệt thành thật bước tới bên cạnh hắn, bị hắn ôm chặt vào lòng, hừ hừ mấy cái, “Quả phụ? Không đứng đắn, trêu ghẹo? Còn phá cửa nhà quả phụ? Cửu Nhi của ta đúng là biết không có ít đâu nha! Hả?!” Hắn cố ý cao giọng, nhấn mạnh chữ cuối, giống như cho nàng một cái tát vậy.
"Dạ!" Lung Nguyệt thở nhẹ một hơi, che mông, nhìn Bùi Nguyên Tu mà bĩu môi, không dám nói thêm câu nào nữa. Mấy câu vừa rồi nàng nói, so với thân phận của nàng... đúng là không được tao nhã cho lắm.
"Ta chỉ nhìn thôi mà nàng cũng đau à?” Bùi Nguyên Tu cười, định giơ tay vỗ vào mông Lung Nguyệt, nhưng lại bật cười khi trông thấy khuôn mặt đỏ lựng của nàng. “Ha ha ha!” Hắn cười to mấy tiếng, sau đó đặt nàng ngồi lên đùi mình, thấp giọng hỏi, “Gia cai trị thế nào mà trong lòng Cửu Nhi lại bối rối như thế?”
"Như thế nào à? Trên đầu của hổ còn có vài con rận đấy! Huống hồ, lòng người khó lường, cho dù đang trong thời thái bình thịnh thế vẫn có chuyện phi pháp xảy ra. Nếu như Bắc Cương không có người xấu, mấy quan viên dưới quyền Vương gia đều phải ăn không ngồi rồi cả sao?” Lung Nguyệt gặp dịp khoe mẽ.
Vốn là vui đùa, Bùi Nguyên Tu cũng thuận theo nàng, nhíu mày, nói, “Ừ, gia thích nghe mấy lời này!”
Lung Nguyệt cười thầm: Đúng là quá kiêu ngạo.
Trong lòng chợt động, nàng đột nhiên hỏi, “Trầm Mạt Nương này và Tiểu Mã tiên sinh quả thực là thanh mai trúc mã, nhưng chưa hẳn là tình yêu nam nữ, có phải Tiểu Mã tiên sinh đã hiểu sai rồi không? Đừng để cuối cùng tính kế nửa ngày, rốt cuộc lại thành náo loạn, ép mua ép bán sẽ không hay lắm!”
"Chuyện này... chắc là không đâu! Tiểu Mã tiên sinh cũng là người thông minh lanh lợi mà.” Bùi Nguyên Tu có hơi do dự. Trong tình yêu nam nữ, hắn tự biết bản thân mình là tay gà mờ.
"Ai nói người khôn khéo sẽ không làm ra chuyện hồ đồ? Vương gia là người khôn khéo nhất trong số những người khôn khéo đấy!” Lung Nguyệt trêu chọc hắn.
"Dám chế nhạo gia? Buổi tối, ta nhất định phải trừng trị nàng!” Bùi Nguyên Tu cả giận, nói.
Lung Nguyệt vội vàng xin tha.
Tác giả :
Tiểu Dương