Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 101-1: Tĩnh Bắc Vương, Lung Nguyệt đi dạo chợ phiên gặp đôi phu thê đang cầu phúc cho hài tử (1)
Hôm qua Bùi Nguyên Tu không ở trong dịch quán hoặc khách điếm như các quan viên khác, mà là được Thuận Khải Đế cho ngủ lại nội cung. Dĩ nhiên, quan viên thật sự ở lại dịch quán, khách điếm rất ít, phần lớn cũng ở biệt viện, chính là nơi mà vào mùa thu hàng năm bồi ngự giá, ở cũng tiện, không phải họ còn có gia quyến sao?
Hàng năm Bùi Nguyên Tu đã quen ở trong quân, sáng sớm hôm nay giờ Mẹo một khắc đã thức dậy, tới sân luyện hai bộ quyền cước cộng thêm một bài kiếm. Sau đó rửa mặt, dùng chút đồ điểm tâm, rồi mới ra khỏi viện của mình. Dù hiểu được không thể tùy ý đi lại trong hành cung, nhưng hắn vẫn có chút không tự chủ được, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, có lẽ có thể gặp được Cửu Nhi cũng chưa biết chừng.
Ai ngờ, vừa tới Nguyệt Lượng môn - nơi thông giữa nội trạch và ngoại viện lại gặp được Lý Long Triệt. Dừng lại hàn huyên với hắn đôi câu, liền thấy bên trong Nguyệt Lượng môn có bóng dáng một thiếu nữ mềm mại đi tới, chính là Lung Nguyệt.
Lý Long Triệt đi hai bước về phía Lung Nguyệt, nói một câu: “Muộn!”
Lung Nguyệt cười nói: “Ta cũng không còn cách nào, đệ nói không muốn dẫn theo thị vệ, sợ mất hứng chơi, ta vừa phải thuyết phục bốn người Hoán Ngọc, lại vừa thuyết phục thị vệ, không phải sao?”
Lý Long Triệt vỗ ngực nói: “Có đệ che chở, sao các nàng kia phải lo lắng chứ!”
“Ai da! Thế tử gia, vì có ngài đi theo nên chúng ta mới không được an tâm đấy!” Lý Long Triệt vừa nói xong, liền có âm thanh từ xa truyền tới.
Lung Nguyệt xoay người lại, liền thấy bốn người Hoán Ngọc ăn mặc giống tiểu nha đầu, vội vã bước về phía nàng.
Lý Long Triệt thấy bốn người các nàng, trợn mắt nói: “Sao lại không tin được gia? Cửu tỷ tỷ nuông chiều các ngươi thành không có giới hạn, ngay cả chủ tử cũng dám sắp xếp?”
Lung Nguyệt mím môi cười trộm.
Bốn người vội vàng hành lễ, nói: “Nô tỳ lỡ lời, xin thế tử gia thứ tội!” Nói vậy nhưng trong lòng oán thầm: Rõ ràng chính là đầu sỏ gây họa không đáng tin cậy!
“Ừ! Gia đây sẽ không lướt qua chủ tử các ngươi mà phạt các ngươi, các ngươi chỉ nghe lời của Cửu tỷ tỷ thôi!” Lý Long Triệt biết từ trước đến nay Lung Nguyệt đều không thật sự coi các nàng là nô tỳ, chỉ khoát tay một cái liền thôi.
Lung Nguyệt nói: “Thế tử gia không trách các ngươi, còn không mau đứng dậy? Chẳng lẽ muốn thật sự bị phạt mới vui?”
“Nô ty không dám!” Bốn người Hoán Ngọc quy củ đứng dậy, xuôi tay đứng ngay ngắn.
“Vì sao bốn người các ngươi ăn mặc như thế?” Lung Nguyệt hỏi.
“Bọn nô tỳ không yên lòng để công chúa tự mình đi chợ phiên...”
“Ừ...” Lung Nguyệt kéo dài giọng mũi, rồi sau đó nói: “Cho nên các ngươi là muốn đi cùng ta?”
Bốn người gật đầu.
“Các ngươi nhìn thân hóa trang hôm nay của ta, dáng vẻ thế này làm sao có bốn nha đầu sai sử?”
Lung Nguyệt mặc vô cùng đơn giản, giống như tiểu cô nương nhà viên ngoại bình thường, thân phận như vậy, cùng lắm chỉ có một nha đầu thiếp thân thôi.
Bốn người thấy, lắc đầu.
Lung Nguyệt lại nói: “Nếu vậy, không thể bốn người đi cùng một lúc, đi lưu lại một thôi! Tránh cho các ngươi không yên lòng!”
Bốn người gật đầu. Rồi sau đó để lại Đào Châu.
Nha đầu Đào Châu này là người lòng dạ ngay thẳng, làm việc nhanh gọn dứt khoát. Đừng nhìn vóc dáng nàng gầy gò, thật ra trời sinh sức mạng rất lớn, ngay cả tiểu tử choai choai như Lý Long Triệt cũng không bằng nàng.
Thỉnh thoảng Lý Long Triệt còn tới đây dạy nàng vài bài.
Lung Nguyệt lên tiếng chỉ mang một người, vậy Đào Châu là người thích hợp nhất.
Trước khi quay về, Hoán Nhọc cầm ba hà bao đặt trên tay Đào Châu.
Lý Long Triệt thấy lạ, nói: “Ngươi muốn mua cái gì sao? Chỉ cần nói ra, gia mang về cho ngươi là được rồi, cần gì phải tự mình lấy bạc ra?”
Hoán Ngọc cười cười, nói: “Công chúa cùng gia không phải là người thường, trên người có chút ngân lượng cũng là số lượng lớn, huống chi, trong tay công chúa nhà ta không có bạc, có cũng là kim trư, kim đào, ở những nơi nhỏ như chợ phiên sao có thể tiêu xài được? Trong hà bao này nô tỳ để hai xâu tiền, cũng đủ để tiêu xài mua một chút đồ chơi nhỏ!”
Lý Long Triệt nghe xong cười nói: “Ngươi đúng là người có lòng!” Sau đó quay sang đạp thái giám Tiểu Tường Tử đi theo hăn một cước, nói: “Ngươi cũng học chút!”
Tiểu Tường Tử xoa mông, từ trong ngực kéo ra một xâu tiền lớn, vẻ mặt đau khổ: “Nô tài đã sớm chuẩn bị, chỉ là không biết ăn nói giống Hoán Ngọc tỷ tỷ thôi, lại bị một cước của gia...”
“Phải! Gia oan uổng ngươi, đợi đến chợ sẽ cho ngươi ăn ngon!”
Tiểu Tường Tử nghe nói nhếch miệng cười, người này không có gì tốt, chỉ là trời sinh thích ăn.
Để lại Đào Châu, đuổi ba người Hoán Ngọc, Lung Nguyệt liền muốn gọi Lý Long Triệt đi. Lại nghe hắn nói: “Bùi Đại ca, hôm nay ta với Cửu tỷ tỷ ra ngoài, hay là Bùi đại ca cũng đi cùng đi!”
Lung Nguyệt thầm bĩu môi, người này cũng thật là, mới gặp vài lần đã gọi 'Đại ca' rồi!
“Chuyện này...” Bùi Nguyên Tu nghe xong lòng tự nhiên thấy thích, nhưng lại từ chối: “Thần là ngoại nam, ra ngoài cùng công chúa có vẻ không tiện!”
“Vậy thì sao, không phải còn có ta sao? Còn nữa, lần này ta với Cửu tỷ tỷ ra ngoài đều không dẫn theo thị vệ, Cửu tỷ tỷ như người trong tranh vẽ, sợ sẽ thu hút đăng đồ tử. Mặc dù ta dũng mãnh một địch ba không thành vấn đề, nhưng nhiều người thì cũng có chút...”
Đào Châu nghe hắn nói xong, trong lòng khẽ động, nói xen vào: “Nếu như vậy thì mau gọi nhóm người Chu thống lĩnh thôi!”
Lý Long Triệt trợn mắt: “Chủ tử đang nói chuyện đấy!”
Đào Châu ngậm miệng.
Mắng Đào Châu xong, Lý Long Triệt lại quay sang Bùi Nguyên Tu: “Mang theo thị vệ sẽ mất hứng chơi! Nếu Bùi đại ca đi cùng thật là tốt! Có lẽ Bùi đại ca ở trong hành cung cũng không có việc gì!”
Bùi Nguyên Tu giống như bị làm khó: “Việc này...”
Lung Nguyệt biết Lý Long Triệt nhỏ mọn, tám phần là muốn sau khi hắn trà trộn vào trong quân, không bị Bùi Nguyên Tu làm khó, nói: “Nếu Tĩnh Bắc Vương không có chuyện gì, liền hạ mình làm hộ vệ cho hai tỷ đệ ta một lần được không?”
Bùi Nguyên Tu chờ chính là những lời này của Lung Nguyệt, cúi người hành lễ, nói: “Vậy thì, thần liền cung kính không bằng tuân mệnh!”
Đợi Bùi Nguyên Tu trở về khách viện đổi thường phục, lại phân phó Bùi Đại dẫn theo 12 thân vệ âm thầm bảo vệ, dù sao cũng là xuất cung, thân phận tôn quý của Lung Nguyệt và Lý Long Triệt không chịu được sơ xuất. Rồi với dẫn theo Bùi Tiểu về cửa Tây hành cung hội hợp với hai người bọn họ.
Ngồi xe ngựa không lâu lắm liền vào chợ phiên.
Đường phố vô cùng nhỏ hẹp, mấy người Lung Nguyệt liền xuống xe ngựa, đi bộ vào trong.
Hàng năm Bùi Nguyên Tu đã quen ở trong quân, sáng sớm hôm nay giờ Mẹo một khắc đã thức dậy, tới sân luyện hai bộ quyền cước cộng thêm một bài kiếm. Sau đó rửa mặt, dùng chút đồ điểm tâm, rồi mới ra khỏi viện của mình. Dù hiểu được không thể tùy ý đi lại trong hành cung, nhưng hắn vẫn có chút không tự chủ được, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, có lẽ có thể gặp được Cửu Nhi cũng chưa biết chừng.
Ai ngờ, vừa tới Nguyệt Lượng môn - nơi thông giữa nội trạch và ngoại viện lại gặp được Lý Long Triệt. Dừng lại hàn huyên với hắn đôi câu, liền thấy bên trong Nguyệt Lượng môn có bóng dáng một thiếu nữ mềm mại đi tới, chính là Lung Nguyệt.
Lý Long Triệt đi hai bước về phía Lung Nguyệt, nói một câu: “Muộn!”
Lung Nguyệt cười nói: “Ta cũng không còn cách nào, đệ nói không muốn dẫn theo thị vệ, sợ mất hứng chơi, ta vừa phải thuyết phục bốn người Hoán Ngọc, lại vừa thuyết phục thị vệ, không phải sao?”
Lý Long Triệt vỗ ngực nói: “Có đệ che chở, sao các nàng kia phải lo lắng chứ!”
“Ai da! Thế tử gia, vì có ngài đi theo nên chúng ta mới không được an tâm đấy!” Lý Long Triệt vừa nói xong, liền có âm thanh từ xa truyền tới.
Lung Nguyệt xoay người lại, liền thấy bốn người Hoán Ngọc ăn mặc giống tiểu nha đầu, vội vã bước về phía nàng.
Lý Long Triệt thấy bốn người các nàng, trợn mắt nói: “Sao lại không tin được gia? Cửu tỷ tỷ nuông chiều các ngươi thành không có giới hạn, ngay cả chủ tử cũng dám sắp xếp?”
Lung Nguyệt mím môi cười trộm.
Bốn người vội vàng hành lễ, nói: “Nô tỳ lỡ lời, xin thế tử gia thứ tội!” Nói vậy nhưng trong lòng oán thầm: Rõ ràng chính là đầu sỏ gây họa không đáng tin cậy!
“Ừ! Gia đây sẽ không lướt qua chủ tử các ngươi mà phạt các ngươi, các ngươi chỉ nghe lời của Cửu tỷ tỷ thôi!” Lý Long Triệt biết từ trước đến nay Lung Nguyệt đều không thật sự coi các nàng là nô tỳ, chỉ khoát tay một cái liền thôi.
Lung Nguyệt nói: “Thế tử gia không trách các ngươi, còn không mau đứng dậy? Chẳng lẽ muốn thật sự bị phạt mới vui?”
“Nô ty không dám!” Bốn người Hoán Ngọc quy củ đứng dậy, xuôi tay đứng ngay ngắn.
“Vì sao bốn người các ngươi ăn mặc như thế?” Lung Nguyệt hỏi.
“Bọn nô tỳ không yên lòng để công chúa tự mình đi chợ phiên...”
“Ừ...” Lung Nguyệt kéo dài giọng mũi, rồi sau đó nói: “Cho nên các ngươi là muốn đi cùng ta?”
Bốn người gật đầu.
“Các ngươi nhìn thân hóa trang hôm nay của ta, dáng vẻ thế này làm sao có bốn nha đầu sai sử?”
Lung Nguyệt mặc vô cùng đơn giản, giống như tiểu cô nương nhà viên ngoại bình thường, thân phận như vậy, cùng lắm chỉ có một nha đầu thiếp thân thôi.
Bốn người thấy, lắc đầu.
Lung Nguyệt lại nói: “Nếu vậy, không thể bốn người đi cùng một lúc, đi lưu lại một thôi! Tránh cho các ngươi không yên lòng!”
Bốn người gật đầu. Rồi sau đó để lại Đào Châu.
Nha đầu Đào Châu này là người lòng dạ ngay thẳng, làm việc nhanh gọn dứt khoát. Đừng nhìn vóc dáng nàng gầy gò, thật ra trời sinh sức mạng rất lớn, ngay cả tiểu tử choai choai như Lý Long Triệt cũng không bằng nàng.
Thỉnh thoảng Lý Long Triệt còn tới đây dạy nàng vài bài.
Lung Nguyệt lên tiếng chỉ mang một người, vậy Đào Châu là người thích hợp nhất.
Trước khi quay về, Hoán Nhọc cầm ba hà bao đặt trên tay Đào Châu.
Lý Long Triệt thấy lạ, nói: “Ngươi muốn mua cái gì sao? Chỉ cần nói ra, gia mang về cho ngươi là được rồi, cần gì phải tự mình lấy bạc ra?”
Hoán Ngọc cười cười, nói: “Công chúa cùng gia không phải là người thường, trên người có chút ngân lượng cũng là số lượng lớn, huống chi, trong tay công chúa nhà ta không có bạc, có cũng là kim trư, kim đào, ở những nơi nhỏ như chợ phiên sao có thể tiêu xài được? Trong hà bao này nô tỳ để hai xâu tiền, cũng đủ để tiêu xài mua một chút đồ chơi nhỏ!”
Lý Long Triệt nghe xong cười nói: “Ngươi đúng là người có lòng!” Sau đó quay sang đạp thái giám Tiểu Tường Tử đi theo hăn một cước, nói: “Ngươi cũng học chút!”
Tiểu Tường Tử xoa mông, từ trong ngực kéo ra một xâu tiền lớn, vẻ mặt đau khổ: “Nô tài đã sớm chuẩn bị, chỉ là không biết ăn nói giống Hoán Ngọc tỷ tỷ thôi, lại bị một cước của gia...”
“Phải! Gia oan uổng ngươi, đợi đến chợ sẽ cho ngươi ăn ngon!”
Tiểu Tường Tử nghe nói nhếch miệng cười, người này không có gì tốt, chỉ là trời sinh thích ăn.
Để lại Đào Châu, đuổi ba người Hoán Ngọc, Lung Nguyệt liền muốn gọi Lý Long Triệt đi. Lại nghe hắn nói: “Bùi Đại ca, hôm nay ta với Cửu tỷ tỷ ra ngoài, hay là Bùi đại ca cũng đi cùng đi!”
Lung Nguyệt thầm bĩu môi, người này cũng thật là, mới gặp vài lần đã gọi 'Đại ca' rồi!
“Chuyện này...” Bùi Nguyên Tu nghe xong lòng tự nhiên thấy thích, nhưng lại từ chối: “Thần là ngoại nam, ra ngoài cùng công chúa có vẻ không tiện!”
“Vậy thì sao, không phải còn có ta sao? Còn nữa, lần này ta với Cửu tỷ tỷ ra ngoài đều không dẫn theo thị vệ, Cửu tỷ tỷ như người trong tranh vẽ, sợ sẽ thu hút đăng đồ tử. Mặc dù ta dũng mãnh một địch ba không thành vấn đề, nhưng nhiều người thì cũng có chút...”
Đào Châu nghe hắn nói xong, trong lòng khẽ động, nói xen vào: “Nếu như vậy thì mau gọi nhóm người Chu thống lĩnh thôi!”
Lý Long Triệt trợn mắt: “Chủ tử đang nói chuyện đấy!”
Đào Châu ngậm miệng.
Mắng Đào Châu xong, Lý Long Triệt lại quay sang Bùi Nguyên Tu: “Mang theo thị vệ sẽ mất hứng chơi! Nếu Bùi đại ca đi cùng thật là tốt! Có lẽ Bùi đại ca ở trong hành cung cũng không có việc gì!”
Bùi Nguyên Tu giống như bị làm khó: “Việc này...”
Lung Nguyệt biết Lý Long Triệt nhỏ mọn, tám phần là muốn sau khi hắn trà trộn vào trong quân, không bị Bùi Nguyên Tu làm khó, nói: “Nếu Tĩnh Bắc Vương không có chuyện gì, liền hạ mình làm hộ vệ cho hai tỷ đệ ta một lần được không?”
Bùi Nguyên Tu chờ chính là những lời này của Lung Nguyệt, cúi người hành lễ, nói: “Vậy thì, thần liền cung kính không bằng tuân mệnh!”
Đợi Bùi Nguyên Tu trở về khách viện đổi thường phục, lại phân phó Bùi Đại dẫn theo 12 thân vệ âm thầm bảo vệ, dù sao cũng là xuất cung, thân phận tôn quý của Lung Nguyệt và Lý Long Triệt không chịu được sơ xuất. Rồi với dẫn theo Bùi Tiểu về cửa Tây hành cung hội hợp với hai người bọn họ.
Ngồi xe ngựa không lâu lắm liền vào chợ phiên.
Đường phố vô cùng nhỏ hẹp, mấy người Lung Nguyệt liền xuống xe ngựa, đi bộ vào trong.
Tác giả :
Tiểu Dương