Công Chúa Tha Mạng
Chương 64: Tiềm hành [ Thượng ]
Tiềm hành: Đi trong bí mật.
-----------------
Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ * .
-----------------
( *) Dịch nghĩa:
Người thông minh làm chuyện gì cũng thường lo nghĩ, suy xét mọi bề, vì suy nghĩ, lo nghĩ nhiều nên thường hại tới mình. Tình thâm chỉ tình cảm sâu nặng, khi bạn dành tình cảm sâu nặng cho một người thông thường đều bị tình cảm đó chi phối, đặc biệt là trong trường hợp có chuyện đau buồn, ưu thương sẽ làm bản thân bị tổn thương, nên sẽ không sống thọ được.
Nghĩa của cả câu: Là người quá thông minh tất sẽ tự hại tới mình, người có tình cảm sâu nặng thì không sống thọ được.
-----------------
Người thông minh, cũng dễ yêu sớm. Không biết Túc Sa Duyệt Dung có phải vì vậy mà sớm qua đời hay không. Nàng cũng không sống tới thời gian mà Quán chủ Thiên Vân Quan dự tính, đi trước hai năm. Có lẽ, trong mấy năm còn sống nàng đã bỏ ra quá nhiều vào tình cảm.
Nhưng, Cố Nguyệt Mẫn cũng không có thông tuệ như Túc Sa Duyệt Dung, cũng không đủ quyết tuyệt để cắt đứt tình sâu, trọng yếu hơn, từ nhỏ nàng đã là Công chúa tôn quý, được cô cô cường thế là Cố Thường Y che chở, trên đời này người có thể ép buộc nàng rất ít ; may mắn hơn nữa, nàng còn gặp được Nguyên Thương, là người tuyệt đối sẽ không vì bất kì cản trở bên ngoài nào mà thay đổi tình cảm, thế giới quan và tình cảm của sát thủ đều đơn giản đến đáng sợ.
Tất cả mọi người bao gồm thị vệ hay Công chúa đại nhân đều đang chìm đắm trong suy tính ' Thiên lý bôn tập ' [ Ngàn dặm tập kích ] tâm tình kích động, bình tĩnh nhất cũng chỉ có Nguyên Thương đại nhân. Nguyên Thương thường xuyên trải qua hoàn cảnh kinh tâm động phách [ chấn động lòng người ] , trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến nàng động dung, ngoại trừ an nguy của Cố Nguyệt Mẫn.
Nguyên Thương quay lại lều trại thám báo, mấy người Hung Nô được giam giữ riêng biệt, người nào cũng máu chảy đầm đìa, Nguyên Thương hướng về phía một tên thám báo, nói: “ Đem từng tên vào doanh trại, ta muốn đích thân thẩm vấn. “
Nguyên Thường là nữ quân thần trong lòng mọi người, muốn thẩm vấn phạm nhân đương nhiên không thành vấn đề, lập tức mang đến doanh trại cho nàng. Không bao lâu, từ trong doanh trại truyền ra tiếng gào thét thê lương gần như là kêu khóc: “ Ta hàng! Ta hàng! Ta đầu hàng ------ “.
Nghe tiếng kêu khóc, thám báo phía ngoài doanh trại càng thêm kính phục Nguyên Thương. Cao thủ là như thế nào? Cao thủ là như thế này a! Lúc bọn họ thẩm vấn, bọn chúng miệng còn cứng hơn mai rùa, ngoại trừ chửi bậy, cái gì cũng không nói! Thủ đoạn của Nguyên cô nương và Điện hạ, đều khiến bọn chúng không dám hung hăng càn quấy nữa. Những người Hung Nô này... đều da dày thịt béo, trời sinh bưu hãn, cương quyết càn rỡ, mặc kệ Phong đại nhân có hành hạ như thế nào, cũng chỉ tiết lộ một chút tin tức không quan trọng. Ngoại trừ hai mảnh vải giống như bản đồ kia được đựng trong túi giấy dầu, máu dính đầm đìa, nhưng cũng là do Phong đại nhân cắt từ sau cổ tên Hung Nô lấy được.Mà Nguyên cô nương xuất thủ, lập tức khiến người Hung Nô phải kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, cũng không biết dùng biện pháp gì. Xem ra, bọn họ còn phải học hỏi nhiều.
Không bao lâu, mấy người Hung Nô đều lần lượt bị tra hỏi. Lúc Nguyên Thương đi ra, thu hoạch được ngày tháng, địa điểm bọn chúng tham gia chiêu binh, cùng với thế lực phân bố của các bộ lạc.
Nguyên Thương nhàn nhã bước đi, lau vết máu trên tay, mơ hồ nhìn thấy vài giọt đỏ thắm. Cải tà quy chính thì vẫn như thế, có thể thấy được lúc tra tấn cũng không văn minh hơn so với Phong Lão Nhị.
“ Đem bọn họ đến chỗ đám người thợ săn kia, để bọn họ giết báo thù. “ Nguyên Thương giọng nói bình thản, phảng phất như đang phân phó ' Đem đống rác này vứt đi ' vậy.
Thám báo ngoài cửa sửng sốt, nói: “ Nguyên cô nương, tù binh này... chúng ta không cần tra khảo lại tin tức sao? “
Nguyên Thương đem khăn vừa lau tay ném cho hắn, nói: “ Không cần. “
Những tên thám báo khôn khéo này đều có thể nghe hiểu ý tứ của nàng - Tất cả thông tin bọn chúng biết đã lấy được, cho nên, không cần nữa.
Nhìn Nguyên Thương rời khỏi, chúng thám báo tụ tập một chỗ, nhỏ giọng thầm thì.
“ Nguyên cô nương thực sự quá lợi hại, có thể so với Phò mã của chúng ta! “
“ Aiz, ngươi nói xem, Phò mã gia đâu rồi? Nói là sẽ cùng đi Bắc thượng nghênh địch, vậy mà nói trở về liền trở về, bỏ Điện hạ lại một mình, ngược lại sư tỷ lại đến. “
Tên còn lại nói: “ Ta luôn có cảm giác kỳ quái... Người có để ý, Nguyên cô nương và Phò mã gia chưa từng cùng nhau xuất hiện qua! “ Một thám báo hạ giọng nói, “ Phò mã gia thuật dịch dung vô cùng lợi hại, ngươi nhìn Công chúa chúng ta, phò mã giúp Công chúa hóa trang, chúng ta đều không nhận ra được! Cho dù quay về cưới mấy vị Vương phi, chúng ta cũng không thấy kì quái... Ngươi nói, Nguyên cô nương có phải là Phò mã gia dịch dung không? “
“ Xuỵt! Im miệng! Muốn chết a, thống lĩnh đã hạ lệnh, hiện tại chỉ có thể xưng là Đại công tử, Nguyên cô nương, những xưng hô khác đều thu lại cho ta! Bất cứ khi nào cũng không được nhắc lại! “ Thám báo bên cạnh hơi lớn tuổi, xuất thân từ phủ Phò mã lên giọng trách cứ, tiện đà nói: “ Ta cũng cảm thấy vậy, Nguyên cô nương và Phò mã gia có chút giống như... Không biết chỗ nào không đúng! Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy nàng và Phò mã gia giống nhau! Đặc biệt, giọng nói kia, ánh mắt kia, thật giống! “
Những thám báo này đi theo Nguyên thương học tập, tiếp xúc với Nguyên Thương nhiều nhất, Nguyên Thương cũng không cố tình che giấu, hơn nữa thường xuyên hoán đổi, cũng khó trách bọn hắn phát hiện. Nguyên Thương cũng không có suy nghĩ nhiều, không biết có phải Cố Nguyệt Mẫn cố ý hay không.
“ Hắc! Nếu thật như vậy, chẳng phải là... Vị kia thành đại công tử còn Phò mã gia chúng ta lại thành phu nhân đại công tử, hắc hắc, trời đất đảo lộn, nam nữ khó phân biệt a! “” Ngươi biết cái gì? Có thể đại công tử và Phò mã cố ý đùa vui... Người trẻ tuổi mà.. “
“ Nói cứ như ngươi rất già, cũng chỉ khoảng hai mươi! “
“ Hắc, lão Đậu ta là người từng trải! Vợ ta cũng là mẹ hai đứa con rồi đấy... Ta nhớ, tiểu tử nhà ngươi vẫn còn độc thân đi? “
“ Phi! Nếu không phải thủ lĩnh làm chủ cho ngươi, ngươi có thể lấy được con gái Trương gia làm vợ sao? Chờ ta đi theo thủ lĩnh cùng Công... đại công tử lập công, ta sẽ xin thủ lĩnh cưới vợ cho ta! “
“ Thôi đi! Bộ dạng như gấu lớn của ngươi? Ngay cả thị nữ của đại công tử ngươi còn đánh không lại! Lúc huấn luyện là ai bị mấy tiểu nha hoàn đánh cho tè ra quần... “
“ Hừ! Nam nhân tốt không đánh nữ nhân, nếu không phải đại công tử cấp cho các nàng roi tiên gia pháp, ta sao lại bị đám nữ nhân này... Hơn nữa, các ngươi ít hay nhiều cũng từng bị ăn roi đi? “ Thám báo trẻ tuổi cảm khái nói, “ Vì sao nữ tử đại Yến chúng ta lợi hại như vậy? Muốn đại nam nhân như chúng ta... sống thế nào a! “
“ Ngươi không thấy uy thế của Trưởng Công chúa ở kinh thành sao... Đại Yến này một nửa là do Công chúa giành được đấy! “
“ Nghe nói võ công của Trưởng Công chúa đã thông huyền [ xuất thần nhập hóa ] rồi, so với năm vị tông sư còn lợi hại hơn, là thiệt hay giả? “
“ Đương nhiên là thật! Nếu không có thể mạnh như vậy sao? Ta nghe nói, Lâu chủ Thiên Ngọc Lâu - Ngọc Hoàn Điền tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, cũng là một trong ngũ đại tông sư, đã từng nhận ám sát Trưởng Công chúa. Nhưng sau đó thì sao? Cũng bị Trưởng Công chúa của chúng ta thu thập dễ dàng, ta nghe nói, Thiên Ngọc Lâu cũng vì Trưởng Công chúa mà từ đó về sau... không nhận ám sát Cố thị hoàng tộc nữa! “
“ Ta nghe nói cái này là do【 Nhai hạ chi minh】mà? Sao lại liên quan đến Trưởng Công chúa? “
“ Nhai hạ chi minh là hiệp định giữa Hoàng đế và ngũ đại tông sư, nội dung thật sự chỉ có người hoàng gia biết, chúng ta cũng đừng đoán mò! Bất quá có một chuyện là thật - Thiên Ngọc Lâu ám sát Trưởng Công chúa không thành công! Ta có người bà con lúc trước làm tôi tớ trong Cố phủ, tận mắt chứng kiến Ngọc Hoàn Điền đến cửa muốn giết, nhưng lát sau lại khóc lóc quay về! “
Mọi người liền cảm thấy hứng thú, hỏi: “ Là tình huống gì? Mau nói... “
Đêm tuyết trời mờ tối, dưới ánh lửa trại, chúng thám báo vừa canh gác vừa nhỏ giọng nói đùa. Thị vệ hai phủ đã bắt đầu học được, có thể đùa giỡn bất kể lúc nào hay hoàn cảnh nào, thứ nhất có thể thả lỏng tâm trạng mà vui vẻ, thứ hai có thể rèn luyện khả năng canh giác và hợp tác phòng ngự - bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đàm luận cơ mật, bởi vì khi bọn hắn ở cửa đàm luận, cho dù là võ lâm cao thủ, cũng không ai có thể tiếp cận mà không bị phát hiện được.
------------------
Dựa theo tin tức mà người Hung Nô cung cấp, đại quân Hung Nô sắp tới sẽ tập hợp lại.
Hừng đông ngày thứ hai, đội thám báo sau khi đi tra xét, trở về, phát hiện tình báo chính xác không sai.
Cố Nguyệt mãn ánh mắt lóe ra tia không chắc, nói: “ Không biết Tả Hiền vương này đáng giá bao nhiêu bảo mã? “
Tả Hiền vương là con trưởng của Thiền Vu Hung Nô, đệ đệ ruột của hắn - Lục vương tử Hung Nô từng bị Trưởng Công chúa bắt giữ, sau đó Đại Yến lấy Lục vương tử làm điều kiện đàm phán với Hung Nô, đổi lấy được năm ngàn chiến mã, cùng với ba con bảo mã Đại Uyên * . Từ đó về sau, đại Yến không còn lo thiếu ngựa tốt nữa.
-------------
( *) Bảo mã Đại Uyên ( hay còn gọi là Đại Uyển):
Giống ngựa xứ Đại Uyển sống trên các đỉnh và sườn núi cheo leo, gọi là Thiên mã, người ta không thể bắt được mà chỉ có thể dụ cho lai giống để nuôi ngựa con mà dùng, loài ngựa con đó người Trung Hoa gọi là thiên mã tử hoặc giống ngựa mồ hôi đỏ như máu, dai sức và khỏe tuyệt trần, mà người Trung Hoa gọi là [ Hãn huyết thần câu ] hay [ Hãn huyết mã ].
-------------
Nếu như bắt được Tả Hiền vương, thì có thể đổi về được bảo vật gì đây?
Cố Nguyệt Mẫn - vị Công chúa Điện hạ này lấy Cố Thường Y làm tấm gương, vậy nên khi đối mặt với thời điểm có lợi này, không động tâm là giả.
Nguyên Thương suy nghĩ một chút, nói rất chân thành: “ Bắt Tả Hiền vương làm tù binh, xác suất thành công không tới một phần. Nhưng nếu ám sát Tả Hiền vương thì có thể cân nhắc, mang theo mười lăm người giỏi nhất. Nhưng dù có chọn những người mạnh nhất của chúng ta, xác suất thành công cũng chỉ khoảng ba phần, nếu mà thành công, những người chấp hành nhiệm vụ khả năng sống sót gần như là số không. Cho dù ta dẫn đội, số người sống trở về cũng không quá ba người. “
Cố Nguyệt Mẫn tiếc nuối thở dài, sau đó dở khóc dở cười nhìn Nguyên Thương. Nàng bất quá chỉ nói đùa thôi, lúc nói ra, cũng cảm thấy ý tưởng này không có khả năng. Nhưng Nguyên Thương lại rất nghiêm túc vì nàng suy nghĩ xác suất thành công.
Nguyên Thương không rõ, hỏi: “ Làm sao vậy? “ Lúc trước, mỗi khi có nhiệm vụ Vu Linh đại tỷ đều dặn dò, tất cả thành viên bọn họ cũng đều như vậy a. Nguyên Thương và nhị ca Nhậm Thiên thường suy nghĩ những cách đơn giản nhất, khi đó Vu Linh đôi lần cũng giống như Cố Nguyệt Mẫn nhìn nàng và Nhậm Thiên như vậy, nàng cũng không biết vì sao. Hiện nay, vẫn không biết.
Nhìn nàng nghiêm túc như vậy, Cố Nguyệt Mẫn thật lòng nghĩ, cũng không có cái gì có thể so với điều này, làm cho lòng người ấm áp.
“ Thập Tam, ngươi thật sự là người đáng yêu nhất trên đời này! Nếu như cô cô nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ thích ngươi! “
Nguyên Thương vẻ mặt thản nhiên, chẳng hề để tâm, “ Người khác nhìn ta ra sao, cũng không liên quan đến ta. “
Cố Nguyệt Mẫn cười nhạo nói: “ Vậy còn cái nhìn của ta? “
Nguyên Thương nhìn nàng, không biết phải trả lời sao cho tốt. Cố Nguyệt Mẫn nụ cười ôn nhu trở nên rực rỡ.
Nguyên Thương nhìn nàng cười, trong lòng khẽ động, cúi người chồm tới hôn nàng.
Cố Nguyệt Mẫn đỏ mặt, nói: “ Ngươi lại như vậy nữa rồi! Bây giờ còn là ban ngày! “
Nguyên Thương ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, “ Buổi tối thì được sao? “
“ Ngươi... “ Cố Nguyệt Mẫn đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không phải. Chẳng lẽ nàng lại nói: “ Tốt, buổi tối chúng ta thân thiết đi! “ Vậy nên, Cố Nguyệt Mẫn chỉ có thể giậm chân, nói: “ Chờ ngươi có thể đánh thắng ta rồi nói! “
-----------------
Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ * .
-----------------
( *) Dịch nghĩa:
Người thông minh làm chuyện gì cũng thường lo nghĩ, suy xét mọi bề, vì suy nghĩ, lo nghĩ nhiều nên thường hại tới mình. Tình thâm chỉ tình cảm sâu nặng, khi bạn dành tình cảm sâu nặng cho một người thông thường đều bị tình cảm đó chi phối, đặc biệt là trong trường hợp có chuyện đau buồn, ưu thương sẽ làm bản thân bị tổn thương, nên sẽ không sống thọ được.
Nghĩa của cả câu: Là người quá thông minh tất sẽ tự hại tới mình, người có tình cảm sâu nặng thì không sống thọ được.
-----------------
Người thông minh, cũng dễ yêu sớm. Không biết Túc Sa Duyệt Dung có phải vì vậy mà sớm qua đời hay không. Nàng cũng không sống tới thời gian mà Quán chủ Thiên Vân Quan dự tính, đi trước hai năm. Có lẽ, trong mấy năm còn sống nàng đã bỏ ra quá nhiều vào tình cảm.
Nhưng, Cố Nguyệt Mẫn cũng không có thông tuệ như Túc Sa Duyệt Dung, cũng không đủ quyết tuyệt để cắt đứt tình sâu, trọng yếu hơn, từ nhỏ nàng đã là Công chúa tôn quý, được cô cô cường thế là Cố Thường Y che chở, trên đời này người có thể ép buộc nàng rất ít ; may mắn hơn nữa, nàng còn gặp được Nguyên Thương, là người tuyệt đối sẽ không vì bất kì cản trở bên ngoài nào mà thay đổi tình cảm, thế giới quan và tình cảm của sát thủ đều đơn giản đến đáng sợ.
Tất cả mọi người bao gồm thị vệ hay Công chúa đại nhân đều đang chìm đắm trong suy tính ' Thiên lý bôn tập ' [ Ngàn dặm tập kích ] tâm tình kích động, bình tĩnh nhất cũng chỉ có Nguyên Thương đại nhân. Nguyên Thương thường xuyên trải qua hoàn cảnh kinh tâm động phách [ chấn động lòng người ] , trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến nàng động dung, ngoại trừ an nguy của Cố Nguyệt Mẫn.
Nguyên Thương quay lại lều trại thám báo, mấy người Hung Nô được giam giữ riêng biệt, người nào cũng máu chảy đầm đìa, Nguyên Thương hướng về phía một tên thám báo, nói: “ Đem từng tên vào doanh trại, ta muốn đích thân thẩm vấn. “
Nguyên Thường là nữ quân thần trong lòng mọi người, muốn thẩm vấn phạm nhân đương nhiên không thành vấn đề, lập tức mang đến doanh trại cho nàng. Không bao lâu, từ trong doanh trại truyền ra tiếng gào thét thê lương gần như là kêu khóc: “ Ta hàng! Ta hàng! Ta đầu hàng ------ “.
Nghe tiếng kêu khóc, thám báo phía ngoài doanh trại càng thêm kính phục Nguyên Thương. Cao thủ là như thế nào? Cao thủ là như thế này a! Lúc bọn họ thẩm vấn, bọn chúng miệng còn cứng hơn mai rùa, ngoại trừ chửi bậy, cái gì cũng không nói! Thủ đoạn của Nguyên cô nương và Điện hạ, đều khiến bọn chúng không dám hung hăng càn quấy nữa. Những người Hung Nô này... đều da dày thịt béo, trời sinh bưu hãn, cương quyết càn rỡ, mặc kệ Phong đại nhân có hành hạ như thế nào, cũng chỉ tiết lộ một chút tin tức không quan trọng. Ngoại trừ hai mảnh vải giống như bản đồ kia được đựng trong túi giấy dầu, máu dính đầm đìa, nhưng cũng là do Phong đại nhân cắt từ sau cổ tên Hung Nô lấy được.Mà Nguyên cô nương xuất thủ, lập tức khiến người Hung Nô phải kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, cũng không biết dùng biện pháp gì. Xem ra, bọn họ còn phải học hỏi nhiều.
Không bao lâu, mấy người Hung Nô đều lần lượt bị tra hỏi. Lúc Nguyên Thương đi ra, thu hoạch được ngày tháng, địa điểm bọn chúng tham gia chiêu binh, cùng với thế lực phân bố của các bộ lạc.
Nguyên Thương nhàn nhã bước đi, lau vết máu trên tay, mơ hồ nhìn thấy vài giọt đỏ thắm. Cải tà quy chính thì vẫn như thế, có thể thấy được lúc tra tấn cũng không văn minh hơn so với Phong Lão Nhị.
“ Đem bọn họ đến chỗ đám người thợ săn kia, để bọn họ giết báo thù. “ Nguyên Thương giọng nói bình thản, phảng phất như đang phân phó ' Đem đống rác này vứt đi ' vậy.
Thám báo ngoài cửa sửng sốt, nói: “ Nguyên cô nương, tù binh này... chúng ta không cần tra khảo lại tin tức sao? “
Nguyên Thương đem khăn vừa lau tay ném cho hắn, nói: “ Không cần. “
Những tên thám báo khôn khéo này đều có thể nghe hiểu ý tứ của nàng - Tất cả thông tin bọn chúng biết đã lấy được, cho nên, không cần nữa.
Nhìn Nguyên Thương rời khỏi, chúng thám báo tụ tập một chỗ, nhỏ giọng thầm thì.
“ Nguyên cô nương thực sự quá lợi hại, có thể so với Phò mã của chúng ta! “
“ Aiz, ngươi nói xem, Phò mã gia đâu rồi? Nói là sẽ cùng đi Bắc thượng nghênh địch, vậy mà nói trở về liền trở về, bỏ Điện hạ lại một mình, ngược lại sư tỷ lại đến. “
Tên còn lại nói: “ Ta luôn có cảm giác kỳ quái... Người có để ý, Nguyên cô nương và Phò mã gia chưa từng cùng nhau xuất hiện qua! “ Một thám báo hạ giọng nói, “ Phò mã gia thuật dịch dung vô cùng lợi hại, ngươi nhìn Công chúa chúng ta, phò mã giúp Công chúa hóa trang, chúng ta đều không nhận ra được! Cho dù quay về cưới mấy vị Vương phi, chúng ta cũng không thấy kì quái... Ngươi nói, Nguyên cô nương có phải là Phò mã gia dịch dung không? “
“ Xuỵt! Im miệng! Muốn chết a, thống lĩnh đã hạ lệnh, hiện tại chỉ có thể xưng là Đại công tử, Nguyên cô nương, những xưng hô khác đều thu lại cho ta! Bất cứ khi nào cũng không được nhắc lại! “ Thám báo bên cạnh hơi lớn tuổi, xuất thân từ phủ Phò mã lên giọng trách cứ, tiện đà nói: “ Ta cũng cảm thấy vậy, Nguyên cô nương và Phò mã gia có chút giống như... Không biết chỗ nào không đúng! Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy nàng và Phò mã gia giống nhau! Đặc biệt, giọng nói kia, ánh mắt kia, thật giống! “
Những thám báo này đi theo Nguyên thương học tập, tiếp xúc với Nguyên Thương nhiều nhất, Nguyên Thương cũng không cố tình che giấu, hơn nữa thường xuyên hoán đổi, cũng khó trách bọn hắn phát hiện. Nguyên Thương cũng không có suy nghĩ nhiều, không biết có phải Cố Nguyệt Mẫn cố ý hay không.
“ Hắc! Nếu thật như vậy, chẳng phải là... Vị kia thành đại công tử còn Phò mã gia chúng ta lại thành phu nhân đại công tử, hắc hắc, trời đất đảo lộn, nam nữ khó phân biệt a! “” Ngươi biết cái gì? Có thể đại công tử và Phò mã cố ý đùa vui... Người trẻ tuổi mà.. “
“ Nói cứ như ngươi rất già, cũng chỉ khoảng hai mươi! “
“ Hắc, lão Đậu ta là người từng trải! Vợ ta cũng là mẹ hai đứa con rồi đấy... Ta nhớ, tiểu tử nhà ngươi vẫn còn độc thân đi? “
“ Phi! Nếu không phải thủ lĩnh làm chủ cho ngươi, ngươi có thể lấy được con gái Trương gia làm vợ sao? Chờ ta đi theo thủ lĩnh cùng Công... đại công tử lập công, ta sẽ xin thủ lĩnh cưới vợ cho ta! “
“ Thôi đi! Bộ dạng như gấu lớn của ngươi? Ngay cả thị nữ của đại công tử ngươi còn đánh không lại! Lúc huấn luyện là ai bị mấy tiểu nha hoàn đánh cho tè ra quần... “
“ Hừ! Nam nhân tốt không đánh nữ nhân, nếu không phải đại công tử cấp cho các nàng roi tiên gia pháp, ta sao lại bị đám nữ nhân này... Hơn nữa, các ngươi ít hay nhiều cũng từng bị ăn roi đi? “ Thám báo trẻ tuổi cảm khái nói, “ Vì sao nữ tử đại Yến chúng ta lợi hại như vậy? Muốn đại nam nhân như chúng ta... sống thế nào a! “
“ Ngươi không thấy uy thế của Trưởng Công chúa ở kinh thành sao... Đại Yến này một nửa là do Công chúa giành được đấy! “
“ Nghe nói võ công của Trưởng Công chúa đã thông huyền [ xuất thần nhập hóa ] rồi, so với năm vị tông sư còn lợi hại hơn, là thiệt hay giả? “
“ Đương nhiên là thật! Nếu không có thể mạnh như vậy sao? Ta nghe nói, Lâu chủ Thiên Ngọc Lâu - Ngọc Hoàn Điền tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, cũng là một trong ngũ đại tông sư, đã từng nhận ám sát Trưởng Công chúa. Nhưng sau đó thì sao? Cũng bị Trưởng Công chúa của chúng ta thu thập dễ dàng, ta nghe nói, Thiên Ngọc Lâu cũng vì Trưởng Công chúa mà từ đó về sau... không nhận ám sát Cố thị hoàng tộc nữa! “
“ Ta nghe nói cái này là do【 Nhai hạ chi minh】mà? Sao lại liên quan đến Trưởng Công chúa? “
“ Nhai hạ chi minh là hiệp định giữa Hoàng đế và ngũ đại tông sư, nội dung thật sự chỉ có người hoàng gia biết, chúng ta cũng đừng đoán mò! Bất quá có một chuyện là thật - Thiên Ngọc Lâu ám sát Trưởng Công chúa không thành công! Ta có người bà con lúc trước làm tôi tớ trong Cố phủ, tận mắt chứng kiến Ngọc Hoàn Điền đến cửa muốn giết, nhưng lát sau lại khóc lóc quay về! “
Mọi người liền cảm thấy hứng thú, hỏi: “ Là tình huống gì? Mau nói... “
Đêm tuyết trời mờ tối, dưới ánh lửa trại, chúng thám báo vừa canh gác vừa nhỏ giọng nói đùa. Thị vệ hai phủ đã bắt đầu học được, có thể đùa giỡn bất kể lúc nào hay hoàn cảnh nào, thứ nhất có thể thả lỏng tâm trạng mà vui vẻ, thứ hai có thể rèn luyện khả năng canh giác và hợp tác phòng ngự - bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đàm luận cơ mật, bởi vì khi bọn hắn ở cửa đàm luận, cho dù là võ lâm cao thủ, cũng không ai có thể tiếp cận mà không bị phát hiện được.
------------------
Dựa theo tin tức mà người Hung Nô cung cấp, đại quân Hung Nô sắp tới sẽ tập hợp lại.
Hừng đông ngày thứ hai, đội thám báo sau khi đi tra xét, trở về, phát hiện tình báo chính xác không sai.
Cố Nguyệt mãn ánh mắt lóe ra tia không chắc, nói: “ Không biết Tả Hiền vương này đáng giá bao nhiêu bảo mã? “
Tả Hiền vương là con trưởng của Thiền Vu Hung Nô, đệ đệ ruột của hắn - Lục vương tử Hung Nô từng bị Trưởng Công chúa bắt giữ, sau đó Đại Yến lấy Lục vương tử làm điều kiện đàm phán với Hung Nô, đổi lấy được năm ngàn chiến mã, cùng với ba con bảo mã Đại Uyên * . Từ đó về sau, đại Yến không còn lo thiếu ngựa tốt nữa.
-------------
( *) Bảo mã Đại Uyên ( hay còn gọi là Đại Uyển):
Giống ngựa xứ Đại Uyển sống trên các đỉnh và sườn núi cheo leo, gọi là Thiên mã, người ta không thể bắt được mà chỉ có thể dụ cho lai giống để nuôi ngựa con mà dùng, loài ngựa con đó người Trung Hoa gọi là thiên mã tử hoặc giống ngựa mồ hôi đỏ như máu, dai sức và khỏe tuyệt trần, mà người Trung Hoa gọi là [ Hãn huyết thần câu ] hay [ Hãn huyết mã ].
-------------
Nếu như bắt được Tả Hiền vương, thì có thể đổi về được bảo vật gì đây?
Cố Nguyệt Mẫn - vị Công chúa Điện hạ này lấy Cố Thường Y làm tấm gương, vậy nên khi đối mặt với thời điểm có lợi này, không động tâm là giả.
Nguyên Thương suy nghĩ một chút, nói rất chân thành: “ Bắt Tả Hiền vương làm tù binh, xác suất thành công không tới một phần. Nhưng nếu ám sát Tả Hiền vương thì có thể cân nhắc, mang theo mười lăm người giỏi nhất. Nhưng dù có chọn những người mạnh nhất của chúng ta, xác suất thành công cũng chỉ khoảng ba phần, nếu mà thành công, những người chấp hành nhiệm vụ khả năng sống sót gần như là số không. Cho dù ta dẫn đội, số người sống trở về cũng không quá ba người. “
Cố Nguyệt Mẫn tiếc nuối thở dài, sau đó dở khóc dở cười nhìn Nguyên Thương. Nàng bất quá chỉ nói đùa thôi, lúc nói ra, cũng cảm thấy ý tưởng này không có khả năng. Nhưng Nguyên Thương lại rất nghiêm túc vì nàng suy nghĩ xác suất thành công.
Nguyên Thương không rõ, hỏi: “ Làm sao vậy? “ Lúc trước, mỗi khi có nhiệm vụ Vu Linh đại tỷ đều dặn dò, tất cả thành viên bọn họ cũng đều như vậy a. Nguyên Thương và nhị ca Nhậm Thiên thường suy nghĩ những cách đơn giản nhất, khi đó Vu Linh đôi lần cũng giống như Cố Nguyệt Mẫn nhìn nàng và Nhậm Thiên như vậy, nàng cũng không biết vì sao. Hiện nay, vẫn không biết.
Nhìn nàng nghiêm túc như vậy, Cố Nguyệt Mẫn thật lòng nghĩ, cũng không có cái gì có thể so với điều này, làm cho lòng người ấm áp.
“ Thập Tam, ngươi thật sự là người đáng yêu nhất trên đời này! Nếu như cô cô nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ thích ngươi! “
Nguyên Thương vẻ mặt thản nhiên, chẳng hề để tâm, “ Người khác nhìn ta ra sao, cũng không liên quan đến ta. “
Cố Nguyệt Mẫn cười nhạo nói: “ Vậy còn cái nhìn của ta? “
Nguyên Thương nhìn nàng, không biết phải trả lời sao cho tốt. Cố Nguyệt Mẫn nụ cười ôn nhu trở nên rực rỡ.
Nguyên Thương nhìn nàng cười, trong lòng khẽ động, cúi người chồm tới hôn nàng.
Cố Nguyệt Mẫn đỏ mặt, nói: “ Ngươi lại như vậy nữa rồi! Bây giờ còn là ban ngày! “
Nguyên Thương ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, “ Buổi tối thì được sao? “
“ Ngươi... “ Cố Nguyệt Mẫn đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không phải. Chẳng lẽ nàng lại nói: “ Tốt, buổi tối chúng ta thân thiết đi! “ Vậy nên, Cố Nguyệt Mẫn chỉ có thể giậm chân, nói: “ Chờ ngươi có thể đánh thắng ta rồi nói! “
Tác giả :
Phượng Khi Vũ