Công Chúa Tha Mạng
Chương 63-2: Cố thị có nữ tên Duyệt Dung [ 2 ]
Phiên ngoại 2: Cố thị có nữ tên Duyệt Dung [ 2 ].
--- Nếu như, sớm biết Thường Y sẽ yêu nàng, sớm biết tình cảm của nàng sẽ làm Thường Y khổ sở bi thương, nàng còn có thể tự phụ mặc kệ mà gần gũi nàng ấy? Chỉ là, nàng không có tài cán biết trước mọi việc. Cho nên, đối mặt với loạn thế trước mắt các nàng vẫn u mê ở bên nhau...
Thật lâu mới hết ho khan, Cố Thường Y mười hai tuổi liền khôi phục sức sống, muốn uống trà thuận khí, trà đặt ở bên miệng lại chậm chạp không uống, cảnh giác nhìn Túc Sa Duyệt Dung bên cạnh.
Túc Sa Duyệt Dung cầm chén của nàng, động tác dịu dàng nhưng không cho phép cự tuyệt, đổ đi nước trà đã muốn lạnh, thay trà nóng, đưa đến bên miệng nàng, cười nói: “ Uống đi! “
Cố Thường Y còn muốn nói chuyện, nhưng mà... khuôn mặt ung dung tự nhiên của Túc Sa Duyệt Dung rõ ràng trước mắt, trong đó tất cả đều là ôn nhu, không biết vì sao khiến nàng khó lòng mở miệng phản bác? Cố Thường Y ma xui quỷ khiến ngoan ngoãn uống, lúc này mới nói: “ Lần này chúng ta so quyền cước, cái này ta so với ngươi nhất định mạnh hơn! “
Sớm nên như thế! Nàng am hiểu nhất chính là võ công a! Trước kia nghĩ tiểu hồ ly yếu đuối này chắc sẽ không biết võ, không muốn lấy mạnh hiếp yếu, ai ngờ lần trước cùng Tiêu Dao Tử so kiếm mới biết được, nàng căn bản chính là võ lâm cao thủ!
Nói xong Cố Thường Y đã xoa tay muốn động thủ.
Cách đó không xa hai tên người hầu đang siêng năng đun nước, quét tước thả chậm động tác, hướng bên này nhìn qua. Bọn họ một người một tay nâng chậu nước mấy trăm cân, một người một tay xách bó củi trên trăm cân, không chút nào khó khăn tốn sức.
Túc Sa Duyệt Dung nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón tay thon dài lướt qua tóc mai, nói: “ Được! Chúng ta đi đến mảnh đất bên kia rừng trúc đi! “
Nhìn thấy động tác của Túc Sa Duyệt Dung, hai tên người hầu bất động thanh sắc quay đầu lại, tiếp tục công việc của mình.
Hai người đi đến khu đất bằng kia, Cố Thường Y nói: “ Được rồi! Chúng ta bắt... “
Hai chữ ' bắt đầu ' còn chưa nói xong, Túc Sa Duyệt Dung đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên xuất thủ, một chưởng bổ ngang về phía cổ của Cố Thường Y. Cố Thường Y không nghĩ tới nhị tiểu thư ôn nhu, yếu đuối của Túc Sa gia xuất thủ lại sắc bén như thế, ghê tởm hơn là nàng lại tập kích bất ngờ!
Cố Thường Y nghiêng người né tránh, ai ngờ tay kia của Túc Sa Duyệt Dung ở huyệt vân trung của nàng điểm nhẹ một cái, liền khiến nàng không thể động đậy.
“ Ngươi... Ngươi đánh lén! “ Cố Thường Y trừng lớn mắt nhìn nàng.
Túc Sa Duyệt Dung vẻ mặt vô tội, “ A... Ngươi có nói là không thể đánh lén sao? “
Cố Thường Y nghẹn lời.
Đúng vậy, một đường võ học, đánh lén cũng là một môn học, ai bảo nàng tài không bằng người chứ?” Tài không bằng người, ta không có gì để nói! Nhưng ta không phục! Trừ phi ngươi đường đường chính chính thắng ta! “ Cố Thường Y vẻ mặt kiêu ngạo, tuổi mười hai mười ba, đã có khí chất Loan Phượng ánh nhìn quan sát thiên hạ, khiến cho Túc Sa Duyệt Dung nhìn đến có chút thất thần.
“ Này, thối hồ ly, ngươi có nghe thấy không a? “
“ Được! “ Túc Sa Duyệt Dung híp mắt cười, nhìn Cố Thường Y không chớp mắt. Lúc này đúng vào mùa hè, Cố Thường Y mặc trường bào huyền sắc, y phục bó sát, người luyện võ sớm trưởng thành, tư thái nhanh nhẹn triển lộ không bỏ sót, khiến nàng nhìn thích mắt.
Cố Thường Y không biết, Túc Sa Duyệt Dung ở trong lòng cảm thán nàng tiến bộ thần tốc. Túc Sa Duyệt Dung sở dĩ có thể thắng nàng, tất cả đều do nhiều năm luyện võ, lại được sư phụ truyền thụ đạo pháp Tiên thiên chân khí ; Đợi thêm hai năm nữa, Túc Sa Duyệt Dung nội lực suy yếu, Cố Thường Y ngược lại bước vào hàng ngũ thiếu niên cao thủ.
Túc Sa Duyệt Dung vừa phiền lòng vừa vui mừng, đầu ngón tay quanh quẩn xung quanh huyệt vân trung, như là đang tìm vị trí giải huyệt, lại như là đang vuốt ve xương quai xanh bên vai trái của Cố Thường Y.
Cố Thường Y không rõ vì sao ánh mắt Túc Sa Duyệt lại làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, nàng có thể cảm nhận được lực đạo của ngón tay nàng cách qua lớp y phục ở trên người nàng vòng quanh qua lại, tê dại ngứa ngáy, cả người không được tự nhiên.
Cố Thường Y tầm mắt lay động nói: “ Nhìn cái gì? Mau giải huyệt cho ta! Đừng nghĩ ngươi thắng ta một lần thì liền mạnh hơn ta! “
Túc Sa Duyệt Dung ngón tay dời đi, vuốt ve hai má của nàng, nói: “ Ngươi lại thua rồi! Chiếu theo ước định, người thua sẽ làm cho người thắng một chuyện! “
Cố Thường Y cắn răng nói: “ Làm thì làm! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên! Nói đi, lần này muốn ta giả làm người hầu hay là phu xe của ngươi! “
Túc Sa Duyệt Dung nháy mắt, thản nhiên cười, nói: “ Lần này... liền làm nha hoàn một ngày đi! “ Túc Sa Duyệt Dung chậm rãi ở trên da thịt của nàng trượt nửa vòng, giải huyệt đạo của nàng.
Một đường quay về phòng ngủ bên trong tiểu viện của Túc Sa Duyệt Dung, chúng nô tài nhìn Cố Thường Y, đều hé miệng cười trộm.
“ Hì hì, ngươi xem, đó là tiểu thư Cố gia! “
“ Tiểu thư Cố gia lại bị tiểu thư nhà ta ăn hiếp! “
“ Nha nha, đó là thiên tài võ học Cố gia? Nhìn đi, nàng lần này lại thua tiểu thư nhà chúng ta! Không biết hôm nay so đấu cái gì... “
“ Cái gì thiên tài Cố gia, ở trước mặt tiểu thư chúng ta đều phải ngoan ngoãn... “
“ Đúng vậy! “
Cố Thường Y tai thính mắt tinh, hận đến cắn răng, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không thể ngăn cản mọi người đàm tiếu, chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy.
Túc Sa Duyệt Dung ngồi trên ghế tròn cạnh giường ngủ, nhìn Cố Thường Y biếng nhát nói, “ Thường Y, ta khát! “Cố Thường Y nén giận châm trà cho nàng.
Túc Sa Duyệt Dung híp mắt chậm rãi nhấm nháp trà thơm, khiến Cố Thường Y oán hận, oán thầm: Chén trà đặt trên bàn kế bên, thế mà cũng bắt người ta làm! Uống đi uống đi! Uống chết ngươi!
Túc Sa Duyệt Dung buông chén trà xuống, dùng âm thanh mê đảo vô số danh dĩ thiếu niên Giang Nam nói: “ Thường Y, bóp vai cho ta. “
Cố Thường Y chỉ đành theo chỉ thị tiến đến phía sau bóp vai cho nàng.
Cố Thường Y bàn tay tập kiếm, đã có vết chai, ngón tay thon dài có lực, mỗi một xương ngón tay đều có thể nói lên tiềm lực võ học của chủ nhân nó, Túc Sa Duyệt Dung mặc trường sa mỏng mát lạnh hầu như không có cách trở, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ của ngón tay.
- Mùa hè năm nay, so với năm trước dễ chịu hơn nhiều a!
Túc Sa Duyệt Dung nhịn không được híp mắt, trong mắt tràn đầy ý cười.
Cố Thường Y vừa mới bắt đầu còn có chút oán giận, nhưng khi bắt đầu, ngón tay nắm lấy hai vai non mềm của nàng, trong lòng mơ hồ cũng không cảm thấy bài xích hành động thân cận, còn có chút nhịn không được vui vẻ. Lấy tài lực của Túc Sa gia, ' Độc thủ sau màn ' như Túc Sa Duyệt Dung tuyệt đối không bạc đãi chính mình, hẳn là dùng hương liệu tốt nhất, nhưng Cố Thường Y lại không biết rõ thân thể của Túc Sa Duyệt Dung là dùng loại hương liệu nào, hương thơm thanh nhã, khiến nàng bất giác trầm mê. Sau cùng nếu không phải Túc Sa Duyệt Dung quay đầu nhìn nàng, nói không chừng nàng cứ như vậy từ từ đi xuống...
“ Aiz, hồ ly, được rồi chứ? “ Cố Thường Y lưu luyến thu tay về.
Túc Sa Duyệt Dung nhìn sắc trời, nghĩ tới cái gì, khóe miệng giơ lên một chút, ý cười như thể ' thiên hạ đều nắm trong lòng bàn tay ', nói: “ Giữa trưa nắng hè chói chang vừa lúc để ngủ, trước ngủ trưa đã! “
Túc Sa Duyệt Dung có thói quen ngủ trưa, Cố Thường Y quen biết nàng nửa năm nên biết. Khi đó, Túc Sa Duyệt Dung cùng huynh trưởng đến Cố phủ, cùng Tam ca của nàng đính hôn. Khi đó, là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nữ nhân về sau sẽ luôn đè đầu cưỡi cổ nàng. Ngày đó, nàng chính là nhìn thấy Túc Sa Duyệt Dung dựa dưới tàng cây ngủ.
Cố Thường Y nói: “ Ta không cần ngủ trưa... “
Túc Sa Duyệt Dung đầu ngón tay điểm ở mi tâm nàng, mang theo một ít đắc ý, nói: “ Đừng quên, ngươi là nha hoàn của ta! Bổn tiểu thư hiện tại bảo ngươi ngủ, ngươi phải ngủ! “
“ Ngươi... “ Ai nha, hồ ly thối còn đắc ý!
Túc Sa Duyệt Dung hơi nâng tay, chờ người hầu hạ, bộ dạng vui vẻ kia làm Cố Thường Y nhìn nhịn không được trong lòng khẽ động. Chỉ nghe nàng nói: “ Tiểu nha hoàn, giúp bổn tiểu thư thay quần áo “.
Cố Thường Y bĩu môi nói: “ Có thể làm cô nãi nãi ta hầu hạ cũng chỉ có ngươi! “ Giơ tay giúp nàng cởi áo tháo thắt lưng.
Ngón tay chậm rãi tháo đai lưng, cởi áo khoác, thân hình nổi bật của Túc Sa Duyệt Dung hiện ra trước mắt. Kỳ quái, trước kia cũng thường cùng Túc Sa Duyệt Dung ngủ trưa cùng nhau, vì sao, hôm nay nhìn nàng, lại cảm thấy có chút không thích hợp, giống như... phi lễ chớ nhìn?Phi phi phi! Nàng chỉ là nữ hài tử, tương lai cũng chính là đại tẩu của mình thế nào lại cảm thấy phi lễ chớ nhìn?
Cố Thường Y mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giúp Túc Sa Duyệt Dung cởi y phục, hai người yên lặng cùng nằm ở trên giường, nàng nằm thẳng mắt nhìn trần nhà, chính là ngủ không được.
Túc Sa Duyệt Dung ung dung nằm nghiêng, mặt hướng về phía nàng, vài cái hô hấp liền ngủ say sưa.
Trong lưu ly ngọc giá trị vạn kim đặt ở bệ cửa sổ bên bàn sách cát mịn đang từ từ chảy, xen lẫn tiếng xào xạc của lá trúc trong ngày hè, xa xa tiếng chim hót, còn có... Còn có tiếng tim đập đều đều của người bên cạnh.
Cố Thường Y bỗng nhiên cảm thấy giờ khắc này lòng yên tĩnh như nước.
Không biết từ lúc nào, Cố Thường Y ngủ thật say.
Lại không biết qua bao lâu, Túc Sa Duyệt Dung nằm bên cạnh mở mắt. Trong cái chớp mắt kia, thanh minh như vực sâu, làm sao giống như vừa ngủ mơ tỉnh giấc? Rõ ràng, vẫn thanh tỉnh.
Gần trong gang tấc, lại cách xa vạn dặm. Vươn tay, tại thời khắc này, lặng lẽ vuốt ve lông mi của nàng, mắt của nàng, còn có dung nhan khiến nàng bao lần nằm mộng.
Túc Sa Duyệt Dung thu hồi ngón tay, nắm chặt. Không thể tiếp tục như vậy. Hôm nay sư phụ cảnh cáo, khiến nàng bỗng nhiên kinh sợ, hãm quá sâu, khó có thể kìm chế, thiếu chút nữa ngay cả cảm xúc của bản thân cũng không che giấu được, cứ tiếp tục như vậy, không thể.
Còn nhớ rõ lời đêm qua lão quản gia Túc Sa Vinh nói, ký ức vẫn còn mới mẻ.
--------------------
“ Nhị tiểu thư! Kinh thành truyền đến tin tức, hôn quân kia đã nghe được thanh danh của người, muốn người tiến cung làm phi! Thánh chỉ đang ở trên đường đến! “
Quyển sách trên tay Túc Sa Duyệt Dung rung rung một chút, “ Nên đến vẫn sẽ đến! “
“ Đều do Hồ Ung cẩu quan kia! “ Cẩu quan kia, mấy tháng trước trùng hợp gặp qua nhị tiểu thư, kinh vi thiên nhân *, tới cửa cầu thân. Nhưng Túc Sa gia đại tiểu thư chính là con dâu của con thứ ba Cố gia, tuy rằng đã qua đời, nhưng hai nhà quan hệ thông gia vẫn còn, sao có thể để cho Huyện lệnh nho nhỏ này mạo phạm? Liền khiến hắn nhục nhã mặt xám như tro tàn!
( *) Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy liền kinh sợ.
Ai ngờ cẩu quan này phẩm hạnh bất lương, lại có bản lãnh vẽ tranh siêu phàm. Vì lấy lòng hôn quân thăng quan phát tài, đồng thời trả thù nhị tiểu thư, cẩu quan lại dám đem tranh họa dung mạo khuynh quốc của nhị tiểu thư truyền ra, đưa tới kinh thành, ở kinh thành tầng tầng truyền tay, hôn quân vừa thấy, tâm liền ngứa ngáy khó nhịn, hạ chỉ chiêu hôn.
Túc Sa gia là một trong các đại gia tộc giàu có nhất đại Tần, nhưng mặt ngoài không dám triển lộ, trong tay ngầm có mạng lưới tình báo lớn nhất nhanh nhất cả nước. Bức họa vừa truyền đến cung, Túc Sa Duyệt Dung đã cảnh giác, cùng hai vị huynh trưởng thương định sách lược ứng đối - lại cùng Cố gia đám hỏi.
Trong thời loạn, tiền tài cùng quân đội kết hợp, liền có lợi thế. Túc Sa Duyệt Dung đương nhiên có thể rời đi, sư phụ của nàng là cao thủ lánh đời của Thiên Vân Quan, chính mình võ nghệ cũng không thấp, nhưng nàng có thể đi chỗ nào? Chỉ còn mười năm thọ mệnh, nàng lại phải đi đến địa phương cách xa Cố Thường Y? Nàng không muốn!
Lừa Cố Thường Y - một cô gái mười ba tuổi rời nhà bỏ trốn? Nàng sao có thể đem nguyện vọng của mình áp đặt trên người một cô gái còn chưa hiểu rõ tình cảm nhi nữ? Nàng có thể khiến cho thợ săn rơi vào cạm bẫy hồ ly, cũng có thể mạnh mẽ xua đuổi mãnh hổ.
Nhưng nếu không đi, tội danh kháng chỉ cũng đủ cớ để hôn quân cướp đi tài phú của Túc Sa gia? Khuynh sào dưới, yên có hoàn trứng * ? Cuối cùng không chừng nàng còn bị luân lạc làm kỹ nữ.
( *) Khuynh sào dưới, yên có hoàn trứng: Sào ( tổ) rớt, trứng có thể lành?
Cho nên, nửa năm trước, Túc Sa Duyệt Dung - người điều khiển Túc Sa gia chân chính, không thể không đem chính mình làm công cụ kết thông gia, dâng tặng cho Cố gia, mong được Cố gia che chở.
Người đời thường nói, Túc Sa Duyệt Dung có ' dung mạo khuynh quốc ', quả nhiên là ' khuynh quốc ' - bởi vì cô gái tuyệt thế vô song này vì Cố gia cung cấp của cải cùng mạng lưới tình báo thần tốc, có thể lật đổi vương triều Đại Tần, chẳng lẽ không phải là đẹp đến ' khuynh quốc '?
Vốn riêng của Túc Sa Duyệt Dung, gần như bằng đến một nửa tài phú của Túc Sa Gia. Ở vài năm sau Cố Thường Y có thể lập tức chỉ huy quân đội đi Bắc thượng, toàn dùng từ tiền riêng của Túc Sa Duyệt Dung chống đỡ, hiện tại Mạc thị thương đội, cũng là mạng lưới tình báo Túc Sa Duyệt Dung lưu lại.
-------------
Túc Sa Duyệt Dung nhìn ' thiên hạ ' trước mắt, con ngươi thâm thúy chợt lóe sáng.
“ Một lần cuối cùng, một lần duy nhất. “ Túc Sa Duyệt Dung nghĩ, “ Trừ lúc này thôi! Từ nay về sau, không bao giờ vượt qua lôi trì * nửa bước, tuyệt không trêu chọc đứa nhỏ này, cách nàng xa hơn... “
( *) Lôi trì: chỉ khó khăn, mưa bom bão đạn.
Nàng một tay chống bên gối, cúi đầu, nhìn cánh môi hồng nhạt, khi ngủ vẫn mang theo thần sắc kiên nghị, cơ hồ dùng tất cả tâm ý bi thương cùng tuyệt vọng, hôn xuống, trúc trắc lại thành kính.
Túc Sa Duyệt Dung lần đầu tiên gặp mâu thuẫn khó xử như thế, lần đầu tiên gặp phải nan đề không giải quyết được - không tự chủ mơ hồ hy vọng Thường Y có thể hiểu được tâm ý của mình, đấy chính là mong ước lớn nhất trên đời này của nàng ; Nhưng càng mong nàng ấy không biết được tâm ý của nàng, như thế liền không bao giờ vì yêu mà tổn thương.
Túc Sa Duyệt Dung ngẩng đầu lên là lúc, một giọt nước mắt rơi ở trên má Cố Thường Y, ở mùa hè nóng bức, giây lát liền biến mất không còn.
--- Nếu như, sớm biết Thường Y sẽ yêu nàng, sớm biết tình cảm của nàng sẽ làm Thường Y khổ sở bi thương, nàng còn có thể tự phụ mặc kệ mà gần gũi nàng ấy? Chỉ là, nàng không có tài cán biết trước mọi việc. Cho nên, đối mặt với loạn thế trước mắt các nàng vẫn u mê ở bên nhau...
Thật lâu mới hết ho khan, Cố Thường Y mười hai tuổi liền khôi phục sức sống, muốn uống trà thuận khí, trà đặt ở bên miệng lại chậm chạp không uống, cảnh giác nhìn Túc Sa Duyệt Dung bên cạnh.
Túc Sa Duyệt Dung cầm chén của nàng, động tác dịu dàng nhưng không cho phép cự tuyệt, đổ đi nước trà đã muốn lạnh, thay trà nóng, đưa đến bên miệng nàng, cười nói: “ Uống đi! “
Cố Thường Y còn muốn nói chuyện, nhưng mà... khuôn mặt ung dung tự nhiên của Túc Sa Duyệt Dung rõ ràng trước mắt, trong đó tất cả đều là ôn nhu, không biết vì sao khiến nàng khó lòng mở miệng phản bác? Cố Thường Y ma xui quỷ khiến ngoan ngoãn uống, lúc này mới nói: “ Lần này chúng ta so quyền cước, cái này ta so với ngươi nhất định mạnh hơn! “
Sớm nên như thế! Nàng am hiểu nhất chính là võ công a! Trước kia nghĩ tiểu hồ ly yếu đuối này chắc sẽ không biết võ, không muốn lấy mạnh hiếp yếu, ai ngờ lần trước cùng Tiêu Dao Tử so kiếm mới biết được, nàng căn bản chính là võ lâm cao thủ!
Nói xong Cố Thường Y đã xoa tay muốn động thủ.
Cách đó không xa hai tên người hầu đang siêng năng đun nước, quét tước thả chậm động tác, hướng bên này nhìn qua. Bọn họ một người một tay nâng chậu nước mấy trăm cân, một người một tay xách bó củi trên trăm cân, không chút nào khó khăn tốn sức.
Túc Sa Duyệt Dung nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón tay thon dài lướt qua tóc mai, nói: “ Được! Chúng ta đi đến mảnh đất bên kia rừng trúc đi! “
Nhìn thấy động tác của Túc Sa Duyệt Dung, hai tên người hầu bất động thanh sắc quay đầu lại, tiếp tục công việc của mình.
Hai người đi đến khu đất bằng kia, Cố Thường Y nói: “ Được rồi! Chúng ta bắt... “
Hai chữ ' bắt đầu ' còn chưa nói xong, Túc Sa Duyệt Dung đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên xuất thủ, một chưởng bổ ngang về phía cổ của Cố Thường Y. Cố Thường Y không nghĩ tới nhị tiểu thư ôn nhu, yếu đuối của Túc Sa gia xuất thủ lại sắc bén như thế, ghê tởm hơn là nàng lại tập kích bất ngờ!
Cố Thường Y nghiêng người né tránh, ai ngờ tay kia của Túc Sa Duyệt Dung ở huyệt vân trung của nàng điểm nhẹ một cái, liền khiến nàng không thể động đậy.
“ Ngươi... Ngươi đánh lén! “ Cố Thường Y trừng lớn mắt nhìn nàng.
Túc Sa Duyệt Dung vẻ mặt vô tội, “ A... Ngươi có nói là không thể đánh lén sao? “
Cố Thường Y nghẹn lời.
Đúng vậy, một đường võ học, đánh lén cũng là một môn học, ai bảo nàng tài không bằng người chứ?” Tài không bằng người, ta không có gì để nói! Nhưng ta không phục! Trừ phi ngươi đường đường chính chính thắng ta! “ Cố Thường Y vẻ mặt kiêu ngạo, tuổi mười hai mười ba, đã có khí chất Loan Phượng ánh nhìn quan sát thiên hạ, khiến cho Túc Sa Duyệt Dung nhìn đến có chút thất thần.
“ Này, thối hồ ly, ngươi có nghe thấy không a? “
“ Được! “ Túc Sa Duyệt Dung híp mắt cười, nhìn Cố Thường Y không chớp mắt. Lúc này đúng vào mùa hè, Cố Thường Y mặc trường bào huyền sắc, y phục bó sát, người luyện võ sớm trưởng thành, tư thái nhanh nhẹn triển lộ không bỏ sót, khiến nàng nhìn thích mắt.
Cố Thường Y không biết, Túc Sa Duyệt Dung ở trong lòng cảm thán nàng tiến bộ thần tốc. Túc Sa Duyệt Dung sở dĩ có thể thắng nàng, tất cả đều do nhiều năm luyện võ, lại được sư phụ truyền thụ đạo pháp Tiên thiên chân khí ; Đợi thêm hai năm nữa, Túc Sa Duyệt Dung nội lực suy yếu, Cố Thường Y ngược lại bước vào hàng ngũ thiếu niên cao thủ.
Túc Sa Duyệt Dung vừa phiền lòng vừa vui mừng, đầu ngón tay quanh quẩn xung quanh huyệt vân trung, như là đang tìm vị trí giải huyệt, lại như là đang vuốt ve xương quai xanh bên vai trái của Cố Thường Y.
Cố Thường Y không rõ vì sao ánh mắt Túc Sa Duyệt lại làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, nàng có thể cảm nhận được lực đạo của ngón tay nàng cách qua lớp y phục ở trên người nàng vòng quanh qua lại, tê dại ngứa ngáy, cả người không được tự nhiên.
Cố Thường Y tầm mắt lay động nói: “ Nhìn cái gì? Mau giải huyệt cho ta! Đừng nghĩ ngươi thắng ta một lần thì liền mạnh hơn ta! “
Túc Sa Duyệt Dung ngón tay dời đi, vuốt ve hai má của nàng, nói: “ Ngươi lại thua rồi! Chiếu theo ước định, người thua sẽ làm cho người thắng một chuyện! “
Cố Thường Y cắn răng nói: “ Làm thì làm! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên! Nói đi, lần này muốn ta giả làm người hầu hay là phu xe của ngươi! “
Túc Sa Duyệt Dung nháy mắt, thản nhiên cười, nói: “ Lần này... liền làm nha hoàn một ngày đi! “ Túc Sa Duyệt Dung chậm rãi ở trên da thịt của nàng trượt nửa vòng, giải huyệt đạo của nàng.
Một đường quay về phòng ngủ bên trong tiểu viện của Túc Sa Duyệt Dung, chúng nô tài nhìn Cố Thường Y, đều hé miệng cười trộm.
“ Hì hì, ngươi xem, đó là tiểu thư Cố gia! “
“ Tiểu thư Cố gia lại bị tiểu thư nhà ta ăn hiếp! “
“ Nha nha, đó là thiên tài võ học Cố gia? Nhìn đi, nàng lần này lại thua tiểu thư nhà chúng ta! Không biết hôm nay so đấu cái gì... “
“ Cái gì thiên tài Cố gia, ở trước mặt tiểu thư chúng ta đều phải ngoan ngoãn... “
“ Đúng vậy! “
Cố Thường Y tai thính mắt tinh, hận đến cắn răng, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không thể ngăn cản mọi người đàm tiếu, chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy.
Túc Sa Duyệt Dung ngồi trên ghế tròn cạnh giường ngủ, nhìn Cố Thường Y biếng nhát nói, “ Thường Y, ta khát! “Cố Thường Y nén giận châm trà cho nàng.
Túc Sa Duyệt Dung híp mắt chậm rãi nhấm nháp trà thơm, khiến Cố Thường Y oán hận, oán thầm: Chén trà đặt trên bàn kế bên, thế mà cũng bắt người ta làm! Uống đi uống đi! Uống chết ngươi!
Túc Sa Duyệt Dung buông chén trà xuống, dùng âm thanh mê đảo vô số danh dĩ thiếu niên Giang Nam nói: “ Thường Y, bóp vai cho ta. “
Cố Thường Y chỉ đành theo chỉ thị tiến đến phía sau bóp vai cho nàng.
Cố Thường Y bàn tay tập kiếm, đã có vết chai, ngón tay thon dài có lực, mỗi một xương ngón tay đều có thể nói lên tiềm lực võ học của chủ nhân nó, Túc Sa Duyệt Dung mặc trường sa mỏng mát lạnh hầu như không có cách trở, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ của ngón tay.
- Mùa hè năm nay, so với năm trước dễ chịu hơn nhiều a!
Túc Sa Duyệt Dung nhịn không được híp mắt, trong mắt tràn đầy ý cười.
Cố Thường Y vừa mới bắt đầu còn có chút oán giận, nhưng khi bắt đầu, ngón tay nắm lấy hai vai non mềm của nàng, trong lòng mơ hồ cũng không cảm thấy bài xích hành động thân cận, còn có chút nhịn không được vui vẻ. Lấy tài lực của Túc Sa gia, ' Độc thủ sau màn ' như Túc Sa Duyệt Dung tuyệt đối không bạc đãi chính mình, hẳn là dùng hương liệu tốt nhất, nhưng Cố Thường Y lại không biết rõ thân thể của Túc Sa Duyệt Dung là dùng loại hương liệu nào, hương thơm thanh nhã, khiến nàng bất giác trầm mê. Sau cùng nếu không phải Túc Sa Duyệt Dung quay đầu nhìn nàng, nói không chừng nàng cứ như vậy từ từ đi xuống...
“ Aiz, hồ ly, được rồi chứ? “ Cố Thường Y lưu luyến thu tay về.
Túc Sa Duyệt Dung nhìn sắc trời, nghĩ tới cái gì, khóe miệng giơ lên một chút, ý cười như thể ' thiên hạ đều nắm trong lòng bàn tay ', nói: “ Giữa trưa nắng hè chói chang vừa lúc để ngủ, trước ngủ trưa đã! “
Túc Sa Duyệt Dung có thói quen ngủ trưa, Cố Thường Y quen biết nàng nửa năm nên biết. Khi đó, Túc Sa Duyệt Dung cùng huynh trưởng đến Cố phủ, cùng Tam ca của nàng đính hôn. Khi đó, là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nữ nhân về sau sẽ luôn đè đầu cưỡi cổ nàng. Ngày đó, nàng chính là nhìn thấy Túc Sa Duyệt Dung dựa dưới tàng cây ngủ.
Cố Thường Y nói: “ Ta không cần ngủ trưa... “
Túc Sa Duyệt Dung đầu ngón tay điểm ở mi tâm nàng, mang theo một ít đắc ý, nói: “ Đừng quên, ngươi là nha hoàn của ta! Bổn tiểu thư hiện tại bảo ngươi ngủ, ngươi phải ngủ! “
“ Ngươi... “ Ai nha, hồ ly thối còn đắc ý!
Túc Sa Duyệt Dung hơi nâng tay, chờ người hầu hạ, bộ dạng vui vẻ kia làm Cố Thường Y nhìn nhịn không được trong lòng khẽ động. Chỉ nghe nàng nói: “ Tiểu nha hoàn, giúp bổn tiểu thư thay quần áo “.
Cố Thường Y bĩu môi nói: “ Có thể làm cô nãi nãi ta hầu hạ cũng chỉ có ngươi! “ Giơ tay giúp nàng cởi áo tháo thắt lưng.
Ngón tay chậm rãi tháo đai lưng, cởi áo khoác, thân hình nổi bật của Túc Sa Duyệt Dung hiện ra trước mắt. Kỳ quái, trước kia cũng thường cùng Túc Sa Duyệt Dung ngủ trưa cùng nhau, vì sao, hôm nay nhìn nàng, lại cảm thấy có chút không thích hợp, giống như... phi lễ chớ nhìn?Phi phi phi! Nàng chỉ là nữ hài tử, tương lai cũng chính là đại tẩu của mình thế nào lại cảm thấy phi lễ chớ nhìn?
Cố Thường Y mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giúp Túc Sa Duyệt Dung cởi y phục, hai người yên lặng cùng nằm ở trên giường, nàng nằm thẳng mắt nhìn trần nhà, chính là ngủ không được.
Túc Sa Duyệt Dung ung dung nằm nghiêng, mặt hướng về phía nàng, vài cái hô hấp liền ngủ say sưa.
Trong lưu ly ngọc giá trị vạn kim đặt ở bệ cửa sổ bên bàn sách cát mịn đang từ từ chảy, xen lẫn tiếng xào xạc của lá trúc trong ngày hè, xa xa tiếng chim hót, còn có... Còn có tiếng tim đập đều đều của người bên cạnh.
Cố Thường Y bỗng nhiên cảm thấy giờ khắc này lòng yên tĩnh như nước.
Không biết từ lúc nào, Cố Thường Y ngủ thật say.
Lại không biết qua bao lâu, Túc Sa Duyệt Dung nằm bên cạnh mở mắt. Trong cái chớp mắt kia, thanh minh như vực sâu, làm sao giống như vừa ngủ mơ tỉnh giấc? Rõ ràng, vẫn thanh tỉnh.
Gần trong gang tấc, lại cách xa vạn dặm. Vươn tay, tại thời khắc này, lặng lẽ vuốt ve lông mi của nàng, mắt của nàng, còn có dung nhan khiến nàng bao lần nằm mộng.
Túc Sa Duyệt Dung thu hồi ngón tay, nắm chặt. Không thể tiếp tục như vậy. Hôm nay sư phụ cảnh cáo, khiến nàng bỗng nhiên kinh sợ, hãm quá sâu, khó có thể kìm chế, thiếu chút nữa ngay cả cảm xúc của bản thân cũng không che giấu được, cứ tiếp tục như vậy, không thể.
Còn nhớ rõ lời đêm qua lão quản gia Túc Sa Vinh nói, ký ức vẫn còn mới mẻ.
--------------------
“ Nhị tiểu thư! Kinh thành truyền đến tin tức, hôn quân kia đã nghe được thanh danh của người, muốn người tiến cung làm phi! Thánh chỉ đang ở trên đường đến! “
Quyển sách trên tay Túc Sa Duyệt Dung rung rung một chút, “ Nên đến vẫn sẽ đến! “
“ Đều do Hồ Ung cẩu quan kia! “ Cẩu quan kia, mấy tháng trước trùng hợp gặp qua nhị tiểu thư, kinh vi thiên nhân *, tới cửa cầu thân. Nhưng Túc Sa gia đại tiểu thư chính là con dâu của con thứ ba Cố gia, tuy rằng đã qua đời, nhưng hai nhà quan hệ thông gia vẫn còn, sao có thể để cho Huyện lệnh nho nhỏ này mạo phạm? Liền khiến hắn nhục nhã mặt xám như tro tàn!
( *) Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy liền kinh sợ.
Ai ngờ cẩu quan này phẩm hạnh bất lương, lại có bản lãnh vẽ tranh siêu phàm. Vì lấy lòng hôn quân thăng quan phát tài, đồng thời trả thù nhị tiểu thư, cẩu quan lại dám đem tranh họa dung mạo khuynh quốc của nhị tiểu thư truyền ra, đưa tới kinh thành, ở kinh thành tầng tầng truyền tay, hôn quân vừa thấy, tâm liền ngứa ngáy khó nhịn, hạ chỉ chiêu hôn.
Túc Sa gia là một trong các đại gia tộc giàu có nhất đại Tần, nhưng mặt ngoài không dám triển lộ, trong tay ngầm có mạng lưới tình báo lớn nhất nhanh nhất cả nước. Bức họa vừa truyền đến cung, Túc Sa Duyệt Dung đã cảnh giác, cùng hai vị huynh trưởng thương định sách lược ứng đối - lại cùng Cố gia đám hỏi.
Trong thời loạn, tiền tài cùng quân đội kết hợp, liền có lợi thế. Túc Sa Duyệt Dung đương nhiên có thể rời đi, sư phụ của nàng là cao thủ lánh đời của Thiên Vân Quan, chính mình võ nghệ cũng không thấp, nhưng nàng có thể đi chỗ nào? Chỉ còn mười năm thọ mệnh, nàng lại phải đi đến địa phương cách xa Cố Thường Y? Nàng không muốn!
Lừa Cố Thường Y - một cô gái mười ba tuổi rời nhà bỏ trốn? Nàng sao có thể đem nguyện vọng của mình áp đặt trên người một cô gái còn chưa hiểu rõ tình cảm nhi nữ? Nàng có thể khiến cho thợ săn rơi vào cạm bẫy hồ ly, cũng có thể mạnh mẽ xua đuổi mãnh hổ.
Nhưng nếu không đi, tội danh kháng chỉ cũng đủ cớ để hôn quân cướp đi tài phú của Túc Sa gia? Khuynh sào dưới, yên có hoàn trứng * ? Cuối cùng không chừng nàng còn bị luân lạc làm kỹ nữ.
( *) Khuynh sào dưới, yên có hoàn trứng: Sào ( tổ) rớt, trứng có thể lành?
Cho nên, nửa năm trước, Túc Sa Duyệt Dung - người điều khiển Túc Sa gia chân chính, không thể không đem chính mình làm công cụ kết thông gia, dâng tặng cho Cố gia, mong được Cố gia che chở.
Người đời thường nói, Túc Sa Duyệt Dung có ' dung mạo khuynh quốc ', quả nhiên là ' khuynh quốc ' - bởi vì cô gái tuyệt thế vô song này vì Cố gia cung cấp của cải cùng mạng lưới tình báo thần tốc, có thể lật đổi vương triều Đại Tần, chẳng lẽ không phải là đẹp đến ' khuynh quốc '?
Vốn riêng của Túc Sa Duyệt Dung, gần như bằng đến một nửa tài phú của Túc Sa Gia. Ở vài năm sau Cố Thường Y có thể lập tức chỉ huy quân đội đi Bắc thượng, toàn dùng từ tiền riêng của Túc Sa Duyệt Dung chống đỡ, hiện tại Mạc thị thương đội, cũng là mạng lưới tình báo Túc Sa Duyệt Dung lưu lại.
-------------
Túc Sa Duyệt Dung nhìn ' thiên hạ ' trước mắt, con ngươi thâm thúy chợt lóe sáng.
“ Một lần cuối cùng, một lần duy nhất. “ Túc Sa Duyệt Dung nghĩ, “ Trừ lúc này thôi! Từ nay về sau, không bao giờ vượt qua lôi trì * nửa bước, tuyệt không trêu chọc đứa nhỏ này, cách nàng xa hơn... “
( *) Lôi trì: chỉ khó khăn, mưa bom bão đạn.
Nàng một tay chống bên gối, cúi đầu, nhìn cánh môi hồng nhạt, khi ngủ vẫn mang theo thần sắc kiên nghị, cơ hồ dùng tất cả tâm ý bi thương cùng tuyệt vọng, hôn xuống, trúc trắc lại thành kính.
Túc Sa Duyệt Dung lần đầu tiên gặp mâu thuẫn khó xử như thế, lần đầu tiên gặp phải nan đề không giải quyết được - không tự chủ mơ hồ hy vọng Thường Y có thể hiểu được tâm ý của mình, đấy chính là mong ước lớn nhất trên đời này của nàng ; Nhưng càng mong nàng ấy không biết được tâm ý của nàng, như thế liền không bao giờ vì yêu mà tổn thương.
Túc Sa Duyệt Dung ngẩng đầu lên là lúc, một giọt nước mắt rơi ở trên má Cố Thường Y, ở mùa hè nóng bức, giây lát liền biến mất không còn.
Tác giả :
Phượng Khi Vũ