Công Chúa Tha Mạng
Chương 25: Ai có thể cứu ngươi ?
Lam bào nam tử ghìm ngựa dừng trước mỏm đá cách đó không xa, cười ha hả: “ Ha ha ha ha - Mẫn Nhi, đã lâu không gặp, thật càng lúc càng đẹp hơn. Ừ? Khi nào thì có đứa nhỏ? Nghe nói Phò mã bất lực, sẽ không phải là con của ngươi với Hạ Tử Hàm đi? “
Bộc Vương ngữ khí ngả ngớn, Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm trợn mắt nhìn. Minh Huy Công chúa ngược lại vẻ mặt bình tĩnh nói: “ Cửu ca nói đùa. Cửu ca không ở đất phong của Bộc Vương, thế nào đã trở lại kinh thành? Nên sớm cho hoàng muội biết tin, để hoàng muội đi đón Cửu ca mới phải.”
Bộc Vương thấy Minh Huy không có hoảng sợ, u ám chua ngoa nói: “ Đón ta? Hừ, Cố Nguyệt Mẫn, ngươi bớt giả bộ đi! Ngươi có thể gạt được người khác, sao có thể gạt được ta? Ta lúc trước chính là xem thường ngươi, nên mới bị đày đến Duyệt Châu! “
Minh Huy Công chúa nói: “ Đem Cửu hoàng huynh điều đến Duyệt Châu, là ý tứ của phụ hoàng, muốn cho Cửu hoàng huynh lịch lãm nhiều hơn, sao lại nói là đi đầy? “
“ Thúi lắm! “ Bộc Vương vô cùng oán giận, thiếu chút nữa lập tức nhảy xuống, “ Duyệt Châu gần với Lữ đế, nếu là Lữ đế tấn công, bổn vương đứng mũi chịu sào! Toàn bộ Duyệt Châu đều là địa bàn của cô cô, thế nhân chỉ biết Trấn Bắc Công chúa, có ai cho Bộc Vương ta thể diện? Ta Cố Hiêu ngông cuồng liền một chữ ' Hiêu ' là biết, nhưng dù ở đất phong, làm sao dám tiên y nộ mã ( *)? “ Bộc Vương cầm roi ngựa chỉ vào Minh Huy Công chúa, nói, “ Tất cả, đều do ngươi dựng lên! Năm đó, nếu không có ngươi ở giữa làm khó dễ, sai sử tên Vương Ân đem đơn cáo trạng của Yêm Hóa đến trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng như thế nào sẽ nói ta ' cầm thú cũng không bằng ', đem ta đày tới Duyệt Châu? “
' Hiêu ': ngạo mạn.
( *) Tiên y nộ mã: quần áo hoa lệ, cưỡi tráng mã.
Minh Huy Công chúa không chút nào thoái nhượng, ngữ khí kiên định trách cứ: “ Ngươi thân là Hoàng tử, cường bạo dân nữ, cướp đoạt thê tử quan lại, ấu đả mệnh quan triều đình, tội chồng thêm tội, khiến cho triều thần trái tim băng lạnh, càng khiến Cố thị hoàng tộc hổ thẹn. Ta nếu không để Vương tổng quản đệ tấu chương, tất nhiên sẽ khiến người người oán than, sao có thể trấn an những quan lại chịu oan ức? Phụ hoàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, muốn ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ, ai ngờ ngươi cũng không có tâm hối cải, còn dám rời khỏi đất phong nếu để phụ hoàng biết, tất nhiên sẽ giận dữ.”
Minh Huy Công chúa dù đang ở dưới tên nỏ của đối phương, nhưng lại khiến Bộc Vương có loại cảm giác như bị phía trên nhìn xuống. Nghe thấy nàng nhắc tới phụ hoàng, Bộc Vương giống như nhìn thấy gương mặt uy nghiêm kia, không khỏi lộ ra thần sắc sợ hãi. Tuy rằng đã nửa năm không gặp mặt phụ hoàng, nhưng người cha Hoàng đế như trước vẫn làm hắn sợ.
Thấy hắn có chút sững sờ, nam nhân mặc áo bào bên cạnh bỗng nhiên nói: “ Bộc Vương, ngươi đang sợ cái gì? Đã làm, thì phải làm đến cùng, tên đã bắn ra không có đường rút lui! “ Thanh âm trầm thấp hùng hậu, ngôn từ cứng rắn, không giống như là người Trung Nguyên.Bộc Vương chỉ suy tư giãy giụa một chút, giống như nghĩ thông suốt cái gì, thần sắc kiên quyết, hướng Cố Nguyệt Mẫn vung roi ngựa tới, nói: “ Bổn vương không cần ngươi giáo huấn? Ngươi đừng bày ra sắc mặt vì nước vì dân, đừng cho là ta không biết, ngươi bất quá là vì Thái tử ca ca của ngươi thu mua lòng người mà thôi! Hắc, hiện tại thiên hạ ai chẳng nói, Minh Huy Công chúa chính là Bá Nhạc của triều đình, đại thần trong triều từ cao xuống thấp người người đối với ngươi khen ngợi, nói ngươi ' có phong phạm hoàng hậu ngày trước '! Ta phi! Ngươi cùng hoàng hậu kỹ nữ mẹ ngươi không có gì khác nhau! Cũng không phải cái thứ tốt gì! “
Minh Huy Công chúa vẫn không nhúc nhích, Trần Khiêm bên cạnh kim đao rút ra, một đao chặt đứt roi ngựa.
Nghe thấy hắn nhục mạ mẫu hậu, Minh Huy Công chúa rốt cục nhịn không được tức giận nói: “ Cố Hiêu, ngươi dám vũ nhục mẫu hậu ta? Phụ hoàng mắng ngươi cầm thú không bằng, xem ra ngươi thật lấy đó làm tự hào! “
Thấy Minh Huy tức giận, Bộc Vương lập tức cao hứng, ở trên ngựa lắc lư, nói: “ Ta nhục mạ thì sao? Gia tộc Túc Sa của mẫu hậu ngươi không có cái gì tốt! Ta cầm thú không bằng, vậy biểu ca của ngươi Túc Sa Li so với ta tốt hơn một chút a, có thể so bằng cầm thú! Tỷ tỷ của ta An Thục Công chúa mười một tuổi liền bị hắn cường bạo, nay tỷ tỷ của ta trai lơ vô số, phong lưu phóng đãng, ai nói không phải công lao của biểu ca ngươi đây? “
Minh Huy Công chúa sắc mặt có chút buồn bã, dừng một chút, nói: “ Mẫu hậu đã đày hắn đi Nam Hải, hắn một nhà bảy người, ở trên đường bị đạo tặc giết chết. Tên vô liêm sỉ kia đã chết nhiều năm như vậy An Thục tỷ tỷ nàng... “
“ Câm mồm! Ngươi không xứng gọi tên tỷ tỷ ta! “ Bộc Vương cười lạnh nói, “ Không sai, mẫu hậu ngươi Túc Sa Duyệt Dung đem hắn đưa ra hoàng thành, cho tỷ tỷ của ta giết hả cơn giận! Nhưng phế vật này, nếu không có Túc Sa Duyệt Dung làm núi dựa, hắn sao dám làm ra chuyện như vậy? Các ngươi Túc Sa gia người người đều tâm cơ thâm trầm! Ngươi cho rằng ta không biết? Mấy ngày trước đây một hồi ám sát kia, ta sớm nghe Thất ca nói. Hắc, ta vừa nghe chỉ biết, là ngươi cố ý thả ra tin tức nói do người của phủ Thái tử, mục đích vì muốn bắt tên gian tế trong phủ Thái tử. Tin tức vừa ra, quả nhiên đem một bó lớn mật thám của lão Nhị lão Thất bắt được, buồn cười Lão Thất bị ngươi đùa bỡn mà còn vỗ tay, tự mình đắc ý. Ngươi gióng trống khua chiêng tìm kiếm Phò mã ma ốm của ngươi, hắc, sẽ không phải muốn dựa vào thế lực Tô Sách, mượn cơ hội vu oan hãm hại đi? “
Nói xong tự thấy mình thông minh tuyệt đỉnh, lại đắc ý, vung hai tay nói, “ Ta nghe nói ngươi tới Bạch Mã trấn, đoán biết ngươi chắc chắn sẽ đến Bạch Mã Tự, trước tiên liền mai phục. Ngươi ở triều đình lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhưng ở trong này, còn không phải tùy ta xâu xé? Bổn vương hôm nay chính là nói cho ngươi, dựa vào cái gì tỷ tỷ của ta lại bị tên kia nhúng chàm? Ta muốn làm cho Túc Sa Duyệt Dung ở dưới biết, nữ nhi của nàng, cũng không so với Công chúa khác cao quý hơn, giống nhau đều là kỹ nữ!
Cổ Nghiên, Trần Khiêm nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn dĩ nhiên muốn nhục nhã Công chúa, hai người trong mắt đỏ tươi, hận không thể lập tức xông lên thiên đao vạn quả hắn. Bọn họ bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước Minh Huy Công chúa nói lời tự tuyệt, trên mặt không khỏi hiện ra thần sắc tuyệt vọng.
Minh Huy Công chúa lại nhìn chằm chằm nam tử áo bào tro tỉ mỉ vài lần, bỗng nhiên nói: “ Cố Hiêu, ngươi thế nhưng dám cấu kết người Hung Nô! “
Nam tử áo bào nghe thấy lời của nàng, ha ha cười, kéo áo bào ra, lộ ra một cái đầu trọc bóng lưỡng, chòm râu rậm rạp, tai phải đeo khuyên vàng lớn hơn cả nắm tay, trước ngực để lộ một cái hình xăm lớn đầu hổ miệng to như chậu máu, trông rất sống động.
Minh Huy Công chúa híp mắt, nói: “ Các hạ chẳng lẽ là Hách Liên Đa Đạc, bộ lạc Bạch Dương của dân tộc Hung Nô? “
Nam tử trong mắt không hờn giận, lớn tiếng nói: “ Hách Liên Đa Đạc là huynh trưởng của ta, ta là Hách Liên Cẩm.”
Minh Huy Công chúa hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Cố Hiêu, nói: “ Ngươi thật sự không có thuốc nào cứu được! Ngươi đã đáp ứng điều kiện của người Hung Nô? Ngươi nếu bán đứng người Hán, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cố thị hoàng tộc ta, Đại Yến, thậm chí mọi người trong thiên hạ cũng sẽ không buông tha ngươi. “
Cố Hiêu phẫn nộ quát: “ Thì tính sao! “ Hắn trong giọng nói khó có thể che dấu nôn nóng, kéo vạt áo, lớn tiếng nói, “ Dù sao quay về với chính nghĩa phụ hoàng cũng sẽ không buông tha ta, dứt khoát ta liền làm lớn một chút thì như thế nào? Đại trượng phu không thể lưu danh sử sách, cũng muốn để tiếng xấu muôn đời! Chờ Hung Nô đại quân nam hạ, phụ hoàng cũng không có thời gian tìm ta gây phiền toái! “
Minh Huy Công chúa kinh hãi nói: “ Ngươi phóng người Hung Nô xuống phía Nam? Cố Hiêu, ngươi điên rồi! “
Hách Liên Cẩm nói: “ Cửu hoàng tử, nàng đây là kéo dài thời gian! “
Cố Hiêu ha ha cười nói: “ Ta tặng Không Văn lão nhân kia mấy bản lẻ kinh văn Thiên Trúc, hắn có lẽ đã mang theo vài cái đệ tử đi lên vách núi tham thiền đi, mười ngày nửa tháng cũng không xuống được! Cố Nguyệt Mẫn, ngươi chết tâm đi! Sẽ không ai đến cứu ngươi!”
--------------------------
P/S: Cố Hiêu điên, Cố Nguyệt Mẫn hiểm!
Có mấy từ sai sửa lại cũng không thấy cập nhật. Toàn phải gỡ sách ra rồi thêm vào lại, mới thấy, haiz.
Bộc Vương ngữ khí ngả ngớn, Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm trợn mắt nhìn. Minh Huy Công chúa ngược lại vẻ mặt bình tĩnh nói: “ Cửu ca nói đùa. Cửu ca không ở đất phong của Bộc Vương, thế nào đã trở lại kinh thành? Nên sớm cho hoàng muội biết tin, để hoàng muội đi đón Cửu ca mới phải.”
Bộc Vương thấy Minh Huy không có hoảng sợ, u ám chua ngoa nói: “ Đón ta? Hừ, Cố Nguyệt Mẫn, ngươi bớt giả bộ đi! Ngươi có thể gạt được người khác, sao có thể gạt được ta? Ta lúc trước chính là xem thường ngươi, nên mới bị đày đến Duyệt Châu! “
Minh Huy Công chúa nói: “ Đem Cửu hoàng huynh điều đến Duyệt Châu, là ý tứ của phụ hoàng, muốn cho Cửu hoàng huynh lịch lãm nhiều hơn, sao lại nói là đi đầy? “
“ Thúi lắm! “ Bộc Vương vô cùng oán giận, thiếu chút nữa lập tức nhảy xuống, “ Duyệt Châu gần với Lữ đế, nếu là Lữ đế tấn công, bổn vương đứng mũi chịu sào! Toàn bộ Duyệt Châu đều là địa bàn của cô cô, thế nhân chỉ biết Trấn Bắc Công chúa, có ai cho Bộc Vương ta thể diện? Ta Cố Hiêu ngông cuồng liền một chữ ' Hiêu ' là biết, nhưng dù ở đất phong, làm sao dám tiên y nộ mã ( *)? “ Bộc Vương cầm roi ngựa chỉ vào Minh Huy Công chúa, nói, “ Tất cả, đều do ngươi dựng lên! Năm đó, nếu không có ngươi ở giữa làm khó dễ, sai sử tên Vương Ân đem đơn cáo trạng của Yêm Hóa đến trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng như thế nào sẽ nói ta ' cầm thú cũng không bằng ', đem ta đày tới Duyệt Châu? “
' Hiêu ': ngạo mạn.
( *) Tiên y nộ mã: quần áo hoa lệ, cưỡi tráng mã.
Minh Huy Công chúa không chút nào thoái nhượng, ngữ khí kiên định trách cứ: “ Ngươi thân là Hoàng tử, cường bạo dân nữ, cướp đoạt thê tử quan lại, ấu đả mệnh quan triều đình, tội chồng thêm tội, khiến cho triều thần trái tim băng lạnh, càng khiến Cố thị hoàng tộc hổ thẹn. Ta nếu không để Vương tổng quản đệ tấu chương, tất nhiên sẽ khiến người người oán than, sao có thể trấn an những quan lại chịu oan ức? Phụ hoàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, muốn ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ, ai ngờ ngươi cũng không có tâm hối cải, còn dám rời khỏi đất phong nếu để phụ hoàng biết, tất nhiên sẽ giận dữ.”
Minh Huy Công chúa dù đang ở dưới tên nỏ của đối phương, nhưng lại khiến Bộc Vương có loại cảm giác như bị phía trên nhìn xuống. Nghe thấy nàng nhắc tới phụ hoàng, Bộc Vương giống như nhìn thấy gương mặt uy nghiêm kia, không khỏi lộ ra thần sắc sợ hãi. Tuy rằng đã nửa năm không gặp mặt phụ hoàng, nhưng người cha Hoàng đế như trước vẫn làm hắn sợ.
Thấy hắn có chút sững sờ, nam nhân mặc áo bào bên cạnh bỗng nhiên nói: “ Bộc Vương, ngươi đang sợ cái gì? Đã làm, thì phải làm đến cùng, tên đã bắn ra không có đường rút lui! “ Thanh âm trầm thấp hùng hậu, ngôn từ cứng rắn, không giống như là người Trung Nguyên.Bộc Vương chỉ suy tư giãy giụa một chút, giống như nghĩ thông suốt cái gì, thần sắc kiên quyết, hướng Cố Nguyệt Mẫn vung roi ngựa tới, nói: “ Bổn vương không cần ngươi giáo huấn? Ngươi đừng bày ra sắc mặt vì nước vì dân, đừng cho là ta không biết, ngươi bất quá là vì Thái tử ca ca của ngươi thu mua lòng người mà thôi! Hắc, hiện tại thiên hạ ai chẳng nói, Minh Huy Công chúa chính là Bá Nhạc của triều đình, đại thần trong triều từ cao xuống thấp người người đối với ngươi khen ngợi, nói ngươi ' có phong phạm hoàng hậu ngày trước '! Ta phi! Ngươi cùng hoàng hậu kỹ nữ mẹ ngươi không có gì khác nhau! Cũng không phải cái thứ tốt gì! “
Minh Huy Công chúa vẫn không nhúc nhích, Trần Khiêm bên cạnh kim đao rút ra, một đao chặt đứt roi ngựa.
Nghe thấy hắn nhục mạ mẫu hậu, Minh Huy Công chúa rốt cục nhịn không được tức giận nói: “ Cố Hiêu, ngươi dám vũ nhục mẫu hậu ta? Phụ hoàng mắng ngươi cầm thú không bằng, xem ra ngươi thật lấy đó làm tự hào! “
Thấy Minh Huy tức giận, Bộc Vương lập tức cao hứng, ở trên ngựa lắc lư, nói: “ Ta nhục mạ thì sao? Gia tộc Túc Sa của mẫu hậu ngươi không có cái gì tốt! Ta cầm thú không bằng, vậy biểu ca của ngươi Túc Sa Li so với ta tốt hơn một chút a, có thể so bằng cầm thú! Tỷ tỷ của ta An Thục Công chúa mười một tuổi liền bị hắn cường bạo, nay tỷ tỷ của ta trai lơ vô số, phong lưu phóng đãng, ai nói không phải công lao của biểu ca ngươi đây? “
Minh Huy Công chúa sắc mặt có chút buồn bã, dừng một chút, nói: “ Mẫu hậu đã đày hắn đi Nam Hải, hắn một nhà bảy người, ở trên đường bị đạo tặc giết chết. Tên vô liêm sỉ kia đã chết nhiều năm như vậy An Thục tỷ tỷ nàng... “
“ Câm mồm! Ngươi không xứng gọi tên tỷ tỷ ta! “ Bộc Vương cười lạnh nói, “ Không sai, mẫu hậu ngươi Túc Sa Duyệt Dung đem hắn đưa ra hoàng thành, cho tỷ tỷ của ta giết hả cơn giận! Nhưng phế vật này, nếu không có Túc Sa Duyệt Dung làm núi dựa, hắn sao dám làm ra chuyện như vậy? Các ngươi Túc Sa gia người người đều tâm cơ thâm trầm! Ngươi cho rằng ta không biết? Mấy ngày trước đây một hồi ám sát kia, ta sớm nghe Thất ca nói. Hắc, ta vừa nghe chỉ biết, là ngươi cố ý thả ra tin tức nói do người của phủ Thái tử, mục đích vì muốn bắt tên gian tế trong phủ Thái tử. Tin tức vừa ra, quả nhiên đem một bó lớn mật thám của lão Nhị lão Thất bắt được, buồn cười Lão Thất bị ngươi đùa bỡn mà còn vỗ tay, tự mình đắc ý. Ngươi gióng trống khua chiêng tìm kiếm Phò mã ma ốm của ngươi, hắc, sẽ không phải muốn dựa vào thế lực Tô Sách, mượn cơ hội vu oan hãm hại đi? “
Nói xong tự thấy mình thông minh tuyệt đỉnh, lại đắc ý, vung hai tay nói, “ Ta nghe nói ngươi tới Bạch Mã trấn, đoán biết ngươi chắc chắn sẽ đến Bạch Mã Tự, trước tiên liền mai phục. Ngươi ở triều đình lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhưng ở trong này, còn không phải tùy ta xâu xé? Bổn vương hôm nay chính là nói cho ngươi, dựa vào cái gì tỷ tỷ của ta lại bị tên kia nhúng chàm? Ta muốn làm cho Túc Sa Duyệt Dung ở dưới biết, nữ nhi của nàng, cũng không so với Công chúa khác cao quý hơn, giống nhau đều là kỹ nữ!
Cổ Nghiên, Trần Khiêm nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn dĩ nhiên muốn nhục nhã Công chúa, hai người trong mắt đỏ tươi, hận không thể lập tức xông lên thiên đao vạn quả hắn. Bọn họ bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước Minh Huy Công chúa nói lời tự tuyệt, trên mặt không khỏi hiện ra thần sắc tuyệt vọng.
Minh Huy Công chúa lại nhìn chằm chằm nam tử áo bào tro tỉ mỉ vài lần, bỗng nhiên nói: “ Cố Hiêu, ngươi thế nhưng dám cấu kết người Hung Nô! “
Nam tử áo bào nghe thấy lời của nàng, ha ha cười, kéo áo bào ra, lộ ra một cái đầu trọc bóng lưỡng, chòm râu rậm rạp, tai phải đeo khuyên vàng lớn hơn cả nắm tay, trước ngực để lộ một cái hình xăm lớn đầu hổ miệng to như chậu máu, trông rất sống động.
Minh Huy Công chúa híp mắt, nói: “ Các hạ chẳng lẽ là Hách Liên Đa Đạc, bộ lạc Bạch Dương của dân tộc Hung Nô? “
Nam tử trong mắt không hờn giận, lớn tiếng nói: “ Hách Liên Đa Đạc là huynh trưởng của ta, ta là Hách Liên Cẩm.”
Minh Huy Công chúa hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Cố Hiêu, nói: “ Ngươi thật sự không có thuốc nào cứu được! Ngươi đã đáp ứng điều kiện của người Hung Nô? Ngươi nếu bán đứng người Hán, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cố thị hoàng tộc ta, Đại Yến, thậm chí mọi người trong thiên hạ cũng sẽ không buông tha ngươi. “
Cố Hiêu phẫn nộ quát: “ Thì tính sao! “ Hắn trong giọng nói khó có thể che dấu nôn nóng, kéo vạt áo, lớn tiếng nói, “ Dù sao quay về với chính nghĩa phụ hoàng cũng sẽ không buông tha ta, dứt khoát ta liền làm lớn một chút thì như thế nào? Đại trượng phu không thể lưu danh sử sách, cũng muốn để tiếng xấu muôn đời! Chờ Hung Nô đại quân nam hạ, phụ hoàng cũng không có thời gian tìm ta gây phiền toái! “
Minh Huy Công chúa kinh hãi nói: “ Ngươi phóng người Hung Nô xuống phía Nam? Cố Hiêu, ngươi điên rồi! “
Hách Liên Cẩm nói: “ Cửu hoàng tử, nàng đây là kéo dài thời gian! “
Cố Hiêu ha ha cười nói: “ Ta tặng Không Văn lão nhân kia mấy bản lẻ kinh văn Thiên Trúc, hắn có lẽ đã mang theo vài cái đệ tử đi lên vách núi tham thiền đi, mười ngày nửa tháng cũng không xuống được! Cố Nguyệt Mẫn, ngươi chết tâm đi! Sẽ không ai đến cứu ngươi!”
--------------------------
P/S: Cố Hiêu điên, Cố Nguyệt Mẫn hiểm!
Có mấy từ sai sửa lại cũng không thấy cập nhật. Toàn phải gỡ sách ra rồi thêm vào lại, mới thấy, haiz.
Tác giả :
Phượng Khi Vũ