Công Chúa Quý "Tính"
Chương 64
Lưu Á đắc ý cười với ta, nói: “Hoàng hậu… A không, Trường Nghi công chúa, ta thật sự là rất ngượng ngùng , lúc trước một cước kia ngươi đá ta ta vẫn còn nhớ rất rõ, mặt nước lạnh như băng kia càng khiến ta thêm nhớ rõ. Ngươi biết không, vốn dĩ ta phải gả cho một kẻ tai to mặt lớn ăn chơi trác táng khác, ta khóc rất lâu, rất đau lòng, thiếu chút nữa muốn tìm cái chết… Sau được cứu, thế nhưng lại không nghĩ tới Hoàng Thượng lại tới, bí mật triệu kiến ta, nói muốn để cho ta làm hoàng hậu… Còn nhiều thời gian, ngày đó những gì ngươi làm với ta, ta sẽ đáp trả lại gấp bội… Thời gian còn dài.”
Dứt lời, vẫn duy trì kia mỉm cười của kẻ thắng kia, rời đi theo bước Vô Mẫn Quân, Thẩm Thần cùng Bạch Thái y bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, thấy ta vẫn đứng ở tại chỗ, nhanh chóng chạy tới, nói: “Hoàng hậu, người…”
Ta nói: “Lỗ tai hai người các ngươi có chút vấn đề. Ta đã không còn là hoàng hậu.”
Thẩm Thần thành thật nói: “Không phải … Chiếu thư phế hậu vẫn còn chưa ban ra.”
Ta: “…”
Cứ giả vờ giả vịt sẽ chết sao?
Ta thở dài, nói: “Ta tự mình đi lãnh cung, Bạch Thái y, ngươi đừng đưa dược cho ta được không.”
Bạch Thái y nói: “Hoàng hậu nương nương, việc này… Hoàng mệnh khó chống…”
Ta khoát tay áo: “Nhanh đi làm dược đến đây đi, tránh phiền toái. Ta cũng không muốn làm khó dễ các ngươi.”
Bạch Thái y lộ ra thần sắc không đành lòng, sau đó lui ra, thật sự đi điều chế nạo thai dược, Gì Thần đứng ở bên cạnh dường như có chút chân tay luống cuống.
Ta ngồi ở trên ghế, không biết nên có phản ứng gì, ví dụ như ta nên phản kháng, hay là gào khóc, giống như điên cuồng nói ta muốn gặp Vô Mẫn Quân?
Nhưng mà cho dù là như thế nào, cũng không phải là chuyện mà ta am hiểu…
Mà chuyện Vô Mẫn Quân vừa mới làm, cũng là chuyện hắn luôn luôn am hiểu.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng bước chân, ta nghĩ là Bạch Thái y, nhưng mà ngẩng đầu lại thấy chính là Vô Mẫn Quân đã đi lại quay lại, hắn đứng ở trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống ta.
Trong lòng ta nhảy dựng.
Nhưng mà hắn lại nói: “Vẫn là trả lời ngươi ——trong chiến tranh ta không có bị thương, đừng nói làm bị thương đầu óc, một cái vết thương nhỏ cũng không có.”
Ta nói: “Thật không.”
Ta nhanh chóng lấy ngọc trâm ở trên đầu xuống, phi về phía Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân trốn không kịp, chỉ hơi hơi nghiêng người, trên mặt bị ngọc trâm đâm vào xuất hiện lại không chảy máu.
“Vậy để cho nô tì lưu vết thương lại cho người.”
***
Vô Mẫn Quân đại để là muốn giết ta, hoặc là ít nhất đánh ta một chút, nhưng hắn nhịn xuống , mang theo thị vệ của mình rời đi một lần nữa.
Bạch Thái y hợp thời xuất hiện, đưa cho ta một chén thuốc đen như mực, lần này ông ta không có một tia do dự, lại càng không thấy đáng thương, bởi vì ông ta đã nhìn thấy hết, ông ta biết ta tuyệt đối không có cơ hội xoay người.
Ta cầm lấy bát dược, nhẹ nhàng ngửi, hình như ở cổ còn vương lại hương thơm, mà thuốc dưỡng thai hồi trước khi uống vừa đắng lại vừa chua, thuốc đắng dã tật, mà độc dược lại mỹ vị, thế gian đại khái đều là như thế.
Không hề do dự, ta uống một hơi cạn sạch, trong bụng truyền đến một trận đau đớn, rồi sau đó đầu cháng váng mắt hoa, ta dần dần mất đi tri giác.
***
Sau khi ta tỉnh lại, ta phát hiện bản thân mình đang ở một chỗ coi như là quen thuộc.
Sở dĩ quen thuộc, là bởi vì nơi này Ngô Ung đã từng ở qua, cũng chính là lãnh cung.
Khi đó Ngô Ung bị giam ở trong này, đáng thương vô cùng, khi ta thả hắn ra, hắn còn không chịu, bộ dáng kia thật có vẻ quá nhu nhược lại có chút khôi hài.
Chẳng qua rốt cuộc ta không nghĩ tới, hóa ra có một ngày, bản thân mình cũng sẽ đi tới nơi này, trở thành chủ nhân mới.
Giường mặc dù có chút ẩm ướt lạnh lẽo nhưng vẫn có khả năng ngủ tốt, ta nằm ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình một chút, cũng không có cảm giác quá lớn gì. Lúc mang thai, bụng cũng chưa từng to lên, bây giờ cũng không có gì thay đổi, giống như từ đầu tới đuôi, căn bản cái gì cũng đều không có.
Hạ nhân rất ít, chỉ có hai thị vệ cùng hai cung nữ, võ công hai thị vệ kia cũng không kém, đại khái do Vô Mẫn Quân sợ hãi ta thi triển võ công đào thoát, cho nên phái hai cao thủ tới, về phần hai cung nữ, cũng không có hành vi gì đặc biệt, vẫn hầu hạ cẩn thận như trước, trong đó có một tiểu cung nữ có một nốt ruồi nhỏ.
Thấy nàng ta, ta có chút kỳ quái, nói: “Vì sao ngươi lại đi tới đây?”
Nàng ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Bẩm hoàng hậu nương nương… À, bẩm nương nương, là do Thái sư bảo nô tỳ tới. Thái sư nói nô tỳ vốn vẫn hầu hạ nương nương, hẳn là nương nương cũng sẽ quen hơn.”
Ta nói: “Ngươi cũng không phải vẫn hầu hạ ta sao… Quên đi, không sao cả.”
Tiểu cung nữ thử thăm dò hỏi: “Nương nương, ngài rất khó chịu sao?”
Ta nói: “Cũng còn tốt”
Tiểu cung nữ nói: “À… Nương nương, người đừng quá khổ sở .”
Ta nói: “Ngươi trước không cần nói nữa, ta tất nhiên không thể khổ sở .”
Tiểu cung nữ oan oan ức ức ngậm miệng, ta cười nhìn thoáng qua nàng ta, đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.
Bây giờ đã là buổi tối, vầng trăng tròn trên cao, có một vài ngôi sao bên cạnh, ánh trăng cũng thật công bằng, ở cái chỗ lãnh cung lạnh lẽo này mà cũng chiếu sáng rọi.
Tiểu cung nữ đứng ở bên cạnh ta, thật cẩn thận hỏi ta: “Nương nương đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Qua thật lâu, ta mới nói: “Tư quân như trăng tròn, hàng đêm giảm thanh huy.” (Tình của quân vương như vầng trăng tròn, cứ mỗi đêm là lại khuyết mất một ít =.= đại để là vậy nhé )
Dứt lời, vẫn duy trì kia mỉm cười của kẻ thắng kia, rời đi theo bước Vô Mẫn Quân, Thẩm Thần cùng Bạch Thái y bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, thấy ta vẫn đứng ở tại chỗ, nhanh chóng chạy tới, nói: “Hoàng hậu, người…”
Ta nói: “Lỗ tai hai người các ngươi có chút vấn đề. Ta đã không còn là hoàng hậu.”
Thẩm Thần thành thật nói: “Không phải … Chiếu thư phế hậu vẫn còn chưa ban ra.”
Ta: “…”
Cứ giả vờ giả vịt sẽ chết sao?
Ta thở dài, nói: “Ta tự mình đi lãnh cung, Bạch Thái y, ngươi đừng đưa dược cho ta được không.”
Bạch Thái y nói: “Hoàng hậu nương nương, việc này… Hoàng mệnh khó chống…”
Ta khoát tay áo: “Nhanh đi làm dược đến đây đi, tránh phiền toái. Ta cũng không muốn làm khó dễ các ngươi.”
Bạch Thái y lộ ra thần sắc không đành lòng, sau đó lui ra, thật sự đi điều chế nạo thai dược, Gì Thần đứng ở bên cạnh dường như có chút chân tay luống cuống.
Ta ngồi ở trên ghế, không biết nên có phản ứng gì, ví dụ như ta nên phản kháng, hay là gào khóc, giống như điên cuồng nói ta muốn gặp Vô Mẫn Quân?
Nhưng mà cho dù là như thế nào, cũng không phải là chuyện mà ta am hiểu…
Mà chuyện Vô Mẫn Quân vừa mới làm, cũng là chuyện hắn luôn luôn am hiểu.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng bước chân, ta nghĩ là Bạch Thái y, nhưng mà ngẩng đầu lại thấy chính là Vô Mẫn Quân đã đi lại quay lại, hắn đứng ở trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống ta.
Trong lòng ta nhảy dựng.
Nhưng mà hắn lại nói: “Vẫn là trả lời ngươi ——trong chiến tranh ta không có bị thương, đừng nói làm bị thương đầu óc, một cái vết thương nhỏ cũng không có.”
Ta nói: “Thật không.”
Ta nhanh chóng lấy ngọc trâm ở trên đầu xuống, phi về phía Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân trốn không kịp, chỉ hơi hơi nghiêng người, trên mặt bị ngọc trâm đâm vào xuất hiện lại không chảy máu.
“Vậy để cho nô tì lưu vết thương lại cho người.”
***
Vô Mẫn Quân đại để là muốn giết ta, hoặc là ít nhất đánh ta một chút, nhưng hắn nhịn xuống , mang theo thị vệ của mình rời đi một lần nữa.
Bạch Thái y hợp thời xuất hiện, đưa cho ta một chén thuốc đen như mực, lần này ông ta không có một tia do dự, lại càng không thấy đáng thương, bởi vì ông ta đã nhìn thấy hết, ông ta biết ta tuyệt đối không có cơ hội xoay người.
Ta cầm lấy bát dược, nhẹ nhàng ngửi, hình như ở cổ còn vương lại hương thơm, mà thuốc dưỡng thai hồi trước khi uống vừa đắng lại vừa chua, thuốc đắng dã tật, mà độc dược lại mỹ vị, thế gian đại khái đều là như thế.
Không hề do dự, ta uống một hơi cạn sạch, trong bụng truyền đến một trận đau đớn, rồi sau đó đầu cháng váng mắt hoa, ta dần dần mất đi tri giác.
***
Sau khi ta tỉnh lại, ta phát hiện bản thân mình đang ở một chỗ coi như là quen thuộc.
Sở dĩ quen thuộc, là bởi vì nơi này Ngô Ung đã từng ở qua, cũng chính là lãnh cung.
Khi đó Ngô Ung bị giam ở trong này, đáng thương vô cùng, khi ta thả hắn ra, hắn còn không chịu, bộ dáng kia thật có vẻ quá nhu nhược lại có chút khôi hài.
Chẳng qua rốt cuộc ta không nghĩ tới, hóa ra có một ngày, bản thân mình cũng sẽ đi tới nơi này, trở thành chủ nhân mới.
Giường mặc dù có chút ẩm ướt lạnh lẽo nhưng vẫn có khả năng ngủ tốt, ta nằm ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình một chút, cũng không có cảm giác quá lớn gì. Lúc mang thai, bụng cũng chưa từng to lên, bây giờ cũng không có gì thay đổi, giống như từ đầu tới đuôi, căn bản cái gì cũng đều không có.
Hạ nhân rất ít, chỉ có hai thị vệ cùng hai cung nữ, võ công hai thị vệ kia cũng không kém, đại khái do Vô Mẫn Quân sợ hãi ta thi triển võ công đào thoát, cho nên phái hai cao thủ tới, về phần hai cung nữ, cũng không có hành vi gì đặc biệt, vẫn hầu hạ cẩn thận như trước, trong đó có một tiểu cung nữ có một nốt ruồi nhỏ.
Thấy nàng ta, ta có chút kỳ quái, nói: “Vì sao ngươi lại đi tới đây?”
Nàng ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Bẩm hoàng hậu nương nương… À, bẩm nương nương, là do Thái sư bảo nô tỳ tới. Thái sư nói nô tỳ vốn vẫn hầu hạ nương nương, hẳn là nương nương cũng sẽ quen hơn.”
Ta nói: “Ngươi cũng không phải vẫn hầu hạ ta sao… Quên đi, không sao cả.”
Tiểu cung nữ thử thăm dò hỏi: “Nương nương, ngài rất khó chịu sao?”
Ta nói: “Cũng còn tốt”
Tiểu cung nữ nói: “À… Nương nương, người đừng quá khổ sở .”
Ta nói: “Ngươi trước không cần nói nữa, ta tất nhiên không thể khổ sở .”
Tiểu cung nữ oan oan ức ức ngậm miệng, ta cười nhìn thoáng qua nàng ta, đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.
Bây giờ đã là buổi tối, vầng trăng tròn trên cao, có một vài ngôi sao bên cạnh, ánh trăng cũng thật công bằng, ở cái chỗ lãnh cung lạnh lẽo này mà cũng chiếu sáng rọi.
Tiểu cung nữ đứng ở bên cạnh ta, thật cẩn thận hỏi ta: “Nương nương đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Qua thật lâu, ta mới nói: “Tư quân như trăng tròn, hàng đêm giảm thanh huy.” (Tình của quân vương như vầng trăng tròn, cứ mỗi đêm là lại khuyết mất một ít =.= đại để là vậy nhé )
Tác giả :
Tắc Mộ