Công Chúa Quý "Tính"
Chương 21
Ta run run mở miệng: “Vô…Vô Mẫn Quân…”
Vô Mẫn Quân còn đang gào to ở bên ngoài, nghe thấy ta gọi, hắn quay đầu nói: “Làm sao vậy?”
“Ngươi… Ngươi đổ máu …” Ta nuốt nuốt nước miếng, tiếng nói bắt đầu run lên, “Rất nhiều…”
Vô Mẫn Quân lười biếng nhìn ta: “Ngươi đang nghi ngờ trình độ của trẫm sao? Hử? Trẫm mười tuổi là có thể…”
Ta hỏng mất: “Cả mông ngươi đều là máu kìa !!!”
Vừa vặn một đội thị vệ chạy tới.
Mọi người: “…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta suýt khóc, vọt tới bên cạnh hắn, quát mấy tên thị vệ: “Nhanh đi kêu Thái y đi! Đứng thất thần ở đây làm gì! Để lại mấy người ở lại thu dọn đám thích khách bên trong!”
Mọi người như ong vỡ tổ chạy đi làm việc, ta vội vàng lôi kéo Vô Mẫn Quân: “Sao lại thế này, ngươi…hóa ra bị bọn chúng đâm bị thương ở mông cũng không biết! Ngươi cũng quá không cẩn thận, xem xem, nhiều máu như vậy… Ngươi sao lại thế này…không có cảm giác sao?”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Ngươi còn dám nói võ công của ngươi tốt à, cái loại trình độ này cũng khiến ngươi bị thương được…”
“…”
“Ô ô… không biết có để lại sẹo hay không đây…”
“…”
“Ô ô ô ô…”
Vô Mẫn Quân vẫn rất trầm mặc.
Ta có chút kỳ quái, giúp đỡ hắn: “Làm sao vậy? Có phải hiện tại đã cảm thấy đau rồi không?”
Vô Mẫn Quân cầm tay ta, thản nhiên nói: “Kỳ thật… Ta nghi…”
“?”
“Là tới tháng rồi.”
Vô Mẫn Quân từ từ nói xong câu đó, sắc mặt đen thui giống như màn đêm phía sau vậy.
***
Tháng, đó là cái gì vậy?
Khái niệm tháng với ta rất mơ hồ, chỉ biết là phi tần hậu cung nếu đến tháng sẽ không thể hầu hạ phụ hoàng, nhưng cụ thể là cái gì, ta vốn không có kinh nghiệm. Nhưng đến tháng sẽ đổ máu? Quái dị thật…
Hiện tại Vô Mẫn Quân vừa nói như vậy, ta nhất thời có chút hoài nghi: “Ta…ta ít đọc sách… Ngươi đừng gạt ta.”
Vô Mẫn Quân: “…”
Cứ trì hoãn như vậy một lúc, đám thái y đã vội vàng chạy tới, Thái Hậu, chúng phi tần, thậm chí hoàng đệ cũng đều đến đây.
Thích khách đã bị lôi đi rồi, đang bị ép cung xem ai phái tới —— kỳ thật đại khái cũng đoán được, không phải hoàng thất Bắc Xương quốc thì chính là dân chúng Đông Nguyên quốc, đến ám sát bạo quân là ta.
Nhưng nếu đều đã đến đây, mọi người cũng phải làm chút chuyện, chờ Thái y bắt mạch cho Vô Mẫn Quân, xác nhận vô sự, chỉ là đến tháng, đám mama trong cung liền dẫn Vô Mẫn Quân đi, dạy hắn cách xử lý khi đến tháng ra sao.
Ta từ đầu tới đuôi đều rất nghi hoặc, không biết rốt cuộc tháng là cái gì, nhưng thân là hoàng đế Tây Ương quốc, vẫn phải cứng rắn không để lộ ra vẻ tò mò.
Trong lúc chờ Vô Mẫn Quân quay lại, Thái Hậu ngồi xuống bên cạnh, nói với ta: “Tây Hoàng.”
“… A, ừm.” Ta hoàn hồn.
“Kỳ thật không nói gạt ngài, ai gia vẫn nghĩ rằng, ngài đối với Trường Nghi đều không phải là thật tình, nhưng hiện tại ta đã biết, thì ra ngài thật sự yêu nó.”
“Á… ?” Bà ta làm sao mà biết được, ngay đến chính ta cũng còn không biết…
Nhưng Thái Hậu nói xong câu đó không nói thêm câu nào nữa, chỉ nhìn xa xa có chút suy nghĩ.
Ta có hơi xấu hổ, đứng dậy tùy tiện đi lại một chút, ai biết chưa đi được mấy bước, lại bị Nguyên Úc cản lại.
Hiện tại nhìn thấy Nguyên Úc, ta vẫn có vài phần nghi hoặc cùng với ngượng ngùng, đang định đi vòng qua hắn, Nguyên Úc liền chủ động nói: “Ta… vốn tưởng rằng ngươi đối với Trường Nghi không phải là thật tình, thì ra… là ta nghĩ sai rồi.”
“…” Rốt cuộc là nhảy ra kết luận như thế nào vậy!
Nguyên Úc thở dài: “Trường Nghi công chúa chỉ là đến tháng mà ngươi đã đỏ cả hốc mắt… Ai, ta vạn vạn không thể bằng được. Lần trước ta nhất thời hồ đồ, mong rằng Tây Hoàng thứ tội.”
“…”
Hóa ra là vì chuyện này… Ta không biết nên nói gì, chỉ có thể run rẩy khóe miệng nói: “À, không có gì, ừm, hẳn là …”
Một lát sau Vô Mẫn Quân rốt cục trở về, ta vội vàng đứng dậy, ra vẻ quan tâm đi tới an ủi, sắc mặt Vô Mẫn Quân thật không dễ nhìn, thản nhiên nói một câu “Không sao” rồi thôi, những người khác thấy chính chủ vô sự, ta cũng có chút bình tĩnh, vì thế tự an ủi là đã xong.
Thái Hậu kéo Vô Mẫn Quân, nói lời thấm thía: “Hôm nay ngươi đã trở thành một thiếu nữ chân chính …”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta sợ Vô Mẫn Quân sẽ phát điên, vội vàng đáp lời: “Đúng vậy đúng vậy, ha ha, nàng cần nghỉ ngơi, Thái Hậu và mọi người đi trước đi.”
Thái Hậu gật gật đầu, mang theo đám hậu cung phi tần chậm rãi rời đi.
Hai người ta và Vô Mẫn Quân đi vào trong phòng, rốt cục to gan nói chuyện, ta vẫn có vẻ không ổn định, lôi kéo hắn khóc không ra nước mắt: “Ngươi vừa mới đi học cái kia, ta đã bị ngươi nhìn thấy hết rồi?”
Mặt Vô Mẫn Quân đen thui: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn sao? !”
Dừng một chút, hắn còn nói: “Huống hồ… ngươi thực quá không bình thường a! Ngươi đã mười sáu, sao giờ mới bị!”
Ta: “… Cái này không phải trọng điểm được không? Ô ô ô, ta bị ngươi nhìn sạch, lại không học được chuyện xử lý đến tháng như thế nào, về sau nếu chẳng may đổi trở lại thì phải làm sao bây giờ!”
Vô Mẫn Quân do dự một lát, nói: “Đến lúc đó, ta dạy cho ngươi…”
“Cám ơn ngươi nhé!” Ta phát điên, “Không cần !!! “
Vô Mẫn Quân nhún nhún vai, không thèm nhắc lại.
Ta thở dài, quả thực là tâm lực đều lao lực quá độ, lăn lên giường, trợn tròn mắt làm thế nào cũng không ngủ được, hiển nhiên Vô Mẫn Quân cũng giống ta, một lát sau hắn liền gọi ta: “Ôi chao, Vân Kiểu.”
“Làm sao.” Ta tức giận nói.
Hắn ấp úng: “Kỳ thật… nữ nhân các ngươi thực vất vả a.”
“… Ngươi muốn thảo luận chuyện này với ta sao?”
Vô Mẫn Quân ngồi xuống, thở dài: “Ta vốn tưởng rằng đến tháng cũng chỉ là chuyện bình thường, không ngờ lại phiền toái như vậy… Hơn nữa… Bụng…còn rất đau .”
Nghe ngữ điệu Vô Mẫn Quân có chút thẹn thùng, ta nhanh chóng trùm chăn: “A…Khò…khò…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Hắn nói với ta chuyện đó thì có ích lợi gì , ta tuyệt không hiểu được chưa? ! Ngày mai “nàng” nên đi tìm Thái Hậu đi, hai người nói chuyện với nhau, có khi còn có thể trở thành bạn bè thân thiết!
Ta táo bạo ngáy một cái, tiếp tục giả bộ ngủ, trong lúc bất tri bất giác liền ngủ thật.
***
Ngày hôm sau tỉnh lại, ta dụi mắt nhìn khắp xung quanh, lại phát hiện Vô Mẫn Quân đã đi mất.
Tối hôm qua khổ sở lâu như vậy, hắn cũng thật là có tinh thần.
Ta ngáp một cái đứng dậy, bọn hạ nhân lập tức tiến vào giúp ta rửa mặt chải đầu, chuẩn bị ăn sáng, sau khi ăn xong, vừa vặn Vô Mẫn Quân cũng đã trở lại, hắn đi lại chậm chạp hơn so với bình thường, có lẽ là vì đến tháng.
Kỳ thật những chuyện này vốn là ta phải chịu nhưng một đại nam nhân như hắn lại phải thay ta chịu, cũng rất đáng thương …
Lại nghĩ tới hành vi tối qua của ta, ta nhất thời cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, vội vàng đi lên trước đón hắn: “Ngươi đi đâu vậy ? Thân thể có tốt không…”
Vô Mẫn Quân lười biếng nói: “Tìm Thái Hậu.”
“…” mặt ta nhất thời đen mất một nửa.
Thật đúng là bị ta nói đúng sao…
“Ngươi…ngươi tìm Thái Hậu làm gì…”
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta lấy thân phận của ngươi đi nói chuyện với bà ta, Đông Nguyên quốc cùng Tây Ương quốc nếu muốn kết minh, như vậy đối phó với Bắc Xương quốc là chuyện chính của cả hai nước, mặc dù Đông Nguyên quốc hiện tại có chút nghèo túng, nhưng việc xuất binh, xuất chút tiền tài, không thể thiếu.”
Ta kinh hãi: “Vậy Thái hậu phản ứng thế nào? Chẳng phải sẽ giận dữ sao, nói ngươi lập gia đình liền quên máu mủ, cư nhiên giúp đỡ Tây Ương quốc lợi dụng Đông Nguyên quốc?”
Vô Mẫn Quân có chút kinh ngạc: “Ngươi thực rất hiểu bà ta.”
“…” Ta khóc nói: “Ngươi rất tự tiện, cũng không thương lượng cùng ta một chút.”
Vô Mẫn Quân ngồi xuống ghế: “Ngươi tới tháng cũng không hề thương lượng cùng ta một chút đâu.”
“…”
Đó là chuyện ta có thể quyết định sao? ! Còn thương lượng gì!!!
“Vô Mẫn Quân! Ngươi không cần cố tình gây sự! Ta biết ngươi tới tháng nhất định rất khó chịu, nhưng…nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề của ta!” Ta tức giận chỉ hắn.
Vô Mẫn Quân kì quái nhìn ta: “Không phải vấn đề của ngươi, chẳng lẽ lại là vấn đề của ta?”
Vô Mẫn Quân còn đang gào to ở bên ngoài, nghe thấy ta gọi, hắn quay đầu nói: “Làm sao vậy?”
“Ngươi… Ngươi đổ máu …” Ta nuốt nuốt nước miếng, tiếng nói bắt đầu run lên, “Rất nhiều…”
Vô Mẫn Quân lười biếng nhìn ta: “Ngươi đang nghi ngờ trình độ của trẫm sao? Hử? Trẫm mười tuổi là có thể…”
Ta hỏng mất: “Cả mông ngươi đều là máu kìa !!!”
Vừa vặn một đội thị vệ chạy tới.
Mọi người: “…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta suýt khóc, vọt tới bên cạnh hắn, quát mấy tên thị vệ: “Nhanh đi kêu Thái y đi! Đứng thất thần ở đây làm gì! Để lại mấy người ở lại thu dọn đám thích khách bên trong!”
Mọi người như ong vỡ tổ chạy đi làm việc, ta vội vàng lôi kéo Vô Mẫn Quân: “Sao lại thế này, ngươi…hóa ra bị bọn chúng đâm bị thương ở mông cũng không biết! Ngươi cũng quá không cẩn thận, xem xem, nhiều máu như vậy… Ngươi sao lại thế này…không có cảm giác sao?”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Ngươi còn dám nói võ công của ngươi tốt à, cái loại trình độ này cũng khiến ngươi bị thương được…”
“…”
“Ô ô… không biết có để lại sẹo hay không đây…”
“…”
“Ô ô ô ô…”
Vô Mẫn Quân vẫn rất trầm mặc.
Ta có chút kỳ quái, giúp đỡ hắn: “Làm sao vậy? Có phải hiện tại đã cảm thấy đau rồi không?”
Vô Mẫn Quân cầm tay ta, thản nhiên nói: “Kỳ thật… Ta nghi…”
“?”
“Là tới tháng rồi.”
Vô Mẫn Quân từ từ nói xong câu đó, sắc mặt đen thui giống như màn đêm phía sau vậy.
***
Tháng, đó là cái gì vậy?
Khái niệm tháng với ta rất mơ hồ, chỉ biết là phi tần hậu cung nếu đến tháng sẽ không thể hầu hạ phụ hoàng, nhưng cụ thể là cái gì, ta vốn không có kinh nghiệm. Nhưng đến tháng sẽ đổ máu? Quái dị thật…
Hiện tại Vô Mẫn Quân vừa nói như vậy, ta nhất thời có chút hoài nghi: “Ta…ta ít đọc sách… Ngươi đừng gạt ta.”
Vô Mẫn Quân: “…”
Cứ trì hoãn như vậy một lúc, đám thái y đã vội vàng chạy tới, Thái Hậu, chúng phi tần, thậm chí hoàng đệ cũng đều đến đây.
Thích khách đã bị lôi đi rồi, đang bị ép cung xem ai phái tới —— kỳ thật đại khái cũng đoán được, không phải hoàng thất Bắc Xương quốc thì chính là dân chúng Đông Nguyên quốc, đến ám sát bạo quân là ta.
Nhưng nếu đều đã đến đây, mọi người cũng phải làm chút chuyện, chờ Thái y bắt mạch cho Vô Mẫn Quân, xác nhận vô sự, chỉ là đến tháng, đám mama trong cung liền dẫn Vô Mẫn Quân đi, dạy hắn cách xử lý khi đến tháng ra sao.
Ta từ đầu tới đuôi đều rất nghi hoặc, không biết rốt cuộc tháng là cái gì, nhưng thân là hoàng đế Tây Ương quốc, vẫn phải cứng rắn không để lộ ra vẻ tò mò.
Trong lúc chờ Vô Mẫn Quân quay lại, Thái Hậu ngồi xuống bên cạnh, nói với ta: “Tây Hoàng.”
“… A, ừm.” Ta hoàn hồn.
“Kỳ thật không nói gạt ngài, ai gia vẫn nghĩ rằng, ngài đối với Trường Nghi đều không phải là thật tình, nhưng hiện tại ta đã biết, thì ra ngài thật sự yêu nó.”
“Á… ?” Bà ta làm sao mà biết được, ngay đến chính ta cũng còn không biết…
Nhưng Thái Hậu nói xong câu đó không nói thêm câu nào nữa, chỉ nhìn xa xa có chút suy nghĩ.
Ta có hơi xấu hổ, đứng dậy tùy tiện đi lại một chút, ai biết chưa đi được mấy bước, lại bị Nguyên Úc cản lại.
Hiện tại nhìn thấy Nguyên Úc, ta vẫn có vài phần nghi hoặc cùng với ngượng ngùng, đang định đi vòng qua hắn, Nguyên Úc liền chủ động nói: “Ta… vốn tưởng rằng ngươi đối với Trường Nghi không phải là thật tình, thì ra… là ta nghĩ sai rồi.”
“…” Rốt cuộc là nhảy ra kết luận như thế nào vậy!
Nguyên Úc thở dài: “Trường Nghi công chúa chỉ là đến tháng mà ngươi đã đỏ cả hốc mắt… Ai, ta vạn vạn không thể bằng được. Lần trước ta nhất thời hồ đồ, mong rằng Tây Hoàng thứ tội.”
“…”
Hóa ra là vì chuyện này… Ta không biết nên nói gì, chỉ có thể run rẩy khóe miệng nói: “À, không có gì, ừm, hẳn là …”
Một lát sau Vô Mẫn Quân rốt cục trở về, ta vội vàng đứng dậy, ra vẻ quan tâm đi tới an ủi, sắc mặt Vô Mẫn Quân thật không dễ nhìn, thản nhiên nói một câu “Không sao” rồi thôi, những người khác thấy chính chủ vô sự, ta cũng có chút bình tĩnh, vì thế tự an ủi là đã xong.
Thái Hậu kéo Vô Mẫn Quân, nói lời thấm thía: “Hôm nay ngươi đã trở thành một thiếu nữ chân chính …”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta sợ Vô Mẫn Quân sẽ phát điên, vội vàng đáp lời: “Đúng vậy đúng vậy, ha ha, nàng cần nghỉ ngơi, Thái Hậu và mọi người đi trước đi.”
Thái Hậu gật gật đầu, mang theo đám hậu cung phi tần chậm rãi rời đi.
Hai người ta và Vô Mẫn Quân đi vào trong phòng, rốt cục to gan nói chuyện, ta vẫn có vẻ không ổn định, lôi kéo hắn khóc không ra nước mắt: “Ngươi vừa mới đi học cái kia, ta đã bị ngươi nhìn thấy hết rồi?”
Mặt Vô Mẫn Quân đen thui: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn sao? !”
Dừng một chút, hắn còn nói: “Huống hồ… ngươi thực quá không bình thường a! Ngươi đã mười sáu, sao giờ mới bị!”
Ta: “… Cái này không phải trọng điểm được không? Ô ô ô, ta bị ngươi nhìn sạch, lại không học được chuyện xử lý đến tháng như thế nào, về sau nếu chẳng may đổi trở lại thì phải làm sao bây giờ!”
Vô Mẫn Quân do dự một lát, nói: “Đến lúc đó, ta dạy cho ngươi…”
“Cám ơn ngươi nhé!” Ta phát điên, “Không cần !!! “
Vô Mẫn Quân nhún nhún vai, không thèm nhắc lại.
Ta thở dài, quả thực là tâm lực đều lao lực quá độ, lăn lên giường, trợn tròn mắt làm thế nào cũng không ngủ được, hiển nhiên Vô Mẫn Quân cũng giống ta, một lát sau hắn liền gọi ta: “Ôi chao, Vân Kiểu.”
“Làm sao.” Ta tức giận nói.
Hắn ấp úng: “Kỳ thật… nữ nhân các ngươi thực vất vả a.”
“… Ngươi muốn thảo luận chuyện này với ta sao?”
Vô Mẫn Quân ngồi xuống, thở dài: “Ta vốn tưởng rằng đến tháng cũng chỉ là chuyện bình thường, không ngờ lại phiền toái như vậy… Hơn nữa… Bụng…còn rất đau .”
Nghe ngữ điệu Vô Mẫn Quân có chút thẹn thùng, ta nhanh chóng trùm chăn: “A…Khò…khò…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Hắn nói với ta chuyện đó thì có ích lợi gì , ta tuyệt không hiểu được chưa? ! Ngày mai “nàng” nên đi tìm Thái Hậu đi, hai người nói chuyện với nhau, có khi còn có thể trở thành bạn bè thân thiết!
Ta táo bạo ngáy một cái, tiếp tục giả bộ ngủ, trong lúc bất tri bất giác liền ngủ thật.
***
Ngày hôm sau tỉnh lại, ta dụi mắt nhìn khắp xung quanh, lại phát hiện Vô Mẫn Quân đã đi mất.
Tối hôm qua khổ sở lâu như vậy, hắn cũng thật là có tinh thần.
Ta ngáp một cái đứng dậy, bọn hạ nhân lập tức tiến vào giúp ta rửa mặt chải đầu, chuẩn bị ăn sáng, sau khi ăn xong, vừa vặn Vô Mẫn Quân cũng đã trở lại, hắn đi lại chậm chạp hơn so với bình thường, có lẽ là vì đến tháng.
Kỳ thật những chuyện này vốn là ta phải chịu nhưng một đại nam nhân như hắn lại phải thay ta chịu, cũng rất đáng thương …
Lại nghĩ tới hành vi tối qua của ta, ta nhất thời cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, vội vàng đi lên trước đón hắn: “Ngươi đi đâu vậy ? Thân thể có tốt không…”
Vô Mẫn Quân lười biếng nói: “Tìm Thái Hậu.”
“…” mặt ta nhất thời đen mất một nửa.
Thật đúng là bị ta nói đúng sao…
“Ngươi…ngươi tìm Thái Hậu làm gì…”
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta lấy thân phận của ngươi đi nói chuyện với bà ta, Đông Nguyên quốc cùng Tây Ương quốc nếu muốn kết minh, như vậy đối phó với Bắc Xương quốc là chuyện chính của cả hai nước, mặc dù Đông Nguyên quốc hiện tại có chút nghèo túng, nhưng việc xuất binh, xuất chút tiền tài, không thể thiếu.”
Ta kinh hãi: “Vậy Thái hậu phản ứng thế nào? Chẳng phải sẽ giận dữ sao, nói ngươi lập gia đình liền quên máu mủ, cư nhiên giúp đỡ Tây Ương quốc lợi dụng Đông Nguyên quốc?”
Vô Mẫn Quân có chút kinh ngạc: “Ngươi thực rất hiểu bà ta.”
“…” Ta khóc nói: “Ngươi rất tự tiện, cũng không thương lượng cùng ta một chút.”
Vô Mẫn Quân ngồi xuống ghế: “Ngươi tới tháng cũng không hề thương lượng cùng ta một chút đâu.”
“…”
Đó là chuyện ta có thể quyết định sao? ! Còn thương lượng gì!!!
“Vô Mẫn Quân! Ngươi không cần cố tình gây sự! Ta biết ngươi tới tháng nhất định rất khó chịu, nhưng…nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề của ta!” Ta tức giận chỉ hắn.
Vô Mẫn Quân kì quái nhìn ta: “Không phải vấn đề của ngươi, chẳng lẽ lại là vấn đề của ta?”
Tác giả :
Tắc Mộ