Công Chúa Nhỏ Theo Anh Về Nhà Thôi!
Chương 7: Giấc mơ bí ẩn
Giọng nói của anh trầm thấp lọt vào tai, còn kèm theo nụ cười. Hoắc Gia Hành thanh giọng vốn là hơi thấp, theo cô biết giọng anh thuộc loại có chút khàn khàn khêu gợi khiến cho người nghe có cảm giác lỗ tai muốn mang thai.
Mà hiện tại, giọng nói này đang đùa giỡn với cô, trêu chọc cô.
Có phải cởi quần áo không.
Cô trợn mắt hốc mồm nhìn Hoắc Gia Hành, mặt "Bụp" một tiếng liền đỏ bừng lên. Trong đầu bởi vì câu nói của anh, giống như đang nổ tung khói lửa, không kịp ngăn cản, tràn lan ra không trung, thật lâu cũng chưa tiêu tán, không ngừng vang lên.
Mặt, cổ, thậm chí mang tai đều nhiễm lên đỏ ửng.
Đôi mắt cô sáng long lanh nhìn Hoắc Gia Hành, há to miệng, nhưng không nói nên lời.
Sau khi nghẹn đủ rồi, cô nhổ ra một câu: "Hoắc... Hoắc tổng?"
Hoắc Gia Hành trầm thấp cười một tiếng, cong cong khóe miệng nói: "Đùa em chơi, bây giờ còn khẩn trương sao?"
Chu Sơ Niên: "[email protected]%!..."
Chơi kiểu này không vui chút nào.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Gia Hành, cũng không biết dũng khí đến từ nơi nào, kéo cái bàn vẽ một bên qua, bắt đầu ra lệnh cho anh: "Hoắc tổng ngài ngồi lên cái ghế salon ở đằng kia đi, tìm tư thế thoải mái ngồi là được rồi."
Hoắc Gia Hành quan sát đến ánh mắt của cô, lông mày nhướng lên hỏi: "Ngồi là được rồi?"
"Đúng vậy."
"Không cần nằm?"
Chu Sơ Niên: "... Không cần."
Hoắc Gia Hành nhìn chăm chú cô một lát, cong môi, làm theo lời cô nói.
Lại đùa tiếp, xem chừng cô bé trước mắt sẽ trực tiếp đạp cửa đi ra.
...
Khi Chu Sơ Niên vẽ tranh, so lúc bình thường yên tĩnh hơn nhiều, ánh mắt kiên định, giữa lông mày nhiều tia nghiêm túc, cô quan sát đến ngũ quan của Hoắc Gia Hành, không thể không nói Hoắc Gia Hành lớn lên thật đẹp.
Mấy lần trước, cô đều vội vàng vẽ xuống, xuống bút nhanh, không có nhiều thời gian đi quan sát kỹ lưỡng, thậm chí có một lần là mơ hồ vẽ ra, nhưng hiện tại khác rồi, người trước mắt không chút che chắn mặc cô tùy ý quan sát.
Hôm nay Hoắc Gia Hành mặc rất đơn giản, quần màu đen và áo sơmi, nổi bật lên cả người thành thục. Anh chỉ ngồi ở chỗ đó cách cô không xa, nhưng cô có thể cảm nhận được khí chất của anh rất khác biệt.
Chu Sơ Niên ánh mắt từ dưới lướt lên, rơi vào mặt của anh, khuôn mặt tinh xảo, sống mũi cao thẳng cùng với... đôi mắt sâu không thấy đáy đang nhìn thẳng vào cô, khiến cô muốn đắm chìm trong đó.
Cô sững sờ, giật mình hoàn hồn, muốn che giấu cúi đầu xuống vẽ.
Hoắc Gia Hành là một người mẫu tốt, khi cô vẽ dường như động tác không hề thay đổi, một mực duy trì tư thế lúc đầu.
Cho tới khi Chu Sơ Niên buông bút, tâm trí rời khỏi bản vẽ ngước mắt nhìn về phía anh.
"Xong rồi?"
"Vâng."
Hoắc Gia Hành đứng dậy, đi đến phía sau cô: "Tôi xem một chút?"
"Được."
Hoắc Gia Hành nhìn bức vẽ trước mắt, trong mắt mang theo ý cười: "Vẽ rất đẹp."
"Cảm ơn."
Chu Sơ Niên là người làm việc nghiêm túc, mặc dù đối mặt với Hoắc Gia Hành có chút khẩn trương, nhưng vẫn phát huy sở trường của mình rất tốt.
"Có thể tặng tôi không?"
Chu Sơ Niên khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn về phía anh hỏi: "Anh muốn?"
"Có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể."
Cô dừng một chút nói: "Nhưng còn có chút chi tiết muốn sửa."
Hoắc Gia Hành trầm thấp cười một tiếng: "Vậy thì chờ em sửa xong đưa cho tôi."
"Được."
——
Bóng đêm như mực, hai người từ trong tiệm ra. Chu Sơ Niên đứng một bên Hoắc Gia Hành, song song đi ra.
Cửa hàng mở ở trong trung tâm thương mại, ở đây còn có rất nhiều người vì giờ chưa tới giờ các cửa hàng đóng cửa, ngày hôm nay đúng lúc là Chu Ngũ (1), buổi tối người ra ngoài không ít.
Chu Sơ Niên mặc bên trên là áo len, trong tiệm của Hứa Nịch còn ổn, vừa ra bên ngoài cô cảm thấy hơi lạnh ùa vào.
Cô cúi đầu nhìn mũ của mình, suy nghĩ một chút vẫn bỏ ra.
"Lạnh?" Hoắc Gia Hành bước chân dừng lại, hơi cụp mắt xuống nhìn cô chăm chú.
Cô ừ một tiếng, "Có một chút."
Hoắc Gia Hành đảo mắt nhìn một vòng, thấp giọng nói: "Chờ tôi ở đây một lát."
Nói xong, không đợi Chu Sơ Niên phản ứng, Hoắc tổng đã đi tới chỗ khác, bước rất nhanh làm cô theo không kịp. Suy tính mấy giây sau, Chu Sơ Niên thành thật đứng tại chỗ chờ anh, khác biệt duy nhất chính là cô đội cái mũ vô cùng đáng yêu kia lên, đúng như Trần Thiến nói nhìn cô giống như cô bé mười lăm tuổi.
Cô đứng tại chỗ, vừa đem mũ đội lên, không ít người đi qua nhìn vế phía cô.
"Mũ của cô ấy thật đáng yêu."
"Đúng vậy, dễ thương quá."
"Mẹ ơi, con muốn mua, khi trời mùa đông tuyết rơi khẳng định càng đẹp."
...
Chu Sơ Niên xấu hổ xoay người đưa lưng về phía mọi người, cúi đầu nhìn điện thoại.
Trần Thiến gửi tin nhắn cho cô: Lúc nào trở về?? Mặc dù tớ yên tâm với Hoắc tổng, nhưng vẫn phải quan tâm.
Chu Sơ Niên cười một tiếng, cong cong khóe miệng: Về ngay đây.
Trần Thiến: Chụp kiểu ảnh cho tớ xem một chút, cậu có đội mũ không?
Chu Sơ Niên: Vừa mới đội, trước đó nhét vào trong túi.
Mặc dù lời nói như thế, cô vẫn cầm điện thoại lên tự chụp. Chu Sơ Niên không quá thích tự chụp ảnh, nhưng tạo hình ngày hôm nay khá đáng yêu, cô chụp mấy bức nghĩ ngợi gửi một tấm cho Trần Thiến, gửi 2 tấm cho mẹ Chu, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cười.
Cô khẽ giật mình, quay đầu nhìn người tới.
Hoắc Gia Hành nhìn lên cô bé đội mũ màu đỏ trước mắt, đè ép khóe miệng cười hỏi: " Bao tuổi rồi?"
Chu Sơ Niên: "..."
Nói xong Hoắc Gia Hành trầm thấp cười một tiếng: "Mặc quần áo vào."
"A?" Cô kinh ngạc nhìn cái túi trước mắt, nhãn hiệu trên túi cô cũng biết, đó là nhẫn hiệu của hãng thời trang cao cấp, thiết kế quần áo rất đẹp nhưng vì giá quá đắt cô không mua nổi.
Cô chỉ chỉ, nhìn về phía Hoắc Gia Hành: "Cho tôi sao?"
Hoắc Gia Hành khẽ vuốt cằm: "Xem như quà cảm ơn."
Anh lời ít mà ý nhiều bổ sung: " Cảm ơn về bức vẽ."
Chu Sơ Niên vừa muốn cự tuyệt, liền bị Hoắc Gia Hành cho cản lại: "Mặc vào."
Suy tính mấy giây sau, cô vẫn đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn Hoắc tổng."
Cô quyết định nhất định phải vẽ tranh thật tốt, ít nhất cũng phải đền bù giá cả của bộ quần áo này—— mặc dù, khả năng rất thấp.
——
Về tới trường học, Trần Thiến đối với bộ quần áo của cô phát biểu hơn năm trăm chữ khen ngợi.
"Hoắc tổng ánh mắt không tồi nha, bộ này rất hợp với cậu."
Quần áo là màu ấm áp, áo khoác màu sáng cũng không quá dày, thời tiết này mặc vừa vặn, kiểu dáng mới rất thích hợp cho cô nàng tràn đầy sức sống.
Trong túc xá chỉ có hai người bọn họ, cuối tuần Tiểu Ngư Nhi cùng bạn học đi ra ngoài chơi, một người bạn cùng phòng khác là người địa phương đã về nhà.
Chu Sơ Niên nhìn sang, chẳng biết tại sao đột nhiên nhớ tới lời nói của Hoắc Gia Hành khi mình mặc bộ này vào.
Ánh mắt của anh thâm thúy, đôi mắt mang theo ý cười nhìn chăm chú vào cô, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: "Rất hợp với em."
Vừa nói anh còn cố ý nhìn cái mũ trên đầu cô, bổ sung nói câu: "Mũ cũng rất đẹp."
Chu Sơ Niên nghĩ đến, nhịn không được che che mặt.
Làm sao bây giờ, cô cảm giác mình có chút không đúng.
Cho tới khi nằm ngủ, Chu Sơ Niên ép buộc mình không được nghĩ những chuyện buổi tối phát sinh mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
...
Sau ngày hôm đó, cô khôi phục cuộc sống thường ngày,, không bị giục bản thảo, linh cảm cũng có, mỗi ngày cùng Trần Thiến điên, ngẫu nhiên cho Tiểu Thiên chút phúc lợi, thời gian trôi qua rất nhàn nhã.
Còn có bức vẽ của Hoắc Gia Hành, trước đó cô đã sửa xong các chi tiết, nhưng đáng tiếc... Gần đây Hoắc Gia Hành không ở trong nước, bức vẽ vẫn chưa đưa cho anh được.
Ngồi ở thư viện, Chu Sơ Niên không khỏi nghĩ đến Hoắc Gia Hành, đang ngẩn ngơ, Trần Thiến từ một bên nhô đầu ra, "Cậu đang làm gì vậy?"
Chu Sơ Niên lườm cô một cái: "Ngẩn người."
"Nghĩ gì thế?"
"Có chút nhàm chán." Cô mở sách ra nhìn, nói với Trần Thiến: "Thiến Thiến."
"Gì?"
"Tối hôm qua tớ nằm mơ."
Nghe vậy, Trần Thiến sợ sệt giây lát, nhìn cô chằm chằm: "Vẫn là ác mộng đấy sao?"
"Không hẳn." Thanh âm của cô nhẹ bẫng, cảm giác như đang kể chuyện xưa: "Trong mơ có thêm một người."
Cảnh trong mơ không rõ ràng, sau khi tỉnh lại cô chỉ nhớ rõ mình gọi một tiếng "anh ơi", nhưng mà... Chu Sơ Niên biết rõ mình không có anh trai, kể cả anh họ đều không có. Như vậy " anh" trong mơ là ai, cô không biết.
Trần Thiến hiểu rõ cô, biết rất nhiều chuyện của Chu Sơ Niên.
Như là biết cô hay mơ một giấc mơ, đặc biệt khi đến mùa đông cơ hồ mỗi đêm đều là ác mộng, ngủ không ngon. Ngay cả biên tập của Chu Sơ Niên cũng biết chuyện này, khi mùa đông rét đậm cũng không giục bản thảo của cô.
Trần Thiến nhìn cô nửa ngày, nhẹ giọng hỏi: "Hỏi cha mẹ cậu chưa?"
"Hỏi rồi." Chu Sơ Niên gật đầu: "Bọn họ nói đó chính là một giấc mơ."
Nhưng cô cảm thấy không đơn giản như vậy.
Trần Thiến nhìn cô nửa ngày, vỗ vỗ bả vai cô: "Không nghĩ ra được cũng đừng nghĩ."
"ừ."
Hai người tiếp tục xem sách, không đề cập lại vấn đề vừa rồi.
——
Hoắc Gia Hành gần đây ra nước ngoài đàm phán, sau khi công tác xong, anh đi thành phố khác, vừa vặn bà Hoắc đang làm việc ở đó, anh qua thăm một chút, thuận tiện hỏi chút tình huống.
"Mẹ."
Khương Nghiên Nghiên xùy một tiếng: " Mẹ biết ngay con tới tìm mẹ không đơn giản chỉ là quan tâm bà già này."
Hoắc Gia Hành: "..." anh chột dạ sờ lên cái mũi của mình, thấp giọng nói: "Giống chứ?"
Hoắc mẹ nhìn ảnh chụp trong tay, là một cô bé đội chiếc mũ màu đỏ, mặt mày cong cong cười lên, nụ cười rất ngọt, có thể khiến người hòa tan. Bà chăm chú nhìn thật lâu, mới ngước mắt nhìn về phía con trai mình: "Tại sao không đi hỏi chú Chu của con?"
"Vâng." Hoắc Gia Hành giải thích: "Sợ chú thất vọng."
Khương Nghiên Nghiên hiểu rõ ý nghĩ con trai mình, ngẫm nghĩ một lát hỏi: "Điều tra kết quả đâu."
Hoắc Gia Hành trầm giọng nói: "Không có kết quả."
Điều tra không có kết quả càng dễ dàng để cho người ta nghi ngờ.
Yên tĩnh một lát, Khương Nghiên Nghiên nói: "Tháng sau mẹ sẽ bớt chút thời gian về nước, con dẫn mẹ đi gặp cô bé này nhé?"
"Vâng."
Khương Nghiên Nghiên nhìn anh, nhấp một chút cà phê, để vị đắng lan tràn khắp khoang miệng, mới cụp mắt xuống an ủi anh: "Nếu như không phải, đừng quá thất vọng."
"Con biết."
Hai người trò chuyện một chút, Hoắc Gia Hành nhìn thời gian nói: "Con đi trước."
"Ừ" Khương Nghiên Nghiên nhìn anh, nhắc nhở một câu: "Đừng nhầm lẫn cảm giác của mình."
Hoắc Gia Hành sợ sệt, biết ý bà nói. Thân hình anh cao, đứng tại chỗ dừng lại một lát, mới nói: "Sẽ không."
Anh hiểu rõ.
——
Khi nhận được tin tức của Hoắc Gia hành, là hơn nửa tháng về sau.
Chu Sơ Niên vừa lúc ở túc xá cùng biên tập của mình nói chuyện, chủ biên muốn mùa đông năm nay cô mở hố mới, thỏa mãn các fan của cô, nhưng Chu Sơ Niên sợ mình không lo được, khi cô mất ngủ lâu ngày tinh thần sẽ sa sút.
Nhưng năm nay,khi biên tập nói lại việc này cô có chút động lòng muốn thử.
Có thể là bởi vì gần đây linh cảm nhiều, cho nên có chút nhịn không được.
"Tôi suy xét một chút đi."
Biên tập ừ một tiếng: "Cũng đừng quá miễn cưỡng, em có thể một tuần hai tập, mọi người cũng sẽ thỏa mãn."
"Em biết mà." Chu Sơ Niên đối với người trong video cười cười: "Để em ngẫm lại, sáng mai cho chị đáp án nha."
"Được."
Tắt video, điện thoại di động nhân được tin nhắn, là của Hoắc Gia Hành: Vừa trở về.
Mà hiện tại, giọng nói này đang đùa giỡn với cô, trêu chọc cô.
Có phải cởi quần áo không.
Cô trợn mắt hốc mồm nhìn Hoắc Gia Hành, mặt "Bụp" một tiếng liền đỏ bừng lên. Trong đầu bởi vì câu nói của anh, giống như đang nổ tung khói lửa, không kịp ngăn cản, tràn lan ra không trung, thật lâu cũng chưa tiêu tán, không ngừng vang lên.
Mặt, cổ, thậm chí mang tai đều nhiễm lên đỏ ửng.
Đôi mắt cô sáng long lanh nhìn Hoắc Gia Hành, há to miệng, nhưng không nói nên lời.
Sau khi nghẹn đủ rồi, cô nhổ ra một câu: "Hoắc... Hoắc tổng?"
Hoắc Gia Hành trầm thấp cười một tiếng, cong cong khóe miệng nói: "Đùa em chơi, bây giờ còn khẩn trương sao?"
Chu Sơ Niên: "[email protected]%!..."
Chơi kiểu này không vui chút nào.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Gia Hành, cũng không biết dũng khí đến từ nơi nào, kéo cái bàn vẽ một bên qua, bắt đầu ra lệnh cho anh: "Hoắc tổng ngài ngồi lên cái ghế salon ở đằng kia đi, tìm tư thế thoải mái ngồi là được rồi."
Hoắc Gia Hành quan sát đến ánh mắt của cô, lông mày nhướng lên hỏi: "Ngồi là được rồi?"
"Đúng vậy."
"Không cần nằm?"
Chu Sơ Niên: "... Không cần."
Hoắc Gia Hành nhìn chăm chú cô một lát, cong môi, làm theo lời cô nói.
Lại đùa tiếp, xem chừng cô bé trước mắt sẽ trực tiếp đạp cửa đi ra.
...
Khi Chu Sơ Niên vẽ tranh, so lúc bình thường yên tĩnh hơn nhiều, ánh mắt kiên định, giữa lông mày nhiều tia nghiêm túc, cô quan sát đến ngũ quan của Hoắc Gia Hành, không thể không nói Hoắc Gia Hành lớn lên thật đẹp.
Mấy lần trước, cô đều vội vàng vẽ xuống, xuống bút nhanh, không có nhiều thời gian đi quan sát kỹ lưỡng, thậm chí có một lần là mơ hồ vẽ ra, nhưng hiện tại khác rồi, người trước mắt không chút che chắn mặc cô tùy ý quan sát.
Hôm nay Hoắc Gia Hành mặc rất đơn giản, quần màu đen và áo sơmi, nổi bật lên cả người thành thục. Anh chỉ ngồi ở chỗ đó cách cô không xa, nhưng cô có thể cảm nhận được khí chất của anh rất khác biệt.
Chu Sơ Niên ánh mắt từ dưới lướt lên, rơi vào mặt của anh, khuôn mặt tinh xảo, sống mũi cao thẳng cùng với... đôi mắt sâu không thấy đáy đang nhìn thẳng vào cô, khiến cô muốn đắm chìm trong đó.
Cô sững sờ, giật mình hoàn hồn, muốn che giấu cúi đầu xuống vẽ.
Hoắc Gia Hành là một người mẫu tốt, khi cô vẽ dường như động tác không hề thay đổi, một mực duy trì tư thế lúc đầu.
Cho tới khi Chu Sơ Niên buông bút, tâm trí rời khỏi bản vẽ ngước mắt nhìn về phía anh.
"Xong rồi?"
"Vâng."
Hoắc Gia Hành đứng dậy, đi đến phía sau cô: "Tôi xem một chút?"
"Được."
Hoắc Gia Hành nhìn bức vẽ trước mắt, trong mắt mang theo ý cười: "Vẽ rất đẹp."
"Cảm ơn."
Chu Sơ Niên là người làm việc nghiêm túc, mặc dù đối mặt với Hoắc Gia Hành có chút khẩn trương, nhưng vẫn phát huy sở trường của mình rất tốt.
"Có thể tặng tôi không?"
Chu Sơ Niên khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn về phía anh hỏi: "Anh muốn?"
"Có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể."
Cô dừng một chút nói: "Nhưng còn có chút chi tiết muốn sửa."
Hoắc Gia Hành trầm thấp cười một tiếng: "Vậy thì chờ em sửa xong đưa cho tôi."
"Được."
——
Bóng đêm như mực, hai người từ trong tiệm ra. Chu Sơ Niên đứng một bên Hoắc Gia Hành, song song đi ra.
Cửa hàng mở ở trong trung tâm thương mại, ở đây còn có rất nhiều người vì giờ chưa tới giờ các cửa hàng đóng cửa, ngày hôm nay đúng lúc là Chu Ngũ (1), buổi tối người ra ngoài không ít.
Chu Sơ Niên mặc bên trên là áo len, trong tiệm của Hứa Nịch còn ổn, vừa ra bên ngoài cô cảm thấy hơi lạnh ùa vào.
Cô cúi đầu nhìn mũ của mình, suy nghĩ một chút vẫn bỏ ra.
"Lạnh?" Hoắc Gia Hành bước chân dừng lại, hơi cụp mắt xuống nhìn cô chăm chú.
Cô ừ một tiếng, "Có một chút."
Hoắc Gia Hành đảo mắt nhìn một vòng, thấp giọng nói: "Chờ tôi ở đây một lát."
Nói xong, không đợi Chu Sơ Niên phản ứng, Hoắc tổng đã đi tới chỗ khác, bước rất nhanh làm cô theo không kịp. Suy tính mấy giây sau, Chu Sơ Niên thành thật đứng tại chỗ chờ anh, khác biệt duy nhất chính là cô đội cái mũ vô cùng đáng yêu kia lên, đúng như Trần Thiến nói nhìn cô giống như cô bé mười lăm tuổi.
Cô đứng tại chỗ, vừa đem mũ đội lên, không ít người đi qua nhìn vế phía cô.
"Mũ của cô ấy thật đáng yêu."
"Đúng vậy, dễ thương quá."
"Mẹ ơi, con muốn mua, khi trời mùa đông tuyết rơi khẳng định càng đẹp."
...
Chu Sơ Niên xấu hổ xoay người đưa lưng về phía mọi người, cúi đầu nhìn điện thoại.
Trần Thiến gửi tin nhắn cho cô: Lúc nào trở về?? Mặc dù tớ yên tâm với Hoắc tổng, nhưng vẫn phải quan tâm.
Chu Sơ Niên cười một tiếng, cong cong khóe miệng: Về ngay đây.
Trần Thiến: Chụp kiểu ảnh cho tớ xem một chút, cậu có đội mũ không?
Chu Sơ Niên: Vừa mới đội, trước đó nhét vào trong túi.
Mặc dù lời nói như thế, cô vẫn cầm điện thoại lên tự chụp. Chu Sơ Niên không quá thích tự chụp ảnh, nhưng tạo hình ngày hôm nay khá đáng yêu, cô chụp mấy bức nghĩ ngợi gửi một tấm cho Trần Thiến, gửi 2 tấm cho mẹ Chu, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cười.
Cô khẽ giật mình, quay đầu nhìn người tới.
Hoắc Gia Hành nhìn lên cô bé đội mũ màu đỏ trước mắt, đè ép khóe miệng cười hỏi: " Bao tuổi rồi?"
Chu Sơ Niên: "..."
Nói xong Hoắc Gia Hành trầm thấp cười một tiếng: "Mặc quần áo vào."
"A?" Cô kinh ngạc nhìn cái túi trước mắt, nhãn hiệu trên túi cô cũng biết, đó là nhẫn hiệu của hãng thời trang cao cấp, thiết kế quần áo rất đẹp nhưng vì giá quá đắt cô không mua nổi.
Cô chỉ chỉ, nhìn về phía Hoắc Gia Hành: "Cho tôi sao?"
Hoắc Gia Hành khẽ vuốt cằm: "Xem như quà cảm ơn."
Anh lời ít mà ý nhiều bổ sung: " Cảm ơn về bức vẽ."
Chu Sơ Niên vừa muốn cự tuyệt, liền bị Hoắc Gia Hành cho cản lại: "Mặc vào."
Suy tính mấy giây sau, cô vẫn đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn Hoắc tổng."
Cô quyết định nhất định phải vẽ tranh thật tốt, ít nhất cũng phải đền bù giá cả của bộ quần áo này—— mặc dù, khả năng rất thấp.
——
Về tới trường học, Trần Thiến đối với bộ quần áo của cô phát biểu hơn năm trăm chữ khen ngợi.
"Hoắc tổng ánh mắt không tồi nha, bộ này rất hợp với cậu."
Quần áo là màu ấm áp, áo khoác màu sáng cũng không quá dày, thời tiết này mặc vừa vặn, kiểu dáng mới rất thích hợp cho cô nàng tràn đầy sức sống.
Trong túc xá chỉ có hai người bọn họ, cuối tuần Tiểu Ngư Nhi cùng bạn học đi ra ngoài chơi, một người bạn cùng phòng khác là người địa phương đã về nhà.
Chu Sơ Niên nhìn sang, chẳng biết tại sao đột nhiên nhớ tới lời nói của Hoắc Gia Hành khi mình mặc bộ này vào.
Ánh mắt của anh thâm thúy, đôi mắt mang theo ý cười nhìn chăm chú vào cô, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: "Rất hợp với em."
Vừa nói anh còn cố ý nhìn cái mũ trên đầu cô, bổ sung nói câu: "Mũ cũng rất đẹp."
Chu Sơ Niên nghĩ đến, nhịn không được che che mặt.
Làm sao bây giờ, cô cảm giác mình có chút không đúng.
Cho tới khi nằm ngủ, Chu Sơ Niên ép buộc mình không được nghĩ những chuyện buổi tối phát sinh mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
...
Sau ngày hôm đó, cô khôi phục cuộc sống thường ngày,, không bị giục bản thảo, linh cảm cũng có, mỗi ngày cùng Trần Thiến điên, ngẫu nhiên cho Tiểu Thiên chút phúc lợi, thời gian trôi qua rất nhàn nhã.
Còn có bức vẽ của Hoắc Gia Hành, trước đó cô đã sửa xong các chi tiết, nhưng đáng tiếc... Gần đây Hoắc Gia Hành không ở trong nước, bức vẽ vẫn chưa đưa cho anh được.
Ngồi ở thư viện, Chu Sơ Niên không khỏi nghĩ đến Hoắc Gia Hành, đang ngẩn ngơ, Trần Thiến từ một bên nhô đầu ra, "Cậu đang làm gì vậy?"
Chu Sơ Niên lườm cô một cái: "Ngẩn người."
"Nghĩ gì thế?"
"Có chút nhàm chán." Cô mở sách ra nhìn, nói với Trần Thiến: "Thiến Thiến."
"Gì?"
"Tối hôm qua tớ nằm mơ."
Nghe vậy, Trần Thiến sợ sệt giây lát, nhìn cô chằm chằm: "Vẫn là ác mộng đấy sao?"
"Không hẳn." Thanh âm của cô nhẹ bẫng, cảm giác như đang kể chuyện xưa: "Trong mơ có thêm một người."
Cảnh trong mơ không rõ ràng, sau khi tỉnh lại cô chỉ nhớ rõ mình gọi một tiếng "anh ơi", nhưng mà... Chu Sơ Niên biết rõ mình không có anh trai, kể cả anh họ đều không có. Như vậy " anh" trong mơ là ai, cô không biết.
Trần Thiến hiểu rõ cô, biết rất nhiều chuyện của Chu Sơ Niên.
Như là biết cô hay mơ một giấc mơ, đặc biệt khi đến mùa đông cơ hồ mỗi đêm đều là ác mộng, ngủ không ngon. Ngay cả biên tập của Chu Sơ Niên cũng biết chuyện này, khi mùa đông rét đậm cũng không giục bản thảo của cô.
Trần Thiến nhìn cô nửa ngày, nhẹ giọng hỏi: "Hỏi cha mẹ cậu chưa?"
"Hỏi rồi." Chu Sơ Niên gật đầu: "Bọn họ nói đó chính là một giấc mơ."
Nhưng cô cảm thấy không đơn giản như vậy.
Trần Thiến nhìn cô nửa ngày, vỗ vỗ bả vai cô: "Không nghĩ ra được cũng đừng nghĩ."
"ừ."
Hai người tiếp tục xem sách, không đề cập lại vấn đề vừa rồi.
——
Hoắc Gia Hành gần đây ra nước ngoài đàm phán, sau khi công tác xong, anh đi thành phố khác, vừa vặn bà Hoắc đang làm việc ở đó, anh qua thăm một chút, thuận tiện hỏi chút tình huống.
"Mẹ."
Khương Nghiên Nghiên xùy một tiếng: " Mẹ biết ngay con tới tìm mẹ không đơn giản chỉ là quan tâm bà già này."
Hoắc Gia Hành: "..." anh chột dạ sờ lên cái mũi của mình, thấp giọng nói: "Giống chứ?"
Hoắc mẹ nhìn ảnh chụp trong tay, là một cô bé đội chiếc mũ màu đỏ, mặt mày cong cong cười lên, nụ cười rất ngọt, có thể khiến người hòa tan. Bà chăm chú nhìn thật lâu, mới ngước mắt nhìn về phía con trai mình: "Tại sao không đi hỏi chú Chu của con?"
"Vâng." Hoắc Gia Hành giải thích: "Sợ chú thất vọng."
Khương Nghiên Nghiên hiểu rõ ý nghĩ con trai mình, ngẫm nghĩ một lát hỏi: "Điều tra kết quả đâu."
Hoắc Gia Hành trầm giọng nói: "Không có kết quả."
Điều tra không có kết quả càng dễ dàng để cho người ta nghi ngờ.
Yên tĩnh một lát, Khương Nghiên Nghiên nói: "Tháng sau mẹ sẽ bớt chút thời gian về nước, con dẫn mẹ đi gặp cô bé này nhé?"
"Vâng."
Khương Nghiên Nghiên nhìn anh, nhấp một chút cà phê, để vị đắng lan tràn khắp khoang miệng, mới cụp mắt xuống an ủi anh: "Nếu như không phải, đừng quá thất vọng."
"Con biết."
Hai người trò chuyện một chút, Hoắc Gia Hành nhìn thời gian nói: "Con đi trước."
"Ừ" Khương Nghiên Nghiên nhìn anh, nhắc nhở một câu: "Đừng nhầm lẫn cảm giác của mình."
Hoắc Gia Hành sợ sệt, biết ý bà nói. Thân hình anh cao, đứng tại chỗ dừng lại một lát, mới nói: "Sẽ không."
Anh hiểu rõ.
——
Khi nhận được tin tức của Hoắc Gia hành, là hơn nửa tháng về sau.
Chu Sơ Niên vừa lúc ở túc xá cùng biên tập của mình nói chuyện, chủ biên muốn mùa đông năm nay cô mở hố mới, thỏa mãn các fan của cô, nhưng Chu Sơ Niên sợ mình không lo được, khi cô mất ngủ lâu ngày tinh thần sẽ sa sút.
Nhưng năm nay,khi biên tập nói lại việc này cô có chút động lòng muốn thử.
Có thể là bởi vì gần đây linh cảm nhiều, cho nên có chút nhịn không được.
"Tôi suy xét một chút đi."
Biên tập ừ một tiếng: "Cũng đừng quá miễn cưỡng, em có thể một tuần hai tập, mọi người cũng sẽ thỏa mãn."
"Em biết mà." Chu Sơ Niên đối với người trong video cười cười: "Để em ngẫm lại, sáng mai cho chị đáp án nha."
"Được."
Tắt video, điện thoại di động nhân được tin nhắn, là của Hoắc Gia Hành: Vừa trở về.
Tác giả :
Thì Tinh Thảo