Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt
Chương 23: Người trong hình 2
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
Gấu Bụng Bự: đáng nhẽ chương này sẽ phải chia đôi xong mới đăng, nhưng thôi bù hôm qua cho ae với mừng lễ hôm nay nhé. Mọi người nghỉ lễ vui vẻ aaaaaaa
- ------------
Trên thực tế mà nói, Mộ Khả Y cũng coi như là họ hàng của Khương Nguyên nhưng mối quan hệ họ hàng này quá yếu, yếu đến mức bản thân Khương Nguyên cũng không biết mình có một người họ hàng như vậy.
Thời học cấp hai vì công việc của cha mẹ bận rộn, nên Mộ Khả Y và Khương Nguyên học cùng lớp với nhau 2 năm, cô ta đã từng nhìn thấy Khương Nguyên qua ảnh chụp chung đại gia đình trên tủ sách của bác cả, chính vì vậy nên lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đã nhận ra anh ngay.
Một gia tộc lớn như vậy, nhiều người như vậy, mà cô ta chỉ liếc một cái là nhìn thấy anh trong hình. Khi đó cô ta còn nhỏ, chỉ biết anh trai nhỏ trong bức ảnh nhìn rất đẹp, nhưng anh hấp dẫn cô ta không chỉ bề ngoài mà còn cả khí chất khác hoàn toàn những người trong cùng bức ảnh.
Ưu điểm lớn nhất của Mộ Khả Y là cô ta biết rõ mình muốn gì, sau khi nhìn thấy gia đình của người bác giàu có của mình, cô ta đã đặt ra mục tiêu cho bản thân một cách rõ ràng – nếu bản thân không thể làm ra được nhiều tiền như vậy thì cô ra sẽ vào Khương gia để hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý mà cô ta mơ ước.
Lúc trong lớp nhìn thấy Khương Nguyên, cô ta nghĩ mình đã bước được một chân vào trong thế giới mình mơ ước rồi.
Mặc dù không biết sao anh lại học trong trường bình dân, nhưng Mộ Khả Y không hỏi, cô ta rất thông minh giả vờ như mình không biết thân phận của Khương Nguyên, cô ra đã nghĩ tất cả mọi biện pháp để lặng lẽ tiếp cận anh.
Anh học giỏi, thành tích của cô ta cũng không kém, anh đẹp trai còn cô ta cũng được công nhận là hoa khôi của lớp, từ nhỏ anh được sinh sống ở vùng sông nước Giang Nam, nên cô ta học ngôn ngữ Ngô mềm mại, dáng người uyển chuyển như cây liễu, cho dù ai nhìn đều phải rung động.
Bằng cách này cô ta thực sự ở bên người Khương Nguyên hai năm cấp hai, cô ta cho rằng thời cơ đã chín muồi nên vào lúc tốt nghiệp đã lấp hết can đảm thổ lộ với anh, nhưng không hề nghĩ tới Khương Nguyên lại từ chối thẳng thắn.
"Bạn học cùng lớp là mối quan hệ lớn nhất mà tôi có thể chấp nhận."
Mộ Khả Y lúc đó vẫn còn nhỏ, cô gái nhỏ yếu đuối khóc ai nhìn thấy cũng đau lòng nhưng Khương Nguyên lại ngoảnh mặt làm ngơ. Cho dù ban đầu tiếp cận Khương Nguyên với mục đích gì thì bây giờ Mộ Khả Y thật sự thích anh. Mối tình đầu của cô ta giành cho anh sâu sắc như vậy mà Khương Nguyên lại nghiền nát không thương tiếc.
Tốt nghiệp xong cô ta cùng cha mẹ quay lại phương Bắc, lúc lên cấp ba thấy đám nam sinh ở trong lớp vừa thô kệch lại không hiểu phong tình, cô ta bắt đầu nhớ đến Khương Nguyên. Mặc dù anh lạnh nhạt với cô ta nhưng lại có khuôn mặt chỉ cần nhìn cũng thấy nguôi giận, còn gia thế hiển hách như vậy, cho nên cô ta không nên buông tay sớm như vậy.
Khi phương Bắc tuyết bay toán loạn, thì ở Giang Nam mùa đông mặt trời lại ấm áp.
Bức ảnh của Mộ Khả Y gửi tới được mẹ Khương Nguyên ký nhận, bà mở ra trước mặt Khương Nguyên nhìn kỹ cô gái trong bức ảnh rồi nói với Khương Nguyên: "Này, đây không phải là Mộ Khả Y sao? Đấy là con gái của chú nhỏ mà bà cô ngoại sinh."
Khương Nguyên lắng nghe mối quan hệ lằng nhằng như vậy, nhíu mày tổng kết: "Vậy đấy là em họ của con?"
Đột nhiên biết mình còn có họ hàng xa không thể xa hơn nữa, trong lòng Khương Nguyên nghĩ mẹ nó chứ thế mà lại là Mộ Khả Y.
Cầm khung và ảnh chụp về phòng, Khương Nguyên nhìn quanh phòng của mình, không biết nên để ở đâu, đặt trên tủ sách thì quá trang trọng, còn đặt ở đầu giường lại càng không thích hợp chẳng lẽ ném đi?
Nhất thời không nghĩ ra được cách nào xử lý tốt hơn, anh tiện tay đặt khung ảnh trên bàn, rồi ngồi xuống, thời gian nghĩ đặt cái này ở đâu cũng đủ cho anh làm được mấy đề rồi.
Ai biết đặt cả một năm, cho đến tận khi Lâm Gia làm vỡ anh mới nhớ trên bàn của mình còn có một món đồ như thế.
Lần này Mộ Khả Y cũng theo cha mẹ quay trở về, không biết ở bao lâu, cô ta đã sớm hỏi bác cả trước biết Khương Nguyên học ở trường 14, nên bắt cha mẹ chuyển cô ta tới đây.
Cô ta chuyển đến đây được hai ngày, vẫn tìm cơ hội để vô tình gặp được Khương Nguyên nhưng không thành công. Hôm nay giáo viên vật lý bảo cô ta đến tìm anh.
"Khương Nguyên, không ngờ có thể gặp được bạn ở đây." Ngoại hình của Mộ Khả Y là kết hợp của hai miền nam và bắc, đôi mắt linh động, mũi cao thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn e thẹn người khác nhìn rất là cảnh đẹp ý vui.
Trên mặt Khương Nguyên vẫn rất lạnh nhạt nói, "Cậu chuyển trường thường xuyên nhỉ."
Mộ Khả Y cúi đầu mỉm cười, trong giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ "Rất thường xuyên, nhưng làm thế nào được công việc của cha mẹ, con cái phải cố gắng hợp tác."
Khương Nguyên nhớ đến tâm trạng Lâm Gia lúc này hình như không tốt, nên càng không muốn tốn thời gian nói chuyện với cô ta "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Khương Nguyên." Mộ Khả Y thấy dáng dấp của anh càng ngày càng đẹp, nhưng tháo độ với mình vẫn lạnh nhạt xa cách như vậy, cô ta cảm thấy hơi tủi thân "Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cậu càng xuất sắc hơn trước sao vẫn lạnh nhạt với mình như vậy."
Cô ta đã quá quen thuộc với giọng nói khó chịu của Khương Nguyên, "Cậu tìm tôi chỉ để nói sự thay đổi của tôi bây giờ?"
Mộ Khả Y thấy anh hình như tức giận, vội vã giải thích: "Tất nhiên không phải, thầy Dương bảo mình đến tìm cậu, ông ý nói sau khi tan học cậu và Trương Tư Duệ đến phòng thí nghiệm vật lý, để tập trung ôn luyện."
"Ừ, tôi biết rồi." Khương Nguyên gật đầu, "Còn chuyện gì nữa không? Không có gì thì tôi vào lớp đây."
"Khương Nguyên..."
Thật ra Mộ Khả Y rất muốn hẹn anh ra ngoài, rất muốn nói cô ta nhớ anh, muốn anh cho cô ta một cơ hội nữa, nhưng nhìn vào ánh mắt của anh, thấy lạnh ngắt, giống như sông băng gần như sâu không thấy đáy làm cô ta không dám nói nữa.
"Chuyện gì?" Khương Nguyên thấy cô ta không nói gì đành hỏi.
"Không có gì mình chỉ muốn nói gặp lại cậu thế này, thật tốt." Mộ Khả Y nâng khuôn mặt tươi cười ra, nụ cười dịu dàng ra vẻ hiểu chuyện, "Vào lớp thôi, chúng ta về lớp học nhé."
Khương Nguyên thản nhiên nhìn cô ta sau đó quay người đi vào trong lớp.
Mộ Khả Y nhìn theo bóng lưng của anh, trong mắt không che giấu được si mê và thưởng thức, cô ta muốn có được anh, nhưng bởi vì muốn nên bây giờ cô ta không thể bám quá chặt.
Nhất định sẽ có cơ hội.
Tiếng chuông vào học vang lên, lớp học khôi phục sự yên tĩnh, Khương Nguyên đi vào từ cửa sau, lúc quay lại chỗ ngồi thấy Lâm Gia đang ngơ ngác nhìn hộp bút không biết đang nghĩ gì, anh ngồi xuống cô cũng không biết.
Lúc Tương Cường nói chuyện với anh cô mới phản ứng lại "Khương Nguyên, cậu đã về rồi."
Nhìn cô như đang cười, nhưng Khương Nguyên lại không thấy sự vui vẻ trong đôi mắt cô, anh không thể không hỏi: "Cậu không có chuyện gì thật chứ, sao sắc mặt lại kém như vậy, để Hoàng Nhất Lâm đưa cậu đến phòng y tế nhé."
Lâm Gia lắc đầu, "Mình không sao, thấy ngực khó chịu không hiểu sao hơi là lạ."
Khương Nguyên cố gắng lý giải hàm nghĩa trong lời nói của cô, nghĩ chắc tâm trạng cô không tốt, nhưng tiết trước vẫn còn tốt mà sao bây giờ tâm trạng lại không tốt.
Anh đang suy nghĩ khó hiểu thì bị Tương Cường đẩy một cái "Khương Nguyên, cậu trọng sắc khinh bạn nhé, mình nói chuyện với cậu, sao cậu chỉ nhìn Lâm Gia không quan tâm tới mình!"
Khương Nguyên quay đầu lại, thản nhiên hỏi: "Cậu vừa mới nói gì?"
Tương Cường trợn mắt lên, giọng nhấn mạnh hơn nữa: "Mình hỏi cậu, cô gái đẹp vừa rồi tìm cậu là ai, mình nói này những cô gái này lạ thật, cậu ngoài gương mặt ra thì còn có ưu điểm gì nữa đâu, bình thường nhìn cứ như ai nợ 2 vạn 5, thế mà các cô gái cứ tìm tới cậu là sao?"
Khương Nguyên mặc kệ cậu ta, lúc quay đầu lại thấy ánh mắt của Lâm Gia cứ đờ đẫn, bình thường cái đồ ngốc này lúc nào cũng cười hì hì, sao hôm nay lại thế?
Tuy nhiên không đợi anh hỏi thêm thì Hoàng Lập Tân đã cầm thước đi vào lớp.
Học được một nửa thời gian, thỉnh thoảng Khương Nguyên lại nhìn xem trạng thái của Lâm Gia, thấy cô cầm bút viết viết dáng vẻ rất nghiêm túc, tưởng rằng đang chăm chỉ viết bài, nhưng lúc sau tay áo đồng phục bị kéo kéo, tờ giấy quen thuộc màu hồng nhạt được cô đẩy tới.
Phía trên viết: "Khương Nguyên, cậu thích cô gái trong hình đấy à?"
Khương Nguyên đang nghĩ xem cô nói cô gái trong hình là ai, sau khi nghĩ ra thì đột nhiên bật cười, cuối cùng anh cũng biết vì sao mà cô lại rầu rĩ không vui, nguyên nhân này làm cho anh sung sướng đến mức khóe mắt lông mày cũng cong lên.
Lâm Gia không hiểu sao anh lại cười nhưng thấy anh truyền tờ giấy về mà những phiền muộn trong lòng cô cũng tan biến theo luôn.
Khương Nguyên viết: "Thích cậu!!!"
Mặc dù không hiểu lắm nhưng Lâm Gia rất vui vẻ vì được Khương Nguyên thích.
Sau khi tan học Khương Nguyên đến phòng thí nghiệm vật lý tập trung huấn luyện, nhìn thấy Mộ Khả Y từ trong lớp đi ra anh không hề thấy ngạc nhiên.
Nhớ lúc chiều Lâm Gia ghen vì cô ta, tâm trạng của anh khá vui vẻ cho nên ánh mắt nhìn Mộ Khả Y cũng không còn lạnh như băng.
Mộ Khả Y thấy thái độ của anh thay đổi tất nhiên là rất vui sướng, mặc dù không biết vì sao lại thế nhưng anh sẵn sàng cho cô ta một chút dịu dàng như vậy làm cô ta cảm thấy bản thân như được khích lệ.
Chỉ cần anh sẵn sàng đẩy cửa ra cho dù một khe nhỏ thì cô ta tin rằng mình sẽ đi vào được.
Sắp tới ngày thi, Khương Nguyên về nhà ngày càng muộn, nghỉ liên tục mười một ngày mà anh cũng chỉ ở nhà có một ngảy thôi.
Mặc dù trong trường Lâm Gia có thể nhìn thấy anh, nhưng cô luôn cảm thấy vẫn không đủ, không biết sao cô muốn nói thật nhiều thật nhiều với anh, buổi tối anh về thì cô đã ngủ mất rồi, lịch trình nói chuyện buổi tối bị hoãn lại, còn truyền giấy trong lớp không thể thỏa mãn cô.
Vào buổi tối của ngày thi đầu tiên Khương Nguyên hiếm khi được về sớm, ăn cơm xong Lâm Gia sung sướng đi vào phòng anh, chuẩn bị kể một loạt chuyện cho anh nghe, nhưng lúc đẩy cửa ra thấy Khương Nguyên hình như đang nằm trên bàn ngủ, thì cái gì cô cũng quên mất.
Rón rén đẩy cửa đi vào, Lâm Gia cẩn thận đi bằng đầu ngón chân đến bên cạnh Khương Nguyên, ánh sáng trong phòng rất tối, Khương Nguyên gục xuống bàn, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nửa khuôn mặt dẫn dụ Lâm Gia đến gần anh.
Khương Nguyên rất ưa nhìn, Lâm Gia luôn cảm thấy như vậy nhưng cô không biết Khương Nguyên ngủ lại càng đẹp hơn.
Bình thường trong cặp mắt của anh chỉ có lạnh lùng trong trẻo, không cười cũng không tức giận, chỉ thỉnh thoảng mới tức giận, có lẽ chỉ lúc ôm cô mới khác một chút. Nhưng bây giờ, anh nhắm mặt lại như vậy không nhìn thấy đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ còn lại đường cong gò má mềm mại trắng nõn của thiếu niên, rất yên tĩnh dịu dàng nhìn anh dễ tiếp cận hơn nhiều.
Lần đầu gặp cô rất sợ anh, cô cũng chưa từng thấy ai như thế, mọi người nhìn thấy cô đều híp mắt cười nhưng Khương Nguyên lại không thế. Lúc anh nói chuyện cô không cảm thấy độ ấm, còn rất hung dữ, đặc biệt khi bị cặp mắt không cảm xúc kia nhìn vào còn dữ hơn nữa.
Nhưng dần dần Lâm Gia phát hiện, Khương Nguyên chỉ hơi dữ một chút thôi còn thực sự anh rất tốt.
Hôm cô bị dì Trương bỏ quên trong trung tâm thương mại, Khương Nguyên là người đầu tiên tìm thấy cô, lúc huấn luyện quân sự cũng thế, Khương Nguyên lấy đồ ăn cho cô, khi cô bị dị ứng cũng là Khương Nguyên cho cô mượn quần áo mặc rồi đưa cô về nhà, bây giờ đi học cũng vậy sẽ giảng bài cho cô rồi giúp cô làm bài thi, dẫn cô đi xe bus.
Thời gian bị anh ba đưa đến Khương Gia, cho dù ở đâu hay đang gặp rắc rối gì Khương Nguyên là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô, giúp cô giải quyết mọi vấn đề.
Tuy rằng đôi khi anh bỗng nhiên tức giận không lý do, không cho cô ra ngoài chơi với Từ Dục nhưng phần lớn thời gian hơi thở và ngực anh làm cô cảm thấy rất an tâm, hình như nơi nào có Khương Nguyên thì cô đều yên tâm mà dựa vào.
Cô thật sự thích Khương Nguyên như vậy.
Lâm Gia đi đến gần Khương Nguyên, học dáng vẻ của anh khom người dựa vào bên tay anh, đôi mắt to nhìn anh không chớp mắt, như thể sợ anh bị đánh thức
Yên lặng nhìn anh rất lâu, cô không kìm được đưa tay ra, những ngón tay thon dài mang theo mùi hương mềm mại lướt qua mi anh rồi vẽ qua mắt anh nhiều lần.
"Nếu Khương Nguyên tỉnh mà cũng dịu dàng như vậy thì thật tốt." Cô nỉ non.
Ngón tay vừa dời đi, Lâm Gia thấy Khương Nguyên mở mắt, đôi mắt đen bóng phản chiếu nụ cười ngạc nhiên của cô, "Khương Nguyên, cậu tỉnh rồi!"
Đôi mắt trong trẻo của Khương Nguyên hiện lên màn sương mù mờ nhạt giống như trong mơ, sự mệt mỏi của anh ngay cả Lâm Gia cũng nhận ra được.
"Mình đánh thức cậu à, xin lỗi nhé." Lâm Gia lè lưỡi xin lỗi, muốn thu tay về, Khương Nguyên lại nắm tay cô thật chặt, cô khó hiểu nhìn anh "Khương Nguyên?"
Khương Nguyên nắm tay cô, trong giọng nói vẫn còn rất buồn ngủ, anh hỏi Lâm Gia: "Sau này có ngoan ngoãn nghe lời không?"
"Mình rất ngoan mà." Lâm Gia muốn thẳng người lên nhưng anh không cho.
Anh vẫn giữ tư thế nằm úp sấp trên bàn, thân thể dịch tới gần cô, lúc mà khoảng cách của bọn họ có thể đếm được lông mi của nhau thì anh dừng lại hỏi: "Mình nói là sau này, sau này cũng nghe lời của mình chứ?"
Lâm Gia bị cám dỗ bởi hơi ấm trên cơ thể anh, thần chí bắt đầu hơi mơ hồ, "Ừ, nghe, đều nghe."
Khương Nguyên nhìn cô, ánh sáng trong phòng ngủ không được sáng lắm nhưng cung cấp vừa đủ nhìn, anh có thể thấy mình trong mắt cô, rất chân thật, không có giả vờ.
"Nhắm mắt lại." Anhn nói như vậy.
Lâm Gia luôn lắng nghe vô điều kiện với lời của Khương Nguyên, bây giờ cũng như vậy.
Thế giới trước mắt trở nên tối om trong nháy mắt, cô cảm giác được có thứ gì đó mềm mại dính trên môi của mình, ấm áp mang theo chút rung động, rất nhẹ rất nhẹ dán lên môi cô.
Cô mở mắt ra nhìn thấy Khương Nguyên trở nên dần rõ ràng hơn, giọng của cô không thể tin được, "Khương Nguyên, cậu vừa hôn mình sao?"
Khương Nguyên mặt không đỏ tim không đập mạnh trả lời, "Ừ."
Lâm Gia nghe vậy, trên mặt đột nhiên nổi lên hai đám mây đỏ, cô nói như muốn khóc "Sao cậu lại hôn mình, cậu muốn gả tới nhà của mình sao?"
Khương Nguyên cong môi lên, đưa bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên má mình, "Sao mình lại phải gả tới nhà cậu?"
Lâm Gia đau khổ nói: "Bởi vì phải kết hôn mà, chỉ có kết hôn mới được hôn, chúng ta chưa kết hôn mà cậu đã hôn mình, như vậy là phạm quy."
Đôi mắt Khương Nguyên tràn đầy ý cười, dịu dàng như nước vây quanh Lâm Gia trong đó, "Phải, lại phạm quy lần nữa."
Lại bị hôn lần nữa, lúc này Lâm Gia càng muốn khóc hơn "Cậu không dược như vậy."
"Nhưng chúng ta đã phạm quy rồi." Khương Nguyên mang theo nụ cười không có chút nào ăn năn.
Lâm Gia tức giận vì thấy anh không hề bác bỏ hành động của mình lại còn không biết hối cải, cô bành quai hàm ra trừng mắt dọa anh "Cậu mà như vậy sẽ làm anh hai mình giận đấy, anh ý đánh rất đau đến anh ba còn sợ."
Khương Nguyên nhíu mày, "Phải làm sao bây giờ? Cậu để mình phải chịu đòn sao?"
Lâm Gia rất thật thà lắc đầu nói: "Không muốn."
"Vậy cậu có cách giải quyết nào không?" Khương Nguyên kiên nhẫn dụ dỗ.
Lâm Gia nghe xong cẩn thận nghĩ, anh cho rằng cô sẽ nói để bọn họ kết hôn, nhưng cô lại bảo: "Nếu vậy chúng ta sẽ không nói cho bọn họ biết."
Khương Nguyên nghe vậy, ánh mắt tối đi, anh ngồi thẳng dậy nên Lâm Gia cũng phải đứng thẳng lên, anh nhìn cô hỏi: "Vì sao?"
Lâm Gia trả lời một cách đương nhiên: "Bởi vì nói cho họ thì cậu sẽ bị đánh, nếu không chúng ta sẽ phải kết hôn đấy!"
"Cậu không muốn kết hôn với mình?" Khương Nguyên hỏi.
"Muốn mà." Lâm Gia trả lời.
"Thế sao không thể nói?" Có đôi lúc Khương Nguyên không hiểu trong đầu Lâm Gia đang nghĩ gì.
Lâm Gia hơi sợ nhìn lên người anh, sau đó nhanh chóng rời đi, cô nhìn xuống mặt đất, "Mình muốn, nhưng không biết Khương Nguyên có muốn không, mẹ mình nói hôn nhân phải cả hai người đều đồng ý mới được."
Khương Nguyên không ngờ cô lại nghĩ như vậy, trong lòng anh hơi đau hơi ngứa ngáy như bị mèo cào, làm anh vô thức nói giọng nhẹ nhàng hơn "Cậu không hỏi làm sao biết mình không muốn."
Lâm Gia nghe xong ngước lên nhìn anh, "Nếu như cậu muốn thì sẽ cầu hôn với mình, nhưng cậu không làm thế."
Khương Nguyên ngây người, sau đó cười bò ra, anh cho rằng Lâm Gia sẽ nói gì đó khiến anh bất ngờ, nhưng cô lại nói suy nghĩ trực tiếp trong lòng cô.
Anh đưa tay ra xoa đầu Lâm Gia nhẹ nhàng nói: "Được, cậu chờ mình tới cầu hôn nhé, đến lúc đó sẽ nói cho các anh của cậu."
Lâm Gia ngây người mất hai giây, sau đó cười rộ lên hiện hai xoáy nhỏ bên khóe môi, mắt to cũng cong thành hình bán nguyệt, vui sướng trong mắt hiện ra hết bên ngoài, cô gật mạnh: "Ừ! Mình chờ cậu nhé!"
Ngày tiếp theo Khương Nguyên vẫn phải dậy sớm để đi thi, nên cần nghỉ ngơi sớm, hai người nói chuyện một lúc thì Lâm Gia vui vẻ đi ra khỏi phòng của anh.
Sau khi cô về phòng làm thế nào cũng không ngủ được.
Buổi tối hôm đó cô nằm mơ, trong giấc mơ Khương Nguyên rất dịu dàng, mặc dù bọn ho phạm quy hôn nhẹ nhưng Khương Nguyên đã nói sẽ cầu hôn cô. Cô thực sự rất vui! Đến lúc anh cầu hôn cô rồi chắc chắn các anh cũng sẽ vui vẻ giống cô!
Nghĩ như vậy, Lâm Gia lấy điện thoại ra chần chừ một lúc lâu, không biết nên chia sẻ niềm vui này của cô với ai, cha mẹ và các anh tạm thời không thể nói, còn ai nữa nhỉ?
Cô ôm điện thoại rồi nhìn thấy nhóm trò chuyện mà hôm trước Hoàng Nhất Lâm lập ra, cô quyết định nhắn cho bọn họ.
"Khương Nguyên nói sẽ cầu hôn với mình, mình rất hạnh phúc!"
Tin nhắn vừa được gủi đi thì ba người đầu điện thoại bên kia lập tức rơi vào trong trạng thái khác nhau.
Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn ngồi trong phòng của mình đều biểu hiện vẻ mặt khiếp sợ, mà Từ Dục nhìn thấy tin nhắn này lại lặng lẽ rút lui khỏi nhóm của bọn họ.
Vẻ mặt buồn rầu cậu ném điện thoại xuống sàn nhà còn mình lại quay lên giường.
Vào buổi tối ngày thứ sáu này, mối tình đầu của chàng trai Từ Dục này còn chưa bắt đầu đã tuyên cáo kết thúc.
Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Lâm Gia vẫn đắm chìm trong niềm sung sướng giống như trong mơ của mình.
Khương Nguyên không ở nhà nên cả ngày cô cứ đứng ngồi không yên, cho đến tận khi anh về cô mới đứng dậy từ ghế salon lao tới "Khương Nguyên cuối cùng cậu cũng về rồi!"
Khương Nguyên nhìn thấy hôm nay cô rất vui vẻ biết là do di chứng của ngày hôm qua.
Anh cong cong môi cũng không che giấu tâm tình của mình, để cặp sách xuống xoa đầu của cô, chẳng biết giọng anh đã thay đổi từ lúc nào chuyển sang giọng trầm khàn, lúc này cũng trở nên nhẹ nhàng hơn cho dù chỉ phát ra một âm tiết cũng đủ làm cho người khác say mê, "Ừ."
Hôm Nay Khương Nguyên như đổi thành người khác, sự lạnh lùng trong mắt biến mất mà thay bằng sự mềm mại anh nhìn Lâm Gia nhẹ nhàng như hôm qua vậy.
Trái tim Lâm Gia có rất nhiều niềm vui mà cô không thể nói được thành lời, nhưng cô không dám biểu hiện ra, cô kiềm chế nhưng vẫn không tự chủ được mà cong môi lên dựa sát vào người Khương Nguyên hỏi nhỏ: "Khương Nguyên hôm qua cậu nói vẫn tính chứ?"
Đầu óc Khương Nguyên hôm nay phải dùng rất nhiều nên cảm thấy hơi mệt, Lâm Gia dựa vào không hề phòng bị như vậy, anh không suy nghĩ gì nữa mà ôm cô vào trong ngực, mềm mại tựa như chiếc gối ôm, không những cảm xúc rất tốt mà còn thơm nữa, anh chạm vào tóc của cô thỏa mãn nhắm mắt lại mà ngửi mùi hương của cô.
Lâm Gia nghe xong mà hạnh phúc thiếu chút nữa nhảy dựng lên trong lòng anh "Tốt quá rồi!"
Khương Nguyên để cô vui vẻ một lúc rồi siết chặt vòng tay lại "Được rồi, bây giờ im lặng để mình ôm một lúc nhé."
"Được." Lâm Gia nghe giọng của anh không có tinh thần, nên ngoan ngoãn trả lời rồi dựa vào ngực anh, bàn tay nhỏ bé vòng ra sau thắt lưng của anh giống như đứa nhỏ đang ngủ.
Dì Trương từ trong phòng bếp đi ra chuẩn bị gọi hai người tắm rửa rồi ăn cơm, thì thấy hai người ôm nhau ở cửa, cánh cửa phía sau Khương Nguyên thậm chí còn chưa đóng nhưng hai người không hề để ý tới.
Ngay khi nhìn thấy hình ảnh như vậy, bà lập tức quay trở lại.
Dì Trương dù sao cũng là người thế hệ trước, nhìn thấy hai người ôm nhau như vậy, phản ứng đầu tiên của bà là sợ họ yêu sớm ảnh hưởng đến việc học.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cả hai gia đình đều là người có tiền, có học hay không đối với bọn họ cũng không quan trọng nhiều.
Nghĩ như thế, bà quyết định coi như không phát hiện ra chuyện gì, rồi quay về phòng bếp làm việc.
___
Nhật Bản, một quán bar trong khu thương mại Ginza.
Trong tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, Lâm Vũ tóc vàng đang nhảy nhót cùng với mấy cô em trong sàn nhảy, lắc lắc bình rượu trong tay tràn cả ra ngoài, vẻ mặt mơ mơ màng màng.
Mãi cho đến khi bình rượu trong tay trống không, anh mới đẩy cô gái tóc đen đang chỉ mặc một cái váy quây đen trên người đang dựa vào anh ta ra, rồi trở về chỗ ghế của anh ta và mấy người bạn.
Ngồi xuống gọi một bình trà xanh, Lâm Vũ vừa uống vừa hỏi người bên cạnh: "Mập, mấy giờ rồi?"
Người kia hét lên: "Mười rưỡi! Đến giờ Chu Tĩnh tan lớp!"
Lâm Vũ gật đầu ra dấu tay OK với anh ta.
Uống xong bình trà nóng, anh ngửi mùi rượu trên người mặc dù không quá nồng nhưng có mùi nước hoa gay mũi, anh cau mày gọi người phục vụ tính tiền.
Người phục vụ tóc vàng mắt xanh thông thạo tiếng Trung, "Tiên sinh, đêm nay tổng cộng là mười bốn vạn, ngài quẹt thẻ hay là trả tiền mặt?"
Lâm Vũ mê man đưa ra mộ tấm thẻ vàng sau đó ôm lấy cổ người phục vụ hỏi, "Chỗ mấy người có nơi tắm không, lấy cho tôi một bộ quần áo."
"Dạ, tiên sinh." Người phục vụ nhận thẻ dẫn anh ta vào phòng tắm, sau đó sang trung tâm thương mại bên cạnh mua cho anh ta hai bộ quần áo, rồi cung kính mang lên nói "Tiên sinh, tổng cộng hai vạn ba."
Lâm Vũ đang vội tắm cho nên nói lớn tiếng: "Để ở đấy, rồi quẹt thẻ."
Người phục vụ đặt túi quần áo xuống nói: "Tiên sinh, thẻ của ngài hình như đã bị khóa rồi, chi phí hôm nay và quần áo bạn của ngài đã trả giúp."
"Khóa lại?" Tiếng nước chảy dừng lại trong phòn tắm im lặng một lúc, Lâm Vũ mới nói "Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."
"Vâng, tiên sinh."
Tắm rửa xong, Lâm Vũ thay quần áo sạch cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Anh nhìn vào gương chỉnh sửa lại quần áo của mình vừa thấy kỳ lạ "Thẻ của mình sao lại bị đóng nhỉ?"
Đang nghĩ ngợi, thì tiếng chuông điện thoại của anh bỗng vang lên, anh ta tưởng Chu Tĩnh, tiếng bảo bối còn chưa kịp nói ra miệng, thì nghe giọng nói đầu điện thoại bên kia mà chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, "Anh, anh anh."
Giọng của Lâm Phong truyền từ đầu bên kia vẫn bình tĩnh dễ nghe, anh hỏi nhẹ nhàng: "Anh gọi điện cho trường của Gia Gia xem tình hình học tập của em ấy dạo này như nào thì giáo viên nói em ấy đã chuyển trường, em có biết chuyện gì không?"
"Em..." Lâm Vũ nhìn sắc mặt trắng bệch đáng thương của người trong gương, cảm thấy mình như bị ai chặn họng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương nguyên: Ba người anh trai không ở đây, dùng sức hôn phạm quy như thế, thật kích thích!
Anh cả, anh hai, anh ba: Gia gia em yên tâm, chờ Khương Nguyên cầu hôn với em, bọn anh sẽ không đánh chết cậu ta đâu.
Câu hỏi ngày hôm nay: Anh cả ngày mai có lên sân khấu không? Sao?
Beta: Gấu Beo
Gấu Bụng Bự: đáng nhẽ chương này sẽ phải chia đôi xong mới đăng, nhưng thôi bù hôm qua cho ae với mừng lễ hôm nay nhé. Mọi người nghỉ lễ vui vẻ aaaaaaa
- ------------
Trên thực tế mà nói, Mộ Khả Y cũng coi như là họ hàng của Khương Nguyên nhưng mối quan hệ họ hàng này quá yếu, yếu đến mức bản thân Khương Nguyên cũng không biết mình có một người họ hàng như vậy.
Thời học cấp hai vì công việc của cha mẹ bận rộn, nên Mộ Khả Y và Khương Nguyên học cùng lớp với nhau 2 năm, cô ta đã từng nhìn thấy Khương Nguyên qua ảnh chụp chung đại gia đình trên tủ sách của bác cả, chính vì vậy nên lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đã nhận ra anh ngay.
Một gia tộc lớn như vậy, nhiều người như vậy, mà cô ta chỉ liếc một cái là nhìn thấy anh trong hình. Khi đó cô ta còn nhỏ, chỉ biết anh trai nhỏ trong bức ảnh nhìn rất đẹp, nhưng anh hấp dẫn cô ta không chỉ bề ngoài mà còn cả khí chất khác hoàn toàn những người trong cùng bức ảnh.
Ưu điểm lớn nhất của Mộ Khả Y là cô ta biết rõ mình muốn gì, sau khi nhìn thấy gia đình của người bác giàu có của mình, cô ta đã đặt ra mục tiêu cho bản thân một cách rõ ràng – nếu bản thân không thể làm ra được nhiều tiền như vậy thì cô ra sẽ vào Khương gia để hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý mà cô ta mơ ước.
Lúc trong lớp nhìn thấy Khương Nguyên, cô ta nghĩ mình đã bước được một chân vào trong thế giới mình mơ ước rồi.
Mặc dù không biết sao anh lại học trong trường bình dân, nhưng Mộ Khả Y không hỏi, cô ta rất thông minh giả vờ như mình không biết thân phận của Khương Nguyên, cô ra đã nghĩ tất cả mọi biện pháp để lặng lẽ tiếp cận anh.
Anh học giỏi, thành tích của cô ta cũng không kém, anh đẹp trai còn cô ta cũng được công nhận là hoa khôi của lớp, từ nhỏ anh được sinh sống ở vùng sông nước Giang Nam, nên cô ta học ngôn ngữ Ngô mềm mại, dáng người uyển chuyển như cây liễu, cho dù ai nhìn đều phải rung động.
Bằng cách này cô ta thực sự ở bên người Khương Nguyên hai năm cấp hai, cô ta cho rằng thời cơ đã chín muồi nên vào lúc tốt nghiệp đã lấp hết can đảm thổ lộ với anh, nhưng không hề nghĩ tới Khương Nguyên lại từ chối thẳng thắn.
"Bạn học cùng lớp là mối quan hệ lớn nhất mà tôi có thể chấp nhận."
Mộ Khả Y lúc đó vẫn còn nhỏ, cô gái nhỏ yếu đuối khóc ai nhìn thấy cũng đau lòng nhưng Khương Nguyên lại ngoảnh mặt làm ngơ. Cho dù ban đầu tiếp cận Khương Nguyên với mục đích gì thì bây giờ Mộ Khả Y thật sự thích anh. Mối tình đầu của cô ta giành cho anh sâu sắc như vậy mà Khương Nguyên lại nghiền nát không thương tiếc.
Tốt nghiệp xong cô ta cùng cha mẹ quay lại phương Bắc, lúc lên cấp ba thấy đám nam sinh ở trong lớp vừa thô kệch lại không hiểu phong tình, cô ta bắt đầu nhớ đến Khương Nguyên. Mặc dù anh lạnh nhạt với cô ta nhưng lại có khuôn mặt chỉ cần nhìn cũng thấy nguôi giận, còn gia thế hiển hách như vậy, cho nên cô ta không nên buông tay sớm như vậy.
Khi phương Bắc tuyết bay toán loạn, thì ở Giang Nam mùa đông mặt trời lại ấm áp.
Bức ảnh của Mộ Khả Y gửi tới được mẹ Khương Nguyên ký nhận, bà mở ra trước mặt Khương Nguyên nhìn kỹ cô gái trong bức ảnh rồi nói với Khương Nguyên: "Này, đây không phải là Mộ Khả Y sao? Đấy là con gái của chú nhỏ mà bà cô ngoại sinh."
Khương Nguyên lắng nghe mối quan hệ lằng nhằng như vậy, nhíu mày tổng kết: "Vậy đấy là em họ của con?"
Đột nhiên biết mình còn có họ hàng xa không thể xa hơn nữa, trong lòng Khương Nguyên nghĩ mẹ nó chứ thế mà lại là Mộ Khả Y.
Cầm khung và ảnh chụp về phòng, Khương Nguyên nhìn quanh phòng của mình, không biết nên để ở đâu, đặt trên tủ sách thì quá trang trọng, còn đặt ở đầu giường lại càng không thích hợp chẳng lẽ ném đi?
Nhất thời không nghĩ ra được cách nào xử lý tốt hơn, anh tiện tay đặt khung ảnh trên bàn, rồi ngồi xuống, thời gian nghĩ đặt cái này ở đâu cũng đủ cho anh làm được mấy đề rồi.
Ai biết đặt cả một năm, cho đến tận khi Lâm Gia làm vỡ anh mới nhớ trên bàn của mình còn có một món đồ như thế.
Lần này Mộ Khả Y cũng theo cha mẹ quay trở về, không biết ở bao lâu, cô ta đã sớm hỏi bác cả trước biết Khương Nguyên học ở trường 14, nên bắt cha mẹ chuyển cô ta tới đây.
Cô ta chuyển đến đây được hai ngày, vẫn tìm cơ hội để vô tình gặp được Khương Nguyên nhưng không thành công. Hôm nay giáo viên vật lý bảo cô ta đến tìm anh.
"Khương Nguyên, không ngờ có thể gặp được bạn ở đây." Ngoại hình của Mộ Khả Y là kết hợp của hai miền nam và bắc, đôi mắt linh động, mũi cao thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn e thẹn người khác nhìn rất là cảnh đẹp ý vui.
Trên mặt Khương Nguyên vẫn rất lạnh nhạt nói, "Cậu chuyển trường thường xuyên nhỉ."
Mộ Khả Y cúi đầu mỉm cười, trong giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ "Rất thường xuyên, nhưng làm thế nào được công việc của cha mẹ, con cái phải cố gắng hợp tác."
Khương Nguyên nhớ đến tâm trạng Lâm Gia lúc này hình như không tốt, nên càng không muốn tốn thời gian nói chuyện với cô ta "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Khương Nguyên." Mộ Khả Y thấy dáng dấp của anh càng ngày càng đẹp, nhưng tháo độ với mình vẫn lạnh nhạt xa cách như vậy, cô ta cảm thấy hơi tủi thân "Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cậu càng xuất sắc hơn trước sao vẫn lạnh nhạt với mình như vậy."
Cô ta đã quá quen thuộc với giọng nói khó chịu của Khương Nguyên, "Cậu tìm tôi chỉ để nói sự thay đổi của tôi bây giờ?"
Mộ Khả Y thấy anh hình như tức giận, vội vã giải thích: "Tất nhiên không phải, thầy Dương bảo mình đến tìm cậu, ông ý nói sau khi tan học cậu và Trương Tư Duệ đến phòng thí nghiệm vật lý, để tập trung ôn luyện."
"Ừ, tôi biết rồi." Khương Nguyên gật đầu, "Còn chuyện gì nữa không? Không có gì thì tôi vào lớp đây."
"Khương Nguyên..."
Thật ra Mộ Khả Y rất muốn hẹn anh ra ngoài, rất muốn nói cô ta nhớ anh, muốn anh cho cô ta một cơ hội nữa, nhưng nhìn vào ánh mắt của anh, thấy lạnh ngắt, giống như sông băng gần như sâu không thấy đáy làm cô ta không dám nói nữa.
"Chuyện gì?" Khương Nguyên thấy cô ta không nói gì đành hỏi.
"Không có gì mình chỉ muốn nói gặp lại cậu thế này, thật tốt." Mộ Khả Y nâng khuôn mặt tươi cười ra, nụ cười dịu dàng ra vẻ hiểu chuyện, "Vào lớp thôi, chúng ta về lớp học nhé."
Khương Nguyên thản nhiên nhìn cô ta sau đó quay người đi vào trong lớp.
Mộ Khả Y nhìn theo bóng lưng của anh, trong mắt không che giấu được si mê và thưởng thức, cô ta muốn có được anh, nhưng bởi vì muốn nên bây giờ cô ta không thể bám quá chặt.
Nhất định sẽ có cơ hội.
Tiếng chuông vào học vang lên, lớp học khôi phục sự yên tĩnh, Khương Nguyên đi vào từ cửa sau, lúc quay lại chỗ ngồi thấy Lâm Gia đang ngơ ngác nhìn hộp bút không biết đang nghĩ gì, anh ngồi xuống cô cũng không biết.
Lúc Tương Cường nói chuyện với anh cô mới phản ứng lại "Khương Nguyên, cậu đã về rồi."
Nhìn cô như đang cười, nhưng Khương Nguyên lại không thấy sự vui vẻ trong đôi mắt cô, anh không thể không hỏi: "Cậu không có chuyện gì thật chứ, sao sắc mặt lại kém như vậy, để Hoàng Nhất Lâm đưa cậu đến phòng y tế nhé."
Lâm Gia lắc đầu, "Mình không sao, thấy ngực khó chịu không hiểu sao hơi là lạ."
Khương Nguyên cố gắng lý giải hàm nghĩa trong lời nói của cô, nghĩ chắc tâm trạng cô không tốt, nhưng tiết trước vẫn còn tốt mà sao bây giờ tâm trạng lại không tốt.
Anh đang suy nghĩ khó hiểu thì bị Tương Cường đẩy một cái "Khương Nguyên, cậu trọng sắc khinh bạn nhé, mình nói chuyện với cậu, sao cậu chỉ nhìn Lâm Gia không quan tâm tới mình!"
Khương Nguyên quay đầu lại, thản nhiên hỏi: "Cậu vừa mới nói gì?"
Tương Cường trợn mắt lên, giọng nhấn mạnh hơn nữa: "Mình hỏi cậu, cô gái đẹp vừa rồi tìm cậu là ai, mình nói này những cô gái này lạ thật, cậu ngoài gương mặt ra thì còn có ưu điểm gì nữa đâu, bình thường nhìn cứ như ai nợ 2 vạn 5, thế mà các cô gái cứ tìm tới cậu là sao?"
Khương Nguyên mặc kệ cậu ta, lúc quay đầu lại thấy ánh mắt của Lâm Gia cứ đờ đẫn, bình thường cái đồ ngốc này lúc nào cũng cười hì hì, sao hôm nay lại thế?
Tuy nhiên không đợi anh hỏi thêm thì Hoàng Lập Tân đã cầm thước đi vào lớp.
Học được một nửa thời gian, thỉnh thoảng Khương Nguyên lại nhìn xem trạng thái của Lâm Gia, thấy cô cầm bút viết viết dáng vẻ rất nghiêm túc, tưởng rằng đang chăm chỉ viết bài, nhưng lúc sau tay áo đồng phục bị kéo kéo, tờ giấy quen thuộc màu hồng nhạt được cô đẩy tới.
Phía trên viết: "Khương Nguyên, cậu thích cô gái trong hình đấy à?"
Khương Nguyên đang nghĩ xem cô nói cô gái trong hình là ai, sau khi nghĩ ra thì đột nhiên bật cười, cuối cùng anh cũng biết vì sao mà cô lại rầu rĩ không vui, nguyên nhân này làm cho anh sung sướng đến mức khóe mắt lông mày cũng cong lên.
Lâm Gia không hiểu sao anh lại cười nhưng thấy anh truyền tờ giấy về mà những phiền muộn trong lòng cô cũng tan biến theo luôn.
Khương Nguyên viết: "Thích cậu!!!"
Mặc dù không hiểu lắm nhưng Lâm Gia rất vui vẻ vì được Khương Nguyên thích.
Sau khi tan học Khương Nguyên đến phòng thí nghiệm vật lý tập trung huấn luyện, nhìn thấy Mộ Khả Y từ trong lớp đi ra anh không hề thấy ngạc nhiên.
Nhớ lúc chiều Lâm Gia ghen vì cô ta, tâm trạng của anh khá vui vẻ cho nên ánh mắt nhìn Mộ Khả Y cũng không còn lạnh như băng.
Mộ Khả Y thấy thái độ của anh thay đổi tất nhiên là rất vui sướng, mặc dù không biết vì sao lại thế nhưng anh sẵn sàng cho cô ta một chút dịu dàng như vậy làm cô ta cảm thấy bản thân như được khích lệ.
Chỉ cần anh sẵn sàng đẩy cửa ra cho dù một khe nhỏ thì cô ta tin rằng mình sẽ đi vào được.
Sắp tới ngày thi, Khương Nguyên về nhà ngày càng muộn, nghỉ liên tục mười một ngày mà anh cũng chỉ ở nhà có một ngảy thôi.
Mặc dù trong trường Lâm Gia có thể nhìn thấy anh, nhưng cô luôn cảm thấy vẫn không đủ, không biết sao cô muốn nói thật nhiều thật nhiều với anh, buổi tối anh về thì cô đã ngủ mất rồi, lịch trình nói chuyện buổi tối bị hoãn lại, còn truyền giấy trong lớp không thể thỏa mãn cô.
Vào buổi tối của ngày thi đầu tiên Khương Nguyên hiếm khi được về sớm, ăn cơm xong Lâm Gia sung sướng đi vào phòng anh, chuẩn bị kể một loạt chuyện cho anh nghe, nhưng lúc đẩy cửa ra thấy Khương Nguyên hình như đang nằm trên bàn ngủ, thì cái gì cô cũng quên mất.
Rón rén đẩy cửa đi vào, Lâm Gia cẩn thận đi bằng đầu ngón chân đến bên cạnh Khương Nguyên, ánh sáng trong phòng rất tối, Khương Nguyên gục xuống bàn, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nửa khuôn mặt dẫn dụ Lâm Gia đến gần anh.
Khương Nguyên rất ưa nhìn, Lâm Gia luôn cảm thấy như vậy nhưng cô không biết Khương Nguyên ngủ lại càng đẹp hơn.
Bình thường trong cặp mắt của anh chỉ có lạnh lùng trong trẻo, không cười cũng không tức giận, chỉ thỉnh thoảng mới tức giận, có lẽ chỉ lúc ôm cô mới khác một chút. Nhưng bây giờ, anh nhắm mặt lại như vậy không nhìn thấy đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ còn lại đường cong gò má mềm mại trắng nõn của thiếu niên, rất yên tĩnh dịu dàng nhìn anh dễ tiếp cận hơn nhiều.
Lần đầu gặp cô rất sợ anh, cô cũng chưa từng thấy ai như thế, mọi người nhìn thấy cô đều híp mắt cười nhưng Khương Nguyên lại không thế. Lúc anh nói chuyện cô không cảm thấy độ ấm, còn rất hung dữ, đặc biệt khi bị cặp mắt không cảm xúc kia nhìn vào còn dữ hơn nữa.
Nhưng dần dần Lâm Gia phát hiện, Khương Nguyên chỉ hơi dữ một chút thôi còn thực sự anh rất tốt.
Hôm cô bị dì Trương bỏ quên trong trung tâm thương mại, Khương Nguyên là người đầu tiên tìm thấy cô, lúc huấn luyện quân sự cũng thế, Khương Nguyên lấy đồ ăn cho cô, khi cô bị dị ứng cũng là Khương Nguyên cho cô mượn quần áo mặc rồi đưa cô về nhà, bây giờ đi học cũng vậy sẽ giảng bài cho cô rồi giúp cô làm bài thi, dẫn cô đi xe bus.
Thời gian bị anh ba đưa đến Khương Gia, cho dù ở đâu hay đang gặp rắc rối gì Khương Nguyên là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô, giúp cô giải quyết mọi vấn đề.
Tuy rằng đôi khi anh bỗng nhiên tức giận không lý do, không cho cô ra ngoài chơi với Từ Dục nhưng phần lớn thời gian hơi thở và ngực anh làm cô cảm thấy rất an tâm, hình như nơi nào có Khương Nguyên thì cô đều yên tâm mà dựa vào.
Cô thật sự thích Khương Nguyên như vậy.
Lâm Gia đi đến gần Khương Nguyên, học dáng vẻ của anh khom người dựa vào bên tay anh, đôi mắt to nhìn anh không chớp mắt, như thể sợ anh bị đánh thức
Yên lặng nhìn anh rất lâu, cô không kìm được đưa tay ra, những ngón tay thon dài mang theo mùi hương mềm mại lướt qua mi anh rồi vẽ qua mắt anh nhiều lần.
"Nếu Khương Nguyên tỉnh mà cũng dịu dàng như vậy thì thật tốt." Cô nỉ non.
Ngón tay vừa dời đi, Lâm Gia thấy Khương Nguyên mở mắt, đôi mắt đen bóng phản chiếu nụ cười ngạc nhiên của cô, "Khương Nguyên, cậu tỉnh rồi!"
Đôi mắt trong trẻo của Khương Nguyên hiện lên màn sương mù mờ nhạt giống như trong mơ, sự mệt mỏi của anh ngay cả Lâm Gia cũng nhận ra được.
"Mình đánh thức cậu à, xin lỗi nhé." Lâm Gia lè lưỡi xin lỗi, muốn thu tay về, Khương Nguyên lại nắm tay cô thật chặt, cô khó hiểu nhìn anh "Khương Nguyên?"
Khương Nguyên nắm tay cô, trong giọng nói vẫn còn rất buồn ngủ, anh hỏi Lâm Gia: "Sau này có ngoan ngoãn nghe lời không?"
"Mình rất ngoan mà." Lâm Gia muốn thẳng người lên nhưng anh không cho.
Anh vẫn giữ tư thế nằm úp sấp trên bàn, thân thể dịch tới gần cô, lúc mà khoảng cách của bọn họ có thể đếm được lông mi của nhau thì anh dừng lại hỏi: "Mình nói là sau này, sau này cũng nghe lời của mình chứ?"
Lâm Gia bị cám dỗ bởi hơi ấm trên cơ thể anh, thần chí bắt đầu hơi mơ hồ, "Ừ, nghe, đều nghe."
Khương Nguyên nhìn cô, ánh sáng trong phòng ngủ không được sáng lắm nhưng cung cấp vừa đủ nhìn, anh có thể thấy mình trong mắt cô, rất chân thật, không có giả vờ.
"Nhắm mắt lại." Anhn nói như vậy.
Lâm Gia luôn lắng nghe vô điều kiện với lời của Khương Nguyên, bây giờ cũng như vậy.
Thế giới trước mắt trở nên tối om trong nháy mắt, cô cảm giác được có thứ gì đó mềm mại dính trên môi của mình, ấm áp mang theo chút rung động, rất nhẹ rất nhẹ dán lên môi cô.
Cô mở mắt ra nhìn thấy Khương Nguyên trở nên dần rõ ràng hơn, giọng của cô không thể tin được, "Khương Nguyên, cậu vừa hôn mình sao?"
Khương Nguyên mặt không đỏ tim không đập mạnh trả lời, "Ừ."
Lâm Gia nghe vậy, trên mặt đột nhiên nổi lên hai đám mây đỏ, cô nói như muốn khóc "Sao cậu lại hôn mình, cậu muốn gả tới nhà của mình sao?"
Khương Nguyên cong môi lên, đưa bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên má mình, "Sao mình lại phải gả tới nhà cậu?"
Lâm Gia đau khổ nói: "Bởi vì phải kết hôn mà, chỉ có kết hôn mới được hôn, chúng ta chưa kết hôn mà cậu đã hôn mình, như vậy là phạm quy."
Đôi mắt Khương Nguyên tràn đầy ý cười, dịu dàng như nước vây quanh Lâm Gia trong đó, "Phải, lại phạm quy lần nữa."
Lại bị hôn lần nữa, lúc này Lâm Gia càng muốn khóc hơn "Cậu không dược như vậy."
"Nhưng chúng ta đã phạm quy rồi." Khương Nguyên mang theo nụ cười không có chút nào ăn năn.
Lâm Gia tức giận vì thấy anh không hề bác bỏ hành động của mình lại còn không biết hối cải, cô bành quai hàm ra trừng mắt dọa anh "Cậu mà như vậy sẽ làm anh hai mình giận đấy, anh ý đánh rất đau đến anh ba còn sợ."
Khương Nguyên nhíu mày, "Phải làm sao bây giờ? Cậu để mình phải chịu đòn sao?"
Lâm Gia rất thật thà lắc đầu nói: "Không muốn."
"Vậy cậu có cách giải quyết nào không?" Khương Nguyên kiên nhẫn dụ dỗ.
Lâm Gia nghe xong cẩn thận nghĩ, anh cho rằng cô sẽ nói để bọn họ kết hôn, nhưng cô lại bảo: "Nếu vậy chúng ta sẽ không nói cho bọn họ biết."
Khương Nguyên nghe vậy, ánh mắt tối đi, anh ngồi thẳng dậy nên Lâm Gia cũng phải đứng thẳng lên, anh nhìn cô hỏi: "Vì sao?"
Lâm Gia trả lời một cách đương nhiên: "Bởi vì nói cho họ thì cậu sẽ bị đánh, nếu không chúng ta sẽ phải kết hôn đấy!"
"Cậu không muốn kết hôn với mình?" Khương Nguyên hỏi.
"Muốn mà." Lâm Gia trả lời.
"Thế sao không thể nói?" Có đôi lúc Khương Nguyên không hiểu trong đầu Lâm Gia đang nghĩ gì.
Lâm Gia hơi sợ nhìn lên người anh, sau đó nhanh chóng rời đi, cô nhìn xuống mặt đất, "Mình muốn, nhưng không biết Khương Nguyên có muốn không, mẹ mình nói hôn nhân phải cả hai người đều đồng ý mới được."
Khương Nguyên không ngờ cô lại nghĩ như vậy, trong lòng anh hơi đau hơi ngứa ngáy như bị mèo cào, làm anh vô thức nói giọng nhẹ nhàng hơn "Cậu không hỏi làm sao biết mình không muốn."
Lâm Gia nghe xong ngước lên nhìn anh, "Nếu như cậu muốn thì sẽ cầu hôn với mình, nhưng cậu không làm thế."
Khương Nguyên ngây người, sau đó cười bò ra, anh cho rằng Lâm Gia sẽ nói gì đó khiến anh bất ngờ, nhưng cô lại nói suy nghĩ trực tiếp trong lòng cô.
Anh đưa tay ra xoa đầu Lâm Gia nhẹ nhàng nói: "Được, cậu chờ mình tới cầu hôn nhé, đến lúc đó sẽ nói cho các anh của cậu."
Lâm Gia ngây người mất hai giây, sau đó cười rộ lên hiện hai xoáy nhỏ bên khóe môi, mắt to cũng cong thành hình bán nguyệt, vui sướng trong mắt hiện ra hết bên ngoài, cô gật mạnh: "Ừ! Mình chờ cậu nhé!"
Ngày tiếp theo Khương Nguyên vẫn phải dậy sớm để đi thi, nên cần nghỉ ngơi sớm, hai người nói chuyện một lúc thì Lâm Gia vui vẻ đi ra khỏi phòng của anh.
Sau khi cô về phòng làm thế nào cũng không ngủ được.
Buổi tối hôm đó cô nằm mơ, trong giấc mơ Khương Nguyên rất dịu dàng, mặc dù bọn ho phạm quy hôn nhẹ nhưng Khương Nguyên đã nói sẽ cầu hôn cô. Cô thực sự rất vui! Đến lúc anh cầu hôn cô rồi chắc chắn các anh cũng sẽ vui vẻ giống cô!
Nghĩ như vậy, Lâm Gia lấy điện thoại ra chần chừ một lúc lâu, không biết nên chia sẻ niềm vui này của cô với ai, cha mẹ và các anh tạm thời không thể nói, còn ai nữa nhỉ?
Cô ôm điện thoại rồi nhìn thấy nhóm trò chuyện mà hôm trước Hoàng Nhất Lâm lập ra, cô quyết định nhắn cho bọn họ.
"Khương Nguyên nói sẽ cầu hôn với mình, mình rất hạnh phúc!"
Tin nhắn vừa được gủi đi thì ba người đầu điện thoại bên kia lập tức rơi vào trong trạng thái khác nhau.
Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn ngồi trong phòng của mình đều biểu hiện vẻ mặt khiếp sợ, mà Từ Dục nhìn thấy tin nhắn này lại lặng lẽ rút lui khỏi nhóm của bọn họ.
Vẻ mặt buồn rầu cậu ném điện thoại xuống sàn nhà còn mình lại quay lên giường.
Vào buổi tối ngày thứ sáu này, mối tình đầu của chàng trai Từ Dục này còn chưa bắt đầu đã tuyên cáo kết thúc.
Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Lâm Gia vẫn đắm chìm trong niềm sung sướng giống như trong mơ của mình.
Khương Nguyên không ở nhà nên cả ngày cô cứ đứng ngồi không yên, cho đến tận khi anh về cô mới đứng dậy từ ghế salon lao tới "Khương Nguyên cuối cùng cậu cũng về rồi!"
Khương Nguyên nhìn thấy hôm nay cô rất vui vẻ biết là do di chứng của ngày hôm qua.
Anh cong cong môi cũng không che giấu tâm tình của mình, để cặp sách xuống xoa đầu của cô, chẳng biết giọng anh đã thay đổi từ lúc nào chuyển sang giọng trầm khàn, lúc này cũng trở nên nhẹ nhàng hơn cho dù chỉ phát ra một âm tiết cũng đủ làm cho người khác say mê, "Ừ."
Hôm Nay Khương Nguyên như đổi thành người khác, sự lạnh lùng trong mắt biến mất mà thay bằng sự mềm mại anh nhìn Lâm Gia nhẹ nhàng như hôm qua vậy.
Trái tim Lâm Gia có rất nhiều niềm vui mà cô không thể nói được thành lời, nhưng cô không dám biểu hiện ra, cô kiềm chế nhưng vẫn không tự chủ được mà cong môi lên dựa sát vào người Khương Nguyên hỏi nhỏ: "Khương Nguyên hôm qua cậu nói vẫn tính chứ?"
Đầu óc Khương Nguyên hôm nay phải dùng rất nhiều nên cảm thấy hơi mệt, Lâm Gia dựa vào không hề phòng bị như vậy, anh không suy nghĩ gì nữa mà ôm cô vào trong ngực, mềm mại tựa như chiếc gối ôm, không những cảm xúc rất tốt mà còn thơm nữa, anh chạm vào tóc của cô thỏa mãn nhắm mắt lại mà ngửi mùi hương của cô.
Lâm Gia nghe xong mà hạnh phúc thiếu chút nữa nhảy dựng lên trong lòng anh "Tốt quá rồi!"
Khương Nguyên để cô vui vẻ một lúc rồi siết chặt vòng tay lại "Được rồi, bây giờ im lặng để mình ôm một lúc nhé."
"Được." Lâm Gia nghe giọng của anh không có tinh thần, nên ngoan ngoãn trả lời rồi dựa vào ngực anh, bàn tay nhỏ bé vòng ra sau thắt lưng của anh giống như đứa nhỏ đang ngủ.
Dì Trương từ trong phòng bếp đi ra chuẩn bị gọi hai người tắm rửa rồi ăn cơm, thì thấy hai người ôm nhau ở cửa, cánh cửa phía sau Khương Nguyên thậm chí còn chưa đóng nhưng hai người không hề để ý tới.
Ngay khi nhìn thấy hình ảnh như vậy, bà lập tức quay trở lại.
Dì Trương dù sao cũng là người thế hệ trước, nhìn thấy hai người ôm nhau như vậy, phản ứng đầu tiên của bà là sợ họ yêu sớm ảnh hưởng đến việc học.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cả hai gia đình đều là người có tiền, có học hay không đối với bọn họ cũng không quan trọng nhiều.
Nghĩ như thế, bà quyết định coi như không phát hiện ra chuyện gì, rồi quay về phòng bếp làm việc.
___
Nhật Bản, một quán bar trong khu thương mại Ginza.
Trong tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, Lâm Vũ tóc vàng đang nhảy nhót cùng với mấy cô em trong sàn nhảy, lắc lắc bình rượu trong tay tràn cả ra ngoài, vẻ mặt mơ mơ màng màng.
Mãi cho đến khi bình rượu trong tay trống không, anh mới đẩy cô gái tóc đen đang chỉ mặc một cái váy quây đen trên người đang dựa vào anh ta ra, rồi trở về chỗ ghế của anh ta và mấy người bạn.
Ngồi xuống gọi một bình trà xanh, Lâm Vũ vừa uống vừa hỏi người bên cạnh: "Mập, mấy giờ rồi?"
Người kia hét lên: "Mười rưỡi! Đến giờ Chu Tĩnh tan lớp!"
Lâm Vũ gật đầu ra dấu tay OK với anh ta.
Uống xong bình trà nóng, anh ngửi mùi rượu trên người mặc dù không quá nồng nhưng có mùi nước hoa gay mũi, anh cau mày gọi người phục vụ tính tiền.
Người phục vụ tóc vàng mắt xanh thông thạo tiếng Trung, "Tiên sinh, đêm nay tổng cộng là mười bốn vạn, ngài quẹt thẻ hay là trả tiền mặt?"
Lâm Vũ mê man đưa ra mộ tấm thẻ vàng sau đó ôm lấy cổ người phục vụ hỏi, "Chỗ mấy người có nơi tắm không, lấy cho tôi một bộ quần áo."
"Dạ, tiên sinh." Người phục vụ nhận thẻ dẫn anh ta vào phòng tắm, sau đó sang trung tâm thương mại bên cạnh mua cho anh ta hai bộ quần áo, rồi cung kính mang lên nói "Tiên sinh, tổng cộng hai vạn ba."
Lâm Vũ đang vội tắm cho nên nói lớn tiếng: "Để ở đấy, rồi quẹt thẻ."
Người phục vụ đặt túi quần áo xuống nói: "Tiên sinh, thẻ của ngài hình như đã bị khóa rồi, chi phí hôm nay và quần áo bạn của ngài đã trả giúp."
"Khóa lại?" Tiếng nước chảy dừng lại trong phòn tắm im lặng một lúc, Lâm Vũ mới nói "Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."
"Vâng, tiên sinh."
Tắm rửa xong, Lâm Vũ thay quần áo sạch cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Anh nhìn vào gương chỉnh sửa lại quần áo của mình vừa thấy kỳ lạ "Thẻ của mình sao lại bị đóng nhỉ?"
Đang nghĩ ngợi, thì tiếng chuông điện thoại của anh bỗng vang lên, anh ta tưởng Chu Tĩnh, tiếng bảo bối còn chưa kịp nói ra miệng, thì nghe giọng nói đầu điện thoại bên kia mà chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, "Anh, anh anh."
Giọng của Lâm Phong truyền từ đầu bên kia vẫn bình tĩnh dễ nghe, anh hỏi nhẹ nhàng: "Anh gọi điện cho trường của Gia Gia xem tình hình học tập của em ấy dạo này như nào thì giáo viên nói em ấy đã chuyển trường, em có biết chuyện gì không?"
"Em..." Lâm Vũ nhìn sắc mặt trắng bệch đáng thương của người trong gương, cảm thấy mình như bị ai chặn họng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương nguyên: Ba người anh trai không ở đây, dùng sức hôn phạm quy như thế, thật kích thích!
Anh cả, anh hai, anh ba: Gia gia em yên tâm, chờ Khương Nguyên cầu hôn với em, bọn anh sẽ không đánh chết cậu ta đâu.
Câu hỏi ngày hôm nay: Anh cả ngày mai có lên sân khấu không? Sao?
Tác giả :
Hàn Đại Bảo