Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh Lùng
Chương 1-2: Thần tiên tỷ tỷ hay là nương?
Bóng tối!
U ám!
Lạnh lẽo!
Lâm Ánh Tuyết đã đi vào con đường u tối đã được 2 ngày rồi. Cô mặc dù là một linh hồn nhưng cũng biết mệt mỏi đấy, cô đi không chịu được nữa ngồi bệt xuống thở phì phò.
“ Rốt cuộc là đi bao lâu mới được vậy hả? “
Hét lên một lên một tiếng cho trong lòng dễ chịu một chút cô bắt đầu đứng lên đi về phía trước ' mình không tin là mình không thoát ra khỏi cho này ' cô nghĩ thầm.
1 tiếng...
5 tiếng.....
3 ngày........
“ Đủ rồi! Tôi không chịu nổi nữa! “
Lúc này cô bất lực nằm ngã xuống, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má như những hạt ngọc trai đang lăn xuống và biến mất. Cô đưa tay gạt đi những giọt nước mắt qủa thật là cô quá mệt mỏi rồi cô muốn ngủ, muốn ngủ để quên đi sự buồn phiền ở trong lòng. Cô nhắm mắt lại muốn ngủ nhưng có cái gì đó không đúng tại sao cô nhìn thấy được tay mình và cả cơ thể? Đáng lẽ cô không thấy mới đúng vì trong này hoàn toàn tối đen như mực làm sao nhìn thấy được không lẽ người cô phát sáng?
“ Con đã nhận ra rồi sao con gái của ta “.
“ Ai? Là ai đang ở đây mau xuất hiện đi đừng giả thần giả quỷ nữa! “.
Cô bắt đầu lên tinh thần cao độ nhìn dáo dác xung quanh bỗng nhiên bốn phía xung quanh cô phát sáng khiến cô chói mắt phải lấy tay che lại. Cô bỏ tay xuống nhìn bốn phía xung quanh không khỏi há hốc mồm.
“ Làm gì mà há dữ vậy coi chừng trẹo quai hàm đó. Đây chỉ là nhà của ta thôi mà. “
Nh... Nhà...sao..? Đây mà gọi là nhà sao có lộn không vậy. Khung cảnh trước mắt cô thấy còn đẹp hơn ở trong tranh à không, phải nói là ở như xứ sở thần tiên mà cô hay xem phim truyền hình lúc 8 giờ. Xung quanh là bao la nhưng dãy núi hùng vĩ với những cánh rừng mênh mông vô tận, ở giữa là hồ nước lớn xanh thẳm như bầu trời đang lăn tăn những gợn sóng khi có vài đàn hạt tiên đang ngồi nghỉ chân gần đó. Mà chỗ cô đang đứng là một đồi núi với cánh đồng hoa cỏ tỏa ngát hương thơm nhưng khoa..n...đã nãy giờ ai nói chuyện với cô vậy?
“ Ta ở phía sau con nè “
Cô quay lại sau lưng vừa nhìn thấy không khỏi ch..chảy nước miếng a. Khuôn mặt trái soan, đôi mắt phượng mi hoặc như muốn dụ dỗ người ta trầm luân vào đó, sóng mũi cao, đôi môi anh đào đang toả ngát hương xuân chỉ muốn cắn một phát cho đã riềng. Mái tóc dài xanh thâm thẳm như đại dương được làn da trắng nỏn tô điểm, đôi chân thon dài như ẩn như hiện sau làn váy xanh thẳm.
“ Thần tiên tỷ tỷ! “
“ Thần tiên tỷ tỷ? “
Khi nghe đứa con gái của mình gọi cô là 'thần tiên tỷ tỷ' thì không khỏi bật cười. Nhìn hành động của Tuyết nhi vị 'thần tiên tỷ tỷ' lại cười lớn hơn chỉ thấy 2 mắt con bé hình trái tim đang không ngừng bắt về phía cô chỉ thiếu nước là chảy nước miếng ròng ròng. Vị 'thần tiên tỷ tỷ' nào đó lắc đầu cười trừ vội nhéo nhéo cái mũi của Ánh Tuyết.
“ Con đó! Vị 'thần tiên tỷ tỷ' mà miệng con nói đó chính là nương con đây! “
“ À là nương! Hả cái gì là...là...NƯƠNG...”
U ám!
Lạnh lẽo!
Lâm Ánh Tuyết đã đi vào con đường u tối đã được 2 ngày rồi. Cô mặc dù là một linh hồn nhưng cũng biết mệt mỏi đấy, cô đi không chịu được nữa ngồi bệt xuống thở phì phò.
“ Rốt cuộc là đi bao lâu mới được vậy hả? “
Hét lên một lên một tiếng cho trong lòng dễ chịu một chút cô bắt đầu đứng lên đi về phía trước ' mình không tin là mình không thoát ra khỏi cho này ' cô nghĩ thầm.
1 tiếng...
5 tiếng.....
3 ngày........
“ Đủ rồi! Tôi không chịu nổi nữa! “
Lúc này cô bất lực nằm ngã xuống, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má như những hạt ngọc trai đang lăn xuống và biến mất. Cô đưa tay gạt đi những giọt nước mắt qủa thật là cô quá mệt mỏi rồi cô muốn ngủ, muốn ngủ để quên đi sự buồn phiền ở trong lòng. Cô nhắm mắt lại muốn ngủ nhưng có cái gì đó không đúng tại sao cô nhìn thấy được tay mình và cả cơ thể? Đáng lẽ cô không thấy mới đúng vì trong này hoàn toàn tối đen như mực làm sao nhìn thấy được không lẽ người cô phát sáng?
“ Con đã nhận ra rồi sao con gái của ta “.
“ Ai? Là ai đang ở đây mau xuất hiện đi đừng giả thần giả quỷ nữa! “.
Cô bắt đầu lên tinh thần cao độ nhìn dáo dác xung quanh bỗng nhiên bốn phía xung quanh cô phát sáng khiến cô chói mắt phải lấy tay che lại. Cô bỏ tay xuống nhìn bốn phía xung quanh không khỏi há hốc mồm.
“ Làm gì mà há dữ vậy coi chừng trẹo quai hàm đó. Đây chỉ là nhà của ta thôi mà. “
Nh... Nhà...sao..? Đây mà gọi là nhà sao có lộn không vậy. Khung cảnh trước mắt cô thấy còn đẹp hơn ở trong tranh à không, phải nói là ở như xứ sở thần tiên mà cô hay xem phim truyền hình lúc 8 giờ. Xung quanh là bao la nhưng dãy núi hùng vĩ với những cánh rừng mênh mông vô tận, ở giữa là hồ nước lớn xanh thẳm như bầu trời đang lăn tăn những gợn sóng khi có vài đàn hạt tiên đang ngồi nghỉ chân gần đó. Mà chỗ cô đang đứng là một đồi núi với cánh đồng hoa cỏ tỏa ngát hương thơm nhưng khoa..n...đã nãy giờ ai nói chuyện với cô vậy?
“ Ta ở phía sau con nè “
Cô quay lại sau lưng vừa nhìn thấy không khỏi ch..chảy nước miếng a. Khuôn mặt trái soan, đôi mắt phượng mi hoặc như muốn dụ dỗ người ta trầm luân vào đó, sóng mũi cao, đôi môi anh đào đang toả ngát hương xuân chỉ muốn cắn một phát cho đã riềng. Mái tóc dài xanh thâm thẳm như đại dương được làn da trắng nỏn tô điểm, đôi chân thon dài như ẩn như hiện sau làn váy xanh thẳm.
“ Thần tiên tỷ tỷ! “
“ Thần tiên tỷ tỷ? “
Khi nghe đứa con gái của mình gọi cô là 'thần tiên tỷ tỷ' thì không khỏi bật cười. Nhìn hành động của Tuyết nhi vị 'thần tiên tỷ tỷ' lại cười lớn hơn chỉ thấy 2 mắt con bé hình trái tim đang không ngừng bắt về phía cô chỉ thiếu nước là chảy nước miếng ròng ròng. Vị 'thần tiên tỷ tỷ' nào đó lắc đầu cười trừ vội nhéo nhéo cái mũi của Ánh Tuyết.
“ Con đó! Vị 'thần tiên tỷ tỷ' mà miệng con nói đó chính là nương con đây! “
“ À là nương! Hả cái gì là...là...NƯƠNG...”
Tác giả :
Mèo con ham ăn