Công Chúa Lưu Manh Và Hoàng Tử Côn Đồ
Chương 36: Âm mưu (2)
Đầu óc nó mơ màng, nhắm chặt hai mắt, tay ôm lấy Alex cũng không buông lỏng,....1 giây kia nó nghĩ cuộc đời mình đã kết thúc, trong thời khắc quyết định đó, luôn có thứ gì đó muốn kéo nó lại...là người đó....khuôn mặt tuy mơ hồ nhưng hình ảnh lại rất rõ ràng chân thật, giống như mọi chuyện đã từng xảy ra,....thời gian vẫn trôi qua, bản thân đột nhiên cảm thấy...thật ra cái chết không đáng sợ, chỉ là không thể chết, bời vì rất luyến tiếc. ...mí mắt run rẫy hé mở để lộ đôi con ngươi lạnh lùng nhuốm... máu...thì ra một khắc kia chiếc xe đã chuyển bánh, cũng như cuộc đời của nó vậy,...bắt đầu thay đổi.
- Sợ lắm sao? tôi đã nói là tôi lái xe rất cừ mà, vậy nên...không chết được đâu- Alex cợt nhả nói, nhưng một lúc sau vẫn chưa nhận được câu trả lời từ người phía sau, tâm tình hơi bất ổn lại tiếp tục lên tiếng
- Sợ đến phát ngốc rồi à,...chỉ là giỡn...
- Mau dừng xe lại- Giọng nói của nó đột nhiên trở lên lạnh lùng.
- Cô....
- Nếu không dừng tôi sẽ nhảy xuống...- Vẫn giọng nói không chút nhiệt độ khiến người ta run rẩy, nhưng lại khiến người ta không thể không tin
- Này, đừng làm bậy, cô biết nếu nhảy sẽ chết mà- Alex nhíu mày khó hiểu, sau lưng lại cảm thấy ớn lạnh.
- Biết, tôi cho cậu mười giây....1.....2....- Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng, không một tia tạp chất làm lại Alex đang lái xe có chút sao nhãng, cảm thấy nguy hiểm....nếu không phải rất phi lý thì có lẽ cậu ta đã nghĩ người phía sau...không phải nó.
- Cô đang thách tôi sao- Chiếc xe vẫn không giảm tốc, khóe môi Alex hơi nhếch lên, che giấu khó hiểu trong lòng.
- Không, tôi đang cược, cược chính mạng sống của, vậy nên...7....8....- Nhẹ nhàng lại sắc bén khiến đối phương sợ hãi lùi bước, như bước vào sương mù, u mê không lối thoát.
- Được rồi, được rồi, coi như ván này tôi thua cô- Alex dừng xe, giọng nói đầy bất đắc dĩ. Tháo xuống nón bảo hiểm, quay đầu lại nhìn nó nhưng không ngờ nó lại vọt xuống xe trước chạy tới một gốc cây không ngừng nôn mửa
- Cô...- Alex thật sự không còn lời nào để nói. Cảm giác khó hiểu gì đó đều tan biến, lại cảm thấy hình như mình vừa bị lừa.
- Này, tôi muốn uống nước...- Những gì ăn được trong buổi tiệc đều bị nó nôn hết rồi, đầu óc choáng váng không ta hết, tóc tai có chút rối loạn, bụng cũng trống rỗng khó chịu.
- Cầm lấy đi- Alex một hồi lục lọi mới tìm được chai nước khoáng đưa cho nó. Nó cũng không khách sáo lập tức chộp lấy.
- Thật là mất hình tượng- Đứng một bên Alex không khỏi lắc đầu phê bình.
- Hình tượng cái con khỉ, nếu không phải tên khốn nhà cậu thì tôi sẽ như vậy sao?- Nó hổn hển nói, nếu không phải cơ thể rã rời thì nó đã nhào lên cho tên này một trận rồi.
- Tôi còn tưởng là cô rất hưởng thụ cảm giác gần cái chết chứ!- Alex cười cười nói, lời này lại làm nó lập tức xù lông.
- Cậu muốn chết thì từ mà tìm đừng liên lụy tời tôi, mà tôi tự hỏi có phải...cậu cũng luyến tiếc?- Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lại như thì thầm tự hỏi lại gây cho người đối diện một tia xao động nhưng lập tức chôn giấu như chưa từng có.
- Tôi chả có gì để luyến tiếc chỉ là nếu bắt cô chết cùng thì cô sẽ oán tôi, để tôi làm quỷ cũng không yên, như vậy chẳng phải rất phiền sao?- Alex nhìn vào đôi mắt trong veo của nó, lại như nhìn về một nơi xa xăm nào đó, bàn tay trong túi quần cũng siết chặt lại. Nó bị nhìn đến nổi da gà, bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên, nhìn tên người gọi đến nó hơi chần chừ, nhưng vẫn nhấn nút nghe.
- Bảo Linh à,...con mau đến bệnh viện x đi...ông nội....ông nội không ổn rồi...- Đầu dây bên kia bà Ngọc nức nở nói. Lời này cũng làm nó giật mình, không phải ông ta vài ngày trước vẫn rất tốt sao, nó suy nghĩ một chút rồi trả lời
- Được, lập tức đến- Nói rồi nó cúp điện nhìn Alex vẫn yên lặng đứng đó lại không biết nói gì, cũng không thể không nói.
- Tôi có việc gấp,....đi trước....vậy tạm biệt- Nó cũng không rõ mình đối với Alex là như thế nào,...là bạn,...không đến mức, kẻ thù cũng không phải, vậy thì....cứ coi như người qua đường đi, không phải nó vô tình mà bởi vì nó thấy hai người ở hai thế giới khác nhau.
- Sợ lắm sao? tôi đã nói là tôi lái xe rất cừ mà, vậy nên...không chết được đâu- Alex cợt nhả nói, nhưng một lúc sau vẫn chưa nhận được câu trả lời từ người phía sau, tâm tình hơi bất ổn lại tiếp tục lên tiếng
- Sợ đến phát ngốc rồi à,...chỉ là giỡn...
- Mau dừng xe lại- Giọng nói của nó đột nhiên trở lên lạnh lùng.
- Cô....
- Nếu không dừng tôi sẽ nhảy xuống...- Vẫn giọng nói không chút nhiệt độ khiến người ta run rẩy, nhưng lại khiến người ta không thể không tin
- Này, đừng làm bậy, cô biết nếu nhảy sẽ chết mà- Alex nhíu mày khó hiểu, sau lưng lại cảm thấy ớn lạnh.
- Biết, tôi cho cậu mười giây....1.....2....- Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng, không một tia tạp chất làm lại Alex đang lái xe có chút sao nhãng, cảm thấy nguy hiểm....nếu không phải rất phi lý thì có lẽ cậu ta đã nghĩ người phía sau...không phải nó.
- Cô đang thách tôi sao- Chiếc xe vẫn không giảm tốc, khóe môi Alex hơi nhếch lên, che giấu khó hiểu trong lòng.
- Không, tôi đang cược, cược chính mạng sống của, vậy nên...7....8....- Nhẹ nhàng lại sắc bén khiến đối phương sợ hãi lùi bước, như bước vào sương mù, u mê không lối thoát.
- Được rồi, được rồi, coi như ván này tôi thua cô- Alex dừng xe, giọng nói đầy bất đắc dĩ. Tháo xuống nón bảo hiểm, quay đầu lại nhìn nó nhưng không ngờ nó lại vọt xuống xe trước chạy tới một gốc cây không ngừng nôn mửa
- Cô...- Alex thật sự không còn lời nào để nói. Cảm giác khó hiểu gì đó đều tan biến, lại cảm thấy hình như mình vừa bị lừa.
- Này, tôi muốn uống nước...- Những gì ăn được trong buổi tiệc đều bị nó nôn hết rồi, đầu óc choáng váng không ta hết, tóc tai có chút rối loạn, bụng cũng trống rỗng khó chịu.
- Cầm lấy đi- Alex một hồi lục lọi mới tìm được chai nước khoáng đưa cho nó. Nó cũng không khách sáo lập tức chộp lấy.
- Thật là mất hình tượng- Đứng một bên Alex không khỏi lắc đầu phê bình.
- Hình tượng cái con khỉ, nếu không phải tên khốn nhà cậu thì tôi sẽ như vậy sao?- Nó hổn hển nói, nếu không phải cơ thể rã rời thì nó đã nhào lên cho tên này một trận rồi.
- Tôi còn tưởng là cô rất hưởng thụ cảm giác gần cái chết chứ!- Alex cười cười nói, lời này lại làm nó lập tức xù lông.
- Cậu muốn chết thì từ mà tìm đừng liên lụy tời tôi, mà tôi tự hỏi có phải...cậu cũng luyến tiếc?- Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lại như thì thầm tự hỏi lại gây cho người đối diện một tia xao động nhưng lập tức chôn giấu như chưa từng có.
- Tôi chả có gì để luyến tiếc chỉ là nếu bắt cô chết cùng thì cô sẽ oán tôi, để tôi làm quỷ cũng không yên, như vậy chẳng phải rất phiền sao?- Alex nhìn vào đôi mắt trong veo của nó, lại như nhìn về một nơi xa xăm nào đó, bàn tay trong túi quần cũng siết chặt lại. Nó bị nhìn đến nổi da gà, bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên, nhìn tên người gọi đến nó hơi chần chừ, nhưng vẫn nhấn nút nghe.
- Bảo Linh à,...con mau đến bệnh viện x đi...ông nội....ông nội không ổn rồi...- Đầu dây bên kia bà Ngọc nức nở nói. Lời này cũng làm nó giật mình, không phải ông ta vài ngày trước vẫn rất tốt sao, nó suy nghĩ một chút rồi trả lời
- Được, lập tức đến- Nói rồi nó cúp điện nhìn Alex vẫn yên lặng đứng đó lại không biết nói gì, cũng không thể không nói.
- Tôi có việc gấp,....đi trước....vậy tạm biệt- Nó cũng không rõ mình đối với Alex là như thế nào,...là bạn,...không đến mức, kẻ thù cũng không phải, vậy thì....cứ coi như người qua đường đi, không phải nó vô tình mà bởi vì nó thấy hai người ở hai thế giới khác nhau.
Tác giả :
Bông xù