Công Chúa Hòa Thân
Chương 32: Trải nghiệm thú vị
Qua chừng một nén hương, hai người vẫn chưa chọn xong, bên ngoài truyền vào tiếng của hạ nhân thông báo Mai thị đến. Dư thị càng cao hứng hơn cho truyền. Hiện Nhạc Xích Vũ cũng ham mê nhất định Mai thị cũng sẽ từ bỏ tư tưởng cổ hủ đi.
Mai thị bước vào thấy được Nhạc Xích Vũ đang chật vật trong đống y phục cùng ngoa tử mà chóng mặt, nàng phì cười lắc đầu, nhấc chân bước vào, miệng đồng thời mở: “Nghĩ không ra nhị đệ muội cùng là có sở thích này nha.”
Dư thị đắc ý khoác khoác tay hất cằm nhìn Mai thị: “Đến A Vũ cũng muốn thay đổi, đại hoàng tẩu cũng nên tiếp thu tư tưởng mới đi a. Là nữ nhân phải luôn đổi mới bản thân như vậy mới không uổng kiếp nữ nhân nha.”
Nhạc Xích Vũ bị trêu ghẹo mặt nhất thời bạo hồng: “Đại hoàng tẩu tới, chi bằng cũng thử một chút, muội cảm thấy vận như A Tịch cũng rất thoải mái a.”
Lúc đầu đến Ngạn quốc nàng cùng Dương Thiên An cũng rất do dự khi vận y phục không được kín đáo như Nhạc quốc cùng Kim quốc. Nhưng Ngạn quốc nhiều núi, lại có nhiều cây cỏ thực vật, vận y phục dài rất bất tiện. Sau này đã quen cảm thấy cũng rất thích.
Nụ cười trên mặt của Mai thị dần dần đông cứng lại, nghĩ không ra chưa gì Nhạc Xích Vũ đã bị Dư thị tẩy não. Nàng phải nhanh chóng giáo dục lại thôi, còn nghĩ chỉ phí công phu với mỗi Dư thị không ngờ hiện lại thêm một Nhạc Xích Vũ. Còn tưởng Nhạc Xích Vũ sẽ theo phe nàng.
“Như vậy sao có thể, nữ tử phải vận y phục kín đáo một chút chứ. Tam đệ muội còn không nhìn xem, trong phủ tam hoàng đệ cũng không dám để gia đinh tùy tiện đi lại, đó là sợ danh tiếng của muội a.”
Dư thị bĩu môi, thuận tiện ngồi xuống giường, hai tay chống tay ra sau nhìn Mai thị: “Đại hoàng tẩu nói thế là sai rồi, đẹp thì phải phô cho người xem chứ, cứ giấu kín làm gì nha.”
Mai thị á khẩu nhìn Nhạc Xích Vũ muốn cầu cứu, nhưng là thấy được thần sắc đồng tình xuất hiện trên mặt của Nhạc Xích Vũ, mọi lời nói đều được nàng nuốt trở vào bụng. Vì sao một công chúa lại có tư tưởng thoáng như vậy nha.
Nhạc Xích Vũ khom lưng cầm lấy đôi ngoa tử chậm rãi mang vào: “Muội muốn thử như A Tịch vậy, làm những thứ bản thân thích. A Tịch nói đúng, nữ nhân phải biết tự quan tâm bản thân không nên để bất cứ thứ gì tác động đến.”
Ở Ngạn quốc, nàng vì những câu nói tưởng chừng như không thể áp dụng của Dư thị mà sống. Đó là sự ủng hộ tinh thần lớn nhất của nàng lúc đó. Tuy Dương Thiên An cũng có an ủi nàng, nhưng lại vẫn không bằng được những lời của Dư thị.
Phong Linh quỳ một bên giúp Nhạc Xích Vũ mang hài vào chân. Trong lòng nàng cũng rất nghi vấn, vì sao vương phi lại có suy nghĩ phóng khoáng như vậy a?
Dư thị nhớ tới cái gì đó lập tức bật dậy, nàng chạy đến trước mặt Mai thị cười hề hề: “Đại hoàng tẩu đến thật đúng lúc nha. Sáng nay Dương Cảnh Phong bắt muội tính sổ sách, nhưng là muội làm sao biết a. Tẩu mau giúp muội đi.”
Mai thị nhếch môi nhìn Dư thị, ánh mắt chính là nhàn nhạt nói không nên lời mà gật đầu. Lần nào nàng chẳng phải đến đây giúp chứ. Dương Cảnh Phong làm khó Dư thị, gián tiếp làm khó cả nàng a.
Nhạc Xích Vũ mang xong ngoa tử liền lảo đảo đứng lên như tiểu hài tử lần đầu tập đứng vậy. Đôi ngoa tử cao này quả thực khó sử dụng, nàng có quyết định sai lầm không?
Phong Linh ở một bên đỡ lấy chủ tử: “Vương phi cẩn thận.” Thật không thể hiểu nổi vương phi vì sao lại thích mang thứ ngoa tử quái dị này a. Chút nữa phải hỏi thôi, còn nhịn nữa nàng chịu không nỗi a.
Dư thị nhìn sang ôm bụng cười một trận: “Không sao không sao, lần đầu sẽ như vậy, sau khi quen rồi liền sẽ không khó đi nữa.”
“Ân, ta thử tập trước.” Nhạc Xích Vũ mỉm cười nhưng vẫn là trong lòng có chút lo sợ. Tay nàng nhấc cao gấu váy, mắt nhìn chằm chằm đôi ngoa tử rồi chậm rãi thi triển cước bộ đầu tiên. Ngoa tử của Dư thị so với chân nàng có chút rộng, nhưng cũng không đáng kể.
Mai thị nhìn đến mắt không chớp, đến nước bọt cũng quên nuốt xuống như thể người đang đi kia là bản thân nàng vậy. Qua một hồi thấy được Nhạc Xích Vũ mại ba bước khó khăn, tay không tự chủ vẫy vẫy, khuyên nhủ: “Vẫn là cởi ra thôi, nhị đệ muội không nên quá ép uổng bản thân.”
Dư thị bước đến một tay nâng cầm Nhạc Xích Vũ kéo lên, không tay giữ vài nàng, nghiêm nghị nói: “Đi đường phải nhìn thằng, tâm vững tự tin sẽ đi được thôi.”
Nói xong nàng quay sang Mai thị nhếch môi: “Đại hoàng tẩu không nên nhát gan như vậy, còn chưa đi được bao nhiêu bước đã đầu hàng a.”
Mai thị bị khi dễ liền sinh khí hừ một tiếng: “Cũng giống như tam đệ muội khi thấy sổ sách thôi.”
“…” Dư thị trợn mắt phát sinh không ra được chút âm thanh nào.
Nhạc Xích Vũ khẽ cười, cũng làm theo lời Dư thị nói. Quả nhiên nàng làm được nha. Khi Dư thị buông tay để nàng tự đi, nàng cũng không ngã xuống, càng không cần người nâng đỡ.
Cao hứng nàng hô to: “Ta đi được rồi, đi được rồi.”
Dư thị thỏa mãn gật đầu cười: “Đi được nhưng vẫn phải luyện thêm, đi không quen sẽ đau chân. Tối nhớ kỹ, phải ngâm chân bằng nước nóng, xoa bóp cẩn thận, không được...” Tiếp theo là một tràng kiêng kỵ khi sử dụng ngoa tử cao gót.
Phong Linh ở bên cẩn thận nghe đầy đủ. Sau khi Dư thị dứt lời, nàng cung kính khom người hồi đáp: “Nô tỳ nhớ rõ, nhất định không quên lời của Việt vương phi.”
Dư thị hài lòng gật đầu, đáy mắt tán thường sự nhanh nhẹn của Phong Linh. Nhạc Xích Vũ cùng Mai thị người tập đi, người sợ hãi đứng nhìn rất lâu không rời mắt.
Một lát sau Mai thị giúp Dư thị làm sổ sách. Dư thị cùng Nhạc Xích Vũ đứng một bên nói: “Chuyện của Dương Thiên Phong ta nhất định chữa hết. Ngươi yên tâm sẽ nhanh thôi.”
Không ngờ tên ngốc tử kia có phúc như vậy, có một thê tử yêu thương hắn. Nàng vốn còn nghĩ trên đời này sẽ không ai yêu thương hắn. Tuy trưởng thành bộ dáng đẹp mắt nhưng đầu óc có vấn đề nhất định bị bài xích. Đó là còn chưa nói đến nữ tử cổ đại phải cần trượng phu chống lưng ra oai.
“Vậy khi nào bắt đầu chữa trị?” Nhạc Xích Vũ có chút gấp gáp hỏi. Hắn mỗi đêm đều lăn nàng a, sợ rằng một lần nữa nàng sẽ động tâm với hắn. Kỳ thực nàng đã sớm đối với sỏa trượng phu động tâm rồi, nhưng chỉ là kiềm nén không thừa nhận mà thôi.
Dư thị lắc lắc đầu: “Dụng cụ vẫn chưa chuẩn bị xong, khi nào hoàn tất ta cho người nói cùng ngươi.” Nàng còn gấp hơn nàng ta, nàng muốn đến thái y viện học dược thay vì đối mặt đám sổ sách với ngày buồn chán.
Nhạc Xích Vũ gật gật đầu nói lời cáo từ cùng Dư thị cùng Mai thị rồi rời đi. Cũng hy vọng là sớm thôi.
Mai thị bước vào thấy được Nhạc Xích Vũ đang chật vật trong đống y phục cùng ngoa tử mà chóng mặt, nàng phì cười lắc đầu, nhấc chân bước vào, miệng đồng thời mở: “Nghĩ không ra nhị đệ muội cùng là có sở thích này nha.”
Dư thị đắc ý khoác khoác tay hất cằm nhìn Mai thị: “Đến A Vũ cũng muốn thay đổi, đại hoàng tẩu cũng nên tiếp thu tư tưởng mới đi a. Là nữ nhân phải luôn đổi mới bản thân như vậy mới không uổng kiếp nữ nhân nha.”
Nhạc Xích Vũ bị trêu ghẹo mặt nhất thời bạo hồng: “Đại hoàng tẩu tới, chi bằng cũng thử một chút, muội cảm thấy vận như A Tịch cũng rất thoải mái a.”
Lúc đầu đến Ngạn quốc nàng cùng Dương Thiên An cũng rất do dự khi vận y phục không được kín đáo như Nhạc quốc cùng Kim quốc. Nhưng Ngạn quốc nhiều núi, lại có nhiều cây cỏ thực vật, vận y phục dài rất bất tiện. Sau này đã quen cảm thấy cũng rất thích.
Nụ cười trên mặt của Mai thị dần dần đông cứng lại, nghĩ không ra chưa gì Nhạc Xích Vũ đã bị Dư thị tẩy não. Nàng phải nhanh chóng giáo dục lại thôi, còn nghĩ chỉ phí công phu với mỗi Dư thị không ngờ hiện lại thêm một Nhạc Xích Vũ. Còn tưởng Nhạc Xích Vũ sẽ theo phe nàng.
“Như vậy sao có thể, nữ tử phải vận y phục kín đáo một chút chứ. Tam đệ muội còn không nhìn xem, trong phủ tam hoàng đệ cũng không dám để gia đinh tùy tiện đi lại, đó là sợ danh tiếng của muội a.”
Dư thị bĩu môi, thuận tiện ngồi xuống giường, hai tay chống tay ra sau nhìn Mai thị: “Đại hoàng tẩu nói thế là sai rồi, đẹp thì phải phô cho người xem chứ, cứ giấu kín làm gì nha.”
Mai thị á khẩu nhìn Nhạc Xích Vũ muốn cầu cứu, nhưng là thấy được thần sắc đồng tình xuất hiện trên mặt của Nhạc Xích Vũ, mọi lời nói đều được nàng nuốt trở vào bụng. Vì sao một công chúa lại có tư tưởng thoáng như vậy nha.
Nhạc Xích Vũ khom lưng cầm lấy đôi ngoa tử chậm rãi mang vào: “Muội muốn thử như A Tịch vậy, làm những thứ bản thân thích. A Tịch nói đúng, nữ nhân phải biết tự quan tâm bản thân không nên để bất cứ thứ gì tác động đến.”
Ở Ngạn quốc, nàng vì những câu nói tưởng chừng như không thể áp dụng của Dư thị mà sống. Đó là sự ủng hộ tinh thần lớn nhất của nàng lúc đó. Tuy Dương Thiên An cũng có an ủi nàng, nhưng lại vẫn không bằng được những lời của Dư thị.
Phong Linh quỳ một bên giúp Nhạc Xích Vũ mang hài vào chân. Trong lòng nàng cũng rất nghi vấn, vì sao vương phi lại có suy nghĩ phóng khoáng như vậy a?
Dư thị nhớ tới cái gì đó lập tức bật dậy, nàng chạy đến trước mặt Mai thị cười hề hề: “Đại hoàng tẩu đến thật đúng lúc nha. Sáng nay Dương Cảnh Phong bắt muội tính sổ sách, nhưng là muội làm sao biết a. Tẩu mau giúp muội đi.”
Mai thị nhếch môi nhìn Dư thị, ánh mắt chính là nhàn nhạt nói không nên lời mà gật đầu. Lần nào nàng chẳng phải đến đây giúp chứ. Dương Cảnh Phong làm khó Dư thị, gián tiếp làm khó cả nàng a.
Nhạc Xích Vũ mang xong ngoa tử liền lảo đảo đứng lên như tiểu hài tử lần đầu tập đứng vậy. Đôi ngoa tử cao này quả thực khó sử dụng, nàng có quyết định sai lầm không?
Phong Linh ở một bên đỡ lấy chủ tử: “Vương phi cẩn thận.” Thật không thể hiểu nổi vương phi vì sao lại thích mang thứ ngoa tử quái dị này a. Chút nữa phải hỏi thôi, còn nhịn nữa nàng chịu không nỗi a.
Dư thị nhìn sang ôm bụng cười một trận: “Không sao không sao, lần đầu sẽ như vậy, sau khi quen rồi liền sẽ không khó đi nữa.”
“Ân, ta thử tập trước.” Nhạc Xích Vũ mỉm cười nhưng vẫn là trong lòng có chút lo sợ. Tay nàng nhấc cao gấu váy, mắt nhìn chằm chằm đôi ngoa tử rồi chậm rãi thi triển cước bộ đầu tiên. Ngoa tử của Dư thị so với chân nàng có chút rộng, nhưng cũng không đáng kể.
Mai thị nhìn đến mắt không chớp, đến nước bọt cũng quên nuốt xuống như thể người đang đi kia là bản thân nàng vậy. Qua một hồi thấy được Nhạc Xích Vũ mại ba bước khó khăn, tay không tự chủ vẫy vẫy, khuyên nhủ: “Vẫn là cởi ra thôi, nhị đệ muội không nên quá ép uổng bản thân.”
Dư thị bước đến một tay nâng cầm Nhạc Xích Vũ kéo lên, không tay giữ vài nàng, nghiêm nghị nói: “Đi đường phải nhìn thằng, tâm vững tự tin sẽ đi được thôi.”
Nói xong nàng quay sang Mai thị nhếch môi: “Đại hoàng tẩu không nên nhát gan như vậy, còn chưa đi được bao nhiêu bước đã đầu hàng a.”
Mai thị bị khi dễ liền sinh khí hừ một tiếng: “Cũng giống như tam đệ muội khi thấy sổ sách thôi.”
“…” Dư thị trợn mắt phát sinh không ra được chút âm thanh nào.
Nhạc Xích Vũ khẽ cười, cũng làm theo lời Dư thị nói. Quả nhiên nàng làm được nha. Khi Dư thị buông tay để nàng tự đi, nàng cũng không ngã xuống, càng không cần người nâng đỡ.
Cao hứng nàng hô to: “Ta đi được rồi, đi được rồi.”
Dư thị thỏa mãn gật đầu cười: “Đi được nhưng vẫn phải luyện thêm, đi không quen sẽ đau chân. Tối nhớ kỹ, phải ngâm chân bằng nước nóng, xoa bóp cẩn thận, không được...” Tiếp theo là một tràng kiêng kỵ khi sử dụng ngoa tử cao gót.
Phong Linh ở bên cẩn thận nghe đầy đủ. Sau khi Dư thị dứt lời, nàng cung kính khom người hồi đáp: “Nô tỳ nhớ rõ, nhất định không quên lời của Việt vương phi.”
Dư thị hài lòng gật đầu, đáy mắt tán thường sự nhanh nhẹn của Phong Linh. Nhạc Xích Vũ cùng Mai thị người tập đi, người sợ hãi đứng nhìn rất lâu không rời mắt.
Một lát sau Mai thị giúp Dư thị làm sổ sách. Dư thị cùng Nhạc Xích Vũ đứng một bên nói: “Chuyện của Dương Thiên Phong ta nhất định chữa hết. Ngươi yên tâm sẽ nhanh thôi.”
Không ngờ tên ngốc tử kia có phúc như vậy, có một thê tử yêu thương hắn. Nàng vốn còn nghĩ trên đời này sẽ không ai yêu thương hắn. Tuy trưởng thành bộ dáng đẹp mắt nhưng đầu óc có vấn đề nhất định bị bài xích. Đó là còn chưa nói đến nữ tử cổ đại phải cần trượng phu chống lưng ra oai.
“Vậy khi nào bắt đầu chữa trị?” Nhạc Xích Vũ có chút gấp gáp hỏi. Hắn mỗi đêm đều lăn nàng a, sợ rằng một lần nữa nàng sẽ động tâm với hắn. Kỳ thực nàng đã sớm đối với sỏa trượng phu động tâm rồi, nhưng chỉ là kiềm nén không thừa nhận mà thôi.
Dư thị lắc lắc đầu: “Dụng cụ vẫn chưa chuẩn bị xong, khi nào hoàn tất ta cho người nói cùng ngươi.” Nàng còn gấp hơn nàng ta, nàng muốn đến thái y viện học dược thay vì đối mặt đám sổ sách với ngày buồn chán.
Nhạc Xích Vũ gật gật đầu nói lời cáo từ cùng Dư thị cùng Mai thị rồi rời đi. Cũng hy vọng là sớm thôi.
Tác giả :
Luna Huang