Công Chúa Của Ảnh Đế
Chương 2
Edit: Bảo Ngân
Hai năm qua Vương Doanh Doanh rất nổi tiếng, sâu trong nội tâm, cô hy vọng Mục Đình Châu có thể nhận ra cô, thừa nhận sự nổi tiếng và kỹ năng diễn xuất của cô.
Đáng tiếc kết quả không như mong muốn, Mục Đình Châu nhìn cô như người xa lạ, thậm chí còn khinh thường hơn.
Vương Doanh Doanh cực kỳ xấu hổ, miễn cưỡng tươi cười tìm cho mình một bậc thang đi xuống: “Nghe nói Mục tiền bối đang chuẩn bị quay bộ phim mới, có thể không có thời gian xem phim giải trí < Phượng Nghi >.”
Mục Đình Châu ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiếu Chiếu nhớ lại phim < Phượng Nghi > bắt đầu phát sóng lúc nào, anh ta cho Mục Đình Châu xem qua, Mục Đình Châu nhìn một cái sau đó phê bình: “Lãng phí thời gian. “
“Vị này là Minh Vi tiểu thư, người phiên dịch của chúng tôi. “
“Hiện nay phiên dịch viên đều xinh đẹp như thế à.”
Nhìn bạn gái và Mục Đình Châu không có quan hệ mập mờ, Trình Diệu buông lỏng cảnh giác, khôi hài khen ngợi Minh Vi, trong mắt ẩn chưa lưu luyến si mê.
Dáng dấp Minh Vi quả thật rất xinh đẹp, là cô gái được nuôi dưỡng và dạy dỗ bởi vùng sông nước Giang Nam, làn da trắng nõn mịn màng, khuôn mặt thanh tú như tranh vẽ, đôi mắt đen láy ươn ướt như đọng lại cả trời mưa bụi, cố ý hoặc vô tình nhìn qua phía này,muốn nói lại thôi. Kiểu đẹp này, trang nhã lại sống động, còn có cả khí chất cổ xưa khó tìm trong xã hội hiện đại, tĩnh như hoa trong nước, động như gió phất qua cành liễu.
Đối mặt với bạn trai cũ tự mình cho là đùa giỡn vui vẻ, Minh Vi nở nụ cười qua loa, cũng không đứng lên, mà vẫn giữ thái độ lễ phép của một người phiên dịch chuyên nghiệp như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Mục Đình Châu bất ngờ nhướn mí mắt lên, theo giác quan thứ sáu mà phụ nữ có của Vương Doanh Doanh, cô ta nhìn chằm chằm Minh Vi một hồi, cau mày chuyển hướng đến Trình Diệu, mắt mang theo nghi nghờ. Nửa năm nay Trình Diệu đối với cô ta vô cùng lạnh nhạt, chẳng lẽ có niềm vui mới?
Orlando đã trở lại, cô ta kéo cánh tay của Trình Diệu và Orlando nói chuyện, Minh Vi cười giúp đỡ phiên dịch, biểu cảm thay đổi còn nhanh hơn thời tiết nữa.
Orlando rất có hứng thú với Vương Doanh Doanh, Trình Diệu biết điều rời đi.
Trước khi xoay người, Trình Diệu liếc mắt nhìn Minh Vi thật sâu.
Cô đang cúi đầu ăn, càng ăn càng không thấy đói.
Trong lúc học đại học, có rất nhiều học sinh nam theo đuổi cô, Minh Vi chuyên tâm học tập, không chấp nhận bất cứ ai. Sau khi tốt nghiệp gặp phải Trình Diệu da mặt dày, anh ta cao lớn đẹp trai có phong độ, bởi vì sự chênh lệch giữa kinh tế của hai nhà khác xa nhau, tình yêu đối với nhà giàu có đặc biệt nhiều. Minh Vi đã sớm động lòng, nhưng vẫn phải quan sát mấy tháng, trước đây không lâu đồng ý cùng Trình Diệu yêu nhau, không nghĩ tới…
Lòng của Minh Vi buồn bực.
Cô nhìn về phía Orlando nói xin lỗi, cầm túi sách đi vào phòng rửa tay.
Sau ba phút bình tĩnh, Minh Vi trang điểm đơn giản, đi ra ngoài, không ngờ gặp phải Vương Doanh Doanh.
Minh Vi gật đầu một cái, vừa muốn cất bước đi, cô ta bỗng nhiên nở nụ cười, khinh miệt nói: “Cô cho rằng Trình Diệu là thiếu gia của tập đoàn lớn, sẽ lấy loại phụ nữ không có ai biết đến như cô sao? ” Nói xong ngăn cản ở trước người Minh Vi, dùng ánh mắt xoi mói quan sát Minh Vi: “Ngoại hình không tệ, nhưng người có sắc đẹp như cô, bên ngoài có đầy, chẳng qua nhất thời Trình Diệu cảm thấy mới mẻ,
chờ anh ấy chơi đùa xong, dùng nhiều tiền để chia tay cô, so với người thứ ba không khác gì nhau.”
“Xem ra cô rất thích anh ta, vậy tôi chúc hai người bên nhau thật dài thật lâu, suốt đời hòa thuận.” Minh Vi trang nhã mỉm cười, một câu giải thích cũng không muốn lãng phí.
Một người đàn ông xấu xa như thế ai mà thèm.
Cô thoải mái rời khỏi, Vương Doanh Doanh nhìn chằm chằm bóng lưng Minh Vi, mày nhíu lại sâu hơn.
Lạnh nhạt nửa năm, hôm nay Trình Diệu chủ động hẹn cô ta, Vương Doanh Doanh không khỏi lo lắng, không ngờ mới vừa rồi, Trình Diệu thực sự nói lời chia tay, cũng thừa nhận anh ta yêu Minh Vi. Hai người bí mật yêu nhau hơn một năm, Trình Diệu tặng cô ta rất nhiều món quà đắt tiền, lúc lên giường dù có nhiệt tình đến mấy cũng chưa từng nói tiếng yêu, vậy mà bây giờ anh ta nói cho cô ta biết, anh ta thích một phiên dịch viên bé nhỏ đó?
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Vương Doanh Doanh quay đầu lại.
Vẻ mặt Mục Đình Châu lạnh lùng từ bên người cô đi qua, chưa từng liếc mắt nhìn cô ta.
Vương Doanh Doanh cắn môi, những đàn ông đáng ghét này, mỗi một người đều kiêu ngạo vô cùng, hết lần này tới lần khác càng khó đến gần, càng đáng chết hơn chính là mê người như thế.
~
Minh Vi ngồi vào chỗ cũ, phát hiện Trình Diệu và Mục Đình Châu đều không ở đây.
Cô không hỏi nhiều, chỉ cùng người thuê mướn mình tán dóc với nhau, ngay sau đó Mục Đình Châu quay lại, Vương Doanh Doanh và Trình Diệu chẳng biết đã đi đâu.
Một bữa cơm chiều, chủ và khách đều vui vẻ.
“Chụp cùng nhau một tấm ảnh nào! ” Sau khi ăn xong Orlando nhiệt tình đưa ra sáng kiến.
Mục Đình Châu không phản đối.
Orlando cầm lấy điện thoại di động, ánh mắt đảo qua trên người Minh Vy và Tiếu Chiếu một lần, cười đưa điện thoại di động cho Tiếu Chiếu, kêu Minh Vi đứng cùng Mục Đình Châu ở giữa. Cô vừa mừng vừa lo, cuống quít từ chối, Orlando lập tức nói: “Có thể cùng Rosa xinh đẹp chụp hình chung, anh và Mục tiên sinh rất vinh hạnh. “
Minh Vi chột dạ, liếc trộm Mục Đình Châu, đàn ông nước Ý nịnh nọt phụ nữ là bản tính trời sinh, liệu ảnh đế có bằng lòng bị đưa ra làm đại diện không?
Một tay Mục Đình Châu bỏ vào túi áo, vẫn là vẻ mặt chẳng để ý đến cái gì.
Thịnh tình khó chối từ, cơ thể Minh Vi cứng nhắc đi qua giữa hai người.
Chụp xong, Minh Vi vừa muốn đi, Orlando quan tâm ra sức giúp cô thực hiện phúc lợi, “Rosa không muốn một mình cùng Mục tiên sinh chụp chung sao? Đây là cơ hội khó có được đấy.”
Cô thẹn thùng, lúng túng. Ngay cả một chữ ký Mục Đình Châu cũng không cho, anh ấy đồng ý chụp hình cùng cô à?
“Tiểu thư, tôi có thể giúp cô chụp.” Nhìn thấy Mục Đình Châu còn đứng ở chỗ cũ, Tiếu Chiếu ngầm hiểu, cười nói.
Minh Vi dè dặt hỏi Mục Đình Châu: “Mục tiên sinh có ngại không? “
“Có thể cùng Rosa xinh đẹp chụp hình chung, là vinh hạnh của tôi.” Mục Đình Châu cúi đầu dùng tiếng Ý trả lời.
Anh đang lập lại lời khen mới vừa rồi của Orlando, nhưng nét mặt, giọng nói đều rất qua loa, trong mắt không mang theo chút hơi ấm nào, càng giống như đang mỉa mai.
Minh Vi đặc biệt giỏi đoán ý người (1), dịu dàng từ chối.
Mục Đình Châu đi thẳng ra ngoài, Orlando nháy mắt với Minh Vi, cô ngoài cười ra chẳng biết làm gì nữa, dưa hái xanh không ngọt (2), dù sao cô cũng chẳng là fan ai cả.
Sau khi chào tạm biệt, Minh Vi theo Orlando leo lên một chiếc xe, đưa anh ta về khách sạn, tiện thể tính tiền.
“Hình như cậu đối xử có chút đặc biệt với Minh tiểu thư.” Đưa mắt nhìn xe Orlando đi xa, Tiếu Chiếu thấp giọng trêu chọc Mục Đình Châu. Cậu ta không thích người hâm mộ chụp hình, cho đến tận bây giờ, Minh Vi là người hâm mộ đầu tiên cậu ta chịu chụp chung, nếu vị Minh tiểu thư kia là fan thì đây mới là điều đáng nói.
“Tôi là người chọn nhà hàng. “Mục Đình Châu mở cửa xe, giọng nói thản nhiên.
Nếu không phải là anh đã đặt trước ở Quy Vân Lâu, người phiên dịch kia sẽ không gặp phải bạn trai ngoại tình, tối nay cô nhất định chẳng vui vẻ gì, anh bằng lòng làm một chút gì đó để bồi thường. Chẳng qua là nghĩ đến lần đầu tiên anh đồng ý với người hâm mộ chụp hình chung nhưng lại bị từ chối, hàng chân mày cao bên trái của anh khẽ giật.
Muốn chữ ký không muốn chụp hình, có phải cô quá ngốc hay không?
~
Tám giờ tối, Minh Vi nhận được một thông báo chuyển khoản, hai vạn tệ.
Đây là lương bốn ngày cô đi phiên dịch, thật ra cô là phiên dịch viên tự do, cầm thoải mái một khoản lương cao.
“Cảm ơn anh, bốn ngày này có lẽ là bốn ngày hạnh phúc nhất trong sự nghiệp phiên dịch của em.” Đưa Orlando vào phòng khách nhà hàng, Minh Vi chân thành nói.
“Anh cũng vậy, ngày mai anh sẽ tạm biệt em với cõi lòng tan nát.” Orlando ôm Minh Vi thật chặt, rồi đưa cho đối phương một phong bì, “Đây là thứ em nên nhận được, ngủ ngon, Rosa xinh đẹp.”
Minh Vi cầm số tiền không biết đó có phải là tiền boa hay không, cảm ơn lần nữa.
Trên đường trở về nhà, Minh Vi không kiềm chế được tò mò, len lén mở phong bì ra, bên trong là một xấp tờ tiền Euro, đổi tiền, đó là một nửa bốn ngày lương của cô. Tiền bạc đều sẽ làm người ta vui sướng. Tâm trạng của Minh Vi bị người thứ ba làm cho hỏng bét không cánh mà bay, dự định cuối tuần sẽ đi cửa hàng tổng hợp dạo một vòng, khao mình một bữa.
Kết quả vừa xuống xe, chỉ thấy bên cạnh khu nhà đậu một chiếc xe sang trọng, cả người Trình Diệu mặc tây trang màu đen dựa lưng vào mui xe, thấy cô, anh ta ném tàn thuốc trong tay xuống đất, bước nhanh về phía cô.
Minh Vi đứng bất động, chờ đợi nói chuyện với anh ta.
“Vi Vi, anh với cô ta đã không còn quan hệ gì nữa, gặp được em ngày đó anh liền nói lời chia tay với cô ta, nhưng cô ta quay phim ở bên ngoài, anh không tìm được cơ hội để nói, tối nay ăn cơm xem như là chia tay.” Trình Diệu nói lời thề, đôi mắt đen khẩn trương nhìn Minh Vi chăm chú, “Anh biết là anh không đúng, không nói rõ mọi việc với em, nhưng quá khứ đã qua rồi, em nên xem biểu hiện sau này của anh như thế nào? “
Bạn gái trước của anh ta cũng là một cô gái giống Vương Doanh Doanh, cho anh ta hưởng thụ sắc đẹp và nhục dục. Nhưng Minh Vi lại khác, anh ta rất thích cô gái xinh đẹp có tri thức có nội tâm này, anh ta muốn chính thức hẹn hò với Minh Vi. Nếu nói những tay thiếu gia đào hoa rồi sẽ gặp được một cô gái khiến hắn ta hồi tâm chuyển ý, thì Minh Vi chính là một nửa định mệnh của anh ta.
“Cô ta hôn anh.” Minh Vi nhìn về phía khu nhà nói.
“Anh đang nhìn điện thoại di động, cho nên không đề phòng.” Trình Diệu lập tức nói, ngay cả điện thoại di động cũng lấy ra, để cho Minh Vi xem thông tin được ghi lại của anh ta: “Em xem, lúc đó anh đang nhìn cái này, là mẹ anh gửi tới.”
Minh Vi không có hứng thú, nói thẳng: “Anh không giải quyết tốt tình cảm trước kia đã theo đuổi tôi, đây là sự thật, anh có thể bảo đảm sẽ không có lần sau nữa hay không, tôi không có cách nào tin anh được, vẫn là chia tay đi! Chúng ta gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi.” Coi như có thể giải thích về việc hôn lén, sau đó Vương Doanh Doanh thân mật khoác cánh tay anh ta, tại sao Trình Diệu lại không phản đối? Vì chú ý thể diện của cô ta sao? Anh ta thương tiếc như vậy, Minh Vi chịu không nổi.
“Sẽ không có lần thứ hai.” Trình Diệu nắm lấy cổ tay cô, sắc mặt nặng nề: “Anh vất vả theo đuổi em, dựa vào cái gì em nói chia tay liền chia tay? “
“Dựa vào tôi có quyền quyết định mình thích một ai đó.” Minh Vi hất tay anh ta, cũng không quay đầu lại.
Trình Diệu không chạy theo, cô cần thời gian yên tĩnh, anh cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để đền bù đắp cho cô.
~
Minh Vi đẩy cửa căn hộ ra, bên trong lập tức truyền đến tiếng thét chói tai của bạn tốt kiêm chủ nhà Lâm Noãn: “Vi Vi, nói cho mình biết cậu đã chụp được hình rồi đi nào! “
Tiếng nói chưa dứt, Lâm Noãn đã chạy như bay ra, hai mắt tỏa ra ánh sánh lấp lánh.
“Ảnh đế nhà cậu không cho mình chụp.” Minh Vi cố gắng thoải mái nói.
“Ôi, mình biết mà, Mục Đình Châu chưa bao giờ chụp ảnh chung vói người hâm mộ.” Lâm Noãn cũng không quá thất vọng, theo Minh Vi ở phía sau hỏi tình hình về bữa cơm tối.
Minh Vi vừa nói vừa khởi động điện thoại, màn hình sáng lên, tiếng chuông tách tách tách vang lên không ngừng, đó là tất cả tin nhắn giải thích của Trình Diệu gửi tới trong lúc tắt máy. Trên mặt cô lộ ra một chút phiền muộn, Lâm Noãn nhạy bén tóm được, lo lắng hỏi cô làm sao vậy.
Minh Vi nói thật.
“Đàn ông xấu xa, mình đã nói người có tiền đều không đáng tin cậy mà.” Lâm Noãn phẫn nộ mắng.
Minh Vi yếu ớt nhìn cô, rồi lại nhìn căn hộ sang trọng trị giá hàng chục triệu này, gia cảnh Lâm đại tiểu thư thật sự có tư cách chỉ trích người có tiền? Lâm Noãn là nhà thiết kế nhiều tiền, mới có thể ở đế đô mở cửa hàng hán phục (3) trong trung tâm thành phố, cũng để cho cô phụ trách chức danh người mẫu, mỗi tháng chụp ảnh ba bộ hán phục coi như tiền thuê.
“Chia tay thì chia tay! Lát nữa mình giới thiệu cho cậu một người cao lớn đẹp trai nhà giàu tốt hơn Trình Diệu, gương mặt này của cậu, còn sợ không ai thích sao? ” Lâm Noãn khí phách ngất trời.
Minh Vi lắc lắc tiền boa mình mới vừa kiếm được trong tay, cười thõa mãn: “Mình thích kiếm tiền từ chính nỗ lực bản thân hơn.”
Lâm Noãn cướp lấy phong bì, đang muốn kiểm tra số tiền, điện thoại di động để trên ghế sa lon vang lên, cầm lấy phong bì đi nghe điện thoại.
Minh Vi mặc kệ cô, cởi bộ đồ đi tắm trước, làm ướt tóc, bên ngoài Lâm Noãn bất thình lình xông lại điên cuồng gõ cửa: “Vi Vi Vi Vi, cơ hội kiếm nhiều tiền tới rồi này, bạn của mình chọn trúng cậu cho buổi thử diễn xuất trang phục cổ trang đó, cậu đi thử sức đi!”
Chú thích:
(1) Giỏi đoán ý người: Hiểu lòng người.
(2) Dưa hái xanh không ngọt: Điều kiện không có mà miễn cưỡng đi làm một cái gì đó.
(3) Hán phục: Trang phục thời nhà Hán.
Hai năm qua Vương Doanh Doanh rất nổi tiếng, sâu trong nội tâm, cô hy vọng Mục Đình Châu có thể nhận ra cô, thừa nhận sự nổi tiếng và kỹ năng diễn xuất của cô.
Đáng tiếc kết quả không như mong muốn, Mục Đình Châu nhìn cô như người xa lạ, thậm chí còn khinh thường hơn.
Vương Doanh Doanh cực kỳ xấu hổ, miễn cưỡng tươi cười tìm cho mình một bậc thang đi xuống: “Nghe nói Mục tiền bối đang chuẩn bị quay bộ phim mới, có thể không có thời gian xem phim giải trí < Phượng Nghi >.”
Mục Đình Châu ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiếu Chiếu nhớ lại phim < Phượng Nghi > bắt đầu phát sóng lúc nào, anh ta cho Mục Đình Châu xem qua, Mục Đình Châu nhìn một cái sau đó phê bình: “Lãng phí thời gian. “
“Vị này là Minh Vi tiểu thư, người phiên dịch của chúng tôi. “
“Hiện nay phiên dịch viên đều xinh đẹp như thế à.”
Nhìn bạn gái và Mục Đình Châu không có quan hệ mập mờ, Trình Diệu buông lỏng cảnh giác, khôi hài khen ngợi Minh Vi, trong mắt ẩn chưa lưu luyến si mê.
Dáng dấp Minh Vi quả thật rất xinh đẹp, là cô gái được nuôi dưỡng và dạy dỗ bởi vùng sông nước Giang Nam, làn da trắng nõn mịn màng, khuôn mặt thanh tú như tranh vẽ, đôi mắt đen láy ươn ướt như đọng lại cả trời mưa bụi, cố ý hoặc vô tình nhìn qua phía này,muốn nói lại thôi. Kiểu đẹp này, trang nhã lại sống động, còn có cả khí chất cổ xưa khó tìm trong xã hội hiện đại, tĩnh như hoa trong nước, động như gió phất qua cành liễu.
Đối mặt với bạn trai cũ tự mình cho là đùa giỡn vui vẻ, Minh Vi nở nụ cười qua loa, cũng không đứng lên, mà vẫn giữ thái độ lễ phép của một người phiên dịch chuyên nghiệp như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Mục Đình Châu bất ngờ nhướn mí mắt lên, theo giác quan thứ sáu mà phụ nữ có của Vương Doanh Doanh, cô ta nhìn chằm chằm Minh Vi một hồi, cau mày chuyển hướng đến Trình Diệu, mắt mang theo nghi nghờ. Nửa năm nay Trình Diệu đối với cô ta vô cùng lạnh nhạt, chẳng lẽ có niềm vui mới?
Orlando đã trở lại, cô ta kéo cánh tay của Trình Diệu và Orlando nói chuyện, Minh Vi cười giúp đỡ phiên dịch, biểu cảm thay đổi còn nhanh hơn thời tiết nữa.
Orlando rất có hứng thú với Vương Doanh Doanh, Trình Diệu biết điều rời đi.
Trước khi xoay người, Trình Diệu liếc mắt nhìn Minh Vi thật sâu.
Cô đang cúi đầu ăn, càng ăn càng không thấy đói.
Trong lúc học đại học, có rất nhiều học sinh nam theo đuổi cô, Minh Vi chuyên tâm học tập, không chấp nhận bất cứ ai. Sau khi tốt nghiệp gặp phải Trình Diệu da mặt dày, anh ta cao lớn đẹp trai có phong độ, bởi vì sự chênh lệch giữa kinh tế của hai nhà khác xa nhau, tình yêu đối với nhà giàu có đặc biệt nhiều. Minh Vi đã sớm động lòng, nhưng vẫn phải quan sát mấy tháng, trước đây không lâu đồng ý cùng Trình Diệu yêu nhau, không nghĩ tới…
Lòng của Minh Vi buồn bực.
Cô nhìn về phía Orlando nói xin lỗi, cầm túi sách đi vào phòng rửa tay.
Sau ba phút bình tĩnh, Minh Vi trang điểm đơn giản, đi ra ngoài, không ngờ gặp phải Vương Doanh Doanh.
Minh Vi gật đầu một cái, vừa muốn cất bước đi, cô ta bỗng nhiên nở nụ cười, khinh miệt nói: “Cô cho rằng Trình Diệu là thiếu gia của tập đoàn lớn, sẽ lấy loại phụ nữ không có ai biết đến như cô sao? ” Nói xong ngăn cản ở trước người Minh Vi, dùng ánh mắt xoi mói quan sát Minh Vi: “Ngoại hình không tệ, nhưng người có sắc đẹp như cô, bên ngoài có đầy, chẳng qua nhất thời Trình Diệu cảm thấy mới mẻ,
chờ anh ấy chơi đùa xong, dùng nhiều tiền để chia tay cô, so với người thứ ba không khác gì nhau.”
“Xem ra cô rất thích anh ta, vậy tôi chúc hai người bên nhau thật dài thật lâu, suốt đời hòa thuận.” Minh Vi trang nhã mỉm cười, một câu giải thích cũng không muốn lãng phí.
Một người đàn ông xấu xa như thế ai mà thèm.
Cô thoải mái rời khỏi, Vương Doanh Doanh nhìn chằm chằm bóng lưng Minh Vi, mày nhíu lại sâu hơn.
Lạnh nhạt nửa năm, hôm nay Trình Diệu chủ động hẹn cô ta, Vương Doanh Doanh không khỏi lo lắng, không ngờ mới vừa rồi, Trình Diệu thực sự nói lời chia tay, cũng thừa nhận anh ta yêu Minh Vi. Hai người bí mật yêu nhau hơn một năm, Trình Diệu tặng cô ta rất nhiều món quà đắt tiền, lúc lên giường dù có nhiệt tình đến mấy cũng chưa từng nói tiếng yêu, vậy mà bây giờ anh ta nói cho cô ta biết, anh ta thích một phiên dịch viên bé nhỏ đó?
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Vương Doanh Doanh quay đầu lại.
Vẻ mặt Mục Đình Châu lạnh lùng từ bên người cô đi qua, chưa từng liếc mắt nhìn cô ta.
Vương Doanh Doanh cắn môi, những đàn ông đáng ghét này, mỗi một người đều kiêu ngạo vô cùng, hết lần này tới lần khác càng khó đến gần, càng đáng chết hơn chính là mê người như thế.
~
Minh Vi ngồi vào chỗ cũ, phát hiện Trình Diệu và Mục Đình Châu đều không ở đây.
Cô không hỏi nhiều, chỉ cùng người thuê mướn mình tán dóc với nhau, ngay sau đó Mục Đình Châu quay lại, Vương Doanh Doanh và Trình Diệu chẳng biết đã đi đâu.
Một bữa cơm chiều, chủ và khách đều vui vẻ.
“Chụp cùng nhau một tấm ảnh nào! ” Sau khi ăn xong Orlando nhiệt tình đưa ra sáng kiến.
Mục Đình Châu không phản đối.
Orlando cầm lấy điện thoại di động, ánh mắt đảo qua trên người Minh Vy và Tiếu Chiếu một lần, cười đưa điện thoại di động cho Tiếu Chiếu, kêu Minh Vi đứng cùng Mục Đình Châu ở giữa. Cô vừa mừng vừa lo, cuống quít từ chối, Orlando lập tức nói: “Có thể cùng Rosa xinh đẹp chụp hình chung, anh và Mục tiên sinh rất vinh hạnh. “
Minh Vi chột dạ, liếc trộm Mục Đình Châu, đàn ông nước Ý nịnh nọt phụ nữ là bản tính trời sinh, liệu ảnh đế có bằng lòng bị đưa ra làm đại diện không?
Một tay Mục Đình Châu bỏ vào túi áo, vẫn là vẻ mặt chẳng để ý đến cái gì.
Thịnh tình khó chối từ, cơ thể Minh Vi cứng nhắc đi qua giữa hai người.
Chụp xong, Minh Vi vừa muốn đi, Orlando quan tâm ra sức giúp cô thực hiện phúc lợi, “Rosa không muốn một mình cùng Mục tiên sinh chụp chung sao? Đây là cơ hội khó có được đấy.”
Cô thẹn thùng, lúng túng. Ngay cả một chữ ký Mục Đình Châu cũng không cho, anh ấy đồng ý chụp hình cùng cô à?
“Tiểu thư, tôi có thể giúp cô chụp.” Nhìn thấy Mục Đình Châu còn đứng ở chỗ cũ, Tiếu Chiếu ngầm hiểu, cười nói.
Minh Vi dè dặt hỏi Mục Đình Châu: “Mục tiên sinh có ngại không? “
“Có thể cùng Rosa xinh đẹp chụp hình chung, là vinh hạnh của tôi.” Mục Đình Châu cúi đầu dùng tiếng Ý trả lời.
Anh đang lập lại lời khen mới vừa rồi của Orlando, nhưng nét mặt, giọng nói đều rất qua loa, trong mắt không mang theo chút hơi ấm nào, càng giống như đang mỉa mai.
Minh Vi đặc biệt giỏi đoán ý người (1), dịu dàng từ chối.
Mục Đình Châu đi thẳng ra ngoài, Orlando nháy mắt với Minh Vi, cô ngoài cười ra chẳng biết làm gì nữa, dưa hái xanh không ngọt (2), dù sao cô cũng chẳng là fan ai cả.
Sau khi chào tạm biệt, Minh Vi theo Orlando leo lên một chiếc xe, đưa anh ta về khách sạn, tiện thể tính tiền.
“Hình như cậu đối xử có chút đặc biệt với Minh tiểu thư.” Đưa mắt nhìn xe Orlando đi xa, Tiếu Chiếu thấp giọng trêu chọc Mục Đình Châu. Cậu ta không thích người hâm mộ chụp hình, cho đến tận bây giờ, Minh Vi là người hâm mộ đầu tiên cậu ta chịu chụp chung, nếu vị Minh tiểu thư kia là fan thì đây mới là điều đáng nói.
“Tôi là người chọn nhà hàng. “Mục Đình Châu mở cửa xe, giọng nói thản nhiên.
Nếu không phải là anh đã đặt trước ở Quy Vân Lâu, người phiên dịch kia sẽ không gặp phải bạn trai ngoại tình, tối nay cô nhất định chẳng vui vẻ gì, anh bằng lòng làm một chút gì đó để bồi thường. Chẳng qua là nghĩ đến lần đầu tiên anh đồng ý với người hâm mộ chụp hình chung nhưng lại bị từ chối, hàng chân mày cao bên trái của anh khẽ giật.
Muốn chữ ký không muốn chụp hình, có phải cô quá ngốc hay không?
~
Tám giờ tối, Minh Vi nhận được một thông báo chuyển khoản, hai vạn tệ.
Đây là lương bốn ngày cô đi phiên dịch, thật ra cô là phiên dịch viên tự do, cầm thoải mái một khoản lương cao.
“Cảm ơn anh, bốn ngày này có lẽ là bốn ngày hạnh phúc nhất trong sự nghiệp phiên dịch của em.” Đưa Orlando vào phòng khách nhà hàng, Minh Vi chân thành nói.
“Anh cũng vậy, ngày mai anh sẽ tạm biệt em với cõi lòng tan nát.” Orlando ôm Minh Vi thật chặt, rồi đưa cho đối phương một phong bì, “Đây là thứ em nên nhận được, ngủ ngon, Rosa xinh đẹp.”
Minh Vi cầm số tiền không biết đó có phải là tiền boa hay không, cảm ơn lần nữa.
Trên đường trở về nhà, Minh Vi không kiềm chế được tò mò, len lén mở phong bì ra, bên trong là một xấp tờ tiền Euro, đổi tiền, đó là một nửa bốn ngày lương của cô. Tiền bạc đều sẽ làm người ta vui sướng. Tâm trạng của Minh Vi bị người thứ ba làm cho hỏng bét không cánh mà bay, dự định cuối tuần sẽ đi cửa hàng tổng hợp dạo một vòng, khao mình một bữa.
Kết quả vừa xuống xe, chỉ thấy bên cạnh khu nhà đậu một chiếc xe sang trọng, cả người Trình Diệu mặc tây trang màu đen dựa lưng vào mui xe, thấy cô, anh ta ném tàn thuốc trong tay xuống đất, bước nhanh về phía cô.
Minh Vi đứng bất động, chờ đợi nói chuyện với anh ta.
“Vi Vi, anh với cô ta đã không còn quan hệ gì nữa, gặp được em ngày đó anh liền nói lời chia tay với cô ta, nhưng cô ta quay phim ở bên ngoài, anh không tìm được cơ hội để nói, tối nay ăn cơm xem như là chia tay.” Trình Diệu nói lời thề, đôi mắt đen khẩn trương nhìn Minh Vi chăm chú, “Anh biết là anh không đúng, không nói rõ mọi việc với em, nhưng quá khứ đã qua rồi, em nên xem biểu hiện sau này của anh như thế nào? “
Bạn gái trước của anh ta cũng là một cô gái giống Vương Doanh Doanh, cho anh ta hưởng thụ sắc đẹp và nhục dục. Nhưng Minh Vi lại khác, anh ta rất thích cô gái xinh đẹp có tri thức có nội tâm này, anh ta muốn chính thức hẹn hò với Minh Vi. Nếu nói những tay thiếu gia đào hoa rồi sẽ gặp được một cô gái khiến hắn ta hồi tâm chuyển ý, thì Minh Vi chính là một nửa định mệnh của anh ta.
“Cô ta hôn anh.” Minh Vi nhìn về phía khu nhà nói.
“Anh đang nhìn điện thoại di động, cho nên không đề phòng.” Trình Diệu lập tức nói, ngay cả điện thoại di động cũng lấy ra, để cho Minh Vi xem thông tin được ghi lại của anh ta: “Em xem, lúc đó anh đang nhìn cái này, là mẹ anh gửi tới.”
Minh Vi không có hứng thú, nói thẳng: “Anh không giải quyết tốt tình cảm trước kia đã theo đuổi tôi, đây là sự thật, anh có thể bảo đảm sẽ không có lần sau nữa hay không, tôi không có cách nào tin anh được, vẫn là chia tay đi! Chúng ta gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi.” Coi như có thể giải thích về việc hôn lén, sau đó Vương Doanh Doanh thân mật khoác cánh tay anh ta, tại sao Trình Diệu lại không phản đối? Vì chú ý thể diện của cô ta sao? Anh ta thương tiếc như vậy, Minh Vi chịu không nổi.
“Sẽ không có lần thứ hai.” Trình Diệu nắm lấy cổ tay cô, sắc mặt nặng nề: “Anh vất vả theo đuổi em, dựa vào cái gì em nói chia tay liền chia tay? “
“Dựa vào tôi có quyền quyết định mình thích một ai đó.” Minh Vi hất tay anh ta, cũng không quay đầu lại.
Trình Diệu không chạy theo, cô cần thời gian yên tĩnh, anh cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để đền bù đắp cho cô.
~
Minh Vi đẩy cửa căn hộ ra, bên trong lập tức truyền đến tiếng thét chói tai của bạn tốt kiêm chủ nhà Lâm Noãn: “Vi Vi, nói cho mình biết cậu đã chụp được hình rồi đi nào! “
Tiếng nói chưa dứt, Lâm Noãn đã chạy như bay ra, hai mắt tỏa ra ánh sánh lấp lánh.
“Ảnh đế nhà cậu không cho mình chụp.” Minh Vi cố gắng thoải mái nói.
“Ôi, mình biết mà, Mục Đình Châu chưa bao giờ chụp ảnh chung vói người hâm mộ.” Lâm Noãn cũng không quá thất vọng, theo Minh Vi ở phía sau hỏi tình hình về bữa cơm tối.
Minh Vi vừa nói vừa khởi động điện thoại, màn hình sáng lên, tiếng chuông tách tách tách vang lên không ngừng, đó là tất cả tin nhắn giải thích của Trình Diệu gửi tới trong lúc tắt máy. Trên mặt cô lộ ra một chút phiền muộn, Lâm Noãn nhạy bén tóm được, lo lắng hỏi cô làm sao vậy.
Minh Vi nói thật.
“Đàn ông xấu xa, mình đã nói người có tiền đều không đáng tin cậy mà.” Lâm Noãn phẫn nộ mắng.
Minh Vi yếu ớt nhìn cô, rồi lại nhìn căn hộ sang trọng trị giá hàng chục triệu này, gia cảnh Lâm đại tiểu thư thật sự có tư cách chỉ trích người có tiền? Lâm Noãn là nhà thiết kế nhiều tiền, mới có thể ở đế đô mở cửa hàng hán phục (3) trong trung tâm thành phố, cũng để cho cô phụ trách chức danh người mẫu, mỗi tháng chụp ảnh ba bộ hán phục coi như tiền thuê.
“Chia tay thì chia tay! Lát nữa mình giới thiệu cho cậu một người cao lớn đẹp trai nhà giàu tốt hơn Trình Diệu, gương mặt này của cậu, còn sợ không ai thích sao? ” Lâm Noãn khí phách ngất trời.
Minh Vi lắc lắc tiền boa mình mới vừa kiếm được trong tay, cười thõa mãn: “Mình thích kiếm tiền từ chính nỗ lực bản thân hơn.”
Lâm Noãn cướp lấy phong bì, đang muốn kiểm tra số tiền, điện thoại di động để trên ghế sa lon vang lên, cầm lấy phong bì đi nghe điện thoại.
Minh Vi mặc kệ cô, cởi bộ đồ đi tắm trước, làm ướt tóc, bên ngoài Lâm Noãn bất thình lình xông lại điên cuồng gõ cửa: “Vi Vi Vi Vi, cơ hội kiếm nhiều tiền tới rồi này, bạn của mình chọn trúng cậu cho buổi thử diễn xuất trang phục cổ trang đó, cậu đi thử sức đi!”
Chú thích:
(1) Giỏi đoán ý người: Hiểu lòng người.
(2) Dưa hái xanh không ngọt: Điều kiện không có mà miễn cưỡng đi làm một cái gì đó.
(3) Hán phục: Trang phục thời nhà Hán.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân