Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha
Chương 47
Con gái của mình bà làm sao không biết? Bà dĩ nhiên biết con gái tình cảm đối với Bạch Thanh Lê cũng không phải là yêu, ít nhất không phải là tình yêu giữa nam và nữ.
Nhưng bà nghĩ con gái còn nhỏ, dù sao còn không hiểu tình yêu, mà Bạch Thanh Lê quả thật đối với con gái bà rất tốt,bà nghĩ cho dù con gái không có yêu Bạch Thanh Lê , đợi con gái hiểu tình yêu là gì, dĩ nhiên là có yêu Bạch Thanh Lê .
Dù sao thế giới con gái vẫn rất đơn thuần, hơn nữa những đàn ông bên người con gái không có người nào có điều kiện tốt hơn Bạch Thanh Lê ,bà nghĩ chuyện con gái mình yêu Bạch Thanh Lê hẳn là chuyện sớm hay muộn.
Thật không nghĩ đến con gái lại đột nhiên rời nhà trốn đi, mà sau khi quay về, cả người liền thay đổi, không hề cười, không hề làm nũng nữa, luôn ltrầm mặc trong phòng , giữa lông mày có cô đơn.
Bà nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng hiểu .
Con gái của bà đã biết yêu, mặc dù ngoài ý muốn, nhưng bà không cảm thấy việc này không có gì không tốt, tiểu hài tử luôn muốn lớn lên , bọn họ không thể nào bảo vệ cả đời.
“Mẹ, Ưm. . . . . .”
“Ừ!” Uông mẫu để tay lên môi của cô.”Ngữ Mạt,con không cần nói gì với mẹ, mẹ chỉ muốn hỏi con,con rất thích đối phương sao?”
“Con. . . . . .” Nhìn mẹ, Uông Ngữ Mạt gật đầu.”Ừm,con rất thích hắn, nhưng mà. . . . . .” Cô rũ mắt xuống, “Con không biết hắn có thích con hay không.”
Uông mẫu cười, cưng chìu vuốt đầu con gái.”Nha đầu ngốc, tình yêu không phải là đứng đợi chờ mà phải tự mình tranh đoạt ,con không cố gắng, sao biết kết quả đây?”
“Nhưng mà, hôn lễ. . . . . . Bạch Thanh Lê . . . . . .”
“Đó là chuyện con phải giải .” Uông mẫu nhẹ nói, vẻ mặt dịu dàng nhưng cũng nghiêm nghị.”Ngữ Mạt, muốn thì phải chính mình mở miệng, đi hành động.Nếu không không ai giúp được con nha.”
“Con. . . . . .” Tim của Uông Ngữ Mạt vẫn mờ mịt.
Uông mẫu cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu hôn mặt con gái,sau mới đứng dậy rời đi.
Nhìn mẹ rời đi, Uông Ngữ Mạt cắn môi, nghĩ tới lời của mẹ mình.
Muốn, thì phải mình đi tranh đoạt. . . . . .
Cô nghĩ đến Phương Nhĩ Kiệt, nghĩ đến hôn lễ, nghĩ đến Bạch Thanh Lê. . . . . .
Ngón tay dây dưa dùng sức nắm chặt.”Muốn, thì phải tranh thủ. . . . . .”Cô nhắm mắt lại thấp lẩm bẩm, trong lòng đã quyết định.
Hít sâu một cái, cô mở mắt ra.
“Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp.” Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng khinh bạc.
Cô ngẩn ra, nhanh chóng ngẩng đầu, mắt hạnh kinh ngạc mở lớn ra.
“Anh, anh tại sao ở nơi này?” Uông Ngữ Mạt không thể tin được nhìn chằm chằm người đàn ông đó, hoài nghi ánh mắt mình có phải nhìn lầm rồi hay không.
“Làm sao? Nghĩ tới anhsao?” Phương Nhĩ Kiệt nở nụ cười lưu manh, trên người là độc nhất một chiếc áo T-shirt, quần jean, mí mắt đơn độc thật mỏng cũng phiếm nụ cười, tư thái vẫn không thay đổi, dáng vẻ như vậy thường làm người ta mê người.
“Anh. . . . . .” Uông Ngữ Mạt nói không ra lời
“A! Muốn lẫn vào nhà em thật đúng là khó khăn.Nếu không phải hôm nay nhà em cần người làm vườn, anh thật sự không biết làm sao vào nhà.”Mấy tên kia giúp hắn hỏi thăm tin tức Uông gia, biết Uông gia đang mướn người làm vườn tạm thời, hắn mới bỏ chạy tới.
Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, hắn lẻn vô, đang chuẩn bị tìm Uông Ngữ Mạt, ai biết đi tới đình viện đã thấy cô ngồi ở đây ngẩn người. Vừa lúc bốn bề vắng lặng, hắn liền nghênh ngang hiện thân.
“Làm sao? Làm sao không nói lời nào?” Thấy cô vẫn nhìn hắn, Phương Nhĩ Kiệt nheo lại lông mày, ngón tay nâng cằm trắng mịn của cô lên.”Sợ ngây người?”
Đột nhiên có nước mắt nhỏ trên tay,làm cho hắn bị hù.
Mở to mắt to, Uông Ngữ Mạt đột nhiên rơi nước mắt.
“A? Làm sao khóc nữa?” Nước mắt của cô làm cho hắn luống cuống , bàn tay vội vàng bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn lau đi nước mắt trên mặt cô.
Nhưng mà nước mắt kia lau thế nào cũng không dừng được, vẫn từ con ngươi lăn xuống.
“Làm sao em thích khóc như vậy?” Phương Nhĩ Kiệt bất đắc dĩ, dứt khoát đem cô ôm vào trong ngực.”Làm sao? Thấy anh không vui sao?”
Uông Ngữ Mạt lắc đầu.
“Vậy tại sao khóc?” Hắn hỏi, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, nụ cười kia vô cùng đắc ý, xem ra trì hoãn mười ngày qua là đáng giá nha!
“Anh, anh tại sao tới đây ?” Ngạnh thanh âm, giọng nói rầu rĩ từ trong lòng ngực của hắn truyền đến.
“Không đến làm sao cứu tiểu công chúa ra nha?” Hắn trả lời không đứng đắn, nhưng rước lấy một cái đấm nhẹ.
Nhưng bà nghĩ con gái còn nhỏ, dù sao còn không hiểu tình yêu, mà Bạch Thanh Lê quả thật đối với con gái bà rất tốt,bà nghĩ cho dù con gái không có yêu Bạch Thanh Lê , đợi con gái hiểu tình yêu là gì, dĩ nhiên là có yêu Bạch Thanh Lê .
Dù sao thế giới con gái vẫn rất đơn thuần, hơn nữa những đàn ông bên người con gái không có người nào có điều kiện tốt hơn Bạch Thanh Lê ,bà nghĩ chuyện con gái mình yêu Bạch Thanh Lê hẳn là chuyện sớm hay muộn.
Thật không nghĩ đến con gái lại đột nhiên rời nhà trốn đi, mà sau khi quay về, cả người liền thay đổi, không hề cười, không hề làm nũng nữa, luôn ltrầm mặc trong phòng , giữa lông mày có cô đơn.
Bà nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng hiểu .
Con gái của bà đã biết yêu, mặc dù ngoài ý muốn, nhưng bà không cảm thấy việc này không có gì không tốt, tiểu hài tử luôn muốn lớn lên , bọn họ không thể nào bảo vệ cả đời.
“Mẹ, Ưm. . . . . .”
“Ừ!” Uông mẫu để tay lên môi của cô.”Ngữ Mạt,con không cần nói gì với mẹ, mẹ chỉ muốn hỏi con,con rất thích đối phương sao?”
“Con. . . . . .” Nhìn mẹ, Uông Ngữ Mạt gật đầu.”Ừm,con rất thích hắn, nhưng mà. . . . . .” Cô rũ mắt xuống, “Con không biết hắn có thích con hay không.”
Uông mẫu cười, cưng chìu vuốt đầu con gái.”Nha đầu ngốc, tình yêu không phải là đứng đợi chờ mà phải tự mình tranh đoạt ,con không cố gắng, sao biết kết quả đây?”
“Nhưng mà, hôn lễ. . . . . . Bạch Thanh Lê . . . . . .”
“Đó là chuyện con phải giải .” Uông mẫu nhẹ nói, vẻ mặt dịu dàng nhưng cũng nghiêm nghị.”Ngữ Mạt, muốn thì phải chính mình mở miệng, đi hành động.Nếu không không ai giúp được con nha.”
“Con. . . . . .” Tim của Uông Ngữ Mạt vẫn mờ mịt.
Uông mẫu cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu hôn mặt con gái,sau mới đứng dậy rời đi.
Nhìn mẹ rời đi, Uông Ngữ Mạt cắn môi, nghĩ tới lời của mẹ mình.
Muốn, thì phải mình đi tranh đoạt. . . . . .
Cô nghĩ đến Phương Nhĩ Kiệt, nghĩ đến hôn lễ, nghĩ đến Bạch Thanh Lê. . . . . .
Ngón tay dây dưa dùng sức nắm chặt.”Muốn, thì phải tranh thủ. . . . . .”Cô nhắm mắt lại thấp lẩm bẩm, trong lòng đã quyết định.
Hít sâu một cái, cô mở mắt ra.
“Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp.” Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng khinh bạc.
Cô ngẩn ra, nhanh chóng ngẩng đầu, mắt hạnh kinh ngạc mở lớn ra.
“Anh, anh tại sao ở nơi này?” Uông Ngữ Mạt không thể tin được nhìn chằm chằm người đàn ông đó, hoài nghi ánh mắt mình có phải nhìn lầm rồi hay không.
“Làm sao? Nghĩ tới anhsao?” Phương Nhĩ Kiệt nở nụ cười lưu manh, trên người là độc nhất một chiếc áo T-shirt, quần jean, mí mắt đơn độc thật mỏng cũng phiếm nụ cười, tư thái vẫn không thay đổi, dáng vẻ như vậy thường làm người ta mê người.
“Anh. . . . . .” Uông Ngữ Mạt nói không ra lời
“A! Muốn lẫn vào nhà em thật đúng là khó khăn.Nếu không phải hôm nay nhà em cần người làm vườn, anh thật sự không biết làm sao vào nhà.”Mấy tên kia giúp hắn hỏi thăm tin tức Uông gia, biết Uông gia đang mướn người làm vườn tạm thời, hắn mới bỏ chạy tới.
Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, hắn lẻn vô, đang chuẩn bị tìm Uông Ngữ Mạt, ai biết đi tới đình viện đã thấy cô ngồi ở đây ngẩn người. Vừa lúc bốn bề vắng lặng, hắn liền nghênh ngang hiện thân.
“Làm sao? Làm sao không nói lời nào?” Thấy cô vẫn nhìn hắn, Phương Nhĩ Kiệt nheo lại lông mày, ngón tay nâng cằm trắng mịn của cô lên.”Sợ ngây người?”
Đột nhiên có nước mắt nhỏ trên tay,làm cho hắn bị hù.
Mở to mắt to, Uông Ngữ Mạt đột nhiên rơi nước mắt.
“A? Làm sao khóc nữa?” Nước mắt của cô làm cho hắn luống cuống , bàn tay vội vàng bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn lau đi nước mắt trên mặt cô.
Nhưng mà nước mắt kia lau thế nào cũng không dừng được, vẫn từ con ngươi lăn xuống.
“Làm sao em thích khóc như vậy?” Phương Nhĩ Kiệt bất đắc dĩ, dứt khoát đem cô ôm vào trong ngực.”Làm sao? Thấy anh không vui sao?”
Uông Ngữ Mạt lắc đầu.
“Vậy tại sao khóc?” Hắn hỏi, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, nụ cười kia vô cùng đắc ý, xem ra trì hoãn mười ngày qua là đáng giá nha!
“Anh, anh tại sao tới đây ?” Ngạnh thanh âm, giọng nói rầu rĩ từ trong lòng ngực của hắn truyền đến.
“Không đến làm sao cứu tiểu công chúa ra nha?” Hắn trả lời không đứng đắn, nhưng rước lấy một cái đấm nhẹ.
Tác giả :
Nguyên Viện