Công Chúa Biến Thái
Chương 16: Cắm trại (2)
Feeling giãy giụa vì không hiểu sao up không hiện, sợ mọi người phụng phịu đành lắp thành chương mới :(
Gió lùa thổi tung mái hai cái bím tóc lúc lắc của Minh Minh, Gia Vũ nhìn đến thất thần, phía gian ngoài của xe ngựa được bố trí cho các tiểu cung nữ ngồi, các nàng ríu rít trò chuyện. Hai bên má tiểu công chúa phây phây đỏ, miệng chúm chím cười, Gia Vũ cảm giác mình đang chết chìm trong đó, Minh Minh quay lại cười phá lên, níu tay chàng:
– Tiểu Vũ, nhìn kìa, nhìn kìa…
Chàng ngó lên theo hướng tay Minh Minh, thấy cả bầu trời đan chéo bởi những cánh diều sặc sỡ đầy màu sắc cũng như hình dạng, chàng mỉm cười giải thích:
– Là diều, công chúa ạ!!! Là một loại đồ chơi dân gian của dân chúng đó.
– Sao diều lại có thể bay lên trời như vậy, lại còn thật nhiều màu sắc nữa, cũng giống như đèn trời chúng ta thả đúng không?
– Gần đúng rồi, những cánh diều này cũng được tạo hình từ tre nứa, trúc, gỗ, giấy gió, chỉ khác là diều được nối bởi một cuộn dây dài, và có người điều khiển. Diều có thể thả ban ngày còn thiên đăng chỉ thả buổi tối thôi nhé.
Minh Minh tròn xoe mắt trước những điều mới lạ nhìn thấy, Tiểu Vũ vuốt má nàng thì thầm:
– Lần sau cùng làm diều cho nàng chơi nhé.
Hai mắt nàng sáng như sao, giọng trong trẻo thánh thót:
– Làm thật nhiều thật nhiều cho bọn Thu Nhi với Băng Nhi chơi nữa nhé!!!
Tiểu Vũ cười sủng nịnh, xoa đầu nàng:
– Nhưng nàng phải ngoan.
– Ta ngoan mà!!!
Ai đó phụng phịu bĩu môi hờn dỗi!!! Mấy tiểu cung nữ ngồi gian ngoài khúc khích cười. Tiểu Vũ nhìn nàng âu yếm:
– Ừ, Minh Minh ngoan nhất, vậy phải kéo bớt rèm mỏng xuống cho đỡ nắng, nàng không muốn sạm da chứ?
Ai đó ngoan ngoãn tiến tới ngồi vào lòng chàng, dựa lưng vào ngực chàng, thiu thiu ngủ:
– Ta ngoan, đi ngủ, đến nơi chàng gọi ta.
Tiểu Vũ khẽ vươn tay kéo rèm cửa xe xuống, dịch đầu nàng xuống phía vai để tư thế ngủ đỡ khó chịu, cái áo cánh mỏng manh của công chúa chẳng che giấu được gì hết, lúc hắn cúi xuống cả thiên hạ lộ ra. Tiểu Vũ thấy nhộn nhạo dưới thân, vội nhắm mắt tĩnh tâm một vòng, cuối cùng bế nàng ôm sát vào người, đậy lại cảnh xuân trước mắt, kiên quyết giữ vững trong trắng của bản thân!!! (Rõ ràng bị Minh Minh bóc tem rồi mòa!!!)
Kỳ thật việc du sơn ngoạn thủy đã là một việc tất yếu không thể thiếu đối với quốc vương và hoàng hậu. Trước thời điểm Minh Minh bốn tuổi, bất chấp tiểu công chúa còn bé, hai người đã đưa bé đi khắp giang hồ, để mặc hoàng tử bé tự thân rèn luyện cùng với sự phò tá của các bề tôi trung thành. Sau thời gian đó, lừa được Gia Vũ làm cận vệ của tiểu công chúa, quốc vương và mẫu hậu càng chẳng còn gì vướng bận mà tung hoành ngang dọc, để lại mình Tiểu Vũ nhỏ bé đáng thương đảm đương hết mọi việc.
Việc xuất cung lần này không phải lần đầu tiên, tuy nhiên ở các lần trước, Minh Minh chỉ được đi đến các phủ đệ thăm gia quyến họ hàng, hoàng thân quốc thích, càn quấy lắm thì mới được đến nhà Gia Vũ, còn tất nhiên cái lúc ngao sơn ngoạn thủy với phụ mẫu ngày còn bé xíu thì nàng chẳng nhớ gì. Do vậy, việc xuất cung lần này làm nàng có chút chờ mong. Bình thường hàng năm vương quốc đều có những ngày hội săn bắn, nhưng thường chỉ dành cho các huynh đệ của Minh Minh, nàng một phần vì còn bé, một phần vì chưa thể cưỡi ngựa, lại thêm quen thói lả lướt ở biệt viện bày trò chọc phá nên chưa biết đến cảnh quang thiên nhiên là thế nào. Lần này ra ngoài, nàng cũng vì háo hức mà xem náo nhiệt, sau đó thì trời biết đất biết, đúng là con của hoàng hậu rồi, vì cái thói du ngoạn nhiễm thành quen, sau này không bước chân ra ngoài nàng liền thấy bứt rứt.
Chiếc xe ngựa được cải biến nhưng không trang hoàng quá xa hoa lộng lẫy nhằm tránh ánh mắt người đi đường, người phu xe thuần thục dẫn ngựa theo lối mòn nhỏ vào rừng, nơi các cận vệ của tiểu công chúa đã đi trước dẹp bớt người qua lại và phong tỏa khu vực cắm trại của nàng. Khi mặt trời lên ngang tầm, không khí có chút hơi nóng thì trong rừng lại ngập tràn bóng mát và không khí trong lành. Xe ngựa dừng lại ở một khoảng đất trống bằng phẳng, sát bên là dòng suối trong lành róc rách uốn lượn, mọi người lục đục xuống xe xếp đồ, xong xuôi đâu đó, Tiểu Vũ mới lay Minh Minh dậy.
– Đến rồi?
Nàng bật dậy, mắt láo liên nhìn xung quanh. Nàng bật dậy, mắt láo liên nhìn xung quanh. Thấy xe ngựa đã dừng, chẳng kịp đợi Gia Vũ vén rèm, nàng vội vàng phi xuống. Tiểu Vũ kéo vội nàng lại, chỉnh chang lại bím tóc cũng như trang phục, sợ nàng không yên phận liền chậm rãi bế nàng xuống dặn dò:
– Từ từ thôi, đi đâu mà vội.
Minh Minh cười lúng liếng, mắt cong cong như vành trăng non chạy vọt đi chỗ đông chỗ tây xem mọi người làm việc. Gia Vũ chỉ biết lắc đầu cười nhẹ, khuân các thứ đồ cá nhân của nàng xuống. Bãi cắm trại xanh rờn cỏ, phu xe kéo xe ngựa đi xa một chút, ra phía các thị vệ phía xa tụ tập. Phía cây cổ thụ to nhất đã được dựng sẵn 4 cái lều quây lại với nhau như tứ biệt viện, lều trang hoàng to nhất là của tiểu công chúa, các lều còn lại một của Thu Nhi và Băng Nhi, 2 cái của các thị nữ theo hầu đi xe ngựa phía sau. Khoảng trống rộng rãi phía 4 cái lều được đặt một tấm vải rộng chuyên dùng để đi cắm trại du ngoạn, các thi vệ cũng cẩn thận cắm cọc bốn phía tránh vải bạt bay lên.
Minh Minh nhìn đông nhìn tây khung cảnh náo nhiệt trước mắt, nàng đi tới đi lui từ trong ra ngoài lều, thám hiểm động tĩnh xung quanh. Tiểu Vũ vừa để ý từng cử động của nàng, vừa ra lệnh các tiểu cung nữ dọn dẹp nơi ở, sắp xếp đồ đạc.
Các thị nữ sau khi dọn dẹp xong xuôi thì bận rộn với việc nhóm bếp tạm ở phía sau, bếp tạm do các binh sĩ chuẩn bị trước mà thành, khi các nàng đến, chỉ việc mang nồi đất cùng gia vị, cá đã được bắt sẵn dưới suối, làm sạch ruột, ướp với muối, xiên vào cành cây, nướng lên thơm phức. Minh Minh nghịch ngợm chán chê bắt đầu chui tọt vào lều đại tướng của nàng, Gia Vũ đã trải sẵn thảm nhung để nằm, không biết hắn giấu ở đâu còn lôi ra được một chiếc bàn gấp để bày ấm trà. Thấy nàng vào, Gia Vũ cười sủng nịnh, mang khan ướt lau qua mặt cho nàng, đặt nàng ngồi xuống dựa vào người, cẩn thận bê ra mấy khay điểm tâm đặt lên bàn, khẽ nhón bánh hoa cúc đưa lên miệng Minh Minh. Tiểu công chúa ngoan ngoãn há miệng, bánh trôi tuột vào họng, tan rất nhanh, tay nghề điểm tâm của đầu bếp này rất cừ. Nàng lại nghịch ngợm chỉ này chỉ kia, mỗi món nhón một ít, rất nhanh bị nghẹn, Tiểu Vũ vừa tức vừa buồn cười, vội vã rót cho nàng chén trà để tiêu bớt.
Gió lùa thổi tung mái hai cái bím tóc lúc lắc của Minh Minh, Gia Vũ nhìn đến thất thần, phía gian ngoài của xe ngựa được bố trí cho các tiểu cung nữ ngồi, các nàng ríu rít trò chuyện. Hai bên má tiểu công chúa phây phây đỏ, miệng chúm chím cười, Gia Vũ cảm giác mình đang chết chìm trong đó, Minh Minh quay lại cười phá lên, níu tay chàng:
– Tiểu Vũ, nhìn kìa, nhìn kìa…
Chàng ngó lên theo hướng tay Minh Minh, thấy cả bầu trời đan chéo bởi những cánh diều sặc sỡ đầy màu sắc cũng như hình dạng, chàng mỉm cười giải thích:
– Là diều, công chúa ạ!!! Là một loại đồ chơi dân gian của dân chúng đó.
– Sao diều lại có thể bay lên trời như vậy, lại còn thật nhiều màu sắc nữa, cũng giống như đèn trời chúng ta thả đúng không?
– Gần đúng rồi, những cánh diều này cũng được tạo hình từ tre nứa, trúc, gỗ, giấy gió, chỉ khác là diều được nối bởi một cuộn dây dài, và có người điều khiển. Diều có thể thả ban ngày còn thiên đăng chỉ thả buổi tối thôi nhé.
Minh Minh tròn xoe mắt trước những điều mới lạ nhìn thấy, Tiểu Vũ vuốt má nàng thì thầm:
– Lần sau cùng làm diều cho nàng chơi nhé.
Hai mắt nàng sáng như sao, giọng trong trẻo thánh thót:
– Làm thật nhiều thật nhiều cho bọn Thu Nhi với Băng Nhi chơi nữa nhé!!!
Tiểu Vũ cười sủng nịnh, xoa đầu nàng:
– Nhưng nàng phải ngoan.
– Ta ngoan mà!!!
Ai đó phụng phịu bĩu môi hờn dỗi!!! Mấy tiểu cung nữ ngồi gian ngoài khúc khích cười. Tiểu Vũ nhìn nàng âu yếm:
– Ừ, Minh Minh ngoan nhất, vậy phải kéo bớt rèm mỏng xuống cho đỡ nắng, nàng không muốn sạm da chứ?
Ai đó ngoan ngoãn tiến tới ngồi vào lòng chàng, dựa lưng vào ngực chàng, thiu thiu ngủ:
– Ta ngoan, đi ngủ, đến nơi chàng gọi ta.
Tiểu Vũ khẽ vươn tay kéo rèm cửa xe xuống, dịch đầu nàng xuống phía vai để tư thế ngủ đỡ khó chịu, cái áo cánh mỏng manh của công chúa chẳng che giấu được gì hết, lúc hắn cúi xuống cả thiên hạ lộ ra. Tiểu Vũ thấy nhộn nhạo dưới thân, vội nhắm mắt tĩnh tâm một vòng, cuối cùng bế nàng ôm sát vào người, đậy lại cảnh xuân trước mắt, kiên quyết giữ vững trong trắng của bản thân!!! (Rõ ràng bị Minh Minh bóc tem rồi mòa!!!)
Kỳ thật việc du sơn ngoạn thủy đã là một việc tất yếu không thể thiếu đối với quốc vương và hoàng hậu. Trước thời điểm Minh Minh bốn tuổi, bất chấp tiểu công chúa còn bé, hai người đã đưa bé đi khắp giang hồ, để mặc hoàng tử bé tự thân rèn luyện cùng với sự phò tá của các bề tôi trung thành. Sau thời gian đó, lừa được Gia Vũ làm cận vệ của tiểu công chúa, quốc vương và mẫu hậu càng chẳng còn gì vướng bận mà tung hoành ngang dọc, để lại mình Tiểu Vũ nhỏ bé đáng thương đảm đương hết mọi việc.
Việc xuất cung lần này không phải lần đầu tiên, tuy nhiên ở các lần trước, Minh Minh chỉ được đi đến các phủ đệ thăm gia quyến họ hàng, hoàng thân quốc thích, càn quấy lắm thì mới được đến nhà Gia Vũ, còn tất nhiên cái lúc ngao sơn ngoạn thủy với phụ mẫu ngày còn bé xíu thì nàng chẳng nhớ gì. Do vậy, việc xuất cung lần này làm nàng có chút chờ mong. Bình thường hàng năm vương quốc đều có những ngày hội săn bắn, nhưng thường chỉ dành cho các huynh đệ của Minh Minh, nàng một phần vì còn bé, một phần vì chưa thể cưỡi ngựa, lại thêm quen thói lả lướt ở biệt viện bày trò chọc phá nên chưa biết đến cảnh quang thiên nhiên là thế nào. Lần này ra ngoài, nàng cũng vì háo hức mà xem náo nhiệt, sau đó thì trời biết đất biết, đúng là con của hoàng hậu rồi, vì cái thói du ngoạn nhiễm thành quen, sau này không bước chân ra ngoài nàng liền thấy bứt rứt.
Chiếc xe ngựa được cải biến nhưng không trang hoàng quá xa hoa lộng lẫy nhằm tránh ánh mắt người đi đường, người phu xe thuần thục dẫn ngựa theo lối mòn nhỏ vào rừng, nơi các cận vệ của tiểu công chúa đã đi trước dẹp bớt người qua lại và phong tỏa khu vực cắm trại của nàng. Khi mặt trời lên ngang tầm, không khí có chút hơi nóng thì trong rừng lại ngập tràn bóng mát và không khí trong lành. Xe ngựa dừng lại ở một khoảng đất trống bằng phẳng, sát bên là dòng suối trong lành róc rách uốn lượn, mọi người lục đục xuống xe xếp đồ, xong xuôi đâu đó, Tiểu Vũ mới lay Minh Minh dậy.
– Đến rồi?
Nàng bật dậy, mắt láo liên nhìn xung quanh. Nàng bật dậy, mắt láo liên nhìn xung quanh. Thấy xe ngựa đã dừng, chẳng kịp đợi Gia Vũ vén rèm, nàng vội vàng phi xuống. Tiểu Vũ kéo vội nàng lại, chỉnh chang lại bím tóc cũng như trang phục, sợ nàng không yên phận liền chậm rãi bế nàng xuống dặn dò:
– Từ từ thôi, đi đâu mà vội.
Minh Minh cười lúng liếng, mắt cong cong như vành trăng non chạy vọt đi chỗ đông chỗ tây xem mọi người làm việc. Gia Vũ chỉ biết lắc đầu cười nhẹ, khuân các thứ đồ cá nhân của nàng xuống. Bãi cắm trại xanh rờn cỏ, phu xe kéo xe ngựa đi xa một chút, ra phía các thị vệ phía xa tụ tập. Phía cây cổ thụ to nhất đã được dựng sẵn 4 cái lều quây lại với nhau như tứ biệt viện, lều trang hoàng to nhất là của tiểu công chúa, các lều còn lại một của Thu Nhi và Băng Nhi, 2 cái của các thị nữ theo hầu đi xe ngựa phía sau. Khoảng trống rộng rãi phía 4 cái lều được đặt một tấm vải rộng chuyên dùng để đi cắm trại du ngoạn, các thi vệ cũng cẩn thận cắm cọc bốn phía tránh vải bạt bay lên.
Minh Minh nhìn đông nhìn tây khung cảnh náo nhiệt trước mắt, nàng đi tới đi lui từ trong ra ngoài lều, thám hiểm động tĩnh xung quanh. Tiểu Vũ vừa để ý từng cử động của nàng, vừa ra lệnh các tiểu cung nữ dọn dẹp nơi ở, sắp xếp đồ đạc.
Các thị nữ sau khi dọn dẹp xong xuôi thì bận rộn với việc nhóm bếp tạm ở phía sau, bếp tạm do các binh sĩ chuẩn bị trước mà thành, khi các nàng đến, chỉ việc mang nồi đất cùng gia vị, cá đã được bắt sẵn dưới suối, làm sạch ruột, ướp với muối, xiên vào cành cây, nướng lên thơm phức. Minh Minh nghịch ngợm chán chê bắt đầu chui tọt vào lều đại tướng của nàng, Gia Vũ đã trải sẵn thảm nhung để nằm, không biết hắn giấu ở đâu còn lôi ra được một chiếc bàn gấp để bày ấm trà. Thấy nàng vào, Gia Vũ cười sủng nịnh, mang khan ướt lau qua mặt cho nàng, đặt nàng ngồi xuống dựa vào người, cẩn thận bê ra mấy khay điểm tâm đặt lên bàn, khẽ nhón bánh hoa cúc đưa lên miệng Minh Minh. Tiểu công chúa ngoan ngoãn há miệng, bánh trôi tuột vào họng, tan rất nhanh, tay nghề điểm tâm của đầu bếp này rất cừ. Nàng lại nghịch ngợm chỉ này chỉ kia, mỗi món nhón một ít, rất nhanh bị nghẹn, Tiểu Vũ vừa tức vừa buồn cười, vội vã rót cho nàng chén trà để tiêu bớt.
Tác giả :
uchainme