Cõng Boss Đến Hạn Cuối
Chương 39: Bỏ trốn dưới đêm trăng
Hạ Hoàng Tuyền đương nhiên không rảnh rỗi mà bận tâm đến sự buồn bực trong lòng Thương Bích Lạc, hoặc là nói, lúc này cô cũng rất phiền não —— trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống một cách ngông cuồng đẹp trai, nhảy từ tầng ba vào ban đêm đúng là dọa người, a a a cứu mạng! ! !
May mà ánh trăng vừa ló ra, bằng thị lực tốt và mượn lực vài lần trên tường, Hạ Hoàng Tuyền linh hoạt xoay người một cái, mắt thấy sẽ hạ xuống, nhưng vào lúc này ——
【 Xin mang theo vật phẩm tùy thân. 】
". . . . . ." Sao lại hãm hại người như vậy chứ!
Tâm loạn, người hoảng hốt, động tác hiển nhiên mất đi sự thăng bằng. Vì thế nhẹ nhàng quỳ một gối xuống đất thảm thiết biến thành lăn một vòng tại chỗ mặt chạm đất. . . Hạ Hoàng Tuyền giãy giụa bò dậy, tay vừa sờ mặt, bỗng muốn rơi lệ, hay thật, chảy cả máu mũi rồi!
"Ai?!" Nhưng vào lúc này, vệ binh tuần tra trong khu phát hiện cô, ánh đèn nhanh chóng quét đến mặt cô.
Ôi, giọng nói này thật quen tai.
Hạ Hoàng Tuyền một tay ôm mũi một tay che mắt quay đầu, nhanh chóng nhận ra người tới: "Lộ Nghị, là anh sao?" Vị này không phải là người tốt bụng đưa tên Thương Bích Lạc kia đi vệ sinh sao?
"Hạ tiểu thư, cô ở đây?" Chiến sĩ với gương mặt hàm hậu nhìn thấy người quen cũng thật vui vẻ.
"Ừm, đúng vậy."
"Cô đang. . ." Lộ Nghị thấy cô gái ngồi quỳ dưới đất, vội vàng đi tới, vừa hay nhìn thấy mặt cô đầy máu liền phát hoảng.
"Việc này sao. . . Là như vậy, vừa rồi tôi tản bộ, kết quả bất cẩn vấp ngã, anh hiểu chứ!"
". . . . . ." Tản bộ. . . . . . Lộ Nghị nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lại nhìn ánh trăng trốn sau tầng mây thật dày trên trời, thiệt tình không biết nên trả lời thế nào.
Hạ Hoàng Tuyền biết mình lấy cớ tệ hết biết, nhưng vấn đề này cô cũng không thể nói là mình nhảy từ tầng ba xuống ngã thành mặt bánh nướng, vì thế liền rời đề tài: "Đúng rồi, sao anh lại ở đây?"
"Hôm nay đến phiên tôi trực ở chỗ này."
Tiếp theo hai người hàn huyên một hồi, bởi vì Lộ Nghị còn phải tuần tra, thấy Hạ Hoàng Tuyền biến mất khỏi hành lang hắn liền xoay người rời đi, sau đó, cô gái tránh ở chỗ tối lén lút ló đầu ra, thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật nguy hiểm thật —— cho nên nói, làm người là phải theo chính đạo!
Lau qua loa máu trên mặt, Hạ Hoàng Tuyền lại đi ra ngoài, nhưng vào lúc này, cô lại nhận được thông báo.
【 Xin mang theo vật phẩm tùy thân. 】
Quả nhiên, vừa rồi không phải ảo giác.
Nhưng vấn đề là, vì sao cô phải mang theo tên khốn Thương Bích Lạc chứ! Cô đi ra ngoài làm chính sự, có thể không mang theo thú cưng tản bộ loanh quanh không?!
【 Xin mang theo vật phẩm tùy thân. 】
". . . . . ." Được rồi, mi thắng rồi.
Hạ Hoàng Tuyền cắn răng, dứt khoát xoay người lên lầu, cũng may chìa khóa ở trong túi quần áo, nếu không cô thật sự sẽ làm mấy người khác tỉnh dậy. Khi lặng lẽ đi vào phòng, cô kinh ngạc phát hiện Thương Bích Lạc không ngủ, không nhắm mắt còn chưa tính, còn. . . Cô không khách khí trợn mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Là tôi, chuyển họng súng ra xa một chút!"
". . . . . ." Thương Bích Lạc im lặng buông súng xuống, giơ về phía cô cũng vô dụng, hắn vô cùng hoài nghi gô ri la lưng sắt như vậy đã sớm đao thương bất nhập, nhưng mà, vừa rồi không phải cô mới đi ra ngoài ư? Sao lại đột nhiên chạy về? Đổi ý rồi hả? Không, không giống. . .
Đang phân vân, cô gái đã chạy đến cạnh giường, vươn tay nhấc hắn lên, mặt âm u uy hiếp: "Anh muốn tự thay quần áo hay muốn tôi thay giúp?"
Thương Bích Lạc nhíu mày: "Cô là. . ."
Lời còn chưa dứt, Hạ Hoàng Tuyền đã nhanh chóng cởi quần ngủ của hắn, lại từ chỗ bụng kéo áo ngủ xuống, Thương Bích Lạc chỉ thấy tay bị nhấc lên, khi hoàn hồn, liền bi kịch chỉ còn quần lót.
"Ôi, không tệ, ngoại trừ bụng, thì ra chỗ này cũng có cơ bắp." Hạ Hoàng Tuyền vỗ vỗ ngực hắn, quăng quần áo ở bên cạnh vào đầu hắn, "Cho anh một phút, nếu không tôi sẽ lại ra tay."
Quả thực là không thể nhịn được nữa, không. . . Còn phải nhịn nữa!
Thương Bích Lạc không nói một lời thay quần áo, rồi sau đó đã bị đối phương một tay xách lên, đúng lúc này, phòng Tô Giác ở đối diện bỗng phát ra tiếng vang, Hạ Hoàng Tuyền chưa bao giờ làm chuyện xấu lúc nửa đêm vô cùng khẩn trương, trực tiếp ôm công chúa thanh niên rồi nhảy xuống từ cửa sổ, vừa rời khỏi cô liền hối hận, sao lại không rút ra bài học chứ? Chính đạo ở nhân gian là tang thương!
May mà lần này không đập mặt xuống đất. Cô vừa thấy may mắn lại vừa tiếc nuối, bởi vì vừa rồi đã âm thầm thề —— lần này nếu lại ngã, dùng bạn boss làm đệm thịt.
"Cô muốn đi đâu?" Thấy cô chạy ra khỏi tiểu khu, boss Thương rốt cuộc không nhịn được hỏi.
"Không biết."
Câu trả lời của Hạ Hoàng Tuyền làm hắn không biết nói gì, cô chỉ cõng hắn chạy lung tung ở phố lớn ngõ nhỏ, thường thường dừng bước lại rồi nhắm mắt, dường như muốn nghe âm thanh gì. Tuy thời gian đã là 10 giờ đêm, nhưng trong thành thị vẫn không vắng vẻ, cho dù là ở thế giới như vậy, tựa hồ vẫn có thứ gọi là sống về đêm, hoặc là nói, đúng là vì ở trong thế giới như vậy, mới càng cần sống về đêm.
Nhưng mọi người trong thành thị này, đã không thể trút giận được từ kiểu sống mơ màng ấy, ngược lại rót phần tức giận này vào trong nắm tay, đấm mạnh về phía người khác, một người lại một người, cứ như vậy hình thành móc xích bi kịch.
"Có!"
Cô gái mở to mắt, trong giọng nói là sự hưng phấn không che giấu được, cô nói một tiếng "Ôm chặt" rồi lập tức chạy đi, lướt qua những ngõ hẻm tĩnh mịch, tiếng đánh nhau phát ra cũng càng truyền vào tai Thương Bích Lạc một cách rõ ràng —— hiện trường đánh lộn? Cô tới đây làm gì?
Không kịp hỏi gì đó, Hạ Hoàng Tuyền đã đặt hắn lên thùng rác ở một bên, nắm trường đao chưa ra khỏi vỏ bên hông rồi vọt vào loạn cục. Song phương đang đấu sức bởi vì kẻ thứ ba là cô tham gia mà hoàn toàn hỗn loạn, một hồi lâu, mọi người mới phản ứng kịp, cô gái chạy tới thấy người liền đánh này rõ ràng không phải giúp đỡ cho một bên nào, vì thế đều đồng thời ngừng tay, hỏi: "Ai?"
"Phụ nữ." Hạ Hoàng Tuyền lắc lắc đầu, quả nhiên không buộc tóc là một sai lầm lớn, lúc đánh nhau dễ dàng bị che mắt.
". . . Cô hoạt động ở đường nào?"
"Chính đạo."
"Cô có mục đích gì?"
"Mục đích?" Hạ Hoàng Tuyền nở nụ cười, tươi cười lướt qua trong giây lát, rồi sau đó mặt cô dần lạnh xuống, "Không cho các người đánh nhau có tính không?"
"Hả?"
Tay phải chậm rãi rút ra trường đao, thân đao di chuyển, vẽ ra một đường cong hoàn hảo, vững vàng chỉ về phía những người đối diện, cô nói: "Từ hôm nay trở đi, thành phố W cấm lén đánh nhau, nếu muốn đánh, chỉ có thể tới tìm tôi."
Một người đàn ông cởi trần đối diện bật cười: "Cô bé, đầu óc có vấn đề sao? Cần anh giúp em chữa không? Anh trai buổi tối rất rảnh. . ."
Lời còn chưa dứt, Hạ Hoàng Tuyền vốn cách xa hắn một mét chẳng biết lúc nào đã đứng bên cạnh hắn, chuôi đao trong tay gõ lên gáy hắn, mọi ngươi chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" nhỏ, người đàn ông đang cười kiêu ngạo bỗng ngã xuống, làm bụi đất bay lên, cô gái không hề khách khí vươn chân giẫm lên lưng hắn, di di, cười lạnh nói: "Còn ai muốn chữa bệnh cho tôi?"
Những người còn lại nhìn chung quanh, trong nháy mắt, song phương vốn đối địch bỗng đạt thành nhận thức chung, đều vung vũ khí trong tay, vọt tới phía cô gái.
Tự tìm đường chết.
—— Đây là đánh giá của người xem nhàn rỗi là Thương Bích Lạc.
Thùng rác phía dưới thật bẩn thật thối làm hắn rất không vui, may mà màn diễn trước mắt cũng không khó coi, bởi vì hắn rốt cuộc ý thức được, phương pháp "giải quyết nguy cơ trong thành thị" của cô gái rốt cuộc là cái gì, đúng là ý nghĩ kỳ lạ đến cực hạn, nhưng mà, người duy nhất có thể đưa nó vào thực tế, có lẽ chỉ có cô mà thôi.
Ánh mắt thanh niên nặng nề, ở trong bóng tối nhìn chăm chú vào cô gái trong đám người, bóng đêm thê lương, ngõ nhỏ hỗn độn, những người đàn ông to lớn tay cầm vũ khi và thiếu nữ vung trường đao, tiếng kêu thảm thiết gần trong gang tấc, tiếng ngã xuống đất và máu tươi thường vẩy ra, hết thảy giống như một bộ phim sống động. Ánh trăng lặng lẽ chiếu trên đầu đao trong tay cô gái, mỗi lần trường đao vung lên đều ánh lên tia sáng lạnh lẽo, động tác này như hòa hợp với nhịp điệu kỳ diệu nào đó, khi giơ tay nhấc chân đều mang mỹ cảm tràn đầy phong cách cổ xưa mà thuần túy, cô quả thực không như đang đánh nhau, ngược lại giống như đang cử hành nghi thức thần bí, mà những người khác, cũng chỉ là tế phẩm dưới sát ý của cô, không hơn.
Rất nhanh, hiện trường chỉ còn lại duy nhất một người đang đứng.
Không hề nghi ngờ, là Hạ Hoàng Tuyền.
Cô nhanh chóng vung đao, trở tay sáp đao vào vỏ, nhưng lúc này, một bàn tay đột nhiên bắt được cổ chân của cô, người đàn ông giãy giụa tức giận hét lên: "Mày dám giết sạch anh em của tao, tao liều mạng với mày. . . A!"
Hạ Hoàng Tuyền treo hung khí đánh ngất đối phương về bên hông, thở dài: "Giết cái gì mà giết, tôi chỉ dùng sống đao đánh mà thôi." Lấy bình dầu hoa hồng bôi vài ngày là khỏi, đừng nói cô hung tàn như vậy chứ?!
Cái gì? Máu tươi vẩy ra tới từ đâu? Máu mũi của cô lúc đánh nhau không cẩn thận bị gió thổi bay, được chứ?!
"Thật không biết nói gì. . ." Hạ Hoàng Tuyền than thở ngẩng đầu, tay chống tường đi về phía Thương Bích Lạc.
Thanh niên nhìn bàn tay đầy máu đang lau mũi của cô, im lặng quay ra chỗ khác, một lát sau lại quay đầu về, đưa một chiếc khăn tay cho cô.
"Không có độc chứ?"
"Không cần thì thôi."
"Dám cất đi tôi đánh chết anh."
". . . . . ."
Trải qua vài lần bắt hụt, Hạ Hoàng Tuyền thuận lợi nhận lấy khăn tay rồi bưng kín mũi, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng không quan tâm thùng rác bẩn hay không, đặt mông ngồi cạnh Thương Bích Lạc, thanh niên chỉ cảm thấy cổ hơi ngứa, thì ra là tóc của cô chạm vào, khi cô thở dốc, sợi tóc hơi chuyển động. Ngón tay hắn khẽ run, chung quy vẫn không động đậy, không có bất cứ động tác gì.
Hạ Hoàng Tuyền vì tình thế bức bách mà ngửa đầu, ánh mắt đuổi theo ánh trăng trên đỉnh đầu, lẳng lặng nhìn hồi lâu, cô đột nhiên vươn tay chọc chọc thanh niên: "Tôi mới phát hiện, ánh trăng đêm nay rất đẹp." Có lẽ là vì ánh trăng, cô bỗng cảm thấy người bên cạnh không đáng ghét đến vậy, ít nhất vẫn có thể tán gẫu bình thường.
Thương Bích Lạc ngẩng đầu, nhìn chăm chú một lát: "Tôi không thấy có gì khác ngày hôm qua."
"Chậc, người đàn ông âm u như anh, có từng thấy thế giới xinh đẹp sao?"
"Ha ha. . ."
"Còn dám cười như vậy tôi liền đánh anh." Cho là cô không biết hắn đang thầm mắng người sao?
"Vừa rồi đánh nhiều người còn chưa đủ?" Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào mặt nghiêng của cô gái, "Còn định đánh bao nhiêu người?"
"Anh biết sao?" Hạ Hoàng Tuyền cũng không kinh ngạc khi người này biết suy nghĩ của cô, "Thế nào? Biện pháp này không sai chứ?"
Đôi môi nhạt màu của thanh niên nói ra lời vô cùng tổn thương sự tự tôn của cô: "Ngu xuẩn hết biết."
". . . Này!"
"Từ phương nam nguy cơ bốn phía chạy trốn, lại bị cầm chân. Bất an, sợ hãi, phẫn nộ, những cảm xúc tiêu cực ấy tràn ngập tâm linh của mỗi người, khi tâm linh không thể bao dung được loại cảm xúc này nữa, mọi người cần phải trút giận, mà con đường tốt nhất là rượu, tình dục và bạo lực, cũng bởi vậy, trật tự của thành thị trở nên hỗn loạn." Thương Bích Lạc lạnh nhạt nói, "Cô lại ngăn cản bọn họ."
【 Thành phố W cấm lén đánh nhau, nếu muốn đánh, chỉ có thể tới tìm tôi. 】
Nói lời như vậy.
Không cho phép đánh nhau, không cho phép trút giận lên những người khác, nếu muốn đánh, mục tiêu chỉ có thể là cô, cô muốn một mình hứng lấy cảm xúc tiêu cực của cả thành thị này sao?
"Cô muốn trở thành kẻ địch của mọi người ư?"
Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên: ". . . Kẻ địch chung của toàn dân sao. . ." Không đến mức chứ? Ba đời tổ tiên của cô đều là bần nông và trung nông, nói như thế nào cũng là gốc rạ đều đỏ [1], cách nói này có phải quá đáng sợ hay không?
[1] Xuất thân ở gia đình bần nông hoặc quân nhân thường được tán thành.
"Kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh." Đợi đến khi người bị cô đánh càng nhiều, "Theo hành động của cô, mọi người vốn đối địch sẽ vứt bỏ hiềm khích mà tụ tập lại, đồng tâm hiệp lực coi cô là kẻ địch, đây là mục đích của cô sao?"
"Hả? Tôi lợi hại đến vậy ư?" Hạ Hoàng Tuyền kinh hãi.
". . . . . ." Thương Bích Lạc cũng cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên, cảm giác hao hết toàn lực lại đánh trúng bông vải là sao chứ?
"Nhưng, dựa theo cách nói của anh, chỉ cần tôi đánh tiếp, thành thị sẽ tốt hơn, là ý này sao?" Hạ Hoàng Tuyền bỗng lên tinh thần, cô cúi đầu bỏ khăn tay ra, đôi mắt tối đen tỏa sáng, "Vậy thì nguy cơ của thành phố W sẽ được giải quyết, đúng không?"
Thanh niên chỉ cảm thấy đau bụng, hắn hít một hơi thật sâu, hỏi: "Rốt cuộc ban đầu cô nghĩ thế nào?"
"Tôi ư?" Cô gái nghiêng đầu, suy xét rồi đáp, "Tôi đã nghĩ, không phải bọn họ thích đánh nhau sao? Tôi liền đánh ngã tất cả những kẻ gây sự, vậy thì bọn họ liền không thể đánh nữa, không phải sao?"
". . . . . ." Thương Bích Lạc xoa trán, thiệt tình không biết nên nói gì mới tốt, đây là cái gọi là trực giác dã thú sao? Nhưng mà, bằng vào bản năng trời xui đất khiến tìm ra phương pháp tốt nhất giải quyết hiện trạng, mà phương pháp này, ngoại trừ cô, không ai có thể dùng.
Nhưng ——
"Anh còn chưa trả lời tôi!"
"Tuy có thể giải quyết, nhưng rất nguy hiểm."
"Tôi không sợ." Hạ Hoàng Tuyền nhảy xuống thùng rác, nhảy vài bước lên phía trước, ngoái đầu nhìn rồi kiêu ngạo đáp, "Đừng xem thường người, tôi rất mạnh!" Cô không phải là kẻ ngốc, đánh không lại có thể chạy, sau đó lại lén chạy về đánh, cho dù tránh ở chỗ tối bắn cung, bằng sức lực của cô cũng có thể bắn ra để xử lý một người. . . Nếu cô có hành động đáng khinh, vậy là do bị Ngôn Tất Hành truyền nhiễm!
Khi cô gái nói chuyện, tóc dài đen nhánh bay trong gió, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, có thể nhìn rõ được vết máu đỏ sẫm trên gương mặt xinh xắn của cô, nụ cười khóe miệng thật thuần túy.
Có lẽ do ánh trăng, Thương Bích Lạc bỗng thấy rung động, có thứ gì đó đã im lặng biến hóa, còn chưa chờ hắn cẩn thận suy xét đây rốt cuộc là gì, cô gái chẳng biết từ lúc nào lại đi tới cạnh hắn, một tay xách hắn lên, nghiêm túc nói: "Cho nên, chúng ta tạm thời bỏ trốn đi!"
". . . Lý do?"
"Không phải anh nói rất nguy hiểm sao? Kế tiếp còn phải đánh nhiều, tin tức của A Giác và Ngôn tiểu ca rất tinh thông, trở về có khi sẽ bị bọn họ giam giữ, cho nên trước khi thành công khiến mọi người đều thù hận, chúng ta không quay về."
"Thực ra một mình cô đi là được." Thật sự không cần phải mang theo hắn, không phải sao?
"Nói cái gì vậy." Hạ Hoàng Tuyền trực tiếp cõng hắn lên, không quay đầu lại nói, "Người ta không thể không có anh, thân ái!" Bằng không hệ thống sẽ ầm ĩ chết được chứ?! Cô không muốn lặp lại kinh nghiệm mặt chạm đất một lần nữa, thật là đáng sợ.
Thương Bích Lạc hiển nhiên không biết suy nghĩ trong lòng cô, hắn chỉ nhíu mày, cảm thụ được cảm giác kỳ quái bỗng đánh úp lại, bởi vì khó hiểu mà buồn phiền gấp bội.
May mà ánh trăng vừa ló ra, bằng thị lực tốt và mượn lực vài lần trên tường, Hạ Hoàng Tuyền linh hoạt xoay người một cái, mắt thấy sẽ hạ xuống, nhưng vào lúc này ——
【 Xin mang theo vật phẩm tùy thân. 】
". . . . . ." Sao lại hãm hại người như vậy chứ!
Tâm loạn, người hoảng hốt, động tác hiển nhiên mất đi sự thăng bằng. Vì thế nhẹ nhàng quỳ một gối xuống đất thảm thiết biến thành lăn một vòng tại chỗ mặt chạm đất. . . Hạ Hoàng Tuyền giãy giụa bò dậy, tay vừa sờ mặt, bỗng muốn rơi lệ, hay thật, chảy cả máu mũi rồi!
"Ai?!" Nhưng vào lúc này, vệ binh tuần tra trong khu phát hiện cô, ánh đèn nhanh chóng quét đến mặt cô.
Ôi, giọng nói này thật quen tai.
Hạ Hoàng Tuyền một tay ôm mũi một tay che mắt quay đầu, nhanh chóng nhận ra người tới: "Lộ Nghị, là anh sao?" Vị này không phải là người tốt bụng đưa tên Thương Bích Lạc kia đi vệ sinh sao?
"Hạ tiểu thư, cô ở đây?" Chiến sĩ với gương mặt hàm hậu nhìn thấy người quen cũng thật vui vẻ.
"Ừm, đúng vậy."
"Cô đang. . ." Lộ Nghị thấy cô gái ngồi quỳ dưới đất, vội vàng đi tới, vừa hay nhìn thấy mặt cô đầy máu liền phát hoảng.
"Việc này sao. . . Là như vậy, vừa rồi tôi tản bộ, kết quả bất cẩn vấp ngã, anh hiểu chứ!"
". . . . . ." Tản bộ. . . . . . Lộ Nghị nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lại nhìn ánh trăng trốn sau tầng mây thật dày trên trời, thiệt tình không biết nên trả lời thế nào.
Hạ Hoàng Tuyền biết mình lấy cớ tệ hết biết, nhưng vấn đề này cô cũng không thể nói là mình nhảy từ tầng ba xuống ngã thành mặt bánh nướng, vì thế liền rời đề tài: "Đúng rồi, sao anh lại ở đây?"
"Hôm nay đến phiên tôi trực ở chỗ này."
Tiếp theo hai người hàn huyên một hồi, bởi vì Lộ Nghị còn phải tuần tra, thấy Hạ Hoàng Tuyền biến mất khỏi hành lang hắn liền xoay người rời đi, sau đó, cô gái tránh ở chỗ tối lén lút ló đầu ra, thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật nguy hiểm thật —— cho nên nói, làm người là phải theo chính đạo!
Lau qua loa máu trên mặt, Hạ Hoàng Tuyền lại đi ra ngoài, nhưng vào lúc này, cô lại nhận được thông báo.
【 Xin mang theo vật phẩm tùy thân. 】
Quả nhiên, vừa rồi không phải ảo giác.
Nhưng vấn đề là, vì sao cô phải mang theo tên khốn Thương Bích Lạc chứ! Cô đi ra ngoài làm chính sự, có thể không mang theo thú cưng tản bộ loanh quanh không?!
【 Xin mang theo vật phẩm tùy thân. 】
". . . . . ." Được rồi, mi thắng rồi.
Hạ Hoàng Tuyền cắn răng, dứt khoát xoay người lên lầu, cũng may chìa khóa ở trong túi quần áo, nếu không cô thật sự sẽ làm mấy người khác tỉnh dậy. Khi lặng lẽ đi vào phòng, cô kinh ngạc phát hiện Thương Bích Lạc không ngủ, không nhắm mắt còn chưa tính, còn. . . Cô không khách khí trợn mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Là tôi, chuyển họng súng ra xa một chút!"
". . . . . ." Thương Bích Lạc im lặng buông súng xuống, giơ về phía cô cũng vô dụng, hắn vô cùng hoài nghi gô ri la lưng sắt như vậy đã sớm đao thương bất nhập, nhưng mà, vừa rồi không phải cô mới đi ra ngoài ư? Sao lại đột nhiên chạy về? Đổi ý rồi hả? Không, không giống. . .
Đang phân vân, cô gái đã chạy đến cạnh giường, vươn tay nhấc hắn lên, mặt âm u uy hiếp: "Anh muốn tự thay quần áo hay muốn tôi thay giúp?"
Thương Bích Lạc nhíu mày: "Cô là. . ."
Lời còn chưa dứt, Hạ Hoàng Tuyền đã nhanh chóng cởi quần ngủ của hắn, lại từ chỗ bụng kéo áo ngủ xuống, Thương Bích Lạc chỉ thấy tay bị nhấc lên, khi hoàn hồn, liền bi kịch chỉ còn quần lót.
"Ôi, không tệ, ngoại trừ bụng, thì ra chỗ này cũng có cơ bắp." Hạ Hoàng Tuyền vỗ vỗ ngực hắn, quăng quần áo ở bên cạnh vào đầu hắn, "Cho anh một phút, nếu không tôi sẽ lại ra tay."
Quả thực là không thể nhịn được nữa, không. . . Còn phải nhịn nữa!
Thương Bích Lạc không nói một lời thay quần áo, rồi sau đó đã bị đối phương một tay xách lên, đúng lúc này, phòng Tô Giác ở đối diện bỗng phát ra tiếng vang, Hạ Hoàng Tuyền chưa bao giờ làm chuyện xấu lúc nửa đêm vô cùng khẩn trương, trực tiếp ôm công chúa thanh niên rồi nhảy xuống từ cửa sổ, vừa rời khỏi cô liền hối hận, sao lại không rút ra bài học chứ? Chính đạo ở nhân gian là tang thương!
May mà lần này không đập mặt xuống đất. Cô vừa thấy may mắn lại vừa tiếc nuối, bởi vì vừa rồi đã âm thầm thề —— lần này nếu lại ngã, dùng bạn boss làm đệm thịt.
"Cô muốn đi đâu?" Thấy cô chạy ra khỏi tiểu khu, boss Thương rốt cuộc không nhịn được hỏi.
"Không biết."
Câu trả lời của Hạ Hoàng Tuyền làm hắn không biết nói gì, cô chỉ cõng hắn chạy lung tung ở phố lớn ngõ nhỏ, thường thường dừng bước lại rồi nhắm mắt, dường như muốn nghe âm thanh gì. Tuy thời gian đã là 10 giờ đêm, nhưng trong thành thị vẫn không vắng vẻ, cho dù là ở thế giới như vậy, tựa hồ vẫn có thứ gọi là sống về đêm, hoặc là nói, đúng là vì ở trong thế giới như vậy, mới càng cần sống về đêm.
Nhưng mọi người trong thành thị này, đã không thể trút giận được từ kiểu sống mơ màng ấy, ngược lại rót phần tức giận này vào trong nắm tay, đấm mạnh về phía người khác, một người lại một người, cứ như vậy hình thành móc xích bi kịch.
"Có!"
Cô gái mở to mắt, trong giọng nói là sự hưng phấn không che giấu được, cô nói một tiếng "Ôm chặt" rồi lập tức chạy đi, lướt qua những ngõ hẻm tĩnh mịch, tiếng đánh nhau phát ra cũng càng truyền vào tai Thương Bích Lạc một cách rõ ràng —— hiện trường đánh lộn? Cô tới đây làm gì?
Không kịp hỏi gì đó, Hạ Hoàng Tuyền đã đặt hắn lên thùng rác ở một bên, nắm trường đao chưa ra khỏi vỏ bên hông rồi vọt vào loạn cục. Song phương đang đấu sức bởi vì kẻ thứ ba là cô tham gia mà hoàn toàn hỗn loạn, một hồi lâu, mọi người mới phản ứng kịp, cô gái chạy tới thấy người liền đánh này rõ ràng không phải giúp đỡ cho một bên nào, vì thế đều đồng thời ngừng tay, hỏi: "Ai?"
"Phụ nữ." Hạ Hoàng Tuyền lắc lắc đầu, quả nhiên không buộc tóc là một sai lầm lớn, lúc đánh nhau dễ dàng bị che mắt.
". . . Cô hoạt động ở đường nào?"
"Chính đạo."
"Cô có mục đích gì?"
"Mục đích?" Hạ Hoàng Tuyền nở nụ cười, tươi cười lướt qua trong giây lát, rồi sau đó mặt cô dần lạnh xuống, "Không cho các người đánh nhau có tính không?"
"Hả?"
Tay phải chậm rãi rút ra trường đao, thân đao di chuyển, vẽ ra một đường cong hoàn hảo, vững vàng chỉ về phía những người đối diện, cô nói: "Từ hôm nay trở đi, thành phố W cấm lén đánh nhau, nếu muốn đánh, chỉ có thể tới tìm tôi."
Một người đàn ông cởi trần đối diện bật cười: "Cô bé, đầu óc có vấn đề sao? Cần anh giúp em chữa không? Anh trai buổi tối rất rảnh. . ."
Lời còn chưa dứt, Hạ Hoàng Tuyền vốn cách xa hắn một mét chẳng biết lúc nào đã đứng bên cạnh hắn, chuôi đao trong tay gõ lên gáy hắn, mọi ngươi chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" nhỏ, người đàn ông đang cười kiêu ngạo bỗng ngã xuống, làm bụi đất bay lên, cô gái không hề khách khí vươn chân giẫm lên lưng hắn, di di, cười lạnh nói: "Còn ai muốn chữa bệnh cho tôi?"
Những người còn lại nhìn chung quanh, trong nháy mắt, song phương vốn đối địch bỗng đạt thành nhận thức chung, đều vung vũ khí trong tay, vọt tới phía cô gái.
Tự tìm đường chết.
—— Đây là đánh giá của người xem nhàn rỗi là Thương Bích Lạc.
Thùng rác phía dưới thật bẩn thật thối làm hắn rất không vui, may mà màn diễn trước mắt cũng không khó coi, bởi vì hắn rốt cuộc ý thức được, phương pháp "giải quyết nguy cơ trong thành thị" của cô gái rốt cuộc là cái gì, đúng là ý nghĩ kỳ lạ đến cực hạn, nhưng mà, người duy nhất có thể đưa nó vào thực tế, có lẽ chỉ có cô mà thôi.
Ánh mắt thanh niên nặng nề, ở trong bóng tối nhìn chăm chú vào cô gái trong đám người, bóng đêm thê lương, ngõ nhỏ hỗn độn, những người đàn ông to lớn tay cầm vũ khi và thiếu nữ vung trường đao, tiếng kêu thảm thiết gần trong gang tấc, tiếng ngã xuống đất và máu tươi thường vẩy ra, hết thảy giống như một bộ phim sống động. Ánh trăng lặng lẽ chiếu trên đầu đao trong tay cô gái, mỗi lần trường đao vung lên đều ánh lên tia sáng lạnh lẽo, động tác này như hòa hợp với nhịp điệu kỳ diệu nào đó, khi giơ tay nhấc chân đều mang mỹ cảm tràn đầy phong cách cổ xưa mà thuần túy, cô quả thực không như đang đánh nhau, ngược lại giống như đang cử hành nghi thức thần bí, mà những người khác, cũng chỉ là tế phẩm dưới sát ý của cô, không hơn.
Rất nhanh, hiện trường chỉ còn lại duy nhất một người đang đứng.
Không hề nghi ngờ, là Hạ Hoàng Tuyền.
Cô nhanh chóng vung đao, trở tay sáp đao vào vỏ, nhưng lúc này, một bàn tay đột nhiên bắt được cổ chân của cô, người đàn ông giãy giụa tức giận hét lên: "Mày dám giết sạch anh em của tao, tao liều mạng với mày. . . A!"
Hạ Hoàng Tuyền treo hung khí đánh ngất đối phương về bên hông, thở dài: "Giết cái gì mà giết, tôi chỉ dùng sống đao đánh mà thôi." Lấy bình dầu hoa hồng bôi vài ngày là khỏi, đừng nói cô hung tàn như vậy chứ?!
Cái gì? Máu tươi vẩy ra tới từ đâu? Máu mũi của cô lúc đánh nhau không cẩn thận bị gió thổi bay, được chứ?!
"Thật không biết nói gì. . ." Hạ Hoàng Tuyền than thở ngẩng đầu, tay chống tường đi về phía Thương Bích Lạc.
Thanh niên nhìn bàn tay đầy máu đang lau mũi của cô, im lặng quay ra chỗ khác, một lát sau lại quay đầu về, đưa một chiếc khăn tay cho cô.
"Không có độc chứ?"
"Không cần thì thôi."
"Dám cất đi tôi đánh chết anh."
". . . . . ."
Trải qua vài lần bắt hụt, Hạ Hoàng Tuyền thuận lợi nhận lấy khăn tay rồi bưng kín mũi, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng không quan tâm thùng rác bẩn hay không, đặt mông ngồi cạnh Thương Bích Lạc, thanh niên chỉ cảm thấy cổ hơi ngứa, thì ra là tóc của cô chạm vào, khi cô thở dốc, sợi tóc hơi chuyển động. Ngón tay hắn khẽ run, chung quy vẫn không động đậy, không có bất cứ động tác gì.
Hạ Hoàng Tuyền vì tình thế bức bách mà ngửa đầu, ánh mắt đuổi theo ánh trăng trên đỉnh đầu, lẳng lặng nhìn hồi lâu, cô đột nhiên vươn tay chọc chọc thanh niên: "Tôi mới phát hiện, ánh trăng đêm nay rất đẹp." Có lẽ là vì ánh trăng, cô bỗng cảm thấy người bên cạnh không đáng ghét đến vậy, ít nhất vẫn có thể tán gẫu bình thường.
Thương Bích Lạc ngẩng đầu, nhìn chăm chú một lát: "Tôi không thấy có gì khác ngày hôm qua."
"Chậc, người đàn ông âm u như anh, có từng thấy thế giới xinh đẹp sao?"
"Ha ha. . ."
"Còn dám cười như vậy tôi liền đánh anh." Cho là cô không biết hắn đang thầm mắng người sao?
"Vừa rồi đánh nhiều người còn chưa đủ?" Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào mặt nghiêng của cô gái, "Còn định đánh bao nhiêu người?"
"Anh biết sao?" Hạ Hoàng Tuyền cũng không kinh ngạc khi người này biết suy nghĩ của cô, "Thế nào? Biện pháp này không sai chứ?"
Đôi môi nhạt màu của thanh niên nói ra lời vô cùng tổn thương sự tự tôn của cô: "Ngu xuẩn hết biết."
". . . Này!"
"Từ phương nam nguy cơ bốn phía chạy trốn, lại bị cầm chân. Bất an, sợ hãi, phẫn nộ, những cảm xúc tiêu cực ấy tràn ngập tâm linh của mỗi người, khi tâm linh không thể bao dung được loại cảm xúc này nữa, mọi người cần phải trút giận, mà con đường tốt nhất là rượu, tình dục và bạo lực, cũng bởi vậy, trật tự của thành thị trở nên hỗn loạn." Thương Bích Lạc lạnh nhạt nói, "Cô lại ngăn cản bọn họ."
【 Thành phố W cấm lén đánh nhau, nếu muốn đánh, chỉ có thể tới tìm tôi. 】
Nói lời như vậy.
Không cho phép đánh nhau, không cho phép trút giận lên những người khác, nếu muốn đánh, mục tiêu chỉ có thể là cô, cô muốn một mình hứng lấy cảm xúc tiêu cực của cả thành thị này sao?
"Cô muốn trở thành kẻ địch của mọi người ư?"
Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên: ". . . Kẻ địch chung của toàn dân sao. . ." Không đến mức chứ? Ba đời tổ tiên của cô đều là bần nông và trung nông, nói như thế nào cũng là gốc rạ đều đỏ [1], cách nói này có phải quá đáng sợ hay không?
[1] Xuất thân ở gia đình bần nông hoặc quân nhân thường được tán thành.
"Kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh." Đợi đến khi người bị cô đánh càng nhiều, "Theo hành động của cô, mọi người vốn đối địch sẽ vứt bỏ hiềm khích mà tụ tập lại, đồng tâm hiệp lực coi cô là kẻ địch, đây là mục đích của cô sao?"
"Hả? Tôi lợi hại đến vậy ư?" Hạ Hoàng Tuyền kinh hãi.
". . . . . ." Thương Bích Lạc cũng cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên, cảm giác hao hết toàn lực lại đánh trúng bông vải là sao chứ?
"Nhưng, dựa theo cách nói của anh, chỉ cần tôi đánh tiếp, thành thị sẽ tốt hơn, là ý này sao?" Hạ Hoàng Tuyền bỗng lên tinh thần, cô cúi đầu bỏ khăn tay ra, đôi mắt tối đen tỏa sáng, "Vậy thì nguy cơ của thành phố W sẽ được giải quyết, đúng không?"
Thanh niên chỉ cảm thấy đau bụng, hắn hít một hơi thật sâu, hỏi: "Rốt cuộc ban đầu cô nghĩ thế nào?"
"Tôi ư?" Cô gái nghiêng đầu, suy xét rồi đáp, "Tôi đã nghĩ, không phải bọn họ thích đánh nhau sao? Tôi liền đánh ngã tất cả những kẻ gây sự, vậy thì bọn họ liền không thể đánh nữa, không phải sao?"
". . . . . ." Thương Bích Lạc xoa trán, thiệt tình không biết nên nói gì mới tốt, đây là cái gọi là trực giác dã thú sao? Nhưng mà, bằng vào bản năng trời xui đất khiến tìm ra phương pháp tốt nhất giải quyết hiện trạng, mà phương pháp này, ngoại trừ cô, không ai có thể dùng.
Nhưng ——
"Anh còn chưa trả lời tôi!"
"Tuy có thể giải quyết, nhưng rất nguy hiểm."
"Tôi không sợ." Hạ Hoàng Tuyền nhảy xuống thùng rác, nhảy vài bước lên phía trước, ngoái đầu nhìn rồi kiêu ngạo đáp, "Đừng xem thường người, tôi rất mạnh!" Cô không phải là kẻ ngốc, đánh không lại có thể chạy, sau đó lại lén chạy về đánh, cho dù tránh ở chỗ tối bắn cung, bằng sức lực của cô cũng có thể bắn ra để xử lý một người. . . Nếu cô có hành động đáng khinh, vậy là do bị Ngôn Tất Hành truyền nhiễm!
Khi cô gái nói chuyện, tóc dài đen nhánh bay trong gió, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, có thể nhìn rõ được vết máu đỏ sẫm trên gương mặt xinh xắn của cô, nụ cười khóe miệng thật thuần túy.
Có lẽ do ánh trăng, Thương Bích Lạc bỗng thấy rung động, có thứ gì đó đã im lặng biến hóa, còn chưa chờ hắn cẩn thận suy xét đây rốt cuộc là gì, cô gái chẳng biết từ lúc nào lại đi tới cạnh hắn, một tay xách hắn lên, nghiêm túc nói: "Cho nên, chúng ta tạm thời bỏ trốn đi!"
". . . Lý do?"
"Không phải anh nói rất nguy hiểm sao? Kế tiếp còn phải đánh nhiều, tin tức của A Giác và Ngôn tiểu ca rất tinh thông, trở về có khi sẽ bị bọn họ giam giữ, cho nên trước khi thành công khiến mọi người đều thù hận, chúng ta không quay về."
"Thực ra một mình cô đi là được." Thật sự không cần phải mang theo hắn, không phải sao?
"Nói cái gì vậy." Hạ Hoàng Tuyền trực tiếp cõng hắn lên, không quay đầu lại nói, "Người ta không thể không có anh, thân ái!" Bằng không hệ thống sẽ ầm ĩ chết được chứ?! Cô không muốn lặp lại kinh nghiệm mặt chạm đất một lần nữa, thật là đáng sợ.
Thương Bích Lạc hiển nhiên không biết suy nghĩ trong lòng cô, hắn chỉ nhíu mày, cảm thụ được cảm giác kỳ quái bỗng đánh úp lại, bởi vì khó hiểu mà buồn phiền gấp bội.
Tác giả :
Tam Thiên Lưu Ly