[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt
Chương 25: Tỉnh ngộ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gin ở Italy thật ra có một chỗ ở ‘hợp pháp’, một căn biệt thự hai tầng trên đỉnh núi, bởi vì các gia đình sống bên trong khu biệt thự không giàu sang thì cũng cao quý, thế nên hệ thống bảo an mới vô cùng nghiêm mật, nếu như chủ nhà đã yêu cầu thì chủ xây ngôi biệt thự sẽ đúng giờ điều người đến quét tước nhà cửa, diệt sạch cỏ dại.
Vì lẽ đó chờ ba người Shinichi đến được chỗ căn biệt thự trên đỉnh ngọn núi, bên trong đều đã được quét dọn sạch sẽ, bao gồm cả phòng ngủ chính cùng năm gian phòng còn lại cũng đã được bố trí thỏa đáng.
Nửa giờ sau, Vermouth, Chianti cùng Korn ba người lần lượt chạy tới biệt thự trên đỉnh núi.
“Cool Guy, bé cưng đáng yêu, để chị gái này ôm một chút nào.” Vermouth vừa mới vào nhà liền chạy về phía Shinichi, cho cậu một cái ôm lớn ấm áp.
Trên trán Shinichi trượt xuống ba vạch hắc tuyến, Vermouth đột nhiên múa may quay cuồng là có chuyện gì?
“Vermouth.” Lời Gin nói rất nhẹ, nhưng không người nào có thể cưỡng lại được sự uy hiếp.
“Gin, tính ghen tuông của anh quá ghê gớm rồi đó, không được tôi ôm ấp nên mới tiếc nuối như vậy sao?” Vermouth làm bộ dáng cũng phải cho Gin một cái ôm, kết quả bị Gin cầm chiếc Beretta M92F mới ra lò dí thẳng chỗ trán.
“Ta đối với bà già không có hứng thú.” Gin chậm rãi nói.
Shinichi lập tức nghĩ đến vấn đề ‘thanh xuân’ Gin nói lúc trước, sở thích của Gin chính là mấy thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi sao?
“Ôi chao, đúng là người đàn ông vô tình mà.” Vermouth hướng về phía Gin ném tới một ánh mắt đủ loại phong tình, quan hệ của Gin cùng tiểu quỷ xem ra phát triển không tệ, bây giờ chưa được bao lâu mà Tiểu Bạch Thỏ đã bị thợ săn đặt ở bên trong vòng bảo hộ rồi?
Gin nhắm mắt lại, một hồi lâu sau lại mở ra nói: “Cách tiểu quỷ xa một chút, em ấy cũng chán ghét bà già.”
“......” Shinichi cảm giác mình so với Đậu Nga còn oan khuất hơn, cậu không hề nói như vậy có được không?
Chianti nguyên bản đang nằm ở trên sô pha gặm khoai lang sau khi nghe vậy liền trở mình một cái lật người lên, nằm nhoài tựa cằm lên lưng ghế, tán thưởng nói: “Tiểu quỷ, tôi thích cậu rồi đấy.”
Kẻ thù của kẻ thù thì chính là bằng hữu, Chianti đối với người cùng đối nghịch với Vermouth đều có hảo cảm.
Korn ngồi bên cạnh Chianti thu dọn vũ khí, môi hơi nhếch lên tạo nên một kẽ hở, vẻ mặt bên ngoài xuất hiện chút biến hóa che giấu hơi thở nguy hiểm.
Shinichi cào cào tóc, cậu có chút không hiểu tình huống bây giờ, cảm giác không sao giải thích được cách để thu hoạch cho dù là một thành viên Tổ chức Áo đen sao cho thật tốt, Vodka vẫn luôn gọi cậu là đại tẩu đã khiến cậu rất phiền não rồi.
“Tiểu quỷ, mau đến ngồi bên cạnh tôi.” Gin vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, vẻ mặt lười biếng mà nguy hiểm.
Shinichi không dám chống đối, sờ sờ mũi rồi ngồi xuống bên cạnh Gin.
Gin vô cùng tự nhiên nắm chặt tay Shinichi, hắn chỉ mặc độc một áo sơ mi trắng, măng sét áo kéo lên để lộ ra làn da trắng nõn, tuyệt đẹp như được đặt trong cửa hàng mỹ nghệ.
Shinichi nghiêng đầu nhìn về phía Gin, Gin ngồi ở sô pha, hai chân thon dài giao nhau gác lên trên chiếc bàn con, mũ trên đỉnh đầu che hơn phân nửa khuôn mặt.
Gin cuối cùng có biết được hàm nghĩa đích thực của việc nắm tay hay không? Hay là do thói quen biến thành tự nhiên? Từ trên mặt Gin, Shinichi không nhìn ra được bất cứ dấu vết gì.
“Đại tẩu, Popcorn nè.” Vodka ôm hai hộp Popcorn từ phòng bếp đi ra, vội vội vàng vàng hướng lồng ngực của Shinichi nhét vào một hộp, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vermouth cướp cái remote.
Vermouth tránh thoát khỏi bàn tay Vodka đang đưa tới, giơ chân đá đá chân Vodka, ghét bỏ nói, “Con mèo béo ú kia anh nhìn hơn vạn lần rồi, nghĩ rằng chỉ cần có móng vuốt mèo là có thể hoành hành thế giới à?”
“Vermouth, nó không phải là mèo béo ú, nó gọi là Garfield (1).” Vodka mở to hai mắt nhìn về phía Vermouth, mặt nhăn nhó như chiếc bánh lớn dính giấy thấm dầu.
Vermouth không để ý tới Vodka, đưa tay cởi hết dây cột tóc rồi ném qua một bên, mái tóc quăn ngay lập tức buông trên vai, ả lại mở ra vài cúc áo ở cổ, lộ ra vòm cổ trắng ngần cùng xương quai xanh đẹp đẽ, nếu như không nhìn tuổi tác xác thực có thể xứng danh là một đại mỹ nhân.
Chianti khinh thường rên khẽ một tiếng, trong đôi mắt mang theo địch ý nói: “Korn, anh không phải cũng nghĩ là so với người nào đó tự cho là phim thì Garfield chính là thiên sứ nhỉ?.”
“Genesis – Gene Rhapsody (2).” Korn bỏ vũ khí xuống, ngả đầu về phía sau nhẹ nhàng dựa vào trên ghế sô pha. Y rõ ràng không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi của hai người phụ nữ, sáng suốt chọn một bộ phim khác.
“Chính là bộ phim ‘một ngày nào đó ta có thể đem thế giới trước khi ta sinh ra trở lại, tạo ra thế giới của ta’? Cái gì mà chết đi, sinh ra, lại chết đi, lại sinh ra nữa hả? Korn, tôi chưa bao giờ biết anh lại là con người nghệ sĩ như vậy đấy.” Vermouth bất đắc dĩ thả lỏng bàn tay, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nghi vấn.
“Ả đàn bà này! Đã sớm nhìn ngươi không hợp mắt, có phải là muốn chuẩn bị đánh nhau không hả?!” Chianti một mực ghi hận Vermouth đối với Calvados đã từng làm ra chuyện, vô luận như thế nào cũng không có cách tiêu tan. Vì lẽ đó bất luận Vermouth nói cái gì, Chianti đều rất phản cảm.
“Ngày hôm nay bầu không khí tốt như vậy, nên xem chút tức giận như một cuộn phim đi, tỷ như phim kinh dị cấp 1.” Vermouth trước sau như một xem lời nói của Chianti như gió thổi bên tai, Chianti còn chưa đủ uy hiếp đến vị trí của ả, sẽ không dám động thủ với ả đâu.
Trong lồng ngực Chianti nỗi tức giận trải khắp nơi, cuối cùng vẫn nín giận hô: “Le Caravage (3).”
“Đại ca, mèo Garfield.” Vodka hướng về phía Gin, giảo hoạt tìm kiếm Gin trợ giúp.
“Mèo Garfield.” Thanh âm hung hăng của Gin vang lên, khóe miệng nhàn nhạt ý cười chế nhạo.
Shinichi trầm mặc nhìn mọi người một lúc, e sợ nghĩ thầm Vodka cùng Gin quan hệ hẳn là thân mật nhất, Chianti tính cách táo bạo, cùng Vermouth có mâu thuẫn, mà Korn không thấy nói chuyện, đại đa số đều trầm mặc, nhưng Vermouth lại vẫn khiến người ta không hiểu được.
“Ngày hôm nay xem phim?” Khóe môi Shinichi giật giật, nhỏ giọng nói.
“Theo quy tắc hoạt động.” Cánh môi Gin hướng về một bên vẽ ra một độ cong xinh đẹp, trong giọng nói hờ hững nói lên hắn đối với loại hoạt động này không có hứng thú.
“Đại tẩu, trong tổ chức có quy định buổi tối mỗi tháng thứ hai và thứ bảy thành viên tổ chức phải tụ tập cùng một chỗ mở tiệc liên hoan.” Không cam lòng bị bỏ rơi Vodka liền nhảy vào giải thích cho Shinichi nghe, giống như một thanh niên trai trẻ mới kết giao bạn gái.
Vermouth ghét bỏ nhìn Vodka: “Vodka, vợ chồng nhà người ta đang tán gẫu, anh xen mồm vô làm cái gì?”
Vodka xin lỗi gãi gãi đầu,xoay người ôm Popcorn gặm liên tục, cùng mèo Garfield đang cuồng ăn đồ ăn vặt trong TV giống nhau như đúc.
Trên mặt Shinichi hiện ra một nụ cười ôn nhu mà bao dung, cậu đột nhiên cảm thấy cuộc sống của thành viên Tổ chức Áo đen kỳ thực cùng với những người bình thường khác không hề có sự khác biệt, cũng sẽ có lúc vui cười ồn ào, thương tâm khổ sở, có yêu thích căm ghét của bản thân, cũng có quy tắc phải tuân thủ, cùng với người và sự vật không thể vượt qua. Nếu như bỏ qua thân phận của bọn họ, người đang ngồi bao quanh Gin cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Như vậy cậu thì sao đây? Ở bên ngoài nơi phù phiếm này, bên trong thế giới đã bị nhúng tràm, cậu đến cùng là đóng vai trò gì đây? Cậu sẽ bởi vì bước vào thế giới này mà điêu tàn hay là phát triển chứ?
Shinichi nhớ tới Vodka nói từ ‘thích’ kia, cậu thích Gin sao? Không, cậu và Ran lúc đó mới gọi là thích, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau, từ lâu đã không thể rời bỏ lẫn nhau, Gin chỉ như một vị khách qua đường mà thôi, có thể sáng lúc này nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ biến mất, chờ Gin chơi chán cậu, tất cả sẽ khôi phục lại quỹ đạo ban đầu.
Shinichi rơi vào trong suy tư của chính mình, ánh mắt Gin chiếu thẳng vào màn hình TV, nhưng vẫn có cảm giác giống như hắn đang ôm lấy vai Shinichi, để Shinichi hơi nhích thân thể tựa vào bả vai của hắn.
Tình cảnh này bị tầm mắt bốn người khác bắt được, Vermouth tóm chặt lỗ tai Vodka đang không ngừng nhìn lén, lôi kéo y rồi rời khỏi chỗ ngồi. Chianti mặt đầy bất mãn, Korn yên lặng ôm bờ vai ả cũng đem người mang đi.
Đèn lớn trong phòng khách bị Vermouth lúc lên cầu thang tiện tay đóng, màn hình TV tỏa ra ánh sáng rõ ràng rơi trên người bọn họ, chỉ còn lại hai người bên trong đại sảnh nên tiếng nói chuyện một mình của Garfield cực kỳ lớn tiếng.
Gin chẳng biết từ lúc nào đã đem tầm mắt từ trên màn hình dời đi, hắn chăm chú nhìn tròng mắt Shinichi, bên trong ẩn giấu ánh nhìn mờ mịt, giãy dụa cùng trầm luân.
Gin cười châm biếm, ngón tay thon dài đẩy ra tóc mái che mất đôi mắt Shinichi, nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt cậu.
Gin đột nhiên xuất hiện cử chỉ thương tiếc khiến Shinichi khẩn trương, cậu tóm lấy bàn tay Gin, muốn ngăn cản động tác đối phương, thế nhưng sức mạnh trên tay Gin căn bản không phải chỉ mình Shinichi là có thể chống lại, nếu như lúc này có người ngoài tồn tại, người kia thấy được hình ảnh chính là Shinichi nắm lấy tay Gin đang vuốt ve theo đôi mắt của mình, cả hô hấp đều mang theo tia ám muội.
Dần dần Shinichi bắt đầu hưởng thụ sự đụng chạm nhẹ nhàng này, nhịp hô hấp cũng trở nên chầm chậm có thứ tự.
Gin nhìn đôi mắt Shinichi, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu quỷ, đang suy nghĩ gì?”
“Bên trong đôi mắt của anh không có tôi.” Shinichi ở khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh sẫm của Gin, không biết ảo giác là đúng hay sai mà cậu không thể nhìn thấy được hình dáng của bản thân bên trong ánh mắt Gin.
“Có thể bị tôi xem ở trong mắt, chỉ có con mồi đang chờ làm thịt.” Miệng lưỡi Gin dưới con mắt của Shinichi, cùng vẻ mặt lạnh lẽo của hắn đều không giống, nụ hôn của hắn đều ấm áp, mang theo cảm giác khiến người ta an tâm.
Shinichi biết rõ ràng là không nên, nhưng vẫn lưu luyến loại cảm giác ấm áp này, cậu đem đầu gối trên đùi Gin, duỗi thẳng cơ thể mới từ dưới ngước lên nhìn Gin, không bận tâm chuyện hai người tiếp xúc có quá mức thân mật hay không.
“Anh đã từng yêu người nào chưa?” Shinichi nhìn Gin, bỗng nhiên dâng lên một luồng dục vọng muốn biết, cậu và người khác so ra ở trong lòng Gin đến cùng có khác chỗ nào hay không.
Gin không lập tức đáp lại, chỉ thấy hắn từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá cùng bật lửa đốt một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay ngắm, ánh lửa nhỏ chậm rãi thiêu cháy điếu thuốc lá, khói thuốc trắng tỏa ra một chút liền biến thành màu xám tro tàn, sau đó Gin gảy một hồi, tàn thuốc rớt xuống, thoáng qua đã không thấy tăm hơi.
Gin tựa hồ đang trầm tư, tuy rằng Shinichi nhìn kỹ thần sắc lãnh đạm này của hắn nhưng vẫn không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Không có, tôi sẽ không yêu bất luận người nào.” Gin bóp tắt điếu thuốc lá, đẩy Shinichi ra rồi đứng lên, chầm chậm mà tao nhã đi lên lầu, hắn sẽ không yêu bất luận người nào, bởi vì hắn hoàn toàn không cần thứ ‘ái tình’ này.
Shinichi ngồi yên ở trên ghế, trên màn hình TV Garfield nhìn thấy Odie đang ngồi ở vị trí của nó, liền vươn mình nhảy lên một cái, đem Odie đá xuống ghế đoạt lại vị trí của chính mình.
Bộ phim vừa mới bắt đầu, nhưng người xem phim từ lâu đã sớm tan cuộc.
Sáng ngày thứ hai, quản gia biệt thự từ sáng sớm đã làm xong bữa sáng, Shinichi không thể không chống mí mắt leo xuống lâu, cùng mọi người dùng bữa sáng.
Bữa sáng là bò bít tết kiểu tây phương, Shinichi tùy ý chầm chậm uống ly sữa bò, cậu đối với bữa ăn này không có hứng thú.
Gin ngồi ở vị trí chủ vị thuần thục giữ dao nĩa màu bạc cắt đồ ăn, mỗi một lần đều chuẩn xác trực tiếp, liền chặt đứt gân thịt, không tiêu hao thêm một phần khí lực nào.
Gin đối xử với đồ ăn, tựa hồ cũng chăm chú như đối đãi với chính mình.
Shinichi bực mình, cố ý dùng sức sử dụng dao kim loại cắt bò bít tết, dao làm bằng bạc quét qua đĩa nhỏ cũng làm bằng bạc gây ra tiếng vang bất nhã, dẫn tới việc những người khác vốn là đang ăn điểm tâm đều giương mắt nhìn về phía cậu.
Vermouth liếc mắt nhìn hai phía, sau đó lĩnh ngộ cười nói: “Hai cái miệng nhỏ giận dỗi rồi hả?”
“Không có.” Shinichi kỳ thực cũng không biết mình bực mình cái gì, cậu không nên vì việc Gin nói không thích người nào mà tức giận, bởi vì người cậu thích hẳn là Ran. Cậu cũng không nên vì Gin không đặt cậu ở đáy mắt mà tức giận, bởi vì bị Gin quan tâm liền không khác gì chuẩn bị chết.
Những điều này cũng không phải lý do, như vậy cậu có tư cách gì để tức giận chứ? Cậu siết chặt nơi vị trí tim mình, gần đây khi nghĩ về Gin trái tim đều bất giác đập rất nhanh, đều sẽ bất giác mà suy nghĩ đến chuyện liên quan tới hắn, bởi vì nghĩ quá nhiều cho nên mới sinh ra cảm giác hậm hực sao?
Gin đặt dĩa xuống, rồi cầm lấy khăn ăn lau lau khóe miệng một hồi, sau đó hai tay nắm lấy nhau, lẳng lặng quan sát Shinichi ngồi ở đối diện chính mình.
Shinichi bị bầu không khí nghiêm túc này lây nhiễm, bất giác duỗi thẳng thắt lưng.
“Kudo Shinichi, quân cờ không thể vọng tưởng ảnh hưởng tới người chơi cờ, quy tắc sinh tồn bên trong thế giới của tôi chính là như vậy, coi như là em cũng không thể ngông cuồng can thiệp.” Cặp mắt màu xanh sẫm của Gin như rắn độc đang lè lưỡi, vững vàng tập trung vào Shinichi, tâm tư của tên tiểu quỷ trước mắt này chính cậu không cách nào chắc chắn, nhưng hắn từ lâu đã hiểu rõ rất rõ. Đây là lần đầu tiên hắn chính thức gọi tên tiểu quỷ, là cảnh cáo mà cũng là nhắc nhở.
Lời Gin nói như sấm bên tai, đầu Shinichi giống như bị giáng một đòn nghiêm trọng, nhất thời khiến cậu minh bạch chính mình đến tột cùng xoắn xuýt cái gì, cậu quả nhiên... Quả nhiên... Thật sự thích Gin!
Bởi vì thích cho nên mới quan tâm Gin có để ý đến bản thân hay không, bởi vì thích cho nên khi biết Gin không thích người nào mới trở nên phiền muộn thương tâm, cậu ở trên sân khấu màu trắng lại sợ màu đen làm dơ chính mình, khát cầu, chống lại, cuối cùng lại rơi vào mê man, nói thẳng chính mình từ lúc nào đã bất giác khát cầu vị trí trong lòng Gin, cho dù có ngăn cản chính mình không hãm sâu, bản thân không ngừng phủ định, nhưng lại điên cuồng muốn thay đổi Gin, muốn hắn đến cứu rỗi cậu.
Nhưng nếu như người cậu thích là Gin, như vậy Ran phải coi là gì đây? Cậu và Ran quen nhau nhiều năm như vậy, so với người thân còn muốn thân hơn, sau khi thân thể biến nhỏ nguyện vọng lớn nhất của cậu chính là biến trở về hình dáng lúc trước, trở lại bên người Ran, nước mắt của Ran, Ran tuyệt vọng kêu gào đều làm cậu đau đến thấu tim gan, cậu không nên cũng không thể vứt bỏ Ran.
Shinichi đẩy ghế tựa ra, chầm chậm rời khỏi bàn ăn, cậu cần một nơi nào đó yên tĩnh suy nghĩ một chút.
“Gin, chơi bắt nạt bạn nhỏ vui lắm sao?” Ngón tay Vermouth hơi chạm môi mình, cực kỳ hứng thú nhìn cảnh này.
“Món đồ chơi còn chưa hỏng, người chủ nhân ta đây có nghĩa vụ nhắc nhở.” Lông mày Gin hơi nhăn, trên khuôn mặt anh tuấn mơ hồ hiện lên một tia âm u.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Sorry mọi người vì đã up truyện trễ nha ^^
(1) Mèo Garfield:
(2) Genesis – Gene Rhapsody: là một bộ phim của Thổ Nhĩ Kỳ nói về quá trình sản sinh ra thế giới, vạn vật.
(3) Le Caravage: là một họa sĩ người Milan.
Gin ở Italy thật ra có một chỗ ở ‘hợp pháp’, một căn biệt thự hai tầng trên đỉnh núi, bởi vì các gia đình sống bên trong khu biệt thự không giàu sang thì cũng cao quý, thế nên hệ thống bảo an mới vô cùng nghiêm mật, nếu như chủ nhà đã yêu cầu thì chủ xây ngôi biệt thự sẽ đúng giờ điều người đến quét tước nhà cửa, diệt sạch cỏ dại.
Vì lẽ đó chờ ba người Shinichi đến được chỗ căn biệt thự trên đỉnh ngọn núi, bên trong đều đã được quét dọn sạch sẽ, bao gồm cả phòng ngủ chính cùng năm gian phòng còn lại cũng đã được bố trí thỏa đáng.
Nửa giờ sau, Vermouth, Chianti cùng Korn ba người lần lượt chạy tới biệt thự trên đỉnh núi.
“Cool Guy, bé cưng đáng yêu, để chị gái này ôm một chút nào.” Vermouth vừa mới vào nhà liền chạy về phía Shinichi, cho cậu một cái ôm lớn ấm áp.
Trên trán Shinichi trượt xuống ba vạch hắc tuyến, Vermouth đột nhiên múa may quay cuồng là có chuyện gì?
“Vermouth.” Lời Gin nói rất nhẹ, nhưng không người nào có thể cưỡng lại được sự uy hiếp.
“Gin, tính ghen tuông của anh quá ghê gớm rồi đó, không được tôi ôm ấp nên mới tiếc nuối như vậy sao?” Vermouth làm bộ dáng cũng phải cho Gin một cái ôm, kết quả bị Gin cầm chiếc Beretta M92F mới ra lò dí thẳng chỗ trán.
“Ta đối với bà già không có hứng thú.” Gin chậm rãi nói.
Shinichi lập tức nghĩ đến vấn đề ‘thanh xuân’ Gin nói lúc trước, sở thích của Gin chính là mấy thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi sao?
“Ôi chao, đúng là người đàn ông vô tình mà.” Vermouth hướng về phía Gin ném tới một ánh mắt đủ loại phong tình, quan hệ của Gin cùng tiểu quỷ xem ra phát triển không tệ, bây giờ chưa được bao lâu mà Tiểu Bạch Thỏ đã bị thợ săn đặt ở bên trong vòng bảo hộ rồi?
Gin nhắm mắt lại, một hồi lâu sau lại mở ra nói: “Cách tiểu quỷ xa một chút, em ấy cũng chán ghét bà già.”
“......” Shinichi cảm giác mình so với Đậu Nga còn oan khuất hơn, cậu không hề nói như vậy có được không?
Chianti nguyên bản đang nằm ở trên sô pha gặm khoai lang sau khi nghe vậy liền trở mình một cái lật người lên, nằm nhoài tựa cằm lên lưng ghế, tán thưởng nói: “Tiểu quỷ, tôi thích cậu rồi đấy.”
Kẻ thù của kẻ thù thì chính là bằng hữu, Chianti đối với người cùng đối nghịch với Vermouth đều có hảo cảm.
Korn ngồi bên cạnh Chianti thu dọn vũ khí, môi hơi nhếch lên tạo nên một kẽ hở, vẻ mặt bên ngoài xuất hiện chút biến hóa che giấu hơi thở nguy hiểm.
Shinichi cào cào tóc, cậu có chút không hiểu tình huống bây giờ, cảm giác không sao giải thích được cách để thu hoạch cho dù là một thành viên Tổ chức Áo đen sao cho thật tốt, Vodka vẫn luôn gọi cậu là đại tẩu đã khiến cậu rất phiền não rồi.
“Tiểu quỷ, mau đến ngồi bên cạnh tôi.” Gin vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, vẻ mặt lười biếng mà nguy hiểm.
Shinichi không dám chống đối, sờ sờ mũi rồi ngồi xuống bên cạnh Gin.
Gin vô cùng tự nhiên nắm chặt tay Shinichi, hắn chỉ mặc độc một áo sơ mi trắng, măng sét áo kéo lên để lộ ra làn da trắng nõn, tuyệt đẹp như được đặt trong cửa hàng mỹ nghệ.
Shinichi nghiêng đầu nhìn về phía Gin, Gin ngồi ở sô pha, hai chân thon dài giao nhau gác lên trên chiếc bàn con, mũ trên đỉnh đầu che hơn phân nửa khuôn mặt.
Gin cuối cùng có biết được hàm nghĩa đích thực của việc nắm tay hay không? Hay là do thói quen biến thành tự nhiên? Từ trên mặt Gin, Shinichi không nhìn ra được bất cứ dấu vết gì.
“Đại tẩu, Popcorn nè.” Vodka ôm hai hộp Popcorn từ phòng bếp đi ra, vội vội vàng vàng hướng lồng ngực của Shinichi nhét vào một hộp, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vermouth cướp cái remote.
Vermouth tránh thoát khỏi bàn tay Vodka đang đưa tới, giơ chân đá đá chân Vodka, ghét bỏ nói, “Con mèo béo ú kia anh nhìn hơn vạn lần rồi, nghĩ rằng chỉ cần có móng vuốt mèo là có thể hoành hành thế giới à?”
“Vermouth, nó không phải là mèo béo ú, nó gọi là Garfield (1).” Vodka mở to hai mắt nhìn về phía Vermouth, mặt nhăn nhó như chiếc bánh lớn dính giấy thấm dầu.
Vermouth không để ý tới Vodka, đưa tay cởi hết dây cột tóc rồi ném qua một bên, mái tóc quăn ngay lập tức buông trên vai, ả lại mở ra vài cúc áo ở cổ, lộ ra vòm cổ trắng ngần cùng xương quai xanh đẹp đẽ, nếu như không nhìn tuổi tác xác thực có thể xứng danh là một đại mỹ nhân.
Chianti khinh thường rên khẽ một tiếng, trong đôi mắt mang theo địch ý nói: “Korn, anh không phải cũng nghĩ là so với người nào đó tự cho là phim thì Garfield chính là thiên sứ nhỉ?.”
“Genesis – Gene Rhapsody (2).” Korn bỏ vũ khí xuống, ngả đầu về phía sau nhẹ nhàng dựa vào trên ghế sô pha. Y rõ ràng không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi của hai người phụ nữ, sáng suốt chọn một bộ phim khác.
“Chính là bộ phim ‘một ngày nào đó ta có thể đem thế giới trước khi ta sinh ra trở lại, tạo ra thế giới của ta’? Cái gì mà chết đi, sinh ra, lại chết đi, lại sinh ra nữa hả? Korn, tôi chưa bao giờ biết anh lại là con người nghệ sĩ như vậy đấy.” Vermouth bất đắc dĩ thả lỏng bàn tay, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nghi vấn.
“Ả đàn bà này! Đã sớm nhìn ngươi không hợp mắt, có phải là muốn chuẩn bị đánh nhau không hả?!” Chianti một mực ghi hận Vermouth đối với Calvados đã từng làm ra chuyện, vô luận như thế nào cũng không có cách tiêu tan. Vì lẽ đó bất luận Vermouth nói cái gì, Chianti đều rất phản cảm.
“Ngày hôm nay bầu không khí tốt như vậy, nên xem chút tức giận như một cuộn phim đi, tỷ như phim kinh dị cấp 1.” Vermouth trước sau như một xem lời nói của Chianti như gió thổi bên tai, Chianti còn chưa đủ uy hiếp đến vị trí của ả, sẽ không dám động thủ với ả đâu.
Trong lồng ngực Chianti nỗi tức giận trải khắp nơi, cuối cùng vẫn nín giận hô: “Le Caravage (3).”
“Đại ca, mèo Garfield.” Vodka hướng về phía Gin, giảo hoạt tìm kiếm Gin trợ giúp.
“Mèo Garfield.” Thanh âm hung hăng của Gin vang lên, khóe miệng nhàn nhạt ý cười chế nhạo.
Shinichi trầm mặc nhìn mọi người một lúc, e sợ nghĩ thầm Vodka cùng Gin quan hệ hẳn là thân mật nhất, Chianti tính cách táo bạo, cùng Vermouth có mâu thuẫn, mà Korn không thấy nói chuyện, đại đa số đều trầm mặc, nhưng Vermouth lại vẫn khiến người ta không hiểu được.
“Ngày hôm nay xem phim?” Khóe môi Shinichi giật giật, nhỏ giọng nói.
“Theo quy tắc hoạt động.” Cánh môi Gin hướng về một bên vẽ ra một độ cong xinh đẹp, trong giọng nói hờ hững nói lên hắn đối với loại hoạt động này không có hứng thú.
“Đại tẩu, trong tổ chức có quy định buổi tối mỗi tháng thứ hai và thứ bảy thành viên tổ chức phải tụ tập cùng một chỗ mở tiệc liên hoan.” Không cam lòng bị bỏ rơi Vodka liền nhảy vào giải thích cho Shinichi nghe, giống như một thanh niên trai trẻ mới kết giao bạn gái.
Vermouth ghét bỏ nhìn Vodka: “Vodka, vợ chồng nhà người ta đang tán gẫu, anh xen mồm vô làm cái gì?”
Vodka xin lỗi gãi gãi đầu,xoay người ôm Popcorn gặm liên tục, cùng mèo Garfield đang cuồng ăn đồ ăn vặt trong TV giống nhau như đúc.
Trên mặt Shinichi hiện ra một nụ cười ôn nhu mà bao dung, cậu đột nhiên cảm thấy cuộc sống của thành viên Tổ chức Áo đen kỳ thực cùng với những người bình thường khác không hề có sự khác biệt, cũng sẽ có lúc vui cười ồn ào, thương tâm khổ sở, có yêu thích căm ghét của bản thân, cũng có quy tắc phải tuân thủ, cùng với người và sự vật không thể vượt qua. Nếu như bỏ qua thân phận của bọn họ, người đang ngồi bao quanh Gin cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Như vậy cậu thì sao đây? Ở bên ngoài nơi phù phiếm này, bên trong thế giới đã bị nhúng tràm, cậu đến cùng là đóng vai trò gì đây? Cậu sẽ bởi vì bước vào thế giới này mà điêu tàn hay là phát triển chứ?
Shinichi nhớ tới Vodka nói từ ‘thích’ kia, cậu thích Gin sao? Không, cậu và Ran lúc đó mới gọi là thích, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau, từ lâu đã không thể rời bỏ lẫn nhau, Gin chỉ như một vị khách qua đường mà thôi, có thể sáng lúc này nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ biến mất, chờ Gin chơi chán cậu, tất cả sẽ khôi phục lại quỹ đạo ban đầu.
Shinichi rơi vào trong suy tư của chính mình, ánh mắt Gin chiếu thẳng vào màn hình TV, nhưng vẫn có cảm giác giống như hắn đang ôm lấy vai Shinichi, để Shinichi hơi nhích thân thể tựa vào bả vai của hắn.
Tình cảnh này bị tầm mắt bốn người khác bắt được, Vermouth tóm chặt lỗ tai Vodka đang không ngừng nhìn lén, lôi kéo y rồi rời khỏi chỗ ngồi. Chianti mặt đầy bất mãn, Korn yên lặng ôm bờ vai ả cũng đem người mang đi.
Đèn lớn trong phòng khách bị Vermouth lúc lên cầu thang tiện tay đóng, màn hình TV tỏa ra ánh sáng rõ ràng rơi trên người bọn họ, chỉ còn lại hai người bên trong đại sảnh nên tiếng nói chuyện một mình của Garfield cực kỳ lớn tiếng.
Gin chẳng biết từ lúc nào đã đem tầm mắt từ trên màn hình dời đi, hắn chăm chú nhìn tròng mắt Shinichi, bên trong ẩn giấu ánh nhìn mờ mịt, giãy dụa cùng trầm luân.
Gin cười châm biếm, ngón tay thon dài đẩy ra tóc mái che mất đôi mắt Shinichi, nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt cậu.
Gin đột nhiên xuất hiện cử chỉ thương tiếc khiến Shinichi khẩn trương, cậu tóm lấy bàn tay Gin, muốn ngăn cản động tác đối phương, thế nhưng sức mạnh trên tay Gin căn bản không phải chỉ mình Shinichi là có thể chống lại, nếu như lúc này có người ngoài tồn tại, người kia thấy được hình ảnh chính là Shinichi nắm lấy tay Gin đang vuốt ve theo đôi mắt của mình, cả hô hấp đều mang theo tia ám muội.
Dần dần Shinichi bắt đầu hưởng thụ sự đụng chạm nhẹ nhàng này, nhịp hô hấp cũng trở nên chầm chậm có thứ tự.
Gin nhìn đôi mắt Shinichi, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu quỷ, đang suy nghĩ gì?”
“Bên trong đôi mắt của anh không có tôi.” Shinichi ở khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh sẫm của Gin, không biết ảo giác là đúng hay sai mà cậu không thể nhìn thấy được hình dáng của bản thân bên trong ánh mắt Gin.
“Có thể bị tôi xem ở trong mắt, chỉ có con mồi đang chờ làm thịt.” Miệng lưỡi Gin dưới con mắt của Shinichi, cùng vẻ mặt lạnh lẽo của hắn đều không giống, nụ hôn của hắn đều ấm áp, mang theo cảm giác khiến người ta an tâm.
Shinichi biết rõ ràng là không nên, nhưng vẫn lưu luyến loại cảm giác ấm áp này, cậu đem đầu gối trên đùi Gin, duỗi thẳng cơ thể mới từ dưới ngước lên nhìn Gin, không bận tâm chuyện hai người tiếp xúc có quá mức thân mật hay không.
“Anh đã từng yêu người nào chưa?” Shinichi nhìn Gin, bỗng nhiên dâng lên một luồng dục vọng muốn biết, cậu và người khác so ra ở trong lòng Gin đến cùng có khác chỗ nào hay không.
Gin không lập tức đáp lại, chỉ thấy hắn từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá cùng bật lửa đốt một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay ngắm, ánh lửa nhỏ chậm rãi thiêu cháy điếu thuốc lá, khói thuốc trắng tỏa ra một chút liền biến thành màu xám tro tàn, sau đó Gin gảy một hồi, tàn thuốc rớt xuống, thoáng qua đã không thấy tăm hơi.
Gin tựa hồ đang trầm tư, tuy rằng Shinichi nhìn kỹ thần sắc lãnh đạm này của hắn nhưng vẫn không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Không có, tôi sẽ không yêu bất luận người nào.” Gin bóp tắt điếu thuốc lá, đẩy Shinichi ra rồi đứng lên, chầm chậm mà tao nhã đi lên lầu, hắn sẽ không yêu bất luận người nào, bởi vì hắn hoàn toàn không cần thứ ‘ái tình’ này.
Shinichi ngồi yên ở trên ghế, trên màn hình TV Garfield nhìn thấy Odie đang ngồi ở vị trí của nó, liền vươn mình nhảy lên một cái, đem Odie đá xuống ghế đoạt lại vị trí của chính mình.
Bộ phim vừa mới bắt đầu, nhưng người xem phim từ lâu đã sớm tan cuộc.
Sáng ngày thứ hai, quản gia biệt thự từ sáng sớm đã làm xong bữa sáng, Shinichi không thể không chống mí mắt leo xuống lâu, cùng mọi người dùng bữa sáng.
Bữa sáng là bò bít tết kiểu tây phương, Shinichi tùy ý chầm chậm uống ly sữa bò, cậu đối với bữa ăn này không có hứng thú.
Gin ngồi ở vị trí chủ vị thuần thục giữ dao nĩa màu bạc cắt đồ ăn, mỗi một lần đều chuẩn xác trực tiếp, liền chặt đứt gân thịt, không tiêu hao thêm một phần khí lực nào.
Gin đối xử với đồ ăn, tựa hồ cũng chăm chú như đối đãi với chính mình.
Shinichi bực mình, cố ý dùng sức sử dụng dao kim loại cắt bò bít tết, dao làm bằng bạc quét qua đĩa nhỏ cũng làm bằng bạc gây ra tiếng vang bất nhã, dẫn tới việc những người khác vốn là đang ăn điểm tâm đều giương mắt nhìn về phía cậu.
Vermouth liếc mắt nhìn hai phía, sau đó lĩnh ngộ cười nói: “Hai cái miệng nhỏ giận dỗi rồi hả?”
“Không có.” Shinichi kỳ thực cũng không biết mình bực mình cái gì, cậu không nên vì việc Gin nói không thích người nào mà tức giận, bởi vì người cậu thích hẳn là Ran. Cậu cũng không nên vì Gin không đặt cậu ở đáy mắt mà tức giận, bởi vì bị Gin quan tâm liền không khác gì chuẩn bị chết.
Những điều này cũng không phải lý do, như vậy cậu có tư cách gì để tức giận chứ? Cậu siết chặt nơi vị trí tim mình, gần đây khi nghĩ về Gin trái tim đều bất giác đập rất nhanh, đều sẽ bất giác mà suy nghĩ đến chuyện liên quan tới hắn, bởi vì nghĩ quá nhiều cho nên mới sinh ra cảm giác hậm hực sao?
Gin đặt dĩa xuống, rồi cầm lấy khăn ăn lau lau khóe miệng một hồi, sau đó hai tay nắm lấy nhau, lẳng lặng quan sát Shinichi ngồi ở đối diện chính mình.
Shinichi bị bầu không khí nghiêm túc này lây nhiễm, bất giác duỗi thẳng thắt lưng.
“Kudo Shinichi, quân cờ không thể vọng tưởng ảnh hưởng tới người chơi cờ, quy tắc sinh tồn bên trong thế giới của tôi chính là như vậy, coi như là em cũng không thể ngông cuồng can thiệp.” Cặp mắt màu xanh sẫm của Gin như rắn độc đang lè lưỡi, vững vàng tập trung vào Shinichi, tâm tư của tên tiểu quỷ trước mắt này chính cậu không cách nào chắc chắn, nhưng hắn từ lâu đã hiểu rõ rất rõ. Đây là lần đầu tiên hắn chính thức gọi tên tiểu quỷ, là cảnh cáo mà cũng là nhắc nhở.
Lời Gin nói như sấm bên tai, đầu Shinichi giống như bị giáng một đòn nghiêm trọng, nhất thời khiến cậu minh bạch chính mình đến tột cùng xoắn xuýt cái gì, cậu quả nhiên... Quả nhiên... Thật sự thích Gin!
Bởi vì thích cho nên mới quan tâm Gin có để ý đến bản thân hay không, bởi vì thích cho nên khi biết Gin không thích người nào mới trở nên phiền muộn thương tâm, cậu ở trên sân khấu màu trắng lại sợ màu đen làm dơ chính mình, khát cầu, chống lại, cuối cùng lại rơi vào mê man, nói thẳng chính mình từ lúc nào đã bất giác khát cầu vị trí trong lòng Gin, cho dù có ngăn cản chính mình không hãm sâu, bản thân không ngừng phủ định, nhưng lại điên cuồng muốn thay đổi Gin, muốn hắn đến cứu rỗi cậu.
Nhưng nếu như người cậu thích là Gin, như vậy Ran phải coi là gì đây? Cậu và Ran quen nhau nhiều năm như vậy, so với người thân còn muốn thân hơn, sau khi thân thể biến nhỏ nguyện vọng lớn nhất của cậu chính là biến trở về hình dáng lúc trước, trở lại bên người Ran, nước mắt của Ran, Ran tuyệt vọng kêu gào đều làm cậu đau đến thấu tim gan, cậu không nên cũng không thể vứt bỏ Ran.
Shinichi đẩy ghế tựa ra, chầm chậm rời khỏi bàn ăn, cậu cần một nơi nào đó yên tĩnh suy nghĩ một chút.
“Gin, chơi bắt nạt bạn nhỏ vui lắm sao?” Ngón tay Vermouth hơi chạm môi mình, cực kỳ hứng thú nhìn cảnh này.
“Món đồ chơi còn chưa hỏng, người chủ nhân ta đây có nghĩa vụ nhắc nhở.” Lông mày Gin hơi nhăn, trên khuôn mặt anh tuấn mơ hồ hiện lên một tia âm u.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Sorry mọi người vì đã up truyện trễ nha ^^
(1) Mèo Garfield:
(2) Genesis – Gene Rhapsody: là một bộ phim của Thổ Nhĩ Kỳ nói về quá trình sản sinh ra thế giới, vạn vật.
(3) Le Caravage: là một họa sĩ người Milan.
Tác giả :
Lông Vũ Tản Tác Rơi