Con Trai Là Nam Phụ
Chương 31
Khụ... Các nàng nói cứ như ta chuyên đào hố không lấp Ọ v Ọ Tâm hồn bóe nhỏ tộn thựn lặm đọ
Đầu năm nay, trẻ nhỏ đều là báu vật trong lòng phụ huynh, ở nhà trẻ cư nhiên phát sinh chuyện đánh nhau đổ máu, Chu Phương bị dọa đến hồn phi phách tán.
Vậy nên khi gọi điện thoại thông tri Đường Dĩ Tố, câu nói đầu tiên cũng khó tránh thiên về phía Trần Tử Hào, đứa trẻ có trạng thái thoạt nhìn thảm hại hơn.
Đường Dĩ Tố nghe xong toàn bộ quá trình, một hồi lâu không nói gì, mãi cho đến khi Đường Táo ngẩng đầu trộm liếc nhìn cô một cái, Đường Dĩ Tố mới nhẹ giọng nói: "Cho nên, Tiểu Táo là bởi vì bình nước nhỏ bị bể, nên mới cùng Trần Tử Hào đánh nhau, không phải bởi vì bạn chửi con, đúng không?"
Đường Táo gật gật đầu, không rõ Đường Dĩ Tố trên mặt vì sao lại có vẻ rất khổ sở, nghĩ nghĩ, thằng bé sờ sờ trán mình, lại cúi đầu nói: "Má mi, thực xin lỗi."
"Đường Táo, con thật sự không cần cùng nói xin lỗi má mi, ba chữ thực xin lỗi này, trẻ nhỏ làm sai mới phải nói, Đường Táo hôm nay không có làm sai cái gì, hiểu không." Đường Dĩ Tố cường điệu nói.
"Nhưng mà..." Đường Táo thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Con vừa mới nhớ tới, khi thấy con đánh nhau, má mi cũng sẽ đau."
Đường Dĩ Tố ngẩn ra, không có thằng bé nhắc nhở, cô đã sớm quên chuyện này.
Tựa như cái bình nước nhỏ kia giống nhau, đối với Đường Dĩ Tố mà nói, cô dặn dò Đường Táo đem bình nước mang về, là hy vọng thằng bé có thể uống hết nước.
Nhưng mà Đường Táo không biết chuyện ngọc bội linh tuyền, nó chỉ chặt chẽ nhớ kỹ Đường Dĩ Tố đã dặn, cho rằng bình nước là má mi đưa cho mình, cần phải mang về nhà mới được, cho nên mới dẫn phát đến chuyện đánh nhau.
Đây mới là điều làm Đường Dĩ Tố đau lòng nhất.
Đường Táo không phải bởi vì người khác chửi rủa, không phải vì bảo hộ tôn nghiêm của mình mà đánh nhau, chỉ là vì một cái bình nước nhỏ bình thường nhất nên mới cùng Trần Tử Hào xung đột.
Điều này có nghĩa là, Đường Táo có thể đã sớm quen người người nhục mạ nó.
Cho nên khi đánh người, Trần Tử Hào biết phải chọn chỗ bị quần áo che khuất đánh Đường Táo, còn đứa nhỏ này lại chuyên chọn mặt của Trần Tử Hào xuống tay.
Trẻ con có năng lực học tập rất mạnh, người có bản năng tránh nặng tìm nhẹ, Trần Tử Hào âm thầm xuống tay, là vì muốn dễ dàng hất nước bẩn cáo trạng.
Nhưng Đường Táo là vì cái gì?
Biết rõ rất có thể sẽ bị trách phạt, cũng nhất định phải đánh lên mặt, duy nhất khả năng chính là, nó muốn những đứa trẻ khác sợ hãi mình.
Bị người đánh sẽ không kêu đau đớn, ngược lại không muốn sống mà đi đánh tiểu bằng hữu khác, tuy rằng xong việc có khả năng sẽ bị thầy cô phê bình, bị phụ huynh giáo huấn, nhưng đồng dạng, những đứa nhỏ khác khi nhìn thấy Đường Táo, nội tâm sẽ e ngại, có lẽ sẽ trốn tránh nó, sẽ không tạo phiền toái cho thằng bé nữa.
Không có người lớn bảo hộ, nó nhất định phải võ trang chính mình, dựa vào phương thức của mình bảo hộ bản thân.
Đây là sinh tồn chi đạo của Đường Táo.
Một chuyện mà người trưởng thành có lẽ cũng không thể nhẫn nại, vậy mà một đứa trẻ như Đường Táo lại trở thành thói quen, loại hắc hóa tiềm ẩn này, mới là điều để cho Đường Dĩ Tố khó chịu.
Cô cần cấp thiết đổi hoàn cảnh cho Đường Táo.
Trong lòng hiểu rõ điểm này, Đường Dĩ Tố đem những mặt trái cảm xúc vứt ra sau đầu, lại nhìn nhìn vết thương trên trán con trai, sau đó nói với thằng bé: "Lại đây, Tiểu Táo, ngẩng đầu lên."
Đường Táo nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thấy trán của Đường Dĩ Tố.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Con xem, má mi có bị thương không?"
Đường Táo lắc lắc đầu.
Đường Dĩ Tố nói: "Lần trước má mi nói với Tiểu Táo, đau ở người con, đau ở lòng mẹ, kỳ thật những lời này ý không phải con bị thương, má mi cũng bị thương.""
"" Mà là Tiểu Táo là con trai má mi, má mi thương yêu con, cho nên nhìn thấy con bị thương, má mi tựa như chính mình cũng bị thương, trong lòng đặc biệt đặc biệt khổ sở, khổ sở đến hận không thể đem vết thương của Tiểu Táo, chuyển lên trên người má mi, như vậy thì con sẽ không đau nữa."
Đường Táo ngơ ngác mà nhìn Đường Dĩ Tố, mặt chậm rãi đỏ.
Thấy vậy, người mẹ nào đó rất muốn vươn tay xoa bóp mặt nó, nhưng gắng nhịn xuống, kiên nhẫn nói: "Tựa như lần trước con cho rằng tay má mi bị dao nhỏ cắt qua, con cũng đặc biệt đặc biệt khó chịu, đúng hay không?"
Đường Táo cẩn thận suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Con thực tức giận."
Đường Dĩ Tố lập tức cười: "Đúng vậy, con là hẳn là sinh khí, bởi vì má mi không hiểu chuyện, không yêu quý chính mình, đúng hay không?"
Đường Táo nghiêm túc gật gật đầu.
Đường Dĩ Tố vẫn là không nhịn nổi, xoa xoa đầu nó: "Loại cảm giác này kỳ thật là thực tương tự, nhưng cụ thể hơn, có thể sau này con lớn lên một chút mới có thể hiểu.""
"Nói ngắn lại, chuyện ngày hôm nay, Đường Táo biểu hiện siêu siêu tốt, bình nước nhỏ bị hư rồi thì thôi, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong má mi lại mua cho con một cái, được không?"
Đường Dĩ Tố còn tưởng rằng Đường Táo sẽ thật cao hứng thực vang dội mà đáp lại mình, rốt cuộc trẻ con có mới nới cũ, đều thích đồ mới, lại không ngờ cô đợi lâu ơi là lâu, cũng không thấy thằng bé nói gì.
Mãi cho đến khi cơm nước xong, Đường Táo mới có chút do do dự dự, cọ tới cọ lui nói với Đường Dĩ Tố: "Má mi, nếu con mua bình nước nhỏ mới, bình nước nhỏ trước kia có phải sẽ không vui hay không.."
Đường Dĩ Tố sửng sốt, làm sao cũng không ngờ đứa nhỏ này sẽ trả lời như vậy, một hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì.
Nhìn đôi mắt ngây thơ chất phác hắc bạch phân minh của Đường Táo, Đường Dĩ Tố mới đột nhiên ý thức được, địa vị của bình nước nhỏ theo cảm nhận của Đường Táo, có lẽ quan trọng hơn nhiều trong suy nghĩ của cô.
Tựa như tiểu khí cầu bị hư lúc trước kia, mỗi một thứ Đường Dĩ Tố cho Đường Táo, đối với thằng bé mà nói, đều trân quý vô cùng.
Đường Dĩ Tố chưa từng nuôi dưỡng trẻ nhỏ, cũng không biết có phải tất cả trẻ con đều như vậy hay không, nhưng cô có thể xác định, khi còn nhỏ mình vô cùng cao lớn thô kệch, chắc chắn không hề mẫn cảm trọng tình như Đường Táo.
Bất quá so với lần trước Đường Táo cố ý ném đồ, nói dối rằng nó không thích món đồ chơi, lần này thằng bé thẳng thắn thành khẩn hơn nhiều.
Bé trai nhà mình đang chậm rãi mở rộng cửa lòng, cô cần phải cổ vũ nhiều hơn mới được.
Thấy Đường Táo thấp thỏm nhìn mình, Đường Dĩ Tố nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có cái chủ ý.
Đường Táo tuy rằng mới đọc nhà trẻ, nhưng đã tới tuổi trẻ con rất thích vẽ vời lung tung, mấy ngày hôm trước Đường Dĩ Tố mới vừa mua cho nó một xấp giấy vẽ, để dễ bề hằng ngày Đường Táo cầm cọ màu phát huy.
Giờ phút này, Đường Dĩ Tố rút ra mấy tờ giấy vẽ, lôi kéo con trai cùng nhau ngồi trên sô pha, sau đó tự tay lấy cho mình một tờ, một tờ khác đưa cho Đường Táo.
Thằng bé cầm giấy, không rõ nguyên do nhìn mẹ.
Đường Dĩ Tố chớp chớp mắt với Đường Táo: "Hôm nay má mi dạy con xếp ngàn hạc giấy."
"Hạc giấy?" Đường Táo trừng lớn đôi mắt, tràn ngập tò mò.
"Hạc, là một loại loài chim." Đường Dĩ Tố nói, mở ra di động tìm tòi ra hình ảnh, đem hình ảnh con hạc để trước mặt Đường Táo, "Chính là loại chim này, chân thật dài, miệng nhòn nhọn, cổ tinh tế, đặc biệt ưu nhã mỹ lệ, ở nước mình, hạc là tượng trưng cho trường thọ, cát tường cùng cao nhã.""
"Nếu đem trang giấy xếp thành hạc, đưa cho đối phương, có nghĩa là sự chúc phúc của mình, thông qua hạc giấy truyền tới người đó, người nhận được hạc giấy là có thể cảm nhận được tâm ý của con, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, đặc biệt đặc biệt hạnh phúc."
Đường Táo lần đầu nghe nói còn có loại đồ vật này, ngạc nhiên vô cùng, vội vàng truy vấn: "Vậy má mi, "ngàn" là sao?"
"Ngàn á hả... Là bởi vì ban đầu có cái truyền thuyết, một ngày xếp một con hạc giấy, kiên trì một ngàn ngày, là có thể thực hiện một cái nguyện vọng."
Đường Dĩ Tố nói, thấy Đường Táo cái hiểu cái không gật gật đầu, cô quơ quơ tờ giấy trong tay, "Vậy bây giờ má mi chỉ con xếp hạc giấy, sau đó chúng ta sẽ đưa cho bình nước nhỏ đã rời đi, như vậy cho dù sau này nó không thể ở cạnh Tiểu Táo, mỗi ngày cũng vô cùng vui vẻ, được không?"
Đường Táo dùng sức gật đầu, nghiêm túc đi theo Đường Dĩ Tố học tập.
Đứa nhỏ này vẫn là trẻ con, sức lực nhỏ, năng lực khống chế ngón tay cũng không bằng người lớn, nhưng mỗi một bước đều phi thường nghiêm túc, tuy rằng xếp rất chậm, nhưng tỉ mỉ mới ra tác phẩm tinh tế, cuối cùng cũng hoàn thành một con hạc giấy, vậy mà xếp còn đẹp hơn so với Đường Dĩ Tố.
Đường Dĩ Tố nhìn hạc giấy trong tay Đường Táo, lập tức không tiếc lời điên cuồng ngợi khen: "Siêu cấp xinh đẹp, xếp còn đẹp hơn má mi luôn, bình nước nhỏ nhất định sẽ cảm nhận được tâm ý của con!"
Đường Táo nhìn hạc giấy trong tay, có chút thẹn thùng cười cười: "Vậy má mi, làm sao mình đưa hạc giấy cho nó đây?"
Đường Dĩ Tố vào nhà bếp tìm cái bình thủy tinh, rửa sạch sẽ để trước mặt Đường Táo: "Con đặt hạc giấy trong cái chai này là được."
Thằng bé học bộ dáng của Đường Dĩ Tố, trịnh trọng để hạc giấy bỏ vào trong bình thủy tinh. Sau khi làm xong, còn thực thành kính mà nói với hạc giấy một hồi lâu, sau lại nghe Đường Dĩ Tố kêu gọi, mới chịu về tới trên giường nhỏ của mình.
Xác nhận bình nước nhỏ cũ có hạc giấy chơi với nó, lúc này Đường Táo mới rốt cuộc yên lòng, thấy Đường Dĩ Tố mở ra trang web muốn nó lựa chọn bình nước nhỏ, Đường Táo rốt cuộc vẫn có tâm tính trẻ con, không nhịn được thò qua, tò mò mà nhìn.
Nhìn xong hai mẹ con mới phát hiện, trang web này có rất nhiều chủng loại bình nước cho trẻ con sử dụng, chỉ có bọn họ không thể tưởng tượng được, không có chuyện mua không được.
"Băng tuyết kỳ duyên, tiểu trư Bội Kỳ, voi, con hổ, khủng long, con khỉ......"
Hai mẹ con dựa vào bên nhau, hai đôi mắt nhìn chằm chằm di động hơn một giờ, cuối cùng, trong sự cổ vũ của Đường Dĩ Tố, Đường Táo chọn được một cái bình nước nhỏ.
"Con muốn cái sư tử này sao? Được, mua nó!" Đường Dĩ Tố không nói hai lời, lập tức đặt mua, không ngờ mới vừa đặt xong, đơn vị chăm sóc khách hàng bỗng nhiên liên lạc với cô, nói rằng gần đây trong tiệm có hoạt động miễn phí khắc chữ theo khuôn mẫu.
Đường Dĩ Tố vội vàng giữ tay Đường Táo, đứa nhỏ đang chuẩn bị leo lên giường ngủ, kéo màn hình về phía thằng bé, hỏi: "Tiểu Táo Tiểu Táo, con có muốn khắc chữ không?"
Đường Táo nhìn nhìn màn hình, lại nhìn nhìn Đường Dĩ Tố, có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của con trai, Đường Dĩ Tố bỗng nhiên có tinh thần, hắc hắc cười, thò lại gần nói: "Chúng ta đây chọn cái nào nha? Cái thứ nhất, má mi vĩnh viễn yêu con, MY BABY; cái thứ hai, vui sướng khỏe mạnh mỗi một ngày, I LOVE YOU; cái thứ ba, bảo bối vĩnh viễn là má mi yêu nhất......"
Đường Táo ngay từ đầu còn nghiêm túc nghe, kết quả Đường Dĩ Tố cường ngạnh muốn đem mỗi cái khuôn mẫu đều niệm tên ra, đứa nhỏ trên giường nghe nghe, mặt càng ngày càng hồng.
Cố tình Đường Dĩ Tố còn bắt lấy nó, không cho chạy: "Đừng chạy đừng chạy, má mi còn chưa có đọc xong đâu!"
Đường Táo mặt đỏ hồng, duỗi tay túm cái mền nhỏ đắp lên người: "Đều, đều được..."
"Má mi đây tùy tiện chọn vậy. Cái này đi, má mi vĩnh viễn yêu nhất Đường Táo!" Đường Dĩ Tố nói xong, còn định quay đầu nhìn xem Đường Táo biểu tình, không ngờ thằng bé đã lén lút mà lấy mền che lại đầu, che khuất mặt không cho cô nhìn.
Nhìn con trai ở trong mền cuộn thành một đoàn, chỉ lộ ra một dúm tóc xoăn xoăn, Đường Dĩ Tố cả ngày ủ dột rốt cuộc trở thành hư không, nhịn không được cười ha ha.
Đầu năm nay, trẻ nhỏ đều là báu vật trong lòng phụ huynh, ở nhà trẻ cư nhiên phát sinh chuyện đánh nhau đổ máu, Chu Phương bị dọa đến hồn phi phách tán.
Vậy nên khi gọi điện thoại thông tri Đường Dĩ Tố, câu nói đầu tiên cũng khó tránh thiên về phía Trần Tử Hào, đứa trẻ có trạng thái thoạt nhìn thảm hại hơn.
Đường Dĩ Tố nghe xong toàn bộ quá trình, một hồi lâu không nói gì, mãi cho đến khi Đường Táo ngẩng đầu trộm liếc nhìn cô một cái, Đường Dĩ Tố mới nhẹ giọng nói: "Cho nên, Tiểu Táo là bởi vì bình nước nhỏ bị bể, nên mới cùng Trần Tử Hào đánh nhau, không phải bởi vì bạn chửi con, đúng không?"
Đường Táo gật gật đầu, không rõ Đường Dĩ Tố trên mặt vì sao lại có vẻ rất khổ sở, nghĩ nghĩ, thằng bé sờ sờ trán mình, lại cúi đầu nói: "Má mi, thực xin lỗi."
"Đường Táo, con thật sự không cần cùng nói xin lỗi má mi, ba chữ thực xin lỗi này, trẻ nhỏ làm sai mới phải nói, Đường Táo hôm nay không có làm sai cái gì, hiểu không." Đường Dĩ Tố cường điệu nói.
"Nhưng mà..." Đường Táo thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Con vừa mới nhớ tới, khi thấy con đánh nhau, má mi cũng sẽ đau."
Đường Dĩ Tố ngẩn ra, không có thằng bé nhắc nhở, cô đã sớm quên chuyện này.
Tựa như cái bình nước nhỏ kia giống nhau, đối với Đường Dĩ Tố mà nói, cô dặn dò Đường Táo đem bình nước mang về, là hy vọng thằng bé có thể uống hết nước.
Nhưng mà Đường Táo không biết chuyện ngọc bội linh tuyền, nó chỉ chặt chẽ nhớ kỹ Đường Dĩ Tố đã dặn, cho rằng bình nước là má mi đưa cho mình, cần phải mang về nhà mới được, cho nên mới dẫn phát đến chuyện đánh nhau.
Đây mới là điều làm Đường Dĩ Tố đau lòng nhất.
Đường Táo không phải bởi vì người khác chửi rủa, không phải vì bảo hộ tôn nghiêm của mình mà đánh nhau, chỉ là vì một cái bình nước nhỏ bình thường nhất nên mới cùng Trần Tử Hào xung đột.
Điều này có nghĩa là, Đường Táo có thể đã sớm quen người người nhục mạ nó.
Cho nên khi đánh người, Trần Tử Hào biết phải chọn chỗ bị quần áo che khuất đánh Đường Táo, còn đứa nhỏ này lại chuyên chọn mặt của Trần Tử Hào xuống tay.
Trẻ con có năng lực học tập rất mạnh, người có bản năng tránh nặng tìm nhẹ, Trần Tử Hào âm thầm xuống tay, là vì muốn dễ dàng hất nước bẩn cáo trạng.
Nhưng Đường Táo là vì cái gì?
Biết rõ rất có thể sẽ bị trách phạt, cũng nhất định phải đánh lên mặt, duy nhất khả năng chính là, nó muốn những đứa trẻ khác sợ hãi mình.
Bị người đánh sẽ không kêu đau đớn, ngược lại không muốn sống mà đi đánh tiểu bằng hữu khác, tuy rằng xong việc có khả năng sẽ bị thầy cô phê bình, bị phụ huynh giáo huấn, nhưng đồng dạng, những đứa nhỏ khác khi nhìn thấy Đường Táo, nội tâm sẽ e ngại, có lẽ sẽ trốn tránh nó, sẽ không tạo phiền toái cho thằng bé nữa.
Không có người lớn bảo hộ, nó nhất định phải võ trang chính mình, dựa vào phương thức của mình bảo hộ bản thân.
Đây là sinh tồn chi đạo của Đường Táo.
Một chuyện mà người trưởng thành có lẽ cũng không thể nhẫn nại, vậy mà một đứa trẻ như Đường Táo lại trở thành thói quen, loại hắc hóa tiềm ẩn này, mới là điều để cho Đường Dĩ Tố khó chịu.
Cô cần cấp thiết đổi hoàn cảnh cho Đường Táo.
Trong lòng hiểu rõ điểm này, Đường Dĩ Tố đem những mặt trái cảm xúc vứt ra sau đầu, lại nhìn nhìn vết thương trên trán con trai, sau đó nói với thằng bé: "Lại đây, Tiểu Táo, ngẩng đầu lên."
Đường Táo nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thấy trán của Đường Dĩ Tố.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Con xem, má mi có bị thương không?"
Đường Táo lắc lắc đầu.
Đường Dĩ Tố nói: "Lần trước má mi nói với Tiểu Táo, đau ở người con, đau ở lòng mẹ, kỳ thật những lời này ý không phải con bị thương, má mi cũng bị thương.""
"" Mà là Tiểu Táo là con trai má mi, má mi thương yêu con, cho nên nhìn thấy con bị thương, má mi tựa như chính mình cũng bị thương, trong lòng đặc biệt đặc biệt khổ sở, khổ sở đến hận không thể đem vết thương của Tiểu Táo, chuyển lên trên người má mi, như vậy thì con sẽ không đau nữa."
Đường Táo ngơ ngác mà nhìn Đường Dĩ Tố, mặt chậm rãi đỏ.
Thấy vậy, người mẹ nào đó rất muốn vươn tay xoa bóp mặt nó, nhưng gắng nhịn xuống, kiên nhẫn nói: "Tựa như lần trước con cho rằng tay má mi bị dao nhỏ cắt qua, con cũng đặc biệt đặc biệt khó chịu, đúng hay không?"
Đường Táo cẩn thận suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Con thực tức giận."
Đường Dĩ Tố lập tức cười: "Đúng vậy, con là hẳn là sinh khí, bởi vì má mi không hiểu chuyện, không yêu quý chính mình, đúng hay không?"
Đường Táo nghiêm túc gật gật đầu.
Đường Dĩ Tố vẫn là không nhịn nổi, xoa xoa đầu nó: "Loại cảm giác này kỳ thật là thực tương tự, nhưng cụ thể hơn, có thể sau này con lớn lên một chút mới có thể hiểu.""
"Nói ngắn lại, chuyện ngày hôm nay, Đường Táo biểu hiện siêu siêu tốt, bình nước nhỏ bị hư rồi thì thôi, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong má mi lại mua cho con một cái, được không?"
Đường Dĩ Tố còn tưởng rằng Đường Táo sẽ thật cao hứng thực vang dội mà đáp lại mình, rốt cuộc trẻ con có mới nới cũ, đều thích đồ mới, lại không ngờ cô đợi lâu ơi là lâu, cũng không thấy thằng bé nói gì.
Mãi cho đến khi cơm nước xong, Đường Táo mới có chút do do dự dự, cọ tới cọ lui nói với Đường Dĩ Tố: "Má mi, nếu con mua bình nước nhỏ mới, bình nước nhỏ trước kia có phải sẽ không vui hay không.."
Đường Dĩ Tố sửng sốt, làm sao cũng không ngờ đứa nhỏ này sẽ trả lời như vậy, một hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì.
Nhìn đôi mắt ngây thơ chất phác hắc bạch phân minh của Đường Táo, Đường Dĩ Tố mới đột nhiên ý thức được, địa vị của bình nước nhỏ theo cảm nhận của Đường Táo, có lẽ quan trọng hơn nhiều trong suy nghĩ của cô.
Tựa như tiểu khí cầu bị hư lúc trước kia, mỗi một thứ Đường Dĩ Tố cho Đường Táo, đối với thằng bé mà nói, đều trân quý vô cùng.
Đường Dĩ Tố chưa từng nuôi dưỡng trẻ nhỏ, cũng không biết có phải tất cả trẻ con đều như vậy hay không, nhưng cô có thể xác định, khi còn nhỏ mình vô cùng cao lớn thô kệch, chắc chắn không hề mẫn cảm trọng tình như Đường Táo.
Bất quá so với lần trước Đường Táo cố ý ném đồ, nói dối rằng nó không thích món đồ chơi, lần này thằng bé thẳng thắn thành khẩn hơn nhiều.
Bé trai nhà mình đang chậm rãi mở rộng cửa lòng, cô cần phải cổ vũ nhiều hơn mới được.
Thấy Đường Táo thấp thỏm nhìn mình, Đường Dĩ Tố nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có cái chủ ý.
Đường Táo tuy rằng mới đọc nhà trẻ, nhưng đã tới tuổi trẻ con rất thích vẽ vời lung tung, mấy ngày hôm trước Đường Dĩ Tố mới vừa mua cho nó một xấp giấy vẽ, để dễ bề hằng ngày Đường Táo cầm cọ màu phát huy.
Giờ phút này, Đường Dĩ Tố rút ra mấy tờ giấy vẽ, lôi kéo con trai cùng nhau ngồi trên sô pha, sau đó tự tay lấy cho mình một tờ, một tờ khác đưa cho Đường Táo.
Thằng bé cầm giấy, không rõ nguyên do nhìn mẹ.
Đường Dĩ Tố chớp chớp mắt với Đường Táo: "Hôm nay má mi dạy con xếp ngàn hạc giấy."
"Hạc giấy?" Đường Táo trừng lớn đôi mắt, tràn ngập tò mò.
"Hạc, là một loại loài chim." Đường Dĩ Tố nói, mở ra di động tìm tòi ra hình ảnh, đem hình ảnh con hạc để trước mặt Đường Táo, "Chính là loại chim này, chân thật dài, miệng nhòn nhọn, cổ tinh tế, đặc biệt ưu nhã mỹ lệ, ở nước mình, hạc là tượng trưng cho trường thọ, cát tường cùng cao nhã.""
"Nếu đem trang giấy xếp thành hạc, đưa cho đối phương, có nghĩa là sự chúc phúc của mình, thông qua hạc giấy truyền tới người đó, người nhận được hạc giấy là có thể cảm nhận được tâm ý của con, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, đặc biệt đặc biệt hạnh phúc."
Đường Táo lần đầu nghe nói còn có loại đồ vật này, ngạc nhiên vô cùng, vội vàng truy vấn: "Vậy má mi, "ngàn" là sao?"
"Ngàn á hả... Là bởi vì ban đầu có cái truyền thuyết, một ngày xếp một con hạc giấy, kiên trì một ngàn ngày, là có thể thực hiện một cái nguyện vọng."
Đường Dĩ Tố nói, thấy Đường Táo cái hiểu cái không gật gật đầu, cô quơ quơ tờ giấy trong tay, "Vậy bây giờ má mi chỉ con xếp hạc giấy, sau đó chúng ta sẽ đưa cho bình nước nhỏ đã rời đi, như vậy cho dù sau này nó không thể ở cạnh Tiểu Táo, mỗi ngày cũng vô cùng vui vẻ, được không?"
Đường Táo dùng sức gật đầu, nghiêm túc đi theo Đường Dĩ Tố học tập.
Đứa nhỏ này vẫn là trẻ con, sức lực nhỏ, năng lực khống chế ngón tay cũng không bằng người lớn, nhưng mỗi một bước đều phi thường nghiêm túc, tuy rằng xếp rất chậm, nhưng tỉ mỉ mới ra tác phẩm tinh tế, cuối cùng cũng hoàn thành một con hạc giấy, vậy mà xếp còn đẹp hơn so với Đường Dĩ Tố.
Đường Dĩ Tố nhìn hạc giấy trong tay Đường Táo, lập tức không tiếc lời điên cuồng ngợi khen: "Siêu cấp xinh đẹp, xếp còn đẹp hơn má mi luôn, bình nước nhỏ nhất định sẽ cảm nhận được tâm ý của con!"
Đường Táo nhìn hạc giấy trong tay, có chút thẹn thùng cười cười: "Vậy má mi, làm sao mình đưa hạc giấy cho nó đây?"
Đường Dĩ Tố vào nhà bếp tìm cái bình thủy tinh, rửa sạch sẽ để trước mặt Đường Táo: "Con đặt hạc giấy trong cái chai này là được."
Thằng bé học bộ dáng của Đường Dĩ Tố, trịnh trọng để hạc giấy bỏ vào trong bình thủy tinh. Sau khi làm xong, còn thực thành kính mà nói với hạc giấy một hồi lâu, sau lại nghe Đường Dĩ Tố kêu gọi, mới chịu về tới trên giường nhỏ của mình.
Xác nhận bình nước nhỏ cũ có hạc giấy chơi với nó, lúc này Đường Táo mới rốt cuộc yên lòng, thấy Đường Dĩ Tố mở ra trang web muốn nó lựa chọn bình nước nhỏ, Đường Táo rốt cuộc vẫn có tâm tính trẻ con, không nhịn được thò qua, tò mò mà nhìn.
Nhìn xong hai mẹ con mới phát hiện, trang web này có rất nhiều chủng loại bình nước cho trẻ con sử dụng, chỉ có bọn họ không thể tưởng tượng được, không có chuyện mua không được.
"Băng tuyết kỳ duyên, tiểu trư Bội Kỳ, voi, con hổ, khủng long, con khỉ......"
Hai mẹ con dựa vào bên nhau, hai đôi mắt nhìn chằm chằm di động hơn một giờ, cuối cùng, trong sự cổ vũ của Đường Dĩ Tố, Đường Táo chọn được một cái bình nước nhỏ.
"Con muốn cái sư tử này sao? Được, mua nó!" Đường Dĩ Tố không nói hai lời, lập tức đặt mua, không ngờ mới vừa đặt xong, đơn vị chăm sóc khách hàng bỗng nhiên liên lạc với cô, nói rằng gần đây trong tiệm có hoạt động miễn phí khắc chữ theo khuôn mẫu.
Đường Dĩ Tố vội vàng giữ tay Đường Táo, đứa nhỏ đang chuẩn bị leo lên giường ngủ, kéo màn hình về phía thằng bé, hỏi: "Tiểu Táo Tiểu Táo, con có muốn khắc chữ không?"
Đường Táo nhìn nhìn màn hình, lại nhìn nhìn Đường Dĩ Tố, có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của con trai, Đường Dĩ Tố bỗng nhiên có tinh thần, hắc hắc cười, thò lại gần nói: "Chúng ta đây chọn cái nào nha? Cái thứ nhất, má mi vĩnh viễn yêu con, MY BABY; cái thứ hai, vui sướng khỏe mạnh mỗi một ngày, I LOVE YOU; cái thứ ba, bảo bối vĩnh viễn là má mi yêu nhất......"
Đường Táo ngay từ đầu còn nghiêm túc nghe, kết quả Đường Dĩ Tố cường ngạnh muốn đem mỗi cái khuôn mẫu đều niệm tên ra, đứa nhỏ trên giường nghe nghe, mặt càng ngày càng hồng.
Cố tình Đường Dĩ Tố còn bắt lấy nó, không cho chạy: "Đừng chạy đừng chạy, má mi còn chưa có đọc xong đâu!"
Đường Táo mặt đỏ hồng, duỗi tay túm cái mền nhỏ đắp lên người: "Đều, đều được..."
"Má mi đây tùy tiện chọn vậy. Cái này đi, má mi vĩnh viễn yêu nhất Đường Táo!" Đường Dĩ Tố nói xong, còn định quay đầu nhìn xem Đường Táo biểu tình, không ngờ thằng bé đã lén lút mà lấy mền che lại đầu, che khuất mặt không cho cô nhìn.
Nhìn con trai ở trong mền cuộn thành một đoàn, chỉ lộ ra một dúm tóc xoăn xoăn, Đường Dĩ Tố cả ngày ủ dột rốt cuộc trở thành hư không, nhịn không được cười ha ha.
Tác giả :
Hà Lam