Con Thỏ Nhỏ, Hôm Nay Ngươi Còn Chưa Bị Ăn Sao?
Chương 15
Edit: Thỏ
Cố cũng từng thấy dáng dấp của rắn tinh, biết mình bị lừa nên tức giận bóp lấy cổ ta.
“Đây vốn không phải long đan! Anh muốn giữ làm của riêng phỏng!” Nó có được nội đan rắn tinh, tu vi thăng bậc, liếc mắt đã có thể nhìn ra nội đan ta cất giấu một sợi long tức, nhưng cũng không thể nhìn ra hoàn toàn. Nó phẫn nộ nghĩ vì sao chưa chiếm được long đan.
Nó bóp cổ muốn đoạt long đan từ ta.
Ta cười lạnh một tiếng, “Mơ đi.”
Ta không giãy dụa, mặc kệ nó siết chặt mình. Trước mắt trở nên mơ hồ, hơi thở cũng dần ngưng trệ.
Chết rồi cũng tốt.
Đáng tiếc không ai chịu đem ta chôn dưới chân núi Thương Long lĩnh, không biết hồn phách ngốc nghếch có thể bay tới chỗ Mặc Chiêu đại nhân, báo mộng y một câu xin lỗi không.
Cố chợt hét thảm một tiếng, không khí lần nữa tràn vào xoang mũi. Ta ho kịch liệt, dụi mắt, chỉ thấy một bóng rồng quen thuộc màu vàng, khí thế cửu thiên vặn cổ Cố ném đi. Tuy chỉ là long ảnh nhưng có thể đè lên khiến Cố bó tay chịu trói.
Đủ để thấy được chân thân bá đạo.
Đám người ở Hạnh Hoa thôn, Thương Long lĩnh luôn nói nơi kia phong ấn một Ác Long chuyên giết hại dân làng.
[ Đây là long tức có thể giúp ngươi đẩy lùi thiên địch, nhưng nếu ngươi không nghe lời, bên ngoài ngàn dặm ta cũng có thể bóp nát nội đan của ngươi. ]
Ác ôn như thế, nhưng lúc nguy hiểm tính mạng long tức đã cứu sống ta nhiều lần.
Ngũ tạng Cố chảy máu, kéo dài tàn hơi.
Ta ngồi xổm bên cạnh nó, nhìn nó hóa thành thỏ trắng đáng yêu, vô hại: “Em là thỏ, làm sao có thể chịu được nội đan của rắn tinh.”
Xem như không có sợi long tức này, nó cũng không sống lâu được.
“Có phải yêu đều không tránh khỏi lòng tham?” Ta hỏi nó, cũng tự hỏi mình.
Nó cảm thấy buồn cười ghê gớm: “Khụ khụ, ngươi? Nếu ngươi tham lam một chút, chúng ta cũng không có mặt ở đây.”
Ta cắn ngón tay, đem máu nhỏ vào mồm nó.
“Uổng công.”
“Ta biết.” Nhưng ta cố chấp cho nó máu, coi như không thể sống sót cũng có thể ra đi thanh thản.
“Ta cũng tham, chỉ tham không giống em. Cố à, trăm năm trước lúc mẹ sắp lìa đời, ta rất sợ. Nếu ta là con thỏ thì mọi chuyện rất bình thường, nhưng ta là yêu.”
Kỳ thực ta vẫn luôn không muốn làm yêu quái. Làm yêu quái sẽ có tim, có tim sẽ yêu, nếu yêu sẽ đau… Ta không chịu nổi đau đớn.
Trời đất bao la, ta không muốn một mình.
“A Cố, đây chính là tham. Em xem, ta đã gặp báo ứng.”
A Cố không trả lời, yêu lực cuối cùng tan vào trong xác thỏ, như tảng đá chìm vào lòng đại dương, câm lặng.
Cõi đời này, thỏ còn nhiều lắm.
Thế nhưng nhà của A Quỳnh, chỉ còn A Quỳnh mà thôi.
Cố cũng từng thấy dáng dấp của rắn tinh, biết mình bị lừa nên tức giận bóp lấy cổ ta.
“Đây vốn không phải long đan! Anh muốn giữ làm của riêng phỏng!” Nó có được nội đan rắn tinh, tu vi thăng bậc, liếc mắt đã có thể nhìn ra nội đan ta cất giấu một sợi long tức, nhưng cũng không thể nhìn ra hoàn toàn. Nó phẫn nộ nghĩ vì sao chưa chiếm được long đan.
Nó bóp cổ muốn đoạt long đan từ ta.
Ta cười lạnh một tiếng, “Mơ đi.”
Ta không giãy dụa, mặc kệ nó siết chặt mình. Trước mắt trở nên mơ hồ, hơi thở cũng dần ngưng trệ.
Chết rồi cũng tốt.
Đáng tiếc không ai chịu đem ta chôn dưới chân núi Thương Long lĩnh, không biết hồn phách ngốc nghếch có thể bay tới chỗ Mặc Chiêu đại nhân, báo mộng y một câu xin lỗi không.
Cố chợt hét thảm một tiếng, không khí lần nữa tràn vào xoang mũi. Ta ho kịch liệt, dụi mắt, chỉ thấy một bóng rồng quen thuộc màu vàng, khí thế cửu thiên vặn cổ Cố ném đi. Tuy chỉ là long ảnh nhưng có thể đè lên khiến Cố bó tay chịu trói.
Đủ để thấy được chân thân bá đạo.
Đám người ở Hạnh Hoa thôn, Thương Long lĩnh luôn nói nơi kia phong ấn một Ác Long chuyên giết hại dân làng.
[ Đây là long tức có thể giúp ngươi đẩy lùi thiên địch, nhưng nếu ngươi không nghe lời, bên ngoài ngàn dặm ta cũng có thể bóp nát nội đan của ngươi. ]
Ác ôn như thế, nhưng lúc nguy hiểm tính mạng long tức đã cứu sống ta nhiều lần.
Ngũ tạng Cố chảy máu, kéo dài tàn hơi.
Ta ngồi xổm bên cạnh nó, nhìn nó hóa thành thỏ trắng đáng yêu, vô hại: “Em là thỏ, làm sao có thể chịu được nội đan của rắn tinh.”
Xem như không có sợi long tức này, nó cũng không sống lâu được.
“Có phải yêu đều không tránh khỏi lòng tham?” Ta hỏi nó, cũng tự hỏi mình.
Nó cảm thấy buồn cười ghê gớm: “Khụ khụ, ngươi? Nếu ngươi tham lam một chút, chúng ta cũng không có mặt ở đây.”
Ta cắn ngón tay, đem máu nhỏ vào mồm nó.
“Uổng công.”
“Ta biết.” Nhưng ta cố chấp cho nó máu, coi như không thể sống sót cũng có thể ra đi thanh thản.
“Ta cũng tham, chỉ tham không giống em. Cố à, trăm năm trước lúc mẹ sắp lìa đời, ta rất sợ. Nếu ta là con thỏ thì mọi chuyện rất bình thường, nhưng ta là yêu.”
Kỳ thực ta vẫn luôn không muốn làm yêu quái. Làm yêu quái sẽ có tim, có tim sẽ yêu, nếu yêu sẽ đau… Ta không chịu nổi đau đớn.
Trời đất bao la, ta không muốn một mình.
“A Cố, đây chính là tham. Em xem, ta đã gặp báo ứng.”
A Cố không trả lời, yêu lực cuối cùng tan vào trong xác thỏ, như tảng đá chìm vào lòng đại dương, câm lặng.
Cõi đời này, thỏ còn nhiều lắm.
Thế nhưng nhà của A Quỳnh, chỉ còn A Quỳnh mà thôi.
Tác giả :
Khúc A Di A