Con Riêng
Chương 15
Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu, đến khi bĩnh tĩnh mới có thể bước vào phòng Tổng giám đốc. Ông Quang nhìn tôi, dưới ánh sáng của đèn neon tôi không nhìn rõ được ánh mắt ông chỉ thấy ông nói giọng rất bình thản:
- Tài liệu cô cứ để đó cho tôi là được.
- Vâng.
- Muộn rồi cô xuống báo mọi người xong việc cứ về.
- Dạ vâng thưa Tổng giám đốc.
Tôi nói xong cũng lặng lẽ bước về phòng photo nốt đống tài liệu rồi đeo túi xách bước ra ngoài. Tầm này xe cũng bớt đông hơn khoảng năm sáu giờ tối, tôi bước lên xe bus, ngồi ngay vị trí đầu tiên, suốt khoảng thời gian trên xe tôi cứ ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài. Hà Nội sau bao nhiêu năm đã thay đổi, tại sao có những việc lại chẳng thể quên lại có những việc chẳng thể nhớ? Trên đời này lại không có từ nếu như… nhưng… nếu như tôi biết trước đêm hôm đó tôi ngủ cùng Vinh… tôi cũng không biết mình sẽ làm gì nữa, bởi dù sao cũng là tôi sai, bán rẻ thân xác đổi lấy tiền thì làm gì mà có tư cách lên tiếng. Dù cho tôi có đổ lỗi, có nguỵ biện thế nào cũng không biến sai thành đúng, nghèo không phải cái tội, nhưng nghèo là cái lỗi. Tôi sinh ra đã chỉ biết cúi đầu sống, đến tận bây giờ vẫn không thể ngẩng cao đầu. Giá mà… ba tôi thương chị em tôi chỉ một chút thôi có lẽ tôi sẽ không nhục nhã thế này.
Trở về nhà sau một ngày mệt nhọc, chị Lan ở nhà cũng đã nấu cơm xong. Cu Bo chạy ra ôm chân tôi khoe hôm nay được phiếu bé ngoan, chị Lan vừa sắp xếp bát vừa cười nói:
- Nãy bác Lan vừa dạy cu Bo sẽ tranh, thằng bé vẽ đẹp ghê luôn dì Thuỷ ạ.
Tự dưng nghe chị Lan nói, tôi bỗng xúc động. Từ nhỏ chị Lan ốm yếu nhưng vẽ rất đẹp, đã vậy chị còn học rất giỏi tiếng Anh, điểm gần như lúc nào cũng cao nhất lớp. Nhìn hai bác cháu vui vẻ tôi mới chợt nhận ra, có những thứ tình thân ruột thịt, dù cho có đánh đổi cả tương lai tôi vẫn chấp nhận. Ăn cơm xong chị Lan lại lôi Bo sang dạy tiếng Anh, tôi ngồi bên cạnh xem hai bác cháu học, chị Lan do bệnh tật nên học tới lớp mười hai thôi nhưng kiến thức chị vẫn nhớ như in. Nhớ lại lời mụ Xuân lẫn lời bà Tâm trước nói chị Lan là gánh nặng bỗng dưng tôi lại muốn quay lại mà chửi nhau một trận đã đời.
Hôm sau là thứ bảy, trời lại râm mát tôi quyết định đưa Bo và chị Lan ra ngoài một chút. Mấy dạo này ở nhà cũng bí bách, Bo không được đi đâu tôi cũng thương. Ba người chúng tôi quyết định đi siêu thị một chút sau đó sẽ dẫn Bo đi ăn gà. Khi đang xe bus dừng ở trạm, tôi liền bế Bo xuống rồi đặt con bên vệ đường. Siêu thị nằm đối diện với chỗ tôi đang đứng, điện thoại tôi bất chợt vang lên. Tôi buông tay Bo mở túi với điện thoại đột nhiên Bo lao vụt xuống đường ngay trước mắt tôi. Lúc này tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vội lao theo gào lên:
- Bo…
Tiếng còi xe inh ỏi, ngay trước mặt một chiếc xe ô tô con lao đến… tôi gần như không giữ được bình tĩnh lao đến, đột nhiên bỗng thấy một bóng người đẩy mạnh tôi ra. Đến khi định thần tôi mới chợt thấy Bo nằm trọn trong vòng tay người ấy, vẻ mặt tái nhợt đầy sợ hãi. Tôi loạng choạng đứng dậy, vẫn chưa thể hoàn hồn, chạy đến ôm chầm lấy Bo run rẩy nói:
- Bo… con có sao không con.
- Con… con không sao.
Tôi bặm chặt môi, lúc này đột nhiên toàn thân sững lại. Người vừa cứu Bo là Vinh, anh mặc bộ đồ thể thao đen ôm lấy thân hình cường tráng. Nhìn thấy tôi dường như anh cũng rất ngạc nhiên, nhưng rồi anh vội đứng lên, đi về phía vỉa hè. Đoàn xe vì sự cố nên dừng lại, tôi cũng nhanh chóng ôm Bo trở lại phía chị Lan vừa đi vừa trách móc:
- Sao con lại lao ra đường như vậy, con có biết nguy hiểm lắm không? Mẹ dặn con bao nhiêu lần rồi?
- Tại… tại cái vòng mẹ tặng con bị rơi rồi lăn xuống đường.
- Kể cả thế con cũng không được lao ra đường, có gì con phải nói với mẹ. Con hư lắm rồi đấy nhé.
Thằng bé gật đầu, vẻ mặt đầy tội lỗi nói:
- Con xin lỗi mẹ, tại mẹ dặn cái vòng đó không được làm mất nên…
Tôi thở dài vẫn ôm chặt lấy con, khi lên đến vỉa hè tôi nhìn Vinh khẽ nói:
- Cảm ơn anh.
Vừa nói xong Bo cũng trườn người xuống lao về phía Vinh rồi nói:
- Mẹ ơi, tay chú bị thương rồi.
Tôi nhìn lên mới phát hiện trên cánh tay Vinh bị sứt sát một mảng lớn còn rỉ cả máu. Thế nhưng khi tôi định bước đến anh đã lùi lại vẻ mặt lạnh tanh. Bo dường như vẫn không hiểu chuyện, vẫn nói líu lo:
- Chú nhớ cháu không? Hôm trước chú còn giúp cháu lấy tai nghe con thỏ đó. Chú có đau nhiều không, để cháu bảo mẹ cháu băng vết thương cho chú nhé.
Vinh liếc nhìn Bo, xoay người cúi xuống nhặt túi đựng vợt cầu lông sau đó sải bước đi. Tôi tiến đến ôm Bo, thằng bé xị mặt ra nói lớn:
- Chú ơi, chú ghét cháu à? Sao cháu hỏi chú không trả lời.
Vinh vẫn sải bước đi, lúc này tôi liền bế thốc Bo tiến lên phía sau lưng Vinh lí nhí:
- Thực lòng cảm ơn anh rất nhiều. Anh bị thương thế này… nếu…. nếu không tôi đưa anh đi bệnh viện, mọi chi phí tôi sẽ lo.
Vinh đột nhiên quay phắt lại nhìn tôi cười nhạt:
- Khỏi cần.
- Vâng… nếu không cần thì thôi ạ, nhưng… nhưng tôi thực lòng cảm ơn anh.
- Tôi cứu thằng bé không phải vì cô vậy nên không cần cô cảm ơn tôi. Đơn giản tôi chỉ đang thực thi nhiệm vụ của mình thôi.
- À vâng… vâng… công an cứu dân… tại thấy anh không mặc quân phục nên tôi cũng quên mất, dù sao cảm ơn anh. Bo, cảm ơn chú công an đi con.
Mới nghe đến đây, đột nhiên Vinh trợn mắt phừng phừng khiến câu cảm ơn của Bo chưa kịp phát ra đã ngừng bặt. Tôi nói gì sai sao? Còn chưa kịp hiểu gì anh ta đã bước đi rất nhanh. Lúc này tôi mới để ý cánh tay thực sự bị rỉ máu, còn rất nhiều cát, trong lòng bỗng thấy áy náy vô cùng. Nhưng giờ mà cứ lẽo đẽo đi theo lại bị Vinh chửi cho không ra gì, cuối cùng tôi đành ôm Bo đi vào siêu thị cùng chị Lan. Khi lên đến nơi, tôi chưa vội cho Bo vào mua đồ mà tìm một chỗ vắng vẻ giáo huấn con một trận. Thằng bé nghe xong có vẻ hiểu ra, ngoan ngoãn nói:
- Dạ, Bo hiểu rồi mẹ Thuỷ ạ. Từ nay ra đường không được chạy lung tung kể cả có chuyện gì, phải bám sát mẹ Thuỷ. Tại Bo hư, Bo quên lời mẹ Thuỷ dặn, từ sau Bo không tái phạm nữa đâu. Tại cái vòng mẹ Thuỷ mua cho Bo Bo sợ mất nên mới thế chứ từ sau Bo không như vậy nữa.
- Kể cả vòng có quý thế nào con cũng không được chạy lung tung phải gọi mẹ nhặt cho, biết chưa?
- Dạ. con biết rồi.
- Hứa với mẹ nào.
- Dạ, Bo hứa, Bo nhớ lời mẹ dặn rồi.
Trẻ con độ tuổi này vẫn chưa hết hiếu động sểnh một chút là có chuyện rồi. Mà thằng bé này không biết giống ai, đồ tôi mua cho lúc nào cũng trân trọng, giữ gìn một cách thái quá, tôi nhìn chiếc vòng con đang cầm khư khư, vừa thương vừa giận. Thằng bé hôn chụt lên má tôi nịnh nọt:
- Mẹ Thuỷ đừng giận Bo nữa, Bo hứa với mẹ rồi mà.
- Được, đây là lần đầu nên mẹ không giận Bo lâu, nhưng Bo nhớ lời Bo hứa đấy nhé.
- Dạ! Bo yêu mẹ Thuỷ xinh đẹp nhất trên đời.
Tôi không kìm được bật cười dắt tay thằng bé đi, vừa đi thằng bé vừa hỏi:
- Mẹ ơi chú ấy ghét con hở mẹ?
- Chú nào.
- Chú công an.
- Sao con lại hỏi vậy?
- Tại con thấy con hỏi chú không trả lời, mà chứ cứ nhìn con khó chịu ý mẹ. Mà nha, trước mẹ con mình đi mua điều hoà chú vẫn nói chuyện với con mà, hay tại con làm chú bị thương nên thế hở mẹ?
- Ừ, tại con làm chú bị thương nên chú buồn chứ không phải chú ghét con đâu. Thế nên con phải nhớ sau không được chạy linh tinh nữa nhớ chưa?
- Dạ.
Lúc này tôi nghĩ lại cánh tay rớm máu ban nãy của Vinh lại nhớ đến lần anh đưa tôi vào viện. Kể ra trừ việc tôi và anh có ngàn vạn hiểu lầm không hoá giải nổi thì tôi vẫn phải công nhận Vinh là người tốt, lại là một chiến sĩ công an mẫu mực, hết lòng vì dân. Nhưng… hình như Vinh không coi tôi là dân thì phải.
Sau hai ngày nghỉ cuối tuần thứ hai tôi lại bắt đầu công việc như thường lệ. Buổi sáng khi đang ngồi đánh văn bản chị Quyên đưa cho tôi ít tài liệu rồi nói:
- Cô sắp xếp chỉnh lí toàn bộ tài liệu này, chiều sếp Tổng tiếp đoàn cảnh sát môi trường. Cô xem có lỗi gì chỉnh sửa lại rồi làm báo cáo nhé.
Tôi ngồi sắp xếp chỉnh lý hồ sơ đến trưa mới xong vội ăn bát cơm rồi tranh thủ mang tài liệu cho chị Quyên. Hôm ấy tôi thực sự rất nhiều việc, sếp Tổng gặp bên cảnh sát môi trường chị Quyên cũng phải có mặt trong cuộc họp ấy nên tôi phải làm toàn bộ công việc còn lại của chị. Bốn giờ chiều chị Quyên mới trở về, vừa thấy chị chị Linh đã hỏi:
- Này, hôm nay anh Cường bên môi trường có sang không?
- Có chứ, người ta là đội trưởng mà.
- Thế mà chị không cho em đi rót nước chiên trà.
- Lạy cô, người ta vợ con đàng hoàng rồi, con Su nhà cô cũng sáu bảy tuổi mà mê trai thấy gớm.
- Ha ha, ngôi sao sáng trong lòng công an mà. Phải công nhận ngành công an nhiều người đẹp trai chị nhỉ, Vinh con sếp Tổng là đẹp trai nhất, anh Cường đẹp thứ hai, thằng Long đội môi trường cũng đẹp. Sếp Tổng nhà mình quan hệ với mấy bên ấy tốt thật.
Tôi nghe xong hơi cười, thực ra nếu là những năm trước, nhắc đến trai đẹp tôi cũng háo hức như chị Linh đấy. Nhưng có lẽ cuộc đời phũ phàng khiến tôi nhận ra đẹp trai cũng không mài ra ăn được. Trong lúc mất thời gian quan tâm đến trai thà ngồi xử lý nhanh nhanh mấy văn bản này cho xong.
Buổi tối hôm ấy tôi về sớm hơn mọi khi gần một tiếng, lúc xuống sảnh thấy cái Chíp và Su đang chơi một mình. Bình thường tầm này Tổng giám đốc lẽ ra đang chơi cùng hai đứa này, có lẽ hôm nay tiếp đoàn môi trường nên ông mời cơm bọn họ rồi. Tôi đi qua khẽ cười với hai đứa đột nhiên nghe phía sau có tiếng thư ký của ông Quang nói với chị Quyên:
- Không, nãy họp xong sếp vội đi luôn.
- Không mời cơm luôn sao?
- Dạ không, em cũng không hiểu tại sao mà lần này không mời cơm bên ấy luôn. Họp xong anh đội trưởng vào phòng sếp nói chuyện riêng, một lúc thì đội môi trường về, sếp thì đánh xe đi luôn.
- Ừ.
Tôi nghe xong cũng không nghĩ ngợi gì bắt vội xe bus về nhà. Khi về đến nhà, tôi tắm giặt lau dọn ăn uống xong liền bế Bo vào giường, đột nhiên thằng bé lôi trong cặp một hộp kẹo trẻ em đầy màu sắc đưa cho tôi vui vẻ nói:
- Mẹ ơi, ông cho con này.
Tôi nghe thằng bé nói chau mày hỏi lại:
- Ông nào vậy Bo?
- Dạ… ông… ông ở công ty mẹ đó. Hôm nay ông đến trường tìm con xong cho con hộp kẹo này đấy mẹ.
Tôi nghe xong đột nhiên khựng lại. Chiều nay tiếp đoàn cảnh sát môi trường ông Quang không mời họ ở lại ăn cơm mà vội vàng đến tìm Bo, toàn thân tôi bỗng ớn lạnh lắp bắp nói:
- Ông tìm con… sau đó có làm gì con không?
- Dạ, ông cho con hộp kẹo này xong ông bảo móng tay con dài quá nên bấm móng tay cho con, ông còn nhổ tóc trên đầu con, bảo cho ông xin mấy cộng để ông nuôi cho thật dài rồi cấy lên đầu ông vì ông sắp rụng hết tóc rồi. Mẹ ơi, ông còn bảo từ sau gặp ông cứ gọi ông là ông nội nữa.
- Trời ơi!
- Mẹ sao vậy ạ? Con lại làm gì sai sao? Mẹ chỉ dặn không nghe lời người lạ, nhưng ông có phải người lạ đâu mẹ?
Tôi gần như không chịu nổi, ôm chặt thằng bé vào lòng. Cắt móng tay, lấy tóc, mới nghe thôi tôi cũng hiểu ra được… ông Quang định làm gì. Bo không sai, dù cho thằng bé không tự nguyện thì người ta cũng sẽ có cách. Nhưng rốt cuộc tại sao ông Quang lại biết chuyện này. Tôi ngồi dưới sàn nhà rất lâu sau mới có thể bình tĩnh được vội lấy điện thoại gọi cho cái Chi. Lúc này cũng gần mười giờ đêm, cái Chi nghe tôi kể liền phóng thẳng xe máy đến nhà tôi. Lúc này tôi giục chị Lan cho Bo ngủ trước còn tôi kéo nó vào trong phòng. Nó nhìn tôi chau mày nói:
- Mày bình tĩnh đã xem nào. Mẹ, hoá ra lão Vinh là cha thằng Bo. Tin giật gân vãi cả nhái. Mà đấy nói thật tao còn quên mặt lão ta rồi cơ.
- Tao đang lo lắm rồi, ông Quang mà biết…
- Biết thì sao, con mày mà mày lo cái gì. Mà cùng lắm mày với lão Vinh cưới nhau, Bo là con chung của hai người nó lại chẳng hợp lý quá.
- Mày điên à, chuyện tao bán thân nó nhục nhã thế nào, ai chấp nhận tao mà cưới với xin. Vả lại năm đó, hai tên kia còn dùng video để tống tiền Vinh, dù sao tao cũng tự nguyện thế nên trong đó cũng có lỗi của tao. Mà hơn hết giờ anh ta cũng có vợ sắp cưới rồi. Tao…
- Tao bảo mày bình tĩnh tao xem nào. Mà biết thì biết có sao đâu mày phải lo. Giờ cho Bo có ba ruột chẳng tốt sao?
- Mày không hiểu được đâu Chi ạ, thứ nhất trong mắt Vinh tao là loại gái vì tiền mà bán rẻ thân xác, thứ hai… mày nghĩ xem giờ anh ấy sắp cưới lại lòi ra có con riêng với tao… thực sự… nếu nghĩ kỹ sẽ có nhiều thứ phức tạp lắm.
Cái Chi định nói gì đó, đột nhiên điện thoại của tôi bỗng vang lên. Tôi nhìn vào màn hình run run không thốt lên lời. Là số của ông Quang, cái Chi thấy vậy liền giục:
- Mày cứ nghe đi xem nào.
Tôi nuốt nước bọt, nhấn nút nghe, đầu dây bên kia giọng khàn đục cất lên:
- Cô Thuỷ! Biết muộn thế này còn làm phiền cô tôi cũng ngại quá. Nhưng tôi có việc gấp, có thể gặp cô một lát không?
- Tôi…
- Tôi đang đứng dưới ngõ nhà cô rồi.
Lúc này tôi không còn cách nào đành dặn cái Chi ngồi im trên đây, chỉ mình tôi xuống. Trên đời này, cái gì đã đến tránh cũng không được, nhưng từ nãy tới giờ mới chỉ năm sáu tiếng, rốt cuộc tại sao ông Quang lại muốn gặp tôi gấp thế. Khi bước xuống dưới tôi đã thấy chiếc xe ô tô sang trọng của ông Quang đỗ ngay đầu ngõ, ông đứng bên trên cùng người tài xế vừa nhìn thấy tôi liền nói:
- Cô vào xe đi. Đứng ngoài nói chuyện không tiện.
- Dạ… đêm rồi Tổng giám đốc cho gọi tôi có chuyện gì vậy ạ?
- Ở công ty gọi tôi Tổng giám đốc nhưng ở ngoài cứ xưng hô bình thường thôi. Cô vào đi.
Tôi cúi đầu bước vào xe, ông Quang cũng bước vào, đưa cho tôi một sấp giấy khẽ nói:
- Thực ra tôi định để sáng mai gặp cô mới nói, nhưng bản thân tôi không kìm chế nổi cảm xúc của mình và cũng đoán thằng bé sẽ khoe chiều nay tôi đến tìm nó nên muộn thế này tôi vẫn phải gặp cô. Đây là xét nghiệm ADN của con trai cô và con trai tôi dịch vụ nhanh lấy kết quả sau bốn giờ, kết quả trùng khớp 99,99% có quan hệ huyết thống cha con.
Tôi nghe xong… chợt như chết lặng…
- Tài liệu cô cứ để đó cho tôi là được.
- Vâng.
- Muộn rồi cô xuống báo mọi người xong việc cứ về.
- Dạ vâng thưa Tổng giám đốc.
Tôi nói xong cũng lặng lẽ bước về phòng photo nốt đống tài liệu rồi đeo túi xách bước ra ngoài. Tầm này xe cũng bớt đông hơn khoảng năm sáu giờ tối, tôi bước lên xe bus, ngồi ngay vị trí đầu tiên, suốt khoảng thời gian trên xe tôi cứ ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài. Hà Nội sau bao nhiêu năm đã thay đổi, tại sao có những việc lại chẳng thể quên lại có những việc chẳng thể nhớ? Trên đời này lại không có từ nếu như… nhưng… nếu như tôi biết trước đêm hôm đó tôi ngủ cùng Vinh… tôi cũng không biết mình sẽ làm gì nữa, bởi dù sao cũng là tôi sai, bán rẻ thân xác đổi lấy tiền thì làm gì mà có tư cách lên tiếng. Dù cho tôi có đổ lỗi, có nguỵ biện thế nào cũng không biến sai thành đúng, nghèo không phải cái tội, nhưng nghèo là cái lỗi. Tôi sinh ra đã chỉ biết cúi đầu sống, đến tận bây giờ vẫn không thể ngẩng cao đầu. Giá mà… ba tôi thương chị em tôi chỉ một chút thôi có lẽ tôi sẽ không nhục nhã thế này.
Trở về nhà sau một ngày mệt nhọc, chị Lan ở nhà cũng đã nấu cơm xong. Cu Bo chạy ra ôm chân tôi khoe hôm nay được phiếu bé ngoan, chị Lan vừa sắp xếp bát vừa cười nói:
- Nãy bác Lan vừa dạy cu Bo sẽ tranh, thằng bé vẽ đẹp ghê luôn dì Thuỷ ạ.
Tự dưng nghe chị Lan nói, tôi bỗng xúc động. Từ nhỏ chị Lan ốm yếu nhưng vẽ rất đẹp, đã vậy chị còn học rất giỏi tiếng Anh, điểm gần như lúc nào cũng cao nhất lớp. Nhìn hai bác cháu vui vẻ tôi mới chợt nhận ra, có những thứ tình thân ruột thịt, dù cho có đánh đổi cả tương lai tôi vẫn chấp nhận. Ăn cơm xong chị Lan lại lôi Bo sang dạy tiếng Anh, tôi ngồi bên cạnh xem hai bác cháu học, chị Lan do bệnh tật nên học tới lớp mười hai thôi nhưng kiến thức chị vẫn nhớ như in. Nhớ lại lời mụ Xuân lẫn lời bà Tâm trước nói chị Lan là gánh nặng bỗng dưng tôi lại muốn quay lại mà chửi nhau một trận đã đời.
Hôm sau là thứ bảy, trời lại râm mát tôi quyết định đưa Bo và chị Lan ra ngoài một chút. Mấy dạo này ở nhà cũng bí bách, Bo không được đi đâu tôi cũng thương. Ba người chúng tôi quyết định đi siêu thị một chút sau đó sẽ dẫn Bo đi ăn gà. Khi đang xe bus dừng ở trạm, tôi liền bế Bo xuống rồi đặt con bên vệ đường. Siêu thị nằm đối diện với chỗ tôi đang đứng, điện thoại tôi bất chợt vang lên. Tôi buông tay Bo mở túi với điện thoại đột nhiên Bo lao vụt xuống đường ngay trước mắt tôi. Lúc này tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vội lao theo gào lên:
- Bo…
Tiếng còi xe inh ỏi, ngay trước mặt một chiếc xe ô tô con lao đến… tôi gần như không giữ được bình tĩnh lao đến, đột nhiên bỗng thấy một bóng người đẩy mạnh tôi ra. Đến khi định thần tôi mới chợt thấy Bo nằm trọn trong vòng tay người ấy, vẻ mặt tái nhợt đầy sợ hãi. Tôi loạng choạng đứng dậy, vẫn chưa thể hoàn hồn, chạy đến ôm chầm lấy Bo run rẩy nói:
- Bo… con có sao không con.
- Con… con không sao.
Tôi bặm chặt môi, lúc này đột nhiên toàn thân sững lại. Người vừa cứu Bo là Vinh, anh mặc bộ đồ thể thao đen ôm lấy thân hình cường tráng. Nhìn thấy tôi dường như anh cũng rất ngạc nhiên, nhưng rồi anh vội đứng lên, đi về phía vỉa hè. Đoàn xe vì sự cố nên dừng lại, tôi cũng nhanh chóng ôm Bo trở lại phía chị Lan vừa đi vừa trách móc:
- Sao con lại lao ra đường như vậy, con có biết nguy hiểm lắm không? Mẹ dặn con bao nhiêu lần rồi?
- Tại… tại cái vòng mẹ tặng con bị rơi rồi lăn xuống đường.
- Kể cả thế con cũng không được lao ra đường, có gì con phải nói với mẹ. Con hư lắm rồi đấy nhé.
Thằng bé gật đầu, vẻ mặt đầy tội lỗi nói:
- Con xin lỗi mẹ, tại mẹ dặn cái vòng đó không được làm mất nên…
Tôi thở dài vẫn ôm chặt lấy con, khi lên đến vỉa hè tôi nhìn Vinh khẽ nói:
- Cảm ơn anh.
Vừa nói xong Bo cũng trườn người xuống lao về phía Vinh rồi nói:
- Mẹ ơi, tay chú bị thương rồi.
Tôi nhìn lên mới phát hiện trên cánh tay Vinh bị sứt sát một mảng lớn còn rỉ cả máu. Thế nhưng khi tôi định bước đến anh đã lùi lại vẻ mặt lạnh tanh. Bo dường như vẫn không hiểu chuyện, vẫn nói líu lo:
- Chú nhớ cháu không? Hôm trước chú còn giúp cháu lấy tai nghe con thỏ đó. Chú có đau nhiều không, để cháu bảo mẹ cháu băng vết thương cho chú nhé.
Vinh liếc nhìn Bo, xoay người cúi xuống nhặt túi đựng vợt cầu lông sau đó sải bước đi. Tôi tiến đến ôm Bo, thằng bé xị mặt ra nói lớn:
- Chú ơi, chú ghét cháu à? Sao cháu hỏi chú không trả lời.
Vinh vẫn sải bước đi, lúc này tôi liền bế thốc Bo tiến lên phía sau lưng Vinh lí nhí:
- Thực lòng cảm ơn anh rất nhiều. Anh bị thương thế này… nếu…. nếu không tôi đưa anh đi bệnh viện, mọi chi phí tôi sẽ lo.
Vinh đột nhiên quay phắt lại nhìn tôi cười nhạt:
- Khỏi cần.
- Vâng… nếu không cần thì thôi ạ, nhưng… nhưng tôi thực lòng cảm ơn anh.
- Tôi cứu thằng bé không phải vì cô vậy nên không cần cô cảm ơn tôi. Đơn giản tôi chỉ đang thực thi nhiệm vụ của mình thôi.
- À vâng… vâng… công an cứu dân… tại thấy anh không mặc quân phục nên tôi cũng quên mất, dù sao cảm ơn anh. Bo, cảm ơn chú công an đi con.
Mới nghe đến đây, đột nhiên Vinh trợn mắt phừng phừng khiến câu cảm ơn của Bo chưa kịp phát ra đã ngừng bặt. Tôi nói gì sai sao? Còn chưa kịp hiểu gì anh ta đã bước đi rất nhanh. Lúc này tôi mới để ý cánh tay thực sự bị rỉ máu, còn rất nhiều cát, trong lòng bỗng thấy áy náy vô cùng. Nhưng giờ mà cứ lẽo đẽo đi theo lại bị Vinh chửi cho không ra gì, cuối cùng tôi đành ôm Bo đi vào siêu thị cùng chị Lan. Khi lên đến nơi, tôi chưa vội cho Bo vào mua đồ mà tìm một chỗ vắng vẻ giáo huấn con một trận. Thằng bé nghe xong có vẻ hiểu ra, ngoan ngoãn nói:
- Dạ, Bo hiểu rồi mẹ Thuỷ ạ. Từ nay ra đường không được chạy lung tung kể cả có chuyện gì, phải bám sát mẹ Thuỷ. Tại Bo hư, Bo quên lời mẹ Thuỷ dặn, từ sau Bo không tái phạm nữa đâu. Tại cái vòng mẹ Thuỷ mua cho Bo Bo sợ mất nên mới thế chứ từ sau Bo không như vậy nữa.
- Kể cả vòng có quý thế nào con cũng không được chạy lung tung phải gọi mẹ nhặt cho, biết chưa?
- Dạ. con biết rồi.
- Hứa với mẹ nào.
- Dạ, Bo hứa, Bo nhớ lời mẹ dặn rồi.
Trẻ con độ tuổi này vẫn chưa hết hiếu động sểnh một chút là có chuyện rồi. Mà thằng bé này không biết giống ai, đồ tôi mua cho lúc nào cũng trân trọng, giữ gìn một cách thái quá, tôi nhìn chiếc vòng con đang cầm khư khư, vừa thương vừa giận. Thằng bé hôn chụt lên má tôi nịnh nọt:
- Mẹ Thuỷ đừng giận Bo nữa, Bo hứa với mẹ rồi mà.
- Được, đây là lần đầu nên mẹ không giận Bo lâu, nhưng Bo nhớ lời Bo hứa đấy nhé.
- Dạ! Bo yêu mẹ Thuỷ xinh đẹp nhất trên đời.
Tôi không kìm được bật cười dắt tay thằng bé đi, vừa đi thằng bé vừa hỏi:
- Mẹ ơi chú ấy ghét con hở mẹ?
- Chú nào.
- Chú công an.
- Sao con lại hỏi vậy?
- Tại con thấy con hỏi chú không trả lời, mà chứ cứ nhìn con khó chịu ý mẹ. Mà nha, trước mẹ con mình đi mua điều hoà chú vẫn nói chuyện với con mà, hay tại con làm chú bị thương nên thế hở mẹ?
- Ừ, tại con làm chú bị thương nên chú buồn chứ không phải chú ghét con đâu. Thế nên con phải nhớ sau không được chạy linh tinh nữa nhớ chưa?
- Dạ.
Lúc này tôi nghĩ lại cánh tay rớm máu ban nãy của Vinh lại nhớ đến lần anh đưa tôi vào viện. Kể ra trừ việc tôi và anh có ngàn vạn hiểu lầm không hoá giải nổi thì tôi vẫn phải công nhận Vinh là người tốt, lại là một chiến sĩ công an mẫu mực, hết lòng vì dân. Nhưng… hình như Vinh không coi tôi là dân thì phải.
Sau hai ngày nghỉ cuối tuần thứ hai tôi lại bắt đầu công việc như thường lệ. Buổi sáng khi đang ngồi đánh văn bản chị Quyên đưa cho tôi ít tài liệu rồi nói:
- Cô sắp xếp chỉnh lí toàn bộ tài liệu này, chiều sếp Tổng tiếp đoàn cảnh sát môi trường. Cô xem có lỗi gì chỉnh sửa lại rồi làm báo cáo nhé.
Tôi ngồi sắp xếp chỉnh lý hồ sơ đến trưa mới xong vội ăn bát cơm rồi tranh thủ mang tài liệu cho chị Quyên. Hôm ấy tôi thực sự rất nhiều việc, sếp Tổng gặp bên cảnh sát môi trường chị Quyên cũng phải có mặt trong cuộc họp ấy nên tôi phải làm toàn bộ công việc còn lại của chị. Bốn giờ chiều chị Quyên mới trở về, vừa thấy chị chị Linh đã hỏi:
- Này, hôm nay anh Cường bên môi trường có sang không?
- Có chứ, người ta là đội trưởng mà.
- Thế mà chị không cho em đi rót nước chiên trà.
- Lạy cô, người ta vợ con đàng hoàng rồi, con Su nhà cô cũng sáu bảy tuổi mà mê trai thấy gớm.
- Ha ha, ngôi sao sáng trong lòng công an mà. Phải công nhận ngành công an nhiều người đẹp trai chị nhỉ, Vinh con sếp Tổng là đẹp trai nhất, anh Cường đẹp thứ hai, thằng Long đội môi trường cũng đẹp. Sếp Tổng nhà mình quan hệ với mấy bên ấy tốt thật.
Tôi nghe xong hơi cười, thực ra nếu là những năm trước, nhắc đến trai đẹp tôi cũng háo hức như chị Linh đấy. Nhưng có lẽ cuộc đời phũ phàng khiến tôi nhận ra đẹp trai cũng không mài ra ăn được. Trong lúc mất thời gian quan tâm đến trai thà ngồi xử lý nhanh nhanh mấy văn bản này cho xong.
Buổi tối hôm ấy tôi về sớm hơn mọi khi gần một tiếng, lúc xuống sảnh thấy cái Chíp và Su đang chơi một mình. Bình thường tầm này Tổng giám đốc lẽ ra đang chơi cùng hai đứa này, có lẽ hôm nay tiếp đoàn môi trường nên ông mời cơm bọn họ rồi. Tôi đi qua khẽ cười với hai đứa đột nhiên nghe phía sau có tiếng thư ký của ông Quang nói với chị Quyên:
- Không, nãy họp xong sếp vội đi luôn.
- Không mời cơm luôn sao?
- Dạ không, em cũng không hiểu tại sao mà lần này không mời cơm bên ấy luôn. Họp xong anh đội trưởng vào phòng sếp nói chuyện riêng, một lúc thì đội môi trường về, sếp thì đánh xe đi luôn.
- Ừ.
Tôi nghe xong cũng không nghĩ ngợi gì bắt vội xe bus về nhà. Khi về đến nhà, tôi tắm giặt lau dọn ăn uống xong liền bế Bo vào giường, đột nhiên thằng bé lôi trong cặp một hộp kẹo trẻ em đầy màu sắc đưa cho tôi vui vẻ nói:
- Mẹ ơi, ông cho con này.
Tôi nghe thằng bé nói chau mày hỏi lại:
- Ông nào vậy Bo?
- Dạ… ông… ông ở công ty mẹ đó. Hôm nay ông đến trường tìm con xong cho con hộp kẹo này đấy mẹ.
Tôi nghe xong đột nhiên khựng lại. Chiều nay tiếp đoàn cảnh sát môi trường ông Quang không mời họ ở lại ăn cơm mà vội vàng đến tìm Bo, toàn thân tôi bỗng ớn lạnh lắp bắp nói:
- Ông tìm con… sau đó có làm gì con không?
- Dạ, ông cho con hộp kẹo này xong ông bảo móng tay con dài quá nên bấm móng tay cho con, ông còn nhổ tóc trên đầu con, bảo cho ông xin mấy cộng để ông nuôi cho thật dài rồi cấy lên đầu ông vì ông sắp rụng hết tóc rồi. Mẹ ơi, ông còn bảo từ sau gặp ông cứ gọi ông là ông nội nữa.
- Trời ơi!
- Mẹ sao vậy ạ? Con lại làm gì sai sao? Mẹ chỉ dặn không nghe lời người lạ, nhưng ông có phải người lạ đâu mẹ?
Tôi gần như không chịu nổi, ôm chặt thằng bé vào lòng. Cắt móng tay, lấy tóc, mới nghe thôi tôi cũng hiểu ra được… ông Quang định làm gì. Bo không sai, dù cho thằng bé không tự nguyện thì người ta cũng sẽ có cách. Nhưng rốt cuộc tại sao ông Quang lại biết chuyện này. Tôi ngồi dưới sàn nhà rất lâu sau mới có thể bình tĩnh được vội lấy điện thoại gọi cho cái Chi. Lúc này cũng gần mười giờ đêm, cái Chi nghe tôi kể liền phóng thẳng xe máy đến nhà tôi. Lúc này tôi giục chị Lan cho Bo ngủ trước còn tôi kéo nó vào trong phòng. Nó nhìn tôi chau mày nói:
- Mày bình tĩnh đã xem nào. Mẹ, hoá ra lão Vinh là cha thằng Bo. Tin giật gân vãi cả nhái. Mà đấy nói thật tao còn quên mặt lão ta rồi cơ.
- Tao đang lo lắm rồi, ông Quang mà biết…
- Biết thì sao, con mày mà mày lo cái gì. Mà cùng lắm mày với lão Vinh cưới nhau, Bo là con chung của hai người nó lại chẳng hợp lý quá.
- Mày điên à, chuyện tao bán thân nó nhục nhã thế nào, ai chấp nhận tao mà cưới với xin. Vả lại năm đó, hai tên kia còn dùng video để tống tiền Vinh, dù sao tao cũng tự nguyện thế nên trong đó cũng có lỗi của tao. Mà hơn hết giờ anh ta cũng có vợ sắp cưới rồi. Tao…
- Tao bảo mày bình tĩnh tao xem nào. Mà biết thì biết có sao đâu mày phải lo. Giờ cho Bo có ba ruột chẳng tốt sao?
- Mày không hiểu được đâu Chi ạ, thứ nhất trong mắt Vinh tao là loại gái vì tiền mà bán rẻ thân xác, thứ hai… mày nghĩ xem giờ anh ấy sắp cưới lại lòi ra có con riêng với tao… thực sự… nếu nghĩ kỹ sẽ có nhiều thứ phức tạp lắm.
Cái Chi định nói gì đó, đột nhiên điện thoại của tôi bỗng vang lên. Tôi nhìn vào màn hình run run không thốt lên lời. Là số của ông Quang, cái Chi thấy vậy liền giục:
- Mày cứ nghe đi xem nào.
Tôi nuốt nước bọt, nhấn nút nghe, đầu dây bên kia giọng khàn đục cất lên:
- Cô Thuỷ! Biết muộn thế này còn làm phiền cô tôi cũng ngại quá. Nhưng tôi có việc gấp, có thể gặp cô một lát không?
- Tôi…
- Tôi đang đứng dưới ngõ nhà cô rồi.
Lúc này tôi không còn cách nào đành dặn cái Chi ngồi im trên đây, chỉ mình tôi xuống. Trên đời này, cái gì đã đến tránh cũng không được, nhưng từ nãy tới giờ mới chỉ năm sáu tiếng, rốt cuộc tại sao ông Quang lại muốn gặp tôi gấp thế. Khi bước xuống dưới tôi đã thấy chiếc xe ô tô sang trọng của ông Quang đỗ ngay đầu ngõ, ông đứng bên trên cùng người tài xế vừa nhìn thấy tôi liền nói:
- Cô vào xe đi. Đứng ngoài nói chuyện không tiện.
- Dạ… đêm rồi Tổng giám đốc cho gọi tôi có chuyện gì vậy ạ?
- Ở công ty gọi tôi Tổng giám đốc nhưng ở ngoài cứ xưng hô bình thường thôi. Cô vào đi.
Tôi cúi đầu bước vào xe, ông Quang cũng bước vào, đưa cho tôi một sấp giấy khẽ nói:
- Thực ra tôi định để sáng mai gặp cô mới nói, nhưng bản thân tôi không kìm chế nổi cảm xúc của mình và cũng đoán thằng bé sẽ khoe chiều nay tôi đến tìm nó nên muộn thế này tôi vẫn phải gặp cô. Đây là xét nghiệm ADN của con trai cô và con trai tôi dịch vụ nhanh lấy kết quả sau bốn giờ, kết quả trùng khớp 99,99% có quan hệ huyết thống cha con.
Tôi nghe xong… chợt như chết lặng…
Tác giả :
Phạm Vũ Anh Thư