Con Rể Quyền Quý
Chương 472
Chương 472:
“Thất vọng rồi sao?” Trương Thác cười chế giễu: “Hung thủ bóng đêm nói cho ông là tôi đã chết à.”
Tô Vũ ánh mắt có chút ảm đạm, quả nhiên là hung thủ bóng đêm đã nói với ông ta là Trương Thác đã chết.
“Ngày hôm qua đã báo mày trốn đi rồi, vậy mà hôm nay lại dám chủ động đến nhà Tô gia của tao, vừa hay, thù mới hận cũ, tính sổ luôn một lần nhé!” Ly rượu trong tay Tô Vũ bị ném mạnh xuống đắt.
“Thật là trùng hợp.” Trương Thác cười khúc khích: “Tôi cũng có thù mới và hận cũ. Ông vu khống tôi bắt cóc Chúc Linh và sai người ám sát bà xã tôi. Những chuyện này, hôm nay cùng tính sổ luôn nhé.”
“Bà xã của mày?” Tô Vũ khó hiểu hỏi.
Trương Thác phun nhẹ trong miệng: “Ngân Châu, Lâm Ngữ Lam.”
“Tiện nhân kia chính là bà xã của mày! Người bên cạnh cô ta chính là mày sao!” Vẻ mặt Tô Vũ đột nhiên thay đổi, bọn họ tìm kiếm cao thủ ẳn nắp bên cạnh Lâm Ngữ Lam bầy lâu nay, nhưng không phát hiện được, thì anh ấy đã tự tìm đến trước mặt mình rồi.
Chúc Linh chạy đến bên Chúc Nguyên Cửu, nắm lấy cánh tay của Chúc Nguyên Cửu: “Ông nội, hôm qua không phải anh Trương Thác bắt cóc cháu, anh Trương Thác đã nói với cháu rồi, là nhà họ Tô bọn họ bắt cháu đáy!”
“Cháu gái Chúc Linh, đừng nghe những lời xằng bậy của loại tiện nhân này.” Tô Vũ nói.
Nam Cung Kính Vân vẫy tay với Nam Cung Vũ và Nam Cung Vũ bước nhẹ đến bên cạnh Nam Cung Kính Vân.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nam Cung Kính Vân cau mày, bối rối. Hôm qua khi Tô Vũ tìm đến ông ấy, và nói với ông ấy rằng Trương Thác chính là hung thủ đứng sau màn bắt cóc, thì ông ấy trong lòng đã đầy sự hoài nghỉ rồi.
Nam Cung Vũ thì thầm những gì Trương Thác vừa nói với Nam Cung Kính Vân.
Nam Cung Kính Vân cau mày: “Cứ xem như đúng những gì cậu ấy nói, những chuyện này là do nhà họ Tô bày mưu tính kế, cậu ấy dùng cái gì để chứng minh, cậu bé Trương Thác này cha rất thích, con gọi điện thoại chú hai đi, bảo chú ấy đem theo người tới, cho dù hôm nay xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không thể để cậu ấy gặp nạn.”
Nam Cung Vũ gật đầu và bí mật gửi một tin nhắn cho chú hai của mình.
Chúc Nguyên Cửu sờ đầu cháu gái: “Được rồi, ngoan nào, ông nội sẽ lo chuyện này.”
“Ông ơi, ông nhất định phải tin những gì cháu nói. Anh Trương Thác chắc chắn không phải là người xấu.” Chúc Linh vẫn chưa yên tâm, và nói lại lần nữa.
Tô Vũ cười đều, nhìn Trương Thác: “Tao không biết mày.
dùng cách gì để mê hoặc cháu gái Chúc Linh. Nếu như hôm nay mày cho rằng, đây là sức mạnh của mày, tao không thể không nói, tao thật sự nể mày rồi, đây là Tô gia của tao, không phải là nơi để thằng nhóc con như mày đến làm loạn!”
Tô Vũ nói xong, cầm điện thoại di động phát ra một tin nhắn thoại, “Cho người đến hết đại sảnh.”
Ngay khi tin nhắn của Tô Vũ được truyền đi, chỉ khoảng mười giây sau đó, một tràn bước chân dồn dập vang lên, đã thấy trước cửa nhà họ Tô bóng người chen chúc, tổng cộng có hơn ba mươi người.
Dòng họ Tô gia khác với dòng họ Nam Cung, do Tô lão gia mắt sớm nên dòng họ Tô gia chia làm hai nhánh, nên có rất đông người trong dòng họ, như Tô Liệt, mỗi khi đi ra ngoài đều đem theo một đội người.
Tô Vũ chế nhạo nhào tới Trương Thác: “Nhóc con, tao biết mày đánh rất giỏi, nếu có khả năng, mày đánh thử tao xem xem?”
Ngay khi giọng nói của Tô Vũ vừa chấm dứt, thì nghe thây một tiếng động lớn và tiếng hét từ ngoài cửa.
“Làm gì đấy! Các người làm cái gì đầy hả!”
*Ai cho máy người vào chứ?”