Con rể giả heo ăn hổ
Chương 62: Khảo sát
Lúc thời gian sắp đến giữa trưa, Hạ Mộng đi từ trong văn phòng đến cửa ra vào của công ty.
Dung mạo, khí chất, như một ngọn gió phất qua, làm không ít nhân viên vụng trộm nhìn ngó.
Đi cùng với cô còn có thư ký Hoàng Lỵ, có Giang Nhất Minh và Đường Diễm Thu của bộ pháp vụ, còn có một số nhân viên quản lý cấp cao.
Cũng không chỉ Chính Uy như thế, người phụ trách của hơn ba mươi xí nghiệp lớn nhỏ trong khu công nghiệp đều tạm thời bỏ qua công việc, cùng đợi Giang Nghĩa Xương và Ailie đến.
Đầu tư không chỉ đơn giản là rót tiền vào, bối cảnh sau lưng mới là quan trọng nhất.
Nếu Chính Uy lọt vào mắt Chúng Hợp, gần như có ý nghĩa là được một mạng lưới quan hệ vô hình bao lại.
Dù là hiệp nghị với người khác, hay xin trợ cấp từ chính phủ, cái tên Chúng Hợp cũng vô cùng có tác dụng.
Hạ Mộng nhận được thông báo, nhân viên quản lý cấp cao của Chúng Hợp khảo sát trạm đầu tiên là tập đoàn Chính Uy.
Vẫn là tính cách trầm ổn tự tin, lúc này cũng khó trách khỏi nóng nảy, suy nghĩ vì sao đối phương vẫn chưa đến? Buổi sáng có phải là không đến nữa…
Đang lo nghĩ, một chiếc BMW lái vào khu công nghiệp, sau đó, là mấy chiếc xe trong khu vực đi theo.
Rõ ràng là chính chủ đến rồi.
Không đợi đối phương dừng xe ổn định, Hạ Mộng đã bước lên nghênh đón trước.
Cách cửa thủy tinh, cô thấy được người phụ nữ trong chiếc BMW.
Cũng sợ hãi trước độ trẻ tuổi của đối phương, đồng thời có một cảm giác quen thuộc không giải thích được.
Dường như cô gặp đối phương ở đâu đó rồi.
Nhưng dù thế nào, cũng thật sự không nhớ nổi.
Không có thời gian nhớ lại, cô bước lên giúp mở cửa xe: “Trưởng khu Giang, cô Ailie, hoan nghênh.”
Giang Nghĩa Xương cười giới thiệu hai người, sau đó mới nói: “Hạ Tổng, nói chuyện ở đây sao?”
Hạ Mộng vội nhường một bước, ý bảo mời hai người trước.
Mục đích lần này Giang Nghĩa Xương đến là thúc đẩy Chúng Hợp đầu tư, mặc kệ Chúng Hợp chọn ngành sản xuất nào, công ty nào, cũng là một chuyện tốt đối với khu thành trung.
Trên đường đoàn người đến Chính Uy, Giang Nghĩa Xương không ngừng chủ động giới thiệu phạm vi nghiệp vụ của Chính Uy, giúp mở rộng chủ đề.
Ailie lại có vẻ không cảm thấy quá hứng thú, đánh giá xung quanh, liếc Hạ Mộng một cái.
“Hạ tổng, ngành sản xuất này tương đối nhỏ lẻ, cả thành phố Đông Dương, công ty lớn nhỏ không hơn mười cái. Rất khó chính thức nhìn thấy được không gian lợi nhuận làm người ta mắt lấp lánh.”
Tiếng phổ thông lưu loát, Ailie vừa mở miệng trực tiếp chỉ ra trọng tâm, khác với vẻ ôn hoà bên ngoài.
Hạ Mộng có chút căng thẳng, nhưng dù sao cũng đã gặp không ít chuyện, lựa lời đáp lại: “Cô Ailie, lợi nhuận của công ty đúng là có phần yếu kém…” Ailie đi theo vào bên trong Chính Uy, nhìn nhân viên bận rội nói: “Đã yếu kém như vậy, Hạ Tổng còn không nói tóm tắt phương hướng đi sau này một chút.”
Ý là, nếu như không nói được phần đầu này, vậy chuyến thăm này không phải diễn ra nữa.
“Tạm thời tính nghiệp vụ vẫn là chủ yếu, ưu thế của Chính Uy ở chỗ là trước mắt hợp tác với rất nhiều ngân hàng vô cùng ổn định, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu như tài chính dồi dào, với thực lực của bản thân tập đoàn Chính Uy, dễ dàng có thể biến một dịch vụ trở thành đa dạng…” Ailie cười khẽ: “Như lời cô nói, vậy tương lai công ty này là tập đoàn Chính Uy thứ hai mà thôi.”
Hạ Mộng cũng không ý thức được điểm này, bị hỏi sửng sốt một chút, không khỏi hoảng loạn lên.
Đúng thế, mọi lý do thoái thác cô nghĩ kỹ đều rất hợp lý phù hợp.
Mà không nghĩ đến Chúng Hợp chỉ sợ không hứng thú đầu tư vào một tập đoàn đi lên từng bước, từ từ phát triển.
Tôn chỉ của Chúng Hợp là nhanh, chuẩn, ác. Vô cùng giống đánh phát, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà nó có thể đứng vững gót chân ở phố Wall.
Có chút chán nản, Hạ Mộng cố nhịn không để người nhìn ra khác thường, tiếp tục nói: “Cô Ailie, có thể cô hiểu lầm ý của tôi rồi. Những thứ này, tuyệt đối không cần tốn mấy năm hay thậm chí mười năm. Bây giờ nhân viên của tôi có rất nhiều người đại tài tiểu dụng, nếu có tài chính, có thể lợi dụng tất cả điều kiện thiên thời địa lợi.”
Ailie không nói gì, giống như trầm ngâm, bước chân lên khu làm việc.
Hạ Mộng theo sát phía sau, còn đang cố gắng kéo lại cục diện không có lợi trong cuộc trò chuyện.
Nhưng Ailie có vẻ hoàn toàn không yên lòng, mang theo cô và Giang Nghĩa Xương đi dạo.
Trên lầu dưới lầu, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Không giống khảo sát, mà giống như đang tìm người.
Chừng mười lăm phút, Ailie dừng bước ở bộ pháp vụ: “Tất cả công nhân viên đều ở đây sao?”
Đường Diễm Thu tiếp lời: “Toàn bộ ở đây.”
Hạ Mộng thì như lọt vào trong sương mù, thật sự không rõ đi thăm công ty liên quan gì đến vấn đề này.
Chẳng lẽ Ailie còn có hứng thú lên một lớp tài chính cho nhân viên pháp vụ? Quá hoang đường.
…
Hàn Đông bị đánh thức, vẫn không biết tập đoàn nước ngoài đã đến bộ pháp vụ.
Ngồi lại trên ghế sofa một lát, sau khi đi rửa mặt, mới có chút tỉnh táo lại.
Cuống họng hơi khô, anh chạy về phía bộ pháp vụ, chuẩn bị lấy chút nước trà uống.
Quẹo vào, sau khi vào hành lang, nhịn không được giật mình.
Tưởng mình nhìn lầm ròi, anh dụi dụi mắt.
Tầm mắt Ailie cũng tự nhiên quay lại, nhìn Hàn Đông muốn nói gì đó, không chút dấu vết lắc đầu.
Hàn Đông khống chế lại trái tim đang phập phồng, đi tới.
Vì vừa tỉnh ngủ, cả người có chút chán chường, nhìn có vẻ không quá tinh thần.
Nhất là ăn mặc, vì tối hôm qua anh căn bản không nghỉ ngơi trên người vẫn là chiếc áo T-shirt đó. Mùa hè, không khỏi có chút mùi không thơm lắm truyền ra.
“Anh ta cũng là nhân viên của công ty?”
Ailie chỉ vào Hàn Đông, quay đầu hỏi thăm.
Sắc mặt Hạ Mộng lạnh như băng, nghĩ thầm cái người chồng cực phẩm này thật sự là mất mặt đến bà mà. Đang ở trước mặt người ngoài, lại có chút lôi thôi lếch thếch, hơn nữa, cô nghĩ không ra vì sao Hàn Đông có mặt mũi đến đây.
Anh cảm thấy ăn mặc như thế không sao sao? Cái này sẽ làm người ngoài nghĩ thế nào?
Nhân viên của Chính Uy là tố chất này vậy bản thân Chính Uy có chỗ nào tốt chứ!
Suy nghĩ thay đổi rất nhanh, ánh mắt như dao găm xẹt qua mặt Hàn Đông: “Cô Ailie, anh ta không phải là nhân viên chính thức của công ty, là công ty tạm thời thuê làm thêm giờ, phụ trách vệ sinh văn phòng.”
Ailie chậm rãi gật đầu: “Như vậy sao!”
Hạ Mộng thấy cửa này xem như qua, không kiên nhẫn nhìn Hàn Đông đứng tại chỗ: “Còn thất thần làm gì, nhanh đi làm việc đi.”
Giọng điệu ghét bỏ, làm lông mày một bên của Ailie nhịn không được nhảy lên.
Bật thốt lên nói: “Thái độ của Hạ Tổng đối với chồng mình đúng là làm người khác lau mắt mà nhìn!”
Cái gì?
Hạ Mộng bị lời nói quái lạ của Ailie làm mụ mị đầu óc.
Chồng, sao bà ta biết Hàn Đông là chồng mình.
Không đúng, Ailie này đến Chính Uy đã có chút kỳ quái, ánh mắt nhìn cô cũng rất không bình thường.
Sự bối rối trong lòng chợt lóe lên rồi biến mất, cô giả ngu nói: “Cô Ailie, tôi không hiểu…”
Hàn Đông thì liếc nhìn Ailie ánh mắt ý bảo bà ta không nên nói nữa.
Mà ở đây, ngoại trừ Hoàng Lỵ đã sớm biết nội tình, tất cả nhân viên cũng sương mù đầy đầu.
Chồng của Hạ Tổng?
Là ai, chẳng lẽ là cái người tên Hàn Đông kia.
Đùa cái gì vậy…
Ailie thấy tình huống này, lại nhớ đến thái độ hò hét của Hạ Mộng với Hàn Đông lúc này. Trong mắt có hơi tức giận và nghiền ngẫm, cười nhạo: “Hạ Tổng, cô thật sự là rất được, cả công ty lại không ai biết Tiểu Đông là chồng của cô. Tôi nghĩ không ra, che dấu như vậy, còn kết hôn làm gì!!”
Khuôn mặt Hạ Mộng đỏ bừng, có tức giận, có xấu hổ, cũng có cái khác.
Ailie này có bệnh sao, quan hệ tư nhân của mình liên quan gì đến bà ta. Còn nữa, bà ta rốt cuộc là ai…
Cô phản ứng lại kịp, Ailie này tám phần là quen biết Hàn Đông, cũng không biết quan hệ hai người thế nào.
Còn có, Hàn Đông sao có thể quen được vị quản lý cấp cao của tập đoàn Chúng Hợp ở phố Wall này…
Trong lòng cô, người chồng này chỉ là một người đàn ông bình thường vì 1 tỷ 8 mà cam tâm về ở rể, cùng với loại người như Ailie căn bản không thể có khả năng xuất hiện cùng nhau.
Dung mạo, khí chất, như một ngọn gió phất qua, làm không ít nhân viên vụng trộm nhìn ngó.
Đi cùng với cô còn có thư ký Hoàng Lỵ, có Giang Nhất Minh và Đường Diễm Thu của bộ pháp vụ, còn có một số nhân viên quản lý cấp cao.
Cũng không chỉ Chính Uy như thế, người phụ trách của hơn ba mươi xí nghiệp lớn nhỏ trong khu công nghiệp đều tạm thời bỏ qua công việc, cùng đợi Giang Nghĩa Xương và Ailie đến.
Đầu tư không chỉ đơn giản là rót tiền vào, bối cảnh sau lưng mới là quan trọng nhất.
Nếu Chính Uy lọt vào mắt Chúng Hợp, gần như có ý nghĩa là được một mạng lưới quan hệ vô hình bao lại.
Dù là hiệp nghị với người khác, hay xin trợ cấp từ chính phủ, cái tên Chúng Hợp cũng vô cùng có tác dụng.
Hạ Mộng nhận được thông báo, nhân viên quản lý cấp cao của Chúng Hợp khảo sát trạm đầu tiên là tập đoàn Chính Uy.
Vẫn là tính cách trầm ổn tự tin, lúc này cũng khó trách khỏi nóng nảy, suy nghĩ vì sao đối phương vẫn chưa đến? Buổi sáng có phải là không đến nữa…
Đang lo nghĩ, một chiếc BMW lái vào khu công nghiệp, sau đó, là mấy chiếc xe trong khu vực đi theo.
Rõ ràng là chính chủ đến rồi.
Không đợi đối phương dừng xe ổn định, Hạ Mộng đã bước lên nghênh đón trước.
Cách cửa thủy tinh, cô thấy được người phụ nữ trong chiếc BMW.
Cũng sợ hãi trước độ trẻ tuổi của đối phương, đồng thời có một cảm giác quen thuộc không giải thích được.
Dường như cô gặp đối phương ở đâu đó rồi.
Nhưng dù thế nào, cũng thật sự không nhớ nổi.
Không có thời gian nhớ lại, cô bước lên giúp mở cửa xe: “Trưởng khu Giang, cô Ailie, hoan nghênh.”
Giang Nghĩa Xương cười giới thiệu hai người, sau đó mới nói: “Hạ Tổng, nói chuyện ở đây sao?”
Hạ Mộng vội nhường một bước, ý bảo mời hai người trước.
Mục đích lần này Giang Nghĩa Xương đến là thúc đẩy Chúng Hợp đầu tư, mặc kệ Chúng Hợp chọn ngành sản xuất nào, công ty nào, cũng là một chuyện tốt đối với khu thành trung.
Trên đường đoàn người đến Chính Uy, Giang Nghĩa Xương không ngừng chủ động giới thiệu phạm vi nghiệp vụ của Chính Uy, giúp mở rộng chủ đề.
Ailie lại có vẻ không cảm thấy quá hứng thú, đánh giá xung quanh, liếc Hạ Mộng một cái.
“Hạ tổng, ngành sản xuất này tương đối nhỏ lẻ, cả thành phố Đông Dương, công ty lớn nhỏ không hơn mười cái. Rất khó chính thức nhìn thấy được không gian lợi nhuận làm người ta mắt lấp lánh.”
Tiếng phổ thông lưu loát, Ailie vừa mở miệng trực tiếp chỉ ra trọng tâm, khác với vẻ ôn hoà bên ngoài.
Hạ Mộng có chút căng thẳng, nhưng dù sao cũng đã gặp không ít chuyện, lựa lời đáp lại: “Cô Ailie, lợi nhuận của công ty đúng là có phần yếu kém…” Ailie đi theo vào bên trong Chính Uy, nhìn nhân viên bận rội nói: “Đã yếu kém như vậy, Hạ Tổng còn không nói tóm tắt phương hướng đi sau này một chút.”
Ý là, nếu như không nói được phần đầu này, vậy chuyến thăm này không phải diễn ra nữa.
“Tạm thời tính nghiệp vụ vẫn là chủ yếu, ưu thế của Chính Uy ở chỗ là trước mắt hợp tác với rất nhiều ngân hàng vô cùng ổn định, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu như tài chính dồi dào, với thực lực của bản thân tập đoàn Chính Uy, dễ dàng có thể biến một dịch vụ trở thành đa dạng…” Ailie cười khẽ: “Như lời cô nói, vậy tương lai công ty này là tập đoàn Chính Uy thứ hai mà thôi.”
Hạ Mộng cũng không ý thức được điểm này, bị hỏi sửng sốt một chút, không khỏi hoảng loạn lên.
Đúng thế, mọi lý do thoái thác cô nghĩ kỹ đều rất hợp lý phù hợp.
Mà không nghĩ đến Chúng Hợp chỉ sợ không hứng thú đầu tư vào một tập đoàn đi lên từng bước, từ từ phát triển.
Tôn chỉ của Chúng Hợp là nhanh, chuẩn, ác. Vô cùng giống đánh phát, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà nó có thể đứng vững gót chân ở phố Wall.
Có chút chán nản, Hạ Mộng cố nhịn không để người nhìn ra khác thường, tiếp tục nói: “Cô Ailie, có thể cô hiểu lầm ý của tôi rồi. Những thứ này, tuyệt đối không cần tốn mấy năm hay thậm chí mười năm. Bây giờ nhân viên của tôi có rất nhiều người đại tài tiểu dụng, nếu có tài chính, có thể lợi dụng tất cả điều kiện thiên thời địa lợi.”
Ailie không nói gì, giống như trầm ngâm, bước chân lên khu làm việc.
Hạ Mộng theo sát phía sau, còn đang cố gắng kéo lại cục diện không có lợi trong cuộc trò chuyện.
Nhưng Ailie có vẻ hoàn toàn không yên lòng, mang theo cô và Giang Nghĩa Xương đi dạo.
Trên lầu dưới lầu, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Không giống khảo sát, mà giống như đang tìm người.
Chừng mười lăm phút, Ailie dừng bước ở bộ pháp vụ: “Tất cả công nhân viên đều ở đây sao?”
Đường Diễm Thu tiếp lời: “Toàn bộ ở đây.”
Hạ Mộng thì như lọt vào trong sương mù, thật sự không rõ đi thăm công ty liên quan gì đến vấn đề này.
Chẳng lẽ Ailie còn có hứng thú lên một lớp tài chính cho nhân viên pháp vụ? Quá hoang đường.
…
Hàn Đông bị đánh thức, vẫn không biết tập đoàn nước ngoài đã đến bộ pháp vụ.
Ngồi lại trên ghế sofa một lát, sau khi đi rửa mặt, mới có chút tỉnh táo lại.
Cuống họng hơi khô, anh chạy về phía bộ pháp vụ, chuẩn bị lấy chút nước trà uống.
Quẹo vào, sau khi vào hành lang, nhịn không được giật mình.
Tưởng mình nhìn lầm ròi, anh dụi dụi mắt.
Tầm mắt Ailie cũng tự nhiên quay lại, nhìn Hàn Đông muốn nói gì đó, không chút dấu vết lắc đầu.
Hàn Đông khống chế lại trái tim đang phập phồng, đi tới.
Vì vừa tỉnh ngủ, cả người có chút chán chường, nhìn có vẻ không quá tinh thần.
Nhất là ăn mặc, vì tối hôm qua anh căn bản không nghỉ ngơi trên người vẫn là chiếc áo T-shirt đó. Mùa hè, không khỏi có chút mùi không thơm lắm truyền ra.
“Anh ta cũng là nhân viên của công ty?”
Ailie chỉ vào Hàn Đông, quay đầu hỏi thăm.
Sắc mặt Hạ Mộng lạnh như băng, nghĩ thầm cái người chồng cực phẩm này thật sự là mất mặt đến bà mà. Đang ở trước mặt người ngoài, lại có chút lôi thôi lếch thếch, hơn nữa, cô nghĩ không ra vì sao Hàn Đông có mặt mũi đến đây.
Anh cảm thấy ăn mặc như thế không sao sao? Cái này sẽ làm người ngoài nghĩ thế nào?
Nhân viên của Chính Uy là tố chất này vậy bản thân Chính Uy có chỗ nào tốt chứ!
Suy nghĩ thay đổi rất nhanh, ánh mắt như dao găm xẹt qua mặt Hàn Đông: “Cô Ailie, anh ta không phải là nhân viên chính thức của công ty, là công ty tạm thời thuê làm thêm giờ, phụ trách vệ sinh văn phòng.”
Ailie chậm rãi gật đầu: “Như vậy sao!”
Hạ Mộng thấy cửa này xem như qua, không kiên nhẫn nhìn Hàn Đông đứng tại chỗ: “Còn thất thần làm gì, nhanh đi làm việc đi.”
Giọng điệu ghét bỏ, làm lông mày một bên của Ailie nhịn không được nhảy lên.
Bật thốt lên nói: “Thái độ của Hạ Tổng đối với chồng mình đúng là làm người khác lau mắt mà nhìn!”
Cái gì?
Hạ Mộng bị lời nói quái lạ của Ailie làm mụ mị đầu óc.
Chồng, sao bà ta biết Hàn Đông là chồng mình.
Không đúng, Ailie này đến Chính Uy đã có chút kỳ quái, ánh mắt nhìn cô cũng rất không bình thường.
Sự bối rối trong lòng chợt lóe lên rồi biến mất, cô giả ngu nói: “Cô Ailie, tôi không hiểu…”
Hàn Đông thì liếc nhìn Ailie ánh mắt ý bảo bà ta không nên nói nữa.
Mà ở đây, ngoại trừ Hoàng Lỵ đã sớm biết nội tình, tất cả nhân viên cũng sương mù đầy đầu.
Chồng của Hạ Tổng?
Là ai, chẳng lẽ là cái người tên Hàn Đông kia.
Đùa cái gì vậy…
Ailie thấy tình huống này, lại nhớ đến thái độ hò hét của Hạ Mộng với Hàn Đông lúc này. Trong mắt có hơi tức giận và nghiền ngẫm, cười nhạo: “Hạ Tổng, cô thật sự là rất được, cả công ty lại không ai biết Tiểu Đông là chồng của cô. Tôi nghĩ không ra, che dấu như vậy, còn kết hôn làm gì!!”
Khuôn mặt Hạ Mộng đỏ bừng, có tức giận, có xấu hổ, cũng có cái khác.
Ailie này có bệnh sao, quan hệ tư nhân của mình liên quan gì đến bà ta. Còn nữa, bà ta rốt cuộc là ai…
Cô phản ứng lại kịp, Ailie này tám phần là quen biết Hàn Đông, cũng không biết quan hệ hai người thế nào.
Còn có, Hàn Đông sao có thể quen được vị quản lý cấp cao của tập đoàn Chúng Hợp ở phố Wall này…
Trong lòng cô, người chồng này chỉ là một người đàn ông bình thường vì 1 tỷ 8 mà cam tâm về ở rể, cùng với loại người như Ailie căn bản không thể có khả năng xuất hiện cùng nhau.
Tác giả :
Mạo Tự Thuần Khiết