Con rể giả heo ăn hổ
Chương 10: Có lẽ có
“Mẹ, còn chưa đi nghỉ ngơi sao?”
Suy nghĩ dâng trào, Hàn Đông lấy bất biến ứng vạn biến, nở nụ cười tiến lên chào.
Cung Thu Linh nhíu mày nhìn về phía Hàn Đông, ngoài cười nhưng trong không cười, cộng thêm đôi mắt giống hệt đôi mắt của Hạ Mộng kia, ánh mắt xem thường từ trên cao nhìn xuống, lực sát thưng quả thực bùng nổ.
“Tiểu Đông, tại sao lại về muộn như vậy?”
“Về nhà gặp ba của con một lát!”
“Thật sao?”
Hàn Đông nghĩ thầm điều này chẳng nhẽ còn giả sao, cả buổi chiều hôm nay thật sự anh đã ở chỗ của ba mình.
Hạ Minh Minh lên tiếng tiếp lời: “Anh rể, anh nói dối mà mắt cũng không chớp, bình thường chắc nói dối chị gái tôi không ít.”
Hàn Đông bị bầu không khí quái gở này làm giống như ngồi trên đồng lửa, liều mạng nghĩ lại xem mình đã làm chuyện gì không thỏa đáng, thật sự không có manh mối.
Tố chất ‘xuất thân từ gia đình tri thức’ của Cung Thu Linh vẫn vững vững vàng vàng như cũ, không giận không nóng nảy: “Một người bạn của tôi nhìn thấy cậu đi vào KTV Ngân Hà, ở trong phòng bao chơi đùa với mấy người phụ nữ vô cùng vui vẻ… Tiểu Đông, ba vợ cậu đi khen cậu khắp mọi người, bây giờ xem ra ánh mắt của ông ấy cũng không có gì đặc biệt.”
Khóe miệng Hàn Đông giật giật vì những lời nói không hiểu ra sao của bà ta.
KTV Ngân Hà.
Nổi tiếng là cái động tiêu tiền của thành phố Đông Dương, chất lượng từng công chúa ở trong phòng bao đều đứng hàng đầu, trình độ thấp nhất cũng đều là nghiên cứu sinh.
KTV này đối với một số người bình thường có thể không quá nổi tiếng, nhưng đối với người trong nhà họ Hạ mà nói, không có một chút bí mật nào.
Đó là nơi màu xám hàng thật giá thật, cung cấp tất cả các loại phục vụ mà đàn ông thích nhất, thiên đường của kẻ có tiền.
Nghe nói chi phí thấp nhất cho phòng nhỏ cũng phải hơn hai mươi triệu trở lên.
Hàn Đông căn bản không hiểu tại sao bà ta lại nói điều này: “Mẹ, con không đi đến KTV Ngân Hà. Hơn nữa một chút tiền tiêu vặt mỗi tháng mẹ cho con như vậy, đi mua vài chai rượu cũng không đủ đúng không…”
Cung Thu Linh không nghe giải thích: “Cậu ngụy biện cũng vô dụng, ngược lại càng làm cho tôi cảm thấy xem thường cậu. Như vậy, có phải cậu cảm thấy gia đình tôi đã oan ức cho cậu, con người tôi cũng không thích miễn cưỡng, cậu và tiểu Mộng ly hôn là được rồi.”
Ly hôn?
Chỉ dựa vào câu nói rằng anh đi KTV Ngân Hà, liền để anh ly hôn với Hạ Mộng.
Không nói đến việc anh thật sự không dính đến KTV Ngân Hà, cho dù có đi, lời nói như vậy mẹ vợ có thể tùy tiện nói sao?
Hạ Mộng, đây chắc chắn là ý của Hạ Mộng.
Nếu cô không đánh tiếng trước với mẹ vợ, Cung Thu Linh không có khả năng nói hai từ ly hôn một cách nhẹ nhàng linh hoạt như vậy.
Tầm mắt chuyển tới, Hạ Mộng lạnh lùng liếc nhìn nhau, miễn cưỡng ngáp một cái. Không thèm quan tâm Hàn Đông, hướng Cung Thu Linh nói: “Mẹ, con buồn ngủ, ngày mai con phải dậy sớm.”
Trái tim Hàn Đông đã chìn xuống đáy cốc, ức hiếp người khác cũng không đến mức như vậy.
Nói anh đi Ngân Hà là giả, buộc anh ly hôn với Hạ Mộng mới là thật.
Cho dù anh có giải thích thế nào đi nữa, tìm nhân chứng chứng minh buổi chiều anh ở trong nhà của ba mình, Cung Thu Linh cũng sẽ không tin, ngược lại bà ta sẽ nói mình và ba thông đồng với nhau.
Trì độn đứng đấy, Hàn Đông nhất thời yên tĩnh lại.
Cung Thu Linh nói sâu xa: “Tiểu Đông, trước kia tôi cảm thấy cậu là một đứa nhỏ thành thật có thể chịu được cực khổ mới đồng ý cho hôn sự của cậu và tiểu Mộng, dù sao con rể tìm tới cửa, không có khả năng môn đăng hộ đối, yêu cầu quá cao, nhưng bây giờ xem ra là tôi đã sai rồi…”
Hàn Đông tự giễu: “Mẹ, mẹ nhìn nhầm rồi, con người của con xốc nổi, thích đùa nghịch khôn vặt, còn không chịu nổi khó khăn.”
Cung Thu Linh không tranh luận: “Ly hôn nhà chúng tôi cũng không để cậu bị lỗ, ba cậu thiếu lão Hạ một tỉ tám trăm triệu kia tôi cũng không cần nữa. Mặt khác, tôi cho cậu thêm sáu trăm triệu…”
“Mẹ, chuyện như vậy con cảm thấy con và tiểu Mộng nói thì thích hợp hơn.”
Cung Thu Linh có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Cái nhà này tôi vẫn còn có thể làm chủ, ý của tôi cũng chính là ý của tiểu Mộng.”
Hàn Đông nhìn ánh mắt sáng quắc của bà ta, cảm thấy bất lực.
Từ lúc kết hôn đén nay, anh vẫn luôn cố gắng để hòa nhập với nhà họ Hạ, tiếp nhận cách sống mới.
Nhưng một lần lại một lần nhẫn nại và thỏa hiệp đổi được cái gì?
Đến ngay cả chuyện ly hôn, Cung Thu Linh là một người mẹ vợ cũng có thể thay con gái nói ra.
Coi anh là cái gì? Gọi đến thì lập tức đến, vung tiền liền đi?
Hạ Minh Minh thấy có chút căng thẳng, vội nói: “Anh rể, con người phải biết thỏa mãn. Anh nghĩ một chút xem lúc trước chú Hàn bị bệnh nặng, nếu không phải ba tôi có lòng tốt, kết quả sẽ thế nào? Hơn nữa, tình cảm giữa anh và chị tôi người sáng suốt đều có thể nhận ra rằng không hề có, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, sau này mọi người còn có thể gặp mặt.”
Lời nói này vô cùng đàng hoàng, nếu như không phải trong mắt cô ta lóe lên vẻ đắc ý, thậm chí Hàn Đông còn cho là cô ta thật tâm khuyên bảo.
Giật mình, anh chợt nghĩ đến chuyện mẹ vợ hiểu lầm mình đi KTV Ngân Hà liệu có phải do Hạ Minh Minh gây nên?
Hôm nay rõ ràng là mình đã đắc tội với cô ta, suy đoán tổng thể, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
Những ý đồ xấu của Hạ Minh Minh này một cái tiếp một cái, điều này có thể nhận ra từ cách ứng xử hằng ngày, làm việc chua ngoa và bất chấp hậu quả.
Anh dừng một chút: “Mẹ, mẹ can thiệp vào chuyện hôn nhân của con và tiểu Mộng con có thể hiểu được. Nhưng ly hôn cũng nên có lời giải thích, không thể vì người khác nói con đi KTV Ngân Hà thì mẹ liền tin.”
Cung Thu Linh lạnh nhạt nói: “Ý cậu nói là tôi không biết phân biệt phải trái?”
“Ý con nói không phải như vậy, là muốn thấy một chút chứng cứ. Mẹ nói có người nhìn thấy con đi, có thể lấy ảnh chụp ra thì con không có lời nào để nói, nếu không, hãy để cô ta đối chất cùng con.”
Khóe mắt Cung Thu Linh vô thức liếc về phía Hạ Minh Minh.
Một động tác nhỏ như vậy càng khiến Hàn Đông thêm vững tin vào suy nghĩ của mình.
Chắc chắn là Hạ Minh Minh tức giận về chuyện đã xảy ra lúc trưa nên mới tạo ra một trò đùa ác như như vậy.
Thật đáng buồn chính là, Hạ Mộng hoặc Cung Thu Linh có lẽ đều biết Hạ Minh Minh đang cố ý nói dối, nhưng lại vẫn cố tình lựa chọn tin tưởng vào điều đó.
“Anh rể, anh đừng tránh nặng tìm nhẹ, chỉ cần nói là cuộc hôn nhân này rốt cuộc anh có ly hôn hay không?”
Hàn Đông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô ta: “Ly hôn hay không là chuyện của hai gia đình, các người cho dù coi thường tôi, không ưa tôi, đám cưới này, tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện ly hôn.”
Trong ấn tượng của Cung Thu Linh, ở trước mặt bà Hàn Đông vẫn luôn khúm núm, làm sao lại đối chọi gay gắt như bây giờm bà ta cả giận nói: “Cậu…”
Hàn Đông lại không có ý định ở lại, xoay người lên lầu về phòng.
Sau khi Cung Thu Linh tức giận cũng dần bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía cô con gái nhỏ: “Rốt cuộc con có thấy tận mắt anh rể con đi đến KTV Ngân Hà không?”
Hạ Minh Minh cười hì hì nói: “Con thấy hơi giống anh ta.”
“Con đúng là phiền phức!”
Cung Thu Linh sao còn không rõ chuyện gì xảy ra, hung hăng trừng mắt liếc.
Hạ Minh Minh giữ cánh tay bà ta lại, vẻ mặt tươi cười: “Mẹ, dù sao đi nữa thì chị con cũng muốn ly hôn, con nghĩ đúng dịp mượn đề chủ đề để nói chuyện của mình.”
…
Hàn Đông kéo bước chân mệt mỏi trở về phòng, toàn thân giống như bị hút khô sức lực.
Anh thích Hạ Mộng, nhưng đây không phải lý do anh khăng khăng không muốn ly hôn.
Có thể thấy loại hôn nhân này, loại gia đình tẻ nhạt này không thú vị.
Thế nhưng anh không dám rời.
Ba của anh vừa mổ tim một thời gian không lâu, không chịu được biến cố lớn như vậy. Hàn Đông biết rõ, ba mình vô cùng thích người con dâu Hạ Mộng này. Bình thường luôn mồm căn dặn anh không được phụ lòng cô ấy, hãy sống cùng cô ấy thật tốt.
Cho nên, ngay cả khi sống ở nhà họ Hạ chó cũng không bằng, anh cũng vẫn buộc mình triên trì nhẫn nại. Ít nhất, chờ sức khỏe của ba mình tốt lên một chút sao đó sẽ từ từ nói.
Huống chi, trong tiềm thức anh vẫn còn ôm ảo tưởng đối với Hạ Mộng.
Nghĩ đến việc sau khi cô ấy ly hôn cùng mình, cùng người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, trái tim anh giống như bị gai đâm.
Suy nghĩ dâng trào, Hàn Đông lấy bất biến ứng vạn biến, nở nụ cười tiến lên chào.
Cung Thu Linh nhíu mày nhìn về phía Hàn Đông, ngoài cười nhưng trong không cười, cộng thêm đôi mắt giống hệt đôi mắt của Hạ Mộng kia, ánh mắt xem thường từ trên cao nhìn xuống, lực sát thưng quả thực bùng nổ.
“Tiểu Đông, tại sao lại về muộn như vậy?”
“Về nhà gặp ba của con một lát!”
“Thật sao?”
Hàn Đông nghĩ thầm điều này chẳng nhẽ còn giả sao, cả buổi chiều hôm nay thật sự anh đã ở chỗ của ba mình.
Hạ Minh Minh lên tiếng tiếp lời: “Anh rể, anh nói dối mà mắt cũng không chớp, bình thường chắc nói dối chị gái tôi không ít.”
Hàn Đông bị bầu không khí quái gở này làm giống như ngồi trên đồng lửa, liều mạng nghĩ lại xem mình đã làm chuyện gì không thỏa đáng, thật sự không có manh mối.
Tố chất ‘xuất thân từ gia đình tri thức’ của Cung Thu Linh vẫn vững vững vàng vàng như cũ, không giận không nóng nảy: “Một người bạn của tôi nhìn thấy cậu đi vào KTV Ngân Hà, ở trong phòng bao chơi đùa với mấy người phụ nữ vô cùng vui vẻ… Tiểu Đông, ba vợ cậu đi khen cậu khắp mọi người, bây giờ xem ra ánh mắt của ông ấy cũng không có gì đặc biệt.”
Khóe miệng Hàn Đông giật giật vì những lời nói không hiểu ra sao của bà ta.
KTV Ngân Hà.
Nổi tiếng là cái động tiêu tiền của thành phố Đông Dương, chất lượng từng công chúa ở trong phòng bao đều đứng hàng đầu, trình độ thấp nhất cũng đều là nghiên cứu sinh.
KTV này đối với một số người bình thường có thể không quá nổi tiếng, nhưng đối với người trong nhà họ Hạ mà nói, không có một chút bí mật nào.
Đó là nơi màu xám hàng thật giá thật, cung cấp tất cả các loại phục vụ mà đàn ông thích nhất, thiên đường của kẻ có tiền.
Nghe nói chi phí thấp nhất cho phòng nhỏ cũng phải hơn hai mươi triệu trở lên.
Hàn Đông căn bản không hiểu tại sao bà ta lại nói điều này: “Mẹ, con không đi đến KTV Ngân Hà. Hơn nữa một chút tiền tiêu vặt mỗi tháng mẹ cho con như vậy, đi mua vài chai rượu cũng không đủ đúng không…”
Cung Thu Linh không nghe giải thích: “Cậu ngụy biện cũng vô dụng, ngược lại càng làm cho tôi cảm thấy xem thường cậu. Như vậy, có phải cậu cảm thấy gia đình tôi đã oan ức cho cậu, con người tôi cũng không thích miễn cưỡng, cậu và tiểu Mộng ly hôn là được rồi.”
Ly hôn?
Chỉ dựa vào câu nói rằng anh đi KTV Ngân Hà, liền để anh ly hôn với Hạ Mộng.
Không nói đến việc anh thật sự không dính đến KTV Ngân Hà, cho dù có đi, lời nói như vậy mẹ vợ có thể tùy tiện nói sao?
Hạ Mộng, đây chắc chắn là ý của Hạ Mộng.
Nếu cô không đánh tiếng trước với mẹ vợ, Cung Thu Linh không có khả năng nói hai từ ly hôn một cách nhẹ nhàng linh hoạt như vậy.
Tầm mắt chuyển tới, Hạ Mộng lạnh lùng liếc nhìn nhau, miễn cưỡng ngáp một cái. Không thèm quan tâm Hàn Đông, hướng Cung Thu Linh nói: “Mẹ, con buồn ngủ, ngày mai con phải dậy sớm.”
Trái tim Hàn Đông đã chìn xuống đáy cốc, ức hiếp người khác cũng không đến mức như vậy.
Nói anh đi Ngân Hà là giả, buộc anh ly hôn với Hạ Mộng mới là thật.
Cho dù anh có giải thích thế nào đi nữa, tìm nhân chứng chứng minh buổi chiều anh ở trong nhà của ba mình, Cung Thu Linh cũng sẽ không tin, ngược lại bà ta sẽ nói mình và ba thông đồng với nhau.
Trì độn đứng đấy, Hàn Đông nhất thời yên tĩnh lại.
Cung Thu Linh nói sâu xa: “Tiểu Đông, trước kia tôi cảm thấy cậu là một đứa nhỏ thành thật có thể chịu được cực khổ mới đồng ý cho hôn sự của cậu và tiểu Mộng, dù sao con rể tìm tới cửa, không có khả năng môn đăng hộ đối, yêu cầu quá cao, nhưng bây giờ xem ra là tôi đã sai rồi…”
Hàn Đông tự giễu: “Mẹ, mẹ nhìn nhầm rồi, con người của con xốc nổi, thích đùa nghịch khôn vặt, còn không chịu nổi khó khăn.”
Cung Thu Linh không tranh luận: “Ly hôn nhà chúng tôi cũng không để cậu bị lỗ, ba cậu thiếu lão Hạ một tỉ tám trăm triệu kia tôi cũng không cần nữa. Mặt khác, tôi cho cậu thêm sáu trăm triệu…”
“Mẹ, chuyện như vậy con cảm thấy con và tiểu Mộng nói thì thích hợp hơn.”
Cung Thu Linh có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Cái nhà này tôi vẫn còn có thể làm chủ, ý của tôi cũng chính là ý của tiểu Mộng.”
Hàn Đông nhìn ánh mắt sáng quắc của bà ta, cảm thấy bất lực.
Từ lúc kết hôn đén nay, anh vẫn luôn cố gắng để hòa nhập với nhà họ Hạ, tiếp nhận cách sống mới.
Nhưng một lần lại một lần nhẫn nại và thỏa hiệp đổi được cái gì?
Đến ngay cả chuyện ly hôn, Cung Thu Linh là một người mẹ vợ cũng có thể thay con gái nói ra.
Coi anh là cái gì? Gọi đến thì lập tức đến, vung tiền liền đi?
Hạ Minh Minh thấy có chút căng thẳng, vội nói: “Anh rể, con người phải biết thỏa mãn. Anh nghĩ một chút xem lúc trước chú Hàn bị bệnh nặng, nếu không phải ba tôi có lòng tốt, kết quả sẽ thế nào? Hơn nữa, tình cảm giữa anh và chị tôi người sáng suốt đều có thể nhận ra rằng không hề có, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, sau này mọi người còn có thể gặp mặt.”
Lời nói này vô cùng đàng hoàng, nếu như không phải trong mắt cô ta lóe lên vẻ đắc ý, thậm chí Hàn Đông còn cho là cô ta thật tâm khuyên bảo.
Giật mình, anh chợt nghĩ đến chuyện mẹ vợ hiểu lầm mình đi KTV Ngân Hà liệu có phải do Hạ Minh Minh gây nên?
Hôm nay rõ ràng là mình đã đắc tội với cô ta, suy đoán tổng thể, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
Những ý đồ xấu của Hạ Minh Minh này một cái tiếp một cái, điều này có thể nhận ra từ cách ứng xử hằng ngày, làm việc chua ngoa và bất chấp hậu quả.
Anh dừng một chút: “Mẹ, mẹ can thiệp vào chuyện hôn nhân của con và tiểu Mộng con có thể hiểu được. Nhưng ly hôn cũng nên có lời giải thích, không thể vì người khác nói con đi KTV Ngân Hà thì mẹ liền tin.”
Cung Thu Linh lạnh nhạt nói: “Ý cậu nói là tôi không biết phân biệt phải trái?”
“Ý con nói không phải như vậy, là muốn thấy một chút chứng cứ. Mẹ nói có người nhìn thấy con đi, có thể lấy ảnh chụp ra thì con không có lời nào để nói, nếu không, hãy để cô ta đối chất cùng con.”
Khóe mắt Cung Thu Linh vô thức liếc về phía Hạ Minh Minh.
Một động tác nhỏ như vậy càng khiến Hàn Đông thêm vững tin vào suy nghĩ của mình.
Chắc chắn là Hạ Minh Minh tức giận về chuyện đã xảy ra lúc trưa nên mới tạo ra một trò đùa ác như như vậy.
Thật đáng buồn chính là, Hạ Mộng hoặc Cung Thu Linh có lẽ đều biết Hạ Minh Minh đang cố ý nói dối, nhưng lại vẫn cố tình lựa chọn tin tưởng vào điều đó.
“Anh rể, anh đừng tránh nặng tìm nhẹ, chỉ cần nói là cuộc hôn nhân này rốt cuộc anh có ly hôn hay không?”
Hàn Đông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô ta: “Ly hôn hay không là chuyện của hai gia đình, các người cho dù coi thường tôi, không ưa tôi, đám cưới này, tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện ly hôn.”
Trong ấn tượng của Cung Thu Linh, ở trước mặt bà Hàn Đông vẫn luôn khúm núm, làm sao lại đối chọi gay gắt như bây giờm bà ta cả giận nói: “Cậu…”
Hàn Đông lại không có ý định ở lại, xoay người lên lầu về phòng.
Sau khi Cung Thu Linh tức giận cũng dần bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía cô con gái nhỏ: “Rốt cuộc con có thấy tận mắt anh rể con đi đến KTV Ngân Hà không?”
Hạ Minh Minh cười hì hì nói: “Con thấy hơi giống anh ta.”
“Con đúng là phiền phức!”
Cung Thu Linh sao còn không rõ chuyện gì xảy ra, hung hăng trừng mắt liếc.
Hạ Minh Minh giữ cánh tay bà ta lại, vẻ mặt tươi cười: “Mẹ, dù sao đi nữa thì chị con cũng muốn ly hôn, con nghĩ đúng dịp mượn đề chủ đề để nói chuyện của mình.”
…
Hàn Đông kéo bước chân mệt mỏi trở về phòng, toàn thân giống như bị hút khô sức lực.
Anh thích Hạ Mộng, nhưng đây không phải lý do anh khăng khăng không muốn ly hôn.
Có thể thấy loại hôn nhân này, loại gia đình tẻ nhạt này không thú vị.
Thế nhưng anh không dám rời.
Ba của anh vừa mổ tim một thời gian không lâu, không chịu được biến cố lớn như vậy. Hàn Đông biết rõ, ba mình vô cùng thích người con dâu Hạ Mộng này. Bình thường luôn mồm căn dặn anh không được phụ lòng cô ấy, hãy sống cùng cô ấy thật tốt.
Cho nên, ngay cả khi sống ở nhà họ Hạ chó cũng không bằng, anh cũng vẫn buộc mình triên trì nhẫn nại. Ít nhất, chờ sức khỏe của ba mình tốt lên một chút sao đó sẽ từ từ nói.
Huống chi, trong tiềm thức anh vẫn còn ôm ảo tưởng đối với Hạ Mộng.
Nghĩ đến việc sau khi cô ấy ly hôn cùng mình, cùng người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, trái tim anh giống như bị gai đâm.
Tác giả :
Mạo Tự Thuần Khiết