Còn Nhớ Tên Nhau
Chương 59 Thu quyền Quản sự
Qua thêm một ngày, Bạch Ngân Hy gần như là hồi phục hoàn toàn, miệng vết thương cũng đã dần lành lại, cô ngoan ngoãn ngồi trên sô pha cho Lưu Trạch Uyên bôi thuốc lên lòng bàn chân của mình
- Anh bôi nhanh lên một chút...nhột....
- Dạo này thật thích làm nũng....
- Em không có
Lưu Trạch Uyên ôm cô ngồi dậy trên hôn lên đầu vai trần.
- Cứ làm nũng với anh, anh thích thế...
- Vậy còn...Đình Đình?
- Đình Đình?
- Lục ca anh giả ngốc cái gì, ý cô ấy là Nhân Đình làm nũng anh có thích ko?
- Chính Đình, cậu nói gì vậy. Đình Đình chỉ là em gái thôi
- Nó cũng đâu có xem anh thuần túy là anh trai.
- ......làm sao mà cậu biết?
- Chỉ có cậu ko biết tất cả người ở đây đều biết_ Lưu Trạch Nguyên bồi thêm
Bạch Ngân Hy chề môi ngao ngán
- Nhưng cả đời em yêu mỗi mình Ngân nhi thôi "chụt"
- Anh đừng hứa, em ko tin. Nhưng anh tự hứa thì anh phải làm được. Bây giờ anh rút lại lời nói vẫn còn kịp
- Anh chính là thề cả đời chỉ yêu một mình Bạch Ngân Hy em. Nam nhân đầu đội trời chân đạp đất nói được làm được. Sẽ không phản bội em.
- Đóng dấu...
Cô giơ ngón út đòi móc ngéo với a
- Sảng khoái..._ anh đưa tay lên sảng khoái đóng dấu với cô. Rồi lại hôn lên môi cô tay miết nhẹ eo. Bạch Ngân Hy rùng mình đẩy anh ra
- Bà dì tới rồi.... không được
Mấy người còn lại ngồi nhìn đều cong khoé môi. Lưu "đào hoa" tự cắt vận đào hoa.
******
- Gia. Không được. Cô mẫu cậu đã quản lý nhà cửa suốt mấy chục năm rồi. Sau có thể nói thu lại là thu.
- Tam thúc. Đại cô mẫu ko tìm hiểu rõ sự tình muốn trách là trách muốn phạt là phạt. Lần này là trúng độc suýt không chữa kịp. Lần sau sẽ ra thế nào
- Bà gọi cô ấy là gì?
- Ah..._ Dương Cẩn Mai trớ lời.
- Cháu đã nói rồi, đồ là cháu đưa cho cô ấy. Còn trong trắng là do gia cưỡng chế lấy đi. Cô ấy không hề có lỗi gì cả.
- Đại cô mẫu. Ý cô thế nào
Lưu Trạch Nguyên vẫn lạnh mặt hỏi bà
- Là ta nóng giận nhất thời. Tùy gia xử trí.
- Chị ...._ Lục lão gia nãy giờ im lặng cũng sợ hãi lên tiếng.
Bạch Ngân Hy ngồi cạnh anh kéo kéo áo thủ thỉ chỉ đủ hai người nghe.
- Anh... đừng giận....cô đã nhận sai rồi.
- Ừmm....
Lưu Trạch Nguyên nhìn cô trìu mến thở dài một hơi. Rồi mới mở miệng hướng chỗ Lưu Nhã Tịnh nói.
- Sau này xoá bỏ roi vĩ khỏi gia quy. Tất cả gia pháp đưa cho ông nội giữ, muốn thực thi đều phải thông qua ông.
- Nhị ca ......anh_ Lưu Trạch Uyên hơi bất ngờ. Bạch Ngân Hy chụp tay anh lại đan ngón tay lồng vào tay anh nắm chặt.
- Được.
Tiêu Chính Kỳ đi vào từ đường lấy một quyển sách cổ dày cộm và bút lông nghiên mực.
- Gạt bỏ quy tắc về cấm xăm hình
- Được.
- Cấm nhuộm tóc, mấy thứ văn vẻ bề ngoài đó bỏ hết đi .
- ......_không ai dám ý kiến
- Xoá roi vĩ chưa
- Đã xong.
- Được rồi. Còn một chuyện nữa...Cây roi vĩ hôm qua là ai đưa cho cô nẫu?
- Là nha đầu hầu hạ Nhân Đình.
- Trong cây roi đó có độn ghim sắt và lông của một loài chim độc.
- Nhân Đình. Anh cần nghe lời giải thích của em_ Lưu Trạch Uyên cứng rắn tra hỏi cô em gái anh nhất mực cưng chiều.
- Lục ca, anh nghi ngờ em? Lục ca em không biết, em làm sao biết được Đại cô mẫu sẽ dùng roi vĩ chứ. Lục ca sao anh có thể nghi ngờ em....huhu....
Lưu Nhân Đình khóc nấc lên thảm thương như cả thế giới sụp đổ.
- Loài chim đó chỉ xuất hiện ở phía bắc nước U. Năm ngoái em đi thực tập ở nước U anh là người đưa em đến tận nơi, Lưu Nhân Đình.
- Huhu....em ko có....em không biết... Lục ca em thật sự không có làm.... Em chưa từng nhìn thấy roi vĩ, em cũng không biết chim độc gì đó....nha đầu đó là người của cô mẫu cho theo hầu hạ em .....em ko biết gì hết..... Lục ca
Lưu Nhân Đình quỳ xuống hướng Lưu Trạch Uyên mà đi tới. Hai đầu gối đã đỏ lên trên mặt nhem nhuốc nước mắt. Lưu Nhân Ly và Bạch Thiên Quân ngồi gần đó nghe xong cũng hơi hoảng. Lưu Nhân Ly trầm mặt xuống.
- Nha đầu đó đúng là ta cho qua hầu hạ Nhân Đình, nhưng cô ta không thân thiết với ta. Chỉ là một hạ nhân bình thường trong nhà thôi.
- Lục ca, em thật sự không biết chuyện này, em ko có làm....em thật sự không biết gì hết...huhu....nhị tẩu em không có làm hại tẩu....nhị tẩu....
Bạch Ngân Hy không phải người nhân từ, cô ta từng hại cô vào chuồng hổ cô vẫn còn nhớ nhưng để một cô gái chân yếu tay mềm quỳ trước nhiều người khóc lóc như vậy cô không làm được. Bạch Ngân Hy rút khăn tay trong túi áo vest của Lưu Trạch Uyên ra chậm chậm nước mắt cho Lưu Nhân Đình
- Đứng dậy đi...đừng khóc nữa.
- Nhị tẩu ...ô...ô....em thật sự không có hại chị....em ko có....
Tiêu Chính Kỳ đi tới kéo Lưu Nhân Đình ngồi xuống cạnh vợ chồng Lưu Trạch Hàm. Lưu Trạch Nguyên tiếp tục nói lời đe dọa
- Chuyện này tôi sẽ điều tra thật kỹ. Tất cả người trong nhà đều phải tra qua một lượt
- Lưu Trạch Nguyên, mày vừa lên gia mấy ngày đã muốn ức hiếp người rồi sao. Đình Đình ngoan ngoãn như vậy, nó chỉ là một đứa chân yếu tay mềm sao có thể đổ lỗi cho nó. Mày tưởng mày nắm được Lưu thị thì giỏi lắm rồi phải ko
- Quân Sơn im miệng
Lưu gia gia mắng lên
- Ba. Nó vừa lên nắm Lưu thị đã gạch bỏ mấy điều gia quy còn đổ tội cho Đình Đình. Con nói sai hay sao?
- Gạch bỏ gia quy thì sao? Lưu gia có thể tồn tại đến bây giờ không phải là vì mấy cái vật chất ngoài thân. Mà do tài trí hơn người, dũng cảm kiên trung. Ai đang nuôi một con rắn độc thì tốt nhất mãi mãi nhốt nó trong lòng đừng bao giờ thả ra. Đừng để tôi thấy được, kết cục sẽ rất thảm hại.
- Anh....._ Bạch Ngân Hy hơi sợ. Ngữ điệu khí tức của anh đầy sự uy hiếp và đè ép, đến cô còn thấy khó thở.
- Anh không có tức giận....về thôi....
Anh quay sang nhìn cô ánh mắt dịu lại giọng nói cũng nhẹ hơn trấn an Bạch Ngân Hy.
- Vâng
Bọn họ rời đi cùng Lưu Nhân Ly và Bạch Thiên Quân. Đi ra đến sân Bạch Ngân Hy bị cô bạn thân trách móc
- Ngân Hy, lúc nãy cô đỡ nó làm gì. Cứ để nó khóc thêm một lúc.
- Tôi chịu không nổi. Nhìn khóc thật thảm muốn ôm vào lòng vỗ về một hơi.
- Ha......_ Tiêu Chính Kỳ ho một cái chọc ghẹo
- Cậu ho cái gì?
Lưu Trạch Uyên và Bạch Thiên Quân đồng thanh hỏi.
- Tôi ho một cái làm lộ con quỷ trong lòng hai người.
Lưu Nhân Ly ko quan tâm tới. Nhưng Bạch Ngân Hy thì khác. Cô liếc Lưu Trạch Uyên một cái rồi đi thẳng vào nhà.
- Aizzzzz....Tiêu Chính Kỳ tôi tính sổ cậu sau.
- Đừng đùa nữa, dỗi thật rồi đấy.
Lưu Trạch Nguyên buông ra một câu nhắc nhở. Cô nàng này rất ít khi dỗi. Nhưng đã dỗi thì vô cùng khó dỗ.
- Hai anh đi dỗ đi. Em và Thất ca phải vào hang núi_ Phó Chính Đình bận bịu ko muốn tham gia
Lưu Trạch Uyên hết sức đau đầu. Đi vào phòng thì thấy người đẹp đang gõ gõ laptop làm việc, anh đi đến ôm lấy cô, cô cũng không đẩy anh ra
- Giận anh rồi?
- Không có....
- Ko có sao lại bỏ vào nhà một mình
- Em mới hết mùa dâu vẫn chưa hết khó chịu. Ko muốn ở ngoài nắng lâu..
- Giận thật rồi
-........
- Em ko cho anh cơ hội dỗ em luôn sao
- .......
- Ngân nhi.....
- ......
- Anh với Nhân Đình không có gì cả.
- ........
- Anh chỉ xem nó là em gái ruột thôi.
- .......
- Dù có nhiều gia đình cho phép biểu ca biểu muội kết hôn nhưng Lưu gia không cho.
-........
- Hơn nữa anh không hề thích nó theo tình cảm nam nữ thông thường.
- Ừmm
- Anh chỉ yêu em thôi.
- Ừmm
- Cả đời chỉ yêu một mình em
- Ừmm
- Ngân nhi.....
- .........
Lưu Trạch Nguyên thay đồ xong, nhìn thấy cậu em nhăn mày chật vật liền thấy buồn cười, anh cầm cốc nước ngồi xuống bên cạnh đưa cho Bạch Ngân Hy. Cô cầm lấy uống hai hớp rồi trả lại cho anh. Anh lấy máy tính trên đùi cô đặt lên bàn.
- Anh....
- Sao....định dỗi luôn anh à....?
- Không có.
- Bảo bối.....nó cố gắng chia rẽ em và Trạch Uyên...
- Em biết....
- Em biết....em thị uy kín đáo với nó...rồi về giận Trạch Uyên?
- Em thì thị uy được với ai chứ.....
- Vậy sao giấy trên bàn lại không đưa nó lau nước mắt? Lại rút khăn của Trạch Uyên
- ......
Bạch Ngân Hy không trả lời, Lưu Trạch Nguyên liếc mắt ra hiệu vs người kia. Anh ta liền lên tiếng
- Bảo bốiiii......_ Lưu Trạch Uyên gọi cô
- Anh im đi. Người buộc lỗi cô ấy là Trạch Nguyên vậy mà cô ấy quỳ xuống dưới chân anh liên tục van xin lục ca lục ca rồi quay sang em gọi nhị tẩu, anh còn nói cô ấy không có tình cảm khác với anh.
- Anh làm sao biết được nó nghĩ cái gì. Em oan ức anh quá
- Em....em.....
Bạch Ngân Hy mắng như gãi ngứa. Anh bắt bẻ lại cô liền giận dỗi đến thở phì phì nói không ra lời. Là anh uất ức cô, cô nào có liên can đến việc này. Người đàn ông này mồm miệng lanh lẹ cô không cãi được.
Lưu Trạch Uyên thấy cô dỗi đến sắp khóc đến nơi rồi anh ôm lấy mặt cô hôn xuống môi cô. Cô đẩy anh ra anh càng hôn xuống sâu hơn. Hôm được một lúc Bạch Ngân Hy tay chân nhuyễn xuống không chống cự nữa. Anh buông môi cô ra, cô mềm mại dựa vào người anh.
- Hết giận chưa?
- ......
- Vẫn chưa chưa hết giận sao.
Vừa nói anh vừa hôn xuống cổ cô cách lớp vải xoa nắn bầu ngực.
- A....đừng....hết giận rồi........