Còn Nhớ Tên Nhau
Chương 45 Ngắm bình minh (21+)
Tối đó họ cùng nhau trải qua bữa ăn ngon lành, cùng trò chuyện, cùng trồng lại mấy khóm hoa hồng từng bị ngọn lửa thiêu cháy. Cùng ôm nhau yên bình say giấc. Đến 5h sáng thì Bạch Ngân Hy thức dậy. Cô ngồi dậy vệ sinh cá nhân rồi lại đi ra sô pha lớn lấy sách ra đọc. Tiêu Chính Kỳ nghe tiếng cũng thức giấc đi ra ngoài.
- Sao thức sớm thế... Ngủ không ngon sao?
Bạch Ngân Hy gấp sách lại nắm lấy tay anh kéo anh ngồi xuống ghế mềm
- Em làm anh thức rồi...chắc do thói quen thôi, bình thường em cũng không ngủ được nhiều.
- Anh cũng không ngủ nhiều... Cũng còn sớm, anh đưa e đến bờ hồ lúc trước ngắm bình minh...
- Dạ được...nhưng còn bọn họ thì sao?
- Bọn họ bận lắm, kệ bọn họ...
Bọn họ thay đồ rồi chuẩn bị xe đi đến nơi bờ hồ cũ. Hôm nay Tiêu Chính Kỳ mặc áo sơ mi màu xanh da trời quần âu đen. Bạch Ngân Hy mặc váy hai dây chất liệu voan mềm mại cùng màu áo anh, bên ngoài khoá áo ấm màu trắng ngà.
- Chính Kỳ...chiếc xe này có vẻ rất đắt. Là của anh à?
- Ừm...ông ngoại tặng anh lúc sinh nhật vừa rồi. Ghế phụ lái chưa có ai ngồi cả.
- Lái siêu xe đi ngắm bình minh ... Đúng là chỉ có thiên tài như anh ms làm được chuyện này.....
- Sau này gọi Chính Đình lái máy bay đưa em sang nước J ngắm bình minh
- Nói đùa gì vậy chứ...
- Hazzzz, vợ mình ko yin lời mình.... Thật sợ vợ bị cậu ta doạ mất hồn.
- E cũng chưa cưới anh... Gọi vợ thật thuận miệng.
- Vợ không cho mình gọi là vợ. Đau lòng quá đi
- Tập trung lái xe nào...anh thật là nghịch....
- Anh chỉ ghẹo mỗi vợ thôi... Người ngoài không có cơ hội được anh ghẹo đâu nhé.
Tiếng nói chuyện hoà với tiếng cười khúc khích suốt quảng đường đi, Tiêu Chính Kỳ đậu xe vào đoạn đường vắng nắm tay cô gái nhỏ đi lên đồi. Ngang qua chỗ gặp Phó Chính Đình lúc trước cô còn chỉ cho anh xem
- Chỗ này, lúc trước em gặp Chính Đình ở đây.
- Thật ra ở đây khá gần đông viện...
- Em thấy anh lái xe đi khá xa mà....
- Bỏ quả đồi này và khu rừng nhỏ đó sẽ gặp một rừng trúc thưa. Qua khỏi rừng trúc là con đường lớn và sườn núi sau của nhà mình.
- Nếu có con đường thì sau núi có cửa đúng không
- Đúng vậy. Là cửa chính của Dạ Nguyệt. Nhưng muốn qua khỏi khu rừng trúc và đến con đường đó thì là cả vấn đề
- ?????
- Khu rừng trúc đó cấm vào. Có rào rất kỹ. Có người canh gác. Nếu ko sao Dạ Nguyệt còn trụ được đến giờ này.
- Ừm... Nào đến đây, mặt trời lên rồi.
- Lần trước ngắm bình mình đến giờ là gần một năm rồi.
- Lúc em không nhìn thấy anh ko thể làm đôi mắt cho em...xin lỗi ....
- Là e chạy trốn... Sao có thể trách anh
Trời thu cũng rất lạnh sau này ra ngoài phải khoác thêm áo...
- Không sao. Ôm em là ấm rồi
Tiêu Chính Kỳ đứng phía sau vòng tay ôm lấy Bạch Ngân Hy. Anh không cao lắm khoảng 1m78, 79 cô tựa đầu ra sau tóc mượt chạm vào cổ anh lưng tựa ngực ấm áp đứng dưới ánh mặt trời mờ mờ ảo ảo. Mặt trời hôm nay không quá sáng chói không khí cũng khá lạnh nhưng trong lòng hai con người đứng đây đều rất ấm nồng.
Tiêu Chính Kỳ nhìn xuống cô gái nhỏ đang ngửa đầu dựa vào người mình ánh mắt trong trẻo, nụ cười dịu dàng làm cho bao nhiêu lạnh giá trong người anh cũng dần dần tan biến mất. Anh cúi đầu hôn lên thái dương, mắt rồi đến má cô. Bạch Ngân Hy hơi bất ngờ, Tiêu Chính Kỳ chính là ngoài lạnh trong nóng, anh rất ít khi chủ động thể hiện hành động thân mật khi ở ngoài đường. Có lẽ sau bão giông thì ai cũng đổi khác rồi. Bạch Ngân Hy xoay mặt lại hôn lên môi anh. Nụ hôn rất nhẹ nhàng giống như gió hôn hoa. Tiêu Chính Kỳ nheo nheo hai mắt dẫn tay cô đi ra xe, anh mở cửa ghế sau nhét cô vào trong. Bạch Ngân Hy ngơ ngác còn chưa kịp hỏi anh đã đè cô vào cửa hôn tới.
Tiêu Chính Kỳ hôn đến cô gái toàn thân ửng hồng. Cởϊ áσ khoác của cô quăng ra ghế trước tay anh lần mò xuống xoa nắn hai nhũ thịt đầy đặng đang lấp ló sau lớp váy. Bạch Ngân Hy môi lưỡi tê rần đẩy người anh...
- Anh...anh à....mới sáng sớm...ưʍ....
Tiêu Chính Kỳ môi vừa buông môi liền dời xuống ngậm một bên đầu nhũ của cô mút vào.
- Buổi sáng là thời gian nam nhân rất ham muốn ...e không biết sao ...
- Anh...đừng....ở đây không được...
- Ở đây hôm nay không có người khác...vợ đừng sợ....anh muốn chơi xe chấn với em.
- A ...anh....a....lưu manh này....
Tiêu Chính Kỳ một tay cởϊ qυầи âu môi hôn xuống cái miệng nhỏ của cô. Phân thân được giải toả khỏi sự ràng buộc liền nhảy bắn lên chào mừng, anh bắt lấy tay Bạch Ngân Hy đặt lên cậu nhỏ an ủi, rồi kéo qυầи ɭóŧ ren của cô xuống, vén váy lên cao. Đặt cô ngồi lên người anh.
Bạch Ngân Hy cũng rất bạo gan. Cô dạng chân ngồi lên đùi anh môi hôn qua vành tay xuống cổ anh tay vuốt phân thân một lúc đến khi đầu khấc bắt đầu rỉ nước thì nhét cả cây gậy thịt vào trong u huyệt. Cô đau... Ngồi im bất động thở dốc.
- Ahhh....đau e...ưʍ....a đừng động....
- Ngân Hy e xăm lên vết sẹo sao?
Dây áo của Bạch Ngân Hy tuột xuống váy áo nhồi một vòng quanh eo thon. Lộ ra hình xăm hai bông hoa sen vừa vặn xinh đẹp ở vết sẹo ngay ngực trái do lần cô tự sát.
- Ưʍ....sẹo lớn...e muốn che đi.....không đẹp sao
- Không....rất đẹp....
Tiêu Chính Kỳ hôn lên hình xăm yêu chiều. Liếm qua xương quai xanh làm cô chìm trong khoái lạc ấm áp. Phía dưới ngứa ngáy cô bắt đầu chủ động nhấp nhô thân mình phun ra nuốt vào phân thân của anh, hai nhũ thịt cũng theo nhịp điệu mà đung đưa xốc nảy... Tiêu Chính Kỳ ngậm vào một bên nhũ đảo lưỡi vòng quanh không ngừng hành hạ quả anh đào bên trên. Một tay an ủi nhũ thịt một tay đỡ lấy mông cô.
- Ưʍ...anh đừng pm...ưm ....hưʍ....
- Đừng cắn môi...xe này có cách âm...
- Ah...sâu quá...a....ưʍ....a.....a
Tay Bạch Ngân Hy đặt trên thành ghế thả chậm tốc độ thở dốc, cảm nhận từng tất da thịt bên trong cơ thể. Khối nóng chậm rãi nghiền nát linh hồn cô, được một lúc thì Bạch Ngân Hy không động nổi nữa cô bi lụy cầu xin nam nhân
- A....ân...anh....em mệt ...ân....anh động một chút....a....ưʍ....
Tiêu Chính Kỳ nhếch môi nham hiểm, tay bắt lấy mông căng tròn nâng người cô lên xuống đập vào âm đế bịch bịch bịch xe cũng nhấp nhô theo chuyển động mạnh mẽ của hai người.
- Á...anh....quá sâu....a...a...aaa....ưm
- Thoải mái không....?
- Á ....nhẹ lại một chút....ân....em ko chịu nổi.....a....a....a....
Tiêu Chính Kỳ ôm chặt lấy eo cô hơi nâng lên hông anh phía dưới rối loạn thúc lên với tốt độ kinh hồn. Gậy thịt đâm vào vách thịt chật chội không theo bất kì quỹ đạo nào.
- Á....ân....a....a...a...chậm...anh...a...anh chậm lại.....
- Lúc nãy là em xin anh động.... bà xã
- A....ân....a...a...a...Chính Kỳ....e chịu ko nổi....a....ân.....ưm
Tiêu Chính Kỳ đâm phập vào một cái làm cô nhuyễn người triều xuy...
- Ahhhh....ân....thật thoải mái....ưʍ...
- Anh còn chưa ra đâu...quỳ xuống nào....bà xã....
Bạch Ngân Hy quỳ bò trên ghế sau để cho Tiêu Chính Kỳ đứng một chân trên sàn xe, quỳ một chân trên ghế thúc vào từ phía sau. Gậy thịt vừa vào huyệt mềm liên run run to thêm một vòng doạ Bạch Ngân Hy khóc thành tiếng.
- A...ô....ô...a...a....thật cứng....a....thoải mái quá....ân.....a....a...
- Yêu tinh....làm trên xe cũng có thể sướng như vậy. Không sợ có người nhìn sao....hửm....
- Ô ô....ko được....ông xã....ân....a....đâm em...a....a...a....nhanh quá....thật sâu....
Cốc cốc cốc
- Ô ....ô....có người....anh....a...a....có ng
- Nhỏ tiếng một chút anh ta sẽ nghe thấy...
Tiêu Chính Kỳ quay mặt lại thấy một anh cảnh sát trẻ có vẻ là đang tuần tra buổi sáng. Anh chậm rãi đưa đẩy, tay bấm hạ cửa kính xuống chỉ một khe hở đủ để âm thanh lọt ra.
- Chuyện gì?
- Nơi này cấm đậu xe.
- Có nhìn...ưʍ... biển số xe chưa?
- Cái này_ Anh chàng cảnh sát đi ra phía sau thấy biển số xe là L666L66 và hình con chim ưng dập nổi màu vàng thì hoảng hốt quay lại xin lỗi liên tục rồi chạy trốn chối chết.
Tiêu Chính Kỳ đóng cửa sổ, dưới thân đâm mạnh một cái tay đánh bốp vào mông trắng nõn.
- Lúc anh nói chuyện còn dám xiết chặt anh...e là cố ý đúng không...
- Á....ân....thật là hư hỏng...nói chuyện với cậu ta mà anh còn luân động...
- Em không phải rất thích sao ....hửm
- Ưʍ....a....a...a...anh...a...quá nhanh....nhẹ lại.....a....ưʍ....ân....a....a
- A...ưʍ....thật chặt....nhiều nước như vậy.....hưm e làm từ nước sao....hửm
- A....a...a...ông xã....ân....thật thoải mái....a...ô...ô.....
Tiêu Chính Kỳ càng nghe cô gọi ông xã lại càng động nhanh hơn, hạ bộ đập vào mông cô bạch bạch bạch không gian nhỏ hẹp tiếng da thịt tiếng nước hoà với tiếng thở dốc tiếng rêи ɾỉ làm cho hai người càng suиɠ sướиɠ hơn
- A .....sướng quá....vợ thật thiếu tao....
- A....a...a...ân....anh....em chịu không nổi....a....a...a....em ra....ân... ô.... ô.....
Tiêu Chính Kỳ đâm mạnh hơn chục cái cô liền triều xuy, nước tưới lên phân thân của anh, anh gầm lên một tiếng bắn bạch trọc lên mông cô. Bạch Ngân Hy mệt mỏi ôm lấy lưng ghế thở hổn hển.
Anh rút giấy ân cân lau chùi sạch sẽ cho cô, kéo váy lại đàng hoàng rồi mới mặc quần tây vào. Ẵm cô ra ngoài đi lên ghế lái phụ để cô ngồi ở đó đắp áo khoác lên. Lái xe về nhà. Về đến nhà thì Bạch Ngân Hy đã nghiên đầu ngủ từ lúc nào. Anh không gọi, anh bồng cô về phòng trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lưu Trạch Nguyên.