Cơn Mưa
Chương 48: Ánh đèn
Trong bữa cơm, mấy người họ hàng xa đã gặp Tôn Bằng mấy ngày nay hỏi Trần Nham, “Tiểu Tôn đâu?”
Điện thoại mãi không có ai bắt máy, Trần Nham nói qua loa lấy lệ, “Anh ấy có chút việc ạ, chúng ta ăn trước đi.”
Trên bàn cơm, mọi người trò chuyện cũng không ngoài mấy chuyện nhà cửa, Trần Nham không nghe lọt tai mấy câu, chỉ có trưởng bối nói chuyện với cô thì cô mới đáp lời.
Ăn cơm xong, trên đường về, mẹ Trần xách mấy gói đồ ăn thừa, có hơi không vừa lòng, “Hôm nay cậu ta có chuyện gì?”
“Trong quán có chút việc ạ…”
“Có chuyện gì đi nữa thì mấy dịp thế này cũng nên đến một lát chứ, bao nhiêu trưởng bối trong nhà có mặt thế mà. Tối nay con gọi cậu ta về ăn cơm, để mẹ nói chuyện với cậu ta.”
Trần Nham nhìn mẹ Trần mấy ngày nay gầy đi, miễn cưỡng nhếch khóe môi, “Vâng, mẹ nói anh ấy cũng tốt ạ.”
Mẹ Trần nhìn cô, “Lúc này mới lúc nào mà con đã không trị nổi nó rồi?”
Mẹ Trần ngoài miệng nói phải trị anh, nhưng buổi tối Tôn Bằng đến thật thì bà lại như chẳng có chuyện gì, ăn cơm xong còn ngâm cốc trà nóng cho anh, kêu anh ngồi xuống xem tivi.
Trần Nham ở trong phòng đã nói với bà ngoại mấy câu, đang giúp mẹ Trần dọn chén đũa vào bếp.
Mẹ Trần nhìn ra ngoài một cái, hạ thấp giọng, “Con nhìn cái quầng thâm của cậu ta kìa, nếu mẹ là mẹ cậu ta thì cũng đau lòng. Khoảng thời gian này chuyện của ông ngoại con cũng nhờ có cậu ấy giúp, con kêu cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nghe lời mẹ Trần, Trần Nham lặng lẽ dừng tay, đưa ánh mắt về phía phòng khách.
Tôn Bằng đưa lưng về phía nhà bếp, ngồi bên bàn ăn, xem tivi.
Mấy ngày trước trong nhà người đến người đi, trong không khí tràn ngập mùi chán nản của nước mắt, nhang đèn, sự bi ai và an ủi khiến người ta mệt mỏi chán ghét. Hôm nay nhang đèn, chậu than đã dọn sạch, bỗng nhiên lại có vẻ hơi trống trải và lạnh lẽo.
Ánh đèn vàng đục rơi xuống đều đặn, trong căn phòng nho nhỏ này chỉ còn lại hai người họ. Ánh mắt chuyển dời, vượt qua anh, nhìn về phía bức ảnh trắng đen treo ở chính giữa, trong lòng vô cùng buồn bã.
Tôn Bằng cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm, anh quay đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt Trần Nham.
Bốn mắt lẳng lặng nhìn nhau, cô lau khô tay, đi ra khỏi bếp.
“Hôm nay còn ngủ ở đây với mẹ em không?” Anh hỏi.
Trần Nham lắc đầu.
“Vậy lát nữa đưa em về?”
“Ổn cả rồi, đi thôi.”
Gió thổi vù vù, ánh đèn neon tranh nhau khoe sắc, tiếng người và dòng xe chạy, đường phố trong đêm là một thế giới mê ly khác. Trần Nham đội mũ bảo hiểm dựa vào lưng Tôn Bằng, mọi thứ quét qua trước mắt tựa như cách cô rất xa, không có quan hệ gì với cô.
Chỉ khi cơn gió mạnh thổi qua, cô mới cảm nhận được sự lạnh giá xuyên qua thân thể đặc biệt chân thật kia.
Xe dừng dưới lầu, cô không nhúc nhích, cho đến tận khi bàn tay anh đặt lên mu bàn tay cô.
Cô xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, nhìn Tôn Bằng chống xe xong.
“Anh định giúp họ như thế nào?”
Suốt cả đường về không nói gì, đột nhiên lên tiếng, giọng cô bình tĩnh mà khẽ khàng.
Anh khựng lại, trong ánh sáng âm u, anh xoay người nhìn khuôn mặt cô.
Trên tòa, luật sư đại diện của đối phương mở chiếc vòng ngọc bị đập vỡ của người phụ nữ ra, lấy các bằng chứng như lời khai của nhân chứng có mặt, giấy giám định châu báu,… Thông qua tất cả bằng chứng xác định, chiếc vòng ngọc đó đúng là mua ở một tiệm đồ cổ ở Vân Nam ba năm trước, giá bán là hơn bảy trăm tám mươi ngàn tệ. Chiếc vòng ngọc này người phụ nữ thường không mang theo bên mình, hôm ba mươi tết, sáng sớm bà ta đặc biệt mang trên người để làm phụ kiện cho trang phục.
Trước đó bà ta đã phát hiện chuyện chồng mình ăn vụng ở bên ngoài, đột nhiên được biết kẻ thứ ba trắng trợn ở tại nhà mình, lập tức nổi trận lôi đình gọi hai người bạn thân tới, quên bẵng chiếc vòng ngọc có giá trị không nhỏ trên tay. Đương nhiên, cái từ “có giá trị không nhỏ” này chỉ là nói với người bình thường.
Trương Cường và Khổng Trân không mời luật sư, cân nhắc đến việc họ là lao động nhập cư, nên tòa cung cấp sự trợ giúp pháp lý cho họ. Bởi vì vẫn còn dị nghị đối với giá của chiếc vòng ngọc, nên trước khi mở phiên tòa, luật sư trợ giúp pháp lý đã đề xuất xin làm giám định tư pháp cho họ. Công ty phụ trách giám định tư pháp do tòa chọn ngẫu nhiên, để cho thấy rõ sự công bằng.
Trên tòa, công ty thẩm định vật sưu tầm này đưa ra một phần tài liệu, giám định chất liệu làm nên chiếc vòng ngọc là ngọc bích bậc hai, tính ra giá thị trường là bảy trăm hai mươi ngàn, phần còn lại sau khi vỡ không có giá trị thương mại hay sưu tầm. Bên cạnh đó còn xác minh, hóa đơn mua hàng bảy trăm tám mươi ngàn tệ mà nguyên đơn cung cấp thật sự hợp pháp.
Sau khi hai bên biện luận trần thuật, tòa phán quyết, tranh chấp dân sự này vì nguyên đơn ra tay trước nên phải chịu trách nhiệm chủ yếu bảy mươi phần trăm. Bị đơn Khổng Trân, Trương Cường mỗi người chịu mười lăm phần trăm trách nhiệm.
Cuối cùng, cộng chung lại, họ cần phải trả cho nguyên đơn tổn thất hai trăm sáu mươi ngàn tệ.
Giải quyết dứt khoát, mọi việc kết thúc. Hai trăm sáu mươi ngàn tệ.
Rời tòa, Tôn Bằng, Trương Cường và Khổng Trân ở trong căn phòng trọ nhỏ tối tăm ngột ngạt cả buổi chiều, trơ mắt nhìn ánh mặt trời tối dần từng chút một sau rèm cửa sổ.
Khi Trần Nham gọi cú điện thoại thứ ba là năm giờ chiều, Tôn Bằng chần chừ một lúc, ra ngoài nhận máy. Cũng chính từ cú điện thoại này, Trần Nham nghe được đầu đuôi sự việc.
Tôn Bằng kể bằng giọng bình thường mà trầm ổn, không có bất kì cảm xúc gì. Nhưng trái tim Trần Nham lại như đang chìm xuống dần từng chút một theo lời nói đầu bên kia của anh.
Trước khi hoàn toàn chìm xuống đáy nước, cô hỏi, “Vậy bây giờ… anh định làm thế nào?” Anh nói: “Anh không biết, nhưng chuyện của Cường Tử, anh không thể bỏ mặc được…”
Vào giờ phút này, ở dưới lầu, cô đang nhìn anh, hỏi, “Anh định giúp họ như thế nào?”
“Họ không có nhiều tiền như vậy.” Tôn Bằng đối diện với cô, khựng lại, “Căn nhà cũ mà bà nội Cường Tử đang ở bây giờ là của cậu ấy, nếu cứ phải bồi thường, thì cậu ấy cũng chỉ có căn nhà cũ đó thôi.”
“Cho nên sao?” Trần Nham khẽ hỏi, “Vậy anh thì có cái gì? Anh đi đâu tìm hai trăm sáu mươi ngàn giúp họ trả món nợ này?”
Yên lặng giây lát, Trần Nham nghe được một đáp án đáng sợ nhất trong lòng.
Anh nói: “Anh nghĩ qua rồi, quả thực không được thì chuyển nhượng quán trước.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Trần Nham vẫn hít vào một hơi khí lạnh. Nhìn hư vô trong không khí, cô hỏi yếu ớt, “Tôn Bằng, em không hiểu. Tại sao chúng ta cứ phải đối đầu với toàn bộ hiện thực, tại sao không thể nhượng bộ một lần, né tránh một lần?”
Cô nhìn về phía anh, cảm xúc phức tạp trong ánh mắt, “Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ dám phạm lỗi, đến cả việc chép bài tập cũng không dám, khi đi học em luôn là học sinh nghe lời nhất trong lớp. Sau này đi làm, từng phút từng giây em đều nhắc nhở bản thân mình, không thể sai, bởi vì chỉ cần sai thôi, là sẽ không có bất kì đường lui nào. Anh nói cho em biết, bây giờ, tại sao chúng ta phải gánh chịu hậu quả cho sai lầm của người khác?” Cô hơi dừng lại, lắc đầu: “Việc này không công bằng…”
“Nham Nham, cái gì là công bằng?” Anh bình thản hỏi ngược lại.
Tôn Bằng nhìn về phía cô, sự sắc bén lộ ra trong ánh mắt, “Anh trai anh từ nhỏ đã bị người ta mắng là đồ ngốc, người nhà không đoái hoài gì đến anh ấy, người trong thôn bắt nạt anh ấy, mỗi lần anh đánh nhau vì anh ấy đều là Cường Tử xông lên đầu tiên. Anh dẫn theo Tôn Phi ở bên ngoài, em cho rằng một mình anh thật sự có thể sao? Nếu không phải là cậu ấy, thì anh đã không đi đến được ngày hôm nay. Em có từng nghĩ tại sao cậu ấy cam tâm tình nguyện đi theo anh, quen với anh hay không?”
Anh dừng lại, đè thấp giọng nói không cách nào kềm chế, “Vì Trương Cường chính là một nửa em trai của anh. Bây giờ cậu ấy gặp khó khăn, đừng nói là tiền, cho dù muốn mạng anh thì anh cũng sẽ không nháy mắt một cái. Đổi thành hôm nay là anh, em đi hỏi cậu ấy xem, cậu ấy sẽ làm như thế nào… Muốn anh bỏ mặc cậu ấy sao, Nham Nham, anh không làm được…”
“Anh không làm được…” Trần Nham bình tĩnh nhìn anh chằm chằm, “Sau khi anh bán tiệm thì chúng ta sẽ làm thế nào? Anh có từng nghĩ đến chưa?”
Ánh mắt anh chán nản, “Nham Nham, khi em quyết định ở bên anh, anh cũng không có gì cả. Khi đó có thể, vậy tại sao bây giờ lại không được?”
Anh nhìn cô, mỗi một phần đau khổ trong mắt anh cô đều cảm nhận được như chính mình trải qua. Áp lực của anh, những gánh vác của anh, nỗi đau của anh, trong lòng cô biết rõ mồn một, có những lúc, cô thậm chí rất muốn dịu dàng nắm tay anh, kề vai chiến đấu cùng anh một lần nữa.
Nhưng đêm nay, quá tăm tối, tăm tối đến mức cô không thấy rõ cả bản thân mình.
Là ai vẫy lá cờ đạo đức trên không trung? Cô chỉ muốn kéo anh đứng tại chỗ, ở trong đêm tối này cùng nhau hèn nhát một lần.
Trong gió trái tim yếu đuối dần cứng rắn trở lại, Trần Nham khẽ nghiêng mặt, nghe thấy giọng nói của mình lạnh lẽo bay ra từ trong lồng ngực: “Tôn Bằng, anh biết rõ chuyện này không giống, đâu có ai càng sống càng quay đầu nhìn lại.
Em có thể phấn đấu cùng anh, nhưng em sẽ không gánh chịu hậu quả xấu cho sai lầm của người khác.”
Trong gió rét, vạt áo họ phát ra tiếng phần phật, Trần Nham nhìn anh lần cuối, để mũ bảo hiểm xuống, xoay người đi về phía tòa nhà sau lưng.
Sương mù trong thành phố như một lớp lụa mỏng, bao phủ ban đêm đen nhánh. Trong từng căn nhà thấp bé bên cạnh, ngọn đèn thắp sáng vô số cánh cửa sổ vuông nhỏ nhỏ, bên trong tràn ngập ánh sáng dịu dàng.
Vô số đêm bình thường tạm biệt anh, cô cũng từng có ảo tưởng: Có một ngày, ở thành phố không lớn này, nhất định sẽ có một ngọn đèn thuộc về họ.
Nhưng bây giờ, cô cũng không dám ngẩng cả đầu, bởi vì những thứ đó vĩnh viễn là ánh sáng nhìn thấy được nhưng không chạm đến được.
Cô biết, bóng lưng anh nhìn thấy lúc này là bóng lưng lạnh lùng mà vô tình. Nhưng hiện tại, cô thật sự không có cách nào đối mặt với anh được nữa. Cô sợ thêm một giây nữa thôi, cô sẽ khiến anh, cũng khiến cho bản thân mình nhìn thấy, mặt xấu xí ích kỉ, nhát gan hèn yếu hơn của cô.
Trong bước chân cô độc, cô rất muốn hỏi anh: Vì em, vì chúng ta, tại sao anh cũng không thể ích kỉ hơn một chút?
Trả lời cô là tiếng rừm rừm của motor đột nhiên vang lên sau lưng, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Đối với kết quả của phán quyết này, luật sư trợ giúp không ủng hộ họ kháng cáo.
Ba mươi phần trăm trách nhiệm, anh ta cho rằng sau khi hết sức cân nhắc thân phận lao động nhập cư của họ, tòa án đã ra phán quyết bao gồm sự cảm thông nhất định. Hơn nữa, trong ván cờ này, thân phận người thứ ba của Khổng Trân không có lợi lắm, nếu kháng cáo, không những khả năng lớn không thay đổi được phán quyết ban đầu, mà còn có thể tiêu tốn nhiều chi phí hơn. Suy nghĩ nhiều lần, họ quyết định từ bỏ việc kháng cáo.
Luật sư nhìn anh ta, có lòng tốt nhắc nhở, “Hãy mau bồi thường tiền đi, nhận tội rồi thì chuyện này cũng coi như xong. Nếu bây giờ nhất thời không thể bỏ ra nổi số tiền này, thì bước tiếp theo đối phương có thể sẽ xin cưỡng chế thi hành án, cũng không nằm ngoài việc điều tra tài khoản ngân hàng, tài sản cá nhân của hai người. Nói tóm lại, chuẩn bị tâm lý kĩ càng đi.”
Một tuần sau, nhân viên cục thi hành án của tòa đến nhà, thu thập các thông tin liên quan, chính thức tiến hành trình tự cưỡng chế thi hành án. Để trút cơn giận, sau khi tuyên án, người phụ nữ đã tìm mấy tên du côn, ngày nào cũng đến đi loanh quanh bên ngoài phòng trọ của Trương Cường. Chỉ cần Trương Cường và Khổng Trân bước ra cửa là bọn chúng sẽ đi theo như chó ghẻ, nhưng không ra tay. Ngay cả chạy trốn bọn họ cũng trốn không thoát.
Mấy năm nay, toàn bộ tiền của Khổng Trân đều đưa cho bố mẹ ở nhà, một mặt cho em trai em gái đi học, một mặt để họ tiết kiệm của hồi môn cho mình. Cô chẳng biết mở miệng xin ai thứ gì, trong mấy tháng đi theo người đàn ông kia, tiền ông ta cho cô, cô gửi một phần về nhà, một phần tiêu xài phung phí, ngoài mấy bộ quần áo hàng hiệu, mấy món đồ trang sức nhỏ không bao nhiêu tiền ra, thì cũng không còn lại gì. Cuối cùng, cô và Cường Tử cố lắm mới gom góp được không tới sáu mươi ngàn tệ, còn thiếu trọn hai trăm ngàn.
Điều bọn họ không biết là, hai ngày trước, Tôn Bằng đã đến chỗ đại lý đăng kí cửa hàng, đồng thời dán thông báo chuyển nhượng trên cửa kính bên ngoài.
Thứ tư, Trần Nham vừa phỏng vấn bên ngoài về, khi đi thang máy đụng phải Phùng Bối Bối. Bối Bối xuống cùng tầng với cô, kéo cô đến toilet.
“Quán của Tôn Bằng sắp chuyển nhượng ư?” Hôm nay cô ấy đi ngang qua đó với bạn, không cẩn thận thấy được bảng chuyển nhượng bên ngoài quán, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Vẻ mặt Trần Nham lại không kinh ngạc lắm, cô chỉ thờ ơ hỏi, “Vậy sao?”
“Cô không biết ư?”
“Quán của anh ấy, liên quan gì đến tôi chứ.”
Nghe giọng nói này của Trần Nham, Bối Bối biết đã xảy ra chuyện.
Tan làm, Phùng Bối Bối cả dỗ cả gạt, cả lôi cả kéo kéo Trần Nham đến nhà mình.
Dưới chiếc đèn treo pha lê, Trần Nham ngồi trên sofa, hai tay bưng cốc nước, nhìn nước đang bốc hơi nóng trong cốc. Bối Bối nghe đầu đuôi sự việc xong, kinh ngạc không thôi.
Yên lặng rất lâu, Bối Bối trịnh trọng nói, “Nham Nham, chuyện này cô không nên trách anh ấy. Người xuất thân như họ, rất nhiều người đều như vậy, bảo thủ cố chấp, có lẽ chúng ta không thể nào hiểu được đâu.”
Trần Nham xoa cái cốc trong tay, “Tôi không phải trách anh ấy, tôi chỉ là… không biết nên làm như thế nào thôi.”
Một tuần nay họ đều không liên lạc. Anh từng gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không nhận. Cô không biết nhận máy rồi có thể nói gì. Việc này giống như một ván cờ chết mà không ai có cách nào nhượng bộ.
Phùng Bối Bối nhìn cô chằm chằm một hồi, lấy cái cốc thủy tinh trong tay cô xuống, kéo cô đi vào phòng, “Cô đi theo tôi.”
Phùng Bối Bối bật đèn, tìm được một cái chìa khóa trong ngăn kéo bàn trang điểm, mở cửa tủ, đẩy mấy bộ quần áo mùa đông ra, để lộ tủ bảo hiểm giấu trong tủ. Cô ấy vừa dùng chìa khóa mở tủ bảo hiểm vừa lẩm bẩm, “Có quê mùa không? Cái này bố tôi làm cho tôi, nói phải để ít tiền mặt trong nhà để phòng khi cần đến.”
Cô ấy lấy một túi giấy kraft trong đó ra, nhìn Trần Nham, đưa cho cô, “Trong này là mười ngàn tệ, cho hai người mượn trước, nếu không đủ thì tôi hỏi Trình Đông Bình thử, không được thì bên kia tôi vẫn còn một khoản tiết kiệm định kì.”
Trần Nham ngước mắt nhìn Phùng Bối Bối, khi tình bạn này bắt đầu, cô chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày họ trở nên thân thiết có thể dựa vào như vậy. Một dòng nước nhỏ ấm áp lướt qua trong lòng, cô mỉm cười, nhưng lại lắc đầu.
Bối Bối biết tính cách của cô, thở dài khẽ đến mức không thể nghe thấy, ngồi xuống cạnh cô, “Tôi luôn cảm thấy, chuyện mà tiền có thể giải quyết cũng không tính là chuyện lớn gì. Đừng khách sáo với tôi nữa, tôi cứu cấp không cứu nghèo, nhớ trả lại là được.”
Nhìn gương mặt Bối Bối, lần đầu tiên Trần Nham sinh lòng hâm mộ cô ấy, “Cô cảm thấy tiền không coi là chuyện lớn, là bởi vì cô chưa từng thiếu tiền. Bối Bối, tôi sẽ không mượn tiền cô, anh ấy càng sẽ không mượn. Con số như vậy không biết phải trả đến ngày nào, tôi cũng không biết mình có khả năng trả hay không.”
Gia đình từ nhỏ đã mang nợ, cô quá hiểu sự thay đổi một cách vô tri vô giác của tiền bạc đối với con người. Nó sẽ vô hình khiến cho hết thảy mọi thứ trong cuộc sống của bạn trở nên nặng nề, bao gồm tình bạn khiến người ta vô cùng quý trọng trước mắt này. Nhưng càng là thứ quý giá, thì càng không thể sử dụng, chỉ có thể cất giữ kỹ càng.
“Chỗ này có là gì chứ, quán anh ấy không phải kinh doanh rất tốt sao, sau này kiếm tiền rồi trả lại là được mà.”
Trần Nham im lặng.
Bầu không khí yên tĩnh lại, Bối Bối từ từ nằm ngửa trên giường, mở mắt nhìn trần nhà, giọng nói êm ái: “Có đôi khi, tôi thật không hiểu nổi cô. Rõ ràng là một người thông minh, cũng rõ ràng có đường tắt, nhưng cô lại cứ khăng khăng đi con đường cụt nhất, làm bản thân mình mệt mỏi…”
Nhìn về phía bóng đêm sâu không thấy đáy ngoài cửa sổ, trong lòng Trần Nham vô cùng mờ mịt.
Có đường tắt sao, tại sao cô chưa bao giờ nhìn thấy?
Điện thoại mãi không có ai bắt máy, Trần Nham nói qua loa lấy lệ, “Anh ấy có chút việc ạ, chúng ta ăn trước đi.”
Trên bàn cơm, mọi người trò chuyện cũng không ngoài mấy chuyện nhà cửa, Trần Nham không nghe lọt tai mấy câu, chỉ có trưởng bối nói chuyện với cô thì cô mới đáp lời.
Ăn cơm xong, trên đường về, mẹ Trần xách mấy gói đồ ăn thừa, có hơi không vừa lòng, “Hôm nay cậu ta có chuyện gì?”
“Trong quán có chút việc ạ…”
“Có chuyện gì đi nữa thì mấy dịp thế này cũng nên đến một lát chứ, bao nhiêu trưởng bối trong nhà có mặt thế mà. Tối nay con gọi cậu ta về ăn cơm, để mẹ nói chuyện với cậu ta.”
Trần Nham nhìn mẹ Trần mấy ngày nay gầy đi, miễn cưỡng nhếch khóe môi, “Vâng, mẹ nói anh ấy cũng tốt ạ.”
Mẹ Trần nhìn cô, “Lúc này mới lúc nào mà con đã không trị nổi nó rồi?”
Mẹ Trần ngoài miệng nói phải trị anh, nhưng buổi tối Tôn Bằng đến thật thì bà lại như chẳng có chuyện gì, ăn cơm xong còn ngâm cốc trà nóng cho anh, kêu anh ngồi xuống xem tivi.
Trần Nham ở trong phòng đã nói với bà ngoại mấy câu, đang giúp mẹ Trần dọn chén đũa vào bếp.
Mẹ Trần nhìn ra ngoài một cái, hạ thấp giọng, “Con nhìn cái quầng thâm của cậu ta kìa, nếu mẹ là mẹ cậu ta thì cũng đau lòng. Khoảng thời gian này chuyện của ông ngoại con cũng nhờ có cậu ấy giúp, con kêu cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nghe lời mẹ Trần, Trần Nham lặng lẽ dừng tay, đưa ánh mắt về phía phòng khách.
Tôn Bằng đưa lưng về phía nhà bếp, ngồi bên bàn ăn, xem tivi.
Mấy ngày trước trong nhà người đến người đi, trong không khí tràn ngập mùi chán nản của nước mắt, nhang đèn, sự bi ai và an ủi khiến người ta mệt mỏi chán ghét. Hôm nay nhang đèn, chậu than đã dọn sạch, bỗng nhiên lại có vẻ hơi trống trải và lạnh lẽo.
Ánh đèn vàng đục rơi xuống đều đặn, trong căn phòng nho nhỏ này chỉ còn lại hai người họ. Ánh mắt chuyển dời, vượt qua anh, nhìn về phía bức ảnh trắng đen treo ở chính giữa, trong lòng vô cùng buồn bã.
Tôn Bằng cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm, anh quay đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt Trần Nham.
Bốn mắt lẳng lặng nhìn nhau, cô lau khô tay, đi ra khỏi bếp.
“Hôm nay còn ngủ ở đây với mẹ em không?” Anh hỏi.
Trần Nham lắc đầu.
“Vậy lát nữa đưa em về?”
“Ổn cả rồi, đi thôi.”
Gió thổi vù vù, ánh đèn neon tranh nhau khoe sắc, tiếng người và dòng xe chạy, đường phố trong đêm là một thế giới mê ly khác. Trần Nham đội mũ bảo hiểm dựa vào lưng Tôn Bằng, mọi thứ quét qua trước mắt tựa như cách cô rất xa, không có quan hệ gì với cô.
Chỉ khi cơn gió mạnh thổi qua, cô mới cảm nhận được sự lạnh giá xuyên qua thân thể đặc biệt chân thật kia.
Xe dừng dưới lầu, cô không nhúc nhích, cho đến tận khi bàn tay anh đặt lên mu bàn tay cô.
Cô xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, nhìn Tôn Bằng chống xe xong.
“Anh định giúp họ như thế nào?”
Suốt cả đường về không nói gì, đột nhiên lên tiếng, giọng cô bình tĩnh mà khẽ khàng.
Anh khựng lại, trong ánh sáng âm u, anh xoay người nhìn khuôn mặt cô.
Trên tòa, luật sư đại diện của đối phương mở chiếc vòng ngọc bị đập vỡ của người phụ nữ ra, lấy các bằng chứng như lời khai của nhân chứng có mặt, giấy giám định châu báu,… Thông qua tất cả bằng chứng xác định, chiếc vòng ngọc đó đúng là mua ở một tiệm đồ cổ ở Vân Nam ba năm trước, giá bán là hơn bảy trăm tám mươi ngàn tệ. Chiếc vòng ngọc này người phụ nữ thường không mang theo bên mình, hôm ba mươi tết, sáng sớm bà ta đặc biệt mang trên người để làm phụ kiện cho trang phục.
Trước đó bà ta đã phát hiện chuyện chồng mình ăn vụng ở bên ngoài, đột nhiên được biết kẻ thứ ba trắng trợn ở tại nhà mình, lập tức nổi trận lôi đình gọi hai người bạn thân tới, quên bẵng chiếc vòng ngọc có giá trị không nhỏ trên tay. Đương nhiên, cái từ “có giá trị không nhỏ” này chỉ là nói với người bình thường.
Trương Cường và Khổng Trân không mời luật sư, cân nhắc đến việc họ là lao động nhập cư, nên tòa cung cấp sự trợ giúp pháp lý cho họ. Bởi vì vẫn còn dị nghị đối với giá của chiếc vòng ngọc, nên trước khi mở phiên tòa, luật sư trợ giúp pháp lý đã đề xuất xin làm giám định tư pháp cho họ. Công ty phụ trách giám định tư pháp do tòa chọn ngẫu nhiên, để cho thấy rõ sự công bằng.
Trên tòa, công ty thẩm định vật sưu tầm này đưa ra một phần tài liệu, giám định chất liệu làm nên chiếc vòng ngọc là ngọc bích bậc hai, tính ra giá thị trường là bảy trăm hai mươi ngàn, phần còn lại sau khi vỡ không có giá trị thương mại hay sưu tầm. Bên cạnh đó còn xác minh, hóa đơn mua hàng bảy trăm tám mươi ngàn tệ mà nguyên đơn cung cấp thật sự hợp pháp.
Sau khi hai bên biện luận trần thuật, tòa phán quyết, tranh chấp dân sự này vì nguyên đơn ra tay trước nên phải chịu trách nhiệm chủ yếu bảy mươi phần trăm. Bị đơn Khổng Trân, Trương Cường mỗi người chịu mười lăm phần trăm trách nhiệm.
Cuối cùng, cộng chung lại, họ cần phải trả cho nguyên đơn tổn thất hai trăm sáu mươi ngàn tệ.
Giải quyết dứt khoát, mọi việc kết thúc. Hai trăm sáu mươi ngàn tệ.
Rời tòa, Tôn Bằng, Trương Cường và Khổng Trân ở trong căn phòng trọ nhỏ tối tăm ngột ngạt cả buổi chiều, trơ mắt nhìn ánh mặt trời tối dần từng chút một sau rèm cửa sổ.
Khi Trần Nham gọi cú điện thoại thứ ba là năm giờ chiều, Tôn Bằng chần chừ một lúc, ra ngoài nhận máy. Cũng chính từ cú điện thoại này, Trần Nham nghe được đầu đuôi sự việc.
Tôn Bằng kể bằng giọng bình thường mà trầm ổn, không có bất kì cảm xúc gì. Nhưng trái tim Trần Nham lại như đang chìm xuống dần từng chút một theo lời nói đầu bên kia của anh.
Trước khi hoàn toàn chìm xuống đáy nước, cô hỏi, “Vậy bây giờ… anh định làm thế nào?” Anh nói: “Anh không biết, nhưng chuyện của Cường Tử, anh không thể bỏ mặc được…”
Vào giờ phút này, ở dưới lầu, cô đang nhìn anh, hỏi, “Anh định giúp họ như thế nào?”
“Họ không có nhiều tiền như vậy.” Tôn Bằng đối diện với cô, khựng lại, “Căn nhà cũ mà bà nội Cường Tử đang ở bây giờ là của cậu ấy, nếu cứ phải bồi thường, thì cậu ấy cũng chỉ có căn nhà cũ đó thôi.”
“Cho nên sao?” Trần Nham khẽ hỏi, “Vậy anh thì có cái gì? Anh đi đâu tìm hai trăm sáu mươi ngàn giúp họ trả món nợ này?”
Yên lặng giây lát, Trần Nham nghe được một đáp án đáng sợ nhất trong lòng.
Anh nói: “Anh nghĩ qua rồi, quả thực không được thì chuyển nhượng quán trước.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Trần Nham vẫn hít vào một hơi khí lạnh. Nhìn hư vô trong không khí, cô hỏi yếu ớt, “Tôn Bằng, em không hiểu. Tại sao chúng ta cứ phải đối đầu với toàn bộ hiện thực, tại sao không thể nhượng bộ một lần, né tránh một lần?”
Cô nhìn về phía anh, cảm xúc phức tạp trong ánh mắt, “Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ dám phạm lỗi, đến cả việc chép bài tập cũng không dám, khi đi học em luôn là học sinh nghe lời nhất trong lớp. Sau này đi làm, từng phút từng giây em đều nhắc nhở bản thân mình, không thể sai, bởi vì chỉ cần sai thôi, là sẽ không có bất kì đường lui nào. Anh nói cho em biết, bây giờ, tại sao chúng ta phải gánh chịu hậu quả cho sai lầm của người khác?” Cô hơi dừng lại, lắc đầu: “Việc này không công bằng…”
“Nham Nham, cái gì là công bằng?” Anh bình thản hỏi ngược lại.
Tôn Bằng nhìn về phía cô, sự sắc bén lộ ra trong ánh mắt, “Anh trai anh từ nhỏ đã bị người ta mắng là đồ ngốc, người nhà không đoái hoài gì đến anh ấy, người trong thôn bắt nạt anh ấy, mỗi lần anh đánh nhau vì anh ấy đều là Cường Tử xông lên đầu tiên. Anh dẫn theo Tôn Phi ở bên ngoài, em cho rằng một mình anh thật sự có thể sao? Nếu không phải là cậu ấy, thì anh đã không đi đến được ngày hôm nay. Em có từng nghĩ tại sao cậu ấy cam tâm tình nguyện đi theo anh, quen với anh hay không?”
Anh dừng lại, đè thấp giọng nói không cách nào kềm chế, “Vì Trương Cường chính là một nửa em trai của anh. Bây giờ cậu ấy gặp khó khăn, đừng nói là tiền, cho dù muốn mạng anh thì anh cũng sẽ không nháy mắt một cái. Đổi thành hôm nay là anh, em đi hỏi cậu ấy xem, cậu ấy sẽ làm như thế nào… Muốn anh bỏ mặc cậu ấy sao, Nham Nham, anh không làm được…”
“Anh không làm được…” Trần Nham bình tĩnh nhìn anh chằm chằm, “Sau khi anh bán tiệm thì chúng ta sẽ làm thế nào? Anh có từng nghĩ đến chưa?”
Ánh mắt anh chán nản, “Nham Nham, khi em quyết định ở bên anh, anh cũng không có gì cả. Khi đó có thể, vậy tại sao bây giờ lại không được?”
Anh nhìn cô, mỗi một phần đau khổ trong mắt anh cô đều cảm nhận được như chính mình trải qua. Áp lực của anh, những gánh vác của anh, nỗi đau của anh, trong lòng cô biết rõ mồn một, có những lúc, cô thậm chí rất muốn dịu dàng nắm tay anh, kề vai chiến đấu cùng anh một lần nữa.
Nhưng đêm nay, quá tăm tối, tăm tối đến mức cô không thấy rõ cả bản thân mình.
Là ai vẫy lá cờ đạo đức trên không trung? Cô chỉ muốn kéo anh đứng tại chỗ, ở trong đêm tối này cùng nhau hèn nhát một lần.
Trong gió trái tim yếu đuối dần cứng rắn trở lại, Trần Nham khẽ nghiêng mặt, nghe thấy giọng nói của mình lạnh lẽo bay ra từ trong lồng ngực: “Tôn Bằng, anh biết rõ chuyện này không giống, đâu có ai càng sống càng quay đầu nhìn lại.
Em có thể phấn đấu cùng anh, nhưng em sẽ không gánh chịu hậu quả xấu cho sai lầm của người khác.”
Trong gió rét, vạt áo họ phát ra tiếng phần phật, Trần Nham nhìn anh lần cuối, để mũ bảo hiểm xuống, xoay người đi về phía tòa nhà sau lưng.
Sương mù trong thành phố như một lớp lụa mỏng, bao phủ ban đêm đen nhánh. Trong từng căn nhà thấp bé bên cạnh, ngọn đèn thắp sáng vô số cánh cửa sổ vuông nhỏ nhỏ, bên trong tràn ngập ánh sáng dịu dàng.
Vô số đêm bình thường tạm biệt anh, cô cũng từng có ảo tưởng: Có một ngày, ở thành phố không lớn này, nhất định sẽ có một ngọn đèn thuộc về họ.
Nhưng bây giờ, cô cũng không dám ngẩng cả đầu, bởi vì những thứ đó vĩnh viễn là ánh sáng nhìn thấy được nhưng không chạm đến được.
Cô biết, bóng lưng anh nhìn thấy lúc này là bóng lưng lạnh lùng mà vô tình. Nhưng hiện tại, cô thật sự không có cách nào đối mặt với anh được nữa. Cô sợ thêm một giây nữa thôi, cô sẽ khiến anh, cũng khiến cho bản thân mình nhìn thấy, mặt xấu xí ích kỉ, nhát gan hèn yếu hơn của cô.
Trong bước chân cô độc, cô rất muốn hỏi anh: Vì em, vì chúng ta, tại sao anh cũng không thể ích kỉ hơn một chút?
Trả lời cô là tiếng rừm rừm của motor đột nhiên vang lên sau lưng, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Đối với kết quả của phán quyết này, luật sư trợ giúp không ủng hộ họ kháng cáo.
Ba mươi phần trăm trách nhiệm, anh ta cho rằng sau khi hết sức cân nhắc thân phận lao động nhập cư của họ, tòa án đã ra phán quyết bao gồm sự cảm thông nhất định. Hơn nữa, trong ván cờ này, thân phận người thứ ba của Khổng Trân không có lợi lắm, nếu kháng cáo, không những khả năng lớn không thay đổi được phán quyết ban đầu, mà còn có thể tiêu tốn nhiều chi phí hơn. Suy nghĩ nhiều lần, họ quyết định từ bỏ việc kháng cáo.
Luật sư nhìn anh ta, có lòng tốt nhắc nhở, “Hãy mau bồi thường tiền đi, nhận tội rồi thì chuyện này cũng coi như xong. Nếu bây giờ nhất thời không thể bỏ ra nổi số tiền này, thì bước tiếp theo đối phương có thể sẽ xin cưỡng chế thi hành án, cũng không nằm ngoài việc điều tra tài khoản ngân hàng, tài sản cá nhân của hai người. Nói tóm lại, chuẩn bị tâm lý kĩ càng đi.”
Một tuần sau, nhân viên cục thi hành án của tòa đến nhà, thu thập các thông tin liên quan, chính thức tiến hành trình tự cưỡng chế thi hành án. Để trút cơn giận, sau khi tuyên án, người phụ nữ đã tìm mấy tên du côn, ngày nào cũng đến đi loanh quanh bên ngoài phòng trọ của Trương Cường. Chỉ cần Trương Cường và Khổng Trân bước ra cửa là bọn chúng sẽ đi theo như chó ghẻ, nhưng không ra tay. Ngay cả chạy trốn bọn họ cũng trốn không thoát.
Mấy năm nay, toàn bộ tiền của Khổng Trân đều đưa cho bố mẹ ở nhà, một mặt cho em trai em gái đi học, một mặt để họ tiết kiệm của hồi môn cho mình. Cô chẳng biết mở miệng xin ai thứ gì, trong mấy tháng đi theo người đàn ông kia, tiền ông ta cho cô, cô gửi một phần về nhà, một phần tiêu xài phung phí, ngoài mấy bộ quần áo hàng hiệu, mấy món đồ trang sức nhỏ không bao nhiêu tiền ra, thì cũng không còn lại gì. Cuối cùng, cô và Cường Tử cố lắm mới gom góp được không tới sáu mươi ngàn tệ, còn thiếu trọn hai trăm ngàn.
Điều bọn họ không biết là, hai ngày trước, Tôn Bằng đã đến chỗ đại lý đăng kí cửa hàng, đồng thời dán thông báo chuyển nhượng trên cửa kính bên ngoài.
Thứ tư, Trần Nham vừa phỏng vấn bên ngoài về, khi đi thang máy đụng phải Phùng Bối Bối. Bối Bối xuống cùng tầng với cô, kéo cô đến toilet.
“Quán của Tôn Bằng sắp chuyển nhượng ư?” Hôm nay cô ấy đi ngang qua đó với bạn, không cẩn thận thấy được bảng chuyển nhượng bên ngoài quán, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Vẻ mặt Trần Nham lại không kinh ngạc lắm, cô chỉ thờ ơ hỏi, “Vậy sao?”
“Cô không biết ư?”
“Quán của anh ấy, liên quan gì đến tôi chứ.”
Nghe giọng nói này của Trần Nham, Bối Bối biết đã xảy ra chuyện.
Tan làm, Phùng Bối Bối cả dỗ cả gạt, cả lôi cả kéo kéo Trần Nham đến nhà mình.
Dưới chiếc đèn treo pha lê, Trần Nham ngồi trên sofa, hai tay bưng cốc nước, nhìn nước đang bốc hơi nóng trong cốc. Bối Bối nghe đầu đuôi sự việc xong, kinh ngạc không thôi.
Yên lặng rất lâu, Bối Bối trịnh trọng nói, “Nham Nham, chuyện này cô không nên trách anh ấy. Người xuất thân như họ, rất nhiều người đều như vậy, bảo thủ cố chấp, có lẽ chúng ta không thể nào hiểu được đâu.”
Trần Nham xoa cái cốc trong tay, “Tôi không phải trách anh ấy, tôi chỉ là… không biết nên làm như thế nào thôi.”
Một tuần nay họ đều không liên lạc. Anh từng gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không nhận. Cô không biết nhận máy rồi có thể nói gì. Việc này giống như một ván cờ chết mà không ai có cách nào nhượng bộ.
Phùng Bối Bối nhìn cô chằm chằm một hồi, lấy cái cốc thủy tinh trong tay cô xuống, kéo cô đi vào phòng, “Cô đi theo tôi.”
Phùng Bối Bối bật đèn, tìm được một cái chìa khóa trong ngăn kéo bàn trang điểm, mở cửa tủ, đẩy mấy bộ quần áo mùa đông ra, để lộ tủ bảo hiểm giấu trong tủ. Cô ấy vừa dùng chìa khóa mở tủ bảo hiểm vừa lẩm bẩm, “Có quê mùa không? Cái này bố tôi làm cho tôi, nói phải để ít tiền mặt trong nhà để phòng khi cần đến.”
Cô ấy lấy một túi giấy kraft trong đó ra, nhìn Trần Nham, đưa cho cô, “Trong này là mười ngàn tệ, cho hai người mượn trước, nếu không đủ thì tôi hỏi Trình Đông Bình thử, không được thì bên kia tôi vẫn còn một khoản tiết kiệm định kì.”
Trần Nham ngước mắt nhìn Phùng Bối Bối, khi tình bạn này bắt đầu, cô chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày họ trở nên thân thiết có thể dựa vào như vậy. Một dòng nước nhỏ ấm áp lướt qua trong lòng, cô mỉm cười, nhưng lại lắc đầu.
Bối Bối biết tính cách của cô, thở dài khẽ đến mức không thể nghe thấy, ngồi xuống cạnh cô, “Tôi luôn cảm thấy, chuyện mà tiền có thể giải quyết cũng không tính là chuyện lớn gì. Đừng khách sáo với tôi nữa, tôi cứu cấp không cứu nghèo, nhớ trả lại là được.”
Nhìn gương mặt Bối Bối, lần đầu tiên Trần Nham sinh lòng hâm mộ cô ấy, “Cô cảm thấy tiền không coi là chuyện lớn, là bởi vì cô chưa từng thiếu tiền. Bối Bối, tôi sẽ không mượn tiền cô, anh ấy càng sẽ không mượn. Con số như vậy không biết phải trả đến ngày nào, tôi cũng không biết mình có khả năng trả hay không.”
Gia đình từ nhỏ đã mang nợ, cô quá hiểu sự thay đổi một cách vô tri vô giác của tiền bạc đối với con người. Nó sẽ vô hình khiến cho hết thảy mọi thứ trong cuộc sống của bạn trở nên nặng nề, bao gồm tình bạn khiến người ta vô cùng quý trọng trước mắt này. Nhưng càng là thứ quý giá, thì càng không thể sử dụng, chỉ có thể cất giữ kỹ càng.
“Chỗ này có là gì chứ, quán anh ấy không phải kinh doanh rất tốt sao, sau này kiếm tiền rồi trả lại là được mà.”
Trần Nham im lặng.
Bầu không khí yên tĩnh lại, Bối Bối từ từ nằm ngửa trên giường, mở mắt nhìn trần nhà, giọng nói êm ái: “Có đôi khi, tôi thật không hiểu nổi cô. Rõ ràng là một người thông minh, cũng rõ ràng có đường tắt, nhưng cô lại cứ khăng khăng đi con đường cụt nhất, làm bản thân mình mệt mỏi…”
Nhìn về phía bóng đêm sâu không thấy đáy ngoài cửa sổ, trong lòng Trần Nham vô cùng mờ mịt.
Có đường tắt sao, tại sao cô chưa bao giờ nhìn thấy?
Tác giả :
Khang Thành