Cơn Mưa Rào
Chương 15: Trên đời cũng lắm chuyện ngẫu nhiên (1)
Thời gian tạm nghỉ, Vi vừa cùng EXO-K vào phòng nghỉ, liền phát hiện Hoài cùng EXO-M đã ở trong đợi mình. Vi rất nhanh đến bên Hoài, kéo vào chỗ khuất, kể lại những gì cô vừa trải qua, còn tỉ mỉ thuật lại chuyện đêm qua. Hoài nghe xong cũng không trêu chọc cô, những vẫn không nhịn được được mà buông một câu chọc cô mặt đỏ như cà chua. Ai bảo lúc nãy trêu cô. Hắng giọng, Hoài nghiêm túc hỏi lại Vi xem cô có loạn quá nhớ nhầm không, hay lúc đó chỉ là mơ màng. Nhiều khi giấc mơ cũng đem lại một cảm giác rất thật mà.
“ Tớ khẳng định với cậu chuyện đó thực sự xảy ra, 100% luôn. “ Vi một mực khẳng định cho cô bạn của mình. Hai người im lặng một hồi cho đến khi bị mấy chàng trai kia gọi í ới. Họ liền tạm gác chuyện này sang một bên mà chạy lại giúp. Dương Dương từ ngoài bước vào. Vừa nãy chị Nguyên giữ anh lại để bàn bạc vài chuyện anh Khải gọi điện tới nên vào muộn, lỡ mất thời gian cùng mọi người làm quen. Anh vừa vào, sự chú ý của Vi không còn đặt lên những người xung quanh nữa, trong mắt chỉ nhìn chằm chằm anh. Thấy cô lơ đãng, Hoài giật giật tay cô, quay đầu đánh giá Dương Dương. Cũng không tệ. Cô có linh cảm sau này nếu Vi và người này có yêu đương thì cũng rất đẹp đôi.
Về phía Dương Dương, anh qua trò chuyện với MC, tổ chỉ đạo xong quay sang nhìn quanh. Anh phát hiện Vi một mình đứng lọt thỏm giữa rừng người. Xem ra cô đang rảnh rỗi. Cũng tốt, anh đang muốn nói với cô một câu về chuyện hôm qua. Vì chuyện này khiến anh áy náy cả đêm không ngủ được, phải bày tỏ với cô, mong cô lượng thứ thì may ra anh còn ăn ngon ngủ yên. Anh liền đến chỗ cô, nhẹ nhàng gọi Vi một tiếng.
“ Việc đêm qua...Anh rất xin lỗi vì đã không hỏi ý em trước. Em không sao chứ ? ” Nói xong, anh còn hơi cúi người, tỏ ý xin lỗi một cách chân thành nhất. Bởi anh nghĩ mọi việc là do anh mà ra. Vi ấp a ấp úng. Sao anh lại làm vậy chứ, người vốn dĩ phải xin lỗi là cô cơ mà. Chỉ là quá đột ngột đi. Cô biết là anh rất quan tâm người khác, nhưng anh làm như thế này khiến cô rất áy náy. Bối rối đan ngòn tay vào nhau, Vi chần chừ nói mãi không lên lời. Chuông điện thoại của cô reo lên giải vây. Vi vội lên tiếng xin phép ra ngoài nghe điện thoại, bỏ Dương Dương lại trong trạng thái được thả lỏng.
Bên ngoài, Vi thở dốc, gương mặt ánh lên vẻ hồng hào, vội vàng nhấn núi trả lời. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc. “ Thế nào ? Em gái đã thấy khỏe hơn chưa ? Chắc lại đang vùi đầu vào máy tính hả ? “ Trong nháy mắt, mặt Vi đang từ hồng hào thành hơi đỏ. Bà chị này định móc mỉa cô đấy à ? Cô rõ ràng đang vất vả ngược xuôi, còn người kia thì thảnh thơi nói cô chơi đùa. Vi định nói ra mình đang ở Thượng Hải, chợt nghĩ việc này đến tai Thiên Tú thì không hay lắm, kiểu gì Thiên Tú cũng hỏi cô lí do, đến lúc đó thì biết trả lời thế nào. Cô nhất thời không nói gì dọa Thiên Tú một vố lo sốt sắng. Cuối cùng, sau khi chấn an, Vi đổi chủ đề, hỏi ngược lại.
“ Chị Tú này, nếu như có một người lỡ cướp đi first kiss của người khác thì phải đối mặt với người ta như thế nào ?”
Thiên Tú ngồi bên cạnh Mặc Diêu vừa nghe xong ngay lập tức hóa đá. First kiss ? Cô quay sang Mặc Diêu, dùng mắt ra hiệu. Mặc Diêu trầm ngâm một lát rồi thì thầm với Thiên Tú. Anh dứt lời, Thiên tú nói ngay vào điện thoại.
“ E hèm.Chị hỏi thật một câu: Em cướp first kiss của ai rồi hả ? “ Vi há hốc miệng. Trời ơi, sao cái gì bà chị này cũng biết vậy. Cô nhanh chóng đáp lại, cười gượng. “ Ha ha, là chuyện của bạn em, của bạn em nhờ em tư vấn đó mà. Em thì cướp của ai được chứ, ha ha ha. “ Mồ hôi chảy ròng ròng, cô trong lòng thầm nghĩ cách để che giấu. Lộ ra thì cô chết thật đó. Có vẻ bên kia đã bắt đầu nghi ngờ rồi, phải cúp máy ngay. Cô nghĩ vậy liền dập điện thoại cái rụp. Hồi nãy đau tim quá, cứ kiểu này chục lần nữa chắc cô tổn thọ.
“ Em biết chắc chắn là nó ngượng mà. Thế là đúng rồi, con bé hôn Dương. Tiến triển tốt ngoài dự định.” Thiên Tú bật ngón tay. Mặc Diêu nhìn người yêu chẳng khác gì một đứa trẻ con trong thân xác 27 tuổi, thở ra một hơi, kéo tay cô, đan những ngón tay thon dài vào tay anh, hôn nhẹ vào tay cô. “ Rồi rồi, đi thôi. Ba mẹ muốn gặp em.” Anh khởi động xe, mang theo người nào đó đang rất phần khích.
Thượng Hải, Vi đã trở lại phòng chờ. Cô nhìn thấy Dương Dương, mặt liền hiện lên một tầng xấu hổ, tạo nên một khoảng cách vô hình giữa bọn họ. Cô xấu hổ, anh áy náy, cứ tiếp tục như thế này thì ai mà nghĩ về sau hai người họ thành một cặp chứ. Thời gian nghỉ đã hết. Vi chỉ uống vội một ngụm nước rồi theo mọi người ra ngoài. Lần này có cả 12 người đến nên sân khấu đột nhiên trở nên chật chội hơn và dĩ nhiên, vui vẻ hơn nhiều. Chẳng có việc gì xảy ra cho đến khi chương trình kết thúc.
Lúc này đã là chín giờ tối, màn đêm giăng khắp bầu trời, điểm thêm những vì sao lấp lánh đủ những sắc màu. Vi cùng Hoài đã xuất hiện trong một nhà hàng bên đường gần bờ biển ở Phố Đông. Họ chọn tầng khá cao, lại có cửa kính nên dễ dàng quan sát cảnh đêm ở nơi phồn hoa, nhộn nhịp này. Vì là lần đầu tiên đến đây nên hai cô gái không ngừng trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp kết hợp giữa hiện đại và truyền thống, không hề để tâm đến những chàng trai đẹp trai rạng ngời ngồi đằng sau đang kêu gào gọi món loạn xạ. Đến lúc quay ra thì bàn đã đầy ắp những món ăn nhìn chỉ muốn chảy nước miếng. Rột rột rột rột. Chuỗi âm thanh không biết là từ bụng vang vọng giữa phòng ăn lớn. Chẳng cần chú ý đến hình tượng nữa, tất cả xông vào cướp đồ ăn, không nhanh là hết phần. Hoài và Vi may mắn giành được cho mình rất nhiều “chiến lợi phẩm” ngon lành như nguyên đĩa bánh bao thịt hấp, mấy cái càng cua Dương Trừng, dĩ nhiên phải kể đến lượng lớn salad được phân phát cho tất cả mọi người. Thấy đã đủ, hai người chia nhau sang bàn kế bên ngồi, nhanh chóng xử lí trước tránh những ánh mắt sáng như sao thèm thuồng của những người nào đó đang phải ăn kiêng. Kết cục, đang ‘phi tang’ thì bị Sehun phát hiện, xử mất ba cái càng cua. Vi đang tiếc đứt ruột thì thấy Luhan ngồi yên một chỗ, trước mặt chỉ có bát cơm với vài ba thứ lấy được từ bàn ăn. Cô nhớ rõ Luhan không có phải ăn kiêng, liền thúc Hoài mang đồ bên mình chia cho anh. Hoài bất mãn.
“ Tại sao lại là tớ ? Sao cậu không mang cho anh ấy đi. “ Vi dở khóc dở cười, tìm đại một lí do thích hợp để đùn đẩy trách nhiệm này cho Hoài. Bạn thân à, đây là tớ giúp cậu đấy, mai này có thành cơm thành cháo là nhờ công của tớ đó. Vi mấy cái bánh bao và hai chiếc càng cua vào đĩa lớn, đặt vào tay Hoài, đẩy sang chỗ Luhan. Hoài chỉ có thể ném một cái nhìn oán hận cùng một cái bĩu môi giận dỗi cho Vi, tiền lại gần anh. Vi ở đằng xa cười thầm, đặt điện thoại ở chế độ quay phim tựa vào cốc nước, tiếp tục ngấu nghiến bánh bao ngon lành, tay cũng liên tục ghi ghi chép chép cái gì đó rồi đứng dậy ra ngoài. Lay ngồi gần đó cảm thấy hành động của cô thật bí ẩn, tò mò liếc qua những thứ cô để lại trên bàn. Trên mẩu giấy có chi chít tiếng Anh, dòng cuối cùng được viết bằng tiếng Trung.
“ Đừng đụng vào điện thoại nhé, người tò mò ! <3 ”
Mặt Lay hiện tại rất giống cục than.
Vi ra khỏi nhà vệ sinh, rửa tay, nhìn bản thân mình trong gương. Càng nhìn cô lại thấy hình ảnh bà ta hiện hữu trên khuân mặt cô. Nhắc đến bà ta, Vi lại nhớ đến anh trai. Bỗng nhiên cô nhớ nhà, nhớ người ông nội già dù hơi nóng tính nhưng rất yêu thương cô quá. Gần một tháng nay, nhìn bề ngoài thấy cô rất thoải mái, dễ thích nghi nhưng trong lòng vẫn còn có cảm giác không quen, tựa hồ không thích ứng nổi cảm giác trống vắng. Đứng bên cửa kính mở, đón những làn gió mát lạnh từ bờ biển, tâm trạng cô cũng dịu lại, thân thể thả lỏng, rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, tầm mắt phóng ra ngoài biển khơi, đem theo sự nặng nề, thoang thoảng sự buồn bã, cô đơn xuống dòng nước tối tăm. Hít thở một hơi dài, cô vươn vai co duỗi, bước chầm chậm trở về phòng ăn.
Đi chưa được hai mươi bước, cô dừng lại trước cửa thang máy. Ở đó có một hình bóng hơi quen. Hình như là... Mặc Kỳ ? Sao anh ấy lại ở đây ? Đi đằng sau còn có một đoàn người giống như là staff và fan vậy. Mà khoan, vừa nãy Kris đưa cho cô cầm hộ một quyển tạp chí, trên một trang nào đó cô nhìn lướt qua rất giống Mặc Kỳ. Cô chạy về phòng ăn, đẩy cửa đi vào, thở hổn hển. Mọi người đã ăn xong, bắt đầu nói chuyện, bàn tán mấy tin trên báo lá cải, người thì tranh thủ nghỉ ngơi để quay đêm, đều quay đầu nhìn cô. Bỏ qua điều đó, Vi chạy thẳng đến chỗ Kris đang ngồi, hỏi mượn anh cuốn tạp chí vừa nãy, lật đi lật lại mấy lần. Đây rồi, là cái hình này, lại có thể giống đến mức này chứ ? Cô dò từng chữ từng chữ ở cuối tấm hình. Tên người mẫu: Mặc Kỳ . Vi há hốc miệng. Số cô thật quá đỏ, đi đâu cũng gặp được người mẫu, ngôi sao, diễn viên mới ghê. Vi rùng mình, kể chuyện này với lũ bạn cùng khoa tương lai có khi nào cô bị giết không ? Nhưng mà hôm qua có nhiều người nhìn thấy cô với anh đi với nhau lắm mà, sao không ai phản ứng gì vậy ?
Thấy cô đang ngẩn người, Kris khó hiểu đến chỗ cô, nhìn chằm chằm vào bức ảnh, quay sang nói với cô. “ Anh mới mua cái này lúc ở sân bay, số mới phát hành hôm nay. Cậu ta là người mẫu mới, rất có khí chất. Anh thấy thú vị nên đi tìm hiểu đôi chút, hơn em 2 tuổi đấy, vẫn đang đi học. Hình là là trường...ừm...Nghệ Hưng, ở trường nào ấy nhỉ ? “
Lay tay lướt điện thoại, đáp “ Trường đại học Bắc Kinh.” Kris vỗ tay một cái. “ Đúng rồi, là trường đại học Bắc Kinh. “ Vi hãi hùng, miệng há hốc ra . Vậy là đúng anh ấy rồi. Trời ơi, thể nào mà an ấy lại đẹp trai như thế, hóa ra là người mẫu. Mới đến Trung Quốc vài tuần mà gặp được nhiều người nổi tiếng luôn. Tâm trạng Vi vui đến nở hoa, vui muốn hét lên với cả thế giới biết. Đúng lúc này, DongJo từ đâu tới, hắng giọng.
“ Đến giờ đi rồi.” Vi đứng dậy, đến bàn lấy điện thoại, phát hiện ra, nãy giờ máy của cô vẫn đang quay đôi trẻ đang tíu tít nói chuyện quên trời đất ở bàn bên. Này nhé, ở đây không chỉ có hai người thôi đâu. Quay vậy đủ rồi, nên thông báo cho hai người ấy biết thôi. Nghĩ vậy cô thu dọn đồ đạc, đến gần phá rối. Vi hắng giọng
“ E hèm.” Hoài cùng Luhan quay ra nhìn cô. “ Dongjo-ssi nói đến giờ đi rồi.” Nói đến đây, Vi lẩn nhanh đến chỗ Xiumin, theo chân anh xuống dưới. Khi tất cả đã tập trung ở cửa thang máy để kiểm đoàn, Vi chợt thấy ồn chồn, hồi hộp như đang chuẩn bị đi casting làm diễn viên. Tại sao cô lại có cảm giác này thì cô không rõ, nhưng có điều gì đó đang đến. Vi cầu mong DongJo nhanh lên một chút. Nhưng có vẻ trời không thuận ý cô. Mặc Kỳ đang đến đi đến đây.
“ A, họ tới rồi. Mọi người, đây là người mẫu Mặc Kỳ mới debut ở công ti Thiên Tiêu, sẽ cùng tham gia đóng cf với chúng ta. Yul ra đây nào. “ Dongjo dõng dạc giới thiệu, không quên gọi Vi một tiếng. Có một cái gì đó bị đứt bên trong Vi. Cô rụt rè bước đến bên cạnh DongJo. Lần đầu DongJo thấy Vi ngại như vậy, bởi ấn tượng đầu tiên của cô với cô bé này là rất tự tin, năng động và hoạt bát, nên cho chút không quen. Mặc Kỳ bên kia cũng không để ý lắm khi DongJo gọi Vi, khác biệt ngôn ngữ cùng tên gọi mà, đến khi nhìn thấy Vi liền giật mình. Giữa hai người có chút ái muội, gợi lên sự tò mò không hề nhẹ của những người bên cạnh.
“ Chào em, Vi. Thật trùng hợp. Có lẽ chúng ta có duyên đấy. “ Mặc Kỳ nói. Nhưng người Hàn thì như vịt nghe sấm, ngơ ngác hỏi thành phần hiểu tiếng Trung, lúc này cũng tròn mắt nhìn đôi nam nữ kia trò chuyện tâm tình anh anh em em. Rốt cuộc thì cô gái này may tới cỡ nào ? Mặc Kỳ vừa nói xong, Vi tươi cười hớn hở chào lại anh. “ Em cũng nghĩ là chúng ta có duyên lắm đó. Hôm qua thật cảm ơn anh nhiều lắm. Mà em không ngờ anh lại là người mẫu mới cơ đấy. “
Vi ríu rít nói chuyện với Mặc Kỳ, chẳng để ý những ánh mắt đnag nhìn chằm chằm cô. Xung quan nổi lên những tiếng rì rầm bàn tán. Mãi cho đến khi Dongjo hắng giọng một lần nữa, cả sảnh chẳng còn một tiếng động nào nữa. Vi và Mặc Kỳ cũng thông không nói chuyện nữa. “ Chúng ta không mất thời gian nữa, vào chuyện chính thôi. Cậu Mặc Kỳ đây sẽ hợp tác với chúng ta trong lần quay CF quảng bá đồ uống lần này. Địa điểm chính là bờ biển A cách chỗ chúng ta đang đứng đây 9 km về phía Đông. Vì đoàn khá đông nên chia thành 3 xe. Sau đây là danh sách các xe. “ DongJo đọc một lượt 3 tờ giấy cô đang cầm trên tay. Vi đi cùng xe với Mặc Kỳ, EXO K. Dongjo vừa thông báo xong thì yêu cầu mọi người đi về 3 hướng khác nhau để tranh các fan cản trở lịch trình. Tất cả nhanh chóng chia thành từng tốp thực thi. Hoài lần này không đi cùng xe với Vi. Nhân lúc nhóm của cô chưa đi xa, Hoài kéo Vi lại gặp hỏi.
“ Cậu quen anh ta từ bao giờ thế ? “ Vi hồn nhiên đáp. “ Hôm qua.”
“ Này cậu đang đùa tớ đúng không ? Mới quen hôm qua mà giống như quen từ ba năm trước ấy.” Vi tươi cười vỗ tay Hoài ba cái, lắc đầu, để lại một câu rồi đi mất.
“ Cậu không biết đâu. Tớ hơi bị hấp dẫn đấy.” Một cậu nói nhiều nghĩa và dễ gây hiểu nhầm. Và Hoài phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được điều này, đáng tiếc lại hiểu nhầm rồi. “ Này, ý cậu là sao hả ? Đợi đã, Vi !!!!! “ Hoài gọi với đằng sau, nhưng Vi đã đi xa rồi. Một người trong nhóm của cô cũng đang gọi cô. Hoài đành bĩu môi quay đi.
Vi trở lại đoàn. Trên suốt quãng đường đi, Mặc Kỳ không rời mắt khỏi cô một giây. Dù chỉ là những cái nhìn thoáng qua, hình bóng Vi không lúc nào rời khỏi ánh mắt của anh. Cách cô cười, cách cô nói chuyện, hay chỉ là bước đi bên cạnh anh lại khiến tim anh loạn nhịp. Mỗi hành động của cô như tỏa ra một sức hấp dẫn khó tả, lôi kéo sự chú ý của anh. Tay anh không ngừng vân vê chiếc áo, thỉnh thoảng lại chỉnh lại cổ tay áo, vuốt lại cổ áo. Anh cũng chẳng hiểu sao mình lại cứ lặp đi lặp lại mấy động tác ấy suốt cả chặng đường. Chân anh cũng tự giác nhích lại gần cô, duy trì một khoảng cách đủ gần để cô không cảm thấy khó chịu. Anh như vậy cho đến trước thang máy. Vì đoàn người khá đông, họ miễn cưỡng phải chia thành 2 đợt, Vi và Mặc Kỳ đi đợt 1. Tuy chia làm hai nhưng trong không gian thang máy chật hẹp, họ vẫn phải chen chúc nhau đứng cho đủ. Mặc Kỳ đứng sát bên thành, nhìn bản thân phản chiếu trên tấm kim loại. Anh đang suy nghĩ mông lung, chẳng hề để ý rằng có một cô gái đang đứng sát anh. Mãi đến khi nhìn lại anh mới phát hiện ra, Vi đứng bên cạnh anh từ lúc nào. Tim anh lại đập thình thịch trong lồng ngực. Mặc Kỳ hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình bình tĩnh lại. Anh nửa muốn thang máy nhanh đến nơi, nửa kia lại muốn thang máy chẳng bao giờ đến nơi, cứ như vậy ở bên cô mãi. Nhưng một tiếng ting vang lên, đã đến nơi rồi. Từng người một ra khỏi thang máy. Mặc Kỳ tần ngần mất một lúc. Thấy cửa sắp đóng, Mặc Kỳ vẫn ở trong, Vi vội nhấn nút mở cửa, chạy vào kéo anh ra khỏi tháng máy.
“ Anh muốn đi tiếp đấy à ?” Vi hỏi, tay cô vẫn đang cầm bàn tay anh. Một sự ấm áp len lỏi từ lòng bàn tay cho đến tận trái tim đang rung động của anh. Mặc Ký như người mất hồn, để mặc Vi kéo anh đi. Khi cả hai đã yên vị trên xe, Vi mới từ từ thả tay anh ra, sửa soạn túi xách, lôi ra một tập lịch trình, một chiếc bút chì và bắt đầu ghi chú. Cô chăm chú làm việc, dường như quên mất thế giới xung quanh, quên mất có một chàng trai luôn theo dõi mình. Vi kết thúc công việc ngay lúc những người còn lại lên xe, bắt đầu di chuyển tới bãi biển.
Bờ biển về đêm. Tiếng sóng rì rào vỗ vào bờ cát, hòa thêm tiếng của những chú chim hải âu nghe thật dễ chịu. Mặt nước chìm trong một màu xanh đen, im trên đó là ánh sáng bàng bạc từ mặt trăng phả xuống mặt biển. Sóng từng đợt, từng đợt tấp vào. Gió biển thổi mát rượi, mang theo cái cái vị mằn mặn từ đại dương đến đất liền. Tối nay là một buổi tối tuyệt vời để quay quảng cáo. Tất cả đã chuẩn bị xong. Trước khi đi, Dongjo đã yêu cầu tất cả các nghệ sĩ phải thay đồ, trang điểm sẵn sàng, đến sẽ quay luôn. Chủ đề ngày hôm nay là bữa tiệc bên bờ biển. Họ bắt đầu quay, thì staff như Vi và Hoài chẳng có việc gì cả. Staff bên đối tác đã làm hết mọi việc rồi, còn đến lượt các cô nữa sao ? Vi ngồi ôm đầu gối trên bãi cát, im lặng lắm nghe tiếng thì thầm của biển. Đã lâu rồi cô không ra biển. Đã bao lâu rồi nhỉ ? Trong đầu cô tự hỏi. Biển đêm đem đến cho cô môt nỗi buồn man mát, lại khiến cô nhớ nhà. Cô thở dài một cái.
“ Có chuyện gì lại khiến tiểu thư nhỏ của chúng ta thở dài não nề thế này ?” Mặc Kỳ bước đến, ngồi xuống cùng cô. Vi chỉ cười nhẹ. “ Chỉ là em thấy biển đêm buồn quá, có cái gì đó thật cô đơn. Mỗi lần ngắm nó em lại thấy nhớ nhà.” Mắt cô híp lại, mơ hồ nhìn về phía xa xăm. Mặc Kỳ chăm chú nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi ngồi lại gần cô, khoác vai cô một cái.
“ Anh hiểu cảm giác khi xa nhà mà. Đừng buồn, trong khoảng thời gian du học, em sẽ có được nhiều bài học, những kinh nghiệm mà không sách vở nào có thể cho em, kết được nhiều bạn hơn, thậm chí tìm được người yêu, người bạn đời của mình ấy chứ.”Như anh đã tìm thấy em chẳng hạn. Những lời phía sau Mặc Kỳ chỉ nói trong lòng.
“ Vào trường rồi, có rắc rối gì thì cứ tìm đến chỗ anh, anh sẽ giúp em. Đừng có mà giữ mãi trong lòng. Không nghe lời sẽ phải mua nước cho anh 2 tháng đấy. Hứa nhé.” Anh giơ ngón út của mình ra, dấu hiệu của một lời hứa. Vui tươi cười, nghéo ngón út của mìn vào ngón út của anh, thành lập lời hứa giữa họ. Mặc Kỳ hưng phấn, miệng cười rộng đến tận măng tai. Trời nổi gió. Vi khẽ ma sát hai cảnh tay. Gió biển ban đêm vốn rất lạnh. Cô lại chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, lạnh cũng phải. Mặc Kỳ cảm nhận được cái rùng mình của Vi, liền cởi chiếc áo khoác ngoài của mình, khoác lên người Vi
Hết Chương 15
A/N : Xin lỗi các bạn vì đã ngâm chương này tới 2 tháng mà còn ngắn như vậy. Kì thực là dạo này mình khá là bận, các bạn biết đấy, dự án dịch Speechless mới được một nửa, mình lại không có cảm hứng để viết, thành ra mọi thứ cứ dậm chân tại chỗ như thế này. Nếu tình trạng này còn tiếp diễn thì phải mất rất lâu nữa mới có chương mới co các bạn. Vậy nên các bạn hãy tiếp thêm sức mạnh cho mình để thoát khỏi tình trạng hạn hán như bây giờ đi nào :3
“ Tớ khẳng định với cậu chuyện đó thực sự xảy ra, 100% luôn. “ Vi một mực khẳng định cho cô bạn của mình. Hai người im lặng một hồi cho đến khi bị mấy chàng trai kia gọi í ới. Họ liền tạm gác chuyện này sang một bên mà chạy lại giúp. Dương Dương từ ngoài bước vào. Vừa nãy chị Nguyên giữ anh lại để bàn bạc vài chuyện anh Khải gọi điện tới nên vào muộn, lỡ mất thời gian cùng mọi người làm quen. Anh vừa vào, sự chú ý của Vi không còn đặt lên những người xung quanh nữa, trong mắt chỉ nhìn chằm chằm anh. Thấy cô lơ đãng, Hoài giật giật tay cô, quay đầu đánh giá Dương Dương. Cũng không tệ. Cô có linh cảm sau này nếu Vi và người này có yêu đương thì cũng rất đẹp đôi.
Về phía Dương Dương, anh qua trò chuyện với MC, tổ chỉ đạo xong quay sang nhìn quanh. Anh phát hiện Vi một mình đứng lọt thỏm giữa rừng người. Xem ra cô đang rảnh rỗi. Cũng tốt, anh đang muốn nói với cô một câu về chuyện hôm qua. Vì chuyện này khiến anh áy náy cả đêm không ngủ được, phải bày tỏ với cô, mong cô lượng thứ thì may ra anh còn ăn ngon ngủ yên. Anh liền đến chỗ cô, nhẹ nhàng gọi Vi một tiếng.
“ Việc đêm qua...Anh rất xin lỗi vì đã không hỏi ý em trước. Em không sao chứ ? ” Nói xong, anh còn hơi cúi người, tỏ ý xin lỗi một cách chân thành nhất. Bởi anh nghĩ mọi việc là do anh mà ra. Vi ấp a ấp úng. Sao anh lại làm vậy chứ, người vốn dĩ phải xin lỗi là cô cơ mà. Chỉ là quá đột ngột đi. Cô biết là anh rất quan tâm người khác, nhưng anh làm như thế này khiến cô rất áy náy. Bối rối đan ngòn tay vào nhau, Vi chần chừ nói mãi không lên lời. Chuông điện thoại của cô reo lên giải vây. Vi vội lên tiếng xin phép ra ngoài nghe điện thoại, bỏ Dương Dương lại trong trạng thái được thả lỏng.
Bên ngoài, Vi thở dốc, gương mặt ánh lên vẻ hồng hào, vội vàng nhấn núi trả lời. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc. “ Thế nào ? Em gái đã thấy khỏe hơn chưa ? Chắc lại đang vùi đầu vào máy tính hả ? “ Trong nháy mắt, mặt Vi đang từ hồng hào thành hơi đỏ. Bà chị này định móc mỉa cô đấy à ? Cô rõ ràng đang vất vả ngược xuôi, còn người kia thì thảnh thơi nói cô chơi đùa. Vi định nói ra mình đang ở Thượng Hải, chợt nghĩ việc này đến tai Thiên Tú thì không hay lắm, kiểu gì Thiên Tú cũng hỏi cô lí do, đến lúc đó thì biết trả lời thế nào. Cô nhất thời không nói gì dọa Thiên Tú một vố lo sốt sắng. Cuối cùng, sau khi chấn an, Vi đổi chủ đề, hỏi ngược lại.
“ Chị Tú này, nếu như có một người lỡ cướp đi first kiss của người khác thì phải đối mặt với người ta như thế nào ?”
Thiên Tú ngồi bên cạnh Mặc Diêu vừa nghe xong ngay lập tức hóa đá. First kiss ? Cô quay sang Mặc Diêu, dùng mắt ra hiệu. Mặc Diêu trầm ngâm một lát rồi thì thầm với Thiên Tú. Anh dứt lời, Thiên tú nói ngay vào điện thoại.
“ E hèm.Chị hỏi thật một câu: Em cướp first kiss của ai rồi hả ? “ Vi há hốc miệng. Trời ơi, sao cái gì bà chị này cũng biết vậy. Cô nhanh chóng đáp lại, cười gượng. “ Ha ha, là chuyện của bạn em, của bạn em nhờ em tư vấn đó mà. Em thì cướp của ai được chứ, ha ha ha. “ Mồ hôi chảy ròng ròng, cô trong lòng thầm nghĩ cách để che giấu. Lộ ra thì cô chết thật đó. Có vẻ bên kia đã bắt đầu nghi ngờ rồi, phải cúp máy ngay. Cô nghĩ vậy liền dập điện thoại cái rụp. Hồi nãy đau tim quá, cứ kiểu này chục lần nữa chắc cô tổn thọ.
“ Em biết chắc chắn là nó ngượng mà. Thế là đúng rồi, con bé hôn Dương. Tiến triển tốt ngoài dự định.” Thiên Tú bật ngón tay. Mặc Diêu nhìn người yêu chẳng khác gì một đứa trẻ con trong thân xác 27 tuổi, thở ra một hơi, kéo tay cô, đan những ngón tay thon dài vào tay anh, hôn nhẹ vào tay cô. “ Rồi rồi, đi thôi. Ba mẹ muốn gặp em.” Anh khởi động xe, mang theo người nào đó đang rất phần khích.
Thượng Hải, Vi đã trở lại phòng chờ. Cô nhìn thấy Dương Dương, mặt liền hiện lên một tầng xấu hổ, tạo nên một khoảng cách vô hình giữa bọn họ. Cô xấu hổ, anh áy náy, cứ tiếp tục như thế này thì ai mà nghĩ về sau hai người họ thành một cặp chứ. Thời gian nghỉ đã hết. Vi chỉ uống vội một ngụm nước rồi theo mọi người ra ngoài. Lần này có cả 12 người đến nên sân khấu đột nhiên trở nên chật chội hơn và dĩ nhiên, vui vẻ hơn nhiều. Chẳng có việc gì xảy ra cho đến khi chương trình kết thúc.
Lúc này đã là chín giờ tối, màn đêm giăng khắp bầu trời, điểm thêm những vì sao lấp lánh đủ những sắc màu. Vi cùng Hoài đã xuất hiện trong một nhà hàng bên đường gần bờ biển ở Phố Đông. Họ chọn tầng khá cao, lại có cửa kính nên dễ dàng quan sát cảnh đêm ở nơi phồn hoa, nhộn nhịp này. Vì là lần đầu tiên đến đây nên hai cô gái không ngừng trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp kết hợp giữa hiện đại và truyền thống, không hề để tâm đến những chàng trai đẹp trai rạng ngời ngồi đằng sau đang kêu gào gọi món loạn xạ. Đến lúc quay ra thì bàn đã đầy ắp những món ăn nhìn chỉ muốn chảy nước miếng. Rột rột rột rột. Chuỗi âm thanh không biết là từ bụng vang vọng giữa phòng ăn lớn. Chẳng cần chú ý đến hình tượng nữa, tất cả xông vào cướp đồ ăn, không nhanh là hết phần. Hoài và Vi may mắn giành được cho mình rất nhiều “chiến lợi phẩm” ngon lành như nguyên đĩa bánh bao thịt hấp, mấy cái càng cua Dương Trừng, dĩ nhiên phải kể đến lượng lớn salad được phân phát cho tất cả mọi người. Thấy đã đủ, hai người chia nhau sang bàn kế bên ngồi, nhanh chóng xử lí trước tránh những ánh mắt sáng như sao thèm thuồng của những người nào đó đang phải ăn kiêng. Kết cục, đang ‘phi tang’ thì bị Sehun phát hiện, xử mất ba cái càng cua. Vi đang tiếc đứt ruột thì thấy Luhan ngồi yên một chỗ, trước mặt chỉ có bát cơm với vài ba thứ lấy được từ bàn ăn. Cô nhớ rõ Luhan không có phải ăn kiêng, liền thúc Hoài mang đồ bên mình chia cho anh. Hoài bất mãn.
“ Tại sao lại là tớ ? Sao cậu không mang cho anh ấy đi. “ Vi dở khóc dở cười, tìm đại một lí do thích hợp để đùn đẩy trách nhiệm này cho Hoài. Bạn thân à, đây là tớ giúp cậu đấy, mai này có thành cơm thành cháo là nhờ công của tớ đó. Vi mấy cái bánh bao và hai chiếc càng cua vào đĩa lớn, đặt vào tay Hoài, đẩy sang chỗ Luhan. Hoài chỉ có thể ném một cái nhìn oán hận cùng một cái bĩu môi giận dỗi cho Vi, tiền lại gần anh. Vi ở đằng xa cười thầm, đặt điện thoại ở chế độ quay phim tựa vào cốc nước, tiếp tục ngấu nghiến bánh bao ngon lành, tay cũng liên tục ghi ghi chép chép cái gì đó rồi đứng dậy ra ngoài. Lay ngồi gần đó cảm thấy hành động của cô thật bí ẩn, tò mò liếc qua những thứ cô để lại trên bàn. Trên mẩu giấy có chi chít tiếng Anh, dòng cuối cùng được viết bằng tiếng Trung.
“ Đừng đụng vào điện thoại nhé, người tò mò ! <3 ”
Mặt Lay hiện tại rất giống cục than.
Vi ra khỏi nhà vệ sinh, rửa tay, nhìn bản thân mình trong gương. Càng nhìn cô lại thấy hình ảnh bà ta hiện hữu trên khuân mặt cô. Nhắc đến bà ta, Vi lại nhớ đến anh trai. Bỗng nhiên cô nhớ nhà, nhớ người ông nội già dù hơi nóng tính nhưng rất yêu thương cô quá. Gần một tháng nay, nhìn bề ngoài thấy cô rất thoải mái, dễ thích nghi nhưng trong lòng vẫn còn có cảm giác không quen, tựa hồ không thích ứng nổi cảm giác trống vắng. Đứng bên cửa kính mở, đón những làn gió mát lạnh từ bờ biển, tâm trạng cô cũng dịu lại, thân thể thả lỏng, rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, tầm mắt phóng ra ngoài biển khơi, đem theo sự nặng nề, thoang thoảng sự buồn bã, cô đơn xuống dòng nước tối tăm. Hít thở một hơi dài, cô vươn vai co duỗi, bước chầm chậm trở về phòng ăn.
Đi chưa được hai mươi bước, cô dừng lại trước cửa thang máy. Ở đó có một hình bóng hơi quen. Hình như là... Mặc Kỳ ? Sao anh ấy lại ở đây ? Đi đằng sau còn có một đoàn người giống như là staff và fan vậy. Mà khoan, vừa nãy Kris đưa cho cô cầm hộ một quyển tạp chí, trên một trang nào đó cô nhìn lướt qua rất giống Mặc Kỳ. Cô chạy về phòng ăn, đẩy cửa đi vào, thở hổn hển. Mọi người đã ăn xong, bắt đầu nói chuyện, bàn tán mấy tin trên báo lá cải, người thì tranh thủ nghỉ ngơi để quay đêm, đều quay đầu nhìn cô. Bỏ qua điều đó, Vi chạy thẳng đến chỗ Kris đang ngồi, hỏi mượn anh cuốn tạp chí vừa nãy, lật đi lật lại mấy lần. Đây rồi, là cái hình này, lại có thể giống đến mức này chứ ? Cô dò từng chữ từng chữ ở cuối tấm hình. Tên người mẫu: Mặc Kỳ . Vi há hốc miệng. Số cô thật quá đỏ, đi đâu cũng gặp được người mẫu, ngôi sao, diễn viên mới ghê. Vi rùng mình, kể chuyện này với lũ bạn cùng khoa tương lai có khi nào cô bị giết không ? Nhưng mà hôm qua có nhiều người nhìn thấy cô với anh đi với nhau lắm mà, sao không ai phản ứng gì vậy ?
Thấy cô đang ngẩn người, Kris khó hiểu đến chỗ cô, nhìn chằm chằm vào bức ảnh, quay sang nói với cô. “ Anh mới mua cái này lúc ở sân bay, số mới phát hành hôm nay. Cậu ta là người mẫu mới, rất có khí chất. Anh thấy thú vị nên đi tìm hiểu đôi chút, hơn em 2 tuổi đấy, vẫn đang đi học. Hình là là trường...ừm...Nghệ Hưng, ở trường nào ấy nhỉ ? “
Lay tay lướt điện thoại, đáp “ Trường đại học Bắc Kinh.” Kris vỗ tay một cái. “ Đúng rồi, là trường đại học Bắc Kinh. “ Vi hãi hùng, miệng há hốc ra . Vậy là đúng anh ấy rồi. Trời ơi, thể nào mà an ấy lại đẹp trai như thế, hóa ra là người mẫu. Mới đến Trung Quốc vài tuần mà gặp được nhiều người nổi tiếng luôn. Tâm trạng Vi vui đến nở hoa, vui muốn hét lên với cả thế giới biết. Đúng lúc này, DongJo từ đâu tới, hắng giọng.
“ Đến giờ đi rồi.” Vi đứng dậy, đến bàn lấy điện thoại, phát hiện ra, nãy giờ máy của cô vẫn đang quay đôi trẻ đang tíu tít nói chuyện quên trời đất ở bàn bên. Này nhé, ở đây không chỉ có hai người thôi đâu. Quay vậy đủ rồi, nên thông báo cho hai người ấy biết thôi. Nghĩ vậy cô thu dọn đồ đạc, đến gần phá rối. Vi hắng giọng
“ E hèm.” Hoài cùng Luhan quay ra nhìn cô. “ Dongjo-ssi nói đến giờ đi rồi.” Nói đến đây, Vi lẩn nhanh đến chỗ Xiumin, theo chân anh xuống dưới. Khi tất cả đã tập trung ở cửa thang máy để kiểm đoàn, Vi chợt thấy ồn chồn, hồi hộp như đang chuẩn bị đi casting làm diễn viên. Tại sao cô lại có cảm giác này thì cô không rõ, nhưng có điều gì đó đang đến. Vi cầu mong DongJo nhanh lên một chút. Nhưng có vẻ trời không thuận ý cô. Mặc Kỳ đang đến đi đến đây.
“ A, họ tới rồi. Mọi người, đây là người mẫu Mặc Kỳ mới debut ở công ti Thiên Tiêu, sẽ cùng tham gia đóng cf với chúng ta. Yul ra đây nào. “ Dongjo dõng dạc giới thiệu, không quên gọi Vi một tiếng. Có một cái gì đó bị đứt bên trong Vi. Cô rụt rè bước đến bên cạnh DongJo. Lần đầu DongJo thấy Vi ngại như vậy, bởi ấn tượng đầu tiên của cô với cô bé này là rất tự tin, năng động và hoạt bát, nên cho chút không quen. Mặc Kỳ bên kia cũng không để ý lắm khi DongJo gọi Vi, khác biệt ngôn ngữ cùng tên gọi mà, đến khi nhìn thấy Vi liền giật mình. Giữa hai người có chút ái muội, gợi lên sự tò mò không hề nhẹ của những người bên cạnh.
“ Chào em, Vi. Thật trùng hợp. Có lẽ chúng ta có duyên đấy. “ Mặc Kỳ nói. Nhưng người Hàn thì như vịt nghe sấm, ngơ ngác hỏi thành phần hiểu tiếng Trung, lúc này cũng tròn mắt nhìn đôi nam nữ kia trò chuyện tâm tình anh anh em em. Rốt cuộc thì cô gái này may tới cỡ nào ? Mặc Kỳ vừa nói xong, Vi tươi cười hớn hở chào lại anh. “ Em cũng nghĩ là chúng ta có duyên lắm đó. Hôm qua thật cảm ơn anh nhiều lắm. Mà em không ngờ anh lại là người mẫu mới cơ đấy. “
Vi ríu rít nói chuyện với Mặc Kỳ, chẳng để ý những ánh mắt đnag nhìn chằm chằm cô. Xung quan nổi lên những tiếng rì rầm bàn tán. Mãi cho đến khi Dongjo hắng giọng một lần nữa, cả sảnh chẳng còn một tiếng động nào nữa. Vi và Mặc Kỳ cũng thông không nói chuyện nữa. “ Chúng ta không mất thời gian nữa, vào chuyện chính thôi. Cậu Mặc Kỳ đây sẽ hợp tác với chúng ta trong lần quay CF quảng bá đồ uống lần này. Địa điểm chính là bờ biển A cách chỗ chúng ta đang đứng đây 9 km về phía Đông. Vì đoàn khá đông nên chia thành 3 xe. Sau đây là danh sách các xe. “ DongJo đọc một lượt 3 tờ giấy cô đang cầm trên tay. Vi đi cùng xe với Mặc Kỳ, EXO K. Dongjo vừa thông báo xong thì yêu cầu mọi người đi về 3 hướng khác nhau để tranh các fan cản trở lịch trình. Tất cả nhanh chóng chia thành từng tốp thực thi. Hoài lần này không đi cùng xe với Vi. Nhân lúc nhóm của cô chưa đi xa, Hoài kéo Vi lại gặp hỏi.
“ Cậu quen anh ta từ bao giờ thế ? “ Vi hồn nhiên đáp. “ Hôm qua.”
“ Này cậu đang đùa tớ đúng không ? Mới quen hôm qua mà giống như quen từ ba năm trước ấy.” Vi tươi cười vỗ tay Hoài ba cái, lắc đầu, để lại một câu rồi đi mất.
“ Cậu không biết đâu. Tớ hơi bị hấp dẫn đấy.” Một cậu nói nhiều nghĩa và dễ gây hiểu nhầm. Và Hoài phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được điều này, đáng tiếc lại hiểu nhầm rồi. “ Này, ý cậu là sao hả ? Đợi đã, Vi !!!!! “ Hoài gọi với đằng sau, nhưng Vi đã đi xa rồi. Một người trong nhóm của cô cũng đang gọi cô. Hoài đành bĩu môi quay đi.
Vi trở lại đoàn. Trên suốt quãng đường đi, Mặc Kỳ không rời mắt khỏi cô một giây. Dù chỉ là những cái nhìn thoáng qua, hình bóng Vi không lúc nào rời khỏi ánh mắt của anh. Cách cô cười, cách cô nói chuyện, hay chỉ là bước đi bên cạnh anh lại khiến tim anh loạn nhịp. Mỗi hành động của cô như tỏa ra một sức hấp dẫn khó tả, lôi kéo sự chú ý của anh. Tay anh không ngừng vân vê chiếc áo, thỉnh thoảng lại chỉnh lại cổ tay áo, vuốt lại cổ áo. Anh cũng chẳng hiểu sao mình lại cứ lặp đi lặp lại mấy động tác ấy suốt cả chặng đường. Chân anh cũng tự giác nhích lại gần cô, duy trì một khoảng cách đủ gần để cô không cảm thấy khó chịu. Anh như vậy cho đến trước thang máy. Vì đoàn người khá đông, họ miễn cưỡng phải chia thành 2 đợt, Vi và Mặc Kỳ đi đợt 1. Tuy chia làm hai nhưng trong không gian thang máy chật hẹp, họ vẫn phải chen chúc nhau đứng cho đủ. Mặc Kỳ đứng sát bên thành, nhìn bản thân phản chiếu trên tấm kim loại. Anh đang suy nghĩ mông lung, chẳng hề để ý rằng có một cô gái đang đứng sát anh. Mãi đến khi nhìn lại anh mới phát hiện ra, Vi đứng bên cạnh anh từ lúc nào. Tim anh lại đập thình thịch trong lồng ngực. Mặc Kỳ hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình bình tĩnh lại. Anh nửa muốn thang máy nhanh đến nơi, nửa kia lại muốn thang máy chẳng bao giờ đến nơi, cứ như vậy ở bên cô mãi. Nhưng một tiếng ting vang lên, đã đến nơi rồi. Từng người một ra khỏi thang máy. Mặc Kỳ tần ngần mất một lúc. Thấy cửa sắp đóng, Mặc Kỳ vẫn ở trong, Vi vội nhấn nút mở cửa, chạy vào kéo anh ra khỏi tháng máy.
“ Anh muốn đi tiếp đấy à ?” Vi hỏi, tay cô vẫn đang cầm bàn tay anh. Một sự ấm áp len lỏi từ lòng bàn tay cho đến tận trái tim đang rung động của anh. Mặc Ký như người mất hồn, để mặc Vi kéo anh đi. Khi cả hai đã yên vị trên xe, Vi mới từ từ thả tay anh ra, sửa soạn túi xách, lôi ra một tập lịch trình, một chiếc bút chì và bắt đầu ghi chú. Cô chăm chú làm việc, dường như quên mất thế giới xung quanh, quên mất có một chàng trai luôn theo dõi mình. Vi kết thúc công việc ngay lúc những người còn lại lên xe, bắt đầu di chuyển tới bãi biển.
Bờ biển về đêm. Tiếng sóng rì rào vỗ vào bờ cát, hòa thêm tiếng của những chú chim hải âu nghe thật dễ chịu. Mặt nước chìm trong một màu xanh đen, im trên đó là ánh sáng bàng bạc từ mặt trăng phả xuống mặt biển. Sóng từng đợt, từng đợt tấp vào. Gió biển thổi mát rượi, mang theo cái cái vị mằn mặn từ đại dương đến đất liền. Tối nay là một buổi tối tuyệt vời để quay quảng cáo. Tất cả đã chuẩn bị xong. Trước khi đi, Dongjo đã yêu cầu tất cả các nghệ sĩ phải thay đồ, trang điểm sẵn sàng, đến sẽ quay luôn. Chủ đề ngày hôm nay là bữa tiệc bên bờ biển. Họ bắt đầu quay, thì staff như Vi và Hoài chẳng có việc gì cả. Staff bên đối tác đã làm hết mọi việc rồi, còn đến lượt các cô nữa sao ? Vi ngồi ôm đầu gối trên bãi cát, im lặng lắm nghe tiếng thì thầm của biển. Đã lâu rồi cô không ra biển. Đã bao lâu rồi nhỉ ? Trong đầu cô tự hỏi. Biển đêm đem đến cho cô môt nỗi buồn man mát, lại khiến cô nhớ nhà. Cô thở dài một cái.
“ Có chuyện gì lại khiến tiểu thư nhỏ của chúng ta thở dài não nề thế này ?” Mặc Kỳ bước đến, ngồi xuống cùng cô. Vi chỉ cười nhẹ. “ Chỉ là em thấy biển đêm buồn quá, có cái gì đó thật cô đơn. Mỗi lần ngắm nó em lại thấy nhớ nhà.” Mắt cô híp lại, mơ hồ nhìn về phía xa xăm. Mặc Kỳ chăm chú nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi ngồi lại gần cô, khoác vai cô một cái.
“ Anh hiểu cảm giác khi xa nhà mà. Đừng buồn, trong khoảng thời gian du học, em sẽ có được nhiều bài học, những kinh nghiệm mà không sách vở nào có thể cho em, kết được nhiều bạn hơn, thậm chí tìm được người yêu, người bạn đời của mình ấy chứ.”Như anh đã tìm thấy em chẳng hạn. Những lời phía sau Mặc Kỳ chỉ nói trong lòng.
“ Vào trường rồi, có rắc rối gì thì cứ tìm đến chỗ anh, anh sẽ giúp em. Đừng có mà giữ mãi trong lòng. Không nghe lời sẽ phải mua nước cho anh 2 tháng đấy. Hứa nhé.” Anh giơ ngón út của mình ra, dấu hiệu của một lời hứa. Vui tươi cười, nghéo ngón út của mìn vào ngón út của anh, thành lập lời hứa giữa họ. Mặc Kỳ hưng phấn, miệng cười rộng đến tận măng tai. Trời nổi gió. Vi khẽ ma sát hai cảnh tay. Gió biển ban đêm vốn rất lạnh. Cô lại chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, lạnh cũng phải. Mặc Kỳ cảm nhận được cái rùng mình của Vi, liền cởi chiếc áo khoác ngoài của mình, khoác lên người Vi
Hết Chương 15
A/N : Xin lỗi các bạn vì đã ngâm chương này tới 2 tháng mà còn ngắn như vậy. Kì thực là dạo này mình khá là bận, các bạn biết đấy, dự án dịch Speechless mới được một nửa, mình lại không có cảm hứng để viết, thành ra mọi thứ cứ dậm chân tại chỗ như thế này. Nếu tình trạng này còn tiếp diễn thì phải mất rất lâu nữa mới có chương mới co các bạn. Vậy nên các bạn hãy tiếp thêm sức mạnh cho mình để thoát khỏi tình trạng hạn hán như bây giờ đi nào :3
Tác giả :
Kei Sakurane