Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 18
Đêm giao thừa ở một thành phố khác.
Dương chờ đợi đến 23h30 mới đi tắm gội để đón giao thừa, bình thường anh kết giao nhiều bạn bè, thỉnh thoảng lên bar bủng đàn đúm nhưng hôm nay thì không. Bố mẹ anh làm ăn kinh doanh nên hơi mê tín, ngày thường thế nào cũng được nhưng thời khắc quan trọng, năm mới kiêng kỵ để cả năm tránh vận sui nên Dương từ chối hết mọi cuộc vui, dù có mấy em chân dài vẫn nài nỉ đi chơi cùng.
Không phải anh ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, mà trước đây khi chưa về công ty, có lần anh đón giao thừa không lành mạnh, kết quả năm ấy công việc làm ăn của bố mẹ kém thuận lợi, bởi vậy họ ra sức đổ tội lên đầu Dương. Bây giờ anh đã là người kế nhiệm, trọng trách lớn lao nên ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng sự mê tín ấy từ bố mẹ, hơn nữa Dương cảm thấy mình trưởng thành hơn hẳn. Điều này anh cũng không hiểu nổi bản thân mình, vẫn ham vui, ham chơi nhưng nó ở một cách nhìn khác.
Ở một vùng quê nghèo bình dị nhưng Khánh và Hạnh cùng nhau đón giao thừa rất vui, ánh mắt hai người nhìn nhau đầy tình ý. Năm mới như vậy có lẽ là rất tốt rồi... Còn Dương, mẹ anh bận bịu soạn cỗ để cúng giao thừa, ngày Tết mà, cô giúp việc về quê nên mọi việc bà tự tay làm nấy, do mê tín nên cỗ bàn cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng để bày tỏ lòng thành.
Dương biết mẹ bận nhưng không giúp vì thực ra anh cũng đâu có biết mấy chuyện bếp núc đó, tắm gội xong Dương ngồi bên cửa sổ, qua khung cửa kính, bầu trời đêm đẹp tuyệt với những màn pháo hoa lấp lánh. Năm mới thực sự đã đến rồi, cùng với đó, năm nay sẽ là một năm triển khai nhiều kế hoạch mới của công ty. Nhấp một ly vang đỏ, Dương liếc nhìn tập hồ sơ của một cô gái. Nực cười thật! Dương tự cười bản thân mình, không hiểu sao anh lại lưu luyến hình ảnh cô bé này, đã lâu chưa gặp lại, không biết cô ấy giờ ra sao?
Xem này, địa chỉ của cô ấy... Ánh mắt Dương sáng rực lên, miệng khẽ lẩm bẩm: "Hạnh, xem ra anh và em có duyên với nhau rồi".
Thì ra, Dương đã triển khai kế hoạch mở thêm chi nhánh công ty con ở một tỉnh thành khác, mà không ngờ rằng, nơi ấy lại chính là quê hương của Hạnh. Một cô gái vô tình được anh cứu giúp, tổng kết lại sự việc bỗng nhiên anh thấy phấn chấn lạ thường, không phải vì háo hức mở rộng địa bàn làm ăn... mà là mong đợi được gặp lại Hạnh.
****
Sau khi giải thích nội dung có trong quẻ thẻ, sư thầy nói chuyện cùng Khánh và Hạnh một lát rồi cả hai chào hỏi và đi về, bởi lẽ bây giờ cũng đã khuya lắm, hôm ấy là giao thừa nên mới có ngoại lệ như vậy. Rời khỏi chùa, trời đã tạnh nhưng đêm xuống lạnh hơn bởi sương mù, Hạnh chủ động cho tay vào túi áo của Khánh, một biểu hiện nhỏ thôi nhưng cả hai đã ngầm hiểu ý nhau.. Khánh thấy tim mình đập rộn ràng, còn Hạnh, cô chỉ mong quãng đường về nhà xa hơn chút nữa...
Khắp nơi trong xóm, các nhà đều bật đèn sáng tưng bừng để chúc Tết đón giao thừa, về đến ngõ, thấy đèn nhà mình sáng, lại nghe í ới tiếng của con bé Hoa đang vòi vĩnh chị nó:
Chị cho em ăn kẹo đi!
Muộn rồi không được ăn kẹo, tí đi ngủ sâu răng đấy!
Cái Dâu nhắc nhở.
Anh Toàn thấy con mè nheo khóc lóc ăn vạ thì mềm lòng:
Cho em nó cái kẹo đi con, nay giao thừa phá lệ cho nó một lần...
Mà này, Hoa, tí đi ngủ con nhớ súc miệng đấy nhé!
...
Năm mới chúc anh và các cháu sức khỏe dồi dào, công việc gặp nhiều thuận lợi anh nhé!
Khánh dắt Hạnh đi vào nhà, anh nhanh mồm chúc Tết và lì xì đầu năm cho mấy đứa nhỏ, thấy chú Khánh lì xì chúng nó nhao nhao cảm ơn, mặt mũi còn đang ngái ngủ vì bị bố đánh thức dậy đón giao thừa.
Xin chú rồi thì dắt nhau vào đi ngủ đi các con, muộn rồi!
Kiên, cho em vào ngủ đi!
Anh Toàn ra lệnh.
Vầngggg.
Còn lại ba người lớn, anh Toàn nói tiếp:
Năm mới cũng chả có cái gì, gà nhà nuôi được, bánh chưng anh tự gói, bây giờ cũng hơi muộn rồi nhưng mà năm mới, chú ở lại chơi ăn bữa cơm đầu năm với anh, với Hạnh cho vui nhé!
Khánh sao nỡ từ chối, anh đồng ý luôn.
Khuya rồi anh còn bày biện chu đáo thế này ạ?
Tươm tất thế này mà bảo không có gì?
Thì lúc chiều anh đã mổ gà rồi, kiêng đầu năm sát sinh nên mổ sớm đi, tối chỉ việc bày ra và chén thôi.
Có mấy quả nem chua và ít thịt hun khói, giờ uống rượu thì quá hợp, cạn đi!
Vâng. Em mời anh!
Khánh hào hứng. Từ lúc tán tỉnh Hạnh thì hôm nay là lần đầu tiên anh được ngồi ăn chung mâm với cô, thỉnh thoảng có lần ghé qua ăn cơm nhưng cô toàn tránh mặt, ăn trước với các cháu.
Anh chưa lì xì cho em đâu đấy!
Hạnh gắp thịt gà cho Khánh rồi nhắc khéo.
Anh xin...
Được rồi, lát anh lì xì cho, em muốn lì xì cái gì?
Chú cứ kệ nó, lớn rồi còn đòi lì xì cái gì? Đi chơi cả buổi chưa chán à...
Anh Toàn trêu đùa.
Cả anh nữa ý, anh cũng phải lì xì cho em, năm mới lấy lộc cho may mắn chứ!
Hạnh phân bua.
Thế đi chơi có gì vui không?
Anh Toàn hỏi tiếp.
Vui anh ạ, đường xá người đi nườm nượp ấy, mưa gió mà các đồng chí cũng máu đi.
Khánh đáp.
À, anh ơi!
Nãy em cả anh Khánh gieo quẻ, thế nào mà quẻ giống nhau cực, nhờ sư thầy giải thích cho thì năm nay bọn em có duyên học hành...
Cái gì mà duyên học hành?
Anh Toàn không hiểu lời Hạnh nói.
À, là thế này anh ạ.
Khánh nhấp môi ly rượu trắng rồi thong thả nói.
Em tính năm nay thi bằng lái ô tô lên hạng cao hơn, ai ngờ rút quẻ thầy nói tốt, thi cử thuận lợi.
Còn Hạnh, cô ấy có dự định đi học kế toán hay kinh doanh gì đó, em ko hiểu lắm... nhưng thầy cũng nói là học hành thuận lợi.
Ừmmm..
Anh cũng tính năm nay cho Hạnh đi học, bỏ dở 1 năm rồi phí quá, ngày trước anh khuyên mãi thì nó không chịu nghe lời anh, giờ quay lại học chả biết còn nhớ gì mà thi không nữa?
Em có thi được không?
Khánh hỏi Hạnh.
Các anh coi thường em thế nhỉ?
Anh Toàn?
Hử?
Anh quên là em 12 năm học đều đạt thành tích xuất sắc à?
Hạnh nói với giọng tự hào.
Vâng. Anh biết cô rồi, nhưng mà bỏ dở một thời gian không chú ý... anh sợ cô quên đấy...
Qua Tết em ôn luyện lại là ok!
Ừ vậy học hành cho tốt, từ rày không phải làm đồng nữa, tập trung mà ôn thi, hiểu không?
Cần tài liệu gì bảo anh để anh mua nhé!
Khánh nhiệt tình.
Vâng, em nhớ rồi.
Nhưng em tính không học chính quy đâu, vì lâu lắm các anh ạ.
Bây giờ em học một khóa rút ngắn, chỉ hơn một năm thôi, em tìm hiểu rồi, có đủ kiến thức và kỹ năng xin vào làm các công ty hoặc doanh nghiệp tư nhân là ổn.
Học chính quy thì lâu quá... em sợ...
Hạnh ngập ngừng.
Cô sợ anh không nuôi được cô chứ gì?
Anh Toàn thẳng thắn.
Thực ra cô đúng là lăn tăn điều này, vì ngoài chăm lo miệng ăn cho ba đứa con, giờ lại gồng gánh thêm Hạnh ăn học thì đúng là hơi quá sức cho anh ấy, bởi vậy...
Không có. Em không có ý này đâu...
Còn chối.
Cứ đăng ký học chính quy đi, anh sẽ cố gắng lo được.
Không cần đâu anh, em thấy nhiều người không học chính quy nhưng được đào tạo khá ổn, đi làm lương cao phết...
Em quyết rồi.
Hạnh nói đúng đấy anh Toàn, em cũng quen mấy người như vậy, làm tư nhân nhưng ổn định.
Ừ. Nếu ổn thì làm theo, anh cũng chẳng biết thời đại bây giờ học hành thế nào, nhưng cần gì thì nói với anh, tiết kiệm là không được đâu.
Vâng...
****
9 tháng sau.
Thưa anh, bây giờ mình đến công trình đang xây dựng hay ghé vào nhà hàng trước ạ?
Cậu thư ký ngồi bên ghế lái hỏi ý kiến Dương.
Đến công trường trước đi xem tiến độ thi công thế nào?
Dự tính là vào cuối năm sẽ đi vào hoạt động nên thời gian này cần gấp rút chuẩn bị, bản kế hoạch tôi yêu cầu từ hôm trước đâu?
Dương ngồi bên ghế lái, anh chăm chú nhìn đường nhưng đầu óc vẫn không quên công việc.
Dạ, em chuẩn bị đây rồi, anh có cần em đọc qua cho anh nghe thử không ạ?
Thôi... cứ để đấy, lát nữa đến đó tôi sẽ xem..
Mà nhà hàng đã đặt chỗ chưa? Nơi nào yên tĩnh một chút nhé!
Vâng, sếp!
Cậu thư ký đi cùng xe với sếp tổng khó tính nên dạ vâng rất lễ phép, có lẽ do ở công ty Dương nghiêm khắc trong công việc nên ai nấy đều sợ. Ngồi cùng xe mà ngay cả thở mạnh cậu ấy cũng không dám.
Cậu sao thế? Trò chuyện đi chứ, đi cả chặng dài mà cứ im phăng phắc thế buồn bỏ mẹ!
Dương ngán ngẩm.
Dạ... em không biết nên nói gì sếp ạ!
Cứ thoải mái đi, ở đây có phải công ty đâu, gò bó làm gì?
Sợ tôi à?
Dạ... không ạ...
Cậu ra trường lâu chưa?
Mà tên họ là gì ấy nhỉ, tôi lại quên mất rồi?
Dạ em tên Nam Phong, em ra trường được 3 năm rồi anh!
Tên hay đấy, nghe chất phết nhưng mà nhìn chú cứ bẽn lẽn như đàn bà ấy!
Thế nào? Đã sổ lồng bao giờ chưa?
Dương bắt đầu pha trò.
Nam Phong thì tròn mắt lên nhìn Dương, bởi anh bắt đầu nói đến mấy đề tài tế nhị, khác hẳn vẻ nghiêm khắc lạnh lùng thường ngày.
Ý anh là gì ạ?
Nam Phong hỏi lại.
Cậu ngây ngô thật hay đùa đấy?
Tốt nghiệp 3 năm rồi mà chưa biết cái khoản ấy thì.... chậc chậc... cần xem lại giới tính của cậu...
Tôi tuyển thư ký nam để tránh các cô gái nhòm ngó, nào ngờ, cậu tên Nam Phong mà phong độ cũng ko khác các cô ấy là bao,... đừng nói là cũng thích tôi đấy nhé!
Em trai thẳng hẳn hoi, sếp nghĩ gì vậy ạ?
Nam Phong bị cuốn vào đề tài của Dương.
À., tốt đấy, nhìn cậu có vẻ con nhà gia giáo, mắt kính, sơ mi, quần âu, giày đen?
Cứ nghiêm túc thế nào ấy Phong ạ?
Mà trong suy nghĩ của tôi, Nam Phong là cái gì đó rất lãng tử cơ...
Vì mới về làm cho Dương, chưa hiểu tính cách và con người của anh lắm nên Nam Phong thực sự không dám nói chuyện thân mật quá.
Chắc sếp và em mới gặp nên mới cảm thấy vậy, em cũng bình thường thôi, chỉ là cái tên cha mẹ đặt thôi mà anh!
Ừm... nhưng nhìn chú tôi thấy thích đấy!!
Nam Phong lại ngạc nhiên hơn.
Nhìn tôi cái gì mà dữ vậy?
Ý tôi là thích chú làm việc cho tôi ấy, nghĩ sao tưởng tôi thích chú?
Nói xong Dương phá lên cười, sự quyến rũ chết người từ nụ cười ấy làm cho Nam Phong ngầm thừa nhận "Quả là hoàn hảo, đã đẹp trai lại còn giỏi giang nữa, cô gái nào yêu được Dương chắc có phúc lắm"...
Cậu nghĩ cái gì đấy?
Thấy Phong suy tư, Dương lại gợi chuyện.
Em đang nghĩ người yêu của sếp chắc xinh lắm!
Tôi làm gì có người yêu?
Qua đường thì đầy!!
Yêu đương giờ phức tạp lắm, bí quá thì làm tí thôi, nhưng không được bừa bãi quá, chừa đường lui về sau nữa chứ.
Nam Phong ngạc nhiên từ cái này đến cái khác, con người Dương thực sự quá khó hiểu, rốt cục anh ấy là người thế nào nhỉ? Lạnh lùng? Khó gần? Hay phóng đãng?...
Không biết nên nói gì vì anh ấy là sếp, nói cái gì thì cũng là đúng cả, bởi vậy Phong chuyển hướng sang chuyện khác.
Anh ơi, có cái tập hồ sơ của cô bé này em thấy trong tài liệu anh mang theo, anh cần cái này để làm gì vậy ạ?
Dương nhìn vào tập hồ sơ, là của Hạnh, trên đó có ghi thông tin địa chỉ, ngày tháng năm sinh của cô ấy, vì hôm nay anh đến tỉnh thành nơi mà Hạnh sinh sống để làm việc nên anh đem theo.
À, có chút việc riêng.
Mà này, khi nào đến nơi, cậu cho người kiểm tra thông tin của cô gái ấy cho tôi, xác định xem hiện tại nhà cô ấy ở khu vực nào...
Dạ.
Cả buổi chiều Dương đi đi lại lại ở công trường, nhìn tổng thể thì gần như là đã ổn, chỉ còn một số chi tiết kỹ thuật và lắp ráp hệ thống điện là chưa xong. Nếu như đẩy nhanh tiến độ có lẽ chưa đầy hai tháng nữa có thể cắt băng khánh thành được rồi, nghĩ đến ngày công ty nhỏ này do đích thân mình lên kế hoạch và giám sát đi vào hoạt động Dương thấy nôn nóng vô cùng.
Chiều xuống, công việc tạm ổn, Nam Phong chạy xe riêng của Dương đến công trường đón anh, hai người đàn ông đi công tác với nhau kể ra cũng hay. Dương thầm nghĩ vậy là bởi trước đây khi chưa tuyển thư ký là đàn ông thì mỗi lần đi công tác đều là mấy cô nhân viên õng ẹo, ở công ty đoan trang là thế, ấy vậy mà khi đi khỏi các cô ấy make up lồng lộn, trang phục thì thiếu vải trầm trọng... Chìm đắm trong da thịt khiến Dương muốn nổ cả mắt, chính vì vậy, muốn thanh thản tốt nhất nên tránh xa chị em phụ nữ!!
Dương chờ đợi đến 23h30 mới đi tắm gội để đón giao thừa, bình thường anh kết giao nhiều bạn bè, thỉnh thoảng lên bar bủng đàn đúm nhưng hôm nay thì không. Bố mẹ anh làm ăn kinh doanh nên hơi mê tín, ngày thường thế nào cũng được nhưng thời khắc quan trọng, năm mới kiêng kỵ để cả năm tránh vận sui nên Dương từ chối hết mọi cuộc vui, dù có mấy em chân dài vẫn nài nỉ đi chơi cùng.
Không phải anh ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, mà trước đây khi chưa về công ty, có lần anh đón giao thừa không lành mạnh, kết quả năm ấy công việc làm ăn của bố mẹ kém thuận lợi, bởi vậy họ ra sức đổ tội lên đầu Dương. Bây giờ anh đã là người kế nhiệm, trọng trách lớn lao nên ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng sự mê tín ấy từ bố mẹ, hơn nữa Dương cảm thấy mình trưởng thành hơn hẳn. Điều này anh cũng không hiểu nổi bản thân mình, vẫn ham vui, ham chơi nhưng nó ở một cách nhìn khác.
Ở một vùng quê nghèo bình dị nhưng Khánh và Hạnh cùng nhau đón giao thừa rất vui, ánh mắt hai người nhìn nhau đầy tình ý. Năm mới như vậy có lẽ là rất tốt rồi... Còn Dương, mẹ anh bận bịu soạn cỗ để cúng giao thừa, ngày Tết mà, cô giúp việc về quê nên mọi việc bà tự tay làm nấy, do mê tín nên cỗ bàn cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng để bày tỏ lòng thành.
Dương biết mẹ bận nhưng không giúp vì thực ra anh cũng đâu có biết mấy chuyện bếp núc đó, tắm gội xong Dương ngồi bên cửa sổ, qua khung cửa kính, bầu trời đêm đẹp tuyệt với những màn pháo hoa lấp lánh. Năm mới thực sự đã đến rồi, cùng với đó, năm nay sẽ là một năm triển khai nhiều kế hoạch mới của công ty. Nhấp một ly vang đỏ, Dương liếc nhìn tập hồ sơ của một cô gái. Nực cười thật! Dương tự cười bản thân mình, không hiểu sao anh lại lưu luyến hình ảnh cô bé này, đã lâu chưa gặp lại, không biết cô ấy giờ ra sao?
Xem này, địa chỉ của cô ấy... Ánh mắt Dương sáng rực lên, miệng khẽ lẩm bẩm: "Hạnh, xem ra anh và em có duyên với nhau rồi".
Thì ra, Dương đã triển khai kế hoạch mở thêm chi nhánh công ty con ở một tỉnh thành khác, mà không ngờ rằng, nơi ấy lại chính là quê hương của Hạnh. Một cô gái vô tình được anh cứu giúp, tổng kết lại sự việc bỗng nhiên anh thấy phấn chấn lạ thường, không phải vì háo hức mở rộng địa bàn làm ăn... mà là mong đợi được gặp lại Hạnh.
****
Sau khi giải thích nội dung có trong quẻ thẻ, sư thầy nói chuyện cùng Khánh và Hạnh một lát rồi cả hai chào hỏi và đi về, bởi lẽ bây giờ cũng đã khuya lắm, hôm ấy là giao thừa nên mới có ngoại lệ như vậy. Rời khỏi chùa, trời đã tạnh nhưng đêm xuống lạnh hơn bởi sương mù, Hạnh chủ động cho tay vào túi áo của Khánh, một biểu hiện nhỏ thôi nhưng cả hai đã ngầm hiểu ý nhau.. Khánh thấy tim mình đập rộn ràng, còn Hạnh, cô chỉ mong quãng đường về nhà xa hơn chút nữa...
Khắp nơi trong xóm, các nhà đều bật đèn sáng tưng bừng để chúc Tết đón giao thừa, về đến ngõ, thấy đèn nhà mình sáng, lại nghe í ới tiếng của con bé Hoa đang vòi vĩnh chị nó:
Chị cho em ăn kẹo đi!
Muộn rồi không được ăn kẹo, tí đi ngủ sâu răng đấy!
Cái Dâu nhắc nhở.
Anh Toàn thấy con mè nheo khóc lóc ăn vạ thì mềm lòng:
Cho em nó cái kẹo đi con, nay giao thừa phá lệ cho nó một lần...
Mà này, Hoa, tí đi ngủ con nhớ súc miệng đấy nhé!
...
Năm mới chúc anh và các cháu sức khỏe dồi dào, công việc gặp nhiều thuận lợi anh nhé!
Khánh dắt Hạnh đi vào nhà, anh nhanh mồm chúc Tết và lì xì đầu năm cho mấy đứa nhỏ, thấy chú Khánh lì xì chúng nó nhao nhao cảm ơn, mặt mũi còn đang ngái ngủ vì bị bố đánh thức dậy đón giao thừa.
Xin chú rồi thì dắt nhau vào đi ngủ đi các con, muộn rồi!
Kiên, cho em vào ngủ đi!
Anh Toàn ra lệnh.
Vầngggg.
Còn lại ba người lớn, anh Toàn nói tiếp:
Năm mới cũng chả có cái gì, gà nhà nuôi được, bánh chưng anh tự gói, bây giờ cũng hơi muộn rồi nhưng mà năm mới, chú ở lại chơi ăn bữa cơm đầu năm với anh, với Hạnh cho vui nhé!
Khánh sao nỡ từ chối, anh đồng ý luôn.
Khuya rồi anh còn bày biện chu đáo thế này ạ?
Tươm tất thế này mà bảo không có gì?
Thì lúc chiều anh đã mổ gà rồi, kiêng đầu năm sát sinh nên mổ sớm đi, tối chỉ việc bày ra và chén thôi.
Có mấy quả nem chua và ít thịt hun khói, giờ uống rượu thì quá hợp, cạn đi!
Vâng. Em mời anh!
Khánh hào hứng. Từ lúc tán tỉnh Hạnh thì hôm nay là lần đầu tiên anh được ngồi ăn chung mâm với cô, thỉnh thoảng có lần ghé qua ăn cơm nhưng cô toàn tránh mặt, ăn trước với các cháu.
Anh chưa lì xì cho em đâu đấy!
Hạnh gắp thịt gà cho Khánh rồi nhắc khéo.
Anh xin...
Được rồi, lát anh lì xì cho, em muốn lì xì cái gì?
Chú cứ kệ nó, lớn rồi còn đòi lì xì cái gì? Đi chơi cả buổi chưa chán à...
Anh Toàn trêu đùa.
Cả anh nữa ý, anh cũng phải lì xì cho em, năm mới lấy lộc cho may mắn chứ!
Hạnh phân bua.
Thế đi chơi có gì vui không?
Anh Toàn hỏi tiếp.
Vui anh ạ, đường xá người đi nườm nượp ấy, mưa gió mà các đồng chí cũng máu đi.
Khánh đáp.
À, anh ơi!
Nãy em cả anh Khánh gieo quẻ, thế nào mà quẻ giống nhau cực, nhờ sư thầy giải thích cho thì năm nay bọn em có duyên học hành...
Cái gì mà duyên học hành?
Anh Toàn không hiểu lời Hạnh nói.
À, là thế này anh ạ.
Khánh nhấp môi ly rượu trắng rồi thong thả nói.
Em tính năm nay thi bằng lái ô tô lên hạng cao hơn, ai ngờ rút quẻ thầy nói tốt, thi cử thuận lợi.
Còn Hạnh, cô ấy có dự định đi học kế toán hay kinh doanh gì đó, em ko hiểu lắm... nhưng thầy cũng nói là học hành thuận lợi.
Ừmmm..
Anh cũng tính năm nay cho Hạnh đi học, bỏ dở 1 năm rồi phí quá, ngày trước anh khuyên mãi thì nó không chịu nghe lời anh, giờ quay lại học chả biết còn nhớ gì mà thi không nữa?
Em có thi được không?
Khánh hỏi Hạnh.
Các anh coi thường em thế nhỉ?
Anh Toàn?
Hử?
Anh quên là em 12 năm học đều đạt thành tích xuất sắc à?
Hạnh nói với giọng tự hào.
Vâng. Anh biết cô rồi, nhưng mà bỏ dở một thời gian không chú ý... anh sợ cô quên đấy...
Qua Tết em ôn luyện lại là ok!
Ừ vậy học hành cho tốt, từ rày không phải làm đồng nữa, tập trung mà ôn thi, hiểu không?
Cần tài liệu gì bảo anh để anh mua nhé!
Khánh nhiệt tình.
Vâng, em nhớ rồi.
Nhưng em tính không học chính quy đâu, vì lâu lắm các anh ạ.
Bây giờ em học một khóa rút ngắn, chỉ hơn một năm thôi, em tìm hiểu rồi, có đủ kiến thức và kỹ năng xin vào làm các công ty hoặc doanh nghiệp tư nhân là ổn.
Học chính quy thì lâu quá... em sợ...
Hạnh ngập ngừng.
Cô sợ anh không nuôi được cô chứ gì?
Anh Toàn thẳng thắn.
Thực ra cô đúng là lăn tăn điều này, vì ngoài chăm lo miệng ăn cho ba đứa con, giờ lại gồng gánh thêm Hạnh ăn học thì đúng là hơi quá sức cho anh ấy, bởi vậy...
Không có. Em không có ý này đâu...
Còn chối.
Cứ đăng ký học chính quy đi, anh sẽ cố gắng lo được.
Không cần đâu anh, em thấy nhiều người không học chính quy nhưng được đào tạo khá ổn, đi làm lương cao phết...
Em quyết rồi.
Hạnh nói đúng đấy anh Toàn, em cũng quen mấy người như vậy, làm tư nhân nhưng ổn định.
Ừ. Nếu ổn thì làm theo, anh cũng chẳng biết thời đại bây giờ học hành thế nào, nhưng cần gì thì nói với anh, tiết kiệm là không được đâu.
Vâng...
****
9 tháng sau.
Thưa anh, bây giờ mình đến công trình đang xây dựng hay ghé vào nhà hàng trước ạ?
Cậu thư ký ngồi bên ghế lái hỏi ý kiến Dương.
Đến công trường trước đi xem tiến độ thi công thế nào?
Dự tính là vào cuối năm sẽ đi vào hoạt động nên thời gian này cần gấp rút chuẩn bị, bản kế hoạch tôi yêu cầu từ hôm trước đâu?
Dương ngồi bên ghế lái, anh chăm chú nhìn đường nhưng đầu óc vẫn không quên công việc.
Dạ, em chuẩn bị đây rồi, anh có cần em đọc qua cho anh nghe thử không ạ?
Thôi... cứ để đấy, lát nữa đến đó tôi sẽ xem..
Mà nhà hàng đã đặt chỗ chưa? Nơi nào yên tĩnh một chút nhé!
Vâng, sếp!
Cậu thư ký đi cùng xe với sếp tổng khó tính nên dạ vâng rất lễ phép, có lẽ do ở công ty Dương nghiêm khắc trong công việc nên ai nấy đều sợ. Ngồi cùng xe mà ngay cả thở mạnh cậu ấy cũng không dám.
Cậu sao thế? Trò chuyện đi chứ, đi cả chặng dài mà cứ im phăng phắc thế buồn bỏ mẹ!
Dương ngán ngẩm.
Dạ... em không biết nên nói gì sếp ạ!
Cứ thoải mái đi, ở đây có phải công ty đâu, gò bó làm gì?
Sợ tôi à?
Dạ... không ạ...
Cậu ra trường lâu chưa?
Mà tên họ là gì ấy nhỉ, tôi lại quên mất rồi?
Dạ em tên Nam Phong, em ra trường được 3 năm rồi anh!
Tên hay đấy, nghe chất phết nhưng mà nhìn chú cứ bẽn lẽn như đàn bà ấy!
Thế nào? Đã sổ lồng bao giờ chưa?
Dương bắt đầu pha trò.
Nam Phong thì tròn mắt lên nhìn Dương, bởi anh bắt đầu nói đến mấy đề tài tế nhị, khác hẳn vẻ nghiêm khắc lạnh lùng thường ngày.
Ý anh là gì ạ?
Nam Phong hỏi lại.
Cậu ngây ngô thật hay đùa đấy?
Tốt nghiệp 3 năm rồi mà chưa biết cái khoản ấy thì.... chậc chậc... cần xem lại giới tính của cậu...
Tôi tuyển thư ký nam để tránh các cô gái nhòm ngó, nào ngờ, cậu tên Nam Phong mà phong độ cũng ko khác các cô ấy là bao,... đừng nói là cũng thích tôi đấy nhé!
Em trai thẳng hẳn hoi, sếp nghĩ gì vậy ạ?
Nam Phong bị cuốn vào đề tài của Dương.
À., tốt đấy, nhìn cậu có vẻ con nhà gia giáo, mắt kính, sơ mi, quần âu, giày đen?
Cứ nghiêm túc thế nào ấy Phong ạ?
Mà trong suy nghĩ của tôi, Nam Phong là cái gì đó rất lãng tử cơ...
Vì mới về làm cho Dương, chưa hiểu tính cách và con người của anh lắm nên Nam Phong thực sự không dám nói chuyện thân mật quá.
Chắc sếp và em mới gặp nên mới cảm thấy vậy, em cũng bình thường thôi, chỉ là cái tên cha mẹ đặt thôi mà anh!
Ừm... nhưng nhìn chú tôi thấy thích đấy!!
Nam Phong lại ngạc nhiên hơn.
Nhìn tôi cái gì mà dữ vậy?
Ý tôi là thích chú làm việc cho tôi ấy, nghĩ sao tưởng tôi thích chú?
Nói xong Dương phá lên cười, sự quyến rũ chết người từ nụ cười ấy làm cho Nam Phong ngầm thừa nhận "Quả là hoàn hảo, đã đẹp trai lại còn giỏi giang nữa, cô gái nào yêu được Dương chắc có phúc lắm"...
Cậu nghĩ cái gì đấy?
Thấy Phong suy tư, Dương lại gợi chuyện.
Em đang nghĩ người yêu của sếp chắc xinh lắm!
Tôi làm gì có người yêu?
Qua đường thì đầy!!
Yêu đương giờ phức tạp lắm, bí quá thì làm tí thôi, nhưng không được bừa bãi quá, chừa đường lui về sau nữa chứ.
Nam Phong ngạc nhiên từ cái này đến cái khác, con người Dương thực sự quá khó hiểu, rốt cục anh ấy là người thế nào nhỉ? Lạnh lùng? Khó gần? Hay phóng đãng?...
Không biết nên nói gì vì anh ấy là sếp, nói cái gì thì cũng là đúng cả, bởi vậy Phong chuyển hướng sang chuyện khác.
Anh ơi, có cái tập hồ sơ của cô bé này em thấy trong tài liệu anh mang theo, anh cần cái này để làm gì vậy ạ?
Dương nhìn vào tập hồ sơ, là của Hạnh, trên đó có ghi thông tin địa chỉ, ngày tháng năm sinh của cô ấy, vì hôm nay anh đến tỉnh thành nơi mà Hạnh sinh sống để làm việc nên anh đem theo.
À, có chút việc riêng.
Mà này, khi nào đến nơi, cậu cho người kiểm tra thông tin của cô gái ấy cho tôi, xác định xem hiện tại nhà cô ấy ở khu vực nào...
Dạ.
Cả buổi chiều Dương đi đi lại lại ở công trường, nhìn tổng thể thì gần như là đã ổn, chỉ còn một số chi tiết kỹ thuật và lắp ráp hệ thống điện là chưa xong. Nếu như đẩy nhanh tiến độ có lẽ chưa đầy hai tháng nữa có thể cắt băng khánh thành được rồi, nghĩ đến ngày công ty nhỏ này do đích thân mình lên kế hoạch và giám sát đi vào hoạt động Dương thấy nôn nóng vô cùng.
Chiều xuống, công việc tạm ổn, Nam Phong chạy xe riêng của Dương đến công trường đón anh, hai người đàn ông đi công tác với nhau kể ra cũng hay. Dương thầm nghĩ vậy là bởi trước đây khi chưa tuyển thư ký là đàn ông thì mỗi lần đi công tác đều là mấy cô nhân viên õng ẹo, ở công ty đoan trang là thế, ấy vậy mà khi đi khỏi các cô ấy make up lồng lộn, trang phục thì thiếu vải trầm trọng... Chìm đắm trong da thịt khiến Dương muốn nổ cả mắt, chính vì vậy, muốn thanh thản tốt nhất nên tránh xa chị em phụ nữ!!
Tác giả :
Thanhthanh