Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ
Chương 56: Hơi có mùi gei gei trong này
Chuyện biến thành tình huống này, Quý Tu Quân cũng không muốn.
Anh đã đoán được Việt An chắc chắn sẽ rất dũng mãnh, nhưng không nghĩ tới Việt An sẽ dũng mãnh tới vậy.
Chuyện là thế này.
Quý Tu Quân và cậu dẫn theo một chuỗi đuôi nhỏ, mở cơ giáp lén lút mò tới phía sau chủ hạm của quân địch.
Có thể hoàn thành hành động kiểu này cũng không khó, bởi vì đa số đoàn hải tặc vũ trụ thật ra đều không đủ năng lực giao chiến trực tiếp với quân chính quy của Đế quốc.
Không rèn luyện quân sự là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là trang bị lạc hậu.
Mà đoàn hải tặc vũ trụ không bị hạn chế bởi hai nguyên nhân trên, chúng không chiếm một hành tinh có phóng xạ xung quanh rồi khống chế thế lực ở đó và phát triển, thì cũng chạy trốn liên tục giữa Tinh hệ của các quốc gia, dựa vào tài nguyên khổng lồ và tiền tài để bất kỳ quân đội của quốc gia nào cũng không đụng tới được.
Ngu đột xuất nhận tiền rồi chạy tới chặn lối ra của tuyến quân dụng, cơ bản là một đám ngốc bạch ngọt.
Muốn đánh bại một đám ngốc bạch ngọt như vậy, chỉ cần đón đầu ra sức đánh là đủ rồi.
Vốn là loại xung đột cỡ nhỏ này không cần một người đường đường là Nguyên soái Đế quốc xuất chiến.
Nhưng mà đây là trận chiến đầu tiên của lần xuất chinh này, tỷ lệ thua trận và tình hình chiến đấu phải làm đến mức tốt nhất để có thể tạo thành tình huống nghiền ép hoàn toàn, cho nên Quý Tu Quân mới tự dẫn theo đội đặc chiến lệ thuộc trực tiếp của anh đến tập kích một trận.
Quý Tu Quân dẫn theo thiếu niên của anh và đội đặc chiến dưới tay, mở cơ giáp, mở miệng vũ khí, chuẩn bị xông ra mở một lỗ hổng trên vòng bảo hộ để bọn họ có thể xông vào.
Nhưng trước khi chính thức bắt đầu tập trung hỏa lực phá tan vòng phòng hộ, giọng nói đặc sắc trong trẻo của Việt An bỗng vang lên trong tần số truyền tin.
Cậu kêu một tiếng “Quý Tu Quân”.
Nguyên soái Quý lên tiếng đáp lại.
“Tôi cảm thấy cái đồ chơi này không dễ điều khiển bằng chính cơ thể tôi.” Việt An nói, “cái đồ chơi này” trong lời của cậu là cơ giáp, sau đó cậu hỏi, “Lát nữa tôi xuống cơ giáp trực tiếp đánh được không?”
Quý Tu Quân nghe xong, lập tức cảm thấy đầu óc vang ong ong, há miệng muốn nói nhưng không nói được gì.
Nhưng anh nghĩ lại, sức chiến đấu của hai người anh và Việt An có thể so với hai cơ giáp —— thậm chí Việt An còn cao hơn một chút, cùng cơ giáp tách ra hành động thì có vẻ như hiệu suất sẽ lớn hơn.
Công dụng lớn nhất của cơ giáp thật ra là để chiến đấu trong hoàn cảnh chân không trong vũ trụ tinh tế, tình huống trực tiếp đáp xuống chủ hạm như thế này là cực kỳ vô cùng ít ỏi.
Đã trực tiếp chạy đến sau mông chủ hạm của người ta rồi, nên dứt khoát tự thân ra trận truy đuổi trực tiếp cũng không phải sự việc ghê gớm gì —— thử hỏi trong tinh tế rộng lớn này, có mấy binh sĩ có năng lực tác chiến vượt qua hai người bọn họ đây?
Rất rất ít, người xứng danh có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Những chiến lực đứng đầu tinh tế có thể đếm được trên đầu ngón tay này, cơ bản đều là tình huống “vương không gặp vương”.
Thế là Nguyên soái Quý cân nhắc vài giây, cuối cùng gõ nhịp đồng ý suy nghĩ của Việt An.
Việt An rất hưng phấn.
Hình người của cậu vẫn chưa từng vung tay thoải mái đánh cơ giáp trong thực tế đâu!
Thế là khi vòng phòng hộ bị oanh phá, một đoàn người đáp lên boong tàu, đội đặc chiến do Quý Tu Quân dẫn tới trơ mắt nhìn Nguyên soái của bọn họ và phụ tá của Nguyên soái tùy tiện giao quyền điều khiển cho AI.
Còn hai người thì tự mình ôm vài vũ khí, như sói lao vào bầy cừu, đánh đâu thắng đó.
Đáng sợ nhất chính là người phụ tá của Nguyên soái được bọn họ công nhận có sức chiến đấu cao kia đang thể hiện lực phá hoại kinh người trong thực chiến.
Hai mươi người đội đặc chiến, tần số truyền tin hoàn toàn im lặng.
Bọn họ tĩnh lặng giương mắt nhìn hai người kia hai giây, rồi nhanh chóng phân tán ra dựa theo kế hoạch gốc, duy trì một khoảng cách vừa có thể nhìn thấy và giúp đỡ lẫn nhau vừa cách đủ tầm bắn của vũ khí, vây quanh chiếc chủ hạm khổng lồ, ngăn chặn khả năng trốn thoát của đám hải tặc trên chủ hạm.
Quý Tu Quân ra lệnh giết sạch.
Cho nên đám cuồng vọng phạm pháp trên chiến hạm, một tên cũng không cho phép chạy thoát.
Hải tặc vũ trụ không được nhận tất cả quyền lợi và sự bảo hộ của pháp luật.
Ngay cả quyền lợi trở thành tù binh bọn chúng cũng không có, thứ chờ đợi chúng chỉ có cái chết.
Lúc bọn chúng lựa chọn trở thành hải tặc vũ trụ thì kết quả đã được định đoạt rồi.
Nhận ra những cái đuôi nhỏ ở đối diện đều rời khỏi tầm mắt, Việt An vốn áp chế lực triệt để buông thả bản thân.
Đám hải tặc vũ trụ đối đầu trực tiếp với hai tên sát tinh muốn quỳ xuống kêu “ba ơi” rồi.
Phải nói là Quý Tu Quân người này, khi đang phát huy toàn lực bắt đầu chạy thì người ta chỉ có thể nhìn thấy vài tàn ảnh, đây đã là tố chất thân thể siêu khủng bố rồi.
Nhưng Việt An người này, cậu dừng lại và lao nhanh trong nháy mắt, chỉ có tiếng nổ siêu thanh(*)!
(*) Tiếng nổ siêu thanh (音爆 hay 聲爆, tiếng anh: Sonic boom): là âm thanh nghe được khi sóng xung kích đi qua người quan sát, và các sóng xung kích này có nguồn gốc từ va đập vào không khí của các vật thể chuyển động nhanh hơn âm thanh. Năng lượng âm thanh có mật độ lớn trong sóng xung kích khiến cho âm thanh được tạo ra giống như âm thanh của một vụ nổ.
Tiếng nổ siêu thanh!
Tiếng nổ siêu thanh đó!!!
Ngay cả vũ khí laser còn mịa nó có thể tránh được!
Sức chiến đấu này là của nhân loại sao!
Quân địch trên chủ hạm hải tặc vũ trụ bị dọa xỉu luôn!
Hai người Quý Tu Quân và Việt An, dẫn Meo Meo được điều khiển bởi AI theo sau, tùy tiện lật tung boong tàu của đám hải tặc, sau đó không đi vào khoang thuyền mà trực tiếp đánh xuyên boong tàu.
Quý Tu Quân khác với Việt An chỉ lo tự mình thoải mái, anh muốn nhiều thứ hơn so với Việt An.
Cho nên cơ giáp chiến đấu trâu bò nhất Đế quốc Sintes – Ngân Nhận… new version, lần đầu tiên xuất chinh lại ủy ủy khuất khuất chạy đi làm rada điều tra.
“Việt An.” Quý Tu Quân gào to một tiếng giữa tiếng hỏa lực đinh tai nhức óc.
Một giây sau, thiếu niên nhà anh đã xuất hiện trước mặt anh, trên mặt cậu dính một ít tro bụi và vết máu, hai mắt xanh thẳm lại sáng lấp lánh.
“Mang theo Meo… Meo, đi tới kho của bọn chúng…” Quý Tu Quân làm thủ thế, “Để gửi tọa độ cho em.”
Việt An không có ý kiến, dứt khoát khẽ gật đầu.
Ngân Nhận hoàn tất việc điều tra bay qua đỉnh đầu của bọn họ, đổi vị trí với Meo Meo.
Việt An nhìn thoáng qua bản đồ 3D hoàn chỉnh của chiến hạm, thẳng thắn dứt khoát dẫn theo cơ giáp của cậu, nhảy xuống lỗ hổng trên boong tàu do bọn họ đánh xuyên.
Quý Tu Quân xuất thân không chính quy, trước khi đường đường chính chính dẫn binh, anh làm không ít chuyện đen ăn đen.
Thân là tướng quân của quân chính quy, cái thói quen này vẫn luôn bị lên án là làm tướng mà ăn thế quá khó coi, lại thêm sau này Quý Tu Quân không thiếu tiếp tế hậu cần nên anh cũng dần dần sửa lại.
Nhưng tình hình lần này không giống.
Tiểu Hoàng đế mới đốt ba đống lửa ở hậu phương, mặc dù khả năng rất nhỏ, nhưng cũng không chắc sẽ không đốt tới bên này. Chính trị ở hậu phương không yên ổn, đối với đám người đang đánh chết đánh sống trên chiến trường là bọn họ mà nói thì rất dễ nổi nóng.
Bởi vì chuyện này có thể tạo thành hàng loạt ảnh hưởng tới hậu cần và tiếp viện.
Mặc dù có Nguyên soái Kevin giúp đỡ, nhưng để phòng rủi ro, Nguyên soái Quý quyết định “nhặt lại” thói quen cũ, đúng lúc Việt An đã luyện xong Tụ lý càn khôn.
Trước khi xuất phát Quý Tu Quân lại nói với Việt An hai câu, hai người ăn nhịp với nhau, cực kỳ dứt khoát quyết định thuận đường làm thêm mấy vé đen ăn đen, mang theo bên người khoảng mấy kho quân dụng và kho tiếp hậu cần để phòng ngừa rủi ro.
Việt An và cơ giáp của cậu dũng mãnh đi thẳng một đường, gặp người cho nổ gặp tường đẩy đi, cho đến khi đi tới kho tiếp tế lương thực của đối phương, bắn mấy phát pháo nổ banh camera, dưới sự che chở của cơ giáp, trong mấy phút ngắn ngủi cậu đã hốt sạch bốn kho.
Hốt xong một người một cơ giáp lại chạy tới kho quân dụng như một làn khói.
Sau khi Việt An rời đi, Quý Tu Quân bắt đầu vững vàng tiến vào bên trong.
Boong tàu bị giẫm dưới lòng bàn chân cơ giáp hơi rung động vì hỏa lực và giao chiến, phảng phất như con cừu nhỏ gặp đại ma vương, run lẩy bẩy.
Những đội viên của đội đặc chiến ngồi chờ bên ngoài ngăn hải tặc vũ trụ chạy thoát cũng chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
So với chỗ Quý Tu Quân và Việt An thì chỗ bọn họ lại đụng phải phản kháng, một số tên có thực lực hơi yếu một tí cũng ngăn chặn đường thoát của bọn họ, gặp phải công kích thì ngược lại càng thêm đáng sợ một tí.
Trước sức mạnh cường hãn, người nhỏ yếu không dâng nổi tâm tư phản kháng.
Giống đám hải tặc gặp phải Quý Tu Quân và Việt An vậy.
Mà những đội viên đội đặc chiến dù có thực lực kinh người, nhưng đối với bọn chúng mà nói, chúng vẫn có sức đánh một trận.
“Tui cảm thấy hình như bọn chúng cho rằng chúng ta khá dễ bắt nạt, chuyện gì làm chúng sinh ra ảo giác này nhỉ.”
Bỗng có người nói vậy trong tần số truyền tin.
Tiếp theo đó là tiếng sột soạt rất nhỏ và tiếng hỏa lực mãnh liệt.
Sau đó có người tiếp lời: “Chắc là ai có mộng tưởng cũng cảm thấy mình không tầm thường.”
Trong tần số truyền tin vang lên vài tiếng cười đứt quãng.
Tiếng cười kia vẫn chưa dừng, bỗng có giọng nói thiếu niên trong trẻo đặc sắc vang lên cắt ngang.
“Quý Tu Quân.”
Khi thiếu niên nói chuyện luôn có thói quen hơi kéo dài âm cuối, mềm mại và mỏng manh khác hẳn sức chiến đấu và dáng vẻ oai hùng của cậu.
Giọng nói của Nguyên soái Quý vang lên, anh hỏi: “Xong rồi?”
“Xong rồi.”
Việt An nhìn kho quân dụng trống trơn, lại ngẩng đầu nhìn trần tàu bị cậu phá banh một lát.
Đứng ở chỗ này, ngửa đầu là có thể nhìn thấy vũ trụ và tinh vân xa xôi.
Việt An xoay người nhảy vào trong cơ giáp, kết nối với hệ thống cộng hưởng cảm giác rồi nhảy nhảy hai lần, nói vào tần số truyền tin: “Tôi muốn ném lôi.”
Trong tần số truyền tin truyền ra vài tiếng nghi ngờ nhỏ xíu.
Chỉ có Quý Tu Quân là dựng tóc, quyết định nhanh chóng chui vào Ngân Nhận, quay đầu bay ra khỏi khoang tàu, đồng thời lưu loát ra lệnh trong tần số truyền tin: “Rút lui!”
Mặc dù đội viên đội đặc chiến vẫn thắc mắc nhưng không hỏi câu chất vấn nào mà thẳng thắn đi theo Ngân Nhận, nhanh chóng cách xa chủ hạm quân địch.
Có người nhạy bén phát hiện không bình thường: “Thiếu người.”
“Là Việt An.”
“Không sao.” Quý Tu Quân nói.
Anh vừa mới nói xong, lập tức có một luồng sáng trắng mãnh liệt bắn ra từ chủ hạm đằng sau lưng bọn họ.
Sau khi rời khỏi bầu khí quyển thích hợp để loài người sinh tồn, âm thanh không thể truyền đi trong vũ trụ.
Ánh sáng kia dùng tư thái cực kỳ chói lọi im lặng nở rộ.
Trên chiến hạm của quân Chiến Thần, phóng viên chiến trường(*) vừa bắt được tín hiệu của trạm, thật vất vả tín hiệu mới hết bị nhiễu sau khi thoát khỏi lỗ sâu, liên lạc với tổng đài.
(*) QT là “theo quân phóng viên” = phóng viên đi theo quân đội, cơ bản là tương tự với phóng viên chiến trường, tường thuật lại tình hình nơi chiến trường nên mình edit là “phóng viên chiến trường” luôn.
Anh trai phóng viên của đài Đế quốc Sintes official vừa mới nói một câu “Các vị khán giả…” cũng cảm nhận được một trận cường quang đột ngột chiếu sáng mảnh tinh vực này.
Lời nói của y dừng lại rồi im bặt, quay đầu đi, lập tức nhìn thấy một luồng sáng trắng phát ra từ chủ hạm ở hậu phương quân địch, bởi vì giao chiến nên vỏ ngoài hơi tổn hại lộ ra ánh sáng chói lóa ở bên trong, làm cho chủ hạm kia thoạt nhìn như là bị cột sáng ngưng tụ đóng đinh xuyên qua.
Sau ba giây ngắn ngủi, cột sáng vẫn chưa biến mất, chủ hạm lập tức nổ tung từ bên trong, vụ nổ làm ảnh hưởng hai chiếc tàu bảo hộ ở bên cạnh, bị sóng xung kích tác động tới, sau đó cũng nổ tung thành pháo hoa.
Ngay lúc này, trong ống kính đang quay có mấy điểm đen nho nhỏ nhanh chóng phóng lớn, sau đó bình yên đi qua nghiệm chứng của tầng bảo hộ, đáp xuống boong tàu.
Tổng cộng là hai mươi mốt chiếc cơ giáp.
Dẫn đầu là cơ giáp của Chiến Thần mà bất cứ người dân nào của Đế quốc cũng biết – Ngân Nhận.
Nguyên soái Đế quốc Quý Tu Quân đi ra từ trong cơ giáp, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống mặt đất.
Trên boong tàu bận rộn khắp nơi, nhưng Nguyên soái Quý xuất chiến trở về vẫn không đi vào khoang tàu, thậm chí anh cũng không phát hiện phóng viên chiến trường đứng cách đó không xa, mà anh xoay người, an tĩnh nhìn chăm chú phương hướng họ vừa đi.
Hai mươi chiến sĩ sau lưng anh cũng làm hành động giống vậy.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Phóng viên chiến trường nhỏ giọng hỏi lính bảo vệ bên người y.
Binh sĩ lắc đầu, bày tỏ hắn cũng không rõ.
Thuyền của quân địch vẫn tiếp tục bị nổ thành bụi vũ trụ, đứng ở chỗ này có thể thấy rõ tàu khu trục của Đế quốc kéo thành một đường sáng thật dài, liên tiếp hoàn thành nhiệm vụ và đang bay về.
Lẫn giữa một đống tàu khu trục, có một cơ giáp gần như hòa thành một thể với vũ trụ tối đen.
Tuyến cộng hưởng cảm giác trên người nó còn tỏa ra ánh sáng màu u lam, tốc độ nhanh như một vệt sáng, lao đến như một viên đạn pháo, nó vội vàng phanh gấp lại, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống boong tàu.
Cửa khoang cơ giáp mở ra, một thiếu niên có ngoại hình mảnh khảnh chui ra từ bên trong.
Cuối cùng phóng viên chiến trường đã biết người mà Nguyên soái Đế quốc và hai mươi chiến sĩ ưu tú dưới trướng của anh đang chờ đợi là ai.
Bởi vì y và ống kính của y đều nhìn thấy rõ, Quý Tu Quân ngửa đầu nhìn thiếu niên đứng trên cơ giáp, không tự chủ bước lên hai bước, giơ hai tay lên, dường như anh cực kỳ lo thiếu niên không cẩn thận trượt chân té xuống.
Mà thiếu niên cũng thấy hành động của anh, không hề để ý bên ngoài mà vẫy vẫy tay với anh, dứt khoát nhảy vào ngực Quý Tu Quân.
Nguyên soái Quý vững vàng tiếp được thiếu niên, tư thế dị thường thuần thục.
“Thắng rồi.” Thiếu niên vui vẻ nói, hoàn toàn khác với vẻ mặt lãnh đạm lúc nói chuyện với truyền thông.
“Ừm.” Nguyên soái khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn không thay đổi như cũ, chỉ là càng chăm chú nhìn vẻ mặt của thiếu niên hơn.
Đoàn thuyền hải tặc vũ trụ ở đằng sau tựa hồ muốn xác minh lời nói của bọn họ, biến thành pháo hoa chúc mừng thắng lợi, liên tục nổ bùm bùm.
Ăn ý và thân mật giữa hai người này cơ hồ có thể dùng mắt thường để nhìn, không có gì gọi là có ý định ám đấu và hiềm khích như truyền thông đoán trước đó.
Ăn ý đến mức hơi có mùi gei gei bên trong.
Phóng viên chiến trường ngạc nhiên nửa buổi, quay đầu nhìn về phía ống kính đang thành thật ghi lại tất cả.
Y bỗng xoay ống kính lại, há to miệng, nhạt nhẽo nói: “Đài official Đế quốc thông báo cho các bạn biết rằng trận mở màn của Quân đoàn ta đại thắng.”
Phóng viên chiến trường vừa hướng ống kính giới thiệu tình huống tranh chấp lần này, vừa thả hồn cảm thấy trận mở màn đại thắng sợ là không hot bằng hình ảnh Nguyên soái Quý vững vàng tiếp được con nuôi Nguyên soái Kevin.
Dù sao đại thắng vẫn thường có, mà bát quái về Nguyên soái lại không có.
Mà bát quái có chứng cứ có hình ảnh(*) rõ rõ ràng ràng giữa hai đại Nguyên soái đã ít lại càng ít.
(*) Chỗ này nguyên văn là “có chùy có hình”, “chùy” trong trường hợp này có nghĩa là có chứng cứ xác thực về một vật gì đó.
Cái đầu đề “Con nuôi Nguyên soái Kevin và Nguyên soái Quý có quan hệ thân mật” còn kèm hình ảnh này.
Vừa nhìn đã thấy siêu kích thích luôn!
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Tu Quân: Kích thích!!!
Anh đã đoán được Việt An chắc chắn sẽ rất dũng mãnh, nhưng không nghĩ tới Việt An sẽ dũng mãnh tới vậy.
Chuyện là thế này.
Quý Tu Quân và cậu dẫn theo một chuỗi đuôi nhỏ, mở cơ giáp lén lút mò tới phía sau chủ hạm của quân địch.
Có thể hoàn thành hành động kiểu này cũng không khó, bởi vì đa số đoàn hải tặc vũ trụ thật ra đều không đủ năng lực giao chiến trực tiếp với quân chính quy của Đế quốc.
Không rèn luyện quân sự là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là trang bị lạc hậu.
Mà đoàn hải tặc vũ trụ không bị hạn chế bởi hai nguyên nhân trên, chúng không chiếm một hành tinh có phóng xạ xung quanh rồi khống chế thế lực ở đó và phát triển, thì cũng chạy trốn liên tục giữa Tinh hệ của các quốc gia, dựa vào tài nguyên khổng lồ và tiền tài để bất kỳ quân đội của quốc gia nào cũng không đụng tới được.
Ngu đột xuất nhận tiền rồi chạy tới chặn lối ra của tuyến quân dụng, cơ bản là một đám ngốc bạch ngọt.
Muốn đánh bại một đám ngốc bạch ngọt như vậy, chỉ cần đón đầu ra sức đánh là đủ rồi.
Vốn là loại xung đột cỡ nhỏ này không cần một người đường đường là Nguyên soái Đế quốc xuất chiến.
Nhưng mà đây là trận chiến đầu tiên của lần xuất chinh này, tỷ lệ thua trận và tình hình chiến đấu phải làm đến mức tốt nhất để có thể tạo thành tình huống nghiền ép hoàn toàn, cho nên Quý Tu Quân mới tự dẫn theo đội đặc chiến lệ thuộc trực tiếp của anh đến tập kích một trận.
Quý Tu Quân dẫn theo thiếu niên của anh và đội đặc chiến dưới tay, mở cơ giáp, mở miệng vũ khí, chuẩn bị xông ra mở một lỗ hổng trên vòng bảo hộ để bọn họ có thể xông vào.
Nhưng trước khi chính thức bắt đầu tập trung hỏa lực phá tan vòng phòng hộ, giọng nói đặc sắc trong trẻo của Việt An bỗng vang lên trong tần số truyền tin.
Cậu kêu một tiếng “Quý Tu Quân”.
Nguyên soái Quý lên tiếng đáp lại.
“Tôi cảm thấy cái đồ chơi này không dễ điều khiển bằng chính cơ thể tôi.” Việt An nói, “cái đồ chơi này” trong lời của cậu là cơ giáp, sau đó cậu hỏi, “Lát nữa tôi xuống cơ giáp trực tiếp đánh được không?”
Quý Tu Quân nghe xong, lập tức cảm thấy đầu óc vang ong ong, há miệng muốn nói nhưng không nói được gì.
Nhưng anh nghĩ lại, sức chiến đấu của hai người anh và Việt An có thể so với hai cơ giáp —— thậm chí Việt An còn cao hơn một chút, cùng cơ giáp tách ra hành động thì có vẻ như hiệu suất sẽ lớn hơn.
Công dụng lớn nhất của cơ giáp thật ra là để chiến đấu trong hoàn cảnh chân không trong vũ trụ tinh tế, tình huống trực tiếp đáp xuống chủ hạm như thế này là cực kỳ vô cùng ít ỏi.
Đã trực tiếp chạy đến sau mông chủ hạm của người ta rồi, nên dứt khoát tự thân ra trận truy đuổi trực tiếp cũng không phải sự việc ghê gớm gì —— thử hỏi trong tinh tế rộng lớn này, có mấy binh sĩ có năng lực tác chiến vượt qua hai người bọn họ đây?
Rất rất ít, người xứng danh có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Những chiến lực đứng đầu tinh tế có thể đếm được trên đầu ngón tay này, cơ bản đều là tình huống “vương không gặp vương”.
Thế là Nguyên soái Quý cân nhắc vài giây, cuối cùng gõ nhịp đồng ý suy nghĩ của Việt An.
Việt An rất hưng phấn.
Hình người của cậu vẫn chưa từng vung tay thoải mái đánh cơ giáp trong thực tế đâu!
Thế là khi vòng phòng hộ bị oanh phá, một đoàn người đáp lên boong tàu, đội đặc chiến do Quý Tu Quân dẫn tới trơ mắt nhìn Nguyên soái của bọn họ và phụ tá của Nguyên soái tùy tiện giao quyền điều khiển cho AI.
Còn hai người thì tự mình ôm vài vũ khí, như sói lao vào bầy cừu, đánh đâu thắng đó.
Đáng sợ nhất chính là người phụ tá của Nguyên soái được bọn họ công nhận có sức chiến đấu cao kia đang thể hiện lực phá hoại kinh người trong thực chiến.
Hai mươi người đội đặc chiến, tần số truyền tin hoàn toàn im lặng.
Bọn họ tĩnh lặng giương mắt nhìn hai người kia hai giây, rồi nhanh chóng phân tán ra dựa theo kế hoạch gốc, duy trì một khoảng cách vừa có thể nhìn thấy và giúp đỡ lẫn nhau vừa cách đủ tầm bắn của vũ khí, vây quanh chiếc chủ hạm khổng lồ, ngăn chặn khả năng trốn thoát của đám hải tặc trên chủ hạm.
Quý Tu Quân ra lệnh giết sạch.
Cho nên đám cuồng vọng phạm pháp trên chiến hạm, một tên cũng không cho phép chạy thoát.
Hải tặc vũ trụ không được nhận tất cả quyền lợi và sự bảo hộ của pháp luật.
Ngay cả quyền lợi trở thành tù binh bọn chúng cũng không có, thứ chờ đợi chúng chỉ có cái chết.
Lúc bọn chúng lựa chọn trở thành hải tặc vũ trụ thì kết quả đã được định đoạt rồi.
Nhận ra những cái đuôi nhỏ ở đối diện đều rời khỏi tầm mắt, Việt An vốn áp chế lực triệt để buông thả bản thân.
Đám hải tặc vũ trụ đối đầu trực tiếp với hai tên sát tinh muốn quỳ xuống kêu “ba ơi” rồi.
Phải nói là Quý Tu Quân người này, khi đang phát huy toàn lực bắt đầu chạy thì người ta chỉ có thể nhìn thấy vài tàn ảnh, đây đã là tố chất thân thể siêu khủng bố rồi.
Nhưng Việt An người này, cậu dừng lại và lao nhanh trong nháy mắt, chỉ có tiếng nổ siêu thanh(*)!
(*) Tiếng nổ siêu thanh (音爆 hay 聲爆, tiếng anh: Sonic boom): là âm thanh nghe được khi sóng xung kích đi qua người quan sát, và các sóng xung kích này có nguồn gốc từ va đập vào không khí của các vật thể chuyển động nhanh hơn âm thanh. Năng lượng âm thanh có mật độ lớn trong sóng xung kích khiến cho âm thanh được tạo ra giống như âm thanh của một vụ nổ.
Tiếng nổ siêu thanh!
Tiếng nổ siêu thanh đó!!!
Ngay cả vũ khí laser còn mịa nó có thể tránh được!
Sức chiến đấu này là của nhân loại sao!
Quân địch trên chủ hạm hải tặc vũ trụ bị dọa xỉu luôn!
Hai người Quý Tu Quân và Việt An, dẫn Meo Meo được điều khiển bởi AI theo sau, tùy tiện lật tung boong tàu của đám hải tặc, sau đó không đi vào khoang thuyền mà trực tiếp đánh xuyên boong tàu.
Quý Tu Quân khác với Việt An chỉ lo tự mình thoải mái, anh muốn nhiều thứ hơn so với Việt An.
Cho nên cơ giáp chiến đấu trâu bò nhất Đế quốc Sintes – Ngân Nhận… new version, lần đầu tiên xuất chinh lại ủy ủy khuất khuất chạy đi làm rada điều tra.
“Việt An.” Quý Tu Quân gào to một tiếng giữa tiếng hỏa lực đinh tai nhức óc.
Một giây sau, thiếu niên nhà anh đã xuất hiện trước mặt anh, trên mặt cậu dính một ít tro bụi và vết máu, hai mắt xanh thẳm lại sáng lấp lánh.
“Mang theo Meo… Meo, đi tới kho của bọn chúng…” Quý Tu Quân làm thủ thế, “Để gửi tọa độ cho em.”
Việt An không có ý kiến, dứt khoát khẽ gật đầu.
Ngân Nhận hoàn tất việc điều tra bay qua đỉnh đầu của bọn họ, đổi vị trí với Meo Meo.
Việt An nhìn thoáng qua bản đồ 3D hoàn chỉnh của chiến hạm, thẳng thắn dứt khoát dẫn theo cơ giáp của cậu, nhảy xuống lỗ hổng trên boong tàu do bọn họ đánh xuyên.
Quý Tu Quân xuất thân không chính quy, trước khi đường đường chính chính dẫn binh, anh làm không ít chuyện đen ăn đen.
Thân là tướng quân của quân chính quy, cái thói quen này vẫn luôn bị lên án là làm tướng mà ăn thế quá khó coi, lại thêm sau này Quý Tu Quân không thiếu tiếp tế hậu cần nên anh cũng dần dần sửa lại.
Nhưng tình hình lần này không giống.
Tiểu Hoàng đế mới đốt ba đống lửa ở hậu phương, mặc dù khả năng rất nhỏ, nhưng cũng không chắc sẽ không đốt tới bên này. Chính trị ở hậu phương không yên ổn, đối với đám người đang đánh chết đánh sống trên chiến trường là bọn họ mà nói thì rất dễ nổi nóng.
Bởi vì chuyện này có thể tạo thành hàng loạt ảnh hưởng tới hậu cần và tiếp viện.
Mặc dù có Nguyên soái Kevin giúp đỡ, nhưng để phòng rủi ro, Nguyên soái Quý quyết định “nhặt lại” thói quen cũ, đúng lúc Việt An đã luyện xong Tụ lý càn khôn.
Trước khi xuất phát Quý Tu Quân lại nói với Việt An hai câu, hai người ăn nhịp với nhau, cực kỳ dứt khoát quyết định thuận đường làm thêm mấy vé đen ăn đen, mang theo bên người khoảng mấy kho quân dụng và kho tiếp hậu cần để phòng ngừa rủi ro.
Việt An và cơ giáp của cậu dũng mãnh đi thẳng một đường, gặp người cho nổ gặp tường đẩy đi, cho đến khi đi tới kho tiếp tế lương thực của đối phương, bắn mấy phát pháo nổ banh camera, dưới sự che chở của cơ giáp, trong mấy phút ngắn ngủi cậu đã hốt sạch bốn kho.
Hốt xong một người một cơ giáp lại chạy tới kho quân dụng như một làn khói.
Sau khi Việt An rời đi, Quý Tu Quân bắt đầu vững vàng tiến vào bên trong.
Boong tàu bị giẫm dưới lòng bàn chân cơ giáp hơi rung động vì hỏa lực và giao chiến, phảng phất như con cừu nhỏ gặp đại ma vương, run lẩy bẩy.
Những đội viên của đội đặc chiến ngồi chờ bên ngoài ngăn hải tặc vũ trụ chạy thoát cũng chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
So với chỗ Quý Tu Quân và Việt An thì chỗ bọn họ lại đụng phải phản kháng, một số tên có thực lực hơi yếu một tí cũng ngăn chặn đường thoát của bọn họ, gặp phải công kích thì ngược lại càng thêm đáng sợ một tí.
Trước sức mạnh cường hãn, người nhỏ yếu không dâng nổi tâm tư phản kháng.
Giống đám hải tặc gặp phải Quý Tu Quân và Việt An vậy.
Mà những đội viên đội đặc chiến dù có thực lực kinh người, nhưng đối với bọn chúng mà nói, chúng vẫn có sức đánh một trận.
“Tui cảm thấy hình như bọn chúng cho rằng chúng ta khá dễ bắt nạt, chuyện gì làm chúng sinh ra ảo giác này nhỉ.”
Bỗng có người nói vậy trong tần số truyền tin.
Tiếp theo đó là tiếng sột soạt rất nhỏ và tiếng hỏa lực mãnh liệt.
Sau đó có người tiếp lời: “Chắc là ai có mộng tưởng cũng cảm thấy mình không tầm thường.”
Trong tần số truyền tin vang lên vài tiếng cười đứt quãng.
Tiếng cười kia vẫn chưa dừng, bỗng có giọng nói thiếu niên trong trẻo đặc sắc vang lên cắt ngang.
“Quý Tu Quân.”
Khi thiếu niên nói chuyện luôn có thói quen hơi kéo dài âm cuối, mềm mại và mỏng manh khác hẳn sức chiến đấu và dáng vẻ oai hùng của cậu.
Giọng nói của Nguyên soái Quý vang lên, anh hỏi: “Xong rồi?”
“Xong rồi.”
Việt An nhìn kho quân dụng trống trơn, lại ngẩng đầu nhìn trần tàu bị cậu phá banh một lát.
Đứng ở chỗ này, ngửa đầu là có thể nhìn thấy vũ trụ và tinh vân xa xôi.
Việt An xoay người nhảy vào trong cơ giáp, kết nối với hệ thống cộng hưởng cảm giác rồi nhảy nhảy hai lần, nói vào tần số truyền tin: “Tôi muốn ném lôi.”
Trong tần số truyền tin truyền ra vài tiếng nghi ngờ nhỏ xíu.
Chỉ có Quý Tu Quân là dựng tóc, quyết định nhanh chóng chui vào Ngân Nhận, quay đầu bay ra khỏi khoang tàu, đồng thời lưu loát ra lệnh trong tần số truyền tin: “Rút lui!”
Mặc dù đội viên đội đặc chiến vẫn thắc mắc nhưng không hỏi câu chất vấn nào mà thẳng thắn đi theo Ngân Nhận, nhanh chóng cách xa chủ hạm quân địch.
Có người nhạy bén phát hiện không bình thường: “Thiếu người.”
“Là Việt An.”
“Không sao.” Quý Tu Quân nói.
Anh vừa mới nói xong, lập tức có một luồng sáng trắng mãnh liệt bắn ra từ chủ hạm đằng sau lưng bọn họ.
Sau khi rời khỏi bầu khí quyển thích hợp để loài người sinh tồn, âm thanh không thể truyền đi trong vũ trụ.
Ánh sáng kia dùng tư thái cực kỳ chói lọi im lặng nở rộ.
Trên chiến hạm của quân Chiến Thần, phóng viên chiến trường(*) vừa bắt được tín hiệu của trạm, thật vất vả tín hiệu mới hết bị nhiễu sau khi thoát khỏi lỗ sâu, liên lạc với tổng đài.
(*) QT là “theo quân phóng viên” = phóng viên đi theo quân đội, cơ bản là tương tự với phóng viên chiến trường, tường thuật lại tình hình nơi chiến trường nên mình edit là “phóng viên chiến trường” luôn.
Anh trai phóng viên của đài Đế quốc Sintes official vừa mới nói một câu “Các vị khán giả…” cũng cảm nhận được một trận cường quang đột ngột chiếu sáng mảnh tinh vực này.
Lời nói của y dừng lại rồi im bặt, quay đầu đi, lập tức nhìn thấy một luồng sáng trắng phát ra từ chủ hạm ở hậu phương quân địch, bởi vì giao chiến nên vỏ ngoài hơi tổn hại lộ ra ánh sáng chói lóa ở bên trong, làm cho chủ hạm kia thoạt nhìn như là bị cột sáng ngưng tụ đóng đinh xuyên qua.
Sau ba giây ngắn ngủi, cột sáng vẫn chưa biến mất, chủ hạm lập tức nổ tung từ bên trong, vụ nổ làm ảnh hưởng hai chiếc tàu bảo hộ ở bên cạnh, bị sóng xung kích tác động tới, sau đó cũng nổ tung thành pháo hoa.
Ngay lúc này, trong ống kính đang quay có mấy điểm đen nho nhỏ nhanh chóng phóng lớn, sau đó bình yên đi qua nghiệm chứng của tầng bảo hộ, đáp xuống boong tàu.
Tổng cộng là hai mươi mốt chiếc cơ giáp.
Dẫn đầu là cơ giáp của Chiến Thần mà bất cứ người dân nào của Đế quốc cũng biết – Ngân Nhận.
Nguyên soái Đế quốc Quý Tu Quân đi ra từ trong cơ giáp, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống mặt đất.
Trên boong tàu bận rộn khắp nơi, nhưng Nguyên soái Quý xuất chiến trở về vẫn không đi vào khoang tàu, thậm chí anh cũng không phát hiện phóng viên chiến trường đứng cách đó không xa, mà anh xoay người, an tĩnh nhìn chăm chú phương hướng họ vừa đi.
Hai mươi chiến sĩ sau lưng anh cũng làm hành động giống vậy.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Phóng viên chiến trường nhỏ giọng hỏi lính bảo vệ bên người y.
Binh sĩ lắc đầu, bày tỏ hắn cũng không rõ.
Thuyền của quân địch vẫn tiếp tục bị nổ thành bụi vũ trụ, đứng ở chỗ này có thể thấy rõ tàu khu trục của Đế quốc kéo thành một đường sáng thật dài, liên tiếp hoàn thành nhiệm vụ và đang bay về.
Lẫn giữa một đống tàu khu trục, có một cơ giáp gần như hòa thành một thể với vũ trụ tối đen.
Tuyến cộng hưởng cảm giác trên người nó còn tỏa ra ánh sáng màu u lam, tốc độ nhanh như một vệt sáng, lao đến như một viên đạn pháo, nó vội vàng phanh gấp lại, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống boong tàu.
Cửa khoang cơ giáp mở ra, một thiếu niên có ngoại hình mảnh khảnh chui ra từ bên trong.
Cuối cùng phóng viên chiến trường đã biết người mà Nguyên soái Đế quốc và hai mươi chiến sĩ ưu tú dưới trướng của anh đang chờ đợi là ai.
Bởi vì y và ống kính của y đều nhìn thấy rõ, Quý Tu Quân ngửa đầu nhìn thiếu niên đứng trên cơ giáp, không tự chủ bước lên hai bước, giơ hai tay lên, dường như anh cực kỳ lo thiếu niên không cẩn thận trượt chân té xuống.
Mà thiếu niên cũng thấy hành động của anh, không hề để ý bên ngoài mà vẫy vẫy tay với anh, dứt khoát nhảy vào ngực Quý Tu Quân.
Nguyên soái Quý vững vàng tiếp được thiếu niên, tư thế dị thường thuần thục.
“Thắng rồi.” Thiếu niên vui vẻ nói, hoàn toàn khác với vẻ mặt lãnh đạm lúc nói chuyện với truyền thông.
“Ừm.” Nguyên soái khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn không thay đổi như cũ, chỉ là càng chăm chú nhìn vẻ mặt của thiếu niên hơn.
Đoàn thuyền hải tặc vũ trụ ở đằng sau tựa hồ muốn xác minh lời nói của bọn họ, biến thành pháo hoa chúc mừng thắng lợi, liên tục nổ bùm bùm.
Ăn ý và thân mật giữa hai người này cơ hồ có thể dùng mắt thường để nhìn, không có gì gọi là có ý định ám đấu và hiềm khích như truyền thông đoán trước đó.
Ăn ý đến mức hơi có mùi gei gei bên trong.
Phóng viên chiến trường ngạc nhiên nửa buổi, quay đầu nhìn về phía ống kính đang thành thật ghi lại tất cả.
Y bỗng xoay ống kính lại, há to miệng, nhạt nhẽo nói: “Đài official Đế quốc thông báo cho các bạn biết rằng trận mở màn của Quân đoàn ta đại thắng.”
Phóng viên chiến trường vừa hướng ống kính giới thiệu tình huống tranh chấp lần này, vừa thả hồn cảm thấy trận mở màn đại thắng sợ là không hot bằng hình ảnh Nguyên soái Quý vững vàng tiếp được con nuôi Nguyên soái Kevin.
Dù sao đại thắng vẫn thường có, mà bát quái về Nguyên soái lại không có.
Mà bát quái có chứng cứ có hình ảnh(*) rõ rõ ràng ràng giữa hai đại Nguyên soái đã ít lại càng ít.
(*) Chỗ này nguyên văn là “có chùy có hình”, “chùy” trong trường hợp này có nghĩa là có chứng cứ xác thực về một vật gì đó.
Cái đầu đề “Con nuôi Nguyên soái Kevin và Nguyên soái Quý có quan hệ thân mật” còn kèm hình ảnh này.
Vừa nhìn đã thấy siêu kích thích luôn!
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Tu Quân: Kích thích!!!
Tác giả :
Tuý Ẩm Trường Ca