Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ
Chương 53-1: Quyết định đặt tên này! Meo Meo Meo Meo Mieo Miao! (Thượng)
Người của ban tinh anh đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Bọn họ đều là quân dịch dự bị lệ thuộc trực tiếp của Quý Tu Quân, là lính mũi nhọn của quân chính quy, quân hàm thấp nhất đều là Thượng úy, chủ yếu là sĩ quan cấp Tá.
Nói thế nào cũng là một đám người có quân công nhận được huân chương.
Là nhân vật đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của gần trăm triệu quân nhân của mười tám tinh hệ lớn của Đế quốc, thế mà hôm nay bị một người, một người trẻ tuổi, đánh ngã liên tục ba ban!
Mặc dù một ban cũng chỉ có mười lăm người, vừa đủ để phân công và sắp xếp thành một đội tập kích, nhưng đến tận ba ban như vậy!
Đến bây giờ người ta chỉ mới đổ một ít mồ hôi!
Sỉ nhục!
Vô cùng nhục nhã!
Người của ban tinh anh cảm thấy mặt mình nóng phát sợ —— trong phòng huấn luyện này còn có thủ hạ của bọn họ đó!
Nhưng người này lại không giống.
Việc này liên quan đến mặt mũi của Nguyên soái nhà họ!
Toàn bộ Đế quốc, người nào mà chẳng biết quan hệ của hai đại Nguyên soái Đế quốc cứng ngắc, vừa có cơ hội là oán hận nhau?
Cho nên hiện tại đám đàn ông đơn thuần này vẫn kiên trì từ đầu tới cuối cho rằng Nguyên soái Kevin vội vã nhét con nhà ông ta vào tay Nguyên soái nhà họ, một là vì khoe khoang thuận tiện cọ quân công, hai là thấy Nguyên soái của bọn họ xưa nay không vi phạm nguyên tắc không giận chó đánh mèo cho nên chạy tới cọ Nguyên soái nhà họ đòi dạy 1vs1 rồi!
Nhìn đi, Nguyên soái của tụi tui tốt biết bao nhiêu.
Bọn họ nghĩ thầm.
Vừa rộng lượng vừa quý tài, nhìn thấy hạt giống tốt, ngay cả Ngân Nhận cũng đồng ý chia sẻ ra ngoài.
Tốt hơn nhiều so với vị Nguyên soái nổi danh lòng dạ hẹp hòi nào đó.
Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, bọn họ vẫn không thể đánh lại người trẻ tuổi này như cũ.
Người trẻ tuổi là cách gọi lịch sự, thật không dám giấu diếm, ngay từ đầu thiếu niên này rất giống mèo nhà Nguyên soái phiên bản người, Quân đoàn dưới trướng Quý Tu Quân rất không khách sáo gọi người ta là tiểu bạch kiểm.
Sau đó người trẻ tuổi tên Việt An này bắt đầu tiến bước trong bảng xếp hạng của chiến trường giả lập, cậu sử dụng và thao tác Ngân Nhận đến thành thạo nước chảy mây trôi lại làm cho người ta sợ hãi thán phục, cuối cùng đám đàn ông mới dần dần sửa lại xưng hô.
Đa số bọn họ đều là những người từng ở trên bảng xếp hạng tổng hợp, vượt qua vô số đứa trẻ học trường tư và được nuôi dưỡng tốt cùng tập trung ở khu chiến trường, trở thành nhân vật cấp bậc thiên tài trong trường quân đội nhất hô bách ứng, tất nhiên cực kỳ rõ khu đấu trường xã hội ảo có bao nhiêu khó xông.
Cơ bản là cực cực khổ khổ cày cấy hơn nửa tháng, lật xe một cái là quay về trước giải phóng.
Cho nên bọn họ biết rõ vững bước trèo lên như Việt An có bao nhiêu khó khăn —— nhất là trong quá trình này, tỉ lệ thắng của Việt An cao tới 94%.
Cho nên xưng hô dành cho Việt An từ “tiểu bạch kiểm kia” dần dần trở thành “tên kia”, cuối cùng thành “người trẻ tuổi kia”.
Vui buồn của những quân nhân này vô cùng rõ ràng, mặc dù ấn tượng đầu tiên cực kỳ hỏng bét, nhưng khi Việt An bày ra biểu hiện xuất sắc, dần dần họ cũng không có thành kiến lớn như vậy nữa.
Thậm chí có người bắt đầu nghĩ, chờ thanh niên này tham gia Quân đoàn của bọn họ, phải phân chia và phối hợp ra sao.
Nhưng bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, Việt An sẽ nhảy dù đến vị trí phụ tá của Nguyên soái.
Ác cảm của đám đàn ông này lại sôi trào mãnh liệt.
Phắc!
Nhảy dù lên chức sĩ quan!
Đây tuyệt đối là đến cọ quân công!
Cho nên khi nhìn thấy Việt An cầm trái cây vừa gặm vừa đi qua sân huấn luyện, một đám người nhao nhao kêu cậu ở lại đánh.
Lúc đó Việt An phản ứng cực kỳ ung dung, vừa nhìn đã thấy chân truyền từ Quý Tu Quân.
Cậu cắn mấy cái ăn xong trái cây trong tay, tùy ý xoa xoa tay, nói ba chữ.
Ừ.
Tới đi.
Sau đó cậu vững như núi Thái Sơn đánh ngã ba ban tinh anh, xa luân chiến(*), không có chút hoang mang nào.
(*) Xa luân chiến: một số người (nhiều nhóm người) thay phiên nhau đánh một người (một nhóm người).
Đánh xong cậu vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Lại đến chứ?”
Việt An sờ lên cái trán hơi ẩm ướt, có chút không thoải mái, lại có chút vui vẻ.
Không thoải mái là vì mèo ghét cảm giác ướt ướt dính dính, mà vui vẻ cũng vì thiên tính của mèo.
Cậu tìm được con mồi có thể giãy dụa một khoảng thời gian dài dưới vuốt cậu.
Thật sảng khoái!
Để con mồi giãy dụa và nhảy nhót mới thú vị nha.
Việt An suy nghĩ, sau đó lại hỏi lần nữa: “Lại đến chứ?”
Nhưng không có người trả lời.
Không khí hơi nặng nề.
Bởi vì người của ban tinh anh hơi hoài nghi nhân sinh, còn cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Tôi đến, tôi đến!” Quân đoàn trưởng số ba nhanh chân đi vào sân huấn luyện, cởi áo khoác ra, thẳng thắn đứng trước mặt Việt An: “Việt An đúng không, tôi đến đánh với cậu!”
Việt An nhìn vị Quân đoàn trưởng chủ động đưa tới cửa, khẽ cười: “Được.”
Nụ cười của cậu làm toàn bộ người trong sân huấn luyện đều đứng hình.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã phản ứng lại.
Ban tinh anh bị chà đạp qua dâng lên lòng tôn kính đối với Quân đoàn trưởng số ba.
Không hổ là Quân đoàn trưởng!
Không hổ là tâm phúc của Nguyên soái!
Người tìm lại mặt mũi cho Nguyên soái đã đến rồi!
Siêu tốt!
Siêu siêu tốt!
Rất cần vỗ tay hoan hô!
Bên ngoài sân huấn luyện, Quân đoàn trưởng số hai và số bốn chưa đi được hai bước đã phát hiện vậy mà đồng đội thật sự chạy tới tặng đầu người.
Vẫn quá ngọt(*).
(*) Ngọt trong ngốc bạch ngọt.
Không hề biết xã hội hiểm ác.
Người này đánh với chú có thể hạ chú mười lần.
Lúc ấy chú vẫn còn mở cơ giáp mà cậu ấy vẫn là mèo, người ta đã đánh bại chú rất nhiều lần.
“Haizzz.” Quân đoàn trưởng số hai thở dài thườn thượt.
Quân đoàn trưởng số bốn vỗ vỗ vai hắn.
“Sao Tam Nhi lại… tự đi lên tặng bản thân chứ.” Quân đoàn trưởng số hai nhìn hai người bên trong đã bắt đầu đánh, lại thở dài nặng nề.
“Không sao cả, không phải Tiểu Thất là được.” Quân đoàn trưởng số bốn cười tủm tỉm, “Gần đây Tiểu Thất cố gắng như vậy, lỡ như bị đập trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn tâm trạng sẽ sụp đổ luôn.”
Không bẳng đưa Tam Nhi lên làm bạn cùng Tiểu Thất, dù sao hai người liếm vết thương cho nhau tốt hơn so với một người cô đơn.
Quân đoàn trưởng số bốn nghĩ thế, cảm thấy mình quả thật vì chăm lo thể xác và tinh thần khỏe mạnh cho đồng đội mà dùng nát tâm.
Quân đoàn trưởng số hai nhìn Quân đoàn trưởng số bốn mặt thì cười tủm tỉm nhưng nội tâm lại hết sức hiểm ác, hắn cảm thấy não mình hơi hơi đau.
Hắn quyết định không thảo luận đề tài này nữa, quay đầu nhìn tình hình trong sân huấn luyện, vừa định nói “Lão Tứ, chú thấy thế nào?”, một giây sau đã nuốt câu đó xuống, lắc đầu rời khỏi sân huấn luyện.
Tin Quân đoàn trưởng số ba và phụ tá nhảy dù của Nguyên soái đánh 2vs2 nhanh chóng lan truyền trong mấy Quân đoàn.
Sau khi Quý Tu Quân biết chuyện này, anh chỉ vỗ vỗ đầu mèo nhà anh, nghĩ nghĩ, vẫn không nói chuyện.
Anh vốn muốn nói sau này đánh với Quân đoàn trưởng thì đi vào phòng huấn luyện giả lập đóng cửa rồi lại so đánh sẽ tốt hơn.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nếu nhóm Quân đoàn trưởng không tự lượng sức mình chạy đến tìm đánh, Việt An đánh lật người cũng không có gì.
Quân đoàn trưởng cũng cần áp lực mới có thể tiến bộ đúng không?
Mà bản thân Việt An đã ưu tú, muốn ra chiến trường, giấu dốt là giấu người ngoài, không cần phải giấu người một nhà.
Đúng, chính là như vậy.
Không xấu.
Nên đánh đánh nên đập đập, người cần phải trải qua khó khăn mới có thể không ngừng tiến bộ.
Nguyên soái Quý không hề phát hiện mình lại hạ thấp điểm mấu chốt của bản thân xuống, vui sướng ôm mèo của anh đi ăn cơm.
Bọn họ đều là quân dịch dự bị lệ thuộc trực tiếp của Quý Tu Quân, là lính mũi nhọn của quân chính quy, quân hàm thấp nhất đều là Thượng úy, chủ yếu là sĩ quan cấp Tá.
Nói thế nào cũng là một đám người có quân công nhận được huân chương.
Là nhân vật đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của gần trăm triệu quân nhân của mười tám tinh hệ lớn của Đế quốc, thế mà hôm nay bị một người, một người trẻ tuổi, đánh ngã liên tục ba ban!
Mặc dù một ban cũng chỉ có mười lăm người, vừa đủ để phân công và sắp xếp thành một đội tập kích, nhưng đến tận ba ban như vậy!
Đến bây giờ người ta chỉ mới đổ một ít mồ hôi!
Sỉ nhục!
Vô cùng nhục nhã!
Người của ban tinh anh cảm thấy mặt mình nóng phát sợ —— trong phòng huấn luyện này còn có thủ hạ của bọn họ đó!
Nhưng người này lại không giống.
Việc này liên quan đến mặt mũi của Nguyên soái nhà họ!
Toàn bộ Đế quốc, người nào mà chẳng biết quan hệ của hai đại Nguyên soái Đế quốc cứng ngắc, vừa có cơ hội là oán hận nhau?
Cho nên hiện tại đám đàn ông đơn thuần này vẫn kiên trì từ đầu tới cuối cho rằng Nguyên soái Kevin vội vã nhét con nhà ông ta vào tay Nguyên soái nhà họ, một là vì khoe khoang thuận tiện cọ quân công, hai là thấy Nguyên soái của bọn họ xưa nay không vi phạm nguyên tắc không giận chó đánh mèo cho nên chạy tới cọ Nguyên soái nhà họ đòi dạy 1vs1 rồi!
Nhìn đi, Nguyên soái của tụi tui tốt biết bao nhiêu.
Bọn họ nghĩ thầm.
Vừa rộng lượng vừa quý tài, nhìn thấy hạt giống tốt, ngay cả Ngân Nhận cũng đồng ý chia sẻ ra ngoài.
Tốt hơn nhiều so với vị Nguyên soái nổi danh lòng dạ hẹp hòi nào đó.
Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, bọn họ vẫn không thể đánh lại người trẻ tuổi này như cũ.
Người trẻ tuổi là cách gọi lịch sự, thật không dám giấu diếm, ngay từ đầu thiếu niên này rất giống mèo nhà Nguyên soái phiên bản người, Quân đoàn dưới trướng Quý Tu Quân rất không khách sáo gọi người ta là tiểu bạch kiểm.
Sau đó người trẻ tuổi tên Việt An này bắt đầu tiến bước trong bảng xếp hạng của chiến trường giả lập, cậu sử dụng và thao tác Ngân Nhận đến thành thạo nước chảy mây trôi lại làm cho người ta sợ hãi thán phục, cuối cùng đám đàn ông mới dần dần sửa lại xưng hô.
Đa số bọn họ đều là những người từng ở trên bảng xếp hạng tổng hợp, vượt qua vô số đứa trẻ học trường tư và được nuôi dưỡng tốt cùng tập trung ở khu chiến trường, trở thành nhân vật cấp bậc thiên tài trong trường quân đội nhất hô bách ứng, tất nhiên cực kỳ rõ khu đấu trường xã hội ảo có bao nhiêu khó xông.
Cơ bản là cực cực khổ khổ cày cấy hơn nửa tháng, lật xe một cái là quay về trước giải phóng.
Cho nên bọn họ biết rõ vững bước trèo lên như Việt An có bao nhiêu khó khăn —— nhất là trong quá trình này, tỉ lệ thắng của Việt An cao tới 94%.
Cho nên xưng hô dành cho Việt An từ “tiểu bạch kiểm kia” dần dần trở thành “tên kia”, cuối cùng thành “người trẻ tuổi kia”.
Vui buồn của những quân nhân này vô cùng rõ ràng, mặc dù ấn tượng đầu tiên cực kỳ hỏng bét, nhưng khi Việt An bày ra biểu hiện xuất sắc, dần dần họ cũng không có thành kiến lớn như vậy nữa.
Thậm chí có người bắt đầu nghĩ, chờ thanh niên này tham gia Quân đoàn của bọn họ, phải phân chia và phối hợp ra sao.
Nhưng bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, Việt An sẽ nhảy dù đến vị trí phụ tá của Nguyên soái.
Ác cảm của đám đàn ông này lại sôi trào mãnh liệt.
Phắc!
Nhảy dù lên chức sĩ quan!
Đây tuyệt đối là đến cọ quân công!
Cho nên khi nhìn thấy Việt An cầm trái cây vừa gặm vừa đi qua sân huấn luyện, một đám người nhao nhao kêu cậu ở lại đánh.
Lúc đó Việt An phản ứng cực kỳ ung dung, vừa nhìn đã thấy chân truyền từ Quý Tu Quân.
Cậu cắn mấy cái ăn xong trái cây trong tay, tùy ý xoa xoa tay, nói ba chữ.
Ừ.
Tới đi.
Sau đó cậu vững như núi Thái Sơn đánh ngã ba ban tinh anh, xa luân chiến(*), không có chút hoang mang nào.
(*) Xa luân chiến: một số người (nhiều nhóm người) thay phiên nhau đánh một người (một nhóm người).
Đánh xong cậu vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Lại đến chứ?”
Việt An sờ lên cái trán hơi ẩm ướt, có chút không thoải mái, lại có chút vui vẻ.
Không thoải mái là vì mèo ghét cảm giác ướt ướt dính dính, mà vui vẻ cũng vì thiên tính của mèo.
Cậu tìm được con mồi có thể giãy dụa một khoảng thời gian dài dưới vuốt cậu.
Thật sảng khoái!
Để con mồi giãy dụa và nhảy nhót mới thú vị nha.
Việt An suy nghĩ, sau đó lại hỏi lần nữa: “Lại đến chứ?”
Nhưng không có người trả lời.
Không khí hơi nặng nề.
Bởi vì người của ban tinh anh hơi hoài nghi nhân sinh, còn cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Tôi đến, tôi đến!” Quân đoàn trưởng số ba nhanh chân đi vào sân huấn luyện, cởi áo khoác ra, thẳng thắn đứng trước mặt Việt An: “Việt An đúng không, tôi đến đánh với cậu!”
Việt An nhìn vị Quân đoàn trưởng chủ động đưa tới cửa, khẽ cười: “Được.”
Nụ cười của cậu làm toàn bộ người trong sân huấn luyện đều đứng hình.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã phản ứng lại.
Ban tinh anh bị chà đạp qua dâng lên lòng tôn kính đối với Quân đoàn trưởng số ba.
Không hổ là Quân đoàn trưởng!
Không hổ là tâm phúc của Nguyên soái!
Người tìm lại mặt mũi cho Nguyên soái đã đến rồi!
Siêu tốt!
Siêu siêu tốt!
Rất cần vỗ tay hoan hô!
Bên ngoài sân huấn luyện, Quân đoàn trưởng số hai và số bốn chưa đi được hai bước đã phát hiện vậy mà đồng đội thật sự chạy tới tặng đầu người.
Vẫn quá ngọt(*).
(*) Ngọt trong ngốc bạch ngọt.
Không hề biết xã hội hiểm ác.
Người này đánh với chú có thể hạ chú mười lần.
Lúc ấy chú vẫn còn mở cơ giáp mà cậu ấy vẫn là mèo, người ta đã đánh bại chú rất nhiều lần.
“Haizzz.” Quân đoàn trưởng số hai thở dài thườn thượt.
Quân đoàn trưởng số bốn vỗ vỗ vai hắn.
“Sao Tam Nhi lại… tự đi lên tặng bản thân chứ.” Quân đoàn trưởng số hai nhìn hai người bên trong đã bắt đầu đánh, lại thở dài nặng nề.
“Không sao cả, không phải Tiểu Thất là được.” Quân đoàn trưởng số bốn cười tủm tỉm, “Gần đây Tiểu Thất cố gắng như vậy, lỡ như bị đập trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn tâm trạng sẽ sụp đổ luôn.”
Không bẳng đưa Tam Nhi lên làm bạn cùng Tiểu Thất, dù sao hai người liếm vết thương cho nhau tốt hơn so với một người cô đơn.
Quân đoàn trưởng số bốn nghĩ thế, cảm thấy mình quả thật vì chăm lo thể xác và tinh thần khỏe mạnh cho đồng đội mà dùng nát tâm.
Quân đoàn trưởng số hai nhìn Quân đoàn trưởng số bốn mặt thì cười tủm tỉm nhưng nội tâm lại hết sức hiểm ác, hắn cảm thấy não mình hơi hơi đau.
Hắn quyết định không thảo luận đề tài này nữa, quay đầu nhìn tình hình trong sân huấn luyện, vừa định nói “Lão Tứ, chú thấy thế nào?”, một giây sau đã nuốt câu đó xuống, lắc đầu rời khỏi sân huấn luyện.
Tin Quân đoàn trưởng số ba và phụ tá nhảy dù của Nguyên soái đánh 2vs2 nhanh chóng lan truyền trong mấy Quân đoàn.
Sau khi Quý Tu Quân biết chuyện này, anh chỉ vỗ vỗ đầu mèo nhà anh, nghĩ nghĩ, vẫn không nói chuyện.
Anh vốn muốn nói sau này đánh với Quân đoàn trưởng thì đi vào phòng huấn luyện giả lập đóng cửa rồi lại so đánh sẽ tốt hơn.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nếu nhóm Quân đoàn trưởng không tự lượng sức mình chạy đến tìm đánh, Việt An đánh lật người cũng không có gì.
Quân đoàn trưởng cũng cần áp lực mới có thể tiến bộ đúng không?
Mà bản thân Việt An đã ưu tú, muốn ra chiến trường, giấu dốt là giấu người ngoài, không cần phải giấu người một nhà.
Đúng, chính là như vậy.
Không xấu.
Nên đánh đánh nên đập đập, người cần phải trải qua khó khăn mới có thể không ngừng tiến bộ.
Nguyên soái Quý không hề phát hiện mình lại hạ thấp điểm mấu chốt của bản thân xuống, vui sướng ôm mèo của anh đi ăn cơm.
Tác giả :
Tuý Ẩm Trường Ca