Con Gái Xã Hội Đen
Chương 2
Buổi tối tụi nó nhận được những tin nhắn của mẹ: “ Gặp nhau ở quán…”
Ngẫm nghĩ một lúc, cả bốn đứa đều có cùng suy nghĩ chung: “ Mẹ hẹn gặp mình có chuyện gì nhỉ? “.
Khoác thêm chiếc áo, tụi nó đi đến địa điểm hẹn…
Từ xa tụi nó đã nhìn thấy nhau nên cả bốn đứa đều ngạc nhiên hỏi:
- Mày đến đây làm gì?
Chưa hết ngạc nhiên, tụi nó đã bị chen ngang bởi giọng nói của mẹ:
- Các con vào đây. Mẹ Bảo Ngọc nói.
Tụi nó ngồi yên vị trên ghế mà đầu óc có một đống thắc mắc chưa được giải đáp.
- Hôm nay các con muốn ăn gì nào? Bọn mẹ mới lĩnh tiền lương nên các con cứ ăn thoải mái đi.
Thấy mẹ nói vậy tụi nó hứng khởi gọi một đống thức ăn.
- Ăn từ từ kẻo nghẹn đó con. Mẹ Thiên Thanh cười nói với tụi nó.
Nhìn tụi nó ăn ngon miệng thế kia mẹ tụi nó không khỏi nhớ đến chuyện hồi sáng. Nước mắt bắt đầu rơi.
- Mấy mẹ sao vậy, thức ăn ngon thế này sao lại khóc. Nhật Linh vừa ăn vừa nói.
- Không có gì. Mấy đứa cứ ăn tiếp đi. Mẹ Nhật Linh trả lời.
- Mà sao từ nãy tới giờ mấy mẹ cứ nhìn tụi con mà không ăn vậy? Thiên Mỹ hơi lo.
- Mấy mẹ ăn trước khi tới đây rồi. Mẹ Thiên Mỹ ôn tồn nói.
Ăn xong, tụi nó định kéo nhau về thì…
- Các con nói chuyện với mẹ chút đã.
- Chuyện gì hả mẹ? Tụi nó ngơ ngác hỏi rồi ngồi xuống ghế.
- Sáng mai các con thu dọn đồ, sẽ có người đến đón các con tới sống ở nơi khác một thời gian.
- Ý mẹ là sao? Tụi con vẫn sống tốt mà, mấy mẹ định bỏ tụi con sao? Bảo Ngọc vừa nói vừa sụt sịt.
- Có phải tụi con gây rắc rối gì cho mấy mẹ phải không? Tụi con xin lỗi…mấy mẹ đừng bỏ tụi con mà. Thiên Thanh cũng khóc khi vừa nói xong.
- Con gái ngốc à! Không phải vì các con mà là vì một số chuyện các con chưa thể biết bây giờ. Mà mẹ chỉ gửi các con cho bác đấy một thời gian thôi, mấy con yên tâm đi, mấy mẹ sẽ cố gắng giải quyết nhanh để về đón các con. Nói xong thì mẹ tụi nó ôm tụi nó.
Tuy không muốn tí nào nhưng tụi nó vẫn phải làm theo lời mẹ.
Sáng hôm sau…
Mẹ tụi nó gọi tụi nó dậy sớm rồi dẫn tụi nó ra chợ mua một số đồ dùng cần thiết.
- Mẹ à! Tụi con có nhiều quần áo rồi nên không cần nữa đâu. Nhật Linh nói khi vẫn đang trong trạng thái “ buồn ngủ “.
- Đứng yên để mẹ coi bộ nào hợp với các con xem nào. Mẹ Thiên Mỹ nói.
- Cuối cùng đi vòng quanh chợ mà vẫn không choj được bộ nào ưng ý nên tụi nó bảo mẹ mua cho tụi nó mỗi đứa một chiếc lắc tay trông rất xinh xắn.
Về đến nhà đã là 8 giờ nên tụi nó cùng mẹ thu dọn đồ đạc. Ngồi được một lúc thì mẹ của Ngọc nghe điện thoại rồi giục tụi nó đi ra ngoài cổng.
Ngoài cổng, một chiếc ô tô sang trọng đậu trước cổng khu phòng trọ. Từ trên xe, một người đàn ông trạc tuổi mẹ tụi nó bước xuống. Sau màn chào hỏi, mẹ tụi nó nói:
- Đây là bác Luân. Bác lúc trước là bạn thân của ba các con và cũng là ba nuôi của các con từ khi còn nhỏ.
- Chào các con, bác là Luân. Vừa nói bác vừa nở một nụ cười tươi rói.
- Chúng con chào bác ạ! Tụi nó đồng thanh.
- Sao gọi là bác vậy, bác cấm mấy đứa gọi là bác nghe chưa? Bác Luân vui vẻ đùa tụi nó.
- Anh nhìn lại anh đi, anh cũng xưng với mấy đứa con bằng bác mà. Mẹ Thiên Mỹ vừa cười vừa nói.
- Ừm….đúng rồi….bác nhầm.
- Anh lại nói sai rồi kìa. Mẹ Thiên Thanh nói.
Sau đó là một trận cười vui vẻ.
- Thôi mấy con lên xe với ba đi. Từ đây lên Hà Nội phải mất mấy tiếng đồng hồ đấy. Mẹ Nhật Linh vừa nói vừa cầm túi đồ của tụi nó cho vào cốp xe.
Tụi nó bước gần đến chỗ mẹ mình hôn lên mái tóc rồi bước lên xe với một tâm trạng buồn.
Xe đi được một đoạn, tụi nó quay đầu lại vẫn thấy bốn người mẹ thân yêu của mình đứng đó nhìn tụi nó bằng ánh mắt yêu thương. Tụi nó đều cảm thấy “ hình như bốn mẹ đang khóc “
Trên đường đi
Ba nuôi cứ làm trò khiến tụi nó quên đi nỗi nhớ mẹ và nhập cuộc một cách vui vẻ.
- Đến rồi đó! Các con theo mấy người kia vào nhà trước đi, ba đi làm một số thủ tục cho các con.
Tụi nó vâng dạ rồi lủi thủi đi theo mấy người lạ mặt vào nhà.
- Oa…Nhà này to thật đấy! Tụi nó đều bất ngờ nhìn ngôi nhà.
- Thưa bốn cô chủ, mời bốn cô vào nhà. Ông chủ đã bảo chúng tôi thu dọn phòng cho các cô rồi nên các cô hãy nghỉ ngơi. Đến lúc ăn cơm, tôi sẽ gọi người lên gọi. Một bà quản gia khoảng 65 tuổi nói với tụi nó.
Tụi nó đáp lại và lên phòng. Bốn đứa tụi nó chỉ có hai phòng…không phải ba nuôi nó ki bo mà là chúng nó thích thế.
- Tao với Thanh sẽ ở chung phòng này, còn mày và Linh sẽ ở phòng kia. Thiên Mỹ chỉ tay vào phòng bên cạnh nó.
Ngẫm nghĩ một lúc, cả bốn đứa đều có cùng suy nghĩ chung: “ Mẹ hẹn gặp mình có chuyện gì nhỉ? “.
Khoác thêm chiếc áo, tụi nó đi đến địa điểm hẹn…
Từ xa tụi nó đã nhìn thấy nhau nên cả bốn đứa đều ngạc nhiên hỏi:
- Mày đến đây làm gì?
Chưa hết ngạc nhiên, tụi nó đã bị chen ngang bởi giọng nói của mẹ:
- Các con vào đây. Mẹ Bảo Ngọc nói.
Tụi nó ngồi yên vị trên ghế mà đầu óc có một đống thắc mắc chưa được giải đáp.
- Hôm nay các con muốn ăn gì nào? Bọn mẹ mới lĩnh tiền lương nên các con cứ ăn thoải mái đi.
Thấy mẹ nói vậy tụi nó hứng khởi gọi một đống thức ăn.
- Ăn từ từ kẻo nghẹn đó con. Mẹ Thiên Thanh cười nói với tụi nó.
Nhìn tụi nó ăn ngon miệng thế kia mẹ tụi nó không khỏi nhớ đến chuyện hồi sáng. Nước mắt bắt đầu rơi.
- Mấy mẹ sao vậy, thức ăn ngon thế này sao lại khóc. Nhật Linh vừa ăn vừa nói.
- Không có gì. Mấy đứa cứ ăn tiếp đi. Mẹ Nhật Linh trả lời.
- Mà sao từ nãy tới giờ mấy mẹ cứ nhìn tụi con mà không ăn vậy? Thiên Mỹ hơi lo.
- Mấy mẹ ăn trước khi tới đây rồi. Mẹ Thiên Mỹ ôn tồn nói.
Ăn xong, tụi nó định kéo nhau về thì…
- Các con nói chuyện với mẹ chút đã.
- Chuyện gì hả mẹ? Tụi nó ngơ ngác hỏi rồi ngồi xuống ghế.
- Sáng mai các con thu dọn đồ, sẽ có người đến đón các con tới sống ở nơi khác một thời gian.
- Ý mẹ là sao? Tụi con vẫn sống tốt mà, mấy mẹ định bỏ tụi con sao? Bảo Ngọc vừa nói vừa sụt sịt.
- Có phải tụi con gây rắc rối gì cho mấy mẹ phải không? Tụi con xin lỗi…mấy mẹ đừng bỏ tụi con mà. Thiên Thanh cũng khóc khi vừa nói xong.
- Con gái ngốc à! Không phải vì các con mà là vì một số chuyện các con chưa thể biết bây giờ. Mà mẹ chỉ gửi các con cho bác đấy một thời gian thôi, mấy con yên tâm đi, mấy mẹ sẽ cố gắng giải quyết nhanh để về đón các con. Nói xong thì mẹ tụi nó ôm tụi nó.
Tuy không muốn tí nào nhưng tụi nó vẫn phải làm theo lời mẹ.
Sáng hôm sau…
Mẹ tụi nó gọi tụi nó dậy sớm rồi dẫn tụi nó ra chợ mua một số đồ dùng cần thiết.
- Mẹ à! Tụi con có nhiều quần áo rồi nên không cần nữa đâu. Nhật Linh nói khi vẫn đang trong trạng thái “ buồn ngủ “.
- Đứng yên để mẹ coi bộ nào hợp với các con xem nào. Mẹ Thiên Mỹ nói.
- Cuối cùng đi vòng quanh chợ mà vẫn không choj được bộ nào ưng ý nên tụi nó bảo mẹ mua cho tụi nó mỗi đứa một chiếc lắc tay trông rất xinh xắn.
Về đến nhà đã là 8 giờ nên tụi nó cùng mẹ thu dọn đồ đạc. Ngồi được một lúc thì mẹ của Ngọc nghe điện thoại rồi giục tụi nó đi ra ngoài cổng.
Ngoài cổng, một chiếc ô tô sang trọng đậu trước cổng khu phòng trọ. Từ trên xe, một người đàn ông trạc tuổi mẹ tụi nó bước xuống. Sau màn chào hỏi, mẹ tụi nó nói:
- Đây là bác Luân. Bác lúc trước là bạn thân của ba các con và cũng là ba nuôi của các con từ khi còn nhỏ.
- Chào các con, bác là Luân. Vừa nói bác vừa nở một nụ cười tươi rói.
- Chúng con chào bác ạ! Tụi nó đồng thanh.
- Sao gọi là bác vậy, bác cấm mấy đứa gọi là bác nghe chưa? Bác Luân vui vẻ đùa tụi nó.
- Anh nhìn lại anh đi, anh cũng xưng với mấy đứa con bằng bác mà. Mẹ Thiên Mỹ vừa cười vừa nói.
- Ừm….đúng rồi….bác nhầm.
- Anh lại nói sai rồi kìa. Mẹ Thiên Thanh nói.
Sau đó là một trận cười vui vẻ.
- Thôi mấy con lên xe với ba đi. Từ đây lên Hà Nội phải mất mấy tiếng đồng hồ đấy. Mẹ Nhật Linh vừa nói vừa cầm túi đồ của tụi nó cho vào cốp xe.
Tụi nó bước gần đến chỗ mẹ mình hôn lên mái tóc rồi bước lên xe với một tâm trạng buồn.
Xe đi được một đoạn, tụi nó quay đầu lại vẫn thấy bốn người mẹ thân yêu của mình đứng đó nhìn tụi nó bằng ánh mắt yêu thương. Tụi nó đều cảm thấy “ hình như bốn mẹ đang khóc “
Trên đường đi
Ba nuôi cứ làm trò khiến tụi nó quên đi nỗi nhớ mẹ và nhập cuộc một cách vui vẻ.
- Đến rồi đó! Các con theo mấy người kia vào nhà trước đi, ba đi làm một số thủ tục cho các con.
Tụi nó vâng dạ rồi lủi thủi đi theo mấy người lạ mặt vào nhà.
- Oa…Nhà này to thật đấy! Tụi nó đều bất ngờ nhìn ngôi nhà.
- Thưa bốn cô chủ, mời bốn cô vào nhà. Ông chủ đã bảo chúng tôi thu dọn phòng cho các cô rồi nên các cô hãy nghỉ ngơi. Đến lúc ăn cơm, tôi sẽ gọi người lên gọi. Một bà quản gia khoảng 65 tuổi nói với tụi nó.
Tụi nó đáp lại và lên phòng. Bốn đứa tụi nó chỉ có hai phòng…không phải ba nuôi nó ki bo mà là chúng nó thích thế.
- Tao với Thanh sẽ ở chung phòng này, còn mày và Linh sẽ ở phòng kia. Thiên Mỹ chỉ tay vào phòng bên cạnh nó.
Tác giả :
Kun Nguyễn