Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ
Chương 69
*Editor: Trôi
_______________________________________
“Liễu Nhiên!!! Em lại ngủ gật trong giờ thi!!!” Giáo viên chủ nhiệm cầm bài thi tiếng Anh của Liễu Nhiên, chất vấn: “Mấy câu này tại sao lại sai?”
Nàng nghiêm túc nhìn một lượt, cực kì xác định: “Từ nào em cũng viết đúng mà.”
Thầy chủ nhiệm sửng sốt, tức giận: “… Trình tự câu sai rồi! Trình tự sai rồi!!!”
Liễu Nhiên nhíu mày: “Có vẻ sai thật.”
Chủ nhiệm: “……”
Thầy đưa tay xoa xoa thái dương: “Em có chú ý nghe giảng không hả?”
Liễu Nhiên: “Em nghe rất nghiêm túc.”
“Aiz.” Thầy chủ nhiệm thở dài, lại hỏi: “Sắp phân khoa rồi, em đã suy nghĩ vào khoa nào chưa?” ( này chắc là ban tự nhiên với ban xã hội đó mọi người)
Liễu Nhiên trả lời luôn: “Khoa Văn ạ.”
Thầy rất ngạc nhiên: “Sao lại sang khoa Văn? Thầy thấy ngày nào em cũng vùi đầu vào học lý hoá sinh mà?!”
Liễu Nhiên liền nói: “Gia sư của em nói em học khoa Văn tốt hơn, với lại em chuẩn bị điền nguyện vọng vào trường cảnh sát, cho nên muốn sang khoa Văn.”
Chủ nhiệm nghe thế liền mỉm cười: “Làm cảnh sát à? Khá tốt, vì nhân dân mà phục vụ, nhưng đâu nhất thiết phải vào khoa Văn chứ? Trường cảnh sát thì học khoa Văn hay Lý cũng được mà.”
Liễu Nhiên tiếp tục nói: “Thầy biết có một loại cảnh sát chỉ cần ngồi trong văn phòng làm việc không? Em đã tìm hiểu rồi, mỗi ngày chỉ cần quẹt thẻ chấm công là có thể mở máy tính chơi khủng long, đúng 3 giờ chiều là tan làm.
Rất nhàn.
Công việc văn chức như này thì em học khoa Văn sẽ lợi hơn nhỉ?” Nàng nghiêm túc hỏi ý kiến người đối diện.
Thầy chủ nhiệm: “……”
Liễu Nhiên thấy thầy giáo không nói gì, liền hỏi: “Sao vậy thầy?”
Thầy chủ nhiệm một lời khó nói hết: “Đừng để người khác biết ước mơ của em.”
Liễu Nhiên nhướng mày, nàng bị phê bình một trận, sau đó đi về phòng học.
Thời tiết đã lạnh dần, các học sinh trong lớp đều mặc áo khoác.
Liễu Nhiên cũng mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng sữa, nàng vừa đến lớp học liền nghe thấy mấy nam sinh đang nói về tin nóng trên Weibo hai ngày nay, đứng đầu là một đường dây buôn ma túy khổng lồ đã bị bắt.
Liễu Nhiên nhìn thoáng qua, phát hiện video đang chuyển sang tuyên truyền về tác hại của ma túy.
Mấy nam sinh không có hứng thú với cái này, nhanh chóng thoát video.
“Nghe nói lần này không có người thương vong, thật lợi hại.”
“Đúng vậy!”
Liễu Nhiên cong môi cười, ngày đó, nàng dùng cỏ an thần làm Lưu An ngủ say rồi trực tiếp nhét hắn vào không gian.
Lúc Liễu Nhiên rời đi, hai tên trông cửa đều lăn ra đất, chúng đã chịu ảnh hưởng của ma túy, không hề có sức phản kháng.
Chờ tới chỗ an toàn, nàng đưa Lưu An ra khỏi không gian, tất nhiên tình trạng của hắn không tốt lắm.
Nếu nhiệm vụ của Liễu Nhiên chỉ là mang người thoát khỏi ổ buôn ma túy thì đến đây là xong rồi.
Nhưng nàng là người của thế kỷ 41, vượt qua 2000 năm, Liễu Nhiên có những đồ vật mà thế giới này không có.
Trên người vị anh hùng này nơi nào cũng là vết thương, đặc biệt là 3 ngón tay bị gãy kia cả đời không thể liền lại.
Liễu Nhiên có năng lực cứu hắn, vậy nên, nàng không thể cứ thế mà trả người về.
Tuy rằng Lưu An vẫn luôn ở trạng thái ngủ nhưng lại khẽ nhíu mày, đây cũng là hậu quả của việc tiêm một lượng lớn ma túy vào cơ thể trong 2 ngày qua.
Cho dù sau này hắn cai nghiện thành công thì mọi sự tàn phá của ma túy đối với thân thể và sự suy sụp của hệ thống miễn dịch vào khoảng thời gian này cũng không thể khôi phục.
Ngay cả khi Lưu An trở về cuộc sống bình thường, cũng sẽ có nhiều bất hạnh xảy ra với hắn.
Liễu Nhiên lẩm bẩm: “Anh thật may mắn khi gặp phải tôi, tôi sẽ giúp anh.”
Ở thế kỷ 41 thì việc gãy tay gãy chân là chuyện rất bình thường, bởi vậy, việc tái tạo lại chân tay ở thời đó đơn giản như làm tiểu phẫu vậy.
Nhưng nó cần có thời gian, cũng may là tái tạo ngón tay không tốn thời gian lắm.
Liễu Nhiên đeo công cụ lên tay Lưu An, sau đó cho hắn uống nước tái tạo.
Chỉ cần 3 ngày, ba ngón tay kia sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Tiếp theo, Nàng cho Lưu An uống tiếp nước thuốc khôi phục thân thể, chính là cái loại nước mà Liễu Văn uống khi bị sốt.
( Chap 49)
Khi đó Liễu Văn không biết, nước thuốc này có bao nhiêu lợi hại, tác dụng cũng không chỉ là hạ sốt.
Sau khi Lưu An uống xong, tất cả các vết sưng tấy và bầm tím trên người hắn đều biến mất.
Kể cả độc tố trong cơ thể Lưu An, đối với Liễu Nhiên mà nói cũng rất đơn giản.
Hoàn cảnh mạt thế cực kì không tốt, các loại thực vật biến dị thi nhau xuất hiện, kèm theo vô số độc tố có khả năng gây hại cho nhân loại.
Bởi vậy, thế kỷ 41 liền cho ra đời nước thanh trừ độc tố, đây là vật bất ly thân của mỗi người lính khi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Độc của ma túy hoàn toàn nằm trong phạm vi chữa trị của loại thuốc này, uống xong, mọi lỗ chân lông trên người Lưu An bắt đầu chảy ra chất bẩn.
Độc tố đã được thanh trừ, nhưng sự hủy hoại mà nó gây ra cho cơ thể vẫn còn.
Thế nên, loại nước dùng để chữa bệnh cho Bối Kim Long liền lên sàn.
Thuốc này có thể cướp mạng của ông chú kia khỏi tay Tử Thần, tất nhiên cũng có thể hồi phục hệ thống miễn dịch bị hư tổn, tế bào và sức khỏe đã bị tiêu hao gần hết của Lưu An.
Chỉ là có một tác dụng phụ, uống xong thì trán sẽ giống như Bối Kim Long vậy, đen nguyên một tháng.
=))
Sau đó, Liễu Nhiên trông chừng hắn suốt 3 ngày.
Trong khoảng thời gian này, không chỉ có Quý Trường Phong, ngay cả Kha Viêm cũng lòng nóng như lửa đốt.
Sao lại đi lâu như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Ba ngày sau, Liễu Nhiên dùng không gian ném Lưu An vào một bệnh viện ở kinh đô.
Xong việc, nàng kêu Kha Viêm nhắn tin cho Quý Trường Phong, ông ấy vội vàng lái xe tới bệnh viện.
Lưu An khi đó đã được nhận vào phòng bệnh, ngoại trừ hơi suy dinh dưỡng thì không có tổn thương gì cả.
Nhưng hắn ngủ mãi không tỉnh, khiến Quý Trường Phong tưởng rằng hắn sắp chết, mỗi ngày đều ở bệnh viện trông coi.
Nhớ tới những việc này, Liễu Nhiên ngáp một cái, về sau, Quý Trường Phong gửi lời nhắn cho Kha Viêm và nàng qua cái tài khoản trống kia.
—— Thằng nhóc kia gửi lời cảm ơn đến cháu, Liễu Nhiên, cảm ơn cháu.
Cháu không chỉ cứu nó, mà còn cứu tôi, cứu toàn bộ đội trinh sát phòng chống ma túy này.
Chuyện của Lưu An kết thúc, nghe nói hắn mang về rất nhiều bằng chứng cụ thể, toàn bộ ổ buôn ma túy đều bị bắt.
***
Kha Viêm dùng ngữ điệu chuẩn nhất để đọc một đoạn văn tiếng Anh, sau đó hỏi Liễu Nhiên: “Đọc được không?”
Nàng cũng có thể đọc, chẳng qua ngữ điệu không chuẩn lắm.
Kha Viêm cạn lời: “Nếu bây giờ em định học khoa Văn thì trừ tiếng Anh với chính trị ra, mấy môn khác không có vấn đề.
Nhưng mà muốn vào trường cảnh sát thì chính trị không thể trượt a!”
Liễu Nhiên cá mặn nằm dài ra bàn: “Em được tuyển thẳng.”
Kha Viêm: “……” Khẳng định là Quý Trường Phong rót vào đầu Nhiên Nhiên cái tư tưởng cá mặn này, nói đi, nếu được tuyển thẳng thì em học bổ túc cái quái gì hả?
“Viêm Viêm, anh có muốn làm cảnh sát không?”
Kha Viêm lắc đầu: “Không, anh sẽ kiếm tiền.”
Liễu Nhiên: “Kiếm tiền làm gì?”
Kha Viêm cười: “Cưới vợ.”
Liễu Nhiên nga một tiếng: “Cưới vợ làm gì?”
Kha Viêm: “Sinh con.”
Liễu Nhiên: “Sinh con làm gì?”
Kha Viêm: “Kiếm tiền.”
Liễu Nhiên: “Hở? Sinh con kiếm tiền? Nó kiếm tiền làm gì a?”
Kha Viêm cười: “Cũng để cưới vợ a!”
Vì thế, hai con người khó hiểu này liền ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha ha ha ha, thật buồn cười.”
Liễu Văn nằm trên giường đọc sách cũng hết chỗ nói rồi: “… Đây là trò con bò trong truyền thuyết hả? Tụi bây nhàm chán quá à?”
Liễu Nhiên liền hỏi hắn: “Mít Ướt, bọn em đang nghỉ đông, anh đã đi làm rồi còn được nghỉ đông à?”
Liễu Văn rống giận: “Anh mày đang nghỉ Tết Âm Lịch!!!”
Liễu Nhiên thở dài: “Em lại già thêm một tuổi.”
Liễu Văn: “……”
Ba người tụ ở trong căn phòng nhỏ của Liễu Nhiên, hai người kia ngồi dưới bàn nhỏ học bổ túc, còn Liễu Văn nằm trên giường đọc sách.
Kha Viêm bất mãn: “Anh nghỉ thì về phòng đi, ở đây làm gì?”
Liễu Văn chỉ vào cửa phòng đang đóng kín: “Anh đây có thể không ở lại à? Mấy đứa đã bao nhiêu tuổi rồi, học bổ túc còn đóng cửa?”
Liễu Nhiên và Kha Viêm đồng thời lộ ra biểu tình nghi hoặc: “Học bổ túc không đóng cửa… không phải càng kì hơn à?” Không thấy ồn sao?
Liễu Văn nháy mắt nằm liệt trên giường: “Cũng đúng, anh hơi nhớ 2 đứa, muốn cùng 2 đứa ở chung một chút.” Bây giờ mà tụi bây vẫn chưa hiểu ra cái gì, thế thì anh mày cũng không cần nhắc nhở.
Liễu Nhiên & Kha Viêm: “???”
Một lúc sau, Thu Lan Huyên liền tới gõ cửa: “Ra ăn cơm đi mấy đứa!”
Ba người đều lên tiếng, ra ngoài ăn cơm, Liễu Binh và Thu Lan Huyên thông báo: “Bác cả của các con sắp lên đây rồi.”
Liễu Nhiên hoài nghi: “Sao đột nhiên bọn họ lại tới?”
Liễu Binh cười: “Bác cả của con đi mượn tiền, nói là muốn lên đây mở cửa hàng.”
Liễu Nhiên ồ một tiếng: “Cuối cùng bác ấy cũng dám vay tiền.”
Mặt Liễu Binh đỏ lên, tuy hai anh em đều là người thành thật nhưng Liễu Binh gan lớn, dám nghĩ dám làm và dám vay tiền để phấn đấu gây dựng sự nghiệp.
Kết quả, mới đầu tư cổ phiếu thôi mà suýt chút nữa hủy hoại cả gia đình.
Liễu Tướng vốn là người sống an phận, lại thấy em trai vay tiền rồi nợ nần chồng chất.
Điều này đã gây tác động lớn vào tâm hồn yếu ớt của bác, vay tiền thật là đáng sợ! /(ㄒoㄒ)/~~
Bởi vậy, Liễu Tướng càng thêm an phận.
Liễu Binh cũng biết việc này, nhớ lại quá khứ kinh hoàng kia, càng thêm hổ thẹn.
Tuy Liễu Tướng không dám vay tiền, nhưng nhìn cả nhà em trai xoay người trở thành doanh nhân trẻ đầy triển vọng, trong lòng không phải chưa từng hâm mộ.
Cơ mà bác vẫn là không dám đi vay ngàn vạn để mở cửa hàng.
Em trai càng làm càng lớn, cũng từng ngỏ ý cho Liễu Tướng vay vốn mở cửa hàng.
Nhưng bác cảm thấy mình vẫn còn công việc ổn định, vì thế liền từ chối.
Mấy năm nay tiền càng ngày càng khó kiếm, nơi làm việc sàng lọc nhân viên, tuổi lớn liền cho nghỉ việc.
Lúc này Liễu Tướng không thể không tìm công việc mới, bởi vậy mới tính đến chuyện mở cửa hàng.
Số vốn đầu tiên là tiền tiết kiệm của bác và một ít tiền của bà nội Liễu, lại mượn thêm chút tiền của người trong thôn.
Tổng cộng hơn 300 vạn, bác chuẩn bị làm sự nghiệp lớn.
Nhưng mở trong thôn thì không có tiềm năng, nên bác mang theo cả gia đình lên kinh đô.
Liễu Nhiên vuốt cằm: “Mở cửa hàng? Tính cách của bác dâu cả không thích hợp quản lý cửa hàng lớn.
Không phải ở chung cư mình có một ông chủ siêu thị mắc nợ chạy trốn rồi sao? Ba ba bảo bác ấy thuê cửa hàng đó đi.”
Kha Viêm: “……” Nhóc định vào lấy sữa chua miễn phí chứ gì?
Liễu Văn nhíu mày: “Anh cũng định nói thế, nhưng mà có rất nhiều người nhắm vào chỗ đó, chưa chắc chúng ta đã lấy được.”
Liễu Nhiên trầm tư một chút rồi nói: “Lúc này cần Kha Tròn Tròn lên sàn.”
Liễu Văn: “… Gọi là bác đê.”
Kha Viêm: “……”
Kha Nguyên Thái ở trong văn phòng hắt xì một tiếng, Kha Long liền quan tâm mà hỏi: “Cha, người không sao chứ? Con thấy cha gần đây rất hay nhức đầu, hay là chúng ta đến bệnh viện khám một chút đi.”
Kha Nguyên Thái liền xua xua tay: “Không cần.” Ông nghĩ đến điều gì đó, nở nụ cười: “Mọi năm thằng út đều đưa ta đi khám sức khoẻ.”
Kha Long vẻ mặt trầm xuống, cha đang đợi Kha Viêm về để dẫn ông ấy đi làm kiểm tra sức khoẻ định kì..