Con Gái Gian Thần
Chương 1: Sinh nhà phú quý
NẾU BẠN CÓ NGƯỜI CHA LÀM GIAN THẦN, NÊN LÀM GÌ BÂY GIỜ? BẤY GIỜ BẠN BẢY TUỔI. GIỚI TÍNH, NỮ.
Đây là một cái viện không nhỏ, trải dài đông tây, trước sau hai cửa, sân rộng, trồng cây trồng hoa, còn có cả xích đu lẫn hồ nước. Trước điện có năm gian, vô cùng hoành tráng, sau có gác nhỏ, hai tầng. Trong viện có vài nha hoàn, bà mụ, chỉ để phục dịch chủ nhân của cái sân này.
Ngày xuân tháng ba nắng trong trời đẹp, bên song cửa gấm chồng thành đống, trong phòng đốt hương, hương thượng đẳng thơm ngát tinh tế, trong bát hương ba chân bằng đồng thoang thoảng hương thanh nhã. Có đủ loại đồ dùng đủ hình dạng, nào giường nào bàn, mấy cái tủ, giường treo màn Cửu Hoa, sau sạp trưng bình đá Vân Mẫu, giữa bàn trang điểm có kính Lăng Hoa, vài hộp gỗ được xếp theo thứ tự, không cần nói thêm, bên trong hẳn đựng là đồ trang sức.
Thật đúng là bức tranh sinh động về cuộc sống của giai cấp bóc lột thối tha đại gian đại ác.
Thối nát hơn chính là, cái sân như vậy trong phủ đệ rộng lớn này không chỉ có một. Vị chủ nhân của phủ đệ này mới thật là người cao quý, trong phủ càng bày biện đẹp hơn, không hề phải kiểu quý tộc nghèo chỉ trọng mẽ ngoài.
Sống trong cảnh đó, nếu có điều nào phàn nàn, nhất định quần chúng nhân dân lao động sẽ phán ngay một câu: Ăn no rửng mỡ!
Thật ra bây giờ cũng có một kẻ ăn no rửng mỡ như vậy.
“Trước kia ta cũng nghĩ vậy,” Trịnh Diễm nghĩ thầm trong bụng “Gò chữ, ép thơ gượng tả sầu đúng là chuyện giả dối.” Từ khi xuyên qua không lâu, đã sớm có suy nghĩ vô tư vô lự, mãi đến hôm qua… mới hay cha nàng là ‘gian thần’ trong miệng lưỡi thiên hạ.
Da trắng tựa tuyết, đôi mắt đen sâu, lông mi cong dài, mũi nhỏ khẽ hếch, môi hồng, mày lá liễu nhàn nhạt. Lấy tiêu chuẩn của người đẹp miêu tả, quả nhiên, đối tượng được tả cũng khá xinh đẹp, nhưng mà phải thêm vài năm nữa – bây giờ nàng chỉ là một cô bé con xinh xắn đáng yêu mà thôi.
Bé con cau mày, răng trắng xinh cắn lên môi dưới, ái chà, hơi giống một con thỏ nhỏ đây.
Được rồi, bây giờ không phải lúc tả vẻ ngoài, cái cần nói tới, chính là cha nàng.
Nếu như bạn có một người cha là gian thần, nên làm gì đây? – Bây giờ bạn bảy tuổi. Giới tính: nữ. Bối cảnh: Thời đại phong kiến giả tưởng.
Bạn, có cách nào không?
Nhờ vào thời đại văn hóa xuyên không, đầu năm nay không đứa nhóc nào không biết đến từ ‘xuyên không’, dù là xuyên dạng gì, tụi nó cũng đều biết một ít. Xuyên hồn hay xuyên cả thân, xuyên vào lịch sử hay giả tưởng, đến thế giới võ hiệp hay tu tiên, vào trong ra ngoài, vào xã hội nguyên thủy hay ngày tận thế… Con nít bây giờ thấy cũng không ngạc nhiên, đã luyện được tới cảnh giới ‘Dù không gặp, nhưng thấy chẳng sợ, không hề ngạc nhiên.’
Làm tiền tuyến xung phong trong thời đại phổ biến, một thành viên của quân đoàn xuyên không, bạn Trịnh Diễm cũng giống phần lớn, rất nhớ quê hương và người thân, có điều, hiện thực là phải chấp nhận số mệnh xuyên tới thế giới giả tưởng này – cơ hội xuyên trở về thành công dưới 1%, ngoan ngoãn sống ở đây có vẻ chắc ăn hơn, còn không có khi tự hại mình, bạn cũng đâu biết sẽ có kết cục gì đằng sau, cuối cùng xuyên lung tung, thế thì ghét lắm.
Được tiểu thuyết xuyên không soi sáng, xem như cũng được phổ cập đôi chút về lịch sử Trung Hoa, ít ra biết được lịch sử phong kiến có triều đại nào, đóng đô ở đâu, hoàng đế họ gì, ừm, ngoài ra cũng có chút kiến thức về những phi tần đại thần nổi danh nữa. Nói đi nói lại, triều ‘Khích’ này có tính là xuyên không? Vẫn là xuyên không thôi, có điều không có trong lịch sử.
Xuyên không là xuyên không chứ sao, dù gì chị đây cũng là thanh niên nghiêm túc của thế kỉ 21, năng lực sinh tồn rất lớn, làm một thành viên trong dân tộc ‘dùng dạ dày cứu trái đất’, xuyên không tới thế giới này, chuyện sống sót không thành vấn đề.
Tục ngữ nói chẳng sai ‘trời cho xuyên không tất chỗ dụng, ngàn vàng chẳng có cũng sẽ giàu’, bao nhiên thế hệ đi trước đã hăng hái trải nghiệm và chứng minh, hễ được xuyên không, cũng sẽ có ngày đứng đầu, sinh mệnh chẳng lo, tiền đồ vô hạn, thế nên Trịnh Diễm cũng không lo lắng gì mấy.
Người ta chưa gặp, dù cho xuyên không vào thân phận nào, chẳng lẽ các đàn anh đàn chị đi trước đều có khuôn có dạng hết rồi sao?
Xin cảm ơn những tay bút đáng yêu trên mạng, nào là trưởng hay thứ tử, đích hay thứ nữ, vợ cả hay vợ bé, mẹ chồng con dâu, từ ngôn tình cho tới đam mỹ, thất sủng hay nam sủng, hạ đường, cung đấu hay trạch đấu… hễ là tình huống nào có thể gặp phải, bọn họ đều viết ra.
Ngoài nội dung chính như thế thì vẫn còn những tình tiết khác, trong đích nữ hoặc được yêu thương chiều chuộng hoặc chối bỏ, mất hay còn mẹ… vân vân, nói cách khác, từ đó suy ra, muốn viết tốt, chỉ cần xào nội dung, thay đổi tình tiết là xài được rồi, đúng là sáng kiến ích nước lợi nhà.
Ở đây, dù bạn không học vấn chẳng nghề nghiệp, nhưng đọc tiểu thuyết xuyên không nhiều, sẽ biết rất nhiều về sinh dưỡng, học được nhiều thuật ngữ, hiểu biết không ít cách làm của ‘tương lai’, chỉ cần chút kiến thức sơ sài giản lược thì đã biết cách cư xử hay quản lí kinh doanh; còn nói về các thể loại tranh đấu, nói chung, chỉ cần bạn không dốt đặc cán mai là được tuốt.
Giới tiểu thuyết xuyên không phát triển, các khảo chứng đưa ra giúp bạn lõi đời hơn, xưng hô thường thức chẳng hạn, tránh phạm sai lầm.
(Nhắn nhủ: gạt lệ, vì để viết được câu chuyện có thể thu hút được nhiều người, nhắn cái gì cũng phải nghĩ, viết gì cũng phải tra, làm tôi vốn học hành không ra gì cũng trở thành lọ mực.)
Xuyên không, nếu như bản thân không quá lập dị thì cũng không khó lắm. Chỉ cần bạn không cố trở thành một em gái Mary Sue vạn người mê, chỉ đường vẽ lối cho giang sơn hay còn muốn gặp một soái ca, thì vẫn có thể có một thửa ruộng trồng trọt, một gia đình đầm ấm. Nghĩ vậy thì thật xin lỗi với cha mẹ trước khi xuyên không, nhưng cứ đắm chìm trong quá khứ thì cũng chỉ là chuyện vô ích mà thôi.
Làm một người bình thường có rất nhiều chỗ tốt, không xuân sầu thu đau, sống cuộc đời của người bình thường, chẳng cảm thán nhiều, rất thực tế. Thấy ngõ cụt sẽ không vào, không cố chui. Còn nhớ nhà, sau bảy năm, cũng sẽ phải chấp nhận sự thật.
Tịnh Diễm chính là một người xuyên không bình thường như vậy đấy.
Cô bé này trước hay sau khi xuyên, thân phận đều không kém.
Nàng xuyên vào nhà quan lớn, không bị coi là ngược đãi, có thể nhận ra điều này qua thông qua điều kiện sống ở hiện tại.
Thân phận hiện tại của nàng cũng rất được ông trời ưu ái, con gái của Tể tướng đương triều, vì cha nàng rất có mặt mũi trước mặt Hoàng đế, có quyền lực, gần đây vừa thành một chuyện lớn, Hoàng đế rất có tình có nghĩa, công bằng phong cho nàng làm ‘Huyện quân’, có ba trăm hộ sinh sống.
Cha nàng được mọi người tôn xưng một tiếng ‘Trịnh tướng’, có năm trai hai gái, khi lập công, vợ con được hưởng thơm là chuyện đương nhiên. Hoàng đế cũng để ý không dung túng thế lực của thần tử, các con trai Trịnh gia đều ra làm quan từ sớm, không đặt biệt phong tước, nhưng nữ thì không cần băn khoăn. Vợ sang nhờ chồng, Trịnh phu nhân Đỗ thị đã được khâm phong thành Hình quốc phu nhân, nếu ban ân, sẽ đến phiên các cô con gái.
Chị gái của Trịnh Diễm là Trịnh Du, nhờ cha đã được phong thành Huyện quân, nay đến lượt Trịnh Diễm, Hoàng đế vui vẻ làm chuyện thuận nước đẩy thuyền – cha của Trịnh Diễm, Trịnh Tĩnh Nghiệp đã giúp ngài thu dọn cục diện rối ren ổn thỏa, cái chức Huyện quân cũng là chút chút mà thôi.
Huyện quân, là phong hào cho nữ, hàm ngũ phẩm, hầu hết chỉ dành cho mẹ hoặc vợ của quan lại cấp cao, nay lại dành cho cô bé con bảy tuổi, coi như thêm chút ân huệ. Quan viên không có biện pháp, chẳng ai sau lưng, thiếu trình độ cần thiết, thì cả đời cũng không thể ngờ tới phẩm hàm cao vậy, huống chi như Trịnh Diễm mới thật sự là ‘ban thưởng’, nói thế không phải ý bảo tới số bổng lộc, mà ngoài bổng lộc là thuế ruộng của ba trăm hộ nộp vào, đó mới thật là ‘ban thưởng’.
Bé con Trịnh Diễm thường xuyên được mẹ nàng là Hình quốc phu nhân Đỗ thị đưa vào cung, từng thấy không ít phi tần, vài lần ra vào hậu cung, Trịnh Diễm tìm hiểu qua thì nhận thấy lễ giáo đại phòng không nghiêm khắc như trong tưởng tượng, mẹ của nàng Đỗ thị khi gặp Quý phi Miêu thị, đang được Hoàng thượng sủng ái nhất hiện nay, cũng không cần bối rối tránh đi.
Môi trường sống rất tốt, phụ nữ không cần bó chân, tuy có nói đến đạo lí giúp chồng dạy con, tam tòng tứ đức, nhưng không nhất thiết thực hiện nghiêm ngặt, trước nay chưa từng nghe tới chuyện lập miếu thờ trinh phụ bao giờ, tốt thế còn gì!
Nàng không phải là Công chúa,Quận chúa hoàng tộc, hòa thân không tới lượt, cha nàng là Tể tướng đương triều, tôn vinh chẳng kém so với tôn thất. Mẹ ruột là Đỗ thị, là vợ cả, quản chuyện lớn nhỏ trong nhà thì có gì để sầu đâu? Cứ làm một cô con gái ngoan ngoãn điển hình là được.
Về điểm này, nàng làm rất ngoan, lại rất chăm. Trịnh Tĩnh Nghiệp không phải là lão già bảo thủ, rất quan tâm đến nuôi dạy con trẻ, tìm kiếm, mời giáo viên khắp nơi, không khác con trai, đều thuê những người có trình độ cao nhất. Ông khi còn nhỏ từng trải qua nhiều đau khổ, với con cái, nhất là con gái thì càng buông lỏng yêu chiều hơn.
Con gái thông minh, biết chữ rất nhanh (Trịnh Diễm: Đổ mồ hôi, may là ở đây dạy chữ Trung Quốc, dù là phồn thể cũng không quá khó khăn), hiểu đạo lý (Trịnh Diễm: người ta xuyên không mà), ngày thường lại ngoan (đây là nhờ công lao vợ chồng Trịnh tướng)… Nói chung, là một mẫu con gái ngoan điển hình. Trịnh tướng rất hài lòng, con gái có đòi hỏi gì cũng cố gắng chiều theo, dù sao Trịnh Diễm cũng chẳng ồn ào ầm ĩ gây chuyện không hay, cho dù có muốn, dựa vào số tuổi của con gái, cũng khó.
Trên có phụ thân khoan dung, bản thân có phong hào, những gì nên học thì Trịnh Diễm vẫn học, nàng cho rằng nếu nữ nhi phong kiến không học gì, thì đúng là một thiếu sót – nếu không biết làm ruộng thế nào? Biến thành vai phản diện vạn người mê thì có Mary Sue làm mẫu rồi đấy. Con gái Trịnh tướng nổi danh thông minh từ bé, khiến cho Miêu quý phi trước nay chưa ra khỏi cung rất thích cô bé, thường gọi nàng vào chơi.
Nam nữ đại phòng cũng không nghiêm khắc đến mức ‘khác giới gặp nhau, không gả là chết’, Trịnh Diễm còn nhỏ tuổi, thường xuyên ra tiền triều vào hậu cung, cũng vài lần không cẩn thận gặp những người ‘bất đồng ý kiến’ với Trịnh Tĩnh Nghiệp. Đương nhiên bọn họ không hạ mình để tranh cãi với một cô bé con, nhưng không tránh cảnh nói xấu sau lưng nàng, chẳng hạn như ‘Kia là con gái gian tướng đấy’, ‘Trịnh Tĩnh Nghiệp lại ỉm đi công lao của Phó tướng quân, không thưởng còn phạt, chỉ vì Phó tướng không nghe theo ông ta’.
A di phò phò (nhại theo tiếng a di đà phật), từng câu từng chữ theo gió lọt tai, kẻ thù mắng nhau nào có lời hay, sau đó lại đưa bằng chứng.
Gặp chuyện này, Trịnh Diễm bắt đầu để tâm đến những lời bình luận về cha mình, đương nhiên sẽ tìm thấy manh mối.
Chẳng hạn như, trước mặt nàng mọi người đều cẩn thận, sợ hãi nói ‘quan nào mà làm mích lòng Trịnh tướng, thể nào cũng tiêu tùng’. Cho dù tôi tớ trong nhà ngoài miệng tuy tự hào, nhưng cũng không che giấu được sự bài xích. Còn nữa, có tôn thất nào đó, không lễ phép với Trịnh tướng, sau đó liền bị gán một lí do, tước thực ấp (*vùng đất ban cho quan lại, có một số lượng ruộng đất và hộ dân chịu sự quản lí của người đó), cả nhà liền sống trong cảnh chật vật.
Lại có, như cha mẹ nàng từng kể, trước đây bọn họ rất vất vả, tổ tiên không có tài sản, cũng chẳng được kế thừa, nhưng nhìn hoàn cảnh sống và số lượng tôi tớ hiện tại, nhìn qua số hộp trang sức của mình, Trịnh Diễm vất vả nuốt nước bọt.
À đúng rồi, có lần nghe thấy ai đó tặng cho cha một cái chén mã não, hôm sau món đồ kia liền xuất hiện trong phòng nàng, bày trên bàn. Nghe đâu, lão già biết điều kia đã hất được cấp trên, trở thành chủ quản đương nhiệm.
Vậy là, nàng, con gái ruột của cha mẹ mình, đã rút ra được một kết luận: Trịnh tướng dù không tham ô thì cũng có ăn hối lộ. Ăn hối lộ và Trái pháp luật là hai anh em song sinh từ trước tới nay. Một khi đã trái pháp luật, thì không tránh khỏi chuyện hãm hại trung thần, làm gian thần, có hệ thống cả rồi.
Khỉ gió!
Tham quan + Tể tướng = Gian thần.
Theo lịch sử tự cổ chí kim, kết cục của gian thần lúc nào cũng thật thê lương, kết cục người nhà gian thần càng thê thảm hơn nữa. Gian thần có thể sống thọ chết tại nhà, chết rồi mới bị xử lí, mà người nhà gian thần chắc chắn còn sống, nhất định là đối tượng bị nhắm vào lớn nhất.
Trịnh Diễm đau thương buồn giận.
Ta tưởng đâu xuyên vào nhà đại thần vô lo là yên tâm lắm rồi! Nay lại rơi vào cái tình huống gì thế này?!
Đây là một cái viện không nhỏ, trải dài đông tây, trước sau hai cửa, sân rộng, trồng cây trồng hoa, còn có cả xích đu lẫn hồ nước. Trước điện có năm gian, vô cùng hoành tráng, sau có gác nhỏ, hai tầng. Trong viện có vài nha hoàn, bà mụ, chỉ để phục dịch chủ nhân của cái sân này.
Ngày xuân tháng ba nắng trong trời đẹp, bên song cửa gấm chồng thành đống, trong phòng đốt hương, hương thượng đẳng thơm ngát tinh tế, trong bát hương ba chân bằng đồng thoang thoảng hương thanh nhã. Có đủ loại đồ dùng đủ hình dạng, nào giường nào bàn, mấy cái tủ, giường treo màn Cửu Hoa, sau sạp trưng bình đá Vân Mẫu, giữa bàn trang điểm có kính Lăng Hoa, vài hộp gỗ được xếp theo thứ tự, không cần nói thêm, bên trong hẳn đựng là đồ trang sức.
Thật đúng là bức tranh sinh động về cuộc sống của giai cấp bóc lột thối tha đại gian đại ác.
Thối nát hơn chính là, cái sân như vậy trong phủ đệ rộng lớn này không chỉ có một. Vị chủ nhân của phủ đệ này mới thật là người cao quý, trong phủ càng bày biện đẹp hơn, không hề phải kiểu quý tộc nghèo chỉ trọng mẽ ngoài.
Sống trong cảnh đó, nếu có điều nào phàn nàn, nhất định quần chúng nhân dân lao động sẽ phán ngay một câu: Ăn no rửng mỡ!
Thật ra bây giờ cũng có một kẻ ăn no rửng mỡ như vậy.
“Trước kia ta cũng nghĩ vậy,” Trịnh Diễm nghĩ thầm trong bụng “Gò chữ, ép thơ gượng tả sầu đúng là chuyện giả dối.” Từ khi xuyên qua không lâu, đã sớm có suy nghĩ vô tư vô lự, mãi đến hôm qua… mới hay cha nàng là ‘gian thần’ trong miệng lưỡi thiên hạ.
Da trắng tựa tuyết, đôi mắt đen sâu, lông mi cong dài, mũi nhỏ khẽ hếch, môi hồng, mày lá liễu nhàn nhạt. Lấy tiêu chuẩn của người đẹp miêu tả, quả nhiên, đối tượng được tả cũng khá xinh đẹp, nhưng mà phải thêm vài năm nữa – bây giờ nàng chỉ là một cô bé con xinh xắn đáng yêu mà thôi.
Bé con cau mày, răng trắng xinh cắn lên môi dưới, ái chà, hơi giống một con thỏ nhỏ đây.
Được rồi, bây giờ không phải lúc tả vẻ ngoài, cái cần nói tới, chính là cha nàng.
Nếu như bạn có một người cha là gian thần, nên làm gì đây? – Bây giờ bạn bảy tuổi. Giới tính: nữ. Bối cảnh: Thời đại phong kiến giả tưởng.
Bạn, có cách nào không?
Nhờ vào thời đại văn hóa xuyên không, đầu năm nay không đứa nhóc nào không biết đến từ ‘xuyên không’, dù là xuyên dạng gì, tụi nó cũng đều biết một ít. Xuyên hồn hay xuyên cả thân, xuyên vào lịch sử hay giả tưởng, đến thế giới võ hiệp hay tu tiên, vào trong ra ngoài, vào xã hội nguyên thủy hay ngày tận thế… Con nít bây giờ thấy cũng không ngạc nhiên, đã luyện được tới cảnh giới ‘Dù không gặp, nhưng thấy chẳng sợ, không hề ngạc nhiên.’
Làm tiền tuyến xung phong trong thời đại phổ biến, một thành viên của quân đoàn xuyên không, bạn Trịnh Diễm cũng giống phần lớn, rất nhớ quê hương và người thân, có điều, hiện thực là phải chấp nhận số mệnh xuyên tới thế giới giả tưởng này – cơ hội xuyên trở về thành công dưới 1%, ngoan ngoãn sống ở đây có vẻ chắc ăn hơn, còn không có khi tự hại mình, bạn cũng đâu biết sẽ có kết cục gì đằng sau, cuối cùng xuyên lung tung, thế thì ghét lắm.
Được tiểu thuyết xuyên không soi sáng, xem như cũng được phổ cập đôi chút về lịch sử Trung Hoa, ít ra biết được lịch sử phong kiến có triều đại nào, đóng đô ở đâu, hoàng đế họ gì, ừm, ngoài ra cũng có chút kiến thức về những phi tần đại thần nổi danh nữa. Nói đi nói lại, triều ‘Khích’ này có tính là xuyên không? Vẫn là xuyên không thôi, có điều không có trong lịch sử.
Xuyên không là xuyên không chứ sao, dù gì chị đây cũng là thanh niên nghiêm túc của thế kỉ 21, năng lực sinh tồn rất lớn, làm một thành viên trong dân tộc ‘dùng dạ dày cứu trái đất’, xuyên không tới thế giới này, chuyện sống sót không thành vấn đề.
Tục ngữ nói chẳng sai ‘trời cho xuyên không tất chỗ dụng, ngàn vàng chẳng có cũng sẽ giàu’, bao nhiên thế hệ đi trước đã hăng hái trải nghiệm và chứng minh, hễ được xuyên không, cũng sẽ có ngày đứng đầu, sinh mệnh chẳng lo, tiền đồ vô hạn, thế nên Trịnh Diễm cũng không lo lắng gì mấy.
Người ta chưa gặp, dù cho xuyên không vào thân phận nào, chẳng lẽ các đàn anh đàn chị đi trước đều có khuôn có dạng hết rồi sao?
Xin cảm ơn những tay bút đáng yêu trên mạng, nào là trưởng hay thứ tử, đích hay thứ nữ, vợ cả hay vợ bé, mẹ chồng con dâu, từ ngôn tình cho tới đam mỹ, thất sủng hay nam sủng, hạ đường, cung đấu hay trạch đấu… hễ là tình huống nào có thể gặp phải, bọn họ đều viết ra.
Ngoài nội dung chính như thế thì vẫn còn những tình tiết khác, trong đích nữ hoặc được yêu thương chiều chuộng hoặc chối bỏ, mất hay còn mẹ… vân vân, nói cách khác, từ đó suy ra, muốn viết tốt, chỉ cần xào nội dung, thay đổi tình tiết là xài được rồi, đúng là sáng kiến ích nước lợi nhà.
Ở đây, dù bạn không học vấn chẳng nghề nghiệp, nhưng đọc tiểu thuyết xuyên không nhiều, sẽ biết rất nhiều về sinh dưỡng, học được nhiều thuật ngữ, hiểu biết không ít cách làm của ‘tương lai’, chỉ cần chút kiến thức sơ sài giản lược thì đã biết cách cư xử hay quản lí kinh doanh; còn nói về các thể loại tranh đấu, nói chung, chỉ cần bạn không dốt đặc cán mai là được tuốt.
Giới tiểu thuyết xuyên không phát triển, các khảo chứng đưa ra giúp bạn lõi đời hơn, xưng hô thường thức chẳng hạn, tránh phạm sai lầm.
(Nhắn nhủ: gạt lệ, vì để viết được câu chuyện có thể thu hút được nhiều người, nhắn cái gì cũng phải nghĩ, viết gì cũng phải tra, làm tôi vốn học hành không ra gì cũng trở thành lọ mực.)
Xuyên không, nếu như bản thân không quá lập dị thì cũng không khó lắm. Chỉ cần bạn không cố trở thành một em gái Mary Sue vạn người mê, chỉ đường vẽ lối cho giang sơn hay còn muốn gặp một soái ca, thì vẫn có thể có một thửa ruộng trồng trọt, một gia đình đầm ấm. Nghĩ vậy thì thật xin lỗi với cha mẹ trước khi xuyên không, nhưng cứ đắm chìm trong quá khứ thì cũng chỉ là chuyện vô ích mà thôi.
Làm một người bình thường có rất nhiều chỗ tốt, không xuân sầu thu đau, sống cuộc đời của người bình thường, chẳng cảm thán nhiều, rất thực tế. Thấy ngõ cụt sẽ không vào, không cố chui. Còn nhớ nhà, sau bảy năm, cũng sẽ phải chấp nhận sự thật.
Tịnh Diễm chính là một người xuyên không bình thường như vậy đấy.
Cô bé này trước hay sau khi xuyên, thân phận đều không kém.
Nàng xuyên vào nhà quan lớn, không bị coi là ngược đãi, có thể nhận ra điều này qua thông qua điều kiện sống ở hiện tại.
Thân phận hiện tại của nàng cũng rất được ông trời ưu ái, con gái của Tể tướng đương triều, vì cha nàng rất có mặt mũi trước mặt Hoàng đế, có quyền lực, gần đây vừa thành một chuyện lớn, Hoàng đế rất có tình có nghĩa, công bằng phong cho nàng làm ‘Huyện quân’, có ba trăm hộ sinh sống.
Cha nàng được mọi người tôn xưng một tiếng ‘Trịnh tướng’, có năm trai hai gái, khi lập công, vợ con được hưởng thơm là chuyện đương nhiên. Hoàng đế cũng để ý không dung túng thế lực của thần tử, các con trai Trịnh gia đều ra làm quan từ sớm, không đặt biệt phong tước, nhưng nữ thì không cần băn khoăn. Vợ sang nhờ chồng, Trịnh phu nhân Đỗ thị đã được khâm phong thành Hình quốc phu nhân, nếu ban ân, sẽ đến phiên các cô con gái.
Chị gái của Trịnh Diễm là Trịnh Du, nhờ cha đã được phong thành Huyện quân, nay đến lượt Trịnh Diễm, Hoàng đế vui vẻ làm chuyện thuận nước đẩy thuyền – cha của Trịnh Diễm, Trịnh Tĩnh Nghiệp đã giúp ngài thu dọn cục diện rối ren ổn thỏa, cái chức Huyện quân cũng là chút chút mà thôi.
Huyện quân, là phong hào cho nữ, hàm ngũ phẩm, hầu hết chỉ dành cho mẹ hoặc vợ của quan lại cấp cao, nay lại dành cho cô bé con bảy tuổi, coi như thêm chút ân huệ. Quan viên không có biện pháp, chẳng ai sau lưng, thiếu trình độ cần thiết, thì cả đời cũng không thể ngờ tới phẩm hàm cao vậy, huống chi như Trịnh Diễm mới thật sự là ‘ban thưởng’, nói thế không phải ý bảo tới số bổng lộc, mà ngoài bổng lộc là thuế ruộng của ba trăm hộ nộp vào, đó mới thật là ‘ban thưởng’.
Bé con Trịnh Diễm thường xuyên được mẹ nàng là Hình quốc phu nhân Đỗ thị đưa vào cung, từng thấy không ít phi tần, vài lần ra vào hậu cung, Trịnh Diễm tìm hiểu qua thì nhận thấy lễ giáo đại phòng không nghiêm khắc như trong tưởng tượng, mẹ của nàng Đỗ thị khi gặp Quý phi Miêu thị, đang được Hoàng thượng sủng ái nhất hiện nay, cũng không cần bối rối tránh đi.
Môi trường sống rất tốt, phụ nữ không cần bó chân, tuy có nói đến đạo lí giúp chồng dạy con, tam tòng tứ đức, nhưng không nhất thiết thực hiện nghiêm ngặt, trước nay chưa từng nghe tới chuyện lập miếu thờ trinh phụ bao giờ, tốt thế còn gì!
Nàng không phải là Công chúa,Quận chúa hoàng tộc, hòa thân không tới lượt, cha nàng là Tể tướng đương triều, tôn vinh chẳng kém so với tôn thất. Mẹ ruột là Đỗ thị, là vợ cả, quản chuyện lớn nhỏ trong nhà thì có gì để sầu đâu? Cứ làm một cô con gái ngoan ngoãn điển hình là được.
Về điểm này, nàng làm rất ngoan, lại rất chăm. Trịnh Tĩnh Nghiệp không phải là lão già bảo thủ, rất quan tâm đến nuôi dạy con trẻ, tìm kiếm, mời giáo viên khắp nơi, không khác con trai, đều thuê những người có trình độ cao nhất. Ông khi còn nhỏ từng trải qua nhiều đau khổ, với con cái, nhất là con gái thì càng buông lỏng yêu chiều hơn.
Con gái thông minh, biết chữ rất nhanh (Trịnh Diễm: Đổ mồ hôi, may là ở đây dạy chữ Trung Quốc, dù là phồn thể cũng không quá khó khăn), hiểu đạo lý (Trịnh Diễm: người ta xuyên không mà), ngày thường lại ngoan (đây là nhờ công lao vợ chồng Trịnh tướng)… Nói chung, là một mẫu con gái ngoan điển hình. Trịnh tướng rất hài lòng, con gái có đòi hỏi gì cũng cố gắng chiều theo, dù sao Trịnh Diễm cũng chẳng ồn ào ầm ĩ gây chuyện không hay, cho dù có muốn, dựa vào số tuổi của con gái, cũng khó.
Trên có phụ thân khoan dung, bản thân có phong hào, những gì nên học thì Trịnh Diễm vẫn học, nàng cho rằng nếu nữ nhi phong kiến không học gì, thì đúng là một thiếu sót – nếu không biết làm ruộng thế nào? Biến thành vai phản diện vạn người mê thì có Mary Sue làm mẫu rồi đấy. Con gái Trịnh tướng nổi danh thông minh từ bé, khiến cho Miêu quý phi trước nay chưa ra khỏi cung rất thích cô bé, thường gọi nàng vào chơi.
Nam nữ đại phòng cũng không nghiêm khắc đến mức ‘khác giới gặp nhau, không gả là chết’, Trịnh Diễm còn nhỏ tuổi, thường xuyên ra tiền triều vào hậu cung, cũng vài lần không cẩn thận gặp những người ‘bất đồng ý kiến’ với Trịnh Tĩnh Nghiệp. Đương nhiên bọn họ không hạ mình để tranh cãi với một cô bé con, nhưng không tránh cảnh nói xấu sau lưng nàng, chẳng hạn như ‘Kia là con gái gian tướng đấy’, ‘Trịnh Tĩnh Nghiệp lại ỉm đi công lao của Phó tướng quân, không thưởng còn phạt, chỉ vì Phó tướng không nghe theo ông ta’.
A di phò phò (nhại theo tiếng a di đà phật), từng câu từng chữ theo gió lọt tai, kẻ thù mắng nhau nào có lời hay, sau đó lại đưa bằng chứng.
Gặp chuyện này, Trịnh Diễm bắt đầu để tâm đến những lời bình luận về cha mình, đương nhiên sẽ tìm thấy manh mối.
Chẳng hạn như, trước mặt nàng mọi người đều cẩn thận, sợ hãi nói ‘quan nào mà làm mích lòng Trịnh tướng, thể nào cũng tiêu tùng’. Cho dù tôi tớ trong nhà ngoài miệng tuy tự hào, nhưng cũng không che giấu được sự bài xích. Còn nữa, có tôn thất nào đó, không lễ phép với Trịnh tướng, sau đó liền bị gán một lí do, tước thực ấp (*vùng đất ban cho quan lại, có một số lượng ruộng đất và hộ dân chịu sự quản lí của người đó), cả nhà liền sống trong cảnh chật vật.
Lại có, như cha mẹ nàng từng kể, trước đây bọn họ rất vất vả, tổ tiên không có tài sản, cũng chẳng được kế thừa, nhưng nhìn hoàn cảnh sống và số lượng tôi tớ hiện tại, nhìn qua số hộp trang sức của mình, Trịnh Diễm vất vả nuốt nước bọt.
À đúng rồi, có lần nghe thấy ai đó tặng cho cha một cái chén mã não, hôm sau món đồ kia liền xuất hiện trong phòng nàng, bày trên bàn. Nghe đâu, lão già biết điều kia đã hất được cấp trên, trở thành chủ quản đương nhiệm.
Vậy là, nàng, con gái ruột của cha mẹ mình, đã rút ra được một kết luận: Trịnh tướng dù không tham ô thì cũng có ăn hối lộ. Ăn hối lộ và Trái pháp luật là hai anh em song sinh từ trước tới nay. Một khi đã trái pháp luật, thì không tránh khỏi chuyện hãm hại trung thần, làm gian thần, có hệ thống cả rồi.
Khỉ gió!
Tham quan + Tể tướng = Gian thần.
Theo lịch sử tự cổ chí kim, kết cục của gian thần lúc nào cũng thật thê lương, kết cục người nhà gian thần càng thê thảm hơn nữa. Gian thần có thể sống thọ chết tại nhà, chết rồi mới bị xử lí, mà người nhà gian thần chắc chắn còn sống, nhất định là đối tượng bị nhắm vào lớn nhất.
Trịnh Diễm đau thương buồn giận.
Ta tưởng đâu xuyên vào nhà đại thần vô lo là yên tâm lắm rồi! Nay lại rơi vào cái tình huống gì thế này?!
Tác giả :
Ngã Tưởng Cật Nhục