Con Gái Của Đại Tá
Chương 9
Ngày Hướng Khai Hoa về nhà là vào một ngày bão tuyết, thời tiết đặc biệt lạnh, cả nhà Trần Đức Cương đang chuẩn bị dùng cơm tối, lúc Trần Mai đi ra cửa lấy đồ cho con gái, theo thói quen cô ngước nhìn về phía cổng sân, thì thấy một người đang cầm một túi hành lý, đi trong tuyết, tóc và quần áo đều phủ đầy tuyết, nhìn thật sự rất giống người tuyết.
Trần Mai híp híp mắt, nhìn kỹ lại, phát hiện người ấy là chồng mình, Trần Mai hướng vào trong nhà hô: “Cha, Khai Hoa đã về rồi.” Nói xong cô cũng không quan tâm đến cơn bão tuyết, nhấc chân vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Em còn tưởng ngày mai anh mới về nhà cơ đấy. Tuyết lớn như vậy, anh không biết là nên đợi cho tuyết ngừng rơi rồi mới đi sao. Đi, mau vào nhà cho ấm nào.”
Hai vợ chồng vào nhà, Chu Hữu Thục đã sớm mang nước nóng ra, Trần Mai cầm lấy khăn lông khô vỗ rớt tuyết trên người xuống, rồi mới đưa khăn lông cho chồng mình lau mặt. Cô cởi áo khoác quân đội của anh ra, rồi nhanh chóng đi tìm bộ quần áo ở nhà cho chồng.
“Ngồi xuống ăn cơm đi con, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm này.” Trần Đức Cương nói.
“Anh rể khỏe” Trần Trường Chinh rất lễ phép chào hỏi, Trần Trường Chinh quả thật có chút sợ hãi người anh rể nghiêm túc này, mặc dù anh rể lớn hơn mấy tuổi so với anh ta, nhưng mỗi khi ở trước mặt anh rể trong lòng Trần Trường Chinh đều sợ hãi, cũng không dám ngang ngạnh.
Hướng Khai Hoa gật đầu chào, “Em về lúc nào thế?”
“Mấy ngày trước anh à, sau này em sẽ không đi nữa, năm sau em kết hôn.” Trần Trường Chinh dùng những lời nói đơn giản nhất trả lời.
Hướng Khai Hoa ừ một tiếng, “Trở về cũng tốt, sau này có thể chăm sóc ba mẹ rồi.”
Hướng Vi mặc chiếc áo khoác màu đỏ, trên đầu đội cái mũ bông thủ công mà mẹ may cho, khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn, một đôi mắt to xoay tròn nhìn ba mình. Trần Mai nhìn đứa nhỏ ở trong ngực, “Vi Vi, là ba của con đó, con còn nhớ rõ ba không?”
Hướng Vi ở trong ngực Trần Mai nhảy, vươn tay ra muốn được ba ôm, Chu Hữu Thục cười nói: “Hơ, đứa nhỏ còn nhớ rõ ba nó nha, đưa tay ra muốn được ba ôm kìa.”
Hướng Khai Hoa ôm đứa bé, thấy đứa nhỏ lớn hơn nhiều so với hai tháng trước, trong lòng rất thích, ngay cả lúc ăn cơm cũng là ôm em bé, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn em bé. Hướng Vi ở trong ngực ba quay lung tung, có khi cũng giương mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Sau khi ăn cơm xong, thì phụ nữ xuống bếp dọn dẹp, còn đàn ông thì ngồi một chỗ tán gẫu, lúc ở nhà Hướng Khai Hoa chưa bao giờ nói chuyện ở quân ngũ, anh tương đối trầm lặng, cho nên cái việc tán gẫu này phần lớn là do hai cha con họ Trần nói chuyện với nhau .
Hướng Khai Hoa ôm con gái đùa giỡn, Hướng Vi thích thú, chui vào bên trong áo khoác của ba mình, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ xíu, cái miệng nhỏ nhắn chưa có mọc răng bật cười khanh khách.
Buổi tối hai vợ chồng bàn bạc tính toán ngày mai về bên nội, hôm qua Hướng Khai Hoa về nhà ngoại nhận vợ và con gái, cũng sắp bước sang năm mới rồi, thể nào thì ngày mai anh cũng muốn mang vợ con mình về bên nội.
Nhà của Hướng Khai Hoa và nhà của Trần Mai cách nhau không quá xa, ngồi xe hơi thì chỉ mất ba tiếng là đến nơi, Trần Mai về gần đến nhà chồng thì có chút căng thẳng, cô lo lắng nhìn chồng mình, một tay Hướng Khai Hoa ôm con gái, một tay vỗ vỗ bả vai vợ, “Không có chuyện gì, đi thôi.”
Trời rất lạnh, gương mặt Hướng Khai Tuệ vì lạnh cóng nên đỏ lên, cô đang chạy nhảy điên khùng ở trong sân, trong miệng hô hoán. Hướng Khai Hoa vừa bước vào cổng sân, đã thấy em tư mình đông lạnh thành ra như thế, vậy mà người trong nhà cũng không kêu nó vào nhà, mái tóc ẩm ướt dán vào cái trán, sắc mặt Hướng Khai Hoa đen sì chẳng khác nào than củi.
Hướng Khai Tuệ tuy là người ngốc, nhưng cũng biết được ai với ai, đôi mắt nhìn người đứng trước mặt, vui mừng đi lên “Anh cả, Anh cả đã về, anh cả………..”
Người trong nhà la mắng: “Cả ngày điên điên khùng khùng, anh cả mài trở về lúc nào chứ.”
“Anh cả, em rất ngoan, anh cả có mua kẹo cho Khai Tuệ không?”
Phía dưới Hướng Khai Hoa còn có mấy em trai, em gái, nhưng người anh thương yêu nhất chính là cô em tư ngốc nghếch này, Hướng Khai Hoa cười nói: “Khai Tuệ ngoan, anh có mua quần áo mới cho em nè, đi, chúng ta vào nhà.”
Cả nhà họ Hướng đang ngồi trên giường lò, trong miệng cắn hạt dưa, khi Hướng Khai Hoa dắt em gái vào nhà nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận đến xanh mặt.
“A, Khai Hoa, con đã về rồi. Ai nha, con của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết.” Lập tức Dương An Hiền bước từ trên giường lò xuống, mang dép đi về phía đứa con cả, rồi trừng mắt nhìn Khai Tuệ, “Anh cả mài về, cũng không biết nói một tiếng.”
Khai Tuệ chu miệng nói, ”Con ở bên ngoài hô to, là do mọi người không nghe.”
“Ai nha, mài muốn chết, còn dám cãi lại mẹ mài sao, tao……..”
Ánh mắt Hướng Khai Hoa phức tạp nhìn mẹ anh, hướng về vợ mình nói: “Mẹ, để Trần Mai dẫn em tư đi rửa mặt, gội đầu, xem em ấy thành hình dạng gì rồi chứ.”
Trần Mai ước gì không phải đối mặt với mẹ chồng, nắm tay em tư, cười nói: “Mẹ, vậy con dẫn em tư đi tắm nha.”
Dương An Hiền nắm tay con trai cười không khép miệng, rồi nhìn đứa con dâu nhỏ của mình nói: “Văn Tĩnh, con đi chuẩn bị bồn nước nóng cho chị cả đi.”
Hướng Khai Thái nói: “Mẹ, không phải Văn Tĩnh còn đang mang thai sao?”
Hướng Khai Hoa giương mắt nhìn em trai mình một cái, không lên tiếng, tự mình ôm con gái đi đến phòng bếp.
Trần Mai vừa chỉnh đốn lại cho em tư xong, thấy chồng mình đến, cười nói: “Anh đã đến rồi?”
“Lau mặt cho con đi, sờ nó thật lạnh.”
Trần Mai mau chóng lấy khăn, vén lớp chăn bao bên ngoài đứa nhỏ lên, lau mặt cho em bé, Hướng Vi bị hành động này làm cho tỉnh ngủ, mở to đôi mắt tròn vo của mình ra, miệng nhỏ y y nha nha.
“Con tỉnh rồi.” Trần Mai cười khoác khăn lông lên trên kệ.
Hướng Khai Tuệ nhìn thấy em bé nhỏ, “Oa, là con nít nha.”
Hướng Khai Hoa cười nói: “Đây là cháu gái của em đó, nó là con của anh hai. Em là cô Tư của cháu.”
Hướng Khai Tuệ vỗ tay, “A, em là cô tư của nó nha, nó là cháu gái em nha. Em là cô tư của nó…………”
Hai vợ chồng Hướng Khai Hoa liếc mắt nhìn nhau cười.
Ra khỏi phòng bếp, Trần Mai tinh mắt phát hiện vốn là hạt dưa ở trên bàn trên giường lò đã bị dấu đi, ngay cả xác hạt dưa ở dưới đất cũng không thấy nữa, trong lòng Trần Mai hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại giả vờ như cái gì cũng không biết
Lúc này mấy người nhà họ Hướng mới phát hiện Khai Hoa đang ôm một đứa bé, nhất thời sắc mặt mỗi người rất kinh ngạc, Dương An Hiền lập tức nói: “Khi nào sanh? Con trai hay con gái?”
Hướng Khai Hoa ôm con gái, nhìn mẹ mình nói: “Con gái, đã được chín tháng tuổi rồi.”
Dương An Hiền vừa nghe là con gái, vốn gương mặt mặt đang vui vẻ liền lạnh lẽo, nhìn cũng không nhìn cháu gái một lần, mặt Hướng Như Bính nhạt nhẽo, không lên tiếng.
Mấy người vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề có chút ý tứ nào muốn đứng lên, trong lòng Hướng Khai Hoa khó chịu, đứa bé vẫn còn nhỏ như thế, nếu là bị đông lạnh thì làm sao khỏe được.
Dương An Hiền nhìn con trai nhỏ của mình, “Thái, con đứng lên để anh hai con ngồi xuống, cho thân thể ấm áp một chút.” Không hề nhắc tới con dâu cả của mình
Hướng Khai Thái miễn cưỡng đứng lên, dặm mạnh bước chân đi lên lầu.
Hướng Khai Hoa đặt con gái nằm trên giường, đang chuẩn bị nhường chỗ ngồi của mình cho vợ, anh là một người đàn ông đứng cũng được. Dương An Hiền thấy vậy liền an bài nói: “Trần Mai, con xuống bếp làm cơm trưa đi, hiện tại em dâu con đang có thai, mấy tháng này không thể làm việc.”
Hướng Khai Hoa nhìn mẹ mình, “Mẹ, Trần Mai vừa mới đến, mẹ để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút đi. Nếu phải nấu cơm, trước hết cứ để cho vợ thằng hai làm, để Trần Mai giúp đỡ là được rồi.”
Dương An Hiền nói: “Tết năm ngoái đã chia nhà, em hai con dọn ra ngoài ở rồi.”
Thấy mẹ mình hời hợt nói xong, Hướng Khai Hoa chỉ cảm thấy gân xanh trên đầu nổi lên, chuyện lớn như vậy thế nhưng lại không thông báo cho anh một tiếng. Hướng Khai Hoa nhìn cha mình, “Cha, chuyện lớn như vậy tại sao không thương lượng với con tý nào.”
Hướng Như Bính bị con trai hỏi, lâm vào thế bí, ở nhà này mẹ của nó làm chủ, ông có thể nói gì sao.
Dương An Hiền nhìn con dâu cả, “Con còn không mau đi đi, còn ở đây thì bao giờ cả nhà mới được ăn cơm.”
Trong lòng Trần Mai mặc dù rất tức, nhưng vẫn đi xuống bếp.
Trong lòng Hướng Khai Hoa tức giận muốn giết người, nhưng sự thật chuyện đã xảy ra lâu như vậy, anh còn có thể nói được gì nữa. Hướng Khai Hoa đè xuống lửa giận ở trong lòng, “Vậy hiện tại gia đình em hai đang ở đâu thế?”
Dương An Hiền nói: “Ở đầu thôn, sát cạnh nhà họ Lý.”
Hướng Khai Hoa nhìn đồng hồ đeo tay, dự tính sau khi ăn cơm xong sẽ đi thăm em hai. Anh nhìn mẹ mình, “Mẹ, em hai ở riêng mẹ cho em cái gì?”
Dương An Hiền vỗ bàn một cái, “Mài là đang chỉ trích mẹ mài sao? Tao cho nó hai gian phòng, chia nó vài mẫu đất, còn không phải đối xử tốt với nó sao.”
Hướng Khai Hoa nhức đầu, “Mẹ, không phải con có ý đó, con chỉ hỏi một chút.”
Dương An Hiền không chịu được, vừa lau nước mắt, vừa quở trách những năm qua bà vì nuôi sáu anh em tụi nó mà ngậm biết bao nhiêu đắng cay, huống chi con Tư còn là một người ngốc. Những năm qua người làm mẹ như bà có bao nhiêu là khổ cực, vậy mà đứa con trai cả lại còn chỉ trích bà này nọ.
Đầu Hướng Khai Hoa thật sự muốn nổ tung, anh cũng không phải là không biết mẹ của mình, ầm ĩ một trận rồi con như qua chuyện luôn.
Hướng Như Bính liếc nhìn vợ mình, “Bà đừng khóc nữa, năm hết tết đến, nhiều xui xẻo. Con trai đã về nhà thăm bà, bà còn khóc cái gì? Thôi đừng khóc, bà xem ở đây còn có cháu gái đang nhìn bà kìa.”
Văn Tĩnh cười nhìn em bé, duỗi người ra, sờ bụng mình, “Mẹ, con đi lên lầu trước đây.”
Dương An Hiền gật đầu, dặn dò nói: “Cẩn thận một chút, cẩn thận cháu của mẹ.”
Trong lòng Hướng Vi có chút không thoải mái, không ngờ bà nội mình lại là người “Trọng nam khinh nữ!” Còn gây khó dễ với mẹ mình, rồi thì hai vợ chồng chú ba, đúng là rất khéo, cái gia đình họ Hướng này, so với sự tưởng tượng của cô thì rất phức tạp và nhức đầu nha.
Hướng Khai Hoa nhìn mẹ mình, nguyên bản anh còn nghĩ khi mẹ hỏi chuyện đứa nhỏ, thì anh nên nói như thế nào mới tốt cho vợ và con gái, nhưng là bây giờ xem ra………….. A căn bản là mẹ không để ý đứa nhỏ này, anh cũng không cần thiết phải nói mọi chuyện. Con gái thì làm sao? Về sau con gái của Hướng Khai Hoa anh nhất định sẽ là một người xuất xắc!
Dương An Hiền vẫn dõi mắt nhìn theo con dâu lên lầu, rồi mới thu hồi ánh mắt, cười nói: “Con nhìn xem, cái thai này chính xác là một bé trai nha.”
Hướng Như Bính lúng túng muốn chết, trong lòng âm thầm trách cứ vợ mình không hề để cho con cả một chút mặt mũi nào, nhưng gia đình này không phải do ông làm chủ. Hướng Như Bính làm bộ ho một tiếng nhìn em bé hỏi, “Khai Hoa, tên của đứa nhỏ là gì? “
Hướng Khai Hoa gật đầu, “Tên của nó là Hướng Vi.”
Lúc này Dương An Hiền mới nghiêng đầu nhìn lại cháu gái, bĩu môi, “Kết hôn nhiều năm như vây, mới có con gái, nếu là lúc mới kết hôn liền có thai, cũng có thể mau chóng sinh được mấy đứa rồi. Trần Mai cũng thế, mới kết hôn đã không thể sinh con trai cho con, hiện tại cũng chỉ sinh được cho con đứa con gái, thật làm người ta tức giận mà.”
Hướng Khai Hoa cau mày, “Mẹ, người nói ít vài câu đi, con trai con gái thì có làm sao, cũng không phải như thời xưa, còn theo xã hội cũ trọng nam khinh nữ làm gì.”
Dương An Hiền bị con trai trách hoảng sợ nói, “Khai Tuệ, nhanh đi ra ngoài, con nhỏ chết tiệt lại đi đâu rồi, muốn chết à, cả ngày lẫn đêm đều không tìm được mài.”
Trong lòng Hướng Khai Hoa tức giận, “Mẹ, Khai Tuệ đang ở chung với chị dâu của nó. Đầu óc Khai Tuệ mặc dù có vấn đề, nhưng dù sao cũng là con mẹ sanh, mẹ mắng mấy câu này làm gì.”
Dương An Hiền thở phì phò, “Mài bây giờ lớn rồi, cũng không còn nghe lời mẹ mài nói nữa, tao không dạy nỗi mài.” Nói xong tức giận đùng đùng đi lên lầu.
Trần Mai híp híp mắt, nhìn kỹ lại, phát hiện người ấy là chồng mình, Trần Mai hướng vào trong nhà hô: “Cha, Khai Hoa đã về rồi.” Nói xong cô cũng không quan tâm đến cơn bão tuyết, nhấc chân vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Em còn tưởng ngày mai anh mới về nhà cơ đấy. Tuyết lớn như vậy, anh không biết là nên đợi cho tuyết ngừng rơi rồi mới đi sao. Đi, mau vào nhà cho ấm nào.”
Hai vợ chồng vào nhà, Chu Hữu Thục đã sớm mang nước nóng ra, Trần Mai cầm lấy khăn lông khô vỗ rớt tuyết trên người xuống, rồi mới đưa khăn lông cho chồng mình lau mặt. Cô cởi áo khoác quân đội của anh ra, rồi nhanh chóng đi tìm bộ quần áo ở nhà cho chồng.
“Ngồi xuống ăn cơm đi con, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm này.” Trần Đức Cương nói.
“Anh rể khỏe” Trần Trường Chinh rất lễ phép chào hỏi, Trần Trường Chinh quả thật có chút sợ hãi người anh rể nghiêm túc này, mặc dù anh rể lớn hơn mấy tuổi so với anh ta, nhưng mỗi khi ở trước mặt anh rể trong lòng Trần Trường Chinh đều sợ hãi, cũng không dám ngang ngạnh.
Hướng Khai Hoa gật đầu chào, “Em về lúc nào thế?”
“Mấy ngày trước anh à, sau này em sẽ không đi nữa, năm sau em kết hôn.” Trần Trường Chinh dùng những lời nói đơn giản nhất trả lời.
Hướng Khai Hoa ừ một tiếng, “Trở về cũng tốt, sau này có thể chăm sóc ba mẹ rồi.”
Hướng Vi mặc chiếc áo khoác màu đỏ, trên đầu đội cái mũ bông thủ công mà mẹ may cho, khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn, một đôi mắt to xoay tròn nhìn ba mình. Trần Mai nhìn đứa nhỏ ở trong ngực, “Vi Vi, là ba của con đó, con còn nhớ rõ ba không?”
Hướng Vi ở trong ngực Trần Mai nhảy, vươn tay ra muốn được ba ôm, Chu Hữu Thục cười nói: “Hơ, đứa nhỏ còn nhớ rõ ba nó nha, đưa tay ra muốn được ba ôm kìa.”
Hướng Khai Hoa ôm đứa bé, thấy đứa nhỏ lớn hơn nhiều so với hai tháng trước, trong lòng rất thích, ngay cả lúc ăn cơm cũng là ôm em bé, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn em bé. Hướng Vi ở trong ngực ba quay lung tung, có khi cũng giương mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Sau khi ăn cơm xong, thì phụ nữ xuống bếp dọn dẹp, còn đàn ông thì ngồi một chỗ tán gẫu, lúc ở nhà Hướng Khai Hoa chưa bao giờ nói chuyện ở quân ngũ, anh tương đối trầm lặng, cho nên cái việc tán gẫu này phần lớn là do hai cha con họ Trần nói chuyện với nhau .
Hướng Khai Hoa ôm con gái đùa giỡn, Hướng Vi thích thú, chui vào bên trong áo khoác của ba mình, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ xíu, cái miệng nhỏ nhắn chưa có mọc răng bật cười khanh khách.
Buổi tối hai vợ chồng bàn bạc tính toán ngày mai về bên nội, hôm qua Hướng Khai Hoa về nhà ngoại nhận vợ và con gái, cũng sắp bước sang năm mới rồi, thể nào thì ngày mai anh cũng muốn mang vợ con mình về bên nội.
Nhà của Hướng Khai Hoa và nhà của Trần Mai cách nhau không quá xa, ngồi xe hơi thì chỉ mất ba tiếng là đến nơi, Trần Mai về gần đến nhà chồng thì có chút căng thẳng, cô lo lắng nhìn chồng mình, một tay Hướng Khai Hoa ôm con gái, một tay vỗ vỗ bả vai vợ, “Không có chuyện gì, đi thôi.”
Trời rất lạnh, gương mặt Hướng Khai Tuệ vì lạnh cóng nên đỏ lên, cô đang chạy nhảy điên khùng ở trong sân, trong miệng hô hoán. Hướng Khai Hoa vừa bước vào cổng sân, đã thấy em tư mình đông lạnh thành ra như thế, vậy mà người trong nhà cũng không kêu nó vào nhà, mái tóc ẩm ướt dán vào cái trán, sắc mặt Hướng Khai Hoa đen sì chẳng khác nào than củi.
Hướng Khai Tuệ tuy là người ngốc, nhưng cũng biết được ai với ai, đôi mắt nhìn người đứng trước mặt, vui mừng đi lên “Anh cả, Anh cả đã về, anh cả………..”
Người trong nhà la mắng: “Cả ngày điên điên khùng khùng, anh cả mài trở về lúc nào chứ.”
“Anh cả, em rất ngoan, anh cả có mua kẹo cho Khai Tuệ không?”
Phía dưới Hướng Khai Hoa còn có mấy em trai, em gái, nhưng người anh thương yêu nhất chính là cô em tư ngốc nghếch này, Hướng Khai Hoa cười nói: “Khai Tuệ ngoan, anh có mua quần áo mới cho em nè, đi, chúng ta vào nhà.”
Cả nhà họ Hướng đang ngồi trên giường lò, trong miệng cắn hạt dưa, khi Hướng Khai Hoa dắt em gái vào nhà nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận đến xanh mặt.
“A, Khai Hoa, con đã về rồi. Ai nha, con của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết.” Lập tức Dương An Hiền bước từ trên giường lò xuống, mang dép đi về phía đứa con cả, rồi trừng mắt nhìn Khai Tuệ, “Anh cả mài về, cũng không biết nói một tiếng.”
Khai Tuệ chu miệng nói, ”Con ở bên ngoài hô to, là do mọi người không nghe.”
“Ai nha, mài muốn chết, còn dám cãi lại mẹ mài sao, tao……..”
Ánh mắt Hướng Khai Hoa phức tạp nhìn mẹ anh, hướng về vợ mình nói: “Mẹ, để Trần Mai dẫn em tư đi rửa mặt, gội đầu, xem em ấy thành hình dạng gì rồi chứ.”
Trần Mai ước gì không phải đối mặt với mẹ chồng, nắm tay em tư, cười nói: “Mẹ, vậy con dẫn em tư đi tắm nha.”
Dương An Hiền nắm tay con trai cười không khép miệng, rồi nhìn đứa con dâu nhỏ của mình nói: “Văn Tĩnh, con đi chuẩn bị bồn nước nóng cho chị cả đi.”
Hướng Khai Thái nói: “Mẹ, không phải Văn Tĩnh còn đang mang thai sao?”
Hướng Khai Hoa giương mắt nhìn em trai mình một cái, không lên tiếng, tự mình ôm con gái đi đến phòng bếp.
Trần Mai vừa chỉnh đốn lại cho em tư xong, thấy chồng mình đến, cười nói: “Anh đã đến rồi?”
“Lau mặt cho con đi, sờ nó thật lạnh.”
Trần Mai mau chóng lấy khăn, vén lớp chăn bao bên ngoài đứa nhỏ lên, lau mặt cho em bé, Hướng Vi bị hành động này làm cho tỉnh ngủ, mở to đôi mắt tròn vo của mình ra, miệng nhỏ y y nha nha.
“Con tỉnh rồi.” Trần Mai cười khoác khăn lông lên trên kệ.
Hướng Khai Tuệ nhìn thấy em bé nhỏ, “Oa, là con nít nha.”
Hướng Khai Hoa cười nói: “Đây là cháu gái của em đó, nó là con của anh hai. Em là cô Tư của cháu.”
Hướng Khai Tuệ vỗ tay, “A, em là cô tư của nó nha, nó là cháu gái em nha. Em là cô tư của nó…………”
Hai vợ chồng Hướng Khai Hoa liếc mắt nhìn nhau cười.
Ra khỏi phòng bếp, Trần Mai tinh mắt phát hiện vốn là hạt dưa ở trên bàn trên giường lò đã bị dấu đi, ngay cả xác hạt dưa ở dưới đất cũng không thấy nữa, trong lòng Trần Mai hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại giả vờ như cái gì cũng không biết
Lúc này mấy người nhà họ Hướng mới phát hiện Khai Hoa đang ôm một đứa bé, nhất thời sắc mặt mỗi người rất kinh ngạc, Dương An Hiền lập tức nói: “Khi nào sanh? Con trai hay con gái?”
Hướng Khai Hoa ôm con gái, nhìn mẹ mình nói: “Con gái, đã được chín tháng tuổi rồi.”
Dương An Hiền vừa nghe là con gái, vốn gương mặt mặt đang vui vẻ liền lạnh lẽo, nhìn cũng không nhìn cháu gái một lần, mặt Hướng Như Bính nhạt nhẽo, không lên tiếng.
Mấy người vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề có chút ý tứ nào muốn đứng lên, trong lòng Hướng Khai Hoa khó chịu, đứa bé vẫn còn nhỏ như thế, nếu là bị đông lạnh thì làm sao khỏe được.
Dương An Hiền nhìn con trai nhỏ của mình, “Thái, con đứng lên để anh hai con ngồi xuống, cho thân thể ấm áp một chút.” Không hề nhắc tới con dâu cả của mình
Hướng Khai Thái miễn cưỡng đứng lên, dặm mạnh bước chân đi lên lầu.
Hướng Khai Hoa đặt con gái nằm trên giường, đang chuẩn bị nhường chỗ ngồi của mình cho vợ, anh là một người đàn ông đứng cũng được. Dương An Hiền thấy vậy liền an bài nói: “Trần Mai, con xuống bếp làm cơm trưa đi, hiện tại em dâu con đang có thai, mấy tháng này không thể làm việc.”
Hướng Khai Hoa nhìn mẹ mình, “Mẹ, Trần Mai vừa mới đến, mẹ để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút đi. Nếu phải nấu cơm, trước hết cứ để cho vợ thằng hai làm, để Trần Mai giúp đỡ là được rồi.”
Dương An Hiền nói: “Tết năm ngoái đã chia nhà, em hai con dọn ra ngoài ở rồi.”
Thấy mẹ mình hời hợt nói xong, Hướng Khai Hoa chỉ cảm thấy gân xanh trên đầu nổi lên, chuyện lớn như vậy thế nhưng lại không thông báo cho anh một tiếng. Hướng Khai Hoa nhìn cha mình, “Cha, chuyện lớn như vậy tại sao không thương lượng với con tý nào.”
Hướng Như Bính bị con trai hỏi, lâm vào thế bí, ở nhà này mẹ của nó làm chủ, ông có thể nói gì sao.
Dương An Hiền nhìn con dâu cả, “Con còn không mau đi đi, còn ở đây thì bao giờ cả nhà mới được ăn cơm.”
Trong lòng Trần Mai mặc dù rất tức, nhưng vẫn đi xuống bếp.
Trong lòng Hướng Khai Hoa tức giận muốn giết người, nhưng sự thật chuyện đã xảy ra lâu như vậy, anh còn có thể nói được gì nữa. Hướng Khai Hoa đè xuống lửa giận ở trong lòng, “Vậy hiện tại gia đình em hai đang ở đâu thế?”
Dương An Hiền nói: “Ở đầu thôn, sát cạnh nhà họ Lý.”
Hướng Khai Hoa nhìn đồng hồ đeo tay, dự tính sau khi ăn cơm xong sẽ đi thăm em hai. Anh nhìn mẹ mình, “Mẹ, em hai ở riêng mẹ cho em cái gì?”
Dương An Hiền vỗ bàn một cái, “Mài là đang chỉ trích mẹ mài sao? Tao cho nó hai gian phòng, chia nó vài mẫu đất, còn không phải đối xử tốt với nó sao.”
Hướng Khai Hoa nhức đầu, “Mẹ, không phải con có ý đó, con chỉ hỏi một chút.”
Dương An Hiền không chịu được, vừa lau nước mắt, vừa quở trách những năm qua bà vì nuôi sáu anh em tụi nó mà ngậm biết bao nhiêu đắng cay, huống chi con Tư còn là một người ngốc. Những năm qua người làm mẹ như bà có bao nhiêu là khổ cực, vậy mà đứa con trai cả lại còn chỉ trích bà này nọ.
Đầu Hướng Khai Hoa thật sự muốn nổ tung, anh cũng không phải là không biết mẹ của mình, ầm ĩ một trận rồi con như qua chuyện luôn.
Hướng Như Bính liếc nhìn vợ mình, “Bà đừng khóc nữa, năm hết tết đến, nhiều xui xẻo. Con trai đã về nhà thăm bà, bà còn khóc cái gì? Thôi đừng khóc, bà xem ở đây còn có cháu gái đang nhìn bà kìa.”
Văn Tĩnh cười nhìn em bé, duỗi người ra, sờ bụng mình, “Mẹ, con đi lên lầu trước đây.”
Dương An Hiền gật đầu, dặn dò nói: “Cẩn thận một chút, cẩn thận cháu của mẹ.”
Trong lòng Hướng Vi có chút không thoải mái, không ngờ bà nội mình lại là người “Trọng nam khinh nữ!” Còn gây khó dễ với mẹ mình, rồi thì hai vợ chồng chú ba, đúng là rất khéo, cái gia đình họ Hướng này, so với sự tưởng tượng của cô thì rất phức tạp và nhức đầu nha.
Hướng Khai Hoa nhìn mẹ mình, nguyên bản anh còn nghĩ khi mẹ hỏi chuyện đứa nhỏ, thì anh nên nói như thế nào mới tốt cho vợ và con gái, nhưng là bây giờ xem ra………….. A căn bản là mẹ không để ý đứa nhỏ này, anh cũng không cần thiết phải nói mọi chuyện. Con gái thì làm sao? Về sau con gái của Hướng Khai Hoa anh nhất định sẽ là một người xuất xắc!
Dương An Hiền vẫn dõi mắt nhìn theo con dâu lên lầu, rồi mới thu hồi ánh mắt, cười nói: “Con nhìn xem, cái thai này chính xác là một bé trai nha.”
Hướng Như Bính lúng túng muốn chết, trong lòng âm thầm trách cứ vợ mình không hề để cho con cả một chút mặt mũi nào, nhưng gia đình này không phải do ông làm chủ. Hướng Như Bính làm bộ ho một tiếng nhìn em bé hỏi, “Khai Hoa, tên của đứa nhỏ là gì? “
Hướng Khai Hoa gật đầu, “Tên của nó là Hướng Vi.”
Lúc này Dương An Hiền mới nghiêng đầu nhìn lại cháu gái, bĩu môi, “Kết hôn nhiều năm như vây, mới có con gái, nếu là lúc mới kết hôn liền có thai, cũng có thể mau chóng sinh được mấy đứa rồi. Trần Mai cũng thế, mới kết hôn đã không thể sinh con trai cho con, hiện tại cũng chỉ sinh được cho con đứa con gái, thật làm người ta tức giận mà.”
Hướng Khai Hoa cau mày, “Mẹ, người nói ít vài câu đi, con trai con gái thì có làm sao, cũng không phải như thời xưa, còn theo xã hội cũ trọng nam khinh nữ làm gì.”
Dương An Hiền bị con trai trách hoảng sợ nói, “Khai Tuệ, nhanh đi ra ngoài, con nhỏ chết tiệt lại đi đâu rồi, muốn chết à, cả ngày lẫn đêm đều không tìm được mài.”
Trong lòng Hướng Khai Hoa tức giận, “Mẹ, Khai Tuệ đang ở chung với chị dâu của nó. Đầu óc Khai Tuệ mặc dù có vấn đề, nhưng dù sao cũng là con mẹ sanh, mẹ mắng mấy câu này làm gì.”
Dương An Hiền thở phì phò, “Mài bây giờ lớn rồi, cũng không còn nghe lời mẹ mài nói nữa, tao không dạy nỗi mài.” Nói xong tức giận đùng đùng đi lên lầu.
Tác giả :
Miệng Cười Thường Mở