Con Đường Vấy Máu
Chương 39
Lặng ngắt như tờ, ánh sáng nhàn nhạt rải trên con đường hẹp quanh co, một con bọ đuôi kìm bay qua phía trên, đứng trên một nhành cỏ dại dài, cái chân ngắn bò mấy bước trên đỉnh nhánh cỏ, cái sừng khẽ đung đưa về phía đôi nam nữ trong xe việt dã, nhành cỏ khẽ lắc lư.
Cửa sổ xe không đóng, gió núi nhè nhẹ cuốn mái tóc dài của Tưởng Tốn quấn vào cổ Hạ Xuyên. Hạ Xuyên tìm kiếm trong miệng cô, bên tai có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển, vòm ngực có thể cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch.
Lại như là ảo giác, không có âm thanh nào cả, chỉ còn lại ảo ảnh cát đá bay mù trời, cô điềm tĩnh khống chế chân ga như thường, thành thạo truyền đạt mệnh lệnh cho anh.
Thoáng một cái, cô bắt đầu chiếm ưu thế.
Khóe miệng Hạ Xuyên khẽ nhếch lên, tay luồn vào tóc cô, lập tức phản công. Cô rên một tiếng, nắm lấy nón áo anh, kéo dây kéo áo phao lông “rẹt” một cái.
Anh hôn dùng hết sức, từng cái một như muốn nuốt lấy cô. Tay cô quanh quẩn bên cổ anh, như vuốt ve lại như gãi ngứa.
Tưởng Tốn nghiêng đầu tránh, thở hổn hển thật thấp: “Ở trong có sao?”
Hạ Xuyên đuổi theo cô: “Xem lại thử.”
“Còn muốn xem bao lâu?”
Hạ Xuyên cắn cái chóp thịt trên môi trên của cô, kéo dây kéo áo khoác cô, nói: “Em vội sao?”
Tưởng Tốn cười khẽ: “Là anh vội.”
“Tôi không vội.”
Hạ Xuyên vuốt ve cô qua chiếc áo len, dùng sức hôn cô. Tưởng Tốn nhẹ giọng nói: “Toàn là cát.”
Hạ Xuyên nói: “Giúp em tắm.”
“Buồn nôn.”
Hạ Xuyên cười khẽ, lại tiến vào trong miệng cô, không cho cô nói chuyện. Anh lần vào trong áo cô, bên trong không mặc áo giữ nhiệt, vừa sờ là lớp thịt trơn mềm. Anh nhớ tới dáng vẻ cô hút thuốc trước đó, ngón tay anh chạm vào đôi môi ấy ngứa ran, bây giờ ngón tay anh chạm vào lớp thịt này lại ngứa ran.
Tưởng Tốn không cam lòng bị yếu thế, cũng lần vào trong áo anh. Thân thể anh nóng hầm hập, tay cô lại lạnh như nhũ băng. Hạ Xuyên đẩy áo ngực cô lên, nắm lấy một bên, cô run rẩy dưới lòng bàn tay anh.
Hơi thở cô không ổn định, tránh về sau một cái. Hạ Xuyên thuận theo ý cô, để lại cho cô một chút sức thở dốc. Một tay anh vẫn đang vuốt ve, tay còn lại cởi quần jean của cô.
Tưởng Tốn bắt lấy cổ tay anh, chậm một bước. Cô phát run dưới tay anh, định trả đũa, lần mò tới, vật to lớn kia thẳng đứng, nóng hổi.
Hạ Xuyên hung hăng vò cô, gần như tra hỏi: “Ở đây?”
Tưởng Tốn đẩy cánh tay anh, chân run lên, mũi chân kéo căng, hồi lâu mới phát ra tiếng: “Không!”
Hạ Xuyên lặp lại: “Ở đây?”
Tưởng Tốn lắc đầu, móng tay cào cánh tay anh. Cô sắp lên đỉnh, trên tay cũng dùng sức.
Con bọ đuôi kìm di chuyển cái chân ngắn, lùi về sau mấy bước, nhành cỏ dại lại khẽ lắc lư. Nó giương cánh, bay đến một bụi cây khác, nấp mình rất nhanh.
Hai người trong xe lẳng lặng thở hổn hển, trăng lưỡi liềm treo xa trên bầu trời đêm.
Tưởng Tốn ngã nghiêng trên ghế, nhắm mắt một lúc.
Một lát sau, Hạ Xuyên hôn miệng cô, vuốt mặt cô nói: “Ăn cả miệng bùn.”
Tưởng Tốn cười một tiếng: “Anh tưởng mặt anh sạch à?”
Hạ Xuyên hỏi: “Trong miệng tôi thì sao?”
“Quên rồi.”
“Nếm lại thử?”
Tưởng Tốn nghiêng đầu. Hạ Xuyên kề sát mũi cô cười cười, hôn mũi cô một cái.
Tưởng Tốn nói: “Có bùn còn hôn à?”
“Ăn sạch rồi.”
“Buồn nôn.”
“Em thì chưa ăn sao?”
Tưởng Tốn nói: “Tôi cũng buồn nôn.”
“Vậy là vừa vặn.” Hạ Xuyên vẫn đang sờ như có như không trong áo cô.
Tưởng Tốn đập tay anh một cái qua lớp áo. Hạ Xuyên dùng sức vò một cái.
Tưởng Tốn nói: “Lái xe đi.”
“Không vội.”
“Trễ quá rồi, phải tìm chỗ ở.”
Hạ Xuyên nói: “Bây giờ quay đầu sẽ đụng ‘bạn cũ’ của em!”
“Sợ cô ấy làm gì?”
“Ừm, em không sợ cô ấy, em thấy cô ấy phiền.”
Tưởng Tốn không nói gì, im lặng một lúc mới mở miệng: “Anh cố tình lái sang bên này à?”
Hạ Xuyên nói: “Em tưởng tôi không phân biệt được trái phải?”
“Không phải.” Tưởng Tốn dựa vào ghế không nói nữa.
Hạ Xuyên cũng dựa vào ghế, cánh tay còn duỗi sang bên cạnh, ngón tay xoa mặt Tưởng Tốn như có như không. Tưởng Tốn đổi dựa sang bên khác.
Hạ Xuyên hỏi: “Lúc lái xe ban nãy nghĩ gì thế?”
Tưởng Tốn hỏi: “Gì cơ?”
“Em thất thần.”
“Ồ.”
Hạ Xuyên liếc cô: “Suýt nữa thì lật xe.”
Tưởng Tốn nói: “Anh sẽ không vô dụng như vậy.”
Hạ Xuyên cười: “Đẩy trách nhiệm nhân tiện khen tôi, tôi có nên cảm ơn em không?”
“Không cần khách sáo.”
Một lát sau, Hạ Xuyên hỏi: “Em đoán nhóm người đó đã đi chưa?”
Tưởng Tốn nói: “Không nhanh đến thế.”
“Ừm.”
Hạ Xuyên lấy điếu thuốc ra châm, đầu thuốc sáng lên. Anh nghiêng đầu liếc nhìn Tưởng Tốn, rút hai tờ khăn giấy trong hộp khăn giấy.
Hai tờ đầu toàn là bùn, anh lại rút hai tờ, ném vào lòng Tưởng Tốn: “Lau một chút đi.”
Tưởng Tốn lau bụi và bùn trên người, nói: “Anh cũng có.”
Hạ Xuyên cũng lau vài cái, tàn thuốc đã dài, anh búng ra ngoài cửa sổ, quay đầu hỏi: “Hút một hơi?”
Tưởng Tốn lắc đầu.
Hạ Xuyên hút một hơi, trong buồng xe tràn ngập mùi thuốc lá.
Tưởng Tốn nói: “Hút một hơi.”
Hạ Xuyên đưa thuốc vào trong miệng cô, cô hút một hơi, trả lại cho Hạ Xuyên. Hạ Xuyên nhìn vòng khói từ từ phả ra từ cái miệng ấy, anh nheo mắt, lại hút mấy hơi, hỏi: “Muốn nữa không?”
“Không.”
Hạ Xuyên hút thêm hai hơi, thuốc còn lại gần nửa điếu. Anh dụi tắt điếu thuốc, ném ra ngoài, ôm Tưởng Tốn từ ghế lái sang.
Tưởng Tốn đẩy anh hai cái, nhưng vẫn bị anh ôm lên đùi. Anh hôn cô, cởi áo phao lông của cô, đẩy áo len cô lên, hôn từng chút một xuống dưới, lúc hôn cơ thể cô thấp giọng nói một câu: “Ở đây không có bùn.”
Tưởng Tốn ôm đầu anh, mắt chỉ nhìn thấy vết sẹo trên đầu anh, khẽ thở hổn hển hỏi: “Anh bị người ta đập đầu ư?”
Hạ Xuyên cười cười, dùng sức hít một cái, Tưởng Tốn ngửa ra sau.
Hạ Xuyên vừa dỗ dành cô, vừa hôn gò má cô, hôn cằm cô, hôn miệng cô.
Hơi thở Tưởng Tốn dần dịu lại, nằm trong lòng anh không nhúc nhích.
Hạ Xuyên đang cọ đỉnh đầu cô, hỏi: “Bọn họ đi chưa?”
Tưởng Tốn dựa vào cổ anh nói: “Chắc đi rồi.”
“Lái xe?”
“Ừm.”
Hạ Xuyên để cô xuống, mở cửa đi sang ghế lái, de xe đi ra khỏi con đường hẹp quanh co, lái về phía hướng tới đây.
Một chiếc xe đâm thẳng tới, bật đèn pha. Hạ Xuyên còn tưởng là nhóm người kia, liếc nhìn sang bên cạnh.
Tưởng Tốn vừa mặc áo ngực xong, nhìn phía trước. Đèn pha quá sáng, nhìn không rõ lắm, càng gần càng chói mắt, trên con đường hẹp hai chiếc xe không qua được, lúc họ qua mặt xe trước đó đã sượt qua chiếc Cherokee kia, chiếc xe đâm đầu tới bây giờ này, đèn xe lại ép thẳng tới, không có một chút ý né tránh.
Tưởng Tốn nói: “Không đúng…”
Hạ Xuyên đã đổi hướng, quay đầu xe, lốp xe ma sát mặt đất, vang lên tiếng va chạm chói tai.
Trong khoảnh khắc chiếc xe kia lao tới, xe việt dã đã chạy như bay trên con đường gốc. Đuôi mắt Hạ Xuyên quét qua bảng số chiếc xe đó, dưới ánh đèn pha chói mắt, chỉ nhìn thấy chữ đầu của bảng số xe là “Ngạc”, bảng số xe Hồ Bắc.
Cửa sổ xe không đóng, gió núi nhè nhẹ cuốn mái tóc dài của Tưởng Tốn quấn vào cổ Hạ Xuyên. Hạ Xuyên tìm kiếm trong miệng cô, bên tai có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển, vòm ngực có thể cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch.
Lại như là ảo giác, không có âm thanh nào cả, chỉ còn lại ảo ảnh cát đá bay mù trời, cô điềm tĩnh khống chế chân ga như thường, thành thạo truyền đạt mệnh lệnh cho anh.
Thoáng một cái, cô bắt đầu chiếm ưu thế.
Khóe miệng Hạ Xuyên khẽ nhếch lên, tay luồn vào tóc cô, lập tức phản công. Cô rên một tiếng, nắm lấy nón áo anh, kéo dây kéo áo phao lông “rẹt” một cái.
Anh hôn dùng hết sức, từng cái một như muốn nuốt lấy cô. Tay cô quanh quẩn bên cổ anh, như vuốt ve lại như gãi ngứa.
Tưởng Tốn nghiêng đầu tránh, thở hổn hển thật thấp: “Ở trong có sao?”
Hạ Xuyên đuổi theo cô: “Xem lại thử.”
“Còn muốn xem bao lâu?”
Hạ Xuyên cắn cái chóp thịt trên môi trên của cô, kéo dây kéo áo khoác cô, nói: “Em vội sao?”
Tưởng Tốn cười khẽ: “Là anh vội.”
“Tôi không vội.”
Hạ Xuyên vuốt ve cô qua chiếc áo len, dùng sức hôn cô. Tưởng Tốn nhẹ giọng nói: “Toàn là cát.”
Hạ Xuyên nói: “Giúp em tắm.”
“Buồn nôn.”
Hạ Xuyên cười khẽ, lại tiến vào trong miệng cô, không cho cô nói chuyện. Anh lần vào trong áo cô, bên trong không mặc áo giữ nhiệt, vừa sờ là lớp thịt trơn mềm. Anh nhớ tới dáng vẻ cô hút thuốc trước đó, ngón tay anh chạm vào đôi môi ấy ngứa ran, bây giờ ngón tay anh chạm vào lớp thịt này lại ngứa ran.
Tưởng Tốn không cam lòng bị yếu thế, cũng lần vào trong áo anh. Thân thể anh nóng hầm hập, tay cô lại lạnh như nhũ băng. Hạ Xuyên đẩy áo ngực cô lên, nắm lấy một bên, cô run rẩy dưới lòng bàn tay anh.
Hơi thở cô không ổn định, tránh về sau một cái. Hạ Xuyên thuận theo ý cô, để lại cho cô một chút sức thở dốc. Một tay anh vẫn đang vuốt ve, tay còn lại cởi quần jean của cô.
Tưởng Tốn bắt lấy cổ tay anh, chậm một bước. Cô phát run dưới tay anh, định trả đũa, lần mò tới, vật to lớn kia thẳng đứng, nóng hổi.
Hạ Xuyên hung hăng vò cô, gần như tra hỏi: “Ở đây?”
Tưởng Tốn đẩy cánh tay anh, chân run lên, mũi chân kéo căng, hồi lâu mới phát ra tiếng: “Không!”
Hạ Xuyên lặp lại: “Ở đây?”
Tưởng Tốn lắc đầu, móng tay cào cánh tay anh. Cô sắp lên đỉnh, trên tay cũng dùng sức.
Con bọ đuôi kìm di chuyển cái chân ngắn, lùi về sau mấy bước, nhành cỏ dại lại khẽ lắc lư. Nó giương cánh, bay đến một bụi cây khác, nấp mình rất nhanh.
Hai người trong xe lẳng lặng thở hổn hển, trăng lưỡi liềm treo xa trên bầu trời đêm.
Tưởng Tốn ngã nghiêng trên ghế, nhắm mắt một lúc.
Một lát sau, Hạ Xuyên hôn miệng cô, vuốt mặt cô nói: “Ăn cả miệng bùn.”
Tưởng Tốn cười một tiếng: “Anh tưởng mặt anh sạch à?”
Hạ Xuyên hỏi: “Trong miệng tôi thì sao?”
“Quên rồi.”
“Nếm lại thử?”
Tưởng Tốn nghiêng đầu. Hạ Xuyên kề sát mũi cô cười cười, hôn mũi cô một cái.
Tưởng Tốn nói: “Có bùn còn hôn à?”
“Ăn sạch rồi.”
“Buồn nôn.”
“Em thì chưa ăn sao?”
Tưởng Tốn nói: “Tôi cũng buồn nôn.”
“Vậy là vừa vặn.” Hạ Xuyên vẫn đang sờ như có như không trong áo cô.
Tưởng Tốn đập tay anh một cái qua lớp áo. Hạ Xuyên dùng sức vò một cái.
Tưởng Tốn nói: “Lái xe đi.”
“Không vội.”
“Trễ quá rồi, phải tìm chỗ ở.”
Hạ Xuyên nói: “Bây giờ quay đầu sẽ đụng ‘bạn cũ’ của em!”
“Sợ cô ấy làm gì?”
“Ừm, em không sợ cô ấy, em thấy cô ấy phiền.”
Tưởng Tốn không nói gì, im lặng một lúc mới mở miệng: “Anh cố tình lái sang bên này à?”
Hạ Xuyên nói: “Em tưởng tôi không phân biệt được trái phải?”
“Không phải.” Tưởng Tốn dựa vào ghế không nói nữa.
Hạ Xuyên cũng dựa vào ghế, cánh tay còn duỗi sang bên cạnh, ngón tay xoa mặt Tưởng Tốn như có như không. Tưởng Tốn đổi dựa sang bên khác.
Hạ Xuyên hỏi: “Lúc lái xe ban nãy nghĩ gì thế?”
Tưởng Tốn hỏi: “Gì cơ?”
“Em thất thần.”
“Ồ.”
Hạ Xuyên liếc cô: “Suýt nữa thì lật xe.”
Tưởng Tốn nói: “Anh sẽ không vô dụng như vậy.”
Hạ Xuyên cười: “Đẩy trách nhiệm nhân tiện khen tôi, tôi có nên cảm ơn em không?”
“Không cần khách sáo.”
Một lát sau, Hạ Xuyên hỏi: “Em đoán nhóm người đó đã đi chưa?”
Tưởng Tốn nói: “Không nhanh đến thế.”
“Ừm.”
Hạ Xuyên lấy điếu thuốc ra châm, đầu thuốc sáng lên. Anh nghiêng đầu liếc nhìn Tưởng Tốn, rút hai tờ khăn giấy trong hộp khăn giấy.
Hai tờ đầu toàn là bùn, anh lại rút hai tờ, ném vào lòng Tưởng Tốn: “Lau một chút đi.”
Tưởng Tốn lau bụi và bùn trên người, nói: “Anh cũng có.”
Hạ Xuyên cũng lau vài cái, tàn thuốc đã dài, anh búng ra ngoài cửa sổ, quay đầu hỏi: “Hút một hơi?”
Tưởng Tốn lắc đầu.
Hạ Xuyên hút một hơi, trong buồng xe tràn ngập mùi thuốc lá.
Tưởng Tốn nói: “Hút một hơi.”
Hạ Xuyên đưa thuốc vào trong miệng cô, cô hút một hơi, trả lại cho Hạ Xuyên. Hạ Xuyên nhìn vòng khói từ từ phả ra từ cái miệng ấy, anh nheo mắt, lại hút mấy hơi, hỏi: “Muốn nữa không?”
“Không.”
Hạ Xuyên hút thêm hai hơi, thuốc còn lại gần nửa điếu. Anh dụi tắt điếu thuốc, ném ra ngoài, ôm Tưởng Tốn từ ghế lái sang.
Tưởng Tốn đẩy anh hai cái, nhưng vẫn bị anh ôm lên đùi. Anh hôn cô, cởi áo phao lông của cô, đẩy áo len cô lên, hôn từng chút một xuống dưới, lúc hôn cơ thể cô thấp giọng nói một câu: “Ở đây không có bùn.”
Tưởng Tốn ôm đầu anh, mắt chỉ nhìn thấy vết sẹo trên đầu anh, khẽ thở hổn hển hỏi: “Anh bị người ta đập đầu ư?”
Hạ Xuyên cười cười, dùng sức hít một cái, Tưởng Tốn ngửa ra sau.
Hạ Xuyên vừa dỗ dành cô, vừa hôn gò má cô, hôn cằm cô, hôn miệng cô.
Hơi thở Tưởng Tốn dần dịu lại, nằm trong lòng anh không nhúc nhích.
Hạ Xuyên đang cọ đỉnh đầu cô, hỏi: “Bọn họ đi chưa?”
Tưởng Tốn dựa vào cổ anh nói: “Chắc đi rồi.”
“Lái xe?”
“Ừm.”
Hạ Xuyên để cô xuống, mở cửa đi sang ghế lái, de xe đi ra khỏi con đường hẹp quanh co, lái về phía hướng tới đây.
Một chiếc xe đâm thẳng tới, bật đèn pha. Hạ Xuyên còn tưởng là nhóm người kia, liếc nhìn sang bên cạnh.
Tưởng Tốn vừa mặc áo ngực xong, nhìn phía trước. Đèn pha quá sáng, nhìn không rõ lắm, càng gần càng chói mắt, trên con đường hẹp hai chiếc xe không qua được, lúc họ qua mặt xe trước đó đã sượt qua chiếc Cherokee kia, chiếc xe đâm đầu tới bây giờ này, đèn xe lại ép thẳng tới, không có một chút ý né tránh.
Tưởng Tốn nói: “Không đúng…”
Hạ Xuyên đã đổi hướng, quay đầu xe, lốp xe ma sát mặt đất, vang lên tiếng va chạm chói tai.
Trong khoảnh khắc chiếc xe kia lao tới, xe việt dã đã chạy như bay trên con đường gốc. Đuôi mắt Hạ Xuyên quét qua bảng số chiếc xe đó, dưới ánh đèn pha chói mắt, chỉ nhìn thấy chữ đầu của bảng số xe là “Ngạc”, bảng số xe Hồ Bắc.
Tác giả :
Kim Bính