Con Đường Trở Thành Thiên Hậu
Chương 48
Sáng hôm sau vừa thức dậy, sắc mặt Hạ Lăng đã rất kém.
Đầu óc cảm thấy nặng nề, không được tỉnh táo và còn có chút đau đớn, chắc là đêm qua khá lạnh nên cô bị cảm mất rồi. Cô lấy hai viên thuốc bỏ vào miệng, sau đó theo mọi người đến phòng luyện vũ đạo, bắt đầu một ngày tập luyện. Tuy nhiên, khi cô chỉ quay có mấy vòng liền cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa, đành phải đi ra khu vực nghỉ ngơi, lẳng lặng uống nước nhìn mọi người tập luyện.
Lần lượt có người đến bắt chuyện với cô.
Chuyện ngày hôm qua đã truyền khắp trung tâm đào tạo. Nghe nói trên diễn đàn nội bộ còn có đăng một đoạn video, cho nên ai cũng biết cô hát bài “Hải Yêu” rất hay. Có rất nhiều người vây quanh cô nói chuyện, thể hiện ý tốt của mình, dường như Diệp Tinh Lăng không có tiếng tăm, bị mọi người bài xích và cô lập lúc trước không hề tồn tại vậy.
Còn có người hỏi thăm kỹ thuật ca hát của cô, Hạ Lăng không sợ phiền, trả lời từng người một.
Giờ nghỉ trưa, Đàm Anh gọi cô vào phòng làm việc.
Khi nhìn thấy cô, anh ta nhíu mày lại.
“Diệp Tinh Lăng...” anh ta đặt ly cafe và tài liệu trong tay xuống bàn:
“Tối qua cô đi giết người phóng hỏa hay cướp bóc thế? Tại sao sắc mặt lại kém như vậy? Đừng nói với tôi là cô được ban giám khảo thông qua, mừng quá cả đêm không ngủ mà đi ăn mừng nhé?”
Anh ta không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc đến, Hạ Lăng đã cảm thấy tức không biết trút vào đâu.
“Tổng giám đốc Đàm, nếu không nhờ anh, tại sao Lệ đại boss lại gọi điện thoại cho tôi và lúc một giờ sáng chứ? Tôi bị cảm lạnh thì không nói, sau nửa đêm còn mất ngủ đấy.”
“Cái gì? Ngày hôm qua Đại Boss gọi điện thoại cho cô muộn như vậy sao?” Đàm Anh kinh ngạc hỏi.
Lúc này Hạ Lăng mới giật mình. Vừa rồi, cô bị choáng váng đến đầu óc hồ đồ, nói chuyện không chịu suy nghĩ, dễ làm cho người ta hiểu lầm. Cô vội giải thích:
“Anh ấy hình như uống say, sau khi xem video mà anh gửi đến, anh ấy đã gọi cho tôi.”
“Anh ấy nói chuyện gì?” Đàm Anh dường như rất để ý đến chuyện này.
Hạ Lăng nhíu mày:
“Anh ấy chỉ nói mấy lời say rượu.”
Đàm Anh cũng không còn tâm tư hỏi nữa, bắt đầu im lặng.
Một lát sau, anh ta nói với Hạ Lăng:
“Hôm qua, một người anh em đi theo đại boss nhiều năm đã phản bội lại anh ấy. Anh ấy bị thương nặng, tâm trạng lại không tốt. Đã nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên phát sinh chuyện phản bội nghiêm trọng như vậy.”
Hạ Lăng khẽ giật mình. Đàm Anh đang giải thích với cô sao? Nhưng cô không tin Lệ Lôi bị thương nặng lắm. Nếu thật sự nghiêm trọng, tại sao hơn nửa đêm anh ta lại gọi điện thoại đến trêu đùa cô chứ? Lại còn vừa uy hiếp vừa dụ dỗ cô trở thành người của anh ta? Với lại, cô cũng không cần Đàm Anh giải thích thay cho anh ta. Cô không phải là gì của Lệ Lôi, thậm chí ngay cả bạn tình cũng không phải. Cô không có tư cách an ủi anh ta, cũng không có tư cách phát biểu gì về chuyện này cả.
Cô nói:
“Vậy à?”
Đàm Anh lắc đầu:
“Diệp Tinh Lăng, cô quá lạnh lùng rồi.”
Hạ Lăng đáp:
“Lúc trước, khi các người quyết định bán tôi đi, các người không chỉ lạnh lùng mà còn tàn nhẫn nữa.”
Đàm Anh nhìn Hạ Lăng thật lâu, không nói câu nào.
Hạ Lăng bị gạt sang một bên, nhìn Đàm Anh vừa uống cafe vừa giải quyết công việc. Từng tia sáng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào bàn làm việc của anh ta. Công văn trên bàn chồng chất như núi, không bao giờ giải quyết hết.
Hạ Lăng có chút không yên:
“Tổng giám đốc Đàm, anh gọi tôi đến có chuyện gì không?”
Anh ta bắt cô chờ mười phút, lúc này mới không nhanh không chậm nói:
“Hôm nay tôi gọi cô đến để thông báo cho cô biết, công ty đã quyết định cho cô ra mắt.”
Tin tức quá đột ngột khiến Hạ Lăng kinh ngạc vô cùng. Những gì Lệ Lôi nói tối hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Lệ Lôi không phải uy hiếp cô, hoặc lên giường với anh ta hoặc cuốn gói rời đi sao?
Cô nhíu mày, hỏi:
“Đại Boss có biết chuyện này không?”
Đàm Anh đáp:
“Sáng nay, chính anh ấy đã phái trợ lý đặc biệt xuống thông báo. Nếu không cô cho rằng mọi chuyện có thể nhanh như vậy sao?”
Quá trình ra mắt của Thiên Nghệ rất nghiêm ngặt. Đầu tiên, nghệ sĩ phải trải qua sự xét duyệt về phong cách, thực lực từ các giám khảo, sau đó công ty bắt đầu khảo sát bối cảnh, quá trình trưởng thành để xác nhận nghệ sĩ đó không có bất cứ vấn đề gì, khi đó mới chính thức đưa ra quyết định. Nếu không nhờ đặc quyền, tuyệt không có trường hợp ngày đầu tiên bộc lộ tài năng, ngày thứ hai đã được ra mắt.
Nhưng Hạ Lăng không hiểu tại sao Đại Boss lại thay đổi chủ ý một cách nhanh chóng như vậy? Tại sao anh ta lại có lòng tốt để cô ra mắt? Chẳng lẽ anh ta bị thương nặng đến mức đầu óc hồ đồ luôn sao?
Cô cẩn thận hỏi lại:
“Anh ta có kèm theo điều kiện gì hay không?”
“Không có.” Đàm Anh đẩy đến một tập tài liệu tới:
“Cô ký tên vào đi.”
Hạ Lăng nhìn lướt qua, là một bản hợp đồng quyết định cô có thể ra mắt, trong đó có các quyền lợi và nghĩa vụ, nhìn qua có hơn mười điều khoản. Kiếp trước, cô đã từng ký qua hợp đồng này ở Đế Hoàng, bây giờ cũng không do dự, trực tiếp ký tên vào.
“Sau này, cô đã trở thành nghệ sĩ chính thức của Thiên Nghệ.” Đàm Anh nhìn cô, bổ sung thêm một câu:
“Cô có thể thuận lợi như vậy là nhờ phúc của Đại Boss. Cô nhớ cảm ơn anh ấy.” Trước kia, Đại Boss của anh ta chưa từng thật lòng theo đuổi bất cứ cô gái nào, còn không phải vì anh ta cua gái dễ như trở bàn tay sao? Lần này anh ta gặp phải một đóa hồng có gai, Đàm Anh quyết định giúp anh ta một lần.
Hạ Lăng lại nhíu mày. Cô đã hiểu tại sao Đàm Anh lại giải thích cho việc Lệ Lôi say rượu, lại còn nói cô lạnh lùng. Thì ra, Đàm Anh cho rằng cô có quan hệ thân mật với Lệ Lôi.
Nhưng vì sao Lệ Lôi lại để cho cô ra mắt?
Trong lúc Hạ Lăng vẫn còn bối rối suy nghĩ, Đàm Anh đã nói tiếp:
“Công ty đã quyết định để Mạch Na làm người đại diện cho cô. Lát nữa cô ấy đến, hai người gặp mặt làm quen với nhau.”
Mạch Na… Cái tên này có chút quen tai.
Nhưng cô vẫn không thể nhớ nổi mình đã nghe qua cái tên này ở đâu.
Giọng Đàm Anh vang lên:
“Chị Mạch Na là một trong những người đại diện tốt nhất của Thiên Nghệ, tính tình chị ấy ngay thẳng, ngay cả Vệ Thiều Âm cũng không dám gây sự. Cô tự cầu phúc đi.” Ánh mắt anh ta nhìn cô có phần thông cảm.
Hạ Lăng rốt cuộc đã nhớ ra mình nghe được cái tên Mạch Na ở chỗ nào. Lúc trước, khi ở trong sơn trang của Lệ Lôi, Vệ Thiều Âm đã từng một lần nhắc qua với vẻ mặt đau thương.
Không bao lâu sau, cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, một người phụ nữ hùng hổ bước vào.
Tư thái của cô ưu nhã nhưng ngạo mạn, chẳng khác nào một nữ vương quân lâm thiên hạ, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng rất có khí thế. Cô mặc một bộ trang phục công sở rất đẹp, tôn lên đường cong hoàn hảo của cơ thể, mái tóc ngắn được cắt ngang tai, đeo đôi bông tai bạch kim, cổ choàng một chiếc khăn lụa mỏng. Ngoài những thứ đó ra, Mạch Na cũng không trang điểm gì thêm. Cô bước trên đôi giày cao gót đến trước mặt Hạ Lăng, từ trên cao nhìn xuống.
“Chính là cô nhóc này à?”
Giọng nói của Mạch Na vô cùng lạnh lùng, chẳng khác nào một chén rượu lạnh.
Hạ Lăng vô cùng bất mãn. Ai là “cô nhóc” chứ? Cô rất muốn nói cho chị Mạch Na biết, khi cô chết vào năm ngoái, cô đã hai mươi tám tuổi. Bây giờ tính ra cô đã hai mươi chín, đã sớm không còn là cô nhóc nữa. Đáng tiếc, cô chỉ có thể để lời này ở trong lòng.
Trên gương mặt cứng nhắc của Đàm Anh nở nụ cười, anh ân cần đứng dậy:
“Chị Mạch Na, mời chị ngồi.”
Mạch Na không ngồi, thậm chí còn không liếc mắt nhìn anh ta một cái, chỉ nheo mắt cẩn thận quan sát Hạ Lăng.
Sau nhiều năm, khi Hạ Lăng và Mạch Na nói chuyện phiếm, nhắc đến lần đầu tiên gặp mặt, Mạch Na cầm tách trà trong tay, nhớ lại:
“Khi đó em vừa gầy lại vừa nhỏ, ốm yếu vô cùng. Nếu không phải chị đã xem video trước đó, chị thật không dám tin em chính là người có thể hát bài “Hải Yêu”.”
Còn bây giờ, Hạ Lăng không biết suy nghĩ trong lòng Mạch Na.
Mạch Na dùng ánh mắt dò xét nhìn Hạ Lăng, sau đó nói:
“Diệp Tinh Lăng đúng không? Cô cho rằng cô có thể ra mắt thì bản thân đã rất giỏi rồi sao? Tuổi còn nhỏ, nhưng cô lại không biết để ý tới sức khỏe của mình. Cô nhìn bộ dạng của cô bây giờ đi? Cô còn muốn nổi tiếng nữa sao?”
Đầu óc cảm thấy nặng nề, không được tỉnh táo và còn có chút đau đớn, chắc là đêm qua khá lạnh nên cô bị cảm mất rồi. Cô lấy hai viên thuốc bỏ vào miệng, sau đó theo mọi người đến phòng luyện vũ đạo, bắt đầu một ngày tập luyện. Tuy nhiên, khi cô chỉ quay có mấy vòng liền cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa, đành phải đi ra khu vực nghỉ ngơi, lẳng lặng uống nước nhìn mọi người tập luyện.
Lần lượt có người đến bắt chuyện với cô.
Chuyện ngày hôm qua đã truyền khắp trung tâm đào tạo. Nghe nói trên diễn đàn nội bộ còn có đăng một đoạn video, cho nên ai cũng biết cô hát bài “Hải Yêu” rất hay. Có rất nhiều người vây quanh cô nói chuyện, thể hiện ý tốt của mình, dường như Diệp Tinh Lăng không có tiếng tăm, bị mọi người bài xích và cô lập lúc trước không hề tồn tại vậy.
Còn có người hỏi thăm kỹ thuật ca hát của cô, Hạ Lăng không sợ phiền, trả lời từng người một.
Giờ nghỉ trưa, Đàm Anh gọi cô vào phòng làm việc.
Khi nhìn thấy cô, anh ta nhíu mày lại.
“Diệp Tinh Lăng...” anh ta đặt ly cafe và tài liệu trong tay xuống bàn:
“Tối qua cô đi giết người phóng hỏa hay cướp bóc thế? Tại sao sắc mặt lại kém như vậy? Đừng nói với tôi là cô được ban giám khảo thông qua, mừng quá cả đêm không ngủ mà đi ăn mừng nhé?”
Anh ta không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc đến, Hạ Lăng đã cảm thấy tức không biết trút vào đâu.
“Tổng giám đốc Đàm, nếu không nhờ anh, tại sao Lệ đại boss lại gọi điện thoại cho tôi và lúc một giờ sáng chứ? Tôi bị cảm lạnh thì không nói, sau nửa đêm còn mất ngủ đấy.”
“Cái gì? Ngày hôm qua Đại Boss gọi điện thoại cho cô muộn như vậy sao?” Đàm Anh kinh ngạc hỏi.
Lúc này Hạ Lăng mới giật mình. Vừa rồi, cô bị choáng váng đến đầu óc hồ đồ, nói chuyện không chịu suy nghĩ, dễ làm cho người ta hiểu lầm. Cô vội giải thích:
“Anh ấy hình như uống say, sau khi xem video mà anh gửi đến, anh ấy đã gọi cho tôi.”
“Anh ấy nói chuyện gì?” Đàm Anh dường như rất để ý đến chuyện này.
Hạ Lăng nhíu mày:
“Anh ấy chỉ nói mấy lời say rượu.”
Đàm Anh cũng không còn tâm tư hỏi nữa, bắt đầu im lặng.
Một lát sau, anh ta nói với Hạ Lăng:
“Hôm qua, một người anh em đi theo đại boss nhiều năm đã phản bội lại anh ấy. Anh ấy bị thương nặng, tâm trạng lại không tốt. Đã nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên phát sinh chuyện phản bội nghiêm trọng như vậy.”
Hạ Lăng khẽ giật mình. Đàm Anh đang giải thích với cô sao? Nhưng cô không tin Lệ Lôi bị thương nặng lắm. Nếu thật sự nghiêm trọng, tại sao hơn nửa đêm anh ta lại gọi điện thoại đến trêu đùa cô chứ? Lại còn vừa uy hiếp vừa dụ dỗ cô trở thành người của anh ta? Với lại, cô cũng không cần Đàm Anh giải thích thay cho anh ta. Cô không phải là gì của Lệ Lôi, thậm chí ngay cả bạn tình cũng không phải. Cô không có tư cách an ủi anh ta, cũng không có tư cách phát biểu gì về chuyện này cả.
Cô nói:
“Vậy à?”
Đàm Anh lắc đầu:
“Diệp Tinh Lăng, cô quá lạnh lùng rồi.”
Hạ Lăng đáp:
“Lúc trước, khi các người quyết định bán tôi đi, các người không chỉ lạnh lùng mà còn tàn nhẫn nữa.”
Đàm Anh nhìn Hạ Lăng thật lâu, không nói câu nào.
Hạ Lăng bị gạt sang một bên, nhìn Đàm Anh vừa uống cafe vừa giải quyết công việc. Từng tia sáng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào bàn làm việc của anh ta. Công văn trên bàn chồng chất như núi, không bao giờ giải quyết hết.
Hạ Lăng có chút không yên:
“Tổng giám đốc Đàm, anh gọi tôi đến có chuyện gì không?”
Anh ta bắt cô chờ mười phút, lúc này mới không nhanh không chậm nói:
“Hôm nay tôi gọi cô đến để thông báo cho cô biết, công ty đã quyết định cho cô ra mắt.”
Tin tức quá đột ngột khiến Hạ Lăng kinh ngạc vô cùng. Những gì Lệ Lôi nói tối hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Lệ Lôi không phải uy hiếp cô, hoặc lên giường với anh ta hoặc cuốn gói rời đi sao?
Cô nhíu mày, hỏi:
“Đại Boss có biết chuyện này không?”
Đàm Anh đáp:
“Sáng nay, chính anh ấy đã phái trợ lý đặc biệt xuống thông báo. Nếu không cô cho rằng mọi chuyện có thể nhanh như vậy sao?”
Quá trình ra mắt của Thiên Nghệ rất nghiêm ngặt. Đầu tiên, nghệ sĩ phải trải qua sự xét duyệt về phong cách, thực lực từ các giám khảo, sau đó công ty bắt đầu khảo sát bối cảnh, quá trình trưởng thành để xác nhận nghệ sĩ đó không có bất cứ vấn đề gì, khi đó mới chính thức đưa ra quyết định. Nếu không nhờ đặc quyền, tuyệt không có trường hợp ngày đầu tiên bộc lộ tài năng, ngày thứ hai đã được ra mắt.
Nhưng Hạ Lăng không hiểu tại sao Đại Boss lại thay đổi chủ ý một cách nhanh chóng như vậy? Tại sao anh ta lại có lòng tốt để cô ra mắt? Chẳng lẽ anh ta bị thương nặng đến mức đầu óc hồ đồ luôn sao?
Cô cẩn thận hỏi lại:
“Anh ta có kèm theo điều kiện gì hay không?”
“Không có.” Đàm Anh đẩy đến một tập tài liệu tới:
“Cô ký tên vào đi.”
Hạ Lăng nhìn lướt qua, là một bản hợp đồng quyết định cô có thể ra mắt, trong đó có các quyền lợi và nghĩa vụ, nhìn qua có hơn mười điều khoản. Kiếp trước, cô đã từng ký qua hợp đồng này ở Đế Hoàng, bây giờ cũng không do dự, trực tiếp ký tên vào.
“Sau này, cô đã trở thành nghệ sĩ chính thức của Thiên Nghệ.” Đàm Anh nhìn cô, bổ sung thêm một câu:
“Cô có thể thuận lợi như vậy là nhờ phúc của Đại Boss. Cô nhớ cảm ơn anh ấy.” Trước kia, Đại Boss của anh ta chưa từng thật lòng theo đuổi bất cứ cô gái nào, còn không phải vì anh ta cua gái dễ như trở bàn tay sao? Lần này anh ta gặp phải một đóa hồng có gai, Đàm Anh quyết định giúp anh ta một lần.
Hạ Lăng lại nhíu mày. Cô đã hiểu tại sao Đàm Anh lại giải thích cho việc Lệ Lôi say rượu, lại còn nói cô lạnh lùng. Thì ra, Đàm Anh cho rằng cô có quan hệ thân mật với Lệ Lôi.
Nhưng vì sao Lệ Lôi lại để cho cô ra mắt?
Trong lúc Hạ Lăng vẫn còn bối rối suy nghĩ, Đàm Anh đã nói tiếp:
“Công ty đã quyết định để Mạch Na làm người đại diện cho cô. Lát nữa cô ấy đến, hai người gặp mặt làm quen với nhau.”
Mạch Na… Cái tên này có chút quen tai.
Nhưng cô vẫn không thể nhớ nổi mình đã nghe qua cái tên này ở đâu.
Giọng Đàm Anh vang lên:
“Chị Mạch Na là một trong những người đại diện tốt nhất của Thiên Nghệ, tính tình chị ấy ngay thẳng, ngay cả Vệ Thiều Âm cũng không dám gây sự. Cô tự cầu phúc đi.” Ánh mắt anh ta nhìn cô có phần thông cảm.
Hạ Lăng rốt cuộc đã nhớ ra mình nghe được cái tên Mạch Na ở chỗ nào. Lúc trước, khi ở trong sơn trang của Lệ Lôi, Vệ Thiều Âm đã từng một lần nhắc qua với vẻ mặt đau thương.
Không bao lâu sau, cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, một người phụ nữ hùng hổ bước vào.
Tư thái của cô ưu nhã nhưng ngạo mạn, chẳng khác nào một nữ vương quân lâm thiên hạ, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng rất có khí thế. Cô mặc một bộ trang phục công sở rất đẹp, tôn lên đường cong hoàn hảo của cơ thể, mái tóc ngắn được cắt ngang tai, đeo đôi bông tai bạch kim, cổ choàng một chiếc khăn lụa mỏng. Ngoài những thứ đó ra, Mạch Na cũng không trang điểm gì thêm. Cô bước trên đôi giày cao gót đến trước mặt Hạ Lăng, từ trên cao nhìn xuống.
“Chính là cô nhóc này à?”
Giọng nói của Mạch Na vô cùng lạnh lùng, chẳng khác nào một chén rượu lạnh.
Hạ Lăng vô cùng bất mãn. Ai là “cô nhóc” chứ? Cô rất muốn nói cho chị Mạch Na biết, khi cô chết vào năm ngoái, cô đã hai mươi tám tuổi. Bây giờ tính ra cô đã hai mươi chín, đã sớm không còn là cô nhóc nữa. Đáng tiếc, cô chỉ có thể để lời này ở trong lòng.
Trên gương mặt cứng nhắc của Đàm Anh nở nụ cười, anh ân cần đứng dậy:
“Chị Mạch Na, mời chị ngồi.”
Mạch Na không ngồi, thậm chí còn không liếc mắt nhìn anh ta một cái, chỉ nheo mắt cẩn thận quan sát Hạ Lăng.
Sau nhiều năm, khi Hạ Lăng và Mạch Na nói chuyện phiếm, nhắc đến lần đầu tiên gặp mặt, Mạch Na cầm tách trà trong tay, nhớ lại:
“Khi đó em vừa gầy lại vừa nhỏ, ốm yếu vô cùng. Nếu không phải chị đã xem video trước đó, chị thật không dám tin em chính là người có thể hát bài “Hải Yêu”.”
Còn bây giờ, Hạ Lăng không biết suy nghĩ trong lòng Mạch Na.
Mạch Na dùng ánh mắt dò xét nhìn Hạ Lăng, sau đó nói:
“Diệp Tinh Lăng đúng không? Cô cho rằng cô có thể ra mắt thì bản thân đã rất giỏi rồi sao? Tuổi còn nhỏ, nhưng cô lại không biết để ý tới sức khỏe của mình. Cô nhìn bộ dạng của cô bây giờ đi? Cô còn muốn nổi tiếng nữa sao?”
Tác giả :
Khongthusaobiet