Con Đường Trở Thành Thiên Hậu
Chương 381
"Đừng!" Hạ Lăng vội vàng nói, giọng cô cũng cao hơn. Trước ánh mắt khó hiểu của mẹ Chu, cô miễn cưỡng cười, nghĩ nát óc mới ra một lý do: "Cũng chưa chắc đã là mang thai mà. Mẹ Chu, cô mua cho tôi một que thử thai đi, đừng nói với bác sĩ, cũng đừng nói với Bùi Tử Hoành, để tôi kiểm tra trước đã. Không nên để mọi người mừng hụt."
Mẹ Chu nghĩ như vậy cũng có lý, vì cô ngại, nên vui vẻ đồng ý.
Chuyện liên quan đến con cháu của cậu chủ, thì mẹ Chu làm việc rất nhanh, bà bỏ mặc đống bát đũa ở đó, chạy đi mua que thử thai luôn. Hạ Lăng thử một cái, không ngờ lại mang thai thật.
Cô cầm que thử thai, ngồi trong nhà vệ sinh mà tay chân rét run.
Tính thời gian thì đúng là trước khi dù lượn gặp vấn đề một ngày, cũng đúng là con của Lệ Lôi, không biết sẽ là con trai hay con gái. Nó thật biết chọn thời điểm, chọn đến ngay lúc bao nhiêu việc tập trung.
Phá thai sao?
Cô không nỡ, đây là con của cô và Lệ Lôi mà. Một sinh mệnh nhỏ bé tốt đẹp, cô còn có thể tưởng tượng được bộ dạng vui vẻ của Lệ Lôi nếu anh biết tin này cơ. Nếu đây là con trai, có lẽ sẽ rất giống anh, có một đôi mắt khi cười thì như ánh nắng rực rỡ, vừa mê hoặc người vừa đẹp trai. Sau này lớn lên nó còn có thể đi leo núi, câu cá, đi săn cùng ba, còn có thể được ba nó dạy võ công, và cách quản lý sản nghiệp, văn võ song toàn.
Còn nếu là con gái, tốt nhất là giống với Lệ Lôi. Một cô bé hay cười sẽ được mọi người yêu quý nhỉ? Người theo đuổi con bé sẽ xếp thành hàng dài trước cửa. Con bé cũng không cần quá hiền lành, không biết nấu ăn cũng không sao, dù sao mọi việc đều có ba nó lo rồi, mẹ con cô sẽ được anh chăm sóc tỉ mỉ…
Tay Hạ Lăng bất giác sờ lên bụng mình. Nơi đó vẫn còn bằng phẳng, cô không cảm nhận được gì cả, nhưng cô biết, bé con đang nằm trong đó, chính là bảo bối quý giá của cô và Lệ Lôi.
Khóe môi cô cong lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười đó đã biến mất. Đứa bé này đến không đúng lúc, cô nên làm gì bây giờ?
Cô muốn sinh nó ra, nhưng nếu Bùi Tử Hoành phát hiện ra nó, chắc chắn anh ta sẽ bắt cô đến bệnh viện phá thai. Cô từng thề độc là sẽ ở bên Bùi Tử Hoành rồi, không biết lời thề này có thể phá bỏ hay không, nếu như không thể, thì cô sẽ phải ở bên anh ta cả đời. Còn đứa bé này, có lẽ sẽ là những tưởng niệm cuối cùng của cô và Lệ Lôi, cũng là minh chứng duy nhất cho tình yêu của hai người.
Cả hai đời cộng lại, chưa bao giờ Hạ Lăng lo lắng như lúc này, cô xiết chặt tay, lẩm bẩm: "Có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp mà…"
Ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng của mẹ Chu: "Cô Diệp? Cô không sao chứ?"
Cô bỗng giật mình phát hiện mình đã vào đây rất lâu rồi. Hạ Lăng vội vàng nói không sao, rồi ném que thử thai kia xuống ống thoát nước. Cô rửa tay, rửa mặt để khiến mình tỉnh táo lại, rồi nói với tấm gương: "Hạ Lăng, mày có thể mà, nhất định sẽ có cách." Rồi cô hít sâu một hơi, đi ra ngoài.
Mẹ Chu lo lắng hỏi: "Kết quả thế nào?"
Hạ Lăng lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng: "Không phải có thai."
"Vậy à, vậy thì thật đáng tiếc." Mẹ Chu còn thất vọng hơn cả cô, cậu chủ đã hơn ba mươi rồi, mà nay còn chưa có một mụn con nào, tất nhiên là bà phải sốt ruột rồi. Mẹ Chu cố nén sự thất vọng trong lòng xuống, mỉm cười an ủi Hạ Lăng: "Không sao đâu, tình cảm của cô và cậu chủ tốt như vậy, nhất định sẽ có con mà."
Tình cảm tốt?
Hạ Lăng phản bác trong lòng, nếu mà tình cảm tốt thật mới là thần kinh đó. Nhưng mà trong nháy mắt, có lẽ là do bản năng bảo vệ con cái của người mẹ làm cô nghĩ tới một việc: "Đúng vậy, tôi cũng rất hi vọng chúng tôi nhanh có con." Cô mỉm cười với mẹ Chu, dặn bà: "Chuyện hôm nay cô đừng nói cho Bùi Tử Hoành nhé, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi. Đừng làm anh ấy buồn. Chỉ cần tâm trạng anh ấy tốt, cơ thể sẽ tốt, cơ thể tốt, thì bọn tôi cũng nhanh…"
Cô cố ý làm vẻ đỏ mặt, xấu hổ, không nói tiếp nữa.
Mẹ Chu hiểu ý cô, cười: "Cô Diệp, cô yên tâm đi, tôi hiểu mà. Cô ấy, cứ vui vẻ, yên ổn sống với cậu chủ, còn sớm sinh quý tử."
Hạ Lăng cảm ơn lời chúc của mẹ Chu, tiễn bà ra ngoài.
Trong căn phòng trống không, chỉ còn một mình Hạ Lăng. Lúc này, nụ cười trên mặt cô mới tắt, để lộ ra vẻ u sầu. Muốn bảo vệ được đứa bé này, thì chỉ có một cách, đó chính là để Bùi Tử Hoành hiểu nhầm nó là của anh ta. Nhưng vậy cũng có nghĩa là…
Ít nhất cô phải qua đêm với anh ta một hôm.
Cô không muốn như vậy.
Cho dù đời trước bọn họ đã triền miên vô số lần, nhưng nay đã khác xưa, cô đã là người của Lệ Lôi, bất cứ ai khác chạm vào cô, cô đều không chịu nổi. Nhưng mà, chuyện này rất khẩn cấp, cô nhất định phải lựa chọn.
Lúc ăn tối, Bùi Tử Hoành về nhà ăn cơm cùng cô.
Cô vẫn không muốn ăn như trước, nhưng vì sợ anh ta nhận ra mình mang thai, nên cố ý bảo mẹ Chu làm mấy món thanh đạm, rồi bưng bát cháo hoa cố nén sự khó chịu trong bụng, ăn một chút.
Bùi Tử Hoành rất lo lắng cho cô: "Vẫn phải gọi bác sĩ đến xem."
Lúc này sao có thể để bác sĩ kiểm tra được? Hạ Lăng nói: "Tôi ghét bác sĩ, cũng ghét tiêm và uống thuốc."
"Nhưng dạo này em không ăn uống được gì cả." Lông mày anh ta xoắn cả lại.
Hạ Lăng nói: "Tâm trạng tôi không tốt, trong nhà quá bí bách." Tâm trạng không tốt dẫn đến khẩu vị không tốt. Lời giải thích này quá hợp lý, khiến người ta không thể tìm được lỗi sai. Huống chi, cô thật sự có lý do để tâm trạng không tốt.
Sắc mặt Bùi Tử Hoành giãn ra. Anh ta đã sớm biết tâm trạng của cô không tốt, từ ngày đầu tiên về nhà cô đã không ngừng nhớ nhung Lệ Lôi. Quãng thời gian trước, cô cứ mở miệng nói chuyện là lại có gai, ánh mắt cô nhìn anh ta cũng toàn sự mỉa mai và tức giận. Mấy ngày nay cơ thể cô không thoải mái, thì lại yên tĩnh hơn nhiều.
Có lẽ là do anh ta cướp đi chiếc nhẫn của cô, khiến cô nhận rõ hiện thực, cũng hết hi vọng với Lệ Lôi.
Tinh thần sa sút và tâm trạng không tốt đều là chuyện tạm thời. Có anh ta ở bên, kiểu gì cô cũng sẽ điều chỉnh được tâm trạng. Nhìn xem, cô đã có thể chủ động giải thích lý do ăn không ngon của mình rồi, còn nói là trong nhà quá bức bối.
Đây là một điềm lành, dấu hiệu cho việc cô sắp đi ra khỏi sự buồn rầu.
Thế là Bùi Tử Hoành ấm giọng nói: "Anh dẫn em đi ra ngoài một chút nhé?"
"Tôi muốn đi uống rượu." Cô nói.
"Trước kia em có uống được rượu đâu."
"Nhưng bây giờ tôi muốn uống." Cô nói. Đời trước, cô vì ca hát, nên phải chú ý bảo vệ cổ họng, phải hạn chế về mặt đồ uống, nên có uống rượu cũng chỉ uống rất ít. Đời này, vì nguyên nhân tương tự, cô cũng uống rất ít. Nhưng bây giờ không giống lúc đó: "Bây giờ tôi không cần ghi âm suốt ngày, muốn thử cảm giác không say không dừng là thế nào."
Nếu say, có thể để cô quên mất người kia không?
Bùi Tử Hoành nhìn cô chăm chú, cuối cùng mới nói: "Được."
"Đi quán bar của Phượng Côn?" Cô được đà lấn tới.
"Em muốn gặp Phượng Côn?" Ánh mắt của Bùi Tử Hoành lại sâu hơn mấy phần.
"Không được à?" Cô cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn, nói như không có việc gì cả: "‘Cảnh Đêm" của anh ấy phong cảnh rất tốt, từ quả cầu thủy tinh nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy phong cảnh toàn thành phố. Mà đã lâu rồi tôi cũng chưa gặp anh ấy."